Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 085

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 085: Trần Ang Bang
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Vô Tấn một tay cầm nỏ, một tay cầm đao, chỉ thấy nỏ bắn vèo ra một tiếng, phá tan đêm tĩnh.

Hai đoàn người va chạm vào nhau, Vô Tấn tránh nhát đao trước mặt, một quyền đem binh sĩ kia đánh bay ra ngoài, xương mũi đứt gãy máu tươi phun ra, trong một thoáng Vô Tấn đã đánh bay ba tên binh sĩ.

Nhưng tình huống khẩn cấp hắn không hơi đâu mà dây dưa với những binh sĩ này, hướng về phía chiếc tàu chở khách mà chạy tới, mười tên lính đứng trên đầu thuyền đồng loạt bắn tên.

- Ở bên cạnh xạ kích.

Hơn mười tên lính bắn tên, vèo vèo mũi tên không ngừng vọt qua người của Vô Tấn.

Vô Tấn né qua một bên, hắn lui lại vừa đúng lúc náy Hắc Mễ tiến tới, Vô Tấn cất tiếng hỏi hắn:

- Tìm được thuyền chưa?

- Tìm rồi có huynh đệ đi tìm thuyền đánh cá rồi.

Hắc Mễ cất tiếng nói bỗng nhiên chỉ về phía xa xa hô to:

- Các ngươi mau nhìn đi, đó là gì kìa.

Vô Tấn nhìn theo hướng trên mặt biển, chỉ thấy ở trong làn khói đen trên mặt biển xuất hiện năm sáu chiếc thuyền biển trong đó có một chiếc thuyền biển rất to, Vô Tấn lắp bắp kinh hãi, kinh nghi mà nhìn hỏi Hắc Mễ có chuyện gì.

- Là Phượng Hoàng hội thuyền.

Hắc Mễ bỗng nhiên quát to, hắn chỉ về cờ xí trên thuyền mà nói:

- Đảo chủ tới rồi.

Năm chiếc thuyền lớn từ từ cấp bờ, từ trên thuyền đi xuống một nam tử trung niên, mặt mũi như sư tử chỉ nghe hắn cười to:

- Vô Tấn không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây.

Hắc Mễ cùng với hai mươi mấy tên đại hán đồng thời quỳ xuống ôm quyền thi lễ:

- Tham kiến đảo chủ.

Nam tử này chính là phỉ tặc đệ nhất của Đại Ninh vương triều, đại đầu mục của Phượng Hoàng hội, Trần Ang Bang, đồng thời cũng là cữu cữu của Vô Tấn, mẫu thân của Vô Tấn Trần Phượng Hoàng chính là đại tỷ của hắn, Phượng Hoàng hội vào bốn mươi năm trước là do Trần Ang Bang và phụ thân của mình Trần Chí Phong một tay xây dựng lên, hắn đã thu phục ba mươi ba chi hải tặc ở vùng duyên hải đông nam, đưa bọn chúng xây dựng Phượng Hoàng hội.

Trải qua bốn mươi năm phát triển, Phượng Hoàng hội đã dùng Lưu Cầu đảo làm căn cơ, khống chế mười vạn ngư dân duyên hải đầu nhập vào đây, phát triển tới năm nghìn hội chúng, cùng mấy trăm chiến thuyền lớn, xưng bá ở Đông Hải nam dương, bất luận là thương thuyền mậu dịch ở đây đều phải nộp thuế cho bọn chúng, ba mươi năm trước, Phượng Hoàng hội cướp bóc đi đội tàu vận chuyển ba trăm vạn lượng thực và ba trăm vạn thuế ngân, đánh bại thủy sư Đại Ninh cứu viện, triều đình vô cùng tức giận, gần trăm tên quan huyện quan viên ở triều đình bị bãi miễn, thủy sư đô đốc Đại Ninh Đông Dương quận vương Hoàng Phủ Chức bị cắt chức giam vào ngục.

Triều đình lại phái quân tấn công Lưu Cầu đảo nhưng lần nào cũng thất bại quay về, cuối cùng triều đình cùng với Phượng Hoàng hội đã thỏa hiệm với nhau ngầm đồng ý cho Phượng Hoàng hội tồn tại cũng ngầm đồng ý cho bọn chúng thu thương thuế mậu dịch nhưng bề ngoài vẫn gọi bọn chúng là phỉ tặc ở Đại Ninh, mà Phượng Hoàng hội đáp ứng không tập kích thuyền của quan quân, đồng thời còn có một chỗ tốt khác với triều đình đó là chống lại cướp biển phù tang ở vùng duyên hải quấy rối Đại Ninh vương triều.

Vì nguyên nhân này mà ba mươi năm triều đình cùng với Phượng Hoàng hội bình an vô sự cho tới mười nmă trước đảo chủ Trần Ang Bang tiếp nhận Phượng Hoàng hội, Phượng Hoàng hội liền giảm bớt thân phận hải tặc cải mậu dịch làm chủ nghiệp ba năm trước đã hủy bỏ thuế mậu dịch kéo dài gần bốn mươi năm trên biển, không chỉ có được hơn mười vạn ngư dây ở vùng duyên hải mà còn có tám nghìn quân chính quy ở Lưu Cầu đảo, mỗi người đều trang bị tốt, có xu hướng lập quốc.

Tuy Trần Anh phái ra Phượng Hoàng lệnh nhưng Trần Ang Bang cũng không thể nhận được nhanh như vậy, chỉ là trùng hợp bọn họ có việc mà tới, vừa vặn gặp Vô Tấn truy kích binh sĩ áp giải Duy Minh.

- Vô Tấn còn nhớ ta không?

Trần Ang Bang chăm chú nhìn Vô Tấn, hắn đã nhận được thư của con gái nói Vô Tấn tựa hồ như thay đổi thành người khác, trở nên rất thông minh hơn nữa chuyện trước kia đều không nhớ rõ, Trần Ang Bang cũng không kỳ quái, với bổn sự của tửu đạo sĩ, hắn thật sự có thể khiến cho Vô Tấn thoát thai hoán cốt.

Vô Tấn lờ mờ có ấn tượng ba năm trước đây lúc hắn đi Lưu Cầu đảo đảo chủ đối với hắn vô cùng tốt, Phượng Hoàng kim bài chính là đảo chủ cho hắn, hơn nữa đảo chủ còn là cữu cữu của hắn.

Vô Tấn quỳ xuống, ôm quyền thi lễ:

- Ngoại sanh Vô Tấn tham kiến cữu cữu.

Trần Ang Bang cười ha hả, hắn vội vàng đỡ Vô Tấn dậy:

- Lúc trước ở trên đảo ta bảo ngươi gọi ta là cữu cữu, ngươi sống chết cũng chỉ gọi ta là Trần lão đại, bây giờ thông minh hơn nhiều rồi.

Vô Tấn thẹn thùng gãi gãi gáy, hắn chợt nghĩ tới chính sự:

- Đại ca con đâu rồi, mọi người đã cứu huynh ấy sao?

Nụ cười trên mặt của Trần Ang Bang biến mất, hắn lắc đầu thở dài một tiếng:

- Các ngươi có khả năng bị lừa rồi.

- Mắc lừa?

Vô Tấn khẽ giật mình, hắn rõ ràng thấy đại ca bị trói lên trên thuyền, hắn chợt nhớ tới lúc đó đại ca đeo khăn trùm đầu tâm niệm di chuyển:

- Chẳng lẽ là...

Trần Ang Bang vung tay lên:

- Dẫn hắn tới.

Chỉ thấy một nam tử bị đẩy ra Vô Tấn nhìn thấy người này chính là đại ca Duy Minh lúc nãy mà hắn thấy, đại ca trùm đầu tâm niệm chuyển động.

Vô Tấn bỗng nhiên hiểu được đại ca Duy Minh căn bản không bị đưa đi, vẫn ở Duy Dương huyện, đối phương cố ý tạo ra thế, tạo áp lực với Tô Hàn Trinh.

Vô Tấn trong lòng cảm thấy thất vọng lại cảm thấy may mắn, may mà mình đuổi theo được minh bạch sự giả dối trong đó nếu không thì đại ca ở Duy Dương thật sự đã chịu nguy hiểm.

Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, cuối cùng toát ra một sự căm tức không nói ra lời, bọn hắn hối hả một đêm cuối cùng trở nên vô ích.

Trần Ang Bang vỗ vai của hắn, cười an ủi:

- Không sao thắng bại là chuyện bình thường của binh gia, bại một trận nhận được một bài học, chúng ta tiếp tục làm lại là được.

Hắn cười lạnh một tiếng:

- Bọn chúng dám làm tổn thương Duy Minh, Phượng Hoàng hội ta sẽ san bằng Duy Dương huyện để cho vùng duyên hải từ nay về sau không được an bình.

Vô Tấn nhẹ nhàng gật đầu trong mắt của hắn hiện ra sát cơ, nếu như Cao Hằng có can đảm giết đại ca của hắn, chuyện đầu tiên của hắn là chém đầu Cao Hằng, hắn cần phải cảnh cáo Cao Hằng trước.

- Cữu cữu con trở về Duy Dương huyện.

Hắn vội vã muốn đem tin tức đại ca vẫn còn ở Duy Dương huyện nói cho Tô Hàn Trinh biết, Trần Ang Bang cười cười hắn quay đầu vẫy tay một cái:

- Đem ngựa tới đây.

*****

Một gã thủ hạ từ trong khoang thuyền lớn dẫn ra một thớt ngựa đỏ như máu, khiêng lên trên bờ, Trần Ang Bang vỗ yên ngựa cười nói với Vô Tấn:

- Đây là từ nơi Bắc Minh nghèo nàn sinh ra, ba năm trước đây ta tặng vẫn là một thớt ngựa non, hiện tại thành ngựa trưởng thành rồi, không biết nó còn nhớ ngươi hay không.

Nói xong hắn đưa dây cương cho Vô Tấn, Vô Tấn tiếp nhận dây cương khẽ vuốt cổ ngựa thân mật với nó một hồi, Vô Tấn bỗng nhiên có một cảm giác quen thuộc, hắn nhớ tới tên con ngựa này, chính là Liệt Ảnh.

- Chúng ta lại gặp nhau rồi.

Người xung quanh đều nở ra nụ cười, Vô Tấn ôm quyền thi lễ với Trần Ang Bang:

- Cữu cữu con đi trước.

Hắn lại chắp tay với Hắc Mễ:

- Lão hắc, ngươi theo cữu cữu của ta, ta đi trước một bước.

Hắc Mễ cười gật đầu với hắn:

- Trên đường cẩn thận.

Vô Tấn kiếp trước cưỡi ngựa kiếp này kỵ thuật của hắn cũng không tệ, hắn trở mình lên lưng ngựa, Liệt Ảnh mở rộng hai chân, chạy về phía trước.

- Hôm nay đa tạ mọi người ta đi trước một bước.

Vô Tấn hướng về phía hai mươi mấy tên đại hán chắp tay cảm ơn, thúc ngựa chạy về phía bắc, thời gian trôi qua, Trần Ang Bang nhìn qua hắn lúc này mới hiỏ Hắc Mễ:

- Ngươi cảm thấy công tử thế nào?

Hắc Mễ tán thưởng từ đáy lòng:

- Vô cùng khôn khéo thường nhân không thể so sánh.

Hắn đem những chuyện Vô Tấn làm từ khi tới Duy Dương kể lại, Trần Ang Bang nhẹ nhàng thở ra một hơi:

- Ta biết hai huynh đệ bọn họ không giống người thường mà.

Trần Ang Bang lại hỏi tiếp Hắc Mễ:

- Hắn cùng với A Cô quan hệ thế nào?

Hắc Mễ minh bạch ý của đảo chủ hắn cười khổ một cái:

- Thuộc hạ cảm thấy hắn tựa hồ né tránh A Cô.

Tưởng rằng đảo chủ sẽ tức giận không ngờ Trần Ang Bang lại nhẹ nhàng gật đầu:

- Như vậy ta an tâm rồi.

Hắc Mễ không biết một năm rưỡi trước Trần Ang Bang phát hieej Vô Tấn cùng con gái của mình thích nhau mới quyết định đưa Vô Tấn đi tuy mẫu thân Vô Tấn có ý tác hợp cho bnọ họ với nhau nhưng Trần gia từ trên xuống dưới kiên quyết phản đối loại sự tình này trong gia tộc Hắc Mễ không thể hiểu được.

Vừa cưỡi ngựa, Vô Tấn có cảm giác không thích ứng, nhưng càng cưỡi hắn càng cảm thấy sảng khoái.

Một đường chạy sáu mươi dặm tới Duy Dương huyện, lúc này trời đã bừng sáng, ánh mặt trời từ phía đông hiện ra.

Vô Tấn đi nhanh giống như lưu tinh, lúc này Vô Tấn phát hiện ra bên ngựa có một cái túi trong đó có không ít đồ vật.

Hắn xoay người xuống ngựa, để cho con ngựa ăn cỏ ven đường hắn thì mở túi ra, ngồi trên tảng đá lớn dò xét, cái túi này mang tới cho hắn cảm giác nặng trịch, chí ít hai ba mươi cân, hắn trước hết lấy một thanh đoản kiếm nhẹ nhàng rút kiếm ra chỉ thấy hàn khí bức người, sắc bén dị thường, hắn chém vào một gốc cây nhỏ chỉ nghe rắc rắc cái cây đã bị chặt đứt điều này khiến cho Vô Tấn líu lưỡi.

Vô Tấn vừa vào trong nội thành thì đã phát hiện nội thành lúc này vô cùng náo nhiệt, Hoàng Phủ Quý vừa nhìn thấy hắn đã chạy tới bờ sông kêu lớn:

- Vô Tấn mau trở về phủ, nhị thúc ngươi có chuyện cầm tìm ngươi.

Vô Tấn thầm kinh ngạc trong lòng, Hoàng Phủ Húc tìm hắn làm gì, chẳng lẽ là tổ phụ xảy ra chuyện gì sao? Không có khả năng, tổ phụ nếu như gặp chuyện không may thì Hoàng Phủ Quý cũng không ở đây rồi hắn không nghĩ nhiều lập tức chạy về Hoàng Phủ phủ.

Đến cổng phủ hắn liền thấy Lưu quản gia đứng ở chỗ đó chờ.

- Lưu quản gia xảy ra chuyện gì vậy?

Vô Tấn xoay người xuống ngựa hỏi.

- Ta cũng không biết ngươi mau lại đây, nhị thúc của ngươi có việc tìm ngươi.

Lưu quản gia nhanh chóng dẫn hắn vào trong tiểu viện, cửa khách đường đối diện mở ra chỉ thấy Hoàng Phủ Húc đang chắp tay sau lưng đi tới đi lui mặt mũi tràn đầy lo nghĩ, hắn ngẩng đầu nhìn thấy Vô Tấn thì tròn mắt kinh hỉ rồi ra đón:

- Vô Tấn ngươi cuối cùng cũng đã đến.

- Nhị thúc xảy ra chuyện gì vậy?

- Vào buồng rồi nói, ta có việc cần ngươi hỗ trợ.

Hoàng Phủ Húc kéo Vô Tấn vào trong phòng, vừa vào cửa Vô Tấn đã ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy trong phòng ngồi một thiếu nữ, cúi thấp đầu nức nở khóc. Vô Tấn nhận ra người đó, chẳng phải là Tiếu Cơ sao? Từng là thê tử trên danh nghĩa của Hoàng Phủ Húc, sau này thiếu chút hủy Hoàng Phủ gia, sao cô ta tới đây?

Hoàng Phủ Húc kéo Vô Tấn đến một bên, cười khổ nói.

- Dù sao cũng sống cùng nhau vài năm, đã đến xin ta thì ta không nhẫn tâm bỏ mặc. Việc này chỉ có ngươi mới làm được, làm phiền giúp đỡ một chút.

Hoàng Phủ Húc đã là trưởng bối, hạ thấp thân phận cầu Vô Tấn, có thể thấy y rất chân thành. Dĩ nhiên Vô Tấn sẽ không lên mặt với nhị thúc, thấy Hoàng Phủ Húc không thèm để ý năm đó Tiếu Cớ ăn cắp sổ sách, thầm phục y khoan dung, cười cười bảo.

- Nhị thúc quá khách sáo rồi, có việc cứ nói là được.

- Lão gia, để thiếp nói đi!

Tiếu Cơ lau nước mắt, đứng dậy yêu kiều hành lễ với Vô Tấn.

- Trước kia đắc tội, chẳng qua vì tiểu nữ bị Hoàng Phủ Cừ bắt ép, xin công tử đại nhân rộng lượng đừng bắt tội chuyện tiểu nữ đã làm, tiểu nữ nhất định sẽ hối cải.

Vô Tấn nhìn thấy nàng tuy hoảng sợ nhưng trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi, hắn khoát tay nói:

- Ngươi ngồi xuống đi nói cho ta biết ta phải làm gì?

Tiếu Cơ ngồi xuống nàng thấp giọng than thở một tiếng:

- Phụ mẫu tiểu nữ trước kia là gia nô của Hoàng Phủ Cừ, mười năm trước đều gặp hoạn nạn mà bị mù mắt, mất đi năng lực lao động Hoàng Phủ Cừ liền muốn đuổi cả nhà chúng ta ra khỏi phủ, năm đó tiểu nữ mười sáu tuổi, tiểu nữ cầu khẩn hắn khai ân hắn thấy tiểu nữ có vài phần tư sắc liền nạp tiểu nữ làm thiếp, lại để cho phụ mẫu tiếp tục ở trong phủ, tiểu nữ cũng nhận mệnh, nữ nhân tóm lại là phải lập gia đình một mực phục thị hắn mười năm, sau đó bị hắn bức bách tới Hoàng Phủ gia nhưng tiểu nữ vẫn thủ tiết vì hắn, không ngờ hắn vì nịnh nọt triều đình, dùng phụ mẫu tiểu nữ áp chế, đem tiểu nữ cho tên ác ma kia tiểu nữ thật sự khó chịu được sự tra tấn của hắn chỉ có thể cầu xin nhị thúc của công tử.

Nói đến đây Tiếu Cơ bỗng nhiên quỳ xuống, cầu khẩn:

- Nghe lão gia nói, công tử có thể khiến cho Hoàng Phủ Cừ khuất phục xin công tử cứu cha mẹ tiểu nữ ra, ác ma kia giam phụ mẫu tiểu nữ biến thái tra tấn tiểu nữ thật sự không thể chịu đựng được nữa rồi.

Vô Tấn liền chuyển động tâm niệm hắn tựa hồ nghĩ tới điều gì đó liền hỏi:

- Ngươi nói ác ma kia là hình bộ thị lang Cao Hằng sao?

- Là hắn hắn ba ngày lộ vẻ đạo mạo đến tối trở thành cầm thú, xin công tử cứu tiểu nữ.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-411)


<