Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 371

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 371: Đánh bại Dương Thịnh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Siêu sale Lazada

Trong đại trướng tâm tình của Dương Thịnh càng ngày càng trầm trọng hắn cũng nhận được bài học từ trận thua ở Tấn Châu không đem đồ quân nhu và quân đội tách ra, mà triển khai địa chiến, ở bình nguyên phương thức này có thể nhưng mà cũng có một vấn đề chính là tính cơ động quá kém, lui cũng phải cùng đồ quân nhu lui lại, rất chậm chạp.

Lúc này Dương Thịnh vẫn cân nhắc có nên rút lui hay không.

- Khởi bẩm đại soái thánh chỉ tới.

Một binh lính ở cửa bẩm báo, ở ngoài cửa một tên hoạn quanh sắc lạnh vang lên thanh âm the thé:

- Thánh chỉ tới Dương Thịnh tiếp chỉ.

Dương Thịnh cuống quít ra ngoài doanh quỳ xuống:

- Thần Dương Thịnh tiếp chỉ.

Vài tên thân binh tiến tới hoạn quan triển khai thánh chỉ đọc:

- Hoàng thượng có chỉ, mệnh cho Dương Thịnh buông tha cho chiến đấu ở Dự châu, nhanh chóng tiến tới Lạc Dương chiến đấu khâm thử.

Dương Thịnh chấn động bắt hắn bỏ qua Dự châu cố thủ Lạc Kinh đây là có chuyện gì?

Hắn vội vàng đứng lên:

- Công công đã xảy ra chuyện gì?

Hoạn quan thở dài;

- Đại soái không dám giấu diếm, Huỳnh Dương đã bị Tề vương chiếm lĩnh Lý Di tướng quân quả bất địch chúng, bại lui trở về Lạc Kinh hiện tại Tề vương mang hai mươi vạn quân tiến sát tới Lạc Kinh quân tiền phong đã tới Yển Sư, trong kinh quân canh giữ chưa đủ ba vạn, kinh thành nguy cấp trong sớm tối.

- Cái gì?

Dương Thịnh choáng váng mốt hồi, tình thế đã nguy cấp tới mức độ này rồi sao? Quân Tề tiên phong đã tới Yển sư, cách kinh thành chỉ hơn mười dặm rồi.

Hắn tâm hoảng ý loạn, hiện tại đã không còn cân nhắc vấn đề rút quân nữa hay không mà buộc phải rút quân, ngay cả đồ quân nhu cũng không thể để ý nữa rồi.

Hắn lúc này liền hạ lệnh:

- Truyện lệnh cho ta tất cả các thiên tướng đều tới đại trướng tập trung.

Trong đại trướng Ung châu, chủ tướng Thân Tể cùng với Thiệu Cảnh Văn đang thương nghị đối sách, Lạc Kinh nội bô bất hòa, Ung Kinh cũng xuất hiện phân liệt nghiêm trọng.

Nhưng dù như vậy đối ngoại chiến đấu vẫn bảo tồn sự nhất trí Thân Quốc Cữu không vì nguyên nhân mình bị thất thế mà cản trở chiến tranh, điều này hắn rất rõ ràng, triều đình đã quyết định liên minh với Tề châu thì hắn cần phải đem đại sự làm tốt, hắn phái tâm phúc Thiệu Cảnh Văn của mình suất lĩnh mười vạn quân xuôi nam phối hợp với Thân Tể tác chiến, Thân Tể cũng thưởng thức Thiệu Cảnh Văn này cho nên vô cùng coi trọng.

Trong đại doanh Thân Tể đang dùng một cây gỗ chỉ về phía một chỗ cao cười nói với Thiệu Cảnh Văn:

- Chỗ cao này gọi là gọi là Bạch Giản Cao địa, đoạt được nó sẽ có ý nghĩa trọng đại, quân Dự Châu khó có thể dừng chân, ta đoán chừng Dương Thịnh sẽ rút quân về đó.

Thân Tể dùng cây gỗ chỉ về phía Lạc Tây trấn:

- Theo địa thế mà nhìn, quân Dự châu rút về phía Lạc Tây trấn có khả năng rất lớn, dù sao phía đông là Lạc Dương cũng không thể lui nữa được rồi.

Thân Tể thấy Thiệu Cảnh Văn một mực không lên tiếng kỳ quái hỏi thăm:

- Thiệu tướng quân có cái nhìn của mình sao?

Thiệu Cảnh Văn gật đầu:

- Dương Thịnh hồ đồ coi trọng đồ quân nhu quá mức nếu như Bạch Giản bị chiếm lĩnh hắn sẽ rút về Lạc kinh nguyên nhân không phải vì chúng ta mà là Tề quân uy hiếp.

Thân Tể nhướn mày:

- Ngươi nói là quân đội Tề vương đã uy hiếp được Lạc kinh rồi sao?

- Hiện tại còn chưa biết, ty chức đã phái người dò xét, sẽ rất nhanh có tin tức.

Vừa dứt lời có người đã vào bẩm báo:

- Thiệu tướng quân quân thám thính có bẩm báo khẩn cấp:

- Mau cho hắn tới đây.

Thân Tể cũng kích động chẳng lẽ Lạc Kinh đã xảy ra chuyện rồi sao?

Một gã thám thính nhanh chóng bước vào bên trong trướng quỳ xuống bẩm báo:

- Bẩm báo đại soái bẩm báo Thiệu tướng quân Tề quân chủ lực đã đánh hạ Huỳnh Dương quân Lý Di tan tác trở về Lạc kinh, ba vạn quân tiên phong của Tề vương hiện đã tới Yển sư.

Thân Tể và Thiệu Cảnh Văn đều kinh hãi, quân Tề tiến công thần tốc như vậy sao, Thân Tể nhịn không được bực tức nói:

- Chúng ta một đường nghênh chiến, quân chủ lực Dự châu đều ở đây bọn họ ở Tề châu công thành chiếm đất không tốn nhiều công sức giành được thắng lợi, Thân Tể phẫn hận nghiến răng hắn lúc này mới nhớ tới huynh trưởng Thân Trăn của mình kiên quyết phản đối liên hợp với Tề quân trong lòng hắn cảm thấy hơi hối hận rồi.

- Thiệu tướng quân tướng quân xem hiện tại.

Thiệu Cảnh Văn tựa hồ không cân nhắc tới vấn đề này hắn không hề do dự nói;

- Đêm nay Dương Thịnh nhất định sẽ rút quân về Lạc kinh đây là cơ hội khó gặp chúng ta suốt đêm truy kích nhất đinh phải đánh bại Dương Thịnh.

Lạc Kinh nguy cấp khiến cho Dương Thịnh không còn lựa chọn, hắn suốt đêm đi trở về Lạc Kinh, doanh trướng cùng với đồ quân nhu vứt bỏ tất cả, hình thành xu thế dụ địch xâm nhập, lại bị Thân Tể khám phá ra kế hoạch của hắn, đại quân Ung Kinh tiến quân thần tốc, Dương Thịnh suất quân bại lui ba lần chiến đầu bị bại, Thiệu Cảnh Văn suất mười vạn quân bọc hậu, quân Dự Châu cuối cùng bị diệt, Dương Thịnh chỉ còn lại tám nghìn người rút về kinh.

Dự Châu liên tục chiến bại ba mươi vạn quân bị diệt, Ung Tề mấy chục vạn quân liên hợp tới cách Lạc Kinh chưa tới ba m ươi dặm tin tức này truyền ra khiến cho Lạc Kinh hỗn loạn một mảng, mỗi người đều biết rằng đại thế đã mất, đám quan chức không hề vào triều liên tục chạy đi, các binh sĩ cởi giám ném đi đại bộ phận cửa hàng trong kinh đề phong bế giá gạo tăng vọt, một đấu gạo một lượng bạc, ở trên phố không ngừng có côn đồ giết người cướp gạo, phố lớn ngõ nhỏ của Lạc kinh hỗn loạn không chịu nổi.

Một chiếc xe ngựa đi ở trên đường cái, Trương Tấn Tiết mang theo tâm tình hỗn loạn hắn thỉnh thoảng nhìn thấy côn đồ xông vào trong nhà dân cướp tài vật trong lòng hắn hiểu ra những côn đồ này phần lớn đều là binh sĩ, hắn ngầm thở dài cục diện đã hỗn loạn tới trình độ này hắn thật không ngờ tới.

Việc đã tới nước này truy cứu trách nhiệm của Dương Thịnh đã không còn ý nghĩa nữa, hơn nữa hắn thân trúng tên bệnh nặng tại thân, Trương Tấn Tiết cũng không biết nói gì để ổn định thế cục hiện tại nữa.

Xe ngựa trải qua một cửa hàng bị đốt hủy đây vốn là một tiệm châu báu hiện tại đã bị cướp sạch không còn gì, Trương Tấn Tiết nhìn thấy tình cảnh điêu tàn trước mắt vô cùng đau đớn.

Đại bộ phận quan viên đều đã chạy đi, tối hôm qua Tô Hàn Xương cũng khuyên hắn tới Sở châu, Trương Tấn Tiết lại dứt khoát lưu lại, hắn đối với tòa kinh thành mấy trăm năm này có một trách nhiệm không thể trốn thoát.

Xe ngựa lái vào trong hoàng cung, cửa cung đóng chặt, hơn nữa phân nủa Vũ Lâm quân cũng chạy trốn, chỉ còn lại không tới một nghìn thị vệ.

Trương Tấn Tiết đi trên quảng trường trong cung điện rất nhanh, nhanh chóng tới thái cực điện của hoàng đế, hơn mười thị vệ đang tụ tập ở đó thương lượng, thấy hắn tới mọi người liên tục đứng lên.

*****

- Chẳng lẽ các ngươi cũng muốn bỏ hoàng thượng mà trốn sao?

Trương Tấn Tiết nghiêm nghị quát hỏi.

Hơn mười tên thị vệ xấu hổ mà cúi đầu xuống bọn họ đúng là đang thương lượng trốn chạy một gã thị vệ nói:

- Tướng quốc hiện tại chỉ còn lại ba trăm thị vệ rất khó giữ vững.

- Vậy các ngươi giữ vững nội cung của hoàng thượng và hoàng hậu.

Trương Tấn Tiết giận dữ trong lòng ngay cả thị vệ cũng chạy trốn, chẳng lẽ mọi người không biết tới hai từ trung nghĩa sao, hắn cũng không cần thông báo chạy thẳng vào ngự thư phòng của Hoàng Phủ Hằng.

Ở trong ngự thư phòng cũng chỉ còn có hai tiểu hoạn quan ngồi ở cửa thấy hắn tiến tới bọ n họ sợ hãi tới mức đứng lên, Trương Tấn Tiết khoát tay ý bảo bọn chúng giữ im lặng, hắn từ từ đi vào trong thư phòng, chỉ thấy Hoàng Phủ Hằng ngồi ở thư án tay chống trán, thần sắc thống khổ, Trương Tấn Tiết thương cảm trong lòng, sớm biết ngày hôm nay lúc trước sao không nghe hắn khuyên bảo.

- Bệ hạ.

Hắn tiến tới thi lễ.

Hoàng Phủ Hằng từ từ gật đầu thấy người tới là Trương Tấn Tiết thì hiện ra biểu lộ phức tạp không biết là vui mừng hay là đắng chát.

Hắn tự giễu mình mà cười khổ một tiếng, khàn giọng nói;

- Trương tướng quốc còn chưa đi sao?

- Bệ hạ muốn thần đi đâu?

- Trẫm không còn gì tất cả mọi người đều đi rồi, tướng quốc tới Sở châu mà làm quan lớn, tới đó nhất định sẽ được trọng dụng đi đi trẫm chuẩn cho khanh đi, cái phòng này sẽ nhanh chóng bị sụp rồi.

Trương Tấn Tiết lắc đầu vô cùng kiên định nói;

- Bệ hạ sự tình còn chưa tới tình trạng xấu nhất, Lạc Kinh có trăm vạn dân chúng, quân đội không dưới năm vạn, cửa thành còn có một vạn người trung tâm với bệ hạ, lương thực còn tới 120 vạn thạch kho ngân ba trăm vạn, còn có vô số vải vóc và tơ lựa, bệ hạ chỉ cần mở kho phóng lương thực ổn định thế cục lấy ngân lượng chiêu mộ sĩ tốt, tăng thêm chắc chắn của thành trì, thần cho rằng nhất định sẽ có thể thủ vững Lạc Kinh.

- Thế nhưng mà có thể thủ bao lâu, một tháng hay là hai tháng, có ý nghĩa sao?

Hoàng Phủ Hằng thở dài:

- Trẫm đăng cơ không lâu, để cho Ung châu quân vào thành vậy trấn an dân chúng trẫm cũng không thẹn với lương tâm.

- Bệ hạ chán chường, vậy chúng ta ủng hộ bệ hạ làm sao được.

Trương Tấn Tiết thấy Hoàng Phủ Hằng mất đi niềm tin thì dứt khoát nói:

- Bệ hạ thần xin làm đại nguyên soái đi giết giặc, để cho thần tận trung đến cuối với bệ hạ.

Hoàng Phủ Hằng cảm động gật đầu:

- Ngươi có thể tùy cơ ứng biến, trẫm đề cho phép.

Hắn lấy ra kim bài đưa cho Trương Tấn Tiết:

- Bằng kim bài này giống như đích thân trẫm tới.

Trương Tấn Tiết nhận kim bài do dự một chút:

- Thần còn có thỉnh cầu mong bệ hạ đồng ý.

- Nói trẫm nghe.

Thần đề nghị đem Kinh Châu tặng cho Hoàng Phủ Vô Tấn đổi lại hắn tấn công Tề châu và Ung châu.

Hoàng Phủ Hằng cười khổ một tiếng:

- Cái này không cần tướng quốc phí tâm trẫm ba ngày trước đã truyền chỉ, phong Hoàng Phủ Vô Tấn làm đại đô đốc Kinh Châu đem Kinh Châu tặng cho hắn rồi, chỉ tiếc rằng quyết định này quá muộn, không còn kịp rồi.

Trương Tấn Tiết gật đầu:

- Vậy thần điều binh bày trận, thuyên chuyển tất cả, mong bệ hạ chớ trách.

- Trẫm đã đem kim bài cho ngươi ngươi làm đi.

Trương Tấn Tiết thi lễ vội vàng rời đi, Hoàng Phủ Hằng nhìn qua hắn, lắc đầu tự nhủ.

- Hoàng Phủ Vô Tấn đến thì đã sao không đến thì đã sao?

Trong lòng Hoàng Phủ Hằng hối hận lớn nhất cũng không phải là để Dương Thịnh làm đại nguyên soái mà chính là hắn lúc trước không nên định đô ở Lạc Kinh nếu như định đô ở Tương Dương cục diện sẽ không giống như bây giờ, bây giờ đường rút lui về Kinh Châu đã bị quân Tề cắt đứt, hắn hiện tại đường lui cũng không có.

Hoàng Phủ Hằng từ từ nhắm mắt lại hắn hiện tại muốn ngủ một giấc, cái gì cũng không muốn biết.

Trương Tấn Tiết chạy tới cửa cung, ở cửa lớn gặp đại tướng quân Lý Di, Lý Di suất lĩnh tám vạn quân thủ lại ở Huỳnh Dương, hắn quả bất địch chúng quay trở về Lạc kinh, Hoàng Phủ Hằng cũng không trách tội lại bổ nhiệm làm cửu môn đại tướng quân.

- Trương tướng quốc.

Lý Di vội vàng tới:

- Các binh sĩ yêu cầu phát lương nếu khong sẽ loạn.

Trương Tấn Tiết gật đầu trầm giọng nói:

- Ta biết rồi bệ hạ đã cho ta tùy cơ ứng biến ta hiện tại lập tức tới kho ngươi trước hết cầm một trăm vạn lượng bạc chiêu mộ binh sĩ, chỉnh đốn trị an, việc cấp bách là phải ổn định thế cuộc, Lý tướng quân chỉ cần vững vàng một tháng thế cục sẽ có cải biến.

Lý Di cũng chắp tay nói:

- Chỉ cần cam đoan tiền bạc cho quân sĩ mệnh của hạ quan cũng thuộc về bệ hạ.

Hai người thương lượng với nhau sau đó chia nhau đi Trương Tấn Tiết triệu tập mười mấy tiểu quan chưa đào tẩu, trọng thưởng cho bọn họ, mệnh cho bọn họ hiệp trợ mình khai mở kho lương bình ổn giá hàn, lại cho Lý Di cầm năm trăm quân sĩ tiến hành phát và quản chế lương thực mua bán có hạn đồng thời bắt Lý Di chỉnh đốn quân kỷ phái quân đội tuần tra trên phối giết hơn mươi tên côn đồ, thế cục Lạc kinh dần ổn định lại.

Hai ngày sau năm mươi vạn quân Ung châu và Tề châu bao vây Lạc Kinh bọn họ cũng không tiến công vội mà đem Lạc kinh bao quanh đối với bọn họ mà nói cái khó hiện tại chính là công phá Lạc Kinh xong cần phải làm gì bây giờ, Lạc Kinh quy về ai, Tề châu Ung châu đều muốn trước đàm phán xong mới có thể công thành.

Ở trong đại doanh Hoàng Phủ Chung ngồi trên một cái ghế mềm nhắm mắt hưởng thụ ánh mặt trời ôn hòa.

- Có tin tức tình báo ở Sở châu không?

Đây chính là chuyện mà Hoàng Phủ Chung lo lắng nhất Tề châu binh lực hư không là điều hắn lo lắng nhất, nếu Hoàng Phủ Vô Tấn mà thừa cơ lao vào thì thê thảm rồi.

Tháng tám hạ tuần Tề châu tiết thu nồng đậm, đã qua trung thu sớm muộn gì thời tiết cũng lạnh hơn.

Tại Chúc A huyện của Tề quân đây chính là huyện thành gần Hoàng Hà nhất, cách Hoàng Hà khong tới ba dặm, trên bến thuyền tu kiến hàng trăm kho hàng lớn, cũng đem bến thuyền khuếch trương rộng ra, có thể neo giữ thuyền lớn năm nghìn thạch.

Đúng lúc này một tên binh sĩ đang nhìn phong cảnh Hoàng Hà đột nhiên thấy ở trên đó xuất hiện từng chấm đen y kinh ngạc mà quát to:

- Các ngươi nhìn xem đó là cái gì.

Một tên lính khác cũng tiến lên hướng về phía mặt sông mà nhìn lại, trong mắt hiện ra biểu lộ khiếp sợ:

- Trời ạ đó là chiến thuyền.

Một lão binh nhìn ra những điểm đen này hắn kinh hô một tiếng hướng về phía sau lui lại hai bước lầm bầm lầu bầu:

- Rõ ràng là chiến thuyền một nghìn thạch, là ai tới đây?

- Mau mau gõ cảnh báo.

- Đang đang.

Từng thanh âm cảnh báo chói tai vang lên.

Một lúc sau hơn mười tên lính xông tới, tên giáo úy quát hỏi:

- Chuyện gì xảy ra.

Hắn đẩy mọi người tới trước vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt hắn đã trầm thấp hô lên một tiếng:

- Trời ạ.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-411)


<