← Hồi 32 | Hồi 34 → |
Ầm...
Sườn núi đá sạt lở, cây cối trốc gốc bay đi, giữa luồng kình phong di động ào ào.
Vạn Độc Bá Giả công tử trút cả cơn thịnh nộ vào chưởng lực.
Bỗng một tràng cười lạnh lẽo vang lên:
- Ôi, luyện công mà làm gì dữ vậy, đại huynh?
Gã công tử ma đầu dừng tay, trố mắt nhìn.
Một nữ nhân trong bộ võ phục màu lam vừa phóng vút xuống tảng đá, trên môi nở nụ cười tươi thắm.
Bá Giả nhíu mày:
- Ngọc Diện muội, huynh đang bực mình đây.
Ngọc Diện Hồ Ly cười khanh khách:
- Chuyện gì vậy? Huynh vừa trượt mất một con mồi à?
Bá Giả lắc đầu:
- Con mồi đâu có gì quan trọng.
Cặp mắt nữ nhân đong đưa:
- Vậy thì có gì làm huynh bực tức?
Gã ma đầu đáp gọn:
- Lục Siêu Quang còn sống...
Ngọc Diện Hồ Ly reo lên:
- Muội đã đoán đúng... linh tính từng báo cho muội biết gã trai ấy sẽ từ vực thẳm trở về. Huynh đã trạm chán với gã đấy à?
Bá Giả gật nhanh:
- Hắn tự xưng là Hắc Diêm Vương. Huynh bị hắn đánh rơi mặt nạ trong rừng. Võ công của hắn dữ dội khác thường. Mới đây hắn đã sát hại khá nhiều cao thủ của Bát Kỳ bang và Bạch Ma giáo. Hắn còn kiêu ngạo ra nghiêm lệnh cấm quần hùng Hắc, Bạch không phái nào được đến gần bãi Sinh Tử và vực Ma Phong, trong chu vi mười dặm.
Ngọc Diện Hồ Ly trầm giọng:
- Vậy có thể hắn đã được Hồng Huyết Linh Quân thu nạp và học hết pho Hồng Huyết kỳ thư.
Vạn Độc Bá Giả nhăn nhó:
- Có thể lắm, bởi huynh đã xuất tuyệt chiêu trong Hỏa Long bí kíp mà vẫn không thắng được chưởng lực của gã.
Ngọc Diện Hồ Ly lắc đầu bảo:
- Chỉ tại huynh chưa học được toàn vẹn mười chiêu của Hỏa Long bí kíp đấy thôi.
Gã công tử ma đầu vung vẫy bàn tay:
- Vì vậy huynh đang phải khổ luyện. Nhưng có điều bí mình chưa tìm ra, nên luyện các chiêu Cương Mãnh và Nhu Công chưa bao giờ toàn vẹn...
Cười lạt một tiếng, Ngọc Diện Hồ Ly nói:
- Có một cách để huynh chưa luyện xong Hỏa Long bí kíp vẫn trừ khử được Lục Siêu Quang.
Bá Giả sáng mắt lên:
- Cách gì vậy muội?
Ngọc Diện Hồ Ly lại gần, ghé tai Bá Giả nói nhỏ mấy câu, gã công tử ma đầu bật cười lớn:
- Hay quá, hay quá, mưu trí của muội thật tuyệt.
Ngọc Diện Hồ Ly gật gù:
- Huynh cứ việc hành động như vậy... như vậy... Lục Siêu Quang dù có là cọp mọc cánh cũng không thoát khỏi quần hùng.
Đôi mắt Bá Giả công tử chợt ngó em gái bằng cái nhìn soi mói:
- Vậy muội không còn lo sợ cho tánh mạng của gã ấy nữa sao?
Ngọc Diện Hồ Ly đỏ bừng đôi má:
- Muội để ý tới gã làm gì nữa, bởi muội biết Lục Siêu Quang chẳng những chung tình với Bội Ngọc, mà còn sa vào tay quỷ nữ Tuyết Vân, con gái Hoa Nguyệt hội chủ...
Bá Giả nháy mắt lia lịa:
- Muội khá tinh ranh đấy. Nhưng muội biết một... biết hai... mà chưa biết tới ba.
Thiếu phụ lẳng lơ nhướng mắt:
- Huynh nói vậy nghĩa là sao?
Gã công tử ma đầu bật cười:
- Nghĩa là huynh thấy tận mắt... Lục Siêu Quang còn yêu đương, quyến luyến đứa con gái tên Mã Giáng Kiều nữa.
Ngọc Diện Hồ Ly kêu lên:
- Mã Giáng Kiều, ái nữ của Kình Ngạc kiếm khách Mã Chu Sa à?
Bá Giả gật nhanh:
- Chính nó.
Gương mặt Ngọc Diện Hồ Ly đỏ bừng:
- Thằng tiểu tử đáng chết.
Vạn Độc Bá Giả cười hăng hắc, rồi nhún mình phóng vút đi. Gã bắt đầu thực hiện mưu kế của đứa em gái hoang dâm và quỷ quyệt.
Còn lại một mình, Ngọc Diện Hồ Ly mỉm cười, nói thầm:
- Bá Giả huynh đâu biết nổi thâm ý của ta. Phải cho gã lọt vào vòng nguy hiểm, gã mới cần đến ta. Khi ấy dù có cả trăm đứa con gái như Tuyết Vân, Giáng Kiều gã cũng không thể thoát tay ta được...
Nàng cười lớn một tràng lanh lảnh, rồi cũng phóng vèo đi.
Thiên Ma lãnh cốc lại hoàn toàn vắng lặng.
Trong Đào Hoa thất, Bội Ngọc và Lục Siêu Quang ngồi bên cạnh Dương phu nhân, cùng Đông Đảo Thần Y dùng trà.
Bội Ngọc cầm tay mẹ:
- Thân mẫu, kể lại chuyện ấy cho con nghe đi.
Đông Đảo Thần Y gật gù:
- Dương phu nhân, bà nên nói rõ cho các con biết về buổi trao đổi võ công, gây nên việc đáng tiếc trên đỉnh Tử Vân sơn ngày nào, để giải tỏa thắc mắc cho đôi trẻ. Ta còn phải công bố cho võ lâm quần hùng khỏi hiểu lầm.
Dương phu nhân vuốt tóc Bội Ngọc và nhìn sang Lục Siêu Quang, bà trầm giọng:
- Thuở ấy Võ lâm Ngũ phái đang bị phân hóa và suy vi. Thiếu Lâm không còn giữ được cương vị chủ đạo. Bọn Ma giáo lộng hành, muốn khuynh đảo quần hùng. Thân phụ các con đứng đầu Hỏa Long bang và Linh Sơn phái mới có thể áp đảo Hắc Phái quần ma. Lúc đó các con mải mê luyện võ công ngoài thung lũng, chỉ có mẹ dự những buổi thảo luận của hai vị Chưởng môn. Từ đó, thân phụ các con thường trao đổi võ công trên đỉnh Tử Vân sơn. Buổi sáng oan nghiệt ấy, hai vị xuất chiêu, kình lực ngang nhau. Nhưng khi Lục bang chủ phóng chiêu thứ mười thì xảy ra sự cố đau lòng.
Lục Siêu Quang lên tiếng:
- Thưa nhạc mẫu, con biết chiêu thứ mười ấy thân phụ con mới luyện xong.
Đông Đảo Thần Y kêu lên:
- Ta hiểu rồi. Vì mới luyện xong, nên Lục bang chủ chưa lường được sức mạnh của chiêu ấy, và Dương chưởng môn cũng bất ngờ nên đã tử thương bởi Lục bang chủ quá tay.
Dương phu nhân buồn rầu nói:
- Ta biết, Lục bang chủ chỉ lỡ tay, không cố tình hại bạn. Nhưng chẳng hiểu sao ông lại bỏ đi, tuyệt tích giang hồ?
Vuốt chòm râu bạc, Đông Đảo Thần Y nói ngay:
- Là bạn thân của cả hai vị, ta hiểu Lục bang chủ rất tôn trọng tình bằng hữu. Lục lão đệ còn nghĩ đến tơ duyên của đôi trẻ, nên khi lỡ tay gây tử thương cho Dương chưởng môn thì ông quá hối hận bỏ đi. Giang hồ vạn nẻo, một khi đại cao thủ như Lục bang chủ đã đi vào bí mật ta thật khó tìm.
Lục Siêu Quang tỏ vẻ lo lắng:
- Thưa bá phụ, lúc thân phụ con đi biệt tích, thì bọn Bá Giả công tử và Tứ Độc Lão Quái kéo lũ ma đầu đến triệt hạ Hỏa Long bang, còn xuất tử chiêu đẩy con xuống vực thẳm. Gần đây, con giao đấu với Bá Giả, đã nhận ra hắn sử dụng vài chiêu trong bí kíp Hỏa Long. Con ngờ rằng sự việc này có liên quan đến sự tuyệt tích của thân phụ con.
Đông Đảo Thần Y gật đầu:
- Tất nhiên gã công tử ma đầu ấy là kẻ đáng ngờ. Hắn đã lợi dụng cơ hội tàn phá cả Hỏa Long bang và Linh Sơn phái. Chính hắn bắt cóc Dương phu nhân, giả những người mang dấu hiệu rồng đỏ tấn công Bội Ngọc, để đổ tội cho Hỏa Long bang. Nếu ta không kịp thời giải cứu được phu nhân và Bội Ngọc thì cháu gái của ta đã lọt vào tay hắn rồi. Sự tuyệt tích của Lục bang chủ và những chiêu trong Hỏa Long bí kíp Bá Giả âm thầm luyện... là điều bí ẩn cần khám phá. Nhưng Bá Giả và em gái hắn là Ngọc Diện Hồ Ly hiểm độc vô cùng, các cháu phải rất thận trọng khi đối đầu với bọn chúng.
Bàn tay Lục Siêu Quang nắm chặt, chàng gằn giọng:
- Cháu thề sẽ trừ khử được Vạn Độc Bá Giả và bọn Tứ Độc Lão Quái, đồng thời phải tìm ra thân phụ.
Đông Đảo Thần Y đứng dậy:
- Dương phu nhân và hai cháu cứ hàn huyên, để ta vào săn sóc thương tích cho Mã tiểu thư nhé.
Lục Siêu Quang hỏi ngay:
- Thưa bá phụ, Mã tiểu thư có thể sớm bình phục không?
Ông lão đáp nhanh:
- Độc Xà Hoại Tử rất nguy hiểm, nhưng ta kịp thời dùng khí công truyền tiếp nội lực trục độc ra ngay, nên chỉ vài hôm cô ấy có thể khỏe hẳn.
Như chợt nhớ ra, Đông Đảo Thần Y quay sang Bội Ngọc:
- Phiền cháu vào thay y phục cho Mã tiểu thư, để ta vào xem lại nơi thương tích.
Bội Ngọc cúi đầu tuân lệnh và bước vào hậu đường ngay. Nhưng tiếng kêu kinh ngạc của cô gái làm Đông Đảo Thần Y, Dương phu nhân và Lục Siêu Quang cùng chạy vào.
Bội Ngọc trỏ chiếc giường trống, miệng lắp bắp:
- Mã tiểu thư biến đâu mất rồi.
*****
"Vèo Vèo..."
Lục Siêu Quang phi hành như tên bắn.
Chàng đã ngầm hiểu tại sao Mã Giáng Kiều bỏ đi, nên vội theo tìm nàng. Chất độc nơi vết thương của nàng đã được Đông Đảo Thần Y trục ra, Lục Siêu Quang sợ nàng còn yếu, trên đường đi sẽ có nhiều nguy hiểm bất ngờ, làm sao nàng đủ sức chống đỡ.
Lát sau, Lục Siêu Quang đã nhìn thấy cô gái ở phía trước, thấp thoáng trong những rặng cây rừng.
Chàng gọi lớn:
- Giáng Kiều, Giáng Kiều...
Nội lực truyền âm của Lục Siêu Quang rất mạnh, lẽ nào Mã Giáng Kiều không nghe thấy, nhưng nàng cứ bỏ đi phăng phăng.
Chàng liền phóng theo vùn vụt.
"Rẹt..."
Lục Siêu Quang tung mình một vòng và đã đứng sững trước mặt Mã Giáng Kiều.
Cô gái nhìn chàng bằng ánh mắt buồn:
- Lục huynh, bây giờ muội đã biết tên thật của huynh, và cũng biết Bội Ngọc tiểu thư... là gì... của huynh rồi. Huynh nên để muội đi thôi, còn theo làm gì nữa.
Những lời bi thiết của Mã Giáng Kiều làm Lục Siêu Quang xúc động mạnh. Chàng nắm bàn tay nàng đang run lên:
- Mã hiền muội, xin hiểu cho huynh, Bội Ngọc là hôn thê đã được đôi bên gia đình quyết định trước.
Mã Giáng Kiều thở dài:
- Muội hiểu, và có phiền trách gì huynh đâu. Muội chỉ buồn cho thân phận mình thôi.
Lục Siêu Quang ôm lấy đôi bờ vai tròn lẳn của cô gái, và nàng gục ngay đầu vào ngực chàng.
Nàng nói những lời nghèn nghẹn trong nước mắt:
- Lục huynh, muội phải ra đi. Nhưng muội vẫn tha thiết yêu huynh, suốt đời muội chẳng bao giờ quên huynh được.
Lục Siêu Quang vuốt nhẹ mái tóc cô gái:
- Muội chưa đi được đâu, cần phải ở Đào Hoa trang dưỡng sức và cần có Đông Đảo Thần Y săn sóc.
Mã Giáng Kiều lắc đầu:
- Muội khỏe rồi, huynh cứ để muội đi... Thà một mình muội đau khổ còn hơn cả Bội Ngọc cũng buồn...
Xúc động và lúng túng vì khó xử, Lục Siêu Quang hỏi:
- Muội định đi đâu?
Đôi mắt cô gái vẫn tuôn rơi dòng lệ:
- Còn đi đâu nữa... Muội về Kim Phụng Ảo với phụ thân.
Siêu Quang nói nhanh:
- Từ đây về Kim Phụng Ảo rất nguy hiểm, chuyến về của muội lại chỉ đơn chiếc thế này... huynh không an tâm đâu. Huynh phải đưa muội về tận nơi, và thăm hỏi tiền bối luôn.
Mã Giáng Kiều vội ngúng nguẩy:
- Thôi, huynh trở lại đi, kẻo người ta lại đợi.
Lục Siêu Quang nằm lăn ra, chắn ngang đường mòn:
- Nếu muội muốn đi một mình thì phải bước qua xác chết của huynh đã.
Đang buồn mà cô gái cũng phải bật cười. Nàng cúi xuống kéo chàng trai đứng dậy:
- Được rồi, muội để huynh cùng đi, đừng bày trò trẻ con nữa.
Lục Siêu Quang nắm tay cô gái:
- Nào, chúng ta cùng đi.
Hai người phi hành ra khỏi khu rừng vắng...
Trước mặt họ là một vùng cỏ lau bạt ngàn.
← Hồi 32 | Hồi 34 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác