← Hồi 097 | Hồi 099 → |
Trần Anh cắn chặt môi dưới, cúi đầu xuống, Vô Tấn hòa hoãn ngữ khí, giải thích với Duy Minh:
- Đại ca, chúng ta bây giờ đã bị bao vây, đối phương sở dĩ không hề tiến công, chính là muốn ép chúng ta đến Giải Cước đảo, một khi để bọn chúng thực hiện được ý đồ, chúng ta sẽ không thể còn sống.
- Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao, phía trước ba mấy dặm chính là Giải Cước đảo rồi...
Duy Minh lo lắng nhìn huynh đệ, hắn chỉ là văn nhân, lúc này lại đang ở trên biển, trong đầu hắn lúc này đã vô cùng hỗn loạn, hắn biết trên đường đi sẽ gặp nguy hiểm, Thân quốc cữu sẽ phái một số sát thủ võ nghệ cao cường đến chặn đường, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến trình độ này. Thân quốc cữu lại sử dụng hải tặc, lúc này trong lòng hắn vừa lo lắng lại vừa sợ hãi.
Thần sắc Vô Tấn lại vô cùng bình tĩnh, cho dù nhất thời hắn cũng không có ý kiến gì, nhưng tất cả mọi người đang nhìn hắn, nếu như hắn mất bình tĩnh trước, kết cục của bọn họ nhất định sẽ thất bại.
- Hiện tại chúng ta chỉ có một con đường, chính là tiếp tục tiêu hao với bọn chúng, tận lực tránh Giải Cước đảo, kéo dài thời gian, chờ đợi viện binh của Phượng Hoàng hội.
Duy Minh còn muốn nói gì nữa, nhưng Ngu Hải Lan lại đi tới nói:
- Hoàng Phủ công tử, hiện giờ lo lắng cũng không có tác dụng, ngươi quay lại khoang thuyền trước đi!
Duy Minh nhìn nàng thật lâu, yên lặng gật đầu, vịn tay thuỷ thủ chậm rãi quay lại khoang thuyền của mình, chờ bóng lưng hắn biến mất, Trần Anh mới trầm thấp mắng một tiếng:
- Trong trăm người vô dụng nhất là thư sinh!
Vô Tấn liếc nhìn nàng, Trần Anh cúi đầu xuống không dám nói nữa, lúc này Ngu Hải Lan lại đi tới nói:
- Vô Tấn, chúng ta không thể đi về hướng đông được.
- Tại sao?
Vô Tấn ngây người.
- Bởi vì đi thêm năm mươi dặm về hướng đông chính là Bạch Sa đảo, nơi đó là hang ổ của Bạch Sa hội, ta hoài nghi phía trước sẽ có thuyền địch đang chờ chặn đường chúng ta.
Lúc này ánh mắt mọi người đều nhìn về hướng Vô Tấn, trong mắt mọi người đều tràn ngập lo lắng, Vô Tấn quay người đến bên cạnh mạn thuyền, thò người ra nhìn sóng cả mãnh liệt. Trên mặt biển tối đen như mực ẩn chứa biết bao nguy hiểm, xuống nước trong hoàn cảnh ác liệt này, rất khó có hy vọng sống sót, hắn lại nhìn ra ba chiếc thuyền lớn bao vây bọn họ ở phái sau, trong sương mù, thỉnh thoảng có thể trông thấy hình dáng thuyền lớn hiển hiện, hắn suy đoán khoảng cách, đoán chừng ba con thuyền còn cách xa bọn hắn chừng hai ba trăm bước.
Trần Anh bỗng nhiên hiểu rõ dụng ý của Vô Tấn, kinh ngạc hỏi:
- Vô Tấn, ngươi muốn...?
Vô Tấn chậm rãi gật đầu:
- Ta luôn muốn thử một lần!
- Được! Ta cùng đi với ngươi.
Trong đêm tối, ánh mắt Trần Anh lấp lánh sáng ngời, con mắt cách mặt Vô Tấn chỉ nửa thước, nóng rát chăm chú nhìn hắn, ánh mắt mang theo một tia dã tính:
- Vô Tấn, ngươi có muốn chúng ta so tài một lần hay không....
- So như thế nào?
Vô Tấn cảm nhận được ánh mắt khiêu chiến của nàng.
- Chúng ta mỗi người phụ trách một chiếc, xem ai đắc thủ trước, thế nào hả?
Vô Tấn nhìn chăm chú ánh mắt của nàng, hắn không chỉ cảm giác được sự khiêu chiến trong ánh mắt của nàng, mà còn cảm nhận được một loại kiên định, một loại nguyện ý quyết tâm đi theo hắn chịu chết.
Vô Tấn thầm thấy cảm động, hắn gật đầu, dùng một loại ngữ khí trêu đùa xóa tan hào khí bi tráng của bọn họ:
- Có phải ngươi mang theo một thanh lợi khí nào không?
Trần Anh gật gật đầu, quay đầu lại vẫy tay:
- Dương nhị, lấy gia hỏa đó ra đây!
- Thế nào? Chúng ta tỷ thí một phen?
Trong mắt Trần Anh tràn đầy khiêu khích, trước kia khi ở Lưu Cầu đảo, bọn họ thường xuyên lặn xuống biển tỷ thí, nhưng hiện giờ, không nghi ngờ gì bọn họ đang phải dùng tính mạng của bản thân làm tiền đặt cược.
- Chỉ cần lúc ngươi thua đừng khóc nhè là được!
Vô Tấn mỉm cười, cởi bỏ áo ngoài, để lộ ra bộ đồ lặn bó sát người bằng da thuồng luồng màu đen, thân hình hắn cao lớn khôi ngô, tràn ngập sức mạnh nam tính, đứng cạnh Trần Anh cũng mặc một bộ đồ lặn tương tự, thật sự giống hệt như một đôi tình nhân trên biển, sinh cơ bừng bừng, tràn ngập tinh thần phấn chấn, khiến đám hải tặc đứng xung quanh nhìn thấy có chút ngây người.
Ngu Hải Lan tỉ mỉ dùng gan cá bọc cẩn thận hai viên vật thể hình tròn màu đen, lại bọc thêm một lớp giấy dầu bên ngoài, bọn họ lặn xuống biển, quan trọng đầu tiên là không thấm nước.
Vô Tấn sau khi buộc chặt các đồ cần thiết, lại nhặt lên một chiếc móc câu, hắn liếc mắt nhìn Trần Anh, thấy Trần Anh cũng đang đưa mắt nhìn mình. Thời khắc xuất phát đã đến, Vô Tấn đưa ngón tay cái về phía nàng, đây là thủ thế của Phượng Hoàng hội, ý bảo sẽ tiếp nhận khiêu chiến. Đôi mắt Trần Anh sáng ngời, cũng đưa ngón tay cái ra, ngón tay cái hai người chạm nhau trên không trung, lập tức hai bóng đen như chim hải âu trong gió bão, nhảy xuống đại dương thâm sâu khó lường.
Nước biển lạnh như băng thoáng chốc bao phủ lên đầu, Vô Tấn tựa hồ nhớ tới khoảnh khắc hắn từ trên máy bay rơi xuống biển, cảm giác lúc đó giống như chìm vào một thế giới hắc ám thần bí, thân hình cứ thế chìm xuống đáy biển sâu thẳm, dưới đáy biển phảng phất như mở ra một cái miệng lớn dính máu, u ám chờ đợi hắn.
Một luồng sóng biển vọt tới, hình thành một loại sức mạnh cường đại vô hình, nhanh chóng đẩy hắn ra xa, sức mạnh hải lưu đúng là quá sức cường hãn, làm người hắn không thể điều khiển. Hắn cố gắng phóng lên mặt biển, nhưng phảng phất như có một loại sức mạnh vô hình gắt gao túm chặt chân hắn, kéo hắn xuống vực sâu không đáy. Hắn gặp một vòng xoáy do hơn mười mạch nước ngầm quấn vào nhau hình thành, mỗi khi một mạch nước ngầm đánh úp lại, phảng phất như có vô số con cá đang gặm nhấm thân thể của hắn, mỗi một khối cơ bắp trên người hắn đều cảm giác bị xé rách, mỗi một tế bào phảng phất như muốn bạo tạc nổ tung.
Vô Tấn thật sự hoảng hốt, hắn dốc hết toàn lực để thoát khỏi vòng xoáy đang muốn nhấn chìm mình xuống, nhưng hắn thử qua mấy lần đều không thể thành công, khi hắn cảm thấy sắp hết hơi, một luồng sức mạnh hải lưu chợt đẩy về phía hắn, hắn lập tức mượn nhờ lực đẩy của dòng hải lưu này lao ra khỏi mặt nước, gió biển mát mẻ đập vào mặt, đầu óc thoáng chốc thanh tỉnh.
Vừa rồi trong nháy mắt nhảy xuống nước, hắn còn trông thấy thân ảnh của Trần Anh, nhưng hiện giờ trên mặt biển chỉ là sương trắng mênh mông, đã không thấy bóng dáng Trần Anh, mà con thuyền của hắn cũng không thấy.
Vô Tấn vô cùng lo lắng, hắn tìm kiếm một vòng xung quanh, lại lật người, nằm ngửa trên mặt biển, nhưng vẫn không trông thấy Trần Anh, nhưng lại thấy được con thuyền của mình, trong sương mù chỉ có hình dáng một chiếc thuyền lớn xa xa, vậy là sóng biển đã ném hắn ra xa hơn ba mươi trượng. Vô Tấn thở dài một tiếng, lúc này hắn không có thời gian nghĩ nhiều, hắn lại lật người, ra sức bơi về phía con thuyền đầu tiên ở hướng tây nam.
*****
Một lát sau, con thuyền khổng lồ đã tới sát bên người, thuyền lớn tạo ra sóng gợn đẩy hắn ra xa hơn một trượng, Vô Tấn nhìn ngọn sóng trước mặt giống như ngọn núi nhỏ đen nhánh, còn hắn lại vô cùng nhỏ bé. Lúc này hắn nghe thấy tiếng quát tháo phía trên, mặc dù không nghe rõ bọn chúng đang nói gì, nhưng khẳng định không phải phát hiện ra mình. Bọn chúng có nằm mơ cũng không nghĩ rằng, sẽ có người dám nhảy xuống đại dương khủng bố hắc ám như thế, bọn chúng càng không thể ngờ rằng, trên chiếc thuyền quan chở đầy thuế ngân, bảo tiêu lại là kẻ thù truyền kiếp của chúng - Phượng Hoàng hội.
Cơ hội ngay trước mắt, Vô Tấn hít sâu một hơi, lặn xuống nước, hắn phá tan ngăn trở của dòng nước, lặn xuống dưới thuyền, nhưng khi thuyền chạy vẫn mang theo dòng hải lưu cường đại, vô tình đẩy hắn xoay tròn về phía sau, khiến hắn mất đi kiểm soát, mấy lần hắn huy động móc câu móc vào vách thuyền, nhưng vách thuyền trơn trượt, mọc đầy rêu xanh căn bản không cách nào móc vào được.
Trong nháy mắt khi hắn sắp sửa bị đẩy ra xa con thuyền, Vô Tấn thấy giữa boong thuyền có một khe hở, hắn nhanh chóng nắm lấy cơ hội cuối cùng, cố gắng tung móc, chiếc móc câu móc vào khe hở trên vách thuyền, nhanh chóng giữ thân hình hắn ổn định, thuyền lớn bắt đầu kéo hắn chạy ngược dòng.
Đây là loại móc câu đặc biệt được chế tạo từ tinh thiết, một đầu là móc câu vừa sắc vừa nhỏ, vô cùng lợi hại, có thể cố định thân thể vào thuyền, đây là một trong những pháp bảo giữ nhà của đám hải tặc, nếu như Vô Tấn không thể kịp thời tiếp cận con thuyền, hắn cũng sẽ bị ném vào đại dương vô biên vô hạn, chờ đợi hắn chỉ có con đường chết, đây chính là nơi cực kỳ nguy hiểm mà thuyền bè chạy qua, vô số hải tặc đã bỏ mạng trong loại trò chơi cực kỳ nguy hiểm này.
Kỳ thật hắn vô cùng may mắn, Bạch Sa hội vì che dấu hành tung của mình đã dùng ba chiếc thuyền hàng, chứ không phải con thuyền chuyên dụng của Bạch Sa hội, nếu là thuyền của hải tặc, bọn chúng sẽ trang bị dao sắc dưới đáy thuyền, dưới trùng kích của nước chảy, những lưỡi dao sắc bén này trong nháy mắt sẽ xoắn cắt kẻ tập kích lén lút thành mảnh nhỏ.
Lúc này đã là hai canh giờ, trong bóng đêm hắc ám vô biên, bốn chiếc thuyền lớn vẫn chạy với tốc độ cao trong đại dương mênh mông.
Vận khí của Trần Anh còn tốt hơn một chút so với Vô Tấn, sau khi nàng nhảy xuống biển, cũng bị một mạch nước ngầm cuốn đi, khi lao ra khỏi mặt nước, vừa vặn lại đến đúng con thuyền mà nàng phụ trách.
Thân thể của nàng mềm dẻo không gì sánh được, cho dù kỹ năng bơi lội của Vô Tấn không hề thua kém nàng, nhưng ở phương diện hoàn thành một số động tác độ khó cao, hắn thật sự không theo kịp Trần Anh.
Trần Anh căn bản không lặn xuống đáy thuyền tìm cơ hội.
Khi cách con thuyền khoảng một trượng, nàng liền dùng thủ nỏ cỡ nhỏ bắn ra một dây chão. Cung tiễn bình thường đều sợ nước, dây cung sau khi gặp nước sẽ trở nên mềm nhũn, còn thủ nỏ của nàng lại dùng cường lực lò xo bắn ra, thủ nỏ giống như ống đồng cột vào cổ tay nàng, một đầu dây chão chính là móc câu sắc bén, có thể đóng chặt trên ván gỗ.
Trần Anh dùng một chút sức mạnh của dây chão, thân hình nhảy lên trên mặt nước, giống như một con mực leo lên khe hở trên vách thuyền, dùng ba thủy thứ làm giá đỡ tạm thời cho mình, đủ để chèo chống thân thể mềm mại của nàng.
Lúc này đang là mùa hạ nóng bức, nhưng Vô Tấn lại cảm giác thân thể của mình tựa hồ bị đông cứng, hắn bận rộn một phút, mới đưa thân thể của mình hoàn toàn cố định trên vách thuyền bên trái.
Lúc này hắn lo lắng nhìn về hướng bắc, sương mù dần dần bị gió biển thổi bay, hắn có thể trông thấy một chiếc thuyền khác từ xa mấy trăm bước, con thuyền này cũng đang hăng hái chạy, không hề có dấu hiệu bạo tạc nổ tung, Vô Tấn không khỏi bắt đầu lo lắng, Trần Anh đã trèo lên được thuyền chưa? Có bị hải lưu cuốn đi hay không? Có lẽ kỹ năng bơi lội của nàng tốt hơn mình, có lẽ thân thể nàng mềm dẻo hơn mình, có lẽ kinh nghiệm của nàng phong phú hơn mình, có lẽ...
Kỳ thật trong lòng Vô Tấn bất an hơn bất cứ người nào khác, quan trọng hơn là phải có vận khí, liệu Trần Anh có được vận khí giống như hắn không?
Hắn vừa nghĩ tới đây, chỉ thấy xa xa một đạo hồng quang bắn ra, ngay sau đó truyền đến tiếng nổ mạnh như sấm rền, Vô Tấn cả kinh, nhưng lại lập tức vô cùng vui mừng, Trần Anh đã thành công rồi.
Hắn không còn gì lo lắng, tay run rẩy lấy đá lửa và đánh lửa ra, sau hai tiếng "tạch tạch", một ngọn lửa xuất hiện trong tay hắn, hắn dùng thân thể che chắn ngọn lửa trước gió biển, nhưng ngọn lửa vẫn bị gió thổi kịch liệt lay động, lúc này vật thể đen nhánh hình tròn đã được đính vào trên vách thuyền, đây là một loại quân dụng thiết lôi, bề ngoài giống như trái dưa tròn dẹp, phía dưới thiết lôi có bốn chiếc gai nhọn, có thể trực tiếp đính lên thân thuyền.
Trong thế giới kia của hắn, cũng phát minh ra thiết xác lôi vào hậu kỳ Bắc Tống, sử dụng hỏa dược của cả hai thế giới cũng có sự đồng bộ.
Hắn lại liếc nhìn chiếc thuyền xa xa, một con thuyền đã chìm nghỉm một nửa, tốc độ chìm thật sự rất nhanh, trên đỉnh đầu hắn bắt đầu vang lên những tiếng kêu hỗn loạn
Hỏa tập cuối cùng đã nhen nhóm kíp nổ, kíp nổ bắt đầu toát ra ánh lửa, khói trắng bốc lên, Vô Tấn sớm đã chuẩn bị xong xuôi, hắn rút dao găm cắt đứt dây thừng cố định thân thể mình, hai chân đạp mạnh một cái, thân thể từ trên không trung nhảy ra xa một trượng, rơi vào trong biển rộng mênh mông.
Lần này, hắn không gặp phải vòng xoáy, chỉ là một con sóng đánh qua, hắn liền lao ra mặt nước, ra sức bơi về con thuyền của mình, con thuyền sau tiếng nổ bạc tạc đầu tiên liền chậm lại, chờ đợi bọn hắn trở về.
Vô Tấn ra sức bơi lội trên biển, nhưng chỉ bơi xa được vài chục trượng, liền nghe sau đầu truyền đến một tiếng nổ mạnh "Ầm ầm" đinh tai nhức óc như sấm rền, khiến trái tim hắn sợ hãi nhảy loạn nhịp, một bóng đen xẹt qua đỉnh đầu hắn, nặng nề rơi xuống mặt nước trước mắt hắn. Đây là một miếng ván thuyền dài chừng một trượng, bị phá thành mảnh nhỏ. Hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên vách thuyền đã bị nổ tung một hố to đen nhánh, nước biển mãnh liệt tràn vào, con thuyền rõ ràng bắt đầu chìm xuống, trên bong thuyền tiếng kêu la hoảng sợ vang lên không ngừng.
- Vô Tấn, tên khốn khiếp, rút cuộc ngươi đang ở đâu? Vô Tấn....
Bên tai hắn truyền đến tiếng kêu nức nở của Trần Anh, thanh âm đứt quãng trong gió, Vô Tấn vội vàng quay đầu lại tìm kiếm trên mặt biển, hắn cũng lo lắng quát to lên:
- Hắc muội, ta ở đây!
Chỉ thấy một bóng đen mạnh mẽ bơi về phía hắn, khi bóng đen còn cách ngoài một trượng, Vô Tấn nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đó chính là Trần Anh. Vô Tấn nhìn thấy Trần Anh bình an vô sự, liền vô cùng vui mừng. Lúc này, Trần Anh đột nhiên kêu lên một tiếng, thanh âm vô cùng lo lắng:
- Đồ ngu xuẩn nhà ngươi nhìn cái gì, còn không mau trốn đi!
← Hồi 097 | Hồi 099 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác