Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 079

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 079: Hắc lao
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Ăn chén cơm này cả mấy chục năm tất nhiên hắn hiểu rõ rồi.

Lúc này hắn rốt cục hạ quyết tâm được, ngẩng đầu nói với Vô Tấn:

- Nếu chỉ làm giúp ngươi chuyện đầu tiên thì ta muốn nhận của ngươi một trăm lượng bạc. Bởi vì ta cần chuẩn bị rất nhiều người, thậm chí động thủ từ trong nhà lao. Nếu ngươi muốn làm chuyện thứ hai thì ta muốn ít nhất năm trăm lượng bạc. Bởi vì ta sẽ gặp nguy hiểm rất lớn...

Vô Tấn lấy ra một bao vải lam đặt lên bàn, mở ra bên trong lộ rõ năm đĩnh kim nguyên bảo. Hắn đưa ra trước mặt Lý lao đầu:

- Đây là năm mươi lượng vàng, trị giá sáu nghìn lượng bạc, cũng đủ đền bù nguy hiểm cho ngươi.

Lý lao đầu nhìn thấy vàng ròng lập lánh lập tức bị tài phú mê hoặc. Hắn nuốt nước bọt một cái, chậm rãi nói:

- Lý Tứ ta làm lao đầu ở đại lao Duy Dương huyện đã hai mươi năm, không có chuyện gì ta không làm được.

Đại lao của Duy Dương huyện cách huyện nha không xa, là một kiến trúc hình tròn chiếm diện tích năm mẫu. Mấy trăm gian phòng hình thành một khu kiến trúc chia làm 3 đường tròn đồng tâm. Tầng ngoài dùng là phòng giam giáp, số lượng đông đảo, giam nhiều người nhất, đều là phạm nhân kiểu như trộm vặt hay không chịu đóng thuế, giam giữ trong thời gian ngắn, phần lớn chỉ mấy tháng tới một năm. Tầng ở giữa là phòng giam ất, giam giữ các tội phạm phạm tội nặng, bị giam trong thời gian dài.

Mà phòng giam ở tận cùng bên trong là phòng giam chữ bính, là tử lao chuyên để giam tội phạm giết người, tạo phản, không có một cái cửa sổ nào, chỉ có 1 cửa vào, quanh năm hôi thối. Trong phòng giam rất tối tăm, chỉ có một ngọn đèn dầu âm u. Vách tường được xây bằng đá tẳng, cứng rắn khiến người ta tuyệt vọng. Hàng rào bằng gỗ lớn, trông hung hãn như dã thú. Ngục tốt tuần tra qua lại, chìa khóa trong tay đập rầm rầm, vang cả phòng giam. Nơi này tràn ngập khí tức khiến người ta tuyệt vọng.

Hoàng Phủ Duy Minh đang bị nhốt ở đại lao như địa ngục này. Hắn ở trong một phòng giam đơn độc phía cuối, nóng nực như trong lò hấp, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn. Đây là lần đầu tiên trong hai mươi bảy năm Hoàng Phủ Duy Minh nếm tư vị sống trong nhà lao, hơn nữa là tai ương bất ngờ. Buổi sáng hắn còn ngồi làm việc trong quận nha, chỉ trong chớp mắt đã biến thành chủ sự đứng sau màn ám sát Thị Lang bộ Hình, bị nhốt vào bên trong hắc lao. Đả kích đột ngột, phẫn nộ khi bị hãm hại, sầu lo đối với tương lai khi ở trong hắc lao bao phủ nội tâm hắn.

- Thả ta ra ngoài đi! Ta muốn ra ngoài!

Từ khi bị bắt vào đây, hắn không ngừng đập cửa, liều mạng gào to. Dường như chỉ có la hét mới che dấu được nội tâm sợ hãi của hắn. Nhưng hắn hét to cũng không có bất cứ hiệu quả gì, thậm chí ngay cả phạm nhân trong hắc lao đối diện cũng không thèm để ý tới hắn, chỉ ngẫu nhiên từ trong bóng tối lóe lên ánh mắt hung dữ như dã thú, khiến Duy Minh cảm thấy lông tóc dựng ngược lên.

Hắn gào thét cả một canh giờ nhưng không có bất luận kẻ nào để ý tới hắn. Ngục tốt tuần tra qua bên cạnh hắn coi như không nhìn thấy nghe thấy gì. Chỉ có một lần bàn tay Duy Minh dài quá, gần như chạm tới chìa khóa của ngục tốt kia thì hắn mới đập mạnh một gậy lên cánh tay, khiến Duy Minh cảm thấy đau như sắp gãy rời.

Chỉ một côn này đã đánh tỉnh Duy Minh. Hắn bắt đầu lùi tới góc phòng, không nói một lời, nước mắt tràn ra. Hắn bắt đầu nhớ tới thê tử và hai con gái mình. Hắn bị bắt vào đại lao, bọn họ bây giờ phải làm sao?

- Vô Tấn!

Duy Minh cúi đầu hô lên cái tên này. Hắn biết chỉ có huynh đệ của mình mới có thể không để ý tới gì khác mà tới cứu hắn.

Cơm trưa không ăn, cơm tối cũng không ăn, chỉ uống một chút nước. Hai cái bánh bao đen xì cứng như đá khiến hắn nuốt không trôi. Hắn cũng không cảm thấy đói.

Leng keng một tiếng, cánh cửa sắt cuối đường mở ra. Một gã ngục tốt vội vã đi tới trước phòng giam của Duy Minh, hô khẽ:

- Chủ sự đại nhân! Chủ sự đại nhân!

Duy Minh thoáng bừng tỉnh. Hắn vội vàng dùng cả tay và chân bò tới, khàn khàn cất tiếng hỏi:

- Có việc gì sao?

Ngục tốt lấy ra một gói giấy đầy mỡ. Lập tức mùi thơm ngát ập tới:

- Đây là nửa con gà quay, ngươi ăn nhanh đi!

Duy Minh nuốt nước bọt nhưng không động đậy, chỉ hoài nghi nhìn nửa con gà quay này. Hắn rất cẩn thận. Loại thức ăn không hiểu từ đâu tới này hắn không dám động tới. Tử tù đối diện giống như sói đói lao tới, khiến song cửa chấn động rầm một cái. Hắn ghé tới hàng rào, đói khát vạn phần nhìn vào con gà quay, dùng tiếng nói như từ địa ngục truyền tới gào lên:

- Cho ta một ít!

- Biến con mẹ mày đi!

Ngục tốt rút đao ra, hung hăng chém về phía hắn, gần như muốn chặt đứt tay hắn. Tử tù thấy thế sợ hãi lùi lại phía sau.

Ngục tốt thấy Duy Minh dùng ánh mắt hoài nghi nhìn mình. Hắn không khỏi cười khổ một tiếng:

- Chủ sự đại nhân. Chúng ta nếu muốn hại ngươi thì có đầy biện pháp, không cần tốn công như vậy làm gì. Ngươi ăn đi! Đây là sự sắp xếp của huynh đệ ngươi.

- Vô Tấn!

Duy Minh cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt tràn mi.

Một lúc lâu sau, hắn lau mắt, run rẩy nhận lấy con gà quay, dùng một cách ăn uống chưa từng có, ngấu nghiến ăn con gà này, lại uống ừng ực nửa bầu rượu mà ngục tốt mang tới cho hắn, lúc này mới thở dài một hơi, hỏi ngục tốt:

- Bên ngoài đã là lúc nào rồi?

- Tối tới nơi rồi!

Đã năm canh giờ rồi. Hắn bị bắt vào đây đã năm canh giờ rồi, cũng không biết sẽ bị giam bao lâu. Hắn lại hỏi:

- Huynh đệ của ta có dặn ta gì không?

- Huynh đệ ngươi nói ngươi yên tâm đi, người nhà hắn đã chiếu cố tốt rồi, còn nữa...

Duy Minh an tâm hơn. Hắn biết huynh sẽ chăm lo cho vợ con mình:

- Còn gì nữa...

Ngục tốt vẫy tay với hắn. Duy Minh vội vàng lại gần. Ngục tốt ghé tai hắn nói thầm:

- Buổi tối đừng ngủ, sau nửa đêm chúng ta sẽ đưa ngươi tới phòng cách vách. Phòng đó có một địa đạo nối tới phòng giam chữ ất, sau đó sẽ chuyển ngươi từ phòng chữ ất sang phòng chữ giáp. Từ nơi đó ra ngoài dễ dàng rồi.

Duy Minh vừa mừng vừa sợ. Hắn lại lo lắng nói:

- Sợ rằng sẽ liên lụy tới các ngươi!

Ngục tốt cười cười:

- Không sao đâu. Có người đánh hôn mê ngục tốt cứu ngươi ra, chúng ta nhiều nhất chỉ là trông coi không nghiêm, sau đó bị trách phạt cách chức. Chờ tới khi chuyện yên đi thì chúng ta lại có thể trở về. Đây cũng không phải là lần đầu tiên mà.

Duy Minh dù cảm thấy hơi không ổn bởi ngục tốt rõ ràng không biết án của hắn rất nặng nhưng hắn đã cực kỳ sợ hãi đối với hắc lao, chỉ cần có thể rời đây thì chẳng để ý tới gì nữa.

*****

Duy Minh nhắm mắt tựa vào tường dường thần. Lúc này trái tim hắn đã yên ổn hơn nhiều. Huynh đệ ở bên ngoài tích cực cứu hắn, khiến trong lòng hắn thấy một đường hy vọng. Hắn bắt đầu suy nghĩ tới nguyên nhân hậu quả của bản án này. Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, hắn bị bắt rõ ràng là vì tranh đoạt tài quyền. Đối phương đã không từ thủ đoạn rồi.

Duy Minh đột nhiên cảm thấy bất an mãnh liệt. Nếu hắn thật sự bỏ trốn vậy thì tội danh ám sát thị lang của hắn đã bị khẳng định rồi. Có lẽ Tô Hàn Trinh có thể thoát tội nhưng hắn thì sao? Tiền đồ của hắn, công danh của hắn đều xong cả rồi. Thậm chí hắn còn có thể biến thành tội phạm bị truy nã, từ này về sau sống mai danh ẩn tích. Lý tưởng của hắn cũng tan thành mây khói từ đây! Không ổn! Tuyệt đối không ổn!

Duy Minh đột nhiên cảm thấy hậu quả sau khi chạy trốn nghiêm trọng phi thường. Có lẽ Vô Tấn thầm nghĩ muốn giữ mạng cho hắn nhưng hắn lại không thể không lo lắng cho tiền đồ của mình. Lúc này đột nhiên Duy Minh không muốn chạy trốn nữa.

Loảng xoảng!

Trong hắc lao truyền ra tiếng mở cửa. Ngay sau đó tiếng bước chân của mấy người truyền tới, giày da vừa nặng vừa vang. Duy Minh nghe ra đó là một ngục tốt, còn mấy người khác hắn đều không biết. Trước phòng giam của hắn đột nhiên sáng ngời. Có người giơ đèn đi tới trước phòng giam của hắn rồi dừng lại.

Tiếng xích sắt vang lên loảng xoảng. Cánh cửa phòng giam mở ra, hai người giơ đèn đi vào. Duy Minh bị chói mắt một lúc, dần dần mới nhìn rõ. Có ba đại hán khôi ngô đi vào, chiếu đèn vào mặt hắn:

- Chính là hắn!

Hai gã đại hán khỏe mạnh bên cạnh lập tức tới xách hắn lên.

- Các ngươi muốn làm gì?

Duy Minh liều mạng giãy dụa nhưng hai gã đại hán kia khỏe vô cùng. Hắn căn bản không giãy dụa nổi, bị lôi ra khỏi phòng giam, kéo về phía cửa lớn. Tử tù đối diện chậm rãi tiến tới, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Duy Minh biến mất, ánh mắt lộ ra ý cười độc ác:

- Gà quay quả nhiên ăn ngon mà khó tiêu!

Ánh mắt của hắn rơi về phía khúc cổ con gà quay rơi ở cửa, không khỏi nuốt nước bọt ừng ực, cổ họng phát ra tiếng gầm như dã thú.

Trong phòng thẩm vấn, áo của Duy Minh đã bị kéo rớt, lộ ra thân thể, bị treo lơ lửng vào vòng sắt giữa không trung, chân cũng bị trói lại. Ánh mắt hắn vẫn phẫn nộ nhìn chằm chằm vào nam tử trung niên đối diện.

Nam tử trung niên này mặc thanh y, gương mặt dài mà tái nhợt, ánh mắt hết sức lãnh đạm, chính là Trường sử Đông Hải Quận Từ Viễn. Bên cạnh hắn là Huyện úy của Duy Dương huyện, Vương Tử Quần. Hắn là người của thị lang Cao Hằng, coi như tiểu lâu la của Sơ Vương. Buổi sáng chính hắn suất lĩnh nha dịch bắt Hoàng Phủ Duy Minh.

Từ Viễn chắp tay sau lưng đi về phía trước. Hắn đánh giá Duy Minh một chút, tấm tắc thở dài:

- Một cử nhân như vậy, tiến vào được mười vị trí đầu trong kỳ thi tiến sĩ mà lại chạy tới đây làm Tào chủ sự, hiện giờ thân bị nhốt trong lao ngục. Duy Minh, ngươi hẳn phải biết người đọc sách bị tống vào đại lao sẽ mất công danh, vĩnh viễn không được sử dụng nữa. Cả đời này của ngươi coi như xong rồi.

Duy Minh nhắm mắt không nói một lời. Từ Viễn lại lắc đầu:

- Như vậy đi! Chúng ta giao dịch. Ta thay ngươi viết một phần thư thanh minh. Ngươi chỉ cần ký một chữ là ta sẽ tha cho ngươi, giữ lại công danh của ngươi. Mặc dù ngươi không thể làm chủ sự hộ Tào nữa nhưng ngươi có thể tham gia khoa cử tại kinh thành, thế nào?

Duy Minh cười lạnh một tiếng:

- Viết thư thì Thái tử cũng sẽ không bỏ qua cho ta.

- Có sao đâu! Có Sở Vương, có Thân quốc cữu rồi mà! Sau này ngươi sẽ là người của Sở Vương Đảng, Thân quốc cữu hiển nhiên sẽ che chở cho ngươi. Ngươi sợ cái gì chứ?

Mặt Từ Viễn tái nhợt, chậm rãi tới gần Duy Minh, hấp dẫn hắn từng chút một:

- Ta có thể cam đoan với ngươi, nếu như ngươi chịu ký thì vị trí Duy Dương huyện tương lai sẽ là của ngươi.

Duy Minh đột nhiên phì một tiếng, nhổ nước bọt vào mặt hắn.

- Đừng có nằm mơ. Ngươi chỉ là một con chó, lại muốn ta cùng làm chó với ngươi sao?

Từ Viễn thẹn quá hóa giận. Hắn lau nước bọt trên mặt đi, liếc mắt một cái. Lập tức roi da như mưa quất tới. Duy Minh đau đớn kêu thảm thiết. Từ nhỏ tới giờ đây là lần đầu tiên hắn bị đánh, hơn nữa còn đánh tàn nhẫn như vậy.

Duy Minh đột nhiên kêu to, ngất lịm đi. Lúc này Vương huyện úy bên cạnh đề nghị:

- Trường Sử đại nhân, hay là ta cho hắn in dấu tay đi! Dù sao thì hắn cũng ngất đi rồi.

- Ngươi biết cái gì!

Từ Viễn tức giận mắng một tiếng:

- Nếu hắn không cam tâm tình nguyện ký tên, sau này lên triều định lại phản cung thì sao?

Vương huyện úy nhếch miệng:

- Nhưng da thịt hắn mỏng manh như vậy, sợ rằng đánh nữa sẽ chết mất.

Từ Viễn hừ một tiếng, trên mặt lộ nụ cười độc ác:

- Không ngại! Trước tiên cứ nhốt hắn hai ngày, không cho hắn ăn cơm uống nước, làm nhụt ý chí của hắn, lại bắt cả thê tử hắn, hành hạ trước mặt hắn, xem hắn còn dám mạnh miệng nữa không!

Màn đêm phủ xuống, đèn đóm bên trong thứ sử phủ rất thưa thớt, bốn phía bị hắc ám bao phủ. Phòng khách ở Đông viện lại càng đen tối, chỉ có một phòng có ánh đèn.

Trong phòng Ngự Sử trung thừa Trần Trực chắp tay sau lưng đang đi lại, từ hỏi hành động bước tiếp theo. Bên cạnh hắn là Vũ Sĩ Thiên Tinh đang chờ lệnh.

Lần này hắn rời kinh không mang theo tùy tùng, chỉ có hai gã Ảnh Vũ sĩ hộ vệ, một người làm việc cho hắn là Thiên Tinh, một người là hộ vệ tùy thân của hắn, ẩn hiện quanh hắn, bảo vệ hắn từ một nơi bí mật, trên cơ bản là không lộ mặt.

Một lúc lâu sau, Trần Trực lầm bầm:

- Không thể được. Quyết không thể cho hắn vào kinh. Chỉ có giết hắn mới là biện pháp tốt nhất!

Thiên Tinh bên cạnh hoảng sợ, ý nghĩ xoay chuyển liền thử dò hỏi:

- Đại nhân ý nói vị chủ sự hộ Tào bị bắt kia sao?

Trần Trực gật đầu:

- Đúng là hắn. Với hiểu biết của ta với Cao Hằng, hắn tuyệt đối sẽ không ngại thẩm vấn. Bọn họ có đủ biện pháp khiến hắn ngoan ngoãn nghe lệnh, cuối cùng Tô thứ sử sẽ thành chủ sự phía sau màn. Chỉ có mau chóng giết chết hắn mới là biện pháp bảo vệ Tô thứ sử tốt nhất.

Thiên Tinh chần chờ một chút:

- Nhưng Tô đại nhân sợ rằng sẽ không đồng ý.

- Ta biết hắn không đồng ý cho nên sáng nay ta cũng không nói tới chuyện chủ sự hộ Tào này. Hơn nữa huynh đệ của hắn ở đó càng không thể nói. Hiện giờ chỉ có hai người chúng ta ta mới nói cho ngươi, phải nhanh chóng giết chủ sự hộ Tào, càng nhanh càng tốt!

Ánh mắt âm hiểm của Trần Trực dừng lại trên người Thiên Tinh, gằn từng chữ nói:

- Chẳng lẽ ngươi còn chưa hiểu ý ta sao?

- Ty chức đã hiểu rồi. Ty chức sẽ tới đại lao động thủ ngay!

*****

Thân thể Thiên Tinh nhoáng lên vọt ra ngoài. Trần Trực chắp tay sau lưng đi tới phía cửa sổ, nhìn bóng cây lắc lư bên ngoài, thở dài khe khẽ:

- Tô Hàn Trinh, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là làm việc toàn lòng dạ đàn bà.

Ở một góc tối dưới bậc thang của phủ thứ sử có hai tên ăn mày đang ngồi một chỗ, bàm bạc về thu hoạch ngày hôm nay. Một gã nói hắn hôm nay được một bữa no nê. Tên còn lại nói hắn chạy theo xe ngựa của tiểu thư con nhà giàu có, nhặt được một chiếc trâm, tốt hơn hết là ăn một trận đã đời. Hắn nói cái trâm này ít nhất cũng được hai mẩu bạc, có thể ăn hai mươi cái bánh bao thịt lớn rồi.

Hai tên ăn mày tranh luận không ngớt. Đột nhiên một chiếc xe đi ra từ trong phủ thứ sử. Hai người liền không cãi nhau nữa, nhìn chằm chằm vào chiếc xe ngựa.

- Đây hình như không phải là xe của Tô thứ sử!

- Vậy thì chờ một chút xem.

Chỉ một chốc lát, một nam tử vóc người cao dong dỏng đi tới, thắt lưng đeo trường kiếm, bước đi mạnh mẽ. Vừa lúc xe ngựa chạy tới, nam tử kia liền vẫy tay một cái. Xe ngựa dừng lại, hắn liền nhảy lên xe.

- Đi tới huyện lao!

Trong đêm đen, tiếng nói rõ ràng truyền tới phía bậc thang, bị hai tên ăn mày nghe được.

- Chính là hắn!

Hai người nhảy lên, một người chạy theo xe, một người khác vội vã chạy về phía hướng thành bắc...

Tô Hàn Trinh cũng lên xe ngựa đi. Nhưng phương hướng hắn đi lại bất đồng. Hắn không đi huyện lao mà đi tới phủ Huyện lệnh. Xe ngựa chậm rãi dừng ở cổng sau huyện nhà. Nơi này ở chỗ Huyện lệnh Trương Dung ở. Cũng giống như quận nha, hậu viện của huyện nha là phủ trạch của Huyện lệnh.

Huyện lệnh Trương Dung năm năm trước đã thành hôn, cưới con gái của Lương thái sư, lại sinh cho hắn hai người nữ nhi, hiện tại đang mang thai ở kinh thành. Mà Trương Dung ngoài thê tử còn cưới hai người thiếp, một người là nha hoàn đi theo thê tử hắn, một người là một ca nữ, rất có tài học, tình đầu ý hợp với Trương Dung. Hai người thiếp này ở cùng hắn ở Duy Dương huyện, một người hầu hạ hắn, một thì vừa hầu hạ vừa canh chừng hắn.

Trương Dung lúc này đã 30 tuổi, xuất thân khoa cử, làm Huyện lệnh tại Duy Dương huyện đã bốn năm rồi, dựa theo quy định quan viên làm việc năm năm của triều đình thì sang đầu nàng hắn sẽ hết kỳ hạn mà rời đi.

Bốn năm trước Trương Dung là Huyện lệnh Hứa Xương huyện, theo lý thì hắn nên trực tiếp được thăng chức lên làm thứ sử tiểu quận. Về đảm nhiệm Huyện lệnh Duy Dương huyện là do phụ thân hắn là Trương tướng quốc đã nghĩ mọi biện pháp đưa hắn tới Duy Dương huyện. Nguyên nhân rất đơn giản. Trương Dung không phải là xuất thân tiến sĩ, cao nhất chỉ có thể làm tới ngũ phẩm, nếu muốn đột phá giới hạn này thì chỉ có hai biện pháp, một là đạt được tước vị, mà cách còn lại là có thể làm Huyện lệnh của năm huyện lớn nhất thiên hạ.

Phải nói là hắn đã thành công rồi. Hắn đã hoàn thành một nhiệm kỳ tại một huyện lớn. Sau đây con được quan chức của hắn đã hoàn toàn bình tĩnh rồi. Trở về làm lang trung Lại bộ khảo công ti, mang hàm ngũ phẩm, năm năm sau lại thành thứ sử thượng châu, hoặc làm thị lang, tiếp nữa sẽ là chủ quan cửu khanh, cuối cùng vào lúc bốn mươi hai năm mươi tuổi sẽ thành tướng quốc. Quỹ tích của cuộc đời hắn đã được sắp đặt tốt rồi, là con đường điển hình của con cái quan to.

Chỉ còn nửa năm nữa là hắn hết nhiệm kỳ nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại bị cuốn vào trận tranh đoạt chủ sự hộ Tào Đông Hải Quận. Chẳng lẽ cuối cùng hắn sẽ thất bại trong gang tấc sao?

Trận tranh đấu chủ sự hộ Tào lần này hắn đứng ở thế trung lập, nhưng lại không hoàn toàn trung lập thật. Hắn cũng tham dự trong đó, mà còn ngả về phía Tô Hàn Trinh. Đúng là nhờ sự ủng hộ rất vi diệu của hắn mà Tô Hàn Trinh mới chiến thắng được Từ Viễn, cướp đi chức chủ sự hộ Tào.

Nhưng Trương Dung lại bị phụ thân viết thư trách mắng rất nặng một trận, mắng hắn không biết đặt mình ngoài chuyện này. Chuyện này liên quan tới việc Thái tử tranh đoạt tài nguyên mệnh mạch, nào có đơn giản phân thắng bại như vậy. Quả nhiên phụ thân hắn nói đúng rồi. Hoàng Phủ Duy Minh chưa làm chủ sự hộ Tào được mười ngày thì vụ án thị lang bị đâm đã xảy ra, Hoàng Phủ Duy Minh bị bắt. Lúc này Trương Dung mới bội phục cao kiến của phụ thân. Giờ hắn mới thật sự đặt mình ngoài việc này.

- Lão gia, Tô đại nhân tới chơi!

Ngay khi Trương Dung đang trầm tư thì ngoài cửa truyền vào tiếng quản gia bẩm báo. Trương Dung hơi ngẩn ra. Hắn suy nghĩ một chút liền ra lệnh:

- Mời Tô đại nhân tới thư phòng của ta!

Hắn lại khoát tay, gọi người thiếp của mình, nói:

- Nhanh chuẩn bị một chậu nước nóng, cho một ít dược phấn để ngâm chân vào.

Trương Dung không đi tới cửa lớn đón Tô Hàn Trinh. Vào giờ khắc rất tế nhị này hắn không muốn dẫm tiếp vào vết xe đổ. Hắn đã quyết định đặt mình ở bên ngoài sự việc, sẽ không tới quá gần Tô Hàn Trinh. Thà rằng hắn có vẻ vô lễ một chút còn hơn.

Chỉ trong chốc lát, Tô Hàn Trinh đã được quản gia dẫn tới cửa thư phòng của Trương Dung. Trong lòng Tô Hàn Trinh không khỏi cười khổ một trận. Thứ sử tới gặp Huyện lệnh mà Huyện lệnh không ngờ lại không ra cửa đón tiếp, người khác thấy đây là vô lễ nhưng Tô Hàn Trinh lại thấy đây là Trương Dung ám chỉ cho hắn biết, hắn không quan tâm tới chuyện của Hoàng Phủ Duy Minh nữa.

Dù trong lòng đã lĩnh ngộ nhưng Tô Hàn Trinh vẫn không muốn bỏ cuộc dễ dàng. Trương Dung là Huyện lệnh của Duy Dương huyện, có rất nhiều chuyền hắn cần phải nhờ tới Trương Dung.

Vừa vào cửa hắn liền thấy Trương Dung đang ngồi ngâm chân. Hắn sửng sốt một chút, vội vàng áy náy nói:

- Xem ra ta tới không đúng lúc, quấy rầy Huyện lệnh nghỉ ngơi rồi.

- Đâu có! Đâu có! Ta vốn nên ra tận cửa nghênh đón đại nhân nhưng vừa lúc chân phong thấp đau không ngớt, được phải dùng nước thuốc ngâm chân. Thật sự là ta thất lễ rồi.

Trong phòng tràn ngập mùi vị đặc biệt của thuốc, biểu hiện Trương Dung đang dùng nước ngâm chân chữa bệnh. Hắn nhiệt tình khoát khoát tay:

- Mời đại nhân ngồi tự nhiên, đừng khách khí.

- Ha ha! Vậy thì ta khách tùy theo chủ thôi, không khách khí nữa.

Tô Hàn Trinh ngồi xuống, thở dài một hơi:

- Kết thúc tranh đấu chức chủ sự hộ Tào chưa được mười ngày thì đã lại có sóng gió rồi. Duy Minh bị nhốt trong lao, bị kẻ khác bắt bí. Một mình Tô Hàn Trinh ta ở Duy Dương huyện này không phải là quá khó khăn sao?

Trương Dung mỉm cười:

- Ta nghe nói Trần trung thừa và đại nhân là tiến sĩ đồng khoa, quan hệ không hời hợt, lần này đi tra án Hoài Bắc cũng còn cố ý đi tới Duy Dương huyện, đúng là giao tình nồng hậu khiến kẻ khác phải than thở!

Trương Dung trả lời không ăn nhập mấy. Thật ra lời nói của hắn cũng lộ ý cho Tô Hàn Trinh biết, ngươi có thể đi tìm Ngự Sử trung thừa ra mặt, không cần tìm tới ta.

Tô Hàn Trinh hiểu rõ ý tứ của hắn, lắc đầu cười khổ nói:

- Không có ý chỉ của Hoàng thượng, Ngự Sử trung thừa sao dám tự tiện can thiệp vào bản án. Chuyện này Trương huyện lệnh hỗ trợ được nhiều hơn.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-411)


<