Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 063

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 063: Sửa cầu phong ba
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Vô Tấn chắp tay vẫn cười cười:

- Lần trước không biết là Chu bộ đầu đắc tội rồi.

Chu bộ đầu biết thanh niên này có quan hệ với Tô thứ sử hắn không dám đắc tội, đành chắp tay thi lễ:

- Ta nhận được báo án có người tự tiện ở đây sửa cầu, cho nên mới kiểm tra một chút, giải quyết việc chung không có ý gì khác.

- À....

Vô Tấn thở dài một tiếng:

- Chu bộ đầu tận lực làm việc khiến người ta thật bội phục, tuy nhiên hai chữ tự tiện thật không đúng...

Chu bộ đầu liếc nhìn về phía xa xa thấy Dương Kinh Châu chậm chạp chưa tới trong lòng hắn thầm tức giận, kêu mình tới ra mặt mà bản thân lại không có tại đây.

- Cái này... ta là người thô kệch dùng từ không đúng, bởi vì hôm nay Đinh huyện thừa không có ở đây cho nên ta tới đây xem xét một chút.

- Có phê văn, có phê văn.

Hoàng Phủ Quý hồng hộc chạy tới, đem phê văn trong tay đưa cho Chu bộ đầu xem:

- Chu đại nhân đây là phê văn của chúng ta.

Chu bộ đầu tiếp nhận phê văn, hắn không biết nhiều chữ nhưng chữ "cầu" thì hắn biết, quan trọng nhất là ở phía dưới có quan ấn đỏ au, hắn liền gật nhẹ đầu:

- Có phê văn thì tốt rồi.

Lúc này bỗng nhiên Vô Tấn nhìn mấy tên nha dịch thủ vệ mà cười, nha dịch cũng nhận ra Vô Tấn, đi tới gần Chu bộ đầu nói:

- Bộ đầu thiếu niên này lúc trước tìm Trương huyện lệnh để phê văn ngày đó ta cũng ở đó.

Chu bộ đầu thầm giật mình khó trách Đinh huyện thừa đồng ý để hắn ở Bát Tiên kiều xây cầu mới hóa ra là Trương huyện lệnh đã phê chuẩn, thiếu niên này không đơn giản, lần trước Trương huyện lệnh rõ ràng còn có xung đột với hắn, lần này vẫn phê chuẩn, thật không đơn giản!

Chu bộ đầu sở dĩ có thể lăn lộn ở chốn phồn hoa Duy Dương huyện nhiều năm như vậy không phải là do hắn có võ nghệ cao cường gì cả, trái lại võ nghệ của hắn cũng bình thường chỉ là một võ sĩ cấp thấp, Đại Ninh đế quốc trải qua luyện võ tham gia cuộc thi là có thể đậu võ sĩ, triều đình luôn khuyến khích người luyện võ đi đăng ký thi, loại võ sĩ cấp năm này cả nước cũng có hơn mười vạn, cho nên tư cách võ sĩ của Chu bộ đầu không hề quý hiếm chút nào.

Quan trọng không phải là ở võ sĩ mà Chu bộ đầu bề ngoài thì thô kệch nhưng đối ngoại đối nội rất hợp lý, ví dụ như vừa rồi hắn làm đầu lĩnh đi tới gần cầu, hung thần ác sát, uy phong mười phần nhưng đối nội những người ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn hắn đều lưu ý vô cùng, cấp trên cao nhất của hắn là Trương huyện lệnh, một câu nói của Trương huyện lệnh là đủ hắn về quê cuốc đất, bởi vậy hắn đối với huyện lệnh Trương Dung nghiên cứu đến mức lô hỏa thuần thanh, Trương Dung tính tình hỉ nộ thế nào, thê thiếp của nhà hắn là những ai, bối cảnh nhà mẹ đẻ bọn họ thế nào, quý phủ của hắn có những hạ nhân gia đinh nào... tất cả hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Mà người trẻ tuổi trước mắt đã từng đắc tội với Trương huyện lệnh huyện lệnh còn khách khí tiếp đãi hắn, phê chuẩn cho hắn xây cầu cho thấy bối cảnh của hắn không hề tầm thường, mình tuyệt không thể đắc tội được hắn bỗng nhiên nhớ tới người trẻ tuổi lúc ấy còn mời được cả Tô thứ sử tới đối chất chỉ sợ người này cùng với Tô thứ sử có quan hệ không tầm thường, cho nên Trương huyện lệnh mới cho hắn mặt mũi như vậy, ngay cả chuyện xổ số lần trước cũng không so đo nữa.

Nghĩ vậy Chu bộ đầu liền toát ra mồ hôi lạnh, mình suýt nữa là gây đại họa, hắn lập tức không muốn tham gia chuyện này nữa, vừa vặn Dương Kinh Châu mang theo mồ hôi chạy tới, lúc Chu bộ đầu dẫn người tới hắn vừa vặn đi nhà vệ sinh, lúc này trong lòng hắn vô cùng kích động, Chu bộ đầu mang mười nha dịch chắc chính là để hủy cầu.

- Đại nhân chính là bọn họ bọn họ dám tự tiện xây cầu, mời đại nhân hạ lệnh dỡ bỏ.

Dương Kinh Châu dốc sức liều mang chớp mắt với Chu bộ đầu, ám chỉ chính mình sẽ còn có chỗ tốt, nhưng hắn không biết trong lúc hắn đi vệ sinh, tình hình đã có cải biến rất nhiều.

Chu bộ đầu hung hăng liếc nhìn hắn rồi nghiêm nghị nói:

- Bổn quan từ trước tới nay giải quyết việc theo quy tắc, cây cầu đã có phê văn, các ngươi có thể tiếp tục xây.

Hắn vung tay lên:

- Đi.

Hắn cũng không để ý tới Dương Kinh Châu, dẫn theo một đám bộ hạ nghênh ngang rời đi, Dương Kinh Châu há to miệng ánh mắt hiện ra vẻ thất vọng vô cùng.

Hoàng Phủ Quý cười hắc hắc mặt mũi tràn đầy vẻ hả hê:

- Ông chủ Dương, ta khuyên ông nên chuyển tửu lâu đi, sớm muộn gì tương lai cũng phải chịu thiệt thòi.

Dương Kinh Châu bị hắn chọc giận làm cho giận sôi lên, hắn hừ lớn một tiếng:

- Chỉ là một tòa cầu nhỏ tạm thời mà thôi các ngươi đừng đắc ý quá sớm, chuyện này không yên ở đây đâu, không tin chúng ta chờ xem.

Hắn giậm một chân nổi giận đùng đùng mà bước thẳng về phía trước, Hoàng Phủ Quý nhìn theo sau lưng của hắn mà cười lạnh:

- Còn chiêu gì chứ, đơn giản là đi tìm Tề gia mà thôi.

Vô Tấn nhìn sắc trời thấy sắp tới hoàng hôn rồi liền hỏi đốc công sửa cầu:

- Lão sư phụ, cây cầu khi nào có thể xây xong?

Đốc công có phần cảm kích Vô Tấn hắn vội vàng cung kính đáp:

- Công tử chúng ta làm đêm không nghỉ hừng đông này mai có thể chính thức đi qua, xe ngựa cũng không có vấn đề.

Nếu như ta muốn các ngươi gia cốc thêm khiến cho nó dùng ít nhất năm mười năm thì có ảnh hưởng tới người đi đường không?

- Cái này không thành vấn đề, gia cố thêm thì chỉ ảnh hưởng tới phần khung cầu mà thôi, không ảnh hưởng tới người đi đường, công tử yên tâm, tăng việc chúng ta cam đoan trong vòng mười ngày sẽ xong.

Vô Tấn chỉ cây cầu xa xa nói ra ý nghĩ của mình:

- Lão sư phụ cây cầu kia đêm nay có thể giúp ta dỡ xuống không?

- Không thành vấn đề.

Đốc công gãi đầu:

- Nhưng khả năng không đủ nhân thủ, đêm nay còn phải xây cầu nữa.

Nhân thủ không thành vấn đề, Vô Tấn cười cười nói với Hoàng Phủ Quý:

- Ngũ thúc con hiện tại đi ra ngoài một chuyến, lập tức sẽ trở lại.

- Trời đang âm u, con còn đi nơi nào? Con còn chưa ăn cơm chiều đó.

- Ngũ thúc yên tâm, hừng đông thúc sẽ phải nở ra nụ cười.

----- Trong đêm Dương Kinh Châu mang theo nương tử của mình tới tiền trang của Tề Đại Phúc, tiền trang Tề Đại Phúc trải quan nửa năm tu sửa cuối cùng cũng đã ở giai đoạn kết thúc, điều khiến mọi người bất ngờ chính là, Tề Đại Phúc tiền trang rõ ràng không lắp đặt hàng rào, quầy hàng cũng không cao lắm, trước tiền trang còn sắp đặt hai mươi cái ghế dựa, khiến cho khách hàng có cảm giác an toàn.

*****

Cái này dĩ nhiên là sáng ý của Vô Tấn, bị Tề gia tiểu thư học đi, trực tiếp vận dụng vào tiền trang Tề Đại Phúc này.

Ở trong hành lang đèn đuốc sáng trưng, mười tên thợ mộc đang bận rộn, công việc cơ bản dường như đã xong chỉ còn lại việc trang trí cuối cùng mà thôi, chưởng quỹ chính là Lưu chưởng quỹ lần trước đến hiệu cầm đồ Tấn Phúc Ký thăm dò, hắn đang kiểm tra vô cùng cẩn thận chi tiết.

Ở ghế dài cạnh tường có một trung niên nam tử đáng người cao lớn mập mạp mặt mày sáng sủa, mày rậm mắt to mũi sư tử nhìn có vẻ uy phong, hai tay của hắn đang ôm trước ngực trong mắt có vẻ khong yên lòng, hắn tên là Tề Hoàn là lão thái gia tử của Tề gia, toàn bộ Tề gia cơ hồ đã đi kinh thành ở lão trạch Bình Giang huyện chỉ để cho Tề Hoàn trông giữ.

- Ông chủ Dương và phu nhân, muộn như vậy còn tới sao?

Ở cửa ra vào truyền tới thanh âm của Lưu chưởng quỹ, cắt đứt trầm tư của Tề hoàn, hắn ngẩng đầu chỉ thấy hai vợ chồng Dương Kinh Châu đang cầu khẩn nhìn về phái hắn.

Tề Hoàn nhíu mày lại hắn không thích cặp vợ chồng này lắm cho dù Tề phu nhân là tộc muội của hắn cho dù Dương Kinh Châu là tộc muội phu của hắn là con rể của Tề gia nhưng phong cách buôn bán của Dương Kinh Châu và Tề gia thủy chung không hợp nhau, không có phách lực khuếch trương chỉ trông coi quán rượu hai mẫu đất, cả ngày bụng chuột ruột gà mà tính toán, ngay cả mừng thọ của lão thái gia hắn cũng dùng văn tiền mà tính toán, trên danh danh mục quà tặng ghi lễ là năm mươi vạn văn, nhìn số lượng thì khổng lồ nhưng thực tế là có năm trăm lượng bạc, cái loại tính cách sĩ diện này khiến cho rất nhiều người cảm thấy Dương Kinh Châu trơ trẽn, trong đó có cả Tề Hoàn.

Trong lòng hắn tuy không thích nhưng cũng không có cách nào, dù sao cũng là tộc muội và tộc muội phu, hắn đứng lên, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:

- Hóa ra là các ngươi muộn như vậy còn tới có chuyện gì sao?

Dương Kinh Châu ở phía sau khẽ đẩy phu nhân một cái, Tề phu nhân lập tức dùng khăn che miệng, bi thương khóc lên:

- Tứ ca huynh phải làm chủ cho chúng ta, có người khi dễ trên đầu chúng ta.

Dương Kinh Châu ở phía sau cũng gào khóc:

- Khi dễ Dương gia chính là khi dễ Tề gai, có thể nhẫn nhịn nhưng không thể nhẫn nhục.

- Được rồi các ngươi đừng có khóc nũa, nhiều người ở đây như vậy khóc vậy không phải mất mặt sao.

Lông mày của Tề Hoàn đã nhăn thành một đám, hắn thấy tộc muội lúc xuất giá vẫn hoạt bát nhìn có vẻ đáng yêu nhưng sau khi gả cho Dương gia mới năm năm đã trở thành bộ dạng gì đây, mặt bôi đầy phấn mỗi lần khóc là son phấn đổ rào xuống, dung tục vô cùng, quả nhiên là gả cho gà thì như gà, gả cho cẩu thì như cẩu, hắn cố kìm chế sự không vui trong lòng trấn an vợ chồng bọn họ:

- Không phải là phá cầu cũ sao, tối đa nửa năm sau kiều mới sẽ xây xong, sinh ý không phải lúc đó càng tốt sao?

- Thế nhưng mà tứ ca đợi nửa năm nữa thì chúng ta chịu thiệt thòi không nổi nữa.

Tề phu nhân nước mắt nước mũi ứa ra mà nói:

- Nếu như cầu mới tạm thời xây dựng bên cạnh cầu cũ thì không sao nhưng bây giờ bọn họ lại xây đối diện với ngõ hẻm hồ ân, rõ ràng là khi dễ tửu lâu của chúng ta, tứ ca huynh không thể không quản chuyện này.

- Các ngươi ồn ào gì vậy, đã trễ như vậy...

Ở trong buồng đi ra một thiếu nữ còn trẻ tuổi, dung mạo tuyệt luân, da thịt như băng ngọc không một khuyết điểm nhưng khuôn mặt của nàng lại lạnh như băng, trong tay cầm một cây viết mất hứng mà nhìn về phía vợ chồng Dương Kinh Châu, nàng chính là Tề Phượng Vũ mà Vô Tấn mấy lần gặp mặt, năm nay chỉ mới mười sáu tuổi, là con trai trưởng của tề gia, cũng là cháu gái bảo bối của Tề lão thái gia, nàng từ nhỏ đã có thiên phú thương nhân, tinh thông tính toán, tình tình cao ngạo ghét ác như cừu, Tề lão thái gia cho nàng làm một số việc cần làm ví dụ như tra xét sản nghiệp của Tề Thụy Phúc các nơi, nhất là thu chi hàng hóa.

Tề Phượng Vũ năm mười ba tuổi đã đi khắp các cửa hàng của Tề Thụy Phúc ở Đại Ninh, tiến hành thẩm tra, nàng đối với bất kỳ người nào cũng không cho sắc mặt, lúc nào cũng mang theo một khuôn mặt lạnh cộng thêm nàng khôn khéo vô cùng, có dấu vết là tra đến cùng cho nên Tề gia từ trên xuống dưới không ai không sợ nàng.

Vợ chồng Dương Kinh Châu cũng là người mà nàng không thích, đối với tứ thúc nàng còn miễn cưỡng cười vài cái nhưng đối với những người này thì nàng mặt lạnh như băng, khẽ hừ một tiếng.

Vợ chồng Dương Kinh Châu nhìn thấy nàng thì sợ tới mức không dám lên tiếng nữa ở bên ngoài bỗng truyền tới thanh âm ầm vang lên.

Mọi người nghe thấy thanh âm thì đều hai mặt nhìn nhau, phản ứng đầu tiên của Dương Kinh Châu là thốt lên: "Không tốt" Hắn vội chạy ra phía ngoài.

- Phu quân chàng chờ ta với.

Thê tử của hắn cũng chạy rheo, không chỉ bọn họ mà tiểu nhị và thợ mộc cũng bỏ việc đi xem náo nhiệt.

- Tứ thúc xảy ra chuyện gì vậy?

Tề Phượng Vũ kinh ngạc hỏi, hôm nay nàng từ cửa Đông trực tiếp vào thành cho nên không biết chuyện sửa cầu.

- Hình như bát tiên kiều muốn xây mới ảnh hưởng đến sinh ý của quán rượu Dương Ký, cụ thể thì ta cũng không rõ.

Bờ mi thanh tú của Tề Phượng Vũ nhăn lại:

- Hủy đi Bát Tiên kiều không phải là sẽ mất đi phong thủy sao, là ai làm?

Tề Hoàn lắc đầu:

- Ta cũng không biết đi xem đi.

Hắn phân phó cho mấy tên tiểu nhị coi hàng rồi đi ra ngoài, Tề Phượng Vũ cũng muốn đi xem xem nàng cũng không biết cái mảnh đất mà mình muốn mua có bị người ta mua mất hay không.

Bát Tiên kiều lúc này đã tụ tập rất nhiều người bọn họ bị tiếng vang lớn hấp dẫn tới đây, bát tiên kiều cũ đã bị phá hủy rồi, vòng bảo hộ hai bên cũng bị dỡ bỏ xuống, vừa rồi tiếng thanh âm lớn kia chính là xà cầu rớt xuống.

Thiết trụ nặng tới nghìn cân, hai mươi mấy tên sửa cầu không thể di động Vô Tấn liền tìm hm hỗ trợ huy động một trăm tên công nhân bến tàu, cùng hợp lực mới hủy cầu đi được, hơn mười cánh tay to thô buộc dây thừng kéo thiết xà lên, một trăm công nhân ở bến thuyền thì hô hào, đem xà cầu bằng sắt từ từ kéo lên trên bờ.

- Các ngươi không thể hủy không thể hủy.

Dương Kinh Châu ở bên cạnh cầu vừa khóc vừa hô, khóe miệng gào khan, trong lồng ngực hắn phát ra từng tiếng kêu phảng phất như nữ nhân mà hắn yêu thích ly biệt với hắn vậy, vợ của hắn ở bên cạnh khuyên can hắn:

- Lão gia dù sao cầu mới đã xây, hủy đi thì hủy đi....

*****

Lúc này khuôn mặt của mọi người đều biểu lộ sự phức tạp, ngày hôm qua Dương Kinh Châu triệu tập mọi người họp rất nhiều người đều không quá đồng ý, Bát Tiên kiều dù sao vẫn còn ở đây. Nhưng hiện tại Bát Tiên kiều đã sụp đổ rồi tất cả mọi người không hẹn mà có cảm giác mất mát, cho nên nhìn thấy dáng vẻ của Dương Kinh Châu, mọi người đều không cười nổi mà thương cảm không nói nên lời.

Ngay cả người không quá quan tâm tới vận mệnh của bát tiên kiều là Tề Hoàn cũng thở dài một hơi.

Việc hủy cầu vẫn tiếp tục, ở bờ nam người tụ tập ngày càng nhiều, nhưng mà cầu mới thì lại lạnh tanh, hiện tại là ban đêm ngoại trừ người đến xem náo nhiệt thì rất ít người đi đường qua cầu dưới ánh trăng Tề Phượng Vũ chắp tay đi tới cạnh cầu mới cẩn thận đánh giá độ rắn chắc của chiếc cầu này, trong mắt có phần lo lắng, kiều mới xây lên, khối ruộng đất có giá trị trước mắt sẽ có người nghĩ tới, nàng nhìn khoảng đất trống cạnh hồ dân ngõ hẻm rồi trầm tư hỏi Lưu chưởng quỹ bên cạnh:

- Lần trước ta hỏi ngươi mảnh đất bên cạnh là nhà của ai ngươi điều tra ra chưa?

Lưu chưởng quỹ liền đáp:

- Mảnh đất đó nghe nói là tổ địa của Lương viên ngoại bỏ hoang nhiều năm.

- Ừ, vậy Lương viên ngoại hiện tại ở đâu?

Tề Phượng Vũ lại truy vấn.

- Cái này... vẫn chưa nghe được ngày mai tiểu nhân sẽ đi nghe.

- Được rồi chuyện đêm nay trong tiệm ngươi không cần để ý, chỉ cần thăm dò chỗ ở của Lương viên ngoại sáng mai nói cho ta biết, ta đi đây.

- Vâng hiện tại tiểu nhân đi nghe ngóng.

Lưu chưởng quỹ thấy tiểu thư rất quan tâm thì vội vàng quay người rời đi, Tề Phượng Vũ bỗng nhiên gọi hắn lại:

- Lưu thúc khoan đã.

Nàng chỉ về mấy căn nhà đối diện:

- Mấy căn nhà gần đây ngươi cũng nghe ngóng giúp ta.

- Được tiểu thư yên tâm tiểu nhân nhất định thăm dò ra.

Lưu chưởng quỹ vội vàng rời đi, Tề Phượng Vũ quay đầu lại dừng ở trước cầu gỗ nàng nghe nói lần xây cầu này cũng không phải là do quan phủ chủ trì mà là có người xuất đầu tu kiến, người xuất đầu này là ai, tất cả mọi thứ cho người ta cảm giác có một người bí mật ở phía sau màn làm chủ.

Nếu người phía sau màn là nàng nàng sẽ không chỉ tạm thời xây dựng mà sẽ xây dựng bên cạnh cầu cũ, nếu muốn làm việc thiện thì tại sao lại để cho đám lưu manh xuất đầu quyên tiền, đã muốn làm việc thiện mà tại sao lại thần thần bí bí không chịu lộ diện, cầu còn chưa xây dựng xong tại sao phải hủy cầu cũ?

Rất nhiều điều đáng ngờ khiến nàng ý thức được điều gì đó.

- Ta cho rằng cầu mới ít nhất phải rộng hai trượng.

- Ông chủ lý hai trượng làm sao mà đủ, quán rượu Dương Ký vận chuyển xe ngựa rất nhiều, ít nhất phải ba trượng mới được.

Ở phía xa xa truyền tới tranh luận về cầu mới, Tề Phượng Vũ lặng lẽ lắc đầu, đám người kia xem ra quá ngây thơ rồi.

- Cô nương cảm thấy cây cầu này có vấn đề gì sao?

Ở phía sau lưng truyền tới một thanh âm trong trẻo, Tề Phượng Vũ quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy ở phía sau là một nam tử trẻ tuổi, đôi mắt sáng bóng như sao trời, giống như trước đôi mắt của hắn ánh trăng cũng phải ảm đạm.

- Hóa ra là ngươi.

Tề Phượng Vũ thốt ra nàng đột nhiên cảm giác được mình thất thố, nàng lập tức thu liễm sự kinh ngạc dùng một ngữ khí nhàn nhạt mà nói:

- Bố trí tiệm ăn ở Tiền trang ta tham khảo của ngươi đa tạ rồi.

- Không có gì.

Vô Tấn cười cười hắn nhìn đôi hoa tai kim cương của nàng dưới ánh trăng lóe lên sự mỹ lệ, khiến cho nàng nổi bật dưới làn hơi nước, xinh đẹp và huyền bí.

Ánh mắt của Vô Tấn lại xẹt qua khuôn mặt rơi vào bộ ngực cao ngất, đường cong không sao tả xiết, ánh mắt của hắn càng thêm sáng ngời hữu thần thậm chí còn ẩn chứa một vẻ nóng bỏng.

- À, cô nương họ Tề... là con của ông chủ Tề Đại Phúc tiền trang.

Vô Tấn thử thăm dò ánh mắt của hắn như muốn nhìn thấu nội tâm của Tề Phượng Vũ, Tề Phượng Vũ là một nữ tử hiếu thắng không thích bị nhìn bằng ánh mắt này, thực tế ánh mắt của hắn nhìn về từng bộ vị của mình khiến nàng cảm thấy tức giận vô cùng, nàng lại nhớ tới lúc ở tiệm mỳ hắn lén coi chân của mình trong khuôn mặt nàng bỗng nhiên đỏ bừng, bản năng phòng ngự trong người hiện ra, dùng áo choàng chặn ngực mình lại, từ từ quay đầu đi, ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ.

Nàng cố gắng kìm chế lửa giận ở trong lòng mình, bộ ngực phập phồng cuối cùng nàng cũng khắc chế được, khôi phục lại thái độ bình thường.

- Thật xin lỗi, ta với ngươi không hề có chút quan hệ nào cả.

Nàng không để ý tới Vô Tấn, đi qua bên cạnh Vô Tấn tới đám người đang tập trung, nha hoàn cũng ở sau lưng nàng nhịn không được mà khẽ cười với Vô Tấn, người này có vẻ rất tốt cao lớn anh tuấn, không ngờ tiểu thư vẫn làm mặt lạnh như băng nàng nhớ tới lần trước nhờ có hắn mà tiểu thư mới không bị mắc lừa cho nên ấn tượng với Vô Tấn tương đối tốt, đáng tiếc là mình là nha hoàn, nếu không...

Vô Tấn mỉm cười đối với nàng dáng vẻ tươi cười mê người phảng phất như cảm tạ sự khích lệ của nàng khiến cho nha hoàn đỏ cả mặt lên, vội vàng cúi đầu đuổi theo đại tiểu thư.

Vô Tấn quay đầu lại nhìn hai nàng rời xa, hắn cảm thấy mình hơi hiểu rõ cô bé này rồi hắn không còn là thiếu niên mười bảy tuổi nữa cho dù hắn chưa thành thân nhưng thời đại trước tin tức linh thông khiến cho hắn càng hiểu thêm nữ hài tử.

Hắn thích nhìn dáng vẻ tức giận của nàng, ít nhất là khi nàng tức giậ có một sự thú vị, không lạnh như băng như bình thường.

......

Sáng sớm ngày hôm sau Vô Tấn còn đang ở trong mộng thưởng thụ giấc xuân thì một hồi tiếng đập cửa khiến cho hắn tỉnh lại.

- Ngũ thúc sao không để con ngủ thêm một lát.

Vô Tấn đau khổ kêu lên mấy tiếng mấy ngày nay ngũ thúc của hắn luôn ở thời khắc mấu chốt mà làm hắn bừng tỉnh lại, hắn đang nghĩ tới bộ ngực phập phồng của muội muội kia thì bị đánh thức, ngũ thúc vội vàng đẩy cửa giống như là chuột đồng nhanh nhẹn tiến tới, kéo Vô Tấn từ trong chăn ra.

- Ngươi mau... đến xem.

Thanh âm của hắn run run thậm chí khó dùng ngôn ngữ để miêu tả sự kích động của hắn.

- Ngũ thúc thúc làm gì vậy, dù sao cũng phải để con mặc quần vào đã chứ.

Hàm răng của Vô Tấn đều ngứa ngáy rồi, cái lão mập mạp này...

- Chưởng quỹ mau tới đây.

Ở bên ngoài truyền tới thanh âm của tiểu nhị lão thất:

- Lại có khách đến rồi, là buôn bán trên biển muốn làm hàng hóa lớn.

- Đến rồi!

Hoàng Phủ Quý cũng chẳng quan tâm tới Vô Tấn nữa, hắn nhanh như gió chạy ra ngoài đường, khai trương lâu như vậy hắn chưa từng kích động như thế.

- Chà, hóa ra có khách rồi.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-411)


<