Vay nóng Tinvay

Truyện:Loạn thế phong vân – Phượng tường Tam quốc - Hồi 095

Loạn thế phong vân – Phượng tường Tam quốc
Trọn bộ 250 hồi
Hồi 095: Cuộc Chiến Quảng Lăng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-250)

Siêu sale Lazada

Thời gian thoắt cái đã tới tháng năm, Tôn Sách không muốn ở lại Khúc A điều dưỡng nữa. Ta cũng không thể nói gì thêm, thương thế của hắn sớm đã lành, đành trơ mắt nhìn Tôn Sách hạ lệnh cho Tôn Quyền, Trương Chiêu giữ Khúc A, xử lý sự vụ thường ngày, bản thân dẫn chúng tướng một lần nữa tới Đan Đồ. Đại quân sớm đã chuẩn bị kỹ càng, Tôn Sách phong Trình Phổ làm Đại đô đốc, Chu Du làm Phó đô đốc, Lăng Thao làm tiên phong, bản thân là chủ soái, dẫn theo Lữ Phạm, Chu Thái (hắn chính là vị tướng năm đó ta cứu chữa, muốn tạ ơn ta), Chu Trị, Trần Thức xuất phát về phía Quảng Lăng.

Lại nói, Quảng Lăng sớm đã biết Giang Đông sắp tấn công, Trần Đăng một mặt phái người hỏa tốc báo cho Tào Tháo (Tào Tháo đã sớm biết), một mặt lệnh cho quân dân tận dụng thời gian, gia cố tường thành, đào sông bảo vệ thành rộng hơn một chút. Tôn Quan cũng chuẩn bị tinh thần tử chiến, hắn rất hiểu bản thân, nói rõ với Trần Đăng mình không phải đối thủ của Tôn Sách, muốn ra ngoài thành giết địch hoàn toàn không thể. Trần Đăng cũng thấu hiểu, cho nên hai người đều chuẩn bị tinh thần tử thủ trong thành.

Tào Tháo sau khi nhận được tin Tôn Sách xuất binh, thương lượng với mọi người nửa ngày, cuối cùng quyết định cho Tang Bá đem theo hai viên tướng dẫn năm ngàn quân tới Thọ Xuân, nghe theo sắp xếp của Cao Thuận, đồng thời cho Hàn Hạo tới Quảng Lăng giúp Trần Đăng giữ thành. Tôn Sách gặp chuyện, hưu binh gần một tháng, Quảng Lăng cũng có đủ thời gian chuẩn bị phòng thủ, cho nên lúc Tôn Sách dẫn bốn vạn đại quân tới nơi, cả thành Quảng Lăng có thể dùng bốn chữ phòng thủ kiên cố để hình dung.

Ta đương nhiên theo bên cạnh Tôn Sách, lúc chúng ta tới ngoài thành Quảng Lăng, Ngô quân đã vây kín thành. Lúc này, ta đang đứng sau mông ngựa Tôn Sách mà thở dài. Tôn Sách nhíu mày nhìn tường thành hỏi Chu Du: "Công Cẩn, thấy thế nào?" Chu Du lắc đầu: "Xem ra, Trần Đăng đã chuẩn bị đầy đủ, tấn công rất khó." Tôn Sách quay lại hỏi Trình Phổ: "Binh mã trong thành thế nào, rốt cuộc có bao nhiêu người?" Trình Phổ trả lời: "Theo trinh thám báo lại, binh mã trong thành có khoảng hai vạn người." A? Mọi người đều sửng sốt, kể cả Tôn Sách. Tôn Sách nhìn ta: "Xem ra ngươi nói đúng, Tào Tháo quả nhiên phái đại quân đóng ở Quảng Lăng." Ta nhún vai: "Vốn là vậy, ta không lừa các người."

Chu Du suy nghĩ trong chốc lát: "Như vậy xem ra nếu Trần Đăng tử thủ không ra, chúng ta muốn hạ được Quảng Lăng rất khó. Trình đô đốc, tướng thủ thành Thọ Xuân là ai? Binh mã thế nào?" Trình Phổ chưa kịp nói, ta đã nói leo vào: "Ta biết. Tướng giữ thành là Cao Thuận, Cao Thanh An. Hắn vốn là thủ hạ của Lữ Bố, rất giỏi, cũng là bạn tốt của Nhị ca ta." Tôn Sách khẽ trừng mắt dọa ta, ta lập tức thối lui. Trình Phổ nói tiếp: "Cao Thuận này đúng là có năng lực, hắn là thống lĩnh Hãm Trận Doanh của Lữ Bố. Lúc này Thọ Xuân chắc có khoảng một vạn lính. Cao Thuận còn bố trí ở Hu Dị và Thành Đức mấy ngàn quân nữa." Chu Du thở dài: "Xem ra, đánh Thọ Xuân cũng không phải kế hay, có điều có thể thử."

Tôn Sách, Trình Phổ còn chưa rõ ý nghĩ của Chu Du, ta đã rùng mình một cái, hay cho kế hoạch dẫn rắn khỏi hang, chỉ mong Trần Đăng cùng Tôn Quan không mắc mưu hắn. Chỉ cần bọn họ không xuất binh, Tôn Sách cũng không có cách nào. Theo hiểu biết của ta về Trần Đăng, ông ta hẳn sẽ không xuất binh. Nhưng mà, Ngô quân có thể biến giả thành thật đánh Thọ Xuân, Cao Thuận có thể bảo vệ Thọ Xuân không? Binh mã của hắn ở đó không nhiều (ta không biết quân ở Thọ Quang có tới tám ngàn đã tới Thọ Xuân). Đại địch trước mặt, tối kỵ chia rẽ, đặc biệt tướng cầm quân không phải người có danh vọng. Ngô quân một khi tấn công Hu Dị cùng Thành Đức, Cao Thuận sẽ làm gì? Có điều, nếu đánh thật, binh lực Ngô quân vẫn còn thiếu, bọn họ vẫn phải phòng bị Trần Đăng xuất binh.

Quả nhiên, sau khi Chu Du giải thích ý nghĩ của mình, Trình Phổ nói: "Nếu đánh như vậy, binh lực chúng ta không đủ đâu!" Tôn Sách ngẫm nghĩ: "Vậy cứ tập trung tấn công một chỗ." Trình Phổ lắc đầu: "Thọ Xuân cũng không dễ hạ, nơi đó đã chuẩn bị rất đầy đủ." Chu Du cười: "Không, không phải đánh Thọ Xuân, mà là Hu Dị. Đại quân chúng ta đến gần, trực tiếp hướng Quảng Lăng, Quảng Lăng nếu đã chuẩn bị cẩn thận như thế, tướng thủ thành Thọ Xuân kia nếu không nhận được tin báo nguy của Quảng Lăng, sẽ không giúp đỡ mà vẫn bảo vệ chặt Thọ Xuân, chúng ta chỉ cần phái một đội kỵ binh, bất ngờ xuất hiện ở Hu Dị, chắc chắn có thể trong thời gian ngắn hạ thành. Đến lúc đó, tướng thủ thành Thọ Xuân cho dù muốn xuất binh cứu viện, vẫn phải đóng thành phòng thủ nghiêm ngặt, mục đích chúng ta công kích Thọ Xuân đã đạt được, lúc đó chỉ cần có người tới Quảng Lăng cầu cứu, tất Trần Đăng sẽ chia quân cứu viện."

Tôn Sách suy tính rồi hỏi: "Nếu như Trần Đăng không mắc mưu thì sao?" Chu Du kiên quyết nói: "Vậy cứ đánh Thọ Xuân thật đi. Phòng thủ ở đó không bằng ở đây. Nhìn Tào Tháo bố trí tăng quân, hẳn là muốn để Thọ Xuân và Quảng Lăng hình thành thế bảo vệ lẫn nhau. Có điều, Trần Đăng không nhất định muốn trung thành với Tào Tháo, nếu hắn quả thật không xuất binh, đại quân chúng ta mượn việc hạ được Thọ Xuân, áp sát Tiếu quận, Tào Tháo nếu không đưa quân tới cứu, sẽ ép Trần Đăng xuất binh, chúng ta đều có thể lấy được Quảng Lăng; nếu hắn không xuất binh, chúng ta tấn công Tiếu quận, tiếp cận Hứa Đô."

Tôn Sách và Trình Phổ nhìn nhau đều gật đầu. Tôn Sách nói: "Nếu vậy, một đội kỳ binh sẽ do ta suất lĩnh, Lăng Thao, Hàn Đương đi theo ta, lão tướng quân cùng Công Cẩn dẫn quân mai phục ở Quảng Lăng." Hắn nói xong, Trình Phổ và Chu Du đều phản đối kịch liệt. Mọi người đều hiểu rõ, kỳ binh chỉ có thể xuất hiện ở những thời điểm đặc biệt mới có thể giành thắng lợi, một khi thực lực bại lộ, sẽ trở thành nguy binh, đến lúc đó sẽ vô cùng nguy hiểm, tất nhiên không thể để Tôn Sách đi. Tôn Sách cười lớn: "Các người coi thường Sách sao? Ta lúc trước khởi sự chỉ có ngàn người, quét ngang Giang Đông, có nguy hiểm không? Không cần nói nữa, ý ta đã định." Ta ở bên cạnh hừ lạnh: "Huynh đừng coi thường Cao Thanh An, hắn có điểm liều mạng giống huynh." Ta chính là nhắc nhở ngươi đó. Tôn Sách hung hăng trừng mắt lườm ta, ta nhún vai, đứng sang bên cạnh. Chu Du nói: "Thế này vậy, Bá Phù, ngài mang một vạn binh, chúng ta từ Khúc A điều thêm hai vạn tới. Nếu như ngài lấy được Hu Dị, sau hai ngày mà Trần Đăng không xuất binh, chúng tôi sẽ lưu lại một phần binh mã kiềm chế Trần Đăng, rồi cùng ngài hợp quân, tấn công Thọ Xuân." Trình Phổ không có ý khác, Tôn Sách gật đầu đồng ý.

Ngô quân ở lại Quảng Lăng đợi tiếp ba ngày, trong ba ngày này, cũng thử thăm dò công thành hai lần, kết quả rất tệ. Hiệu quả bảo vệ của sông đào quanh thành rất tốt, đến nỗi Ngô quân lâm vào tình trạng chẳng biết phải làm gì. Trần Đăng đúng là có tâm, đào sông vừa rộng vừa sâu (để đối phó với kỹ năng bơi lặn vô cùng tốt của Ngô quân), dưới tường thành không gian để binh sĩ dàn quân cũng không nhiều, tên trên tường thành bắn xuống thật sự rất tiện. Bởi vì người dưới thành chen chúc một chỗ, tên bắn xuống ắt sẽ trúng!! Mấy người Tôn Sách nhìn thấy tình hình này, dứt khoát theo kế hoạch hành động, không tăng cường công thành nữa, đợi Trần Đăng mắc mưu.

Sau khi chuẩn bị tốt mọi chuyện, Tôn Sách mang theo một vạn hai ngàn người (Chu Du buộc hắn đem thêm hai ngàn) ra đi, tất nhiên ta cũng đi cùng. Ta đã nói sẽ theo bên cạnh hắn không rời, tránh cho... Tôn Sách thấy ta rầu rĩ không vui đi theo, hắn cười: "Sao thế? Ngươi không muốn đánh trận, hay là lo lắng cho ai?" Ta ngẩng đầu: "Biết rõ còn cố hỏi." Tôn Sách cười lớn: "Muốn để ngươi ở lại, chính là ngươi không muốn." Ta hừ giọng: "Huynh có chuyện bất ngờ, ta sẽ lo lắng; Cao Thanh An tướng quân có chuyện gì, ta cũng lo lắng. So với bản thân sống lo lắng hãi hùng, không bằng đi theo huynh, chết cũng tốt!" Tôn Sách trừng mắt: "Ta đã nói rồi, sẽ cố gắng không làm hại Cao Thuận." Ta nhướng mày: "Được sao? Ta còn không muốn bị mấy người giam lỏng, đừng nói người đó. Cao Thanh An không phải người có thể sống nhẫn nhục tạm bợ. Nếu thật không giữ được Thọ Xuân, nhất định sẽ tuẫn tiết thủ thành." Tôn Sách có chút giận: "Ngươi nếu không buông tay được, không thể sống sót trong loạn thế này. Tử Vân, ngươi chỉ có thể lựa chọn một bên." Ta quay đầu không thèm nhìn hắn, tuy rằng hắn nói rất đúng.

Đại quân không hề bị cản trở một đường tới thẳng Hu Dị, vô cùng thuận lợi, thuận lợi đến mức khiến ta cảm thấy vô cùng bất an. Nếu Cao Thuận đã chia binh ở đây, thì hẳn là đã có chuẩn bị để đối phó với Ngô quân mới phải, không thể nào hoàn toàn không biết gì. Cứ cho Tôn Sách hành động quá nhanh (chúng ta chỉ mất có hơn ba ngày), Cao Thuận cũng không thể không có phản ứng gì, rất khác thường. Ta hiểu rõ Cao Thuận, nhưng Tôn Sách không biết, tuy rằng thanh danh Hãm Trận Doanh rất lớn, nhưng Tôn Sách là loại người không tận mắt thấy sẽ không tin (có điểm giống thuyết vô thần). Hắn cùng đám người Hàn Đương tuy cũng thấy quá thuận lợi, nhưng lại cho rằng Cao Thuận không có nhiều nhân mã, chỉ có thể trông coi Thọ Xuân không xuất binh. Cho nên lúc tới cách Hu Dị năm dặm, Tôn Sách hạ lệnh đại quân nghỉ ngơi một ngày, ngày mai sẽ công thành, phải hạ được ngay Hu Dị. Tuy rằng cảm thấy không thích hợp, nhưng không thấy gì khác thường xung quanh, một đêm này cũng luôn đề phòng Cao Thuận tập kích, nếu như là ta, rất có thể sẽ dùng phương thức bất ngờ này. Có điều, một đêm bình an vô sự trôi qua.

Lúc Ngô quân xuất hiện trước của thành Hu Dị, chúng ta mới cảm giác được rõ ràng trong thành Hu Dị vừa xôn xao vừa hỗn loạn. Rất nhanh chóng, cung thủ đã xuất hiện trên tường thành, sẵn sàng đối phó với đại quân dưới chân thành. Có điều, ta nhìn thế nào cũng cảm thấy người không nhiều, cùng lắm là một ngàn, từng đó người có thể thủ được Hu Dị sao? Chẳng lẽ Cao Thuận thật sự bỏ rơi Hu Dị? Đám Tôn Sách rõ ràng cũng nhận ra quân trong thành không nhiều, bởi vậy lập tức tổ chức tấn công. Đại quân như thủy triều đánh vào Hu Dị. Nháy mắt trên thành mũi tên phát như mưa trút xuống đại quân bên dưới. Toàn bộ chúng ta đều giật nảy mình, không ngờ cung thủ ít mà khí thế như vậy, binh sĩ trong đợt thử này đều chết thảm. Ngô quân lui về sau, trên tường thành tiếng hoan hô vang dội.

Tôn Sách sắc mặt khó coi nói: "Không ngờ Hu Dị lại có cung tiễn có năng lực tấn công mạnh như vậy." Ta nghĩ một chút liền hiểu rõ: "Bá Phù, Hãm Trận Doanh không thể coi thường." Trên thực tế, ta biết, với quan hệ giữa Cao Thuận và chúng ta, Tứ ca nhất định đặc biệt dạy kỹ thuật bắn cung cho binh sĩ của Cao Thuận. Lúc này Hãm Trận Doanh, ngoại trừ thế trận công kích trên mặt đất, lại thêm khả năng tấn công bằng cung tiễn, chênh lệch với Hổ Báo Doanh hầu như không còn. Xem năng lực thủ thành này, Hu Dị giữ được vài ngày không khó. Nhưng mà, Cao Thuận rốt cuộc định lúc nào sẽ phản kích? Hay vẫn chỉ thủ không công?

Tôn Sách nghe ta nói xong, hừ lạnh: "Được, xem xem nó có khả năng gì. Hàn Đương, lệnh xuất quân tấn công, thuẫn bài bảo vệ phía trước, cung thủ theo phía sau." Hàn Đương nhận lệnh, xoay người dẫn quân xông lên. Lần này, cung tên trên tường thành quả nhiên bị áp chế, dù sao người cũng ít! Nhưng mà, quân giữ thành quả nhiên rất giỏi, gỗ đá ào ào ném xuống, chiến cục công phòng thê thảm giữa hai bên bắt đầu. Ngô quân ỷ vào ưu thế số đông không ngừng thay nhau tấn công điên cuồng, mong lấy thời gian khiến địch quân mỏi mệt, tìm cơ hội đột phá; quân thủ thành dựa vào công sự trên tường thành một lần lại một lần ngăn trở Ngô quân trèo vào thành. Thời gian nửa ngày trôi qua, trên tường thành đã thành một mảng đỏ thẫm, màu đất cũng nhuộm sắc đỏ.

Ta và Tôn Sách cuối cùng cũng nhận ra, binh lính thủ thành tuy không nhiều, nhưng mà người tham gia thủ thành lại đủ đông. Bởi vì, tuy cung thủ chỉ có hơn ngàn người, nhưng người ném đá ném gỗ rất nhiều. Trong lòng ta nhìn cảnh ấy tuy không đành, nhưng lại bị khí thế liều chết của hai bên làm cảm động, không thể nhúc nhích đứng yên sau lưng Tôn Sách. Nhìn trong thành đồng lòng như vậy, ta thầm bội phục năng lực của Cao Thuận. Nhưng mà, ta đã nghĩ sai, năng lực này là của thái thú Hà Quỳ tay trói gà không chặt, hắn quán triệt hoàn toàn tinh túy của đồn điền chế, khiến lão bách tính dưới quyền Viên Thuật sống đau khổ nhiều năm cảm nhận được mùi vị của cuộc sống hạnh phúc, vì bảo vệ sự bình an của mình, bọn họ đã quyết liều mạng, lúc Ngô quân chưa tới, dân chúng ngoài thành toàn bộ đã lui vào trong, gần bốn ngàn lão bách tính tự giác gia nhập đội ngũ thủ thành, cuối cùng khiến Tôn Sách chịu khổ.

Công thành cả nửa ngày, cho dù hung hãn như Hàn Đương, Trần Thức, cũng không thể bước một bước lên tường thành, Tôn Sách bất đắc dĩ hạ lệnh thu binh. Buổi tối, ta khoanh tay nhìn chân trời phía xa, hỏi Tôn Sách: "Bá Phù, ở trong lòng huynh, quyền lực và sinh mệnh con người thứ nào trọng yếu hơn?" Tôn Sách nhìn trời nói: "Ngày mai thời tiết sẽ tốt. Tử Vân, là nam nhi, đương nhiên phải làm gì đó trong loạn thế. Sinh mệnh? Không có phân tranh, sinh mệnh dù còn cũng có ý nghĩa sao?" Ta chầm chậm nói: "Quyền lực dành được từ sinh mệnh của kẻ khác rồi sẽ tiêu vong. Ta quen biết một người, đây là lời huynh ấy nói, huynh ấy coi sinh mệnh cao hơn hết thảy. Huynh ấy nói, trong cuộc sống vạn vật đều có quyền sinh tồn, không thể dùng bất cứ lý do gì để gây thương tổn cho người khác. Ta trước sau vẫn không hiểu hết lời huynh ấy nói, Bá Phù, huynh có hiểu không?" Tôn Sách trầm mặc: "Người đáng chết trên đời rất nhiều, không thương tổn đến bất cứ ai? Ngươi không hại hắn, hắn sẽ hại ngươi. Nói như lời người đó, không thể tồn tại được trong loạn thế." Đúng vậy, Vũ ca ca không hề né tránh cái chết theo vận mệnh của mình, huynh ấy chưa từng hại người khác, cuối cùng lại... Ta không hại người, người cũng vẫn hại ta, cho nên chỉ có thể lấy giết đối với giết, đây chính là quy tắc sinh tồn trong loạn thế.

Ngày hôm sau, Tôn Sách không hạ lệnh công thành ngay lập tức, mà mang theo mọi người tới dưới thành Hu Dị, lệnh quân sĩ hô lớn muốn gặp tướng thủ thành. Chốc lát sau, một người tay cầm quạt lông xuất hiện trên tường thành: "Tôn tướng quân muốn gặp tại hạ, có gì muốn nói?" Ta nhìn kỹ, một văn nhân? Tôn Sách cũng ngẩn người: "Ngươi là tướng thủ thành này?" Người trên cao cười lớn: "Không sai, tại hạ Hà Quỳ, là thái thú Thọ Xuân. Tôn tướng quân hùng cứ Giang Đông, sao lại đến Thọ Xuân của ta? Ta khuyên tướng quân vẫn nên trở về đi! Lỡ như quân binh có chuyện gì, chẳng phải sẽ tổn thương hòa khí hai nhà?" Ta hít một hơi, trời ạ, Hà Quỳ này còn gan lớn hơn ta, đường đường thái thú một quận, chỉ là một văn nhân, mang theo hơn ngàn binh sĩ lại dám ở chỗ này phân cao thấp với Tôn Sách, nếu hắn không có chỗ dựa, sao dám mạo hiểm như thế? Xem ra dân chúng nơi này rất phục hắn! Cũng phải, Hà Quỳ vốn là một vị quan không tồi, tại đất Dương châu vẫn có chút uy vọng, Tào Tháo thật giỏi.

Tôn Sách nghe Hà Quỳ nói xong, ngây người một chút. Bọn họ không thể nghĩ tới một thái thú Thọ Xuân lại mặc kệ Thọ Xuân, tự mình thủ ở thành này, tuy rằng Hu Dị là đất trọng yếu, nhưng cũng không đến mức đó chứ! Ngẩng đầu nhìn Hà Quỳ trên tường thành, Tôn Sách dùng giọng điệu kính nể (hắn thật ra luôn kính nể những kẻ lớn gan, giống ta chẳng hạn) nói: "Thái thú khiến Sách bội phục. Có điều, đại quân của ta đã đến, quân tiếp viện cũng có vạn người, đại nhân chỉ với đám người kia có thể giữ nơi này sao? Nếu như đại nhân tình nguyện rời thành đầu hàng, Sách cam đoan không làm hại đại nhân cùng dân cư trong thành, thế nào? Nếu không, ngọc đá cùng tan, chẳng phải đáng tiếc?" Hà Quỳ cười lớn: "Giang Đông Tiểu bá vương, nhân vật lợi hại như vậy Hà mỗ bội phục. Có điều, trung thần không thờ hai chủ, tướng quân phạm thành trì của ta, ta chỉ biết lấy chết mà báo, nếu tướng quân nguyện ý lui binh, ta cũng sẽ không so đo với tướng quân, thế nào?" Tôn Sách lắc đầu, lui về phía sau lệnh bắt đầu công thành, lại một ngày máu chảy đầu rơi.

Hôm nay, thế công của Ngô quân càng mạnh, thang, cung tên toàn bộ đều đem ra dùng. Bản lĩnh trèo tường thành của Trần Thức quả nhiên lợi hại, cuối cùng cũng leo được lên thành, phía sau hắn gần mười người cũng lục tục lên theo. Tôn Sách thấy Trần Thức đã lên được tường thành, thở phào nhẹ nhõm, theo suy nghĩ của bọn họ, việc phá thành đã có hy vọng. Có điều bọn họ vui mừng quá sớm. Không lâu sau, trận chiến kịch liệt trên đó đã bắt đầu. Chúng ta ở xa nhìn không rõ lắm, nhưng cũng nhìn ra Trần Thức không phải đối thủ của người trên tường thành. Sau khi được binh lính chật vật bảo hộ, Trần Thức vô cùng chật vật lui xuống chân thành, đợi lúc hắn bị dìu đến bên cạnh chúng ta, thấy vết thương trên người hắn đã gần chục chỗ, thương thế rất nặng, xem ra, nếu không phải thân thủ rất nhanh nhẹn hẳn đã chết. Ta đương nhiên thực hiện nhiệm vụ của mình.

Tôn Sách nhìn Trần Thức nhíu mày: "Trong thành có đại tướng lợi hại sao?" Trần Thức cười khổ: "Người đó là Tống Hiến." Ta a một tiếng: "Tống Hiến?" Tôn Sách lập tức nhìn ta. Ta vội giải thích: "Huynh biết hắn chứ, hắn vốn cũng là một trong tám viên đại tướng của Lữ Ôn hầu, Trần tướng quân đúng là không phải đối thủ của hắn. Nhưng mà, ta nghe nói hắn đang ở chỗ Tang Bá tướng quân, sao lại ở đây, hay là tin tình báo của các người không đúng, đại quân Tang Bá đóng ở đây? Cũng không đúng lắm!" Tang Bá đương nhiên không tới đây, Tống Hiến chắc là phụng mệnh tới trợ giúp. Có điều, ta muốn nói như vậy để bọn họ lui binh. Tôn Sách, Hàn Đương nhìn nhau, đều không nói gì. Ta thở dài: "Bá Phù, thu binh đi, đừng đánh nữa. Huynh ở Giang Đông phát triển thật tốt, tội gì đến Trung Nguyên tranh vũng nước đục này?" Tôn Sách sầm mặt: "Ngày mai ta tự mình đốc quân công thành." Ta thở dài không nói.

Không nói chuyện bọn ta ở Hu Dị công thành nữa, ở thành Quảng Lăng, Tôn Sách dẫn quân đi rồi, không tới vài ngày, hai vạn quân tiếp viện của Ngô quân cũng đến. Trình Phổ hỏi ý kiến Chu Du và các tướng lãnh, rồi hạ lệnh quyết liệt công thành, cho Trần Đăng một ảo giác, khiến ông ta cảm nhận được quyết tâm đánh hạ Quảng Lăng của Ngô quân. Tình trạng công thành ở đây cũng thê thảm một dạng giống ở Hu Dị, nhưng mà Ngô quân dù sao cũng có chút chỉ huy, hai bên thương vong không lớn, cho dù vậy, sông đào dưới chân thành vẫn nhuộm màu đỏ. Trình Phổ một mặt cho Chu Du chỉ huy Ngô quân ở ngoài thành bắt đầu đắp đất, làm cầu nổi, chuẩn bị tư thế tấn công; mặt khác cho Lữ Phạm dẫn một vạn năm ngàn binh lặng lẽ lên đường từ Quảng Lăng đi Thọ Xuân, nếu Trần Đăng ra khỏi thành, trở thành quân mai phục, nếu không xuất binh, trực tiếp đi về phía bắc hợp quân với Tôn Sách.

*****

Không thể nói Ngô quân chuẩn bị không đầy đủ, quyết sách của Chu Du không thể nói là không lợi hại, nhưng người mạnh còn có người mạnh hơn, Cao Thuận cùng Hàn Hạo phối hợp không phải là hoàn hảo, nhưng tuyệt đối rất lợi hại, Tào Tháo cho Hàn Hạo hỗ trợ Trần Đăng thủ thành, nhưng sau khi cùng Trần Đăng phân tích tình huống, hắn quyết định đi Thọ Xuân. Vì phòng thủ ở Quảng Lăng gần như không còn kẽ hở, Trần Đăng chỉ cần không rời thành, Ngô quân không thể làm gì được. Ngược lại, vị trí địa lý của Thọ Xuân trọng yếu hơn Quảng Lăng, quân đội của Cao Thuận lại không bằng Quảng Lăng, thêm một đại tướng, nắm chắc thêm một phần, cho nên Trần Đăng nói với Hàn Hạo, chỗ này lính nhiều thành kiên cố, chắc chắn Tôn Sách không thể làm gì được, ngươi vẫn nên đến chỗ Cao Thuận đi, Tôn Sách không đánh được ta, chắc chắn sẽ đánh Thọ Xuân. Hàn Hạo nghe thấy có lý, bèn tới Thọ Xuân.

Trần Đăng quả nhiên lợi hại, Chu Du nghĩ ra, ông ta cũng nghĩ ra. Có điều Trần Đăng đúng là một đại nhân vật, ông ta trà trộn làm thủ hạ của Đào Khiêm, Lưu Bị, Lữ Bố nhiều năm, chưa từng thật sự quy phục ai, bao gồm cả Tào Tháo. Nhưng mà dù lợi hại, ông ta vẫn chưa thể tự mình chi phối thành một thế lực, mà lúc này Quảng Lăng chính là địa bàn của ông ta, một khi thời cơ chín muồi, ai nói ông ta không thể đánh lấy thiên hạ về tay? Tâm tư ấy của Trần Đăng, Chu Du thật ra hiểu rất rõ. Ta biết sau khi tin tức Ngô quân xuất binh báo đến, Trần Đăng đã muốn để Thọ Xuân thay thế Quảng Lăng nhận lấy khảo nghiệm của Ngô quân, mặc dù ông ta biết năng lực của Cao Thuận tuyệt đối có thể tử thủ ở Thọ Xuân, vẫn nói với Hàn Hạo: nếu trong vòng vài ngày Ngô quân không đánh được Quảng Lăng, nhất định sẽ phát binh tấn công Thọ Xuân. Ông ta để Hàn Hạo đi giúp Cao Thuận, bên ngoài là quan tâm an nguy của Thọ Xuân, trên thực tế đem tướng lãnh tâm phúc của Tào Tháo đi cho khuất mắt, ông ta không muốn có người ở bên cạnh giám sát mình, tuy rằng biết Tào Tháo không có ý này. Đối với Tôn Quan, ông ta không lo lắng, một là Tôn Quan không phải tâm phúc của Tào Tháo, hai là hai người coi như là đồng sự đã lâu.

Trần Đăng có mưu kế, nhưng lại xem thường một người – Thái thú Thọ Xuân Hà Quỳ. Không chỉ Trần Đăng, có lẽ mọi người đều xem thường Hà Quỳ, bao gồm cả ta. Mọi người đều cho rằng Tào Tháo bổ nhiệm Hà Quỳ là thái thú Thọ Xuân vì uy vọng của hắn ở Dương châu không tồi, rất được lòng dân. Kỳ thực không có mấy người hiểu rõ Hà Quỳ, nhưng Tào Tháo lại rõ. Hà Quỳ mưu trí chẳng hề kém Trần Đăng, nếu không Tào Tháo sao có thể an tâm cho hắn canh giữ vị trí yết hầu Thọ Xuân này? Ít tâm tư kia của Trần Đăng, Chu Du và ta đều nhìn ra được, nói chi là Tào Tháo.

Hà Quỳ nghe Hàn Hạo mang phân tích của Trần Đăng chuyện Ngô quân có thể bỏ qua Quảng Lăng, tấn công Thọ Xuân xong, liền nói với bọn Cao Thuận, bị động phòng thủ không bằng quyết chiến một trận. Hắn phân tích: Tôn Sách không lấy được Quảng Lăng, hoàn toàn có thể tới nơi này; nhưng mục đích chủ yếu hẳn vẫn là Quảng Lăng, có điều trong tình huống Quảng Lăng không xuất binh, mới thật sự tấn công Thọ Xuân, cho nên tiền quân tới hẳn không nhiều, cũng không đến thẳng Thọ Xuân, nhất định trước tiên đánh Hu Dị, chúng ta hoàn toàn có thể đánh bại địch. Ngô quân khẳng định có viện quân theo sau, sau khi diệt được đám quân tấn công Hu Dị, thừa dịp Ngô quân đại bại còn đang kinh hồn chưa ổn định, đánh hạ luôn cả viện quân phía sau.

Cao Thuận và Hà Hạo vô cùng đồng ý với phân tích của Hà Quỳ, cho nên ba người cùng một chỗ, sắp xếp một cái bẫy lấy công làm thủ: trước tiên rút quân coi giữ ở Hu Dị, lấy một ngàn năm trăm binh sĩ tinh tuyển từ Hãm Doanh Trận đi thủ thành, lấy quân yếu thêm thành yếu dụ Tôn Sách tấn công, sau đó, Cao Thuận tự mình dẫn kỵ binh Hãm Trận Doanh tấn công vào quân Tôn Sách lúc này đã công thành mệt mỏi. Lúc Ngô quân thua trận lui về hợp quân với tiếp viện phía sau, đem binh sĩ của mình trà trộn vào đám bại quân, thừa dịp đối phương không chú ý, phóng hỏa quấy nhiễu lòng quân, lúc đó Hàn Hạo sẽ đem quân mai phục sẵn ở vùng phụ cận tấn công bất ngờ, diệt luôn đội tiếp viện, đạt được mục đích tiêu diệt sinh lực Ngô quân. Ngô quân quả nhiên mắc mưu hắn. Nhưng mà tiến vào cái bẫy này lại chính là Tôn Sách, bọn họ cũng không ngờ đến. Bởi vậy, lúc Hà Quỳ thấy Tôn Sách tự mình lãnh binh đến Hu Dị, hắn cực kỳ khẩn trương và hưng phấn.

Hôm nay nhìn thấy Tôn Sách đứng cách cửa thành không xa, Hà Quỳ lập tức bảo Tống Hiến: "Tướng quân, phát tin hôm nay Tôn Sách tham chiến." Tống Hiến gật đầu đi. Người này tận mắt thấy kết cục của Hầu Thành, Ngụy Tục, tự biết mình là đại tướng phản nghịch, Tào Tháo không coi trọng hắn lắm, địa vị của mình kém rất xa so với Cao Thuận, Trương Liêu, cho nên hắn sống rất nghiêm cẩn, cho tới tận lúc Tang Bá cho hắn mang binh tới đây. Tống Hiến rất cảm kích Tang Bá cho hắn cơ hội này, cho nên đã quyết tâm liều chết. Lúc Hà Quỳ đem kế hoạch dụ địch ở Hu Dị nói ra, hắn chủ động xin với Cao Thuận, Hà Quỳ mang binh đóng ở Hu Dị. Cao Thuận sao không hiểu ý nghĩ của hắn, cũng không muốn thấy đồng liêu ngày trước trở thành như hôm nay, nên đề nghị cho hắn đi. Có điều, Hà Quỳ nói mình cũng phải đi, có vậy dân chúng Hu Dị mới đồng lòng thủ thành, mới có thể giữ Ngô quân ở chân thành ba ngày, thắng lợi sẽ càng chắc chắn. Bất đắc dĩ, Cao Thuận cũng chỉ biết đồng ý để Hà Quỳ cùng Tống Hiến trấn thủ Hu Dị.

Tôn Sách ở dưới thành cũng lo lắng vạn phần. Hắn không ngờ một thành Hu Dị nho nhỏ, lính không nhiều lắm, thành không lớn lắm, lại khó hạ như vậy, xem ra Hà Quỳ thật có bản lĩnh, nếu có mấy nhân tài như vậy thì tốt biết mấy. Bởi vậy, hắn hạ lệnh sau khi phá thành phải bắt sống được Hà Quỳ. Có Tôn Sách đốc chiến, Ngô quân hôm nay càng liều mạng so với mấy ngày trước, từng đợt từng đợt xông lên không có dấu hiệu đình chỉ. Hà Quỳ cùng Tống Hiến cũng cắn chặt răng, nhất định phải chống đỡ hết hôm nay, chỉ cần qua được hôm nay, thắng lợi ở ngay trước mắt. Thấy Ngô quân không sợ chết không ngừng bắc thang, đối mặt với tên bay đầy trời, sắc mặt Hà Quỳ không đổi, mà Tống Hiến đứng cạnh hắn cũng không nhúc nhích, lỡ như có chuyện một viên đại tướng nào như Trần Thức lên được tường thành như hôm qua, hắn nhất định phải bảo vệ tính mạng Hà Quỳ.

Dân chúng trong thành thấy Thái thú đại nhân bọn họ kính trọng không hề tránh né nguy cơ tử vong, đứng thẳng tắp trên tường thành, nhiệt huyết lại càng sôi trào. Người tự nguyện tham gia thủ thành ngày càng nhiều, rất nhiều người phụ thân ngã xuống, nhi tử xông lên; ca ca bị thương chết, đệ đệ lên thay; người già giúp băng bó vết thương cho người thủ thành, nấu cơm; phụ nữ cùng trẻ nhỏ không ngừng nấu nước sôi hắt xuống bờ thành, đem ra tất cả mọi thứ có thể trở thành vũ khí, thậm chí cả dao nấu ăn cũng ném xuống, ném ngã một kẻ địch tính một lần, mọi người đồng lòng chặn đứng từng đợt tấn công của Ngô quân.

Sau nửa ngày chiến đấu, quân dân Hu Dị ra sức phản kháng khiến Tôn Sách cũng phải kinh ngạc. Chinh chiến ở Giang Đông nhiều năm, cũng chưa từng gặp tình huống như lần này. Nhìn đủ thứ vũ khí ném xuống tường thành, thậm chí có những thứ không phải vũ khí, hắn thì thào tự nói: "Hà Quỳ này thật lợi hại, khiến dân chúng nơi đây bán mạng như vậy." Ba ngày công thành, khiến hơn hai ngàn binh sĩ Ngô quân tử nạn, hơn ba ngàn bị vũ khí, nước sôi đánh trọng thương, vô số thương binh chịu đựng thống khổ. Ta thấy trong lều đầy ngập thương binh, trong lòng không tự giác bỗng co rút, vẫn chưa thể quen với cảnh máu me thế này. Đứng bên ngoài trướng, ta nhìn trận kịch chiến thê thảm trên tường thành, bi ai thầm nghĩ: làm như vậy có thể kết thúc được chiến tranh, khiến thiên hạ thái bình trở lại sao? Vì sao, vì cái gì có nhiều người muốn tranh thiên hạ như vậy? Nam nhân thật sự chỉ có chinh phục được kẻ khác để thể hiện sự vĩ đại của mình mới cam tâm sao? Vũ ca ca nói đúng, ngai vị bá vương chính là dùng tầng tầng xương trắng xếp thành! Mà ta cũng sẽ trở thành hung thủ tạo ra những bộ xương ấy! Lấy chém giết để chấm dứt chém giết sao?

Lại một canh giờ nữa trôi qua, đã sắp tới hoàng hôn, Tôn Sách cuối cùng hạ lệnh thu binh, nhìn tướng sĩ mệt mỏi, vết máu loang lổ tường thành, ta bất đắc dĩ lùi về, tìm binh sĩ trị thương, tuy rằng chúng ta là kẻ địch, nhưng mà bảo ta mặc kệ bọn họ, làm không được. Sắc mặt Tôn Sách vô cùng không tốt, hôm nay công thành Hàn Đương cùng Lăng Thao cũng bị thương, tuy rằng thương thế không nặng nhưng khiến hắn thấy phiền lòng; thiên tướng dưới quyền Trần Thức cũng chết mất ba người, trong đó có hai chết trong tay Tống Hiến.

Tình hình bên Hu Dị cũng sắp không chịu nổi, quá nửa số binh lính trong thành đã chết, còn lại chủ yếu bị thương. Thanh niên trai tráng trong thành toàn bộ được huy động, chết cũng không ít. Sau khi Ngô quân thu binh, Hà Quỳ cùng Tống Hiến cũng thở dài. Hà Quỳ nhìn Ngô quân ngoài thành nói với Tống Hiến: "Tướng quân mau nghỉ ngơi, ngày mai đại chiến tướng quân còn phải mang binh, giải quyết hậu quả nơi này đã có ta, ông yên tâm." Tống Hiến gật đầu: "Đại nhân, ta nghỉ ngơi luôn ở đây, lỡ như Ngô quân công thành cả đêm, ta cũng mau có mặt." Hà Quỳ gật đầu: "Cũng được. Có điều ta thấy đêm nay Tôn Sách sẽ không tới, nhưng mà vẫn nên cẩn thận một chút."

Một đêm này, ta tuy rằng khuya mới ngủ, nhưng rất không đành lòng, luôn có cảm giác không ổn, lại không biết vấn đề ở đâu? Tôn Sách cũng hết sức mệt mỏi, hắn hạ lệnh đại quân nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại tiếp tục công kích, hắn không nghĩ một Hu Dị nho nhỏ có thể chống cự đến vài ngày. Trời còn chưa sáng, lúc bị tiếng kêu gào đánh thức, cuối cùng ta cũng hiểu cảm giác bất an trong lòng là gì: Cao Thuận quả nhiên không phải ngồi không, hắn lựa chọn lúc đại quân của Tôn Sách mệt mỏi nghỉ ngơi liền phát động tập kích. Điểm này ta thật sự không nghĩ tới.

Nghe thanh âm hò hét bên ngoài, lòng ta thắt lại, hoàn toàn hiểu rõ kế sách của bọn Cao Thuận. Thành Hu Dị là con mồi, dân chúng và binh lính trong thành vốn đã được chuẩn bị để hy sinh, bọn họ dùng máu tươi của mình để lấy được cơ hội, lấy được thời gian. Lúc này, tình thế Ngô quân vô cùng xấu, chưa nói bọn họ trải qua ba ngày kịch chiến, thể lực và tinh lực đều đã tiêu hao, huống chi, bản thân bọn họ vốn không phải đối thủ của Hãm Trận Doanh, công thành quyết liệt ba ngày, nhân số bọn họ cũng không còn chiếm ưu thế, nếu như lời ta nói không sai, quân tập kích lúc này hẳn là toàn bộ đội kỵ binh của Hãm Trận Doanh, nhân số không dưới bốn ngàn, còn bộ binh đâu? Ở đây ngoại trừ Cao Thuận và Tống Hiến, còn có một đại tướng khác, xem ra quân tiếp viện của Ngô quân phía sau cũng không giữ được, đúng vậy, tấn công mới là cách phòng thủ tốt nhất.

Trong lòng tuy rằng bội phục đám người Cao Thuận, động tác của ta cũng không chậm, mẹ ơi, ta không thể chết bởi Hãm Trận Doanh chứ, bị người một nhà giết phải tính là gì? Ta rời khỏi lều trại, lên ngựa bỏ chạy. Sau khi rời khỏi quân doanh, nghe tiếng hò hét phía sau, ta giật mình một cái: Không thấy Tôn Sách đâu cả! Với con người Tôn Sách, lúc này không thể không cho người chiếu cố ta, sao từ đầu tới cuối chẳng thấy ai? Chỉ có một khả năng, Tôn Sách không ở trong quân doanh, hắn chạy đi đâu? Không phải trong tình huống không rõ ràng lại chạy đi nghênh địch chứ? Trời ạ, nếu vậy... Nghĩ đến đây, ta quay ngựa chạy vội trở lại.

Quân doanh đã hoàn toàn hỗn loạn, sắc trời vẫn đen kịt, dưới ánh lửa quân doanh loạn như mớ đay rối, không có ai tổ chức phòng thủ, thật sự là thí mạng! Có điều, ta chỉ lo lắng cho Tôn Sách, những người khác không quản được! Ta gấp gáp chạy xung quanh, gặp được Hàn Đương đang hăng say gào thét: "Không được chạy." Ta vội la lên: "Bá Phù đâu? Phải nhanh tập hợp lại quân lực phá vây lui về phía sau." Hàn Đương còn vội hơn ta: "Ta cũng đang tìm chủ công." Trời ạ, lúc này tên hỗn đản kia lại thật sự chạy sang bên kia sao? Ta vô cùng vội vã, khó khăn lắm mới tìm được một binh sĩ nói hắn thấy hình như Tôn Sách dẫn theo ba ngàn người lao ra khỏi quân doanh. Ta đau đầu, trời ơi, Tôn Sách này thật muốn tức chết người.

Ta không dám khinh suất, vội nhảy lên lưng Tiểu Bạch, hướng quân Cao Thuận chạy tới. Đương nhiên, ta chưa ngu đến mức xông vào đối đầu với Hãm Trận Doanh, liền quanh co chạy sang bên hông. Có điều, nhìn Ngô quân thế như chẻ tre vọt vào quân doanh kỵ binh, ta cảm giác khắp người lạnh lẽo, Tôn Sách, lúc này ngươi còn muốn làm anh hùng, thật là tìm chết. Xa xa nghe thấy có tiếng đánh nhau, ta vội vàng chạy tới. Có điều cũng không thể gặp Cao Thuận ở đây, làm thế nào? Ta cắn chặt răng, dùng khăn quấn quanh mặt, thúc ngựa tới trước, ta không thể để Tôn Sách chết ở đây.

Quả nhiên, tên Tôn Sách đáng chết này đang ở trong Hãm Trận Doanh. Nghe tiếng kêu báo địch tập kích, Tôn Sách trước tiên chợt tỉnh táo lại, hắn nghĩ bao nhiêu cũng không nghĩ đến Cao Thuận đem toàn bộ quân ở Thọ Xuân cùng Hãm Trận Doanh xuất động đánh tới, hắn còn tưởng chỉ là viện binh của Cao Thuận, nên mệnh lệnh triệu tập hơn ngàn người theo hắn chạy tới tấn công. Lúc hắn bị vây trong Hãm Trận Doanh mới cảm nhận được mình quá sơ suất, năng lực tấn công của đội kỵ binh này hắn không thể hình dung được, đợi hắn hiểu rõ Hãm Trận Doanh không phải danh hão thì đã muộn. Binh lính đi theo hắn rất nhanh đã chết gần nửa. Tôn Sách đành liều mạng phá vây, cũng tìm kiếm khắp nơi chủ tướng của đội quân này, chỉ có giết người dẫn đầu mới có thể chuyển bại thành thắng.

Hắn tìm Cao Thuận, Cao Thuận cũng tìm hắn, ta lại tìm cả hai người bọn họ. Lính của Cao Thuận nhìn thấy Tôn Sách liền xông tới, Tôn Sách ra sức giết lui được mấy người, thoát khỏi vòng vây. Cao Thuận ở phía sau đã nhìn thấy liền vọt lên. Tôn Sách thấy một viên đại tướng xông tới, không cần hỏi cũng biết là chủ tướng địch quân, hắn cao giọng hỏi: "Kẻ đến hãy báo danh!" Cao Thuận hừ lạnh một tiếng: "Cao Thuận." Trong mắt Tôn Sách có chút tức giận: "Quả nhiên lợi hại, Sách muốn thỉnh giáo võ nghệ tướng quân." Cao Thuận không nói gì, chỉ thúc ngựa tiến lên, hai người đánh nhau ở một chỗ. Phải nói, Tôn Sách mặc dù võ nghệ cao hơn Cao Thuận một chút, nhưng mà hôm nay chính là dĩ dật đãi lao, cả người đang mỏi mệt, tiếng kêu thảm thiết trong doanh lại ảnh hưởng ít nhiều đến tinh thần của Tôn Sách, cho nên mười mấy lần ra chiêu vẫn không làm gì được Cao Thuận. Tôn Sách không dám hiếu chiến, quay ngựa chạy về, thu thập binh sĩ mới là việc khẩn cấp trước mắt. Nhưng mà Cao Thuận sao có thể bỏ qua cho hắn, liền chỉ huy Hãm Trận Doanh đuổi theo không bỏ, ngựa của Tôn Sách thật sự không cản nổi Cao Thuận, nói đùa, ngựa của Cao Thuận chính là ta tìm, chỉ không bằng Tiểu Bạch của ta thôi. Tôn Sách rất nhanh lại lâm vào trùng vây, binh sĩ đi theo hắn gần như đã hy sinh toàn bộ.

Lúc ta đuổi tới, tình cảnh Tôn Sách đã thập phần nguy hiểm, đã nói rồi, võ nghệ dù tốt cũng không đánh lại được nhiều người, dù sao người như Vũ ca ca là nghìn năm có một! Lúc mọi người vây công, Tôn Sách tuy rằng giết được mấy, người, nhưng cũng thụ thương mấy chỗ. Ta cắn răng chạy vào vòng vây, lập tức có mấy người tới đón, ta không để ý bọn họ, tay giơ lên, người vọt tới, ở phía sau truyền tới từng trận mắng nhiếc thống khổ. Ngay thời điểm ta sắp vọt tới bên cạnh Tôn Sách, hơn mười mũi tên dài đã vượt trước ta bắn về phía Tôn Sách. Tôn Sách dùng sức ngăn cản tấn công xung quanh, nhìn thấy tên bay tới, dùng hết một thân sức mạnh cũng không thể đỡ được toàn bộ, ta trơ mắt nhìn ba mũi tên bắn vào thân thể hắn, nháy mắt trong lòng đau đớn hô ra tiếng: "Bá Phù..."

Tôn Sách nghe tiếng kêu của ta quay đầu lại cười khổ một cái, thân thể trên ngựa lảo đảo ngã xuống. Ta phất tay đem vôi phấn trong túi da toàn bộ hất ra xung quanh (lúc này đã hiểu đám người kia vì sao kêu thống khổ chưa, nếu không thể lộ diện, ta đành dùng thủ đoạn hạ lưu, đây cũng là vào thời điểm ta giúp Tôn Sách đối phó thích khách nghĩ ra, chuẩn bị mang theo không ít, Tôn Sách còn cười nhạo ta, lúc này lại dùng để cứu mạng), thừa dịp người xung quanh không đề phòng mà dụi mắt, ta đã chạy tới trước mặt Tôn Sách, lúc ôm cổ hắn chợt dưới bụng đau quặn, không kịp nhìn kỹ, thuận tay nhảy lên ngựa, lập tức phóng ra bên ngoài.

Cao Thuận gầm lên giận dữ, không cho bắn tên nữa. Một đống bụi trắng ào ào bất tới, hắn phản ứng cũng nhanh, vội lùi lại nên không bị ảnh hưởng tới mắt, chỉ bị sặc, nghe thấy tiếng hô của ta, ánh mắt Cao Thuận lúc ấy đang vừa ho khan vừa lấy tay che mắt chợt sửng sốt. Lúc hắn bình tĩnh lại nhìn kỹ, ta đã mang theo Tôn Sách chạy rất xa, Tiểu Bạch của ta càng ngày càng lợi hại. Trời cũng chưa sáng rõ, Cao Thuận không nhìn rõ ta, nhưng lại có cảm giác là lạ, có điều, hắn cũng không để chuyện này trong lòng, Tôn Sách đã bị thương nặng, hắn lệnh cho một bộ phận binh lính tiếp tục đuổi theo, những người khác cùng hắn công kích đại doanh Ngô quân lúc này đã hoàn toàn náo loạn.

Ngô quân mất tin tức Tôn Sách, nhưng dưới sự nỗ lực của Hàn Đương và Lăng Thao, cuối cùng cũng tập hợp được hai ngàn quân, lui về hướng Quảng Lăng. Đương nhiên, Lăng Thao ở lại, dẫn theo hơn trăm người cởi bỏ quân trang giấu đi, đợi Tào quân đi qua mới yêu cầu tất cả không tiếc điều gì tìm cho ra Tôn Sách. Cao Thuận không trực tiếp truy kích, mà cùng Tống Hiến từ trong thành đi ra xử lý toàn bộ số quân Ngô còn sót lại, bắt được ba ngàn tù binh, trong đó có cả Trần Thức đã trọng thương. Một trận ở Hu Dị, Ngô quân đại bại, Tôn Sách mất tích, cuối cùng chấm dứt! Cao Thuận một mặt cho người giải quyết nốt hậu quả, một mặt tìm hiểu sống chết của Tôn Sách.

Hàn Đương mang theo tàn binh bại tướng, lòng đầy đau xót chạy về hướng Quảng Lăng, nửa đường tập hợp được tàn quân hơn bốn ngàn. Hàn Đương tinh thần hỗn loạn căn bản không nhận ra trong đám lính này có rất nhiều gương mặt lạ. Đợi lúc Lữ Phạm gặp được Hàn Đương liền giật nảy mình, lại nghe tin chủ công sống chết không rõ, giống như bị sét đánh, toàn thân choáng váng. Tướng sĩ Ngô quân lâm vào cảnh thần trí hỗn loạn không ngờ nguy hiểm sẽ lại lập tức ập tới.

Tới lúc trời tối, quân doanh Lữ Phạm chợt bốc lửa lớn, Hàn Hạo thấy lửa cháy, dẫn theo tám ngàn quân Tào tấn công quân Ngô, trực tiếp xông thẳng vào trong doanh, Ngô quân căn bản không hề đề phòng, trong lúc còn mông lung đã phơi thây nơi hoang dã, dưới ngọn lửa mặt đất thấm hồng máu thịt thật vô cùng bắt mắt, vô cùng kinh hãi. Trong cơn hỗn loạn, Hàn Đương cùng Lữ Phạm căn bản không thể tổ chức phản kích, đã bị phân tán, toàn quân tan rã. Kỳ thực vấn đề chủ yếu ở chỗ Tôn Sách sống chết chưa rõ, Ngô quân mất đi người lãnh đạo, còn sức đâu mà chống cự. Hỗn chiến đến bình minh, Ngô quân tổn thất nghiêm trọng, Hàn Đương cùng Lữ Phạm chỉ thu thập được hơn hai ngàn bại binh tiếp tục chạy về Quảng Lăng.

Hàn Hạo cũng không truy kích, dù sao đại quân Ngô ở ngay ngoài thành Quảng Lăng, binh mã của hắn không đủ để đánh với mấy vạn Ngô quân, liền tự thu binh về hội quân với Cao Thuận. Cao Thuận cùng Hàn Hạo thẩm vấn tù binh xong, biết Tôn Sách sau khi bị Cao Thuận tập kích ở Hu Dị đã mất tung tích, bọn họ cũng rúng động, Cao Thuận lập tức nghĩ tới người cứu Tôn Sách đi lúc ấy, hắn lập tức cho người hồi báo cho Hà Quỳ, Hà Quỳ cũng giật mình, lập tức hạ lệnh giăng lưới bên ngoài thành Hu Dị tìm người, bất kể sống chết, nhất định phải tìm được Tôn Sách hoặc tin tức của hắn. Cao Thuận và Hàn Hạo cũng dẫn theo một vạn năm ngàn quân phát binh tới Quảng Lăng.

*****

Lúc Trình Phổ, Chu Du gặp được đám tàn binh bại tướng kia, đã là bốn ngày sau cuộc chiến ở Hu Dị. Nhìn Hàn Đương đang tự trách mình, Chu Du đầu óc trống rỗng, Trình Phổ vội vã lắc vai Hàn Đương: "Chủ công đâu rồi? Rốt cuộc sao lại thế này? Chủ công sống chết chưa biết, ngươi về đây làm gì? Các ngươi vì sao không đi tìm?" Hàn Đương vô cùng xấu hổ: "Tôi đáng chết, Lăng tướng quân đã mang người đi tìm, tôi... Nếu như không phải dẫn binh mã trở về, tôi nào có mặt mũi về đây nữa?"

Chu Du cố kiềm chế, trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn Hàn Đương chậm rãi hỏi: "Trong quân sĩ có ai biết tình hình của chủ công không? Các ngươi đã hỏi qua chưa?" Hàn Đương khóc rống lên: "Hỏi rồi, đều đã hỏi, toàn bộ binh lính chủ công đem ra ngoài nghênh địch đều bị giết, không ai trở về. Có điều, trên đường đi chúng tôi cũng không nghe được tin tức của chủ công." Chu Du sắc mặt tái xanh, cúi đầu nghĩ một lát, rồi nhìn Trình Phổ nói: "Đô đốc, ngài giữ ở đây, tôi tự dẫn người đi tìm chủ công, không có tin tức nghĩa là tin tốt, nếu không, Tào quân sớm đã ào tới, không lý nào bỏ qua cơ hội tốt như vậy." Trình Phổ lắc đầu: "Không, ngươi ở lại, ta dẫn người đi."

Chu Du lần đầu tiên mất khống chế trước mặt Trình Phổ, lạnh lùng nói: "Lão tướng quân, tung tích Bá Phù không rõ, ngài bây giờ là chủ soái tam quân, lần này là đi vào bên trong lòng địch, không phải đi theo một đội quân lớn, mà là cải trang tìm người, ngài làm sao có thể mạo hiểm. Coi giữ đạo quân này mới là quan trọng!" Hàn Đương lập tức nói: "Tôi đi với ngài." Chu Du lắc đầu: "Ngươi cùng Lữ tướng quân ở lại đây, các người đều bị thương, nếu ta đoán không lầm, sắp tới còn một hồi đại chiến." Nhìn thái độ của Chu Du, mọi người không nói gì nữa, Trình Phổ cũng chỉ biết gật đầu.

Trước khi đi, Chu Du nói với Trình Phổ: "Quân ta đại bại, chủ công không có mặt, nhân tâm không ổn định, lỡ như có chuyện gì, lão tướng quân hãy mang binh trở về Khúc A đi! Xem ra Tào Tháo rất coi trọng nơi này, tướng lĩnh đều không tầm thường, tin tình báo của chúng ta không được chính xác. Ta đoán Tào quân còn có động thái khác, ngàn vạn lần phải cẩn thận." Trình Phổ suy tính: "Vậy ta ở đây đợi ngươi mười ngày, mười ngày sau không có tin tức các người, ta sẽ lui binh." Chu Du gật đầu, mang theo Chu Trị cùng hơn trăm người rời đi.

Chu Du tính không sai chút nào, Tào quân quả thật không dễ dàng cảm thấy thỏa mãn. Ngày thứ tư sau khi Chu Du đi, Trình Phổ nhận được tin thám báo, Cao Thuận cùng Hàn Hạo tự mình dẫn một vạn năm ngàn binh hướng tới Quảng Lăng. Trình Phổ tuy rằng nắm trong tay bốn vạn đại quân, nhưng lại ứa mồ hôi lạnh. Ông ta từ chỗ Hàn Hạo, Lữ Phạm đã hiểu rõ lợi hại của Hãm Trận Doanh, binh sĩ của mình chỉ sợ không phải đối thủ của một vạn năm ngàn người kia, còn chưa nói trong thành Quảng Lăng, Trần Đăng có tới hai vạn binh, nếu hai mặt giáp công, bản thân mình căn bản không thể chống đỡ được.

Sau khi triệu tập chúng tướng thảo luận một phen, Trình Phổ lệnh cho đại quân từ từ rút khỏi ngoại thành Quảng Lăng, lui về Đan Đồ. Thấy đại quân ngoài thành nhổ trại rút lui, Trần Đăng suy nghĩ cả nửa canh giờ, rồi hỏi ý kiến Tôn Quan: "Tôn tướng quân, xem ra Thọ Xuân đã có chiến báo, Ngô quân muốn rút lui, ông thấy..." Tôn Quan sảng khoái nói: "Ý tứ đại nhân là phái Quan đem quân rời thành công kích Ngô quân? Tôi chính là có ý đó." Trần Đăng gật đầu. Tôn Quan lập tức hạ lệnh tập kết một vạn hai ngàn người, ra khỏi thành tập kích Ngô quân.

Trình Phổ thấy Tào quân từ trong thành tiến ra, trong lòng cực kỳ tức giận, vây khốn tấn công hai mươi ngày, lúc nào cũng đóng cổng không ra, giờ bỗng nhiên lại tới công kích, quả thật là thừa dịp cháy nhà ra hôi của, để ta xem Trần Đăng ngươi có bản lĩnh này không? Ngươi đã muốn tới, ta sẽ diệt ngươi trước, không bằng Hãm Trận Doanh, lại không hạ được ngươi sao? Cho nên, ông ta dứt khoát hạ lệnh cho đại quân dừng lui binh, bày trận đón địch. Tôn Quan nhận được tin tức Ngô quân lại hạ trại, bày trận nghênh chiến, hắn cười cười, lập tức mệnh lệnh cho quân lui về. Trình Phổ thấy vậy, chúng lui thì ta lại đi. Ngô quân vừa động, Tôn Quan lại cho quân đuổi theo. Lúc Trình Phổ dừng, hắn lại lui về, cứ thế qua lại ba lượt. Trình Phổ thật không còn cách nào. Đi một chút lại ngừng, hai ngày sau, Ngô quân mới lui cách Quảng Lăng hơn ba mươi dặm, Tôn Quan vẫn theo bám như gần như xa, mà đại quân Hàn Hạo, Cao Thuận đã tới nơi. Tào quân hai đội hợp quân, đại quân trực tiếp truy kích Ngô quân, cùng Ngô quân giằng co ở Bát Kiều trấn cách thành Quảng Lăng bốn mươi dặm, ba vạn đấu với bốn vạn, một hồi đại chiến sắp bắt đầu.

Trình Phổ mặc dù không có trí tuệ của Chu Du và năng lực của Tôn Sách, nhưng nhiều năm chinh chiến, khả năng thực chiến của ông ta vẫn rất mạnh, đối mặt với đội quân có khí thế vượt trội, nhân số lại không chênh lệch nhiều, ông ta cắn răng, hạ quyết tâm, mệnh lệnh cho Chu Thái cùng Hoàng Cái suất lĩnh một vạn người bày thế trận phòng thủ ở nơi đóng quân, tạo ra nhiều công sự phòng thủ, dựng hàng rào, đào chiến hào ở vùng đất nằm giữa hai quân tạo ra một phòng tuyến, kéo dài thời gian tấn công của Tào quân; lại lệnh cho Chu Trị, Hàn Đương dẫn năm ngàn người ngựa hành quân gấp đêm ngày, nhanh chóng qua sông chuẩn bị thuyền, đợi tiếp ứng đại quân lui về Đan Đồ; ông ta tự mình mang đội trung quân đêm đó khởi hành, vứt bỏ đồ quân nhu, lui về hướng bờ sông, trước tiên bảo toàn thực lực đã!

Hôm ấy vào lúc sáng sớm khi ánh mặt trời bắt đầu chiếu rọi chiến trường giữa hai bên, Cao Thuận nhìn trận địa phòng thủ sẵn sàng nghênh chiến trước mặt, cũng không vội vàng phát động tấn công, săn thú cũng phải chọn thời cơ tốt mới có thể thu được hiệu quả cao nhất. Qua hơn nửa ngày, tới buổi chiều, Cao Thuận suy tính cẩn thận cuối cùng khẳng định đại quân Trình Phổ đã rút lui, hắn thương lượng với Hàn Hạo, Tôn Quan một chút vấn đề đánh hay không đánh: đánh nhất định có thể diệt được binh lực đối phương để lại đây, nhưng mà, ban đầu bên mình phòng thủ, đã giết rất nhiều quân Ngô, cũng là chuyện đã qua, lúc này bên mình chiếm ưu thế, lại giết quân Ngô, sẽ có khả năng hai bên trở mặt, về sau sẽ bất lợi với việc lui tới cùng Giang Đông, Cao Thuận cùng Hàn Hạo hiểu rõ chính sách xa thân gần đánh của Tòa Tháo, lỡ như chọc giận Giang Đông, đối với việc thống nhất phương Bắc của chủ công sẽ tạo ra không ít phiền toái, huống hồ, Tôn Sách sống chết chưa rõ, binh lực của mình cũng không thể qua sông; nếu như không đánh, đợi lúc Giang Đông phục hồi lại tới, đối với Quảng Lăng cũng gây ra phiền toái không nhỏ.

Thương lượng cả nửa ngày, màn đêm buông xuống bọn họ mới thống nhất được, thả cho đại quân Trình Phổ trở về, diệt đám quân tại đây, cũng đủ khiến Ngô quân thương cân động cốt, trong ngắn hạn không thể lại dấy binh, ít ra trước khi đại chiến Viên Tào kết thúc, Ngô quân không thể đem binh tới Quảng Lăng. Cao Thuận hạ lệnh, ngày mai theo kế hoạch phát động tấn công, không cần nương tay với Ngô quân, nhưng tận lực không giết đại tướng địch. Lệnh truy sát khiến ánh trăng trong đêm như nhuộm một màu đỏ, giống như biết trước ngày mai máu sẽ thấm đỏ cả vùng đất mình đang chiếu xuống.

Vào lúc chính ngọ khi mặt trời nóng bỏng thiêu đốt mặt đất, Tào quân phát động tấn công ào ạt vào trận địa Ngô quân. Có điều hoàn toàn không giống tưởng tượng của đám người Hoàng Cái, Tào quân lại dùng bộ binh để tấn công trước, hơn nữa mục đích tấn công lại... Quản Hợi tuy rằng không huấn luyện binh sĩ, nhưng dùng phương pháp tuyển tinh binh của ta nên quân của hắn mạnh hơn Ngô quân, chỉnh tề kéo tới, khí thế có hương vị ép người. Đối mặt với tầng tầng lớp lớp khiên chắn của Tào quân đẩy tới, cung tên của Ngô quân mất đi tác dụng, Hoàng Cái đành trơ mắt nhìn Tào quân vượt qua hai lớp chiến hào bên ngoài quân doanh, sau đó bộ binh theo sát ép tới. Rất nhanh, cung tên của Tào quân từ không trung trút xuống như mưa, một nửa trong số đó là hỏa tiễn, quân doanh Ngô quân bắt lửa cháy rực. Hoàng Cái cùng Chu Thái một mặt lệnh binh sĩ dùng hết sức cứu hỏa, một mặt phân bố đại bộ phận quân sĩ dùng cung tiễn canh giữ ở hàng rào bảo vệ, đề phòng kỵ binh Tào quân ập tới.

Có điều, Tào quân dường như không vội tấn công, chỉ lấp đầy chiến hào, đốt hết một phần doanh trại Ngô quân rồi rút về, chuyển nơi đóng quân tới gần trại Ngô quân thêm ngàn bước. Nhìn Tào quân ở đối diện hạ trại, Hoàng Cái cùng Chu Thái đưa mắt nhìn nhau, không hiểu được Tào quân muốn làm gì. Có điều, nếu Tào quân không vội tấn công, bọn họ cũng muốn kéo dài thời gian, để đại quân rút lui an toàn, Tào quân đã hành động như vậy thì cứ làm theo thôi.

Đêm hôm đó, Cao Thuận lệnh trong quân lại phát động công kích giống như ban ngày, dùng hỏa lực tấn công, quân doanh dịch gần Ngô quân thêm năm trăm bước, khiến Hoàng Cái càng không hiểu gì. Đáng tiếc Trình Phổ, Chu Du đều không ở đây, chiến thuật trấn áp tâm lý này bọn họ liếc mắt là nhận ra. Tới hừng đông, Tào quân lại tiến gần thêm năm trăm bước nữa, hai quân chỉ còn cách nhau năm trăm bước. Tào quân không tấn công, mà xếp hàng chỉnh tề đối diện với Ngô quân, toàn quân không có một chút âm thanh nào, càng thể hiện khí phách uy nghiêm trong quân, một cỗ khí tức cương liệt mạnh mẽ áp tới Ngô quân.

Ngô quân thấy khí thế bức người của Tào quân, không ít người bắp chân bắt đầu run rẩy, tâm lý đã gần như suy sụp. Lại nói, Hàn Hạo vẫn để tâm giải mã ý đồ của Cao Thuận, mà Tôn Quan cũng giống như Hoàng Cái, không hiểu cách làm của Cao Thuận. Lúc hắn hỏi, Cao Thuận cười: "Có người nói cho ta biết, chiến thuật mạnh nhất trên chiến trường là bất chiến tự nhiên thành." Người hắn nói dĩ nhiên là ta... Ta không thích giết chóc, đương nhiên trong lúc chuyện trò với các huynh đệ, thường xuyên nói câu này. Hôm nay, Cao Thuận lại dùng loại ý tưởng này, có điều, hắn mới nói được một nửa: trải qua một trận ở Quảng Lăng, uy danh của Hãm Trận Doanh từ nay về sau đã trở thành một bóng ma trong lòng quân Ngô, hiệu quả thật tốt.

Lúc này, nhìn Tào quân uy phong lẫm liệt trước mắt, Ngô quân không biết lai lịch Hãm Trận Doanh nên đem đội quân trước mắt toàn bộ trở thành Hãm Trận Doanh, tập kích hai lần, cơn ác mộng lại hiện lên trong đầu Ngô quân. Bởi vậy, lúc Cao Thuận giương cờ lệnh, trống trận rền vang, phòng tuyến tâm lý của đại bộ phận Ngô quân đều sụp đổ. Hoàng Cái và Chu Thái trên mặt xám như tro tàn, cũng hoàn toàn tuyệt vọng. Lúc kỵ binh Tào quân áp tới, trong tiếng la khóc, quân Ngô hoảng loạn thành đoàn, binh lính bắt đầu chạy trốn. Cũng không thể trách bọn họ, một là, bản thân không có thực lực, người đứng đầu sinh tử không rõ, bọn họ vốn đã mất đi khí thế; hai là, đại bộ phận binh lính đã đi trước, bọn họ là người bị hy sinh, đâu có ai muốn vứt bỏ tính mạng.

Nhưng mà bọn họ trốn không thoát cái chết của vận mệnh, muốn trách thì trách ông trời đem bọn họ bỏ vào thời loạn thế. Bọn họ không trốn còn có đường sống, vừa chạy ra khỏi quân doanh đã gặp phải Tào quân đã chờ một đêm, một hồi tàn sát bắt đầu. Lúc bọn họ mở to mắt không cam lòng ngã xuống, vẫn không tin mạng mình không đáng tới một chiêu, phạm vi vài dặm xung quanh chất đống hơn năm ngàn thi thể, khi dọn dẹp xong chỉ còn lại vết máu đỏ sẫm. Người đời sau gọi trận chiến Quảng Lăng năm Kiến An thứ năm là Bát Kiều huyết nhật, nơi mai táng hài cốt năm ngàn Ngô quân gọi là Huyết mộ, Hãm Trận Doanh cũng bị binh lính Giang Đông gọi là Huyết Sát quân.

Lúc kỵ binh Tào quân đứng ngoài cửa doanh Ngô quân, trong đại doanh ngoại trừ thân binh bảo vệ Hoàng Cái, Chu Thái ở trong doanh, bên ngoài chỉ còn không tới hai ngàn binh sĩ xếp thành hàng đợi chết. Cao Thuận cùng Hàn Hạo đứng đối diện với quân Hoàng Cái, Chu Thái. Cao Thuận một thân giáp trụ màu đen, khuôn mặt kiên nghị ngẩng cao, sắc mặt bình tĩnh khiến trong lòng Ngô quân nổi lên lòng kính sợ; Hàn Hạo khuôn mặt mỉm cười, giáp trụ màu xanh trên người hắn lại có sắc lạnh như băng, nhưng vẫn nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Đối mặt với việc quân mình đã đại bại, với tên đầu sỏ khiến chủ công của mình sống chết không biết, Hoàng Cái và Chu Thái trong lòng lại không hề có oán hận, lại sinh thêm phần kính nể.

Một lúc lâu sau, Hàn Hạo mỉm cười: "Xin hỏi đại danh hai vị tướng quân?" Hoàng Cái nhìn Chu Thái, hai người cười khổ, Hoàng Cái cất lời: "Tại hạ Hoàng Cái, người bên cạnh là tướng quân Chu Thái. Thỉnh giáo tên hai vị tướng quân?" Hàn Hạo gật đầu: "Tại hạ Hàn Hạo, vị này là tướng quân Cao Thuận, ở ngoài kia là tướng quân Tôn Quan." Hoàng Cái thở dài: "Từng nghe danh Hãm Trận Doanh, hôm nay có thể chết trong tay tướng quân, chúng ta coi như không oan." Cao Thuận chỉ cười cười, không nói lời nào. Hàn Hạo nói: "Hai vị tướng quân bảo vệ đại quân rút lui, cam nguyện đứng nơi hiểm địa, chúng ta với hai vị cũng vạn phần kính nể. Đối với người trung thành như vậy, chúng ta làm sao có thể xuống tay? Nếu như tướng quân có thể ra lệnh thủ hạ bỏ vũ khí, tất cả người trong quân doanh đều có thể đi, thế nào?"

Hoàng Cái và Chu Thái không tin vào lỗ tai mình, ngẩn người nhìn nhau, Chu Thái lớn tiếng hỏi: "Vì sao? Nếu thật sự muốn thả chúng ta đi, cần gì phải bắt bọn ta bỏ binh khí?" Cao Thuận lắc đầu: "Chúng ta nói sẽ giữ lời." Hàn Hạo vẫn cười: "Chẳng lẽ tướng quân không nghe tiếng hò hét bên ngoài sao? Tôn tướng quân ngoài kia đang chặn đường đuổi giết binh sĩ bỏ chạy, chúng ta đã hạ lệnh trong quân, không giết người không mang vũ khí. Cho nên các người chỉ có bỏ lại binh khí mới có thể an toàn rời đi, nếu không, chỉ có thể ủy khuất hai vị tướng quân làm tù binh, nhưng chúng ta không muốn vũ nhục các vị. Đương nhiên, hai vị tướng quân có thể giữ lại vũ khí của mình, thế nào?"

Hoàng Cái và Chu Thái nghe tiếng kêu thảm thiết bên ngoài, hiểu rõ Hàn Hạo nói thật, nhưng mà, chưa chiến đấu đã buông vũ khí, đây cũng là một loại nhục nhã! Thương lượng với nhau một chút, Hoàng Cái cùng Chu Thái từ trong đám quân bước ra, Hoàng Cái nói: "Muốn chúng ta bỏ binh khí cũng được, có điều chúng ta muốn lĩnh giáo võ nghệ hai vị tướng quân." Nói xong, Hoàng Cái nhìn Cao Thuận, Chu Thái nhìn Hàn Hạo. Cao Thuận nhìn Hàn Hạo, Hàn Hạo gật đầu, vì thế Cao Thuận nói với Hoàng Cái: "Cao Thuận đồng ý với tướng quân." Bên kia, Hàn Hạo cũng cười với Chu Thái: "Hạo đồng ý đấu một trận với tướng quân." Hai người đồng thời phất tay, Tào quân nhất tề lui về phía sau trăm bước, ở giữa hai quân bày ra một khoảng đất trống. Hoàng Cái thở dài: "Trận chiến này bất luận sống hay chết đều kính hai vị tướng quân, còn có một thỉnh cầu, mong tướng quân đáp ứng." Cao Thuận nói: "Bất luận ngài sống hay chết, đám người đó chúng tôi đều không giết." Hoàng Cái cười lớn: "Cái tin tưởng tướng quân. Điều ta thỉnh cầu là nếu có chết, mong được toàn thây trở về Giang Đông." Cao Thuận gật đầu: "Cứ theo lời tướng quân, sẽ phái người đưa tiễn." "Vậy xin đa tạ."

Lại nói, Trình Phổ thật sự không nên để lại Hoàng Cái, Chu Thái cản phía sau, công phu của Hoàng Cái dưới nước có thể nói là hạng nhất, nhưng công phu trên ngựa còn kém xa, làm sao trở thành đối thủ của Cao Thuận? Chu Thái cho dù mạnh hơn Hoàng Cái một chút, nhưng cũng không thể chống lại được Hàn Hạo. Biết rõ kết quả như vậy, hai người vẫn bắt buộc phải liều mạng, Cao Thuận và Hàn Hạo cũng bội phục hai người. Hoàng Cái cùng Chu Thái muốn liều mạng, Cao Thuận và Hàn Hạo cũng không cho họ cơ hội, vốn không muốn giết bọn họ. Cao Thuận nhìn Hoàng Cái trên đầu tóc đã có sợ bạc, thực sự có lòng kính trọng người già, cơ bản không dốc toàn lực, mỗi chiêu đều đánh tới là dừng, cùng Hoàng Cái đánh tới hơn sáu mươi hiệp vẫn chưa xong; Hàn Hạo tuy luôn cười, nhưng hạ thủ không nương tay, đánh với Chu Thái ba mươi hiệp, một đao quét hắn rơi xuống ngựa. Trận chiến bên kia đã sớm xong, bên này hãy còn đấu, nhìn Hoàng Cái không biết tiến thoái trước mặt, Cao Thuận nghĩ thầm, ngươi không thể cậy già mà lên mặt như vậy chứ, tuy rằng ta không đành lòng, nhưng ngươi không dừng tay, ta cũng chỉ có thể khiến ngươi trở nên khó coi. Thở dài một tiếng, trường thương trên tay hắn quét ngang, Hoàng Cái không cam lòng ngã khỏi ngựa.

Nhìn Hoàng Cái, Chu Thái đứng trên mặt đất, Cao Thuận lạnh nhạt nói: "Hai vị tướng quân mời trở về đi! Nếu không phục, Thanh An xin chờ ở Thọ Xuân." Hoàng Cái thở dài: "Cao tướng quân, Cái thua tâm phục khẩu phục, ai nấy đều vì chủ của mình, nếu ngày sau còn có lúc gặp lại, Cái vẫn muốn tiếp tục đấu." Cao Thuận gật đầu không nói gì, Hàn Hạo cười lớn: "Hai vị tướng quân trở về nói với chủ mình, hai nhà vốn không xâm phạm lẫn nhau, sao cứ phải tới gây tổn thương hòa khí? Chúng ta cũng không muốn coi các người là địch." Chu Thái gật đầu: "Chúng ta sẽ chuyển lời cho tướng quân, sau này còn gặp lại." Hoàng Cái trở lại trong doanh, lệnh cho binh sĩ buông vũ khí, chậm rãi mà đi. Tào quân quả nhiên không làm khó bọn họ. Những binh sĩ Ngô quân chạy trốn từ trước, đại bộ phận đều mất mạng, đau lòng bỏ thây nơi đất khách.

Ba ngày sau Hoàng Cái cùng hai ngàn binh sĩ gặp lại đại quân đang chờ vượt sông. Lúc Trình Phổ hạ quyết tâm để Hoàng Cái cùng Chu Thái ở lại phía sau, trong lòng khó hình dung cảm giác khó khăn thế nào, đã là chiến hữu nhiều năm, nếu có thể lựa chọn, ông ta tình nguyện người ở lại là mình, người mặc dù lui về sau, ánh mắt vẫn luôn quay lại nhìn. Lúc ông ta đứng trên bờ Trường Giang nhìn thấy Hoàng Cái và Chu Thái, đã không nhịn được tình cảm trong lòng, chạy tới nghênh đón, ba người nắm chặt tay, trong nhất thời không ai nói nên lời. Đợi lúc lên thuyền, Hoàng Cái đem mọi chuyện kể lại một lần, rồi thở dài nói: "Cao Thanh An này thật lợi hại, chẳng trách có thể trở thành đại tướng của Lữ Bố, lòng dạ cũng khoáng đạt, Cái thật sự phục người này. Mà Hàn Hạo kia cũng có phong độ nho tướng!" Chu Thái ở bên cạnh gật đầu. Trình Phổ lại nghĩ sự việc ở khía cạnh khác: "Không biết bọn Công Cẩn đã tìm được chủ công chưa? Giang Bắc có tướng lĩnh như Cao Thuận trấn giữ, chúng ta muốn bắc thượng thật khó! Một trận chiến này, thua vẫn là thua, Cao Thuận đáng sợ ở chỗ, từ nay về sau, quân ta cho dù có chủ công chống giữ, trước mặt Hãm Trận Doanh của Cao Thuận vẫn sẽ mất đi ý chí chiến đấu, đúng là một kẻ giỏi tâm lý chiến." Tất cả mọi người đều lâm vào trầm mặc.

Trận chiến Quảng Lăng như vậy là chấm dứt. Công thành hai nơi, ba nơi thành chiến địa, quân Ngô xuất chinh tổn thất một phần ba binh mã, chủ soái mất tích, đành lui về phía nam Trường Giang. Quảng Lăng tiếp tục đứng sừng sững bên bờ bắc Trường Giang như trước, mà thành Thọ Xuân trải qua trận chiến này, lấy tư thế người chiến thắng ngạo nghễ đứng thẳng nơi yết hầu bắc thượng của quân Ngô. Gần mười năm qua, thói quen ăn đắng nuốt cay, quen với thất bại của quân dân Thọ Xuân dưới tay Viên Thuật, qua một trận này, cuối cùng cũng ngẩy cao đầu, có thể tự hào kể chuyện mình trung dũng anh hùng ở Hu Dị bảo vệ thành trì ra sao, dân chúng Dương châu từ nay đã không còn yếu đuối nữa. Thần thoại về Cao Thuận và Hãm Trận Doanh của hắn từ lúc này cũng bắt đầu lưu truyền, cái tên Cao Thuận vĩnh viễn trở thành cơn ác mộng trong lòng quân sĩ Giang Đông.

Tào Tháo ở Quan Độ xa xôi nhận được tin chiến báo, thở dài nhẹ nhõm. Ông ta biết, qua trận chiến ở Quảng Lăng này, con dao nhỏ sau lưng mình mặc dù chưa bị bẻ gãy hoàn toàn, nhưng coi như sứt mẻ loang lổ, muốn lại đưa quân tới, không thể không mất thêm vài năm nữa. Mà phòng tuyến Thọ Xuân – Quảng Lăng coi như hoàn toàn đứng vững, Tôn Sách, con mãnh thú như ngươi sẽ bị rào chắn Quảng Lăng – Thọ Xuân chặn lại ở bờ nam Trường Giang, đợi ta lấy được phương bắc xong, chúng ta sẽ quyết đấu! Anh hùng quyết chiến, khiến bao nhiêu người mong đợi!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-250)


<