← Hồi 357 | Hồi 359 → |
Hoàng Phủ Điềm hiểu rõ trong lòng, Thân Quốc Cữu trở về Ung Kinh đã năm ngày rồi nhưng không có động tĩnh gì, hắn nhất định là đang tiến hành kế hoạch, hiện tại đã đến cho thấy kế hoạch đã lộ diện.
- Sách lượng, tướng quốc xin nói thẳng trẫm muốn nghe một chút.
- Là thế này thần trong thời gian này vẫn một mực chăm chú nhìn động tĩnh Sở châu thần vường mới nhận được tin tức từ Lạc Kinh Hoàng Phủ Hằng phái Tô Tốn làm đặc sứ tay không trở về không được một đồng tiền nào, cũng không có một hạt lương thực, ngay cả Dư Hàng quân Dương Đình An đã vận chuyển tiền bạc ra biển cũng bị Vô Tấn chặn đường lại, bệ hạ đây là một tin tức rất vi diệu.
- Ý của tướng quốc là Hoàng Phủ Hằng cùng với Hoàng Phủ Vô Tấn tồn tại mâu thuẫn rất sâu?
- Chính là như thế, chúng ta nghĩ biện pháp để bọn họ phát sinh mâu thuẫn gay gắt khiến bọn họ không thể không xé rách mặt nhau.
Hoàng Phủ Điềm từ từ ngồi xuống, trầm tư trong chốc lát;
- Thế nhưng mà... chúng ta làm sao để xé rách mặt bọn họ ra?
Thân Quốc Cữu cười cười hắn không gấp trả lời vấn đề này, đem câu chuyện đến một việc khác:
- Bệ hạ chuyện này giao cho thần xử lý cần dùng một chút thủ đoạn, sau này thần sẽ bẩm báo với bệ hạ, thần muốn đi bước thứ hai.
Hoàng Phủ Điềm chăm chú nhìn Thân Quốc Cữu, hắn rất hiểu rõ Thân Quốc Cữu Thân Quốc Cữu tất nhiên là có phương án nhưng không chịu nói với mình điều này khiến cho Hoàng Phủ Hằng trong lòng rất không vui, nhưng Hoàng Phủ Hằng cũng là người có lòng dạ hắn cũng chỉ gật gật đầu:
- Tướng quốc mời nói.
Thân Quốc Cữu đi tới trước địa đồ dùng cây gỗ chỉ Tấn Châu:
- Bệ hạ Tấn Châu chính là thông đạo với hà bắc, là yếu địa chiến lược cũng là nơi lương thực sản sinh nếu như chúng ta có thể nắm được Tấn Châu thì đối với chiến lược khuếch trương của chúng ta sẽ có ý nghĩa rất lớn, hiện tại Tề vương tấn công quy mô tới Hà Bắc, Hoàng Phủ Hằng cũng đã chiếm lĩnh Kinh Châu kế tiếp hắn cũng sẽ tiến vào Tấn Châu bệ hạ chiến tranh tranh đoạt Tấn Châu chúng ta mặc dù không muốn tới sớm nhưng không thể tránh né được.
Hoàng Phủ Điềm đi tới trước địa đồ, nhìn nó rồi nói:
- Ta đồng ý với đề nghị của tướng quốc nhưng mà phải đánh trận thế nào, tướng quốc trong lòng chắc đã có phương án?
- Thần cân nhắc làm thành hai đường nam bắc tiến công.
Thân Quốc Cữu chỉ ngón tay về phía bắc Duyên Xuyên huyện:
- Phía bắc kéo dài là độ khẩu sông Hoàng Hà, thẳng tới Thái Nguyên phủ mà phía nam thì kéo dài tới Hàn Thành, chiếm lĩnh Hà Đông quận và Giáng quận, lão thần đoán chừng Hoàng PhủHằng cũng đưa quân đội tiến nhập Hà NỘi nói như vậy một hồi kịch chiến ở phía Nam Tấn Châu không thể tránh né, co nên lão thần hi vọng quân đội phía bắc có thể xuôi nam phối hợp phái nam tác chiến tiêu diệt toàn bộ quân đội của Hoàng Phủ Hằng, như vậy Tấn châu sẽ thuộc về chúng ta, nắm được Tấn chông, đông kết Tề vương lại có thể châm ngòi cho Hoàng Phủ Hằng cùng với Hoàng Phủ Vô Tấn mâu thuẫn, như vậy Hoàng Phủ Hằng diệt vong là nằm ở trong tầm tay.
Hoàng Phủ Điềm từ từ gật nhẹ đầu hắn không thể không thừa nhận Thân Quốc Cữu rất có ánh mắt chiến lược trên thực tế xa thân gần đánh, đông kết Tề vương liên hợp với Dự châu đây đúng là thượng sách.
Bố cục của tướng quốc trẫm đã minh bạch trẫm sẽ nói với mẫu hậu thuyết phục mẫu hẫu phái binh phía bắc tiến vào Tấn Châu.
Ngày tám đầu tháng năm, một chi đại quân sáu vạn người xuất hiện ở độ khẩu Duyên Xuyên huyện chi đại quân này được gọi là Ung châu bắc quân do hoàng thái hậu Thân Thấm Ngọc khống chế, dựa theo hiệp nghị của bà với Thân Quốc Cữu sau khi công chiến Tấn Châu dùng Thái Nguyên làm ranh giới, phía bắc do quân đội của bà khống chế, mà phía nam do Thân Quốc Cữu khống chế.
Trên bến thuyền lúc này tấp nập người qua lại sáu vạn đại quân cùng với hai vạn chiến mã và đồ quân nhu chồng chất, không ngừng.
Cùng lúc này Thân Quốc Cữu bổ nhiệm Tú Y vệ Thiệu Cảnh Văn làm chủ tướng tám vạn đại quân, chia làm hai đội phía bắc tới Hàn Thành, phía nam tới Hợp Dương.
Mà bên Dự Châu Hoàng Phủ Hằng cũng bổ nhiệm cho binh bộ thượng thư Dương Thịnh làm đại nguyên soái, bổ nhiệm cho đại tướng quân Mai Hoa vệ Lý Duyên làm Huỳnh Dương đô đốc, Tần Hãn vũ làm tả hữu thống quân đại tướng, tháng năm bắt đầu xuất phát, mang mười lăm vạn địa quân phân biệt theo Củng huyện cùng với Huỳnh Trạch huyện tiến nhập Hà Nội quận.
Một hồi chiến tranh tranh đoạt Tấn Châu mở màn, ý nghĩa chiến tranh tranh giành Trung Nguyên chính thức bắt đầu.
Mười lăm vạn đại quân của Hoàng Phủ Hằng phân biệt vượt qua đồ núi tiến vào Trường bÌnh quận, nhị quân lục tục tới Trường Bình Quận lục tục tiến lên phía bắc, đại nguyên soái Dương Thịnh ở Hà Nội phát động mệnh lệnh, mệnh cho Lý Duyên từ Thấm Thủy tới Giáng quận mà Tần Hán Vũ thì chiếm lĩnh Thượng Đảng quận.
Ba ngày sau quân tiên phong năm nghìn người của Lý Duyên ở Thấm Thủy quận gặp tao ngộ phục kích của đại tướng Thiệu Cảnh Văn, Lý Duyên tự mình dẫn đại quân tới giúp bị Thiệu Cảnh Văn phái kỵ binh theo đường vòng về phía sau hủy đồ quân nhu hậu cần Lý Duyên hoảng sợ triệt thoái, Thiệu Cảnh Văn thừa cơ đuổi theo Lý Duyên bị đánh bại đồ quân nhu hoàn toàn bị mất, người đầu hàng vô số kể, bảy vạn đại quân tổn thất hơn một nửa, bị ép lui về Thấm Thủy phải cầu viện Dương Thinh, Đông Ninh đại quân bắt đầu bất lợi.
Thiệu Cảnh Văn giết địch một vạn, tù binh bắt hai vạn trận chiến này mở màn thắng lợi truyền tới Ung Kinh khiến cho Thân Quốc Cữu vui mừng rất nhiều, hắn xin chỉ thị của Thân hoàng hậu, hạ chỉ phong Thiệu Cảnh Văn làm huyện công, Thân hoàng hậu đáp ứng thỉnh cầu của hắn, đồng thời thưởng một vạn ngân lượng, hạ chỉ cho người gõ trống khua chiêng chúc mừng thắng lợi.
Mọi người gõ trống khua chiêng ở trên đường cái hai bên dân chúng chật ních tới xem, Ung Kinh dân chúng vẫn không hiểu tại sao chiến thắng Lạc Kinh thì có gì đáng chúc mừng, loại vui mừng này làm sao bằng được với chiến thắng dị tộc, tuy nhiên bản tính của con người là thích xem náo nhiệt cho nên người tới xem vẫn rất đông.
Một hắc y nam tử dắt ngựa đi trên đường, hắn đi rất vội hoàn toàn không có tâm để ý tới náo nhiệt trên đường, một phút đồng hồ sau, hắc y nam nhân tiến vào Tuyên Nhân phường, tìm một ngôi nhà lớn.
- Cho hỏi.
Hắc y nam tử hướng về phía người giữ cửa mà chắp tay:
- Nơi này có phải là phủ đệ của Bạch thượng thư không?
- Ngươi là ai?
Người giữ cửa ngáp một cái, cảm thấy khinh thường người tới mặc áo vải màu đen đây là cách ăn mặc của tầng lớp hạ đẳng.
*****
Hắc y nhân không để ý tới thái độ của hắn vẫn lễ phép mà cười nói:
- Ta tới từ Giang Đô nhận được sự phân phó của tiểu thư tới đưa thư cho Bạch thượng thư.
Khuôn mặt của người giữ cửa lộ ra sự vui vẻ, hóa ra là tiểu thư phái người tới, là hòn ngọc quý của lão gia, nửa năm trước nàng cùng với trượng phu mới cưới đi Giang Đô tin tức đều không có, lão gia hiện tại như muốn điên lên.
- Xem ngươi phong trần mệt mỏi hóa ra là từ Giang Đô đưa tin tới đây, xin chờ một chút ta sẽ đi bẩm báo với lão gia.
Người giữ cửa liền tiến vào trong phủ chạy như bay.
Bạch thượng thư chính là hình bộ thượng thư Bạch Minh Khải, hắn đồng thời cũng là đại ý tự khanh kiêm ngự sử đại phu, là tâm phúc mà Thân thái hậu bồi dưỡng, Bạch Minh Khải năm nay năm mươi tuổi, thân thể hơi ốm yếu hắn sinh ra hai đứa con trai một con gái, hai con trai đều ở ngoài làm quan, không ở bên cạnh mà con gái Bạch Miêu Nhi thì ba mươi sáu tuổi hắn mới sinh thân thể rất giống hắn, từ nhỏ đã gầy yếu, là hòn ngọc quý trong tay của Bạch Minh Khải, từ nhỏ đã yêu thích.
Thê tử của Bạch Minh Khải cùng với mẫu thân của Hoàng Phủ Anh Tuấn là biểu tỷ muội có tầng quan hệ này cho nên từ nhỏ Bạch Miêu Nhiết dã được hứa hôn cho Hoàng Phủ Anh Tuấn, Bạch Minh Khải không thích Hoàng Phủ Anh Tuấn này từ nhỏ hắn đã ỷ vào hoàng tộc của mình mà ngang ngược nhưng sau đó vợ của hắn kiên trì cái hôn sự này, thế lực của nhà mẹ đẻ thê tử rất lớn hơn nữa Hoàng Phủ Huyền Đức cũng ủng hộ cho nên Bạch Minh Khải đành phải nghe theo.
Bạch Minh Khải xuất thân tiến sĩ, hắn là đồng hương của Tô Tốn, cũng là môn sinh của Tô Tốn, đọc sách vài ngay, Bạch Minh Khải nhìn trúng cháu của Tô Tốn là Tô Kỳ để làm con rể, hiện tại đang giữ chức giám sát Lạc Kinh quân khí chủ bộ, hiện tại hắn mới hai mươi hai tuổi tuổi trẻ tài cao, tướng mạo đều tốt, hơn nữa Tô Tốn cũng có ý cho hắn kết mối thân này, chỉ tiếc vợ của hắn kiên trì quan hệ thông gia với hoàng tộc khiến cho Bạch Miêu Nhi phải gả cho Hoàng Phủ Anh Tuấn.
Hai ngày nay tâm tình của Bạch Minh Khải vô cùng không tốt, hắn đã nhận được tin Hoàng Phủ Anh Tuấn đã bị Hoàng Phủ Vô Tấn đánh bại, chạy trốn tới Bành thành quận mà đầu phục Hoàng Phủ Hằng được phong làm tổng quản Bành thành, tên khốn kiếp này lấy lý do vợ của hắn không sinh con được nên tuyên bố bỏ vợ điều này khiến cho Bạch Minh Khải như muốn vỡ cả lồng ngực mới lập gia đình nửa năm, muốn thân thể yếu kém bạc nhược của con gái hắn sinh con sao?
Vì chuyện này Bạch Minh Khải cùng với thê tử đã cãi cọ rất nhiều, hắn vô cùng hận thê tử trước kia vẫn luôn cho rằng gả con gái cho Hoàng Phủ Anh Tuấn, cũng hận mình lúc trước ngu ngốc nghe theo
Trong lòng Bạch Minh Khải vô cùng lo lắng cho con gái liệu có thể ở trong loạn quân gặp nguy hiểm gì khong, hơn nữa Hoàng Phủ Anh Tuấn bỏ rơi nàng, một nữ tử hiu quạnh ở bên ngoài biết phải làm sao? Hắn đã phái người tới Lạc Kinh và Bành thành tìm kiếm con gái của mình nhưng không ra tin tức.
Bạch Minh Khải trong lòng vô cùng phiền muộn cho nên ở trong phòng đọc sách đối với việc Thiệu Cảnh Văn đại thắng ở Tấn châu hắn không có chút tâm tình vui mừng gì.
Đúng lúc này tiếng bước chân dồn dập chạy tới, thanh âm của lão quản gia cất lên:
- Lão gia tiểu thư có tin tức.
Bạch Minh Khải đứng lên nửa mừng nửa lo:
- Tin tức gì?
- Bên ngoài phủ đi tới một người nói là do tiểu thư phái tới đưa tin.
Bạch Minh Khải gấp tới mức quát to lên:
- Còn không mau đưa hắn vào đây, xem hắn đưa thư gì.
quản gia chạy vội rời đi, Bạch Minh Khải vừa mừng vừa vội, đi đi lại lại trong thư phòng con gái gửi thư cho thấy nó còn sống, chỉ cần con gái còn sống cái gì cũng tốt.
Một lát sau quản gia đem hắc y nhân tiến vào thư phòng, hắc y nhân thi lễ với y:
- Tiểu nhân phụng mệnh của tiểu thư tới đưa thư cho lão gia.
Hắn lấy từ trong tay ra một phong thư dày đưa cho Bạch Minh Khải, Bạch Minh Khải nhìn thoáng qua nam tử này, trong lòng hồ nghi, nam tử này có lẽ là một quân nhân nhưng mình chưa từng bái kiến hắn.
Nhưng đúng lúc này hắn không quan tâm tới người đưa tin nữa hắn nhìn thấy bút tích trên phong thư thì phát hiện ra đây chính là bút tích của con gái mà hắn ngày nhớ đêm mong.
Càng nhìn nước mắt của hắn lại từ từ rơi xuống, nữ nhi bảo bối của hắn bị tên khốn kiếp kia ngược đãi, còn bị hắn ẩu đả công nhiên mang kỹ nữ về nhà vũ nhục, cuối cùng đem nàng để lại trong loạn quân, chính mình chạy thoát, tao ngộ này khiến cho Bạch Minh Khải phải đau nhức vô cùng.
Hắc y nam tử ở bên cạnh thấy hắn thất thốt trước mặt người ngoài thì trong lòng cũng thầm cảm thán: Quả nhiên là một người cha tốt yêu thương nữ nhi của mình.
Bạch Minh Khải lau nước mắt tiếp tục xem thư, hắn xem đến cuối thì lắp bắp kinh hãi con gái bây giờ đang ở Giang Ninh Lương vương phủ tuy hắn biết rõ Lương vương phi chính là Cửu Thiên cháu gái của Tô Tốn từ nhỏ quan hệ rất tốt với con gái của mình tuy nhiên con gái của mìn ở trong Lương vương phủ, Thân Quốc Cữu nếu như biết thì mình sẽ thê thảm.
Hắc y nhân biết rõ sự lo lắng của Bạch Minh Khải liền khom người thi lễ:
- Mong Bạch thượng thư yên tâm, tiểu thư ở Lương vương phủ vô cùng an toàn, tâm tình rất tốt, hơn nữa cũng che giấu kín đáo không có bất kỳ ai biết rõ.
- Người là ai?
Bạch Minh Khải đột nhiên nhớ tới mình chưa hỏi.
Hắc y nhân cung kính đáp:
- Tạ hạ họ Dư là thân vệ của Lương vương điện hạ.
- Hừ, Hoàng Phủ Vô Tấn bắt nữ nhi của ta làm con tin sao?
Bạch Minh Khải hừ lạnh một tiếng.
Hắc y nhân không chút hoang mang nói:
- Bạch tiểu thư ở phủ Lương vương là do Lương vương phi quyết định, cũng là do Bạch tiểu thư nguyện ý, Lương vương hiện tại không ở Giang Ninh mà là đang ở Đông Hải quận và Dư Hàng quận, nếu như thượng thư muốn Lương vương sẽ ngay lập tức đưa Bạch tiểu thư trở về Ung Kinh.
- Được rồi có về hay không là do nàng ta quyết định.
Bạch Minh Khải cũng không ngốc y biết rằng con gái hiện tại không tệ hắn cũng tin Lương vương phi có thể bảo vệ tốt con gái của mình, hơn nữa trong lòng hắn rất rõ ràng, nếu như con gái của mình trở lại Ung Kinh trên đường sẽ qua khu vực khống chế của Hoàng Phủ Hằng, vô cùng nguy hiểm.
Hắn trầm ngâm một thoáng lại cảm thấy cảm kích với Hoàng Phủ Vô Tấn, nhưng mà dù sao Hoàng Phủ Vô Tấn cũng là người của Lạc Kinh là đối địch với bọn họ.
← Hồi 357 | Hồi 359 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác