Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 090

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 090: Mở tiền trang
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Khảo thí tiên sĩ là trung tuần tháng chín cử hành, mà bây giờ đã là hạ tuần tháng sáu, còn có nửa tháng nữa là xuất phát, Tô Hàn Trinh phảng phất minh bạch suy nghĩ ở trong đầu của Vô Tấn, hắn lắc lắc đầu:

- Ta nói hắn và kinh không phải là để đi thi mà là có một đại sự khác, ngươi thử nghĩ xem.

Vô Tấn tâm niệm chuyển động bỗng nhiên kịp phản ứng:

- Ý của đại nhân là nhập thuế ngân Đông cung vào kinh?

- Đúng thế.

Tô Hàn Trinh cười khen:

- Rất thông minh đã đoán ra được.

Hắn thở dài nói:

- Vốn ta có ý định qua tháng hai năm sau sẽ cùng với hộ bộ áp giải vào kinh, nhưng hiện tại Thân Quốc Cữu đã chú ý cho nên ta không cách nào đợi thêm, hơn nữa thái tử cùng cần dù gấp, lúc này áp giải thuế ngân chín mươi vạn lượng hơn nữa còn có thuế ruộng ở vài nơi gộp lại là một trăm vạn bạch ngân, quân đội của Đông Cung có thể giữ được hay không hoàn toàn là dựa vào một lần hành động này.

- Ý của đại nhân là muốn cho đại ca ta đi vận chuyển?

- Là để ngươi vận chuyển.

Tô Hàn Trinh khẽ mỉm cười:

- Ngươi mới là hộ tào chủ sự, tuy nhiên công văn chính thức xuống vẫn chưa có cho nên hộ tào chủ sự vẫn là Duy Minh, áp giải thuế ngân vào kinh là chức trách của hắn, đợi thương thế của hắn tốt hơn là có thể lên đường.

Vô Tấn chau mày lại hắn cảm thấy ở trong này có rất nhiều vấn đề an toàn, hắn hỏi lại:

- Đại nhân có phải chuẩn bị cho quân đội hộ tống?

Trong mắt Tô Hàn Trinh hiện ra một vẻ sầu lo:

- Vô Tấn đây cũng là nguyên nhân ta tìm ngươi, ta cũng muốn có quân đôi hộ tống nhưng rất không may, lúc này lại không có.

- Tại sao?

- Nguyên nhân rất đơn giản, muốn điều động quân đội Đông Hải quận phải thông qua bộ binh nhưng binh bộ thượng thư Bạch Minh Khải lại là người của Thân Quốc Cữu, phái hắn hộ tống không khác nào bảo hổ lột da. Cho nên Vô Tấn ta hi vọng lần này ngươi có thể nghĩ biện pháp mang thuế ngân vào kinh.

Vô Tấn lộ vẻ không hề do dự:

- Tô đại nhân đại nhân cũng biết ta công và tư rõ ràng, đương nhiên ta đồng hành với đại ca nhưng dù sao ta cũng không phải công sai lại gánh chịu nguy hiểm lớn như ậy Tô đại nhân có thể tỏ vẻ một chút được không?

- Ta không phải đã nói ta sẽ đề cử ngươi cho thái tử sao? Hơn nữa ta cũng sẽ cam đoan thái tử sẽ trọng dụng ngươi, nếu như lần này ngươi hộ ngân thành công ta có thể thêm một điều kiện tiến cử cho ngươi làm giáo úy trong Đông Cung lục suất, nếu như thái tử không đồng ý thì ta cũng từ chức không làm quan nữa.

- Ta đương nhiên là tin tưởng đại nhân.

Hai mắt của Vô Tấn lóe lên ự vui vẻ:

- Đây chẳng qua chỉ là chức trên quan trường có gì tốt đâu đại nhân cũng biết ta làm giáo úy cũng kiêm thương nhân.

- Ngươi đúng là tên gia hỏa có lòng tham.

Tô Hàn Trinh cũng cười, Vô Tấn mấy tháng nay giúp hắn rất nhiều, hắn cũng muốn tìm cơ hội cám ơn Vô Tấn, Vô Tấn đã chủ động nói ra, thì mình cũng nên xem có khả năng giúp đỡ hắn gì đó.

- Nói đi ngươi muốn ta giúp ngươi làm gì?

Vô Tấn lúc này cũng không giấu diếm nữa hắn đem toàn bộ quá trình mình mua miếng đất này nói đơn giản qua một lần, Tô Hàn Trinh nghe xong thì rất kinh ngạc:

- Ngươi sửa cầu xong miếng đất này đã bán lời gấp mười lần sao?

- Đại nhân không cho rằng ta trái pháp luật chứ?

- Không không, ta không có nói như vậy, chỉ có thể nói ngươi rất tinh mắt, nắm bắt cơ hội rất đúng, từ khi triều đình khai mở buôn bán, tuyệt đại bộ phận mọi người đều cho rằng buôn bán đất đai rất nguy hiểm, đều không có lơi nhuận gì đa phần đều ra hải ngoại buôn bán, chỉ có ngươi là tinh mắt gan dạ sáng suốt như vậy.

Tô Hàn Trinh là người chính phái tuy nhiên cũng rất phong khoáng ít nhất Vô Tấn bán đất kiếm tiền cũng tốt hơn làm xổ số nhiều, hắn không để trong lòng, sau đó cười to hỏi:

- Vậy ngươi bán lời nhiều tiền như vậy bước tiếp theo định làm gì đây?

- Đai nhân bước tiếp theo ta định mở tiền trang, cho nên cần đại nhân trợ giúp một tay.

- Ừ, không tệ rất có phách lực.

Tô Hàn Trinh vuốt râu khen:

- Vậy ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào?

- Ta hi vọng đại nhân có thể đem một phần thuế ngân giữ ở trong tiền trang của ta.

Tô Hàn Trinh nhất thời không nói gì từ sau khi Duy Minh làm hộ tào chủ sự xong hắn mới hiểu rõ tình huống của Đông Hải quân, hàng năm Đông Hải quận thu thuế ba trăm vạn lượng bạc trong đó một phần là thuế ngân của Đông Cung, vào tháng tư là phải áp giải vào kinh, đây là quy định triều đình thóng nhất, tất cả các quận đều như vậy.

Nhưng nói chung, tất cả các quận đều bảo tồn một phần thuế ngân gọi là áp kho, chủ yếu là để dành cho lúc thiên tai, cho nên Đông Hải quận cũng có ba trăm vạn lượng bạc tồn ngân.

Trên thực tế, triều đình cũng không có yêu cầu phải lưu giữ trong quan kho nên tất cả các kho ngân của quận cơ bản đều được lưu giữ ở trong các tiền trang, tiền lãi thì bổ sung cho chi tiêu ở quận nha và huyện nha, lương tháng của phụ tá, sai dịch...

Tồn kho thuế ngân của Đông Hải quận vẫn để ở trong Đông Lai tiền trang, Bách Phú tiền trang cùng với Tề Đại Phúc tiền trang, mặc dù ở Đông Hải quận có tới hai mươi mấy tiền trang lớn nhỏ nhưng cũng chỉ có ba nhà này mới được để quan ngân.

Nguyên nhân rất đơn giản, ngoại trừ Tề Đại Phúc là tiền trang lớn thì Đông Lai cùng với Bách Phú tiền trang đều có bối cảnh hậu trường, Đông Lai tiền trang vốn là sản nghiệp của Tề vương, tất cả mọi người đều biết mà Bách Phú tiền trang thì hậu trường thần bí nghe nói do nhiều quận vương hùn vốn mở trong đó cổ đông lớn nhất là Hoàng Phủ Dật Biểu.

Hiện tại Vô Tấn đem quan ngân giữ ở trong tiền trang của hắn, Tô Hàn Trinh cũng có suy nghĩ, thái tử ở trên phương diện buôn bán vô cùng yếu kém, cơ hồ không có hoạt động gì, Đông cung cả nước cũng có mấy chục tiền trang nhưng đều không lời lãi bao nhiêu.

Trong lòng Tô Hàn Trinh biết rất rõ, thái tử cần rất nhiều tiền, hàng năm cần duy trì tới hai vạn sáu nghìn quân đội, cần phải một trăm lượng bạc tiền lương, áp lực vô cùng lớn.

Tuy nhiên đây chỉ là một ý niệm, cần phải để thái tử quyết định, trước mắt cần phải giao thuế ngân tồn đọng cho Vô Tấn, Tô Hàn Trinh gật đầu cười:

- Được ta có thể đem thuế ngân đông cung giao cho ngươi, còn có cả thuế ruộng Đông cung, hàng năm chừng ba vạn lượng bạc cũng có thể gửi ở chỗ các ngươi.

*****

Vô Tấn đại hỉ, thuế ngân Đông Cung tồn kho chừng ba mươi vạn lượng, hà năm thuế lưu động là ba mươi vạn lượng, đây chính là sáu mươi vạn lượng, hắn hàng năm mang đi vay lấy lãi ít nhất cũng lãi được sáu vạn lượng, trừ phí tổn thì ít nhất cũng lời được năm vạn lượng, khó trách đời sau ngành ngân hàng lại kiếm được nhiều tiền như vậy.

Vô Tấn bỗng nhiên nhớ tới chuyện khác hắn liền vội hỏi:

- Đại nhân, tiền thuế lần này đưa vào kinh, thái tử sẽ phái người tiếp ứng sao?

Tô Hàn Trinh khẽ gật đầu:

- Thái tử sẽ phái ra một chi quân đội tơi tiếp ứng nhưng chỉ tiếc quân đội Đông cung không được rời khỏi kinh thành năm trăm dặm, tuy nhiên ngươi yên tâm, thái tử cũng sẽ có sắp xếp, đến lúc đó Hoa Mai vệ sẽ tiếp ứng các ngươi.

Nói tới đây Tô Hàn Trinh thấy thời gian đã không còn sớm liền đứng dậy cáo từ, Vô Tấn vội vàng đưa tiễn.

- Đại nhân, đại ca ta vào kinh còn phải thi khoa cử, lần này đi ít nhất cũng phải mất nửa năm, vậy chức hộ tào chủ sự phải làm sao bây giờ?

- Đây đúng là chuyện khó giải quyết.

Tô Hàn Trinh vừa đi ra ngoài, vừa cười nói:

- Buổi chiều ta đã thương lượng qua với Duy Minh, Duy Minh đề cử cho ta một người, tên là Thích Thịnh năm ngoái thi đậu kinh khooa, hiện tại ở Bình Hồ huyện nhận chức, ngày mai sẽ đến quận nha ta đang định cùng hắn nói chuyện, nếu như phù hợp thì ta sẽ để hắn tạm thời thay cho Duy Minh.

Thích Thịnh này Vô Tấn đã nghe nói qua hắn là nhị ca của Thích Hinh Lan, năm nay hai mươi sáu tuổi, theo đại ca nói là không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, hắn chưa từng gặp qua nhưng xem ra đại ca cũng thiên hướng về người thân. Vô Tấn cười cười tiễn Tô Hàn Trinh tới cửa ra vào của hiệu cầm đồ, Hoàng Phủ Quý cũng đưa ra.

Vừa đến cửa khẩu, đã thấy một đám ăn mày từ hướng đông tiến tới, Tô Hàn Trinh hơi kỳ quái, nhìn lại phía đó chỉ thấy đám ăn mày tràn vào một cửa hàng, hắn liền cười hỏi: truyện được lấy từ website tung hoanh

- Chuyện gì vậy, nhiều ăn mày vậy sao vào được quán rượu?

Vô Tấn thấp giọng giải thích:

- Lão đông chủ của cửa hàng Dương Ký chết bệnh cho nên đông chủ hiện tại miễn phí cung ứng đồ ăn mười ngày, những khất cái kia đoán chừng nghe được tin tức.

- Thì ra là vậy cái này cũng không tệ, làm việc thiện cũng là chuyện tốt, ta đi trước một bước, buổi tối nhớ đi thăm đại ca của ngươi.

- Đại nhân đi thong thả.

Tô Hàn Trinh lên ngựa, xe ngựa liền từ từ khởi động, đi qua cầu, khuôn mặt của Hoàng Phủ Quý tràn đầy kinh ngạc chỉ quán rượu Dương Ký mà hỏi:

- Vô Tấn ngươi không có nhầm chứ, Dương Kinh Châu khi nào thì miễn phí đồ ăn? Đánh chết hắn cũng không làm, hơn nữa phụ thân của hắn hôm qua ta còn nhìn thấy, sinh long hoạt hổ, làm sao chết được, ngươi nói bậy nói bạ.

Vô Tấn cũng trợn trừng mắt:

- Con không biết, dù sao cũng không thể để Tô đại nhân đi dò xét.

Hoàng Phủ Quý bừng tỉnh đại ngộ hắn chỉ vào Vô Tấn mà cười nói:

- Ta hiểu rồi, là tiểu tử ngươi làm trò quỷ, làm trò tiểu nhân.

- Cái gì mà trò tiểu nhân, con là tiểu nhân sao? Ngũ thúc đừng chụp mũ con.

Nói tới đây Vô Tấn không nhịn cười được:

- Để Tô đại nhân lưu lại ân tượng tốt với hiệu cầm đồ Dương Ký, coi như đền bù tổn thất cho hắn.

Lúc này ở phía x xa nghe thấy thanh âm thảm thiết của Dương Kinh Châu:

- Các ngươi cút ra ngoài ta nói miễn phí thức ăn khi nào, mau cút ra.

Thiên Hương Mễ phố ở Bắc thị, nơi này là nơi Phượng Hoàng hội liên lạc với Duy Dương huyện, thương nhân lui tới liên tục không ai ngờ rằng đầu lĩnh của bọn hải tặc Trần Ang Bang lại ở nơi này.

Ở trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có mình Trần Ang Bang và con gái Trần Anh của hắn ở bên cạnh, Trần Anh là hắc muội, nàng lúc này cúi đầu, dùng móng tay gảy gỗ vụn ở trên bàn, khuôn mặt tràn đầy vẻ ảm đạm.

Trần An Bang từ sau khi lên bờ đã thay đổi thân phận, nói mình là một thương nhân từ Tuyền Châu đến, đổi tên là Trần Cự hắn có nguyên vẹn một bộ chứng minh thân phận, nói lưu loát ngôn ngữ Tuyền Châu.

Lúc này con gái của hắn đang ở bên cạnh hắn, tâm tư của con gái mình Trần Ang Bang biết rõ, hăn biết con gái mình thích Vô Tấn, liền dứt khoát đem Vô Tấn rời khỏi Lưu Cầu đảo, tuy muôi muội của hắ là mẫu thân của Vô Tấn có ý tác hợp Anh nhi cùng với Vô Tấn nhưng mà hắn thì không đồng ý, hắn thà gả Anh nhi cho một người bình thường để bình an cả đời còn hơn cho Vô Tấn.

Trần Ang Bang vốn định nói chuyện thuyết phục nàng về đảo một hồi, nhưng lúc này hắn nhận được tin tức, Vô Tấn đã quên coi gái mình, bọn chúng cũng không phục hồi tình cũ, như vậy khiến hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong lòng cũng đồng tình với con gái hơn.

- Anh nhi tục ngữ có nói, dưa hái xanh không ngọt, cho dù ngươi có tình ý với hắn nhưng các ngươi không có duyên phận, nghe lời phụ thân ngươi trước hết về đảo đi, tổ phụ cũng lo lắng cho ngươi, được không nào? Ngày mai cùng phụ thân một chỗ trở về.

Trần Anh nhẹ nhàng lắc đầu nàng một câu cũng không nói, Trần Ang Bang khẽ thở dài, hắn lại khích lệ nàng:

- Ngươi muốn thế nào đây, nếu không muốn trở về đảo thì đi thuyền tới Nam Dương chơi đùa giải sầu.

- Không con không đi.

- Vậy con... Anh nhi con đi theo hắn chỉ bị xem nhẹ mà thôi, cần gì phải như vậy.

- Xem nhẹ thì xem nhẹ, dù sao con cũng không muốn rời khỏi hắn.

Trần Anh nhỏ giọng lầm bầm, nàng vẫn y nguyên cúi đầu xuống, móng tay đã gẩy một đống vụn gỗ xuống.

- Anh nhi, con sao không nghe lời phụ thân, phụ thân cũng muốn tốt cho con.

Trần Ang Bang hơi xao động rồ, nếu như thủ hạ của hăn dám cãi lời như vậy hắn đã thét lệnh đánh nhưng con gái hắn thì hắn không nỡ, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từn mắng qua con gái, năm ngoái hắn phát hiện con gái mình có tình cảm lưu luyến với Vô Tấn cũng chỉ quở trách nàng, từ đầu tới cuối ngữ khí cũng không hung hăng, hôm nay cũng không phải là ngoại lệ.

Trần Ang Bang nhẫn nại khổ sở khích lệ con gái:

- Mẹ của con đã qua đời từ sớm, phụ thân cũng không rảnh quản con như chăn dê, hiện tại phj thân hối hận rồi nhất định sau này sẽ chăm sóc tốt cho con, về sau con đi bên cạnh phụ thân, tương lai ta sẽ tìm cho con một vị hôn phu như ý, nhưng bất kể thế nào con cũng không được ở cùng với hắn, hắn không thích con, sẽ thấy con phiền chán, như vậy lúc đó phụ thân cũng không còn mặt mo nào mà chịu nổi, Anh Nhi bé ngoan nghe lời cha nói, cung với cha trở về.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-411)


<