← Hồi 082 | Hồi 084 → |
Đi vào Hoàng Phủ phủ, Vô Tấn phát hiện ra ở bên ngoài dừng lại một cỗ xe ngựa cực kỳ sang trọng, kim quang lóng lánh, ở toàn bộ Duy Dương huyện cũng chỉ có một cỗ như vậy là của huyện công Hoàng Phủ Cừ, bên cạnh còn có mười tên thị vệ.
Hắn đến Hoàng Phủ phủ làm gì?
Vô Tấn trong lòng thầm nghi hoặc, hắn đi vào thì vừa vặn gặp Lưu quản gia.
- Tam lang chuyện của Duy Minh thế nào rồi?
Duy Minh bị bắt, toàn bộ người của Hoàng Phủ phủ đều đã biết, tất cả đều rất quan tâm chuyện này quan hệ tới hưng suy của gia tộc, cũng quan hệ tới lợi ích mỗi người, Lưu quản gia cũng không phải là ngoại lệ.
Vô Tấn liền kéo hắn qua một bên thấp giọng hỏi hắn:
- Đại tẩu ta bên này có xảy ra chuyên gì không?
Lưu quản gia gật đầu, sáu cỗ xe ngựa chính là hắn tìm đến:
- Đại tẩu và hài tử đã an toàn chuyển đi rồi, hiện tại không ở trong phủ, một tiểu muội da rất đen tự mình đi bảo hộ, hình như nàng ta võ nghệ rất cao, có thể nhảy lên xe ngựa cao tới một trượng năm thước nhẹ nhàng, thật không tưởng tượng nổi.
Vô Tấn rất yên tâm, Trần Anh rất có thực lực, có nàng bảo hộ đại tẩu vả hài tử không có vấn đề gì nữa, hắn chỉ vào xe ngựa của Hoàng Phủ Cừ mà hỏi:
- Hoàng Phủ huyện công tới rồi sao?
- Hắn vừa tới đang ở trong tiểu hồng lâu nói chuyện với lão gia, dường như hắn có thể trợ giúp cho Duy Minh, ta đoán chừng hắn tới đây đòi tiền, ngoại trừ đòi tiền thì không còn chuyện gì khác.
- Hắn có thể trợ giúp đại ca ta?
Vô Tấn khinh thường nở ra nụ cười hắn nhanh chóng bước tới chỗ tiểu hồng lâu.
Ở trong phòng Hoàng Phủ Cừ đang dỗ ngon dỗ ngọt với Hoàng Phủ Bách Linh.
- Lão gia chủ ta mới mật đàm với Cao thị lang trở về, Cao thị lang có ý nói là cho dù Duy Minh phạm vào trọng tội nhưng hắn có thể bỏ qua Duy Minh vì mục tiêu của thị lang là Tô thứ sử, điều này chắc lão gia chủ cũng hiểu rõ, nếu như Hoàng Phủ gia có thể xuất ra đủ thành ý, Cao thị lang có thể cân nhắc, thế nào lão gia chủ, đây là cơ hội cho Hoàng Phủ gia, ta nhiều lần khuyên bảo Cao thị lang mới đồng ý.
Hoàng Phủ Bách Linh trong lòng hiểu rõ, thành ý này không phải là đòi tiền sao? Hắn cười lạnh một tiếng:
- Hắn không phải bị thương nặng sao? Bố cáo nói hắn bị trúng độc hôn mê bất tỉnh tại sao còn có thể cùng với huyện công nói chuyện, điều này không phải nói đùa sao?
- Cao thị lang vừa mới tỉnh lại.
Hoàng Phủ Cừ bỗng nhiên thẹn quá hóa giận:
- Chẳng lẽ các ngươi còn hoài n ghi ta nói bậy sao? Ta nói cho các ngươi biết, Hoàng Phủ Duy Minh ám sát thị lang hình bộ đương triều không chỉ mình cá nhân hắn bị hoạch tội mà gia tộc của các ngươi cũng khó trốn tội nổi, nhẹ thì bị đi lưu vong nặng thì bị tịch thu tài sản giết cả nhà, ta hảo tâm muốn phân ưu cho các ngươi không ngờ các ngươi lại nghi ngờ.
Hoàng Phủ Cừ dùng ngôn từ nghiêm khắc, Hoàng Phủ Húc ở bên cạnh hòa giải:
- Huyện công cha ta không phải có ý này, ý của phụ thân ta là muốn hỏi thành ý của Cao thị lang là bao nhiêu tiền?
- Ừm, những lời này còn được.
Hoàng Phủ Cừ nhàn nhạt nói:
- Ta chỉ là người trung gian không có chỗ tốt nào, bởi vì lần này là cho Cao thị lang và Thân Quốc Cữu nên bảng giá không thể quá thấp, đại khái các ngươi cần phải xuất ra mười vạn lượng bạc.
- Mười vạn lượng!
Mặt của Hoàng Phủ Húc bị dọa cho trắng bệch, hắn khiếp đảm nhìn lại phụ thân, Hoàng Phủ Bách Linh không nói tiếng nào, ánh mắt hết sức phức tạp, Duy Minh bị bắt hắn sợ hãi hơn bất kỳ ai, nếu như Duy Minh xảy ra chuyện gì thì hắn cũng sẽ trở thành tội nhân của Đại Ninh vương triều, giờ phút này không phải hắn lo lắng vấn đề mười vạn lượng bạc mà là suy nghĩ thật sự Cao thị lang có muốn như vậy không?
Đúng lúc này, rầm một tiếng, cánh cửa lớn bị đá văng, Vô Tấn lạnh lùng tiến tới:
- Con mẹ nó, ngươi nằm mơ à, tiền không có cho ngươi đâu.
Hoàng Phủ Húc đứng lên cả giận nói:
- Vô Tấn ngươi sao dám cả gan đi vào trong phòng của tổ phụ?
- Câm miệng cho ta.
Hoàng Phủ Bách Linh giận dữ mắng mở Hoàng Phủ Húc, sau đó kéo tay hắn ngồi xuống, Hoàng Phủ Cừ lập tức trầm mặt xuống:
- Kẻ nào làm càn như thế?
Hắn tuy bị Vô Tấn đánh bại mấy lần nhưng còn không biết Vô Tấn đánh bại hắn, hắn lờ mờ nhận ra Vô Tấn chính là người mà Hoàng Phủ Bách Linh dẫn đi cùng lần trước, hắn quay đầu giận dữ hỏi Hoàng Phủ Bách Linh:
- Lão gia chủ đây chính là gia giáo nhà ông sao?
- Vô Tấn có chuyện gì không?
Hoàng Phủ Bách Linh bình thản hỏi.
Vô Tấn chắp tay thi lễ:
- Tổ phụ nhị thúc hai người tránh qua một bên con có chuyện muốn nói với Hoàng Phủ huyện công.
- Ta dựa vào cái gì mà phải nói chuyện với ngươi?
Hoàng Phủ Cừ cả giận nói.
- Hừ!
Vô Tấn hừ lạnh một tiếng:
- Chỉ bằng vào việc ta biết rõ mật tủ trong thư phòng của ngươi là nằm ở mặt bàn dưới của ngươi.
Hoàng Phủ Cừ giống như bị đả kích, ngây dại một hồi. l
Hoàng Phủ Bách Linh kéo Hoàng Phủ Húc một phen hai người từ từ ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại Vô Tấn và Hoàng Phủ Cừ hai người.
- Đêm hôm đó là ngươi lẻn vào thư phòng của ta?
Hoàng Phủ Cừ nhìn chằm chằm vào Vô Tấn:
- Ngươi tên là Vô Tấn, xổ số cũng là do ngươi lập ra, đúng không?
Hắn nhớ tới Hoàng Phủ Húc trước kia từng nói với hắn một thiếu niên mười bảy tuổi nhưng hắn không thèm ngó tới, bây giờ thiếu niên này một cước đá văng cánh cửa phòng gia chủ, điều này thật không giống bình thường.
- Ngươi muốn gì?
Hoàng Phủ Cừ trong lòng nghi hoặc.
Vô Tấn nhìn khuôn mặt ghê tởm kia rồi đem một quyển sách ném vào mặt hắn, không nói một lời.
Hoàng Phủ Cừ nghi hoặc mở cuốn tập lên, sau đó nhảy lên rống to:
- Các ngươi không phải nói không sao chép lại sao?
Trong này ghi chép chằng chịt những hành vi hối lộ của hắn, chỉ cần tra vào bất cứ đầu nào hắn cũng sẽ bị bại lộ, Hoàng Phủ Cừ chán nản ngồi xuống, khuôn mặt đỏ bừng bừng, hắn cảm thấy tim mình như muốn vỡ ra, nghiến răng nghiến lợi mà mắng:
- Các ngươi.... là mấy tên khốn kiếp không giữ lời hứa.
Hắn quên rằng hắn cũng không thủ tín, Vô Tấn cúi đầu xuống dùng một ngôn ngữ chuẩn xác từ từ nói với hắn:
- Nếu như ngươi không nghe lời ta sẽ đưa một phần trong đó cho ngự sử trung thừa Trần Trực, hắn đang rầu rĩ không cách nào báo cáo với thái tử thấy cuốn tập này hắn nhất định sẽ rất vui mừng, hoàng thúc lúc đó sẽ sợ hãi, vì chứng minh chuyện ngươi đem bạc cho hắn là nói dối biện pháp tốt nhất là giết người diệt khẩu, vô thanh vô tức không có người đối chứng, Hoàng Phủ huyện công lúc đó thi thể của ngươi sẽ được quăng cho chó gặm, tư vị khi đó chắc sẽ rất mỹ diệu.
*****
Ánh mắt của Hoàng Phủ Cừ lộ ra vẻ sợ hãi, Vô Tấn mỗi lời nói đều đánh trúng chỗ yếu hại của hắn, thân thể mập mạp khẽ run lên, tuy nhiên trong lòng hắn vẫn có vẻ không cao làm, không cam lòng bị một thiếu niên cưỡng ép.
Hắn tựa hồ như người sắp chết, bỗng nhiên hung dữ cả giận nói:
- Ngươi cho rằng ta không có biện pháp sao?
- Thân thể của ngươi nói cho ta biết bây giờ ngươi vô cùng sợ hãi, ta nói không sai chứ?
Vô Tấn dùng một ngữ khí nhẹ nhàng phảng phất như nhìn thấu Hoàng Phủ Cừ:
- Ngươi nghĩ rằng sẽ đem ta giết chết đúng không? Ngươi nghĩ đơn giản vậy sao, ngươi tìm sát thủ có thể vượt qua được Phong Truy Vân sao?
- Hóa ra là ngươi.
Hoàng Phủ Cừ nhớ tới Phong Truy Vân bị hắn đánh cho tàn phế mà hoảng sợ nhìn Vô Tấn, cảm thấy giống như Vô Tấn hiện tại có thể dùng một quyền đánh chết hắn, Vô Tấn thò tay lấy từ trên lưng Hoàng Phủ Cừ ra một con chủy thủ, đây là thứ bảo hộ của hắn, Vô Tấn ở trước mặt hắn, dùng sức một chút "rắc rắc" thanh chủy thủ cứ thế mà bị bẻ gãy làm hai đoạn, sau đó nhẹ nhàng ném ở bên cạnh hắn.
Hoàng Phủ Cừ cuối cùng cũng bị mất dũng khí cuối cùng, hắn uể oải ở trên mặt ghế, sau nửa ngày mới khàn giọng nói:
- Ta đáp ứng ngươi, tất cả nghe theo ngươi.
Vô Tấn cười cười hắn cảm thấy rất thoải mái đường đường là huyện công cũng phải dùng ngữ khí khúm núm nói chuyện với mình, loại cảm giác này thật là sảng khoái.
- Ngươi không phải cùng với Cao thị lang bí mật mở hội nghị sao? Ta muốn biết hắn đã ra quyết định gì?
- Hắn nói... muốn đưa Hoàng Phủ Duy Minh vào kinh.
Hoàng Phủ Cừ nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Vô Tấn theo dõi mình thì giơ tay lên:
- Ta thề với trời đây là nguyên văn lời nói của hắn không dám có nửa câu lừa dối.
Vô Tấn ra khổi phủ, nhìn thấy một gã nha dịch vội vàng chạy tới mới biết đó là Lý lao đầu, hắn thở hồng hộc nhìn Vô Tấn.
- Công tử.
Vô Tấn đang tính đi tìm hắn nhìn thấy hắn chạy tới thì mơ hồ cảm thấy có chỗ không ổn liền đón hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
- Sau khi công tử rời đi không bao lâu thì huyện lao bỗng nhiên xuất hiện một nhóm lớn binh sĩ, có Vương huyện úy dẫn đội đem hộ tào chủ sự mang đi.
Vô Tấn kinh hãi vội vàng truy vấn:
- Mang đi thế nào?
- Một chiếc xe ngựa đi về hướng bắc, quân sĩ đều cưỡi ngựa.
Vô Tấn nhớ tới lời nói vừa rồi của Hoàng Phủ Cừ, trong lòng không khỏi lo lắng, Cao Hằng có thể muốn đem đại ca hắn suốt đêm tới kinh thành, đã tới kinh thành sẽ bị thẩm vấn, không được hắn phải đi tìm Tô Hàn Trinh, hắn vừa quay người rời đi, Lý lao đầu đã lấy ra một cái bọc lưu luyến đưa cho hắn:
- Công tử đây là năm trăm lượng hoàng kim, chuyện không thành ta không thể nhận.
Vô Tấn đem hoàng kim nhét lại cho hắn:
- Không hoàn thành là do đại ca ta không chịu đi không có quan hệ với các ngươi các ngươi nhận lấy cùng các huynh đệ uống chút rượu sau này có dịp chúng ta kết giao bằng hữu.
Nói xong hắn quay người đi, Lý lao đầu nhìn thấy ở phía xa xa rời đi trong lòng hiện ra một cảm động không hiểu, không chỉ là vì tiền, cho dù mới gặp nhau mấy canh giờ, Vô Tấn đã cho hắn một cảm giác tôn trọng, tuy hào sảng mà tỉ mỉ, khiến cho hắn không khỏi thở dài một tiếng.
Bỗng nhiên hắn nhớ tới một chuyện lại vội đuổi theo:
- Công tử chờ một chút.
Vô Tấn dừng xe lại từ sau cửa sổ xe cười hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Lý lao đầu lấy ra kim bài đưa cho Vô Tấn:
- Đây là của một gã thích khách đánh rơi, có thể hữu dụng với công tử.
Vô Tấn tiếp nhận dĩ nhiên là kim bài của thái tử hắn vừa nghĩ xong liền minh bạch, cái này dĩ nhiên là do Thiên Tinh leo từ trên nóc nhà xuống làm rơi mất, hắn nhận mặt kim bài này, rồi chắp tay cười nói:
- Đa tạ Lý đại ca, chúng ta về sau sẽ còn hợp tác.
- Xe ngựa khởi động nhanh chóng chạy đi.
Vô Tấn leo lên xe ngựa chạy một đường, nhanh chóng đến phủ thứ sử, gia đinh nhận thức hắn lập tức bẩm báo cho hắn.
Lúc này Tô Hàn Trinh cũng từ Trương Dung phủ trở về một canh giờ rồi, hắn hiện tại đang ở trong phòng xem thương thế của Thiên Tinh, Thiên Tinh bị một mũi tên của Vô Tấn bắn bị thương, hôn mê bất tỉnh, Tô Hàn Trinh đã đem danh y cứu hắn.
- Triệu danh y, hắn thế nào rồi?
Trần Trực ở bên cạnh lo lắng hỏi, Trần Trực biết Tô Thiên Tinh chính là thị vệ tâm phúc của thái tử, nếu như hắn có chuyện gì xảy ra thì thái tử cũng không bỏ qua cho hắn.
- Không có vấn đề gì lớn.
Triệu lang y lắc đầu:
- Chỉ là một chút vết thương bề ngoài mũi tên không có độc chỉ mất máu quá nhiều, điều dưỡng một tháng là vô sự.
Trần Trực tựa hồ thấy Thiên Tinh như có lời muốn nói, hắn liền khom người xuống:
Sắc mặt Thiên Tinh lộ ra vẻ không cam lòng:
- Phỉ tặc ở phía sau ám hại không thể hoàn thành phân phó của đại nhân, Thiên Tinh rất xấu hổ.
- Điều này đừng nói nữa, ngươi trước hết cảm thấy mình có thể bình phục không?
Trần Trực cũng rất lo lắng Thiên Tinh sẽ mất đi võ công.
- Đại nhân yên tâm không bị tổn thương tới nội tạng và gân cốt, ta đoán là thủ hạ của Trần thị lang, Ngô Đồng Tử, hắn tiễn pháp rất cao, đoán chừng hắn mai phục ở đại lao chờ chúng ta mắc câu.
Tô Hàn Trinh ho khan một tiếng từ từ hỏi:
- Thiên TInh ngươi ở đại lao làm gì?
Khuôn mặt của Trần Trực nóng lên, hắn cũng không muốn giấu diếm quay đầu lại nói với Tô Hàn Trinh:
- Tô đại nhân là ta sai Thiên Tinh đi, ông cũng hiểu rõ, ta làm tất cả là vì suy nghĩ cho đại nhân.
Tô Hàn Trinh minh bạch ý của hắn, trong lòng hắn thầm thở dài, vốn hắn dốc sức liều mạng muốn cứu Duy Minh, hiện tại trở thành bọn hắn muốn giết Duy Minh rồi, là cái gì đây?
Đúng lúc này ở bên ngoài truyền tới tiếng người:
- Lão gia Vô Tấn công tử đến có việc cần cầu kiến.
Tô Hàn Trinh và Trần Trực khẽ giật mình, Vô Tấn không phải đi Đan Dương quận sao? Tại sao vẫn ở Duy Dương huyện.
- Ta đi xem có chuyện gì?
Tô Hàn Trinh đi ra khỏi phòng, Trần Trực do dự một chút rồi cũng ra theo.
Ở trong thư phòng Vô Tấn dẫn người nhà đi tới, hắn liền vội vã thi lễ:
- Tham kiến Tô đại nhân Trần đại nhân.
- Vô Tấn đã xẩy ra chuyện gì, tại sao ngươi không đi Đan Dương?
Vô Tấn đem tất cả che giấu giống như không có chuyện gì phát sinh hắn giải thích cho Tô Hàn Trinh:
- Đại nhân ta muốn đi Đan Dương quận vốn đã ra ngoài rồi về sau lo lắng an toàn của hài tử cho nên trở về, ở Hoàng Phủ phủ vừa vặn gặp Hoàng Phủ Cừ, từ trong miệng hắn ta biết được đại ca suốt đêm đã rời khỏi kinh thành, ta ở huyện nha nghe ngóng đại ca đúng là đã mang đi, đại nhân tình hình khẩn cấp chúng ta cần phải áp dụng hành động.
← Hồi 082 | Hồi 084 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác