Vay nóng Tinvay

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 363

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 363: Tổ mẫu tới thăm
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Siêu sale Lazada

Chu Tín gật nhẹ đầu thấp giọng nói:

- Ty chức vừa rồi có một suy nghĩ thái hoàng thái hậu muốn tới đồng thời cũng mang tới ưu thế chính trị tại sao chúng ta không mượn cái này đánh giá sự tình lại.

Hắn trầm ngâm một lúc nói:

- Ngày hôm qua ty chức được tình báo từ Giang Ninh, thân thế của chúng ta đã được truyền xôn xao, điều này khiến ty chức rất kỳ quái, rốt cuộc là ai truyền ra ngoài.

- Chuyện này ta cũng nghe nói ta cảm thấy có người tận lực truyền ra ngoài.

- Đúng thế.

Vô Tấn cũng khẳng định gật đầu:'

- Là có người thao tác chuyện này rất giống phong cách của Thân Quốc Cữu.

- Thân Quốc Cữu hắn làm sao lại biết bí mật này?

- Ngươi đã quên rồi sao, Trần Kỳ hiện tại sống chết không rõ, hắn liệu có thể rơi vào trong tay của Thân Quốc Cữu rồi không?

- Ừ rất có thể tuy nhiên Thân Quốc Cữu tại sao phải làm vậy?

- Hừ.

Vô Tấn cười lạnh một tiếng:

- Hắn chỉ châm ngòi cho quan hệ của ta vơi shp Hằng, sau biến ở Tấn Châu Ung Kinh cùng với Tề vương đã tạo thành xu thế kìm hãm Hoàng Phủ Hằng, Hoàng Phủ Hằng làm sao không thể xin ta giúp đỡ cho nên Thân Quốc Cữu cân nhắc lúc này chính là thân thế của ta, với sự đa nghi của Hoàng Phủ Hằng hắn sẽ lo lắng, do đó Hoàng Phủ Hằng không cách nào hợp tác với ta, chỉ tiếc Thân Quốc Cữu vẫn xem thường Hoàng Phủ Hằng rồi.

- Ý của điện hạ là, Hoàng Phủ Hằng muốn tới xin giúp đỡ?

- Đúng thế nếu không thì Hoàng Phủ Hằng tuyệt đối không để thái hoàng thái hậu tới đây hắn sẽ cân nhắc lợ hại ta cảm thấy được thái hoàng thái hậu sẽ giúp đỡ hắn.

Hai ngày nay Hoàng Phủ Vô Tấn kỳ thực cũng đang suy nghĩ thế cục trước mắt Tấn Châu sau khi bị Ung Kinh cướp lấy, Hoàng Phủ Hằng rơi vào hoàn cảnh rất xấu nếu như một khi Ung Kinh và Tề vương liên minh liên thủ đánh Hoàng Phủ Hằng, Hoàng Phủ Hằng chắc chắn phải thua, mà nếu như mình tham chiến thì khác, cho nên Hoàng Phủ Hằng mới để thái hoàng thái hậu tới đây.

Chu Tín không suy nghĩ khoáng đạt như Hoàng Phủ Vô Tấn, hắn cân nhắc thân phận chân thật của Vô Tấn, liệu có thể lợi dụng cơ hội này công khai hay không, đây là cơ hội tốt nhất.

- Điện hạ Hoàng Phủ Hằng đã xin người vậy thì dứt khoát ra điều kiện để Hoàng Phủ Hằng thừa nhâ người là cháu của Tấn An hoàng đế ta cảm thấy được như vậy mới là danh chính ngôn thuận, điện hạ dùng thân phận Lương vương tranh giành thiên hạ dù sao cũng không phù hợp, danh bất chính ngôn bất thuận, tuy nhiên hiện tại công khai thân phận, là cháu của Tân An hoàng đế con của Thiên Phượng thái tử thì khác.

- Ngươi nói rất có đạo lý đây đúng là cơ hội nhưng chuyện này chúng ta không cần phải gấp cần phải chờ thời cơ tốt nhất mới đạt được lợi ích lớn nhất.

Chu Tín thấy Vô Tấn cũng có tâm tư này thì lòng buông lỏng xuống hắn nghĩ nghĩ lại hỏi:

- Điện hạ cho rằng Tề vương cùng Ung Kinh có bao nhiêu khả năng kết minh.

Vô Tấn mỉm cười:

- Cái này ta cho rằng có bảy thành, xa thân đánh gần, tề vương chắc chắn không cùng Hoàng Phủ Hằng kết minh, trừ phi Hoàng Phủ Hằng phái trọng binh giúp Tề vương đánh Tấn Châu cuối cùng đem Tấn Châu tặng cho Tề vương, nhưng Hoàng Phủ Hằng sẽ không làm, quan trọng hơn là Tề vương nằm mơ đều muốn thay thế Hoàng Phủ Hằng cho nên cuối cùng Thân Quốc Cữu có thể đáp ứng điều kiện của Hoàng Phủ Chung hay không mới là quyết định.

Đoàn thuyền của thái hoàng thái hậu xuôi theo sông hoàng hà mà đi, cuối cùng cũng tới sông hoài.

Mặc dù ở trên thuyền điều kiện vô cùng tốt nhưng tiết trời nóng bức cũng khiến cho lữ trình đặc biệt gian nan, trong Bích Tiên nội cung không có hoạn quan chỉ có cung nữ, theo nàng tới sở châu.

Các cung nữ đều ở trong khoang thuyền tránh nóng, nhưng mà cũng có rất nhiều người tò mò ngó ra ngoài ngắm cảnh.

Thái hoàng thái hậu có thuyền gọi là Bách Phượng thuyền, kỳ thực là một chiếc lâu thuyền ba nghìn thạch có ba tầng, thái hoàng thái hậu ở tầng thứ hai do tâm phúc cung nữ của bà hầu hạ, mấy ngày nay tâm tình của thái hoàng thái hậu không tốt cho lắm, tin tức Triệu vương chết khiến cho bà vô cùng bi thương.

Ở trong khoang thuyền bốn thiếp thân nha hoàn đang cẩn thận hầu hạ thái hoàng thái hậu ăn cơm trưa, Diệp Vấn Thiên tuy là thái hoàng thái hậu nhưng thức ăn của bà vô cùng đơn giản, chỉ một chén cháo và một khối đậu hũ, bà tu hành mấy chục năm đều ăn như vậy.

- Các ngươi có thấy không đây là sông Hoài mẫu thân của ta là người Thọ Xuân quận, hiện tại gọi là Hoài Nam quận, hạn hán thiên tai liên tục, vô cùng khổ sở.

- Lão tổ mẫu hay lần này chúng ta tới Hoài Nam quận thăm một hen.

Một cung nữ cười hỏi.

- Không đi không đi nổi nữa.

Diệp Vấn Thiên thở dài:

- Lần này ta đến thăm tôn tử, nếu như có thể ta muốn ở Sở châu một thời gian ngắn, mấy cháu trai kia của ta tranh nhau người sống ta chết, thật khiến ta thương tâm, hơn nữa Giang Ninh phủ là chốn cũ của ta, ta ở đó vài năm, ở Giang Ninh ta cũng sinh ra Huyền Đức.

Nàng vừa dứt lời đột nhiên thuyền chậm lại, chỉ thấy một cung nữ hấp tấp chạy vào:

- Lão tổ mẫu phía trước là thuyền lớn chúng ta không đi vào được.

- Vậy nhất định là Vô Tấn đã đến, đám nhỏ này đỡ ta lên.

Bốn cung nữ đỡ Diệp Vấn Thiên, ở phía trước vài dặm một đội thuyền đông nghịt xuất hiện, mạn thuyền đứng đầy quân đội tinh kỳ phấp phới, phô thiên động địa.

Diệp Vấn Thiên dựa vào mạn thuyền, một quan quân ở bên bờ hô to:

- Thái hoàng thái hậu Lương vương điện hạ nghênh đón.

Diệp Vấn Thiên nở ra nụ cười, nói với mấy cung nữ bên cạnh:

- Có trông thấy không ta biết là cháu của ta sẽ tới đón ta

Hoàng Phủ Vô Tấn leo lên Bách Phượng thuyền, tới trước mặt tổ mẫu cung kính dập đầu:

- Tôn nhi Hoàng Phủ Vô Tấn dập đầu chúc tổ mẫu khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi.

- Bé ngoan mau đứng lên.

Diệp Vấn Thiên bắt đầu dò xét Vô Tấn cao thấp lộ ra nụ cười từ ái:

- So với năm trước thì đen nhiều hơn, gầy nhiều hơn cũng tinh ranh nhiều hơn, ừ có bộ dáng chư hầu một phương rồi.

Vô Tấn cười nói:

- Vốn Tô Hạm cũng muốn tới đón tổ mẫu nhưng nàng hai ngày nữa phải sinh rồi thật sự không sinh được hơn nữa Phượng Vũ cũng mang thai.

- A, Tề tiểu thư cũng mang thai rồi sao, được tốt nhất là cháu dâu của ta ai cũng mang thai sinh ta một đống chắt trai chắt gái.

Nhìn thấy cháu trai Vô Tấn, đau thương mấy ngày nay của Diệp Vấn Thiên không còn nữa, tâm tình trở nên vui vẻ.

Nàng kéo bốn tâm phúc cung nữ lên cười nói với Vô Tấn:

- Bốn giai nhân xinh đẹp này để lại cho ngươi hi vọng các nàng tương lai cũng có thể sinh ra tôn tử cho ta.

*****

Diệp Vấn Thiên nửa thực nửa giỡn khiến cho bọn họ đỏ mặt tía tai, không dám ngẩng đầu lên, Vô Tấn cũng hơi xấu hổ mà gãi gãi đầu. Diệp Vấn Thiên ôn nhu cười:

- Có gì mà xấu hổ, nam hôn nữ gả chẳng lẽ các ngươi muốn cả đời làm ni cô sao, đứa cháu này của ta vừa cao vừa anh tuấn, các ngươi đốt đèn lồng tìm cả đời cũng không thấy.

Bốn cung nữ bên cạnh mắc cỡ đỏ mặt nhiều hơn, Vô Tấn nhịn không được hướng về phía tổ mẫu nói:

- Bên ngoài phơi nắng khó chịu tổ mẫu mau trở lại buồng nhỏ trên thuyền.

- Trở lại khoang thuyền đi ta cũng muốn nghỉ ngơi một chút, hoàng đế có một phong thư cho con, con xem đi, buổi tối đến ăn cơm với ta.

Diệp Vấn Thiên lại để cho cung nữ đem thư của Hoàng Phủ Hằng giao cho Vô Tấn, trong lòng nàng thầm trầm tĩnh lại, thân thể cảm thấy mỏi mệt vô cùng, quay lại khoang thuyền nghỉ ngơi.

Vô Tấn mệnh cho đội tàu xuất phát, bắt đầu từ từ chạy tới Giang Ninh phủ.

Trong khoang thuyền, Hoàng Phủ Vô Tấn mở phong thư mà Hoàng Phủ Hằng viết cho hắn, Hoàng Phủ Hằng không dùng giọng điệu hoàng đế mà là dùng giọng huynh trưởng nhờ huynh đệ mình trợ giúp, cho thấy Hoàng Phủ Hằng cũng đủ thành ý.

Vô Tấn đi tới trước vách tường ở đó treo một địa đồ cực lớn của Đại Ninh vương triều hắn nhìn hồi lâu từ Sở châu nhìn lên Tề châu, theo thời cơ mà nói, tiến công Tề quân ở U Châu là hữu hiệu nhất, hiện tại Tề châu đại quân đã rút lui vè phía nam.

Nhưng quan trọng là hắn tiến công cũng phải trả giá thảm trọng mà Hoàng Phủ Hằng liệu có thừa cơ tiến vào Sở châu không.

Vô Tấn không còn là người xúc động nữa, hắn cân nhắc hồi lâu, thậm chí hoài nghi Hoàng Phủ Hằng đã thiết lập một ván cục, đồng ý cho hoàng thái hậu nam tuần để mê hoặc chính mình, hắn thậm chí sẽ đáp ứng tất cả điều kiện của mình, mục đích là muốn tiến công Tề châu, sau đó hắn sẽ tiến công tới sở châu.

Theo vị trí chiến lược mà nói, chiếm lĩnh Sở châu có thể tiến tới Lĩnh Nam, từ đó khống chế toàn bộ Trường Giang, có thể cùng với Trung Nguyên toàn bộ chiếm cứ, từ điểm này mà nói, Sở châu đối với Hoàng Phủ Hằng có giá trị vượt xa hơi Tề châu.

Hoàng Phủ Hằng sẽ tuân thủ hứa hẹn với mình tuyệt không lợi dụng mình tiến công mà tiến công Sở châu sao? Điều này khó mà tin được.

Tuy nhiên hợp tác với Hoàng Phủ Hằng không phải không được, bất cứ chuyện gì cũng có thể làm nhưng phải cân nhắc lợi hại.

Hoàng Phủ Vô Tấn trầm tư thật lâu.

Vào bữa cơm tối, Vô Tấn cùng với tổ mẫu ăn mấy món thanh đạm, tuy nhiên đậu hũ biến thành thịt kho tàu, lại thêm một bàn bánh bao.

Diệp Vấn Thiên buổi chiều ngủ một giấc đã khá hơn rất nhiều, nàng gắp đồ ăn cho Vô Tấn áy náy cười nói:

- Tổ mẫu là cư sĩ không thể đụng vào đồ ăn mặn cũng khó có thể để ngươi ăn chay với ta.

Vô Tấn rất thích ăn thịt kho tàu đậu hũ, đảo mắt một cái hắn đã ăn hết chén cơm, hắn liền đưa chén cho cung nữ, rồi cười nói với tổ mẫu:

- Ngẫu nhiên ăn một lần, thì còn cảm thấy được chứ bắt con ngày nào cũng ăn thì chịu không được.

- Con trẻ tuổi mỗi ngày phải xử lý nhiều chuyện, ăn hết khẳng định không được, ta cũng chỉ muốn con ngẫu nhiên ăn một bữa cơm với tổ mẫu mà thôi.

Ngữ khí của Diệp Vấn Thiên nhu hòa, nở ra nụ cười hiền lành tràn ngập yêu thương, nàng lại nghĩ tới phong thư hồi trưa đưa cho Vô Tấn:

- Hoàng đế gửi thư cho con, con thấy thế nào?

Vô Tấn gật đầu:

- Hắn hi vọng con có thể níu giữ Tề châu.

Dừng một chút, Vô Tấn lại hỏi;

- Tổ mẫu có hi vọng con trợ giúp hắn không?

Diệp Vấn Thiên lắc đầu:

- Chuyện của các ngươi ta nhất định sẽ không hỏi tới, đều là cháu của ta, ngươi nói ta phải làm sao bây giờ, Vô Tấn ta biết là ta không cản trở được ngươi ta chỉ hi vọng cuối cùng ngươi nghĩ tới các ngươi đều cùng một huyết mạch.

Vô Tấn lặng yên nhẹ nhàng gật đầu một lát sau hắn thở dài một hơi:

- Con có ý định công khai thân phận của mình, nói với thế nhân con là cháu của Tấn An hoàng đế.

Diệp Vấn Thiên kinh ngạc nàng nhìn Vô Tấn hiển nhiên bà bị suy nghĩ này của Vô Tấn làm cho hoảng sợ, ở Lạc Kinh Hoàng Phủ Hằng nhiều lần muốn biết không ngờ Vô Tấn lại muốn để lộ ra.

Nhưng Diệp Vấn Thiên nhìn thấy Vô Tấn toát ra một vẻ kiên nghị trong mắt thì trầm mặc rồi gật nhẹ đầu:

- Ta dùng thân phận thái hoàng thái hậu chứng minh cho ngươi.

Tôn nhi không cần tổ mẫu xác minh, tôn nhi còn muốn đương kim hoàng đế xác minh.

Vô Tấn tiến thêm một bước giải thích nói:

- Hắn không phải muốn con trợ giúp hắn sao, con có thể nhưng mà trước hết hắn phải tỏ lòng thành bằng cách thừa nhận thân phận của con.

Diệp Vấn Thiên lặng lẽ nhìn cháu trai nàng có một cảm giác chuyện này thật vớ vẩn, Vô Tấn đúng là bảo hổ lột da, mà chuyện bảo hổ lột da này lại có khả năng làm được.

Diệp Vấn Thiên bỗng nhiên ý thức được nàng cũng không yên lòng nhất là vì vậy, Vô Tấn kỳ thật cũng không phải là kẻ yếu.

Bốn ngày sau đội thuyền của Diệp Vấn Thiên cuối cùng cũng tới Giang Ninh phủ, dựa theo bản ý củ Vô Tấn, hắn ở Giang Ninh phủ tổ chức một nghi lễ nghênh đón long trọng tiếp thái hoàng thái hậu, động viên mười vạn dân chúng tới.

Nhưng Diệp Vấn Thiên lại không muốn quấy nhiễu dân chúng, cuối cùng Vô Tấn đành phải tiếp nhận sự cố chấp của bà, phái người tới thông tri quan phủ Giang Ninh hủy bỏ nghi thức nghênh đón.

Đội thuyền của thái hoàng thái hậu buổi trưa tới bến thuyền Giang Ninh huyện, không lên bờ mà lập tức đổi thành thuyền nhỏ năm trăm thạch, tiến vào của thành, đúng vào hoàng hôn, thái hoàng thái hậu cùng một trăm cung nữ đã tới phủ của Hoàng Phủ Vô Tấn.

Tô Hạm dẫn đầu người nhà ra nghênh đón tổ mẫu tới.

Thái hoàng thái hậu run rẩy bước lên, Tô Hạm chỉ có thể hạ thấp người thi lễ:

- Lão tổ mẫu, Tô Hạm ra mắt.

Thái hoàng thái hậu rất thích cháu dâu này, bà vội vàng khoáng tay:

- Con sắp sinh rồi cẩn thận một chút ngàn vạn lần không nên động tới thai khí.

Kinh Nương đem hài nhi bảo bối của mình ôm tới trước mặt bà:

- Lão tổ mẫu đây chính là chắt của tổ mẫu.

- Đúng là tiểu tử này nó rất giống tổ phụ của nó khi còn bé, thần thái giống lỗ tai càng giống.

Thái hoàng thái hậu rất thích đứa nhỏ này, nàng hận không thể ôm hài tử vào ngực tuy nhiên tuổi già ôm cũng không niổ rồi đành đưa ra một khối ngọc bội cho Kinh Nương:

- Kinh Nương ba tuổi đeo vào cho nó.

Kinh Nương tiếp nhận ngọc bội rồi cám ơn:

- Đa tạ tổ mẫu con nhớ kỹ rồi, nhất định sẽ đeo cho nó.

Lúc này Vô Tấn mang một đôi song sinh Lạc Lạc và Đóa Đóa tới, sờ gáy của bọn nó rồi cười nói:

- Mau dập đầu với thái tổ mẫu.

Hai tiểu gia hỏa lập tức quỳ xuống dập đầu:

- Lạc Lạc cùng Đóa Đóa ra mắt tổ mẫu.

Thái hoàng thái hậu ngây người hỏi:

- Vô Tấn hai hài tử này là ai?


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-411)


<