Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 084

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 084: Trần hắc diện
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Tô Hàn Trinh và Trần Trực nhìn nhau trong mắt cả hai đều lộ vẻ khiếp sợ, rất có thể Thiên Tinh thất thủ, để cho bọn chúng sinh ra cảnh giác, bọn họ suốt đêm đưa Duy Minh vào kinh nếu thật sự như vậy thì nghiêm trọng rồi.

Tô Hàn Trinh không yên hắn vội vàng nói với Trần Trực:

- Đại nhân ta muốn cầu viện Triệu tư mã, mời hắn phong tỏa tất cả đường ra vào ở Duy Dương tóm lại không để Duy Minh vào kinh.

Trần Trực trong lòng có phần hối hận, sớm biết như vậy không vôi mà giết người diệt khẩu để Vô Tấn và Thiên Tinh cứu Duy Minh ra, Duy Minh mất tích cũng là một phương pháp để cứu Tô Hàn Trinh.

Lúc này hắn gật đầu đồng ý với phương án của Tô Hàn Trinh:

- Được rồi tìm Triệu tư mã ta cùng với đại nhân cùng đi.

Tô Hàn Trinh thâm sâu nhìn Vô Tấn:

- Vô Tấn ngươi cũng đi chứ?

Một chiếc xe ngựa chạy nhanh tới phủ của Triệu Tư mã, Tô Hàn Trinh ngồi trên xe ngựa, Trần Trực thì được một Ảnh võ sĩ khác hộ vệ ngồi xuống một chiếc xe ngựa.

Ở trên xe ngựa Tô Hàn Trinh từ từ nhắm mắt lại không nói một lời, Vô Tấn thì ở gần cửa sổ lộ vẻ sầu lo.

Vô Tấn.

Tô Hàn Trinh từ từ mở miệng:

- Thiên Tinh là ngươi đả thương sao?

Hắn chăm chú nhìn Vô Tấn, trên khuôn mặt từ từ biến hóa, Vô Tấn cười hỏi:

- Tô đại nhân tại sao nghĩ tới ta?

- Bởi vì đây chính là phong cách của ngươi.

Tô Hàn Trinh cười nhạt một tiếng:

- Ta biết ngươi sẽ không đi Đan Dương ngươi nửa đường sẽ quay trở lại, ta biết ngươi không nói thật cho nên ngươi chính là người làm bị thương Thiên Tinh đúng không?

Vô Tấn trầm mặc một lát rồi thở dài:

- Đại nhân phải biết rõ, Thiên Tinh thật ra muốn di giết đại ca ta diệt khẩu.

- Về sau ta biết, thật đáng tiếc ta vô cùng xin lỗi.

- Đại nhân!

Vô Tấn chăm chú nhìn Tô Hàn Trinh, ức chế cảm khái:

- Kỳ thật hôm nay ta có thể cứu đại ca ra nhưng kỳ thật vì sao thất bại đại nhân biết không?

- Ta biết là đại ca của ngươi không muốn rời đi, ta không nói sai chứ?

Vô Tấn yên lặng gật đầu trong lòng của hắn tràn đầy chán nản bất đắc dĩ, đôi mắt sáng ngời của Tô Hàn Trinh nhìn Vô Tấn, hắn cũng cảm nhận thấy thiếu niên này đang tự trách mình hắn nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên tay của Vô Tấn mà ôn hòa nói với hắn:

- Ngươi cần phải ở vào vai trò của đại ca ngươi mới biết được, người đọc sách đều có khát vọng an bìn thiên hạ, đoạt được thanh danh, hắn thà chết chứ không buông tha cho tín niệm của mình, để hắn chạy trốn mai danh ẩn tích nếu ta là hắn ta cũng không làm được.

Vô Tấn thở dài:

- Chỉ hi vọng đại ca tương lai không giống như là Trần Trực, quan trường quá hắc ám, hi vọng huynh ấy không bị nhuộm đen như thế, được như đại nhân nói. Ta thì chỉ hi vọng rằng huynh ấy có thể ra tù sống an bình một kiếp.

Tô Hàn Trinh cũng không quá đồng ý với lời Vô Tấn hắn lắc đầu nói:

- Tư tưởng của ngươi vẫn có phần cực đoan, ta thừa nhận ở trên quan trường đúng là có lừa gạt nhưng không phải trong lòng quan viên nào nội tâm cũng hắc ám như vậy. Rất nhiều quan viên nội tâm đều sáng, ngươi yên tâm ta sẽ hết lòng bảo vệ đại ca người bình an cứu hắn ra, khôi phục danh dự của hắn, không bởi vì ta mà hắn mất tiền đồ.

Vô Tấn trong lòng cũng cảm động mà cười nói:

- Ta cảm giác được đại nhân chính là một vị quan chính trực, ta trước kia không biết lý do đại ca phải theo sát đại nhân nhưng giờ thì biết rồi, vì mọi người cùng một loại, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, cho nên có thể ở cùng một chỗ.

Tô Hàn Trinh ý vị thâm trầm mà cười nói:

- Vô Tấn kỳ thực ta thấy chúng ta mới cùng một loại người.

Vô Tấn ngạc nhiên hắn thấy cách làm người của mình và Tô Hàn Trinh quá xa Tô Hàn Trinh mỉm cười:

- Người không nhất định phải nhìn bề ngoài, tuy ngươi thích bắn trộm sau lưng nhưng chúng ta bản chất đồng dạng hiểu chưa?

- Ta và đại nhân giống như là than củi và kim cương bề ngoài thì khác nhau nhưng bản chất thì giống nhau.

- Vô Tấn ví von này của ngươi không đúng rồi, than củi và kim cương sao giống nhau được, nếu không ta lấy một khối than củi đổi cho ngươi một viên kim cương ngươi đồng ý không?

- Đại nhân tại sao không đem vị trí thứ sử đổi cho ta?

Hai người cùng cười rộ lên xe ngựa đi về phía Tư Mã phủ.

Tư Mã Triệu Kiệt Hào có một ngôi nhà ở gần cầu gỗ, ở cửa tây chiếm diện tích chừng bốn mẫu, ở Đông Hải quận có thể xem là một căn nhà trung đẳng, so với nhà của Hoàng Phủ Cừ thì không xa hoa bằng.

Đúng lúc này có bước chân dồn dập truyền tới có người tiến tới bẩm báo:

- Lão gia Tô thứ sử và ngự sử trung thừa Trần đai nhân tới.

Triệu Kiệt Hào càng hoảng sợ vội vàng đứng dậy phân phó:

- Mau mời vào.

Tô Hàn Trinh hắn không muốn gặp nhưng ngự sử trung thừa thì không thể lãnh đạm, Triệu Kiệt Hào lập tức ra ngoài nghênh đón chỉ thấy Tô Hàn Trinh và Trần Trực cùng tới, Triệu Kiệt Hào minh bạch bọn họ vì chuyện của Duy Minh mà tới.

Hắn lập tức bước tới thi lễ:

- Hai vị đại nhân tới hàn xá, tiểu đệ chậm trễ rồi

Tô Hàn Trinh vội vàng đáp lễ:

- Quấy rầy chuyện nghỉ ngơi của Triệu tư mã, xin Triệu tư mã thứ tội.

- Đã có việc gấp chúng ta không cần khách khí nữa, mời vào khách đường ngồi.

Triệu Kiệt Hào đưa tay mời.

Hắn dẫn hai người tới khách đường, song phương phân chủ khách mà ngồi xuống một nha hoàn bưng trà lên, Tô Hàn Trinh vô tâm uống trà thời gian cấp bách hắn lập tức nói:

- Triệu tư mã ta có một chuyện muốn mời tư mã giúp đỡ.

- Thứ sử đại nhân khách khí rồi, có chuyện gì xin cứ nói.

Tô Hàn Trinh không tiện mở miệng, Trần Trực từ từ nói:

- Duy Minh suốt đêm bị đưa vào kinh, ý của Tô đại nhân là rất nhiều chuyện còn chưa điều tra rõ ràn thậm chí chứng cứ cũng không có, hi vọng Triệu tư mã có thể điều động Đoàn Luyện binh ngăn bọn họ lại.

Trần Trực nói rất thẳng thắn, Đoàn Luyện binh chính là dân đoàn nhận sự hạ lệnh của thứ sử, tư mã chấp hành, nếu như là tiêu diệt sơn tặc thì cũng không sao nhưng hiện tại tình huống đặc thù, Tô Hàn Trinh đã hạ lệnh rồi Triệu Kiệt Hào cũng chưa chấp hành.

Triệu Kiệt Hào cả buổi không nói gì, để cho hắn phát ra Đoàn Luyện binh cũng hỉ là thuận nước dong thuyền dù sao mọi chuyện có Tô Hàn Trinh chịu trách nhiệm, hắn đang suy nghĩ xem mìn có lợi ích gì trong này không, thực tế lời nói của Trần Trực rất có trọng lượng, hắn muốn Trần Trực lần này thiếu mình một nhân tình.

*****

Trần Trực cũng từng ở trong quan trường trà trộn nhiều năm, cũng biết Triệu Kiệt Hào do dự liền thản nhiên nói:

- Ta ở ven đường đã viết báo cáo, sẽ trình lên hoàng thượng, troig báo cáo đặc biệt bình luận Đông Hải quận trong đó Triệu tư mã ta sẽ thêm nhiều văn chương hơn nữa, Triệu tư mã thấy sao?

Triệu Kiệt Hào nở ra nụ cười:

- Vậy cám ơn trung thừa đại nhân đã nói tốt.

Hắn nói với Tô Hàn Trinh:

- Đại nhân vừa rồi nói có người cướp ngục, ty chức cho rằng đây là chuyện trọng đại cần phải phái Đoàn Luyện binh lùng bắt nhưng ty chức xuất binh cần phải được đại nhân hạ lệnh, mong đại nhân dùng lệnh thứ sử phát ra.

Hắn có thể bán nhân tình nhưng trách nhiệm hắn không thể gánh, Tô Hàn Trinh cũng hiểu rõ hắn liền gật đầu:

- Đã như vậy chuyện này không thể chậm trễ, mời Triệu đại nhân tới quận nha.

sau nửa canh giờ, một nghìn Đoàn Luyện binh ở Đông Hải quận đã xuất động, canh gác ở bến tàu đường thủy, tất cả xe ngựa Duy Dương muốn rời khỏi đều phải thông qua bọn họ.

Điều tra một đêm chỗ ở của Duy Minh không có tin tức, nhưng một canh giờ sau Vô Tấn đã được Hắc Mễ mang tới một tin trọng yếu.

Sau hai canh giờ sau, năm cỗ xe ngựa ở trên quan đạo chạy nhanh một canh giờ trước, Hắc Mễ đã tới hiệu cầm đò Tấn Phúc Ký nói cho Vô Tấn một tin tức vô cùng quan trọng có người ăn mày phát hiện ra mười binh sĩ hộ vệ một chiếc xe che kín đi ra về phía nam của Bình Hồ huyện.

Nếu như từ bản đồ mà nhìn thì muốn rời khỏi Đông Hải quận vào kinh cũng không phải là đơn giản, hai tuyến đường một là đi đường thủy chèo thuyền xuôi theo Trường Giang hoặc là giong thuyen ra biển, tiếp theo đi đường bộ mà đường bộ có ba đầu tuyến một hướng về phía tây bắc, qua Bình GIang huyện, hướng thứ hai là đi về phía chính Tây đi qua Bình Hồ huyện, thậm chí có thể theo hướng nam theo Hải Diêm huyện ra biển.

Trước đó mọi người đều nghĩ tới Ký Dương huyện và Hoa Đình huyện nhưng lại bỏ sót Bình Hồ huyện, người bình thường đều loại trừ nơi này, nhưng chính vì điều này mà đối phương lại đi về phía BÌnh Hồ huyện.

Trong lòng Vô Tấn như lửa không ngừng theo dõi về phía xa ã thúc xe ngựa tăng thêm tốc độ Hắc Mễ bên cạnh thỉnh thoảng lai an ủi hắn:

- Công tử yên tâm, Phượng Hoàng hội ở Hải Diêm huyện cũng có thám thính, A Cô đã gửi chim bồ câu đưa thư, đến bây giờ không có tin tức trả lời cho thấy đối phương không đi đường Hải Diêm huyện mà vòng qua Bình Giang huyện rồi.

Sắc mặt Vô Tấn rất khó nhìn, hắn sớm đã lo lắng vô cùng, mệt nhoài cả người, bây giờ trong mắt của hắn lóe lên lửa giận, đây là giận Triệu Kiệt Hào thất trách hắn phái ra Đoàn Luyện binh kiểm tra khắp nơi lại bỏ qua Bình Hồ huyện, cho đối phương nắm được cơ hội.

Hiện tại gấp cũng không được Vô Tấn đành phải làm cho mình tỉnh táo lại hắn ngồi trên ghế dựa khẽ thở dài một cái:

- Ta hiện tại vô cùng hối hân, nếu như luyện tập cưỡi ngựa thì không chừng còn có thể đi nhanh hơn xe ngựa.

Bất kể kiếp trước hay kiếp này Vô Tấn đều đã cưỡi ngựa, Duy Dương huyện là ở duyên hải phía đông nam, người cưỡi ngựa không nhiều lắm đa phần cho thuê xe là phát đạt, cơ hồ lúc nào cũng có thể thuê được xe làm hắn vô tâm luyện thuật cưỡi ngựa, giờ đã hối hận.

- Công tử kỳ thật ngươi có ngựa.

Hắc Mễ tiếp lời:

- Ta nghe A Cô nói đảo chủ đã đưa cho ngươi một con lương mã, hiện tại đang ở Lưu Cầu đảo, A Cô nói rằng ngươi quên mất đó.

Hắc Mễ thấy Vô Tấn không lên tiếng thì thăm dò hắn:

- Công tử kỳ thật chúng ta đều nhìn ra A Cô có ý với ngươi, ta nghe Khâu lão bát nói, kỳ thật trước kia các ngươi ở trên đảo quan hệ vô cùng tốt, A Cô tuy hơi đen một chút nhưng mà xinh đẹp...

Hắn chưa nói xong Vô Tấn đã cắt đứt lời nói của hắn:

- Giờ không phải là lúc nói chuyện này ta không có tâm tư nghe, sau này hãy nói.

Hắc Mễ không dám nói nữa, hai người bận rộn một đêm mỏi mệt không chịu nổi nhân cơ hội này nhắm mắt dưỡng thần một lát.

Xe ngựa thẳng theo quan đạo chạy nhanh, bốn phía là cảnh đêm bao phủ, ruộng lúa mênh mông, hiện tại đã là cuối tháng năm, cây lúa đã kết bông, trong không khí tràn ngập hương vị ngọt ngào.

Lúc này ở trên quan đạo có một con ngựa chạy như bay mà tới, kỵ sĩ từ phía xa đã kêu lên:

- Mễ đại ca ở đâu?

Xe ngựa dừng lại, Vô Tấn tỉnh trước hắn đẩy Hắc Mễ:

- Mau tỉnh lại hình như có người.

Hắc Mễ ngồi dậy, người cưỡi ngựa đã tới gần cửa sổ xe:

- Mễ đại ca ta là Dương Chí ở Hải Diêm.

Hắc Mễ nhận ra người cưỡi ngựa này liền chấn động tinh thần hỏi:

- Dương huynh đệ có tin tức rồi sao?

- Có tin tức, Ô Đạo trấn có huynh đệ phát hiện ra có chiếc xe ngựa khả nghi, tổng cộng mười tám tên lính hộ vệ bọn hắn ở Ô Đạo trấn nghỉ ngơi một canh giờ hiện tại đang hướng về phía hải cảng mà đi.

- Hiện tại bọn hắn ở đây rất xa sao?

Vô Tấn nhanh chóng hỏi, đây là vấn đề mà hắn quan tâm nhất.

- Hải cảng cách đây chừng năm mươi dặm, chúng ta kém hai mươi dặm lộ trình.

- Cái thuyền kia đâu? Có phải chăng tùy thiờ xuất cảng?

Vô Tấn lại truy vấn trong lòng hắn hiện tại rất bối rối.

- Bình thường thuyền có thể tùy thời xuất cảng tuy nhiên hôm nay hải cảng sương mù dày đặc không thể đi, chúng ta có lẽ đuổi kịp.

- Lập tức xuất phát.

Vô Tấn hạ lệnh một tiếng, chiếc xe ngựa lên đường, xa phu không ngừng quất ngựa, năm con ngựa chạy nhanh trên quan đạo hướng thẳng về phía Nam Hải.

Tới canh bốn, chiếc xe ngựa cuối cùng cũng tới hải cảng, hải cảng cách huyện thành ước chừng mười dặm, là một tòa đại trấn, hơn năm trăm gia đình ở đây có tới mấy trăm năm lịch sử. Khói đêm bao phủ mơ hồ có thể nhìn thấy kiến trúc cực lớn giống như một tòa núi nhỏ.

Xe ngựa vọt tới bến tàu, mấy con ngựa gần như đã kiệt sức dừng lại, một thớt ngựa quỳ rạp xuống đất rồi bất động, Vô Tấn nhảy từ trên xe xuống trong tay hắn cầm theo tên nỏ hướng về phía bến thuyền chạy như điên, Hắc Mễ theo sát sau hắn, hơn hai mươi mấy tên đại hán cũng nhảy xuống các cỗ xe khác, theo sau thân ảnh của bọn họ.

Lúc này là sáng sớm, nước biển trong làn khói đen bốc lên, ở phía xa xa phảng phất như ẩn chứa nguy hiểm.

Chiếc thuyền chở khách trước mắt ước chừng chỉ đốt mười bó đuốc dưới ánh sáng lờ mờ mơ hồ có thể trông thấy mấy cỗ xe ngựa đứng ở bến thuyền, có mấy người đang lên thuyền đều là binh sĩ mặc khôi giáp, Vô Tấn thậm chí nhìn thấy một nam tử bị buộc chặt, che đầu màu đen, chính là đại ca Duy Minh của hắn, Vô Tấn dùng tốc độ dưới chân thật nhanh, một tên lính trên thuyền nhảy xuông rút ra thanh đao hàn quang óng ánh nghênh chiến.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-411)


<