Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 068

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 068: Việc thiện chính thức
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Vô Tấn nói xong cánh tay ra sức kẹp một bao gạo ở phía dưới, bao gạo này phải tới hai trăm cân, hắn cung kính nói:

- Cao tiểu thư đã có lệnh, lão Trư phải nghe theo.

- Cái gì là Cao tiểu thư?

Cửu Thiên không hiểu, nàng biết Trư Bát Giới nhưng mà chưa nghe tới Cao lão trang bao giờ, nàng sửng sốt một phen, Vô Tấn ôm túi gạo tiến vào, nàng vội vàng cười nói:

- Là ta nói đùa thôi, huynh mau buông túi gạo xuống, ta không để cho huynh phải khuân vác đâu.

Vô Tấn đi vào tiệm sách, hắn vừa đi vào đã ngây dại ở bên trong đã có tới hai ba trăm bao gạo... Nghiêm thúc quả thật muốn bán gạo sao?

Hắn dem túi gạo và rổ gạo buông xuống, chỉ chỉ gạo đầy trong phòng rồi hỏi Cửu Thiên:

- Đây là chuyện gì vậy?

- Ha ha là Vô Tấn đến.

Chỉ thấy Nghiêm Ngọc Thư đi tới nhìn Vô Tấn mà tràn đầy nghi hoặc rồi cười nói:

- Ngươi đừng tưởng rằng ta muốn bán gạo đây là Cửu Thiên muốn dùng gạo làm việc đại thiện.

- Cữu cữu không phải là đại viện thiện gì.

Cửu Thiên mặt đỏ bừng lên nàng liền giải thích cho Vô Tấn:

- Hoài Bắc năm nay gặp đại hạn, lương thực không thu đủ, nghe nói đã xuất hiện nạn đói rồi cho nên ta muốn dùng gạo cứu tế nạn dân, đây là chút tâm ý chỉ đơn giản vậy thôi.

- Cái này thật không tệ.

Vô Tấn bắt đầu thay đổi cách nhìn với Cửu Thiên, viết sách kiếm được chút tiền nhuận bút nàng ta đã xuất ra cứu tế nạn dân điều này đúng là không đơn giản, so với việc thiện mình sửa cầu thì tốt hơn nhiều.

- Tuy nhiên, Cửu Thiên biện pháp của muội hơi ngốc rồi.

Vô Tấn thấy đôi mắt xinh đẹp của Cửu Thiên mở to giống như đang trông chờ hắn, hắn liền cười nói:

- Trong này có ít nhất là ba trăm thạch gạo, muội làm sao có thể mang đi Hà Bắc được? Phương pháp kinh tế nhất là vận truyển trực tiếp ra biển, không bằng muội liên hệ với nhà thuyền trước sau đó mang gạo lên trên thuyền, như vậy tiệm sách cũng không cần biến thành nhà kho, muội nói có đúng không?

Vô Tấn dương dương đắc ý hắn muốn nhìn Cửu Thiên kính nể nhìn mình không ngờ Cửu Thiên lại mỉm cười lắc nhẹ đầu khiến Vô Tấn sững sờ.

- Ta nói không đúng sao?

Ở bên cạnh Nghiêm Ngọc Thư cũng nở ra nụ cười:

- Ngươi không phải nói không đúng mà là xem thường Cửu Thiên nhà chúng ta rồi, ngươi cho rằng nàng chỉ muốn quyên chút gạo đó sao?

- Cữu cữu đừng nói nữa, Vô Tấn ta vừa vặn tìm huynh có chuyện đây.

Cửu Thiên da mặt mỏng nàng làm việc thiện nhưng lại không thích được người khác tán dương, thực tế nàng đang ở trước mặt Vô Tấn biểu hiện thế nào nàng cũng không thích, nàng chỉ chỉ về cửa phía sau, ý là muốn Vô Tấn cùng nàng tới đó nói chuyện, hắn lại hỏi lại Nghiêm Ngọc Thư:

- Chẳng lẽ Cửu Thiên còn muốn quyên thêm tiền sao?

Nghiêm Ngọc Thư không để ý tới cái nháy mắt của Vô Tấn mà nói:

- Nàng đã quyên bảy trăm lượng bạc, cùng với gạo mà quan phể cứu tế vận chuyển, Tô thứ sử cũng được triều đình hạ chỉ cho phép nạn dân ở Hoài Bắc tới Đan Dương quận và Đông Hải quận đoán chừng cũng sắp tới rồi. Ba trăm lượng bạc còn lại của Cửu Thiên cũng bỏ ra mua, nhờ quán đọc sách chúng ta trợ giúp thiên tai.

Vô Tấn lúc này mới hiểu ra hóa ra là như vậy hắn không khỏi tán thưởng, đem một nghìn lượng bạc tiền nhuận bút toàn bộ ủng hộ điều này cũng thật hào phóng, nếu như mình lấy nàng ta làm lão bà chỉ sợ nàng ta sẽ đem toàn bộ tài sản của mình đi quyên mất.

- Vô Tấn.

Cửu Thiên đỏ bừng cả khuôn mặt hơi nhăn nhó nói:

- Ta muốn nhờ huynh giúp đỡ một chút.

- Muội cứ việc nói.

Vô Tấn vỗ ngực:

- Chỉ cần có thể ta sẽ làm.

- Là như thế này ta cảm thấy chút gạo đó còn chưa đủ nhưng ta không còn tiền nữa, huynh có thể quyên hai trăm lượng bạc mua gạo không?

Kỳ thật gạo không ở nhiều ít kỳ thật nàng cũng hi vọng Vô Tấn có chút thiện tâm trợ giúp cho dân chúng một phen, nàng hi vọng bằng hữu của mình cũng giống mình, tuy rằng ở phương diện học thức Vô Tấn thiếu một chút nhưng nhân phẩm rất tốt, không ngờ Vô Tấn lại nghẹn học trân trối nhìn nàng.

Thấy Vô Tấn có phần không muốn thì nàng hơi thất vọng mà nói:

- Như vậy không miễn cưỡng huynh.

- Không phải.

Vô Tấn sờ hầu bao, móc ra tám mươi lượng bạc:

- Ta tổng cộng chỉ còn lại bấy nhiêu thôi, không đủ hai trăm lượng bạc, nếu không thì ngày mai đi ta sẽ nghĩ cách.

- Tại sao? Tiền nhuận bút huynh đã dùng hết rồi sao?

Cửu Thiên tràn đầy nghi hoặc nhìn Vô Tấn, đây là một nghìn lượng bạc, nhiều dân chúng phải bỏ ra mười năm mới kiếm được từng đó, tại sao vài ngày mà hắn đã tiêu hết, chẳng lẽ là...

Cửu Thiên cũng nghe nói rất nhiều nam nhân đi thanh lâu cầu hoan, một đêm tiêu cả nghìn lượng là điều bình thường, không phải hắn cũng đi chứ...

Vô Tấn dùng sức gãi gáy, lộ vẻ bất đắc dĩ mà nói:

- Là như thế này, bát tiên kiều ở gần cửa hàng ngũ thúc ta quá cũ nát rồi cho nên ta liền quyên tiền của các thương gia xung quanh để sửa cầu, muội cũng biết, ta là đội trưởng quyên tiền thì một nghìn lượng bạc kia cũng phải.... Xanh um tươi tốt

Vô Tấn thấy đôi mắt Cửu Thiên phát sáng trong đó tràn ngập vẻ tán thưởng và yêu thích, hắn không khỏi thầm mắng mình vô sỉ, rõ ràng là nói dối lừa gạt tiểu cô nương lương thiện, hắn muốn đổi giọng nói là đã mang cho ngũ thúc buôn bán nhưng hắn chưa kịp mở lời thì Cửu Thiên đã cất tiếng:

- Vô Tấn huynh tới đây ta tìm huynh có việc.

Vô Tấn ngoan ngoãn đi theo nàng ra sau hậu viện, đây là lần đầu tiên hắn đi tới hậu viện của tiệm sách, tiểu viện không lớn, nương vào bờ sông nhỏ, là một nơi u tĩnh đọc sách

- Huynh ngồi xuống trước đi.

Cửu Thiên ngồi xuống, Vô Tấn cũng ngồi xuống hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Cửu Thiên thở dài một hơi rồi áy náy cười:

- Xin lỗi ngày mai là ngày đầu tiên ta viết sách nhưng mà không thể rồi.

- Muội có chuyện sao?

- Ừ...

Cửu Thiên gật nhẹ đầu:

- Ngày mai đại ca Thắng Nam đi Bình Giang huyện đón dâu, dựa theo phong tục huynh ấy cần hai muội muội cùng đi, một người dĩ nhiên là Thắng nam, một ngươi nữa Thắng Nam muốn mời ta giúp đỡ, ta vốn không muốn đi vì ngày mai phải viết sách nhưng không ngờ tổ mẫu của Thắng Nam tối hôm qua lại tới Tô phủ bái phỏng, bà ấy chủ động mời ta đi, ta cũng không muốn làm thẩm thẩm mất hứng, đành phải lỡ hẹn với huynh rồi, không bằng chúng ta sửa lại là ngày kia được không?

Mặt mũi của Cửu Thiên tràn ngập áy náy mà nhìn Vô Tấn, hi vọng hắn không tức giận vì mình bội ước, kỳ thật Vô Tấn tới đây cũng định xin lỡ hẹn, Cửu Thiên lại chủ động lùi thì không gì tốt hơn, hắn đang định nói kỳ thật mình cũng có việc nhưng sau đó tâm niệm xoay chuyển, tại sao mình phải nói, để cho Cửu Thiên thiếu nợ mình một nhân tình không phải là tốt hơn sao?

*****

Hắn trong lòng nở ra nụ cười đắc ý, lấy lại bộ dáng bình thường:

- Thôi bỏ đi ngày mai ta còn định kể cho muội nghe câu chuyện về Đường tăng, muội không rảnh thì để sau vậy.

Vô Tấn không biết Cửu Thiên đối với chuyện viết tiểu thuyết ngày mai chờ đợi rất lâu, nếu như không phải thẩm thẩm của nàng cố gắng mời thì nàng cũng đã cự tuyệt, nàng nghe Vô Tấn muốn kể câu chuyện Đường Tăng thì khó có thể dứt bỏ, bỗng nhiên linh cơ khẽ động nàng vội vàng nói:

- Nếu không ngày mai huynh đi với ta dù sao đại ca của Thắng Nam cũng muốn nhiều bằng hữu cùng đi, huynh coi như là một trong số đố, nghe nói là ngồi thuyền đi vừa vặn chúng ta có thể ở trên đường nghe câu chuyện Đường Tăng, huynh thấy thế nào?

Vô Tấn càng hoảng sợ như vậy sao được, xế chiều hôm nay hắn phải lên đường:

- Cái này... cái này ta cùng với Triệu Thắng Nam... ta không đi được.

Cửu Thiên nở ra nụ cười phảng phất như là hoa sen tách ra, kiều diễm vô cùng:

- Hai người chỉ hiểu lầm thôi mà, vừa vặn đi giải trừ hiểu lầm, Vô Tấn huynh đi với ta đi.

Trong lời nói của Cửu Thiên kèm them một sự nũng nịu, Vô Tấn trong lòng rung động thiếu chút nữa là thốt ra câu: Được ta đi với muội.

Nhưng mà hắn đã đáp ứng Tô Hàn Trinh, há có thể nuốt lời, hắn trong lòng chán nản thầm mắng Tô Hàn Trinh tìm việc cho mình đành thở dài một tiếng:

- Ta rất muốn đi nhưng mà ngày mai còn phải bận chuyện sửa cầu không thể đi được.

Vô Tấn gõ hai tiếng lách cách lên bàn đá:

- Thật đáng tie.

Cửu Thiên bỗng nhiên cười nói:

- Thôi được rồi chúng ta đã nói sáng sớm ngày kia sẽ gặp mặt ở đây, lúc đó ta sẽ pha một bình trà ngon chờ huynh.

- Được ta cam đoan đến.

Giờ khắc này Vô Tấn sớm đem trách nhiệm ném đi chín tầng mây.

Đúng vào ngày hôm sau Vô Tấn đi Bình Giang huyện hộ vệ ngự sửa trung thừa Trần Trực thì hình bộ thị lang Cao Hằng đã tới Duy Dương huyện, hai quan to tới đồng thời quả thực là đảo lộn sự yên bình của Đông Hải quân.

Hình bộ thị lang Cao Hằng cũng là người của Giang Ninh phủ, cùng đồng hương với Thân quốc cữu, hơn nữa phụ thân của hắn từng đảm nhiệm làm quản gia ở Thân gia, hắn phất lên cũng nhờ quan hệ lớn lao với Thân gia, trước kia khi Thân hoàng hậu không phải là Quý phi, hắn cũng chỉ là hình tào chủ sự ở Đan Dương quận.

Sau khi Thân hoàng hậu từ Quý phi lên tới hoàng hậu, trong thời gian nă, năm ngắn ngủi, hắn đã từ chủ sợ hình tào lên làm tư mã quân, rồi được thăng làm lang trung ở hình bộ hai tháng trước nhảy lên làm hình bộ thị lang.

Lần này Cao Hằng tới Sở châu thị sát, chủ yếu là vì Thân quý phi được thăng lên là hoàng hậu cần phải xây dựng phủ của Sở vương, song hỉ lâm môn, Đại Ninh hoàng đế đặc biệt hạ chỉ ân trạch đại xá cho tội phạm Cao Hằng phụng chỉ tới đây tuyên bố.

Cao Hằng đi đường bộ mà tới, có hơn mốt trăm tên lính hộ vệ theo hắn đến đây, giữa trưa xe ngựa của Cao Hằng đã tới phía bắc của Duy Dương huyện.

Ở cửa thành, Đông Hải quận trưởng sử Từ Viễn tư mã Triệu Kiệt Hào, biệt giá Hoàng Phủ Cử, một lớp quan viên đã đơi hắn.

Từ khi chức hộ tào chủ sự tranh giành kết thúc, Từ Viễn trở nên vô cùng ít xuất hiện, mặc dù hắn là trưởng sử nhưng thần sắc hắn vẫn tiêu điều, rõ ràng là gầy đi rất nhiều.

Đối ứng với chức quan hình bộ là tư mã, chính là Triệu Kiệt Hào, hắn mấy ngày nay bận chuyện con trai trưởng lập gia đình cho nên không thể ứng đối hình bộ thị lang cho tốt loại sự tình này nếu như không hầu hạ chiêu đãi chu toàn thì báo cáo sẽ ghi rất khó coi, nhẹ thì bị cảnh cáo, nặng thì bị mất chức.

Nhưng Triệu Kiệt Hào cũng không loi lắng, hắn và Cao Hằng rất quen thuộc nhau năm ngoai Triệu Kiệt Hào đến Đông Hải quận, lúc ban đầu đảm nhiệm chức Duy Dương huyện úy, hai năm sau được thăng là tư mã của quận mà khi đó Cao Hằng là huyện úy Kinh khẩu huyện ở Đan Dương quận, bọn họ thường xuyên chơi đánh bạc với nhau.

Mỗi lần hắn đến Duy Dương huyện làm công sai Triệu Kiệt Hào buổi tối sẽ cùng với hắn đi lầu ba tiệm Hoàng ký đánh bạc chơi hoa, giao tình rất lớn.

Nhưng trong mấy năm ngắn ngủi Cao Hằng đã trở thành hình bộ thi lang mà mình vẫn là tư mã của quận cái này ai bảo hậu trường của người ta vững chắc hơn.

Hôm nay vì lưu giữ ảnh hưởng tốt cho Cao Hằng mà Triệu Kiệt Hào đã thay đổi quan phục, ngay cả trường đao của hắn cũng không mang.

Thấy xe ngựa chạy đến, Triệu Kiệt Hào vội vàng ra nghênh đón, thi lễ thật sâu:

- Tư mã Triệu Kiệt Hào của Đông Hải quận bái kiến Cao đại nhân.

Sau nửa ngày trong xe ngựa không có người lên tiếng, Triệu Kiệt Hào cong eo đứng ở đó trong lòng hắn không khỏi mắng to:

- Con mẹ nó, đeo theo cãi mũ quan thì tưởng hay lắm sao.

Hắn còn nhớ rõ lúc trước hắn cùng với Cao Hằng uống hoa tửu hắn thua sạch tiền mình còn vay tiền cho hắn, hắn thề lên thề xuống sẽ báo đáp mình bây giờ hắn lên chức còn làm ra kiểu cách nhà quan với mình.

- À hóa ra là Triệu tư mã đã lâu không gặp.

Ở trong xe ngựa truyền ra thanh âm nhu hòa, Triệu Kiệt Hào có chút không tin nổi lỗ ai của mình, Cao Hằng vốn bị khản cổ tại sao hiện tai lại trong trẻo như vậy.

Hắn không dám đa tưởng vội vàng đáp ứng:

- Đúng là ty chức đặc biệt tới đón tiếp Cao đại nhân.

- Ừ, miễn lễ.

Triệu Kiệt Hào cuối cùng cũng thẳng eo lại hắn chỉ thấy eo truyền tới từng hồi đau, cơ hồ không đứng nổi hắn thầm mắng một câu, nhưng trên mặt vẫn cung kính như cũ:

Mời Cao đại nhân vào thành nghỉ ngơi.

Ở trong xe ngựa Cao Hằng âm thầm đắc ý, hắn thích nhất là cái loại áo gấm về quê này, lúc trước tất cả mọi người đều có địa vị ca hơn hắn ai cũng vênh mặt hất hàm sai bảo hắn cao cao tại thượng nhưng bây giờ tất cả đều phải vâng lời với hắn cảm giác này vô cùng thích thú.

Tuy nhiên nhìn tới Triệu Kiệt Hào hắn nhớ tới chuyện cũ cảm thấy vô cùng không thoải mái.

Loại không thoải mái này khiến cho hắn không hề nhớ tới chỗ tốt của Triệu Kiệt Hào mà nghĩ tới đủ loại chuyện mà hắn đã đắc tội với mình.

Mình nhớ mượn Triệu Kiệt Hào năm lượng bạc, hẹn lần sau đến Duy Dương huyện trả lại nhưng mình vừa trở lại Đan Dương quận được hai ngày hắn đã viết thư hối thúc, chỉ năm lượng bạc thôi hắn tới Đan Dương quan trường huyên náo một phen để mọi người đều biết làm mình mất hết cả mặt, hừ, lần này tới Duy Dương, có cơ hội phải giáo huấn hắn một phen.

Lúc này Cao Hằng vén màn xe lên, lộ ra khuôn mắt bình thường, tròn tròn như đậu, mũi to mắt nhỏ, tuổi tác không đến bốn mươi làn da ngăm đen, xem là biết đệ tử của tiểu gia đình.

Cao Hằng xoay chuyển ánh mắt, nhìn thấy Hoàng Phủ Cừ và Từ Viễn không nhìn thấy Tô Hàn Trinh thì kỳ quái hỏi:

- Tô thứ sử tại sao không tới đây?

Mục đích chủ yếu của hắn tới đây là có thể bắt Tô Hàn Trinh trong tay hay không sau đó dâng sớ trị tội hắn, Cao Hằng hiện tại chính là khâm sai đại thần.

Triệu Kiệt Hào bước lên trước trả lời:

- Bẩm Cao đại nhân, vừa vặn ngự sử Trần Trung Thừa cũng tới, theo đường thủy tới cho nên Tô đại nhân cùng với Trương huyện lệnh đã sáng sớm đi Hoa Đình huyện nghênh đón rồi, thật áy náy với Cao đại nhân.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-411)


<