← Hồi 065 | Hồi 067 → |
Đinh huyện thừa lẩm bẩm:
- Hơn nữa bọn họ động đến phong thủy, Bát Tiên kiều là do thái tông hoàng đế ngự khẩu thân phong.
- Đinh huyện thừa.
Ánh mắt của Trương Dung lợi hại nhìn hắn:
Chỉ là trùng tu Bát Tiên kiều mà thôi, ngươi đừng mang thái tông hoàng đế dọa ta, là chính ngươi có vấn đề ngươi nghe quá nhiều sự tình của thương nhân, ta không ngại tiết lộ cho ngươi một tin tức, ngự sử Trần Trung Thừa sắp tới Đông Hải quận rồi, ngươi vẫn ngẫm lại đi.
Huyện lệnh vừa ra khỏi phòng Đinh huyện thừa đã ướt đẫm mồ hôi, hóa ra ngự sử Trần Trung Thừa đã tới Duy Dương huyện rồi.
....... .
Cảnh đêm bao phủ Bát Tiên kiều. ở lầu ba quán rượu Dương Ký đèn đuốc sáng trưng, hai trăm tên thương gia đông chủ tụ hợp lạ, cùng thương lượng làm sao để thay đổi đường đi của Bát Tiên kiều.
Dương Kinh Châu ở giữa đại đường thanh âm khàn lại mắt đầy tơ máu, tối hôm qua hắn đã vì vẽ một bản vẽ cây cầu mà không ngủ, hôm nay sự tình của Bát Tiên kiều khiến hắn vô cùng lo lắng, đả kích lớn nhất là Đinh huyện thừa đã nói cho hắn biết, chuyện này huyện nha không để ý, để cho bọn họ tự mình giải quyết.
Mang theo thân thể mệt mỏi và tinh thần bị đả kích, Dương Kinh Châu vẫn không cam lòng, hắn lợi dụng sự lo nghĩ của chúng thương gia về chuyện phong thủy bị phá hư liền triệu tập mọi người mong mọi người đồng tâm hiệp lực.
- Các vị, cảm giác của các vị cũng giống như ta, đều cảm thấy mình bị lừa gạt, sửa cầu là bạc của chúng ta nhưng sửa chữa xong chỗ tốt lại không thuộc về ta mà còn tổn hại ích lợi của chúng ta.
Thanh âm của Dương Kinh Châu kiệt lực gào thét, đôi mắt trừng lai đỏ như máu:
- Đã không có mọi người nói chúng ta phải làm sao bây giờ? Cứ như vậy mà nhịn sao?
Dương Kinh Châu hét to lên, tứ chi biểu hiện khoa trương hai tay nắm thành đấm mà vung vẩy đôi mắt lồi ra khóe miệng không ngừng run rẩy.
- Ta nguyện ý bỏ ra một nghìn lượng bạc chúng ta cùng nhau góp tiền xây dựng lại Bát Tiên kiều mọi người nghĩ thế nào?
Ở trong hành lang vang lên từng tiếng xôn xao, xây lại một tòa cầu khác đây không phải là có hai cây cầu sao, vậy không phải là tiểu cửu long mà là tiểu thập long mất rồi.
- Vậy cây cầu ở đối diện ngõ hẻm hồ dân phải làm sao bây giờ?
- Hủy nó đi.
Dương Kinh Châu không do dự mà nói:
- Chúng ta cùng nhau động thủ hủy nó đi.
Kết luận này khơi dậy tranh luận của các thương nhân cây cầu mới xây mà đã hủy đi người qua đường làm sao qua sông, nhất định phải xây dựng Bát Tiên kiều mới rồi mới có thể hủy đi, nhưng đến lúc đó nếu như hủy không được thì phải làm sao bây giờ? Thực tế chuyện này có liên quan tới lưu manh đầu lĩnh ở Duy Dương huyện, lại còn được Trương huyện lệnh phê chuẩn ai dám đắc tội với Trương huyện lệnh nhất thời trong phòng vang lên từng thanh âm tranh luận ầm ĩ.
- Các vị yên tĩnh, các vị yên tĩnh.
Mọi người yên tĩnh lại, Dương Kinh Châu một lần nữa lớn tiếng hô:
- Các vị biện pháp thì có mấu chốt là chúng ta phải đoàn kết lại với nhau tâm không thể loạn mọi người đồng tâm hiệp lực sức mạnh thành đồng, chúng ta nhất định phải khôi phục lại Bát Tiên kiều, về chuyện này mọi người có dị nghị gì không?
Mấu chốt là đây chỉ bằng vào một mình Dương Kinh Châu hắn mà mọi người không nhất trí thì không thể khôi phục lại Bát Tiên kiều.
Đúng lúc này ầm một tiếng nổ vang lên, cửa bỗng nhiên mở ra từ bên ngoài đi vào một tiểu nhị, hắn quay đầu nhìn tất cả mị người, mọi người liền kỳ quái đây không phải tiểu nhị lão thất ở hiệu cầm đồ sao?
- Ngươi có chuyện gì không?
Dương Kinh Châu hung dữ hỏi hắn, hắn không biết người tới nhưng bây giờ là thời điểm trọng yếu mở hội nghị hắn tới đây làm gì?
Ngưới mới tới đúng là tiểu nhị lão thất ở hiệu cầm đồ Tấn Phúc Ký, hắn nói với mọi người:
- Chưởng quầy nhà ta chuyển cáo với mọi người bãi đất trống bên cạnh ngõ hẻm hồ dân có ý định bán với giá thấp nếu như mọi người muốn mua thì có thể trao đổi.
Ở gần hồ dân ngõ hẻm đều là đất trống khoảng 150 bước ít nhất có thể mở mười cửa tiệm, nếu như cầu mới không hủy được thì sẽ trở thành một khu vực hoàng kim.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh một mảng, đến nỗi ngay cả kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, từng tên thương nhân đều lộ ra sắc mặt kỳ dị ai cũng biết hủy đi tòa cầu mới này rất khó khăn, ai cũng muốn nắm được lợi ích đầu tiên, ngoại trừ Dương Kinh Châu sắc mặt như người chết thì ai cũng lộ ra vẻ háo hức.
- Ông chủ Dương, không được rồi cửa hàng nhà ta có chuyện gấp, ta đi trước một bước.
- Ông chủ Dương thân thể của ta cũng không khỏe, ta muốn đi trước.
Bán chỉ là một cái mồi nhử chỉ cần bọn họ không đoàn kết là được đương nhiên không thể không bán, nếu không các thương nhân cho rằng đây là âm mưu không tin tưởng sau đó bọn họ lại đoàn kết lại.
Cho nên Vô Tấn quyết định bán một miếng đất cũng để xử lý tài chính cho ngũ thúc làm sinh ý trên biển, về phần bán cho ai hắn cũng lười biếng không cân nhắc, lúc đêm có hơn mười ông chủ tìm tới Hoàng Phủ Quý, biểu đạt ý định muốn mua đất, Vô Tấn cuối cùng cũng bán cho cửa hàng châu báu Lý ký, nguyên nhân chính là Lý ký và Dương ký là thế giao với nhau, lần này là người kiên định ủng hộ Dương Kinh Châu, triệu tập mọi người giúp hắn, cách tiệm châu báu Lý ký không xa chính là tiền trang của Tề Đại Phúc, Vô Tấn muốn cho Tề Phượng Vũ biết rõ chuyện này làm chonagf mất mặt mũi.
Những ngày kế tiếp trời con chưa sáng thiếu đông chủ của Lý ký là Lý Như Nguyệt đã tới tìm Vô Tấn.
Lý Như Nguyệt là một nữ tử vừa đen vừa béo lúc này đi mua đất người ra mặt bán đất chính là Vô Tấn, cuối cùng khế ước cũng do hắn ký tên, điều này khiến cho Lý Như Nguyệt cảm thấy bất ngờ, nàng con tưởng rằng đất đai ở đây là của Hoàng Phủ Quý hóa ra người trẻ tuổi này mới là chủ nhân.
Lý Như Nguyệt vô cùng khôn khéo nàng lập tức đoán được người trẻ tuổi này chính là chủ mưu sau màn của lần thay đổi tuyến đường Bát Tiên kiều này, vấn đề là nàng tới đây mua đất nói những chuyên khác nàng cũng không quan tâm nữa.
Hàn huyên một lúc mục đích của song phương đã rõ ràng.
- Lý cô nương, ta muốn bán đúng là mảnh đất này.
Lý Như Nguyệt tuy tướng mạo không tốt nhưng nàng ôn như văn tĩnh, chắp tay đứng sau lưng, trong lòng yên lặng tính toán, tổng cộng là hơn mười trượng, so với cửa hàng cũ thì lớn hơn một chút, tiệm châu báu Lý Ký thuê mặt bằng cửa hàng, tiền thuê rất cao bọn họ muốn mua lại nhưng chủ nhà lại không chịu bán, mảnh đất này không nghi ngờ rất phù hợp.
Lý Như Nguyệt cười cười trên mặt hiên ra má lúm đồng tiền:
- Không biết Hoàng Phủ công tử muốn bán mảnh đất này bao nhiêu tiền?
*****
Vô Tấn chỉ vào quán rượu Dương ký phía xa xa:
- Cô nương cũng biết quán rượu Dương ký kia bỏ ra ba vạn lượng bạc Dương Kinh Châu cũng không bán, mảnh đất này của ta tuy không đối diện đầu cầu nhưng cũng cực kỳ quý giá ta bán hai vạn lượng bạc.
Lý Như Nguyệt khẽ lắc đầu cười cười từ từ nói:
- Vô Tấn công tử, ta thừa nhận hai vạn lượng bạc là đúng tuy nhiên chúng ta ở đây gánh chịu phong hiểm từ cây cầu của công tử, ít nhất chúng ta sẽ cùng công tử giữ tìn nó cho nên nếu một vạn năm nghìn lượng thì ta mua.
Kỳ thật phụ thân của Lý Như Nguyệt đã tìm tới Dinh huyện thừa hắn biết tin tức của quan phủ là đúng, tòa cầu mới này sẽ không hủy đi, Bát Tiên kiều không xây lại cho nên hắn mới quyết định mua đất, phong hiểm chì là cớ, tiện nghi mới là thực.
Vô Tấn nghĩ nghĩ rồi mỉm cười nói:
- Vậy một vạn bảy nghìn lượng, các vị có thể giao hai lần trong vòng một tháng, lần đầu giao một vạn sau đó giao sáu ngàn, thế nào?
Lý Như Nguyệt tính tiền lãi một phen rồi hé miệng cười nói:
- Một vạn sáu nghìn lượng, một lần thanh toán tiền, được không?
Đúng lúc này ở cách đó không xa truyền tới một thanh âm:
- Vị nào là Vô Tấn công tử?
- Ta chính là Vô Tấn, quan sai đại ca có chuyện gì không?
Nha dịch chắp tay:
- Công tử, Hoàng Phủ chủ sự có chuyện mời công tử đi quận nha, nói là có chuyện gấp cần bàn.
Vô Tấn sững sờ mặt trời còn chưa lên đại ca tìm hắn làm gì?
- Đa tạ rồi.
Vô Tấn nói với Hoàng Phủ Quý ở phía sau:
- Ngũ thúc thưởng cho quan sai đại ca năm trăm vặn, ghi ở trong chi tiêu của con.
Nha dịch vô cùng cảm kích không ngớt lời cảm tạ, Vô Tấn chỉ Hoàng Phủ QUý rồi nói với Lý Như Nguyệt:
- Lý cô nương, ta đã ủy thác cho ngũ thúc ta toàn quyền đại diện, công việc cụ thể cô nương cứ nói chuyện với ông ấy, ta xin lỗi không tiếp được rồi.
Lý Như Nguyệt rất có hảo cảm với Vô Tấn, nàng nhẹ nhàng cười:
- Được công tử đi thong thả.
Vô Tấn trở về chải chuốt sau đó lại ký vào khế ước để trống giao cho ngũ thúc rồi mới đi tới quân nha.
Hắn mua đất trọn vẹn tốn sáu bảy ngày thời gian, cơ hồ quên đi chuyện viết sách với Cửu Thiên, giữa đường đi qua Lậu Thất trai hắn mới nhớ tới.
Trong lòng hắn thầm ước định bọn họ hẹn ngày mười tháng năm sẽ gặp nhau hôm nay đã là ngày chín tháng năm, vậy thì chính là ngày mai rồi, Vô Tấn không khỏi cảm thấy mình may mắn, nếu không đã thất tín với Cửu Thiên rồi.
Lúc này trời tờ mờ sáng, Lậu Thất trai vẫn chưa mở cửa, ở trên đường trống trơn một mảng, cơ hồ không có người nào đi đường chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy mấy nông dân đi ngang qua.
Vô Tấn đi tới quận nha, lúc này trời không còn sớm, ở phía xa xa vẫn chưa mở, nội quận lạnh tanh, Vô Tấn đẩy cửa ra, đại ca dĩ nhiên là trời chưa sáng đã tới quận nha rồi, biểu hiện xem ra vô cùng tích cực.
Cử quận nha mở ra, hắn ló đầu vào nhìn thì thấy đại ca Duy Minh của hắn đang ở trong phòng đi ra nhìn thấy hắn liền nói:
- Vô Tấn.
Duy Minh vẫy vẫy tay với hắn.
Vô Tấn đi tới nói:
- Đại ca sớm như vậy đã tìm đệ sao?
- Đệ đi theo ta.
Duy Minh mang hắn xuyên qua hành lang thấy bên cạnh không có người liền cười nói:
- Không phải ta tìm đệ mà là Tô đại nhân tìm đệ, có chuyện tốt rồi.
Hóa ra là Tô Hàn Trinh tìm hắn, mới sáng sớm như vậy không biết là có chuyện gì tốt, còn tiếp kiến mình, phái người nói cho mình biết không được sao? Đoán chừng tám chín phần mười là có cái gì tệ cho hắn.
- Có chuyện tốt gì?
- Đệ đừng vội Tô đại nhân sẽ cho đệ biết cam đoan là đệ không tưởng tượng được.
Duy Minh cười cười đến lúc hấp dẫn lại không chịu nói khiến cho Vô Tấn buồn bực trong lòng hắn thấy tâm tình của đại ca không tệ liền cười hỏi hắn:
-Đại ca hai ngày nay cảm giác làm quan của huynh thế nào?
- Còn không phải là quan, ta chỉ là một lại viên, kém nửa bước mấu chốt nữa.
Duy Minh thở dài một tiếng, hắn đã hai mươi bảy tuổi rồi, năm hai mươi bảy tuổi Tô Hàn Trinh đã thi đậu tiên sĩ xem ra mình không cách nào đuổi kịp hắn.
Vô Tấn còn muốn nhắc nhở hắn một phen, trên quan trường phải chú ý các hạng mục công việc nhưng lúc này bọn họ đã tới phòng của thứ sử.
- Đại nhân, Vô Tấn đến rồi.
Duy Minh bẩm báo một tiếng,
- Ha ha, Vô Tấn mau tới đây.
Ở trong phòng truyền ra thanh âm của Tô Hàn Trinh, ngữ khí có vẻ vô cùng vui sướng, Vô Tấn cười cười đi vào trong phòng Duy Minh cũng theo sau hắn đi vào.
Ở trong phòng, Tô Hàn Trinh khí sắc hồng nhuận, vẻ mặt hưng phấn có thể ninhfn ra tâm tình của hắn vô cùng vui vẻ cũng khó trách Duy Minh vừa mới đảm nhiệm chức hộ tào đã mang thuế vụ ở Đông Hải quận ba năm nay báo cáo, lúc trước hắn đến Đông Hải quận cả tháng mà còn chưa được thấy.
Điều này cho hắn cảm giác đã hoàn thành phó thác mà thái tử giao cho, tuy nhiên hôm nay hắn nhận được một tin tức, Giang Ninh phủ truyền tới công văn, hình bộ thị lang Cao Hằng tới Đông Hải quận thị sát, Giang Ninh phủ mệnh cho hắn tiếp đãi.
Đồng thời hắn cũng nhận được mật chỉ ngự sử trung thừa Trần Trực muốn đi thị sát Hoài Bắc, hình bộ thị lang tới thì ngự sử trung thừa cũng tới, thái tử dụng tâm khôn lường.
- Tham kiến đại nhân.
- Vô Tấn ta vẫn đang đợi ngươi.
Tô Hàn Trinh vẻ mặt tươi cười có phần không chờ đợi được:
- Trước hết nói cho ngươi biết một tin tức tốt, Vô Tấn chúc mừng ngươi.
Vô Tấn thấy Tô Hàn Trinh tươi cười giống như muốn nhận hắn làm con rể vậy tuy nhiên con gái hắn còn nhỏ nhiều lắm cũng chỉ là cháu rể, đương nhiên Vô Tấn biết là một tưởng, Tô Hàn Trinh cười như vậy không có hảo ý, không phải bịp bợm cho mình làm thuộc hạc ủa hắn chứ?
Tô Hàn Trinh lấy ra một phong thư cười cười nói:
- Đây chính là thư mà thái tử tối qua phái người đưa tới, trong thư tán dương ngươi đánh đổ Hoàng Phủ Dật Biểu, biểu hiện vô cùng tốt, cho nên lại bộ đã quyết định trao tặng ngươi chức quan thất phẩm Vân Kỵ Úy, lại bộ đã ghi vào hồ sơ không lâu sẽ có công văn chính thức đưa xuống.
Vô Tấn nghe như lọt vào sương mù, đây là gì? Thất phẩm chẳng lẽ muốn hắn làm quan sao? Vân Kỵ úy nghe có vẻ không tệ lắm, nhưng hắn không biết chức quan này hắn chỉ biết tới huyện lệnh huyện thừa chủ bộ hoặc thứ sử chứ chưa bao giờ nghe tới Vân Kỵ úy này.
- Đại nhân có thể giải thích cho ta được khong thất phẩm không phải là huyện lệnh sao?
← Hồi 065 | Hồi 067 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác