← Hồi 355 | Hồi 357 → |
Tề Phượng Vũ gật đầu:
- Chúng ta buổi tối đi ăn mì.
- Được buổi tối ta cùng đi với nàng.
Ở trong Tề Đại Phúc tiền trang ngồi mười mấy người, người cầm đầu chính là Trần Chí Đạc, hắn đang ngồi trên một cái gường bên cạnh là con trai của hắn Trần Ang Bang, còn có huynh đệ Trần Hổ Trần Bưu, cháu của hắn Trần Chúc chưa tới, mà bên phải của Trần Chí Đạc thì là Trần Anh, lúc này nàng cắn chạt bờ môi thần sắc vô cùng phức tạp vừa muốn nhìn Vô Tấn lại vừa không muốn, vì hắn đã lấy vợ phản bội lời thề năm đó.
Lúc này ở bên ngoài truyền tới từng tiếng bước chân, Trần Chí Đạc hướng về phía Trần Ang Bang mà nói:
- Tất cả đều do ta nói ngươi không được xen vào.
- Vâng phụ thân.
Từ khi nhi tử phản bội bị mất tích, huynh đệ Định Quốc lại bị nó giết, Trần Ang Bang như già đi mười tuổi mái tóc đã hoa râm thần sắc cũng không còn như trước.
Tiếng bước chân từ từ vang lên, Hoàng Phủ Vô Tấn mang theo Tề Phượng Vũ đi tới:
- Để cho mọi người đợi lâu rồi.
Trần Chí Đạc mấy năm trước ở Lưu Cầu đảo từng bái kiến hắn, Vô Tấn trước mắt cùng với Vô Tấn khi đó hoàn toàn bất đồng, tuy bộ dáng vẫn như lúc trước nhưng đã hoàn toàn thay đổi thành một con người khác, cử chỉ hành động đều mang theo sự uy nghiêm của người thống trị.
Điều này khiến cho Trần Chí Đạc phải thầm than, lúc trước Vô Tấn ngu dốt khiến cho hắn không muốn Vô Tấn đảm nhiệm chức vụ quốc vương Lưu Cầu đảo nhưng hôm nay người bọn họ chứng kiến lại là một chủ nhân trung thổ tương lai.
Vô Tấn mang theo Tề Phượng Vũ quỳ xuống trước mặt Trần Chí Đạc:
- Ngoại tôn Vô Tấn cùng ngoại tức Tề thị dập đầu bái kiến ngoại công bái kiến cữu cữu.
Cho dù Vô Tấn không thích Trần gia thực tế Ngu Hải Lan nói những chuyện cũ kia khiến cho hắn có phản cảm với trần gia nhưng dù sao đây cũng là ông ngoại của hắn, lần đầu tiên gặp mặt hắn cần phải quỳ ra lễ, đây là lễ tiết tối thiểu nhất.
Trần Chí Đạc khoát tay cười nói:
- Vô Tấn đứng lên đi.
Vô Tấn hướng về phía Trần Anh cười cười lại nhìn Trần Hổ Trần Bưu rồi ngồi xuống, mặt của Trần Anh bỗng nhiên đỏ lên, Tề Phượng Vũ đã nghe chuyện cũ của Vô Tấn do Ngu Hải Lan kể lại trong lòng nàng cũng thầm thở dài, giữ chặt tay Trần Anh:
- Chúng ta đi bên ngoài nói chuyện.
Trần Chí Đạc cũng gật đầu cười nói:
- Đi thôi Anh nhi đi theo Tề gia tiểu thư ra ngoài nói chuyện.
Trần Anh im lặng cũng không để ý tới Vô Tấn, theo Tề Phượng Vũ đi ra ngoài.
Gian phòng đóng lại Trần Chí Đạc thở dài khẽ nói với Vô Tấn:
- Ta lần này tới gặp con là muốn đàm luận về chuyện giải tán Phượng Hoàng hội.
Hoàng Phủ Vô Tấn sững sờ, tuy nhiên hắn không biểu hiện sự giật mình ra ngoài mặt mà chỉ thản nhiên nói:
- Tại sao lại giải tán Phượng Hoàng hội.
Trần Chí Đạc cười nói:
- Khả năng là ngươi lý giải sai rồi, ta nói là Phượng Hoàng hội danh xưng sẽ không còn tồn tại, nhưng quân đội và chiến thuyền vẫn tồn tại, tuy nhiên bọn họ là quân đội Lưu Cầu quốc, Vô Tấn con minh bạch ý của ta chứ?
Hoàng Phủ Vô Tấn nhẹ nhàng gật đầu:
- Chúc mừng ngoại công trở thành quố công Lưu Cầu đảo.
Trần Chí Đạc cười khổ một tiếng:
- Kỳ thật Lưu Cầu quốc quân hẳn là Thiên Phượng, Trần gia thật là có lỗi với Thiên Phượng mà con thì không có khả năng trở thành Lưu Cầu quốc công, Vô Tấn thật xin lỗi.
- Không có gì, bất kể phụ thân hay là con thì chí hướng của chúng ta vẫn là lặp lại đế vị của Tấn An hoàng đế một quốc quân Lưu cầu đảo con không để trong lòng.
Lời nói của Vô Tấn mang theo một vẻ ngạo mạn cũng mang theo một sự tự tin khiến cho khuôn mặt của Trần Chí Đạc hiện ra vẻ xấu hổ, trong Tấn An lục dũng sĩ trần gia là người duy nhất không trợ giúp chủ cũ.
trong phòng trầm mặc, sau nửa ngày Trần Chí Đạc mới từ từ nói:
- Vô Tấn ta lần này tới đây hi vọng có thể đem toàn lực trợ giúp con trở về vị trí cũ, bất kể là quân đội hay tài vật, chỉ cần con cần tất cả đều giao cho con.
Hoàng Phủ Vô Tấn lâm vào trầm tư, theo bản tâm mà nói hắn cái gì cũng không muốn nhưng mà tương lai muốn làm một kẻ thống trị thì hắn không cho phép một cường đại thủy quân xuất hiện ở Đông Hải quận, bởi vì một đảo Lưu Cầu nh nhỏ không thể nuôi dưỡng quân đội lớn như vậy, chỉ có thể làm con đường hải tặc, cần phải chiếm diện tích đất rộng hơn, nhiều đảo hơn thành đại Lưu Cầu đảo, Vô Tấn quyết không thể cho bọn họ làm như vậy.
Trầm tư hồi lâu hắn từ từ nói:
- Con chỉ hi vọng, Lưu Cầu quốc thay con làm một chuyện triệt để tiêu diệt giặc oa, sau đó có thể chiếm lĩnh Cửu Châu đảo của Nhật Bản, nếu như mọi người chiếm Cửu Châu đảo, Đại Ninh vương triều sẽ chính thức thừa nhận Trần gia kế thừa Lưu Cầu quốc.
Trần Chí Đạc tìm tới Vô Tấn cố nhiên là muốn trợ giúp Vô Tấn về vị trí cũ đồng thời xác thực là hắn cũng có tư tâm, hắn hi vọng Đại Ninh vương triều có thể thừa nhận, đồng thời bọn họ cũng muốn đạt được đại Lưu Cầu đảo, nhưng tâm tư của hắn đã bị Vô Tấn khám phá.
Khuôn mặt của Trần Chí Đạc hiện ra một vẻ khổ sở, Vô Tấn lúc nào thì trở nên khôn khéo như vậy, chiếm cứu Cửu Châu là điều kiện để Đại Ninh vương triều thừa nhận Lưu Cầu đảo, nhưng mà một khi bọn họ chiếm được Cửu Châu đảo thì bọn họ sẽ lâm vào chiến tranh trường kỳ với Nhật Bản.
Hoàng Phủ Vô Tấn dùng một mũi tên bắn hai con nhạn, đồng thời suy yếu cả Nhật Bản và Lưu Cầu đảo.
Trần Chí Đạc nhìn nhi tử Trần Ang Bang, Trần Ang Bang gật đầu, tỏ vẻ có thể tiếp nhận đề nghị này.
- Được rồi.
Trần Chí Đạc cuối cùng cũng đáp ứng:
- Chúng ta có thể xuất binh tới Cửu Châu đảo, nhưng ta cũng có một điều kiện nho nhỏ.
- Ngoại công cứ nói.
Trần Chí Đạc nhìn ra ngoài cửa, lắc đầu cười nói:
- Kỳ thật cũng là tâm nguyện mẫu thân của con, hi vọng con có thể lấy A Anh, coi như là thể hiện sự thuần phục của Trần gia với con được không?
Hoàng Phủ Vô Tấn trầm tư một lát, cuối cùng gật nhẹ đầu:
- Chờ con trở thành hoàng đế Đại Ninh vương triều, con nhất định sẽ lấy nàng làm phi, không phải là Trần gia thuần phục với chủ mà là Lưu Cầu quốc vương thuần phục với Đại Ninh vương triều.
Người của Trần gia đều ngây ngốc một hồi.
............. .
Hoàng Phủ Vô Tấn ở trong phòng trầm tư, hắn cảm thấy thật bi ai, trong lòng cảm thấy thất lạc gì đó, đánh mất một loại huyết mạch tình thân, bởi vì hắn quá khôn khéo nhìn thấu dụng ý chân thật của Trần gia, ý đồ của Trần gia vô cùng minh xác, để cho ngoại công ra mặt, bọn họ nguyện ý xuất binh và xuất lương nhưng mụ đích thật sự của bọn họ không phải là trợ giúp chủ cũ, bọn họ là nghĩ tới Lưu Cầu đảo.
*****
Có lẽ phải cảm tạ Ngu Hải Lan, nàng vạch trần người của Trần gia khiến cho thân tình của hắn trở nên đạm mạc hơn rất nhiều, cũng là vậy nên hôm nay hắn không bị thân tình làm cho mê hoặc.
Cũng phải cảm tạ Tuệ Năng thiền sư, y giảng thuật chuyện con gái mình buồn chết khiến cho Vô Tấn hiểu được lòng dạ của Trần Chí Đạc, trên thực tế người này là một người vì lợi ích của mình không thể vô duyên vô cớ cam tâm bán mạng, bốn mươi năm rồi, hắn đã sớm bị mài mòn lòng trung thành với cố chủ, cho dù lập mình làm quốc vương Lưu Cầu đảo thì mục đích vẫn là nắm lấy đại Lưu Cầu đảo.
Kinh Nương có thân tình với cữu cữu Trần Cẩm Đoạn, Tô Hạm có thân tình với cữu cữu Nghiêm Ngọc Thư duy chỉ có Vô Tấn là không có thân tình, nói đến cùng vẫn là lợi ích không cho phép.
Lúc này Tề Phượng Vũ bưng một ly trà tới, thấy Vô Tấn im lặng không nói gì, biết rõ tâm tình hắn không tốt, nàng liền ngồi bên cạnh ôn nhu nói:
- Không nên nghĩ quá nhiều, kỳ thật Tề gia cũng giống như vậy, bề ngoài thì huynh đệ hòa thuận nhưng trên thực tế là tương hại rất nhau, năm đó tổ phụ thiếp cùng với huynh đệ tranh giành gia sản đến trình độ giương cung bạt kiếm, ngay cả thiếp cũng không muốn trở về, nhìn xem là thấy nản chí.
Vô Tấn gật đầu, Tề Phượng Vũ nói rất có đạo lý, mọi nhà đều có nỗi khổ khác nhau, trước kia Trần Ang Bang không phải cũng trả cho hắn đồ vật sao, cũng có chút tình cảm cậu cháu, hắn không đa tưởng nữa kéo tay của nàng rồi nói:
- Trần Anh làm thế nào đây?
- Aizzz, chàng đó.
Phượng Vũ lắc đầu oán trách hắn:
- Người ta đối với chàng như vậy chàng lại vô tình, là vì nàng ta đen hay sao?
- Không không phải ta vô tình, ta cũng thích nàng ta chỉ là... gia tộc của nàng ta với vận mệnh của ta gút mắc quá sâu, cho nên ta không dám gần gũi nàng.
Vô Tấn thở dài hắn nhớ tới Trần Anh và hắn lúc hoạn nạn cùng thuyền với nhau, trong lòng không khỏi tràn đầy áy náy với Trần Anh, tuy Trần Anh vô tội nhưng chỉ khi nào thực sự hôn nhân bọn họ sẽ cuốn vào vòng xoáy đó.
Hắn lấy Trần Anh cũng được nhưng nhất định là vào thời điểm hắn có thể khống chế Trần gia, tựa như hắn hứa hẹn với Trần gia, phải chờ khi hắn đoạt lại vị trí cũ thành công thì mới có thể dùng phương thức mẫu quốc và phụ quốc quan hệ thông gia.
Vô Tấn cũng phát hiện ra mình cân nhắc góc độ và chiều sâu đề hoàn toàn không giống như trước nữa.
Đêm dần khuya Tề Phượng Vũ đã thiếp đi, Vô Tấn ở trong thư phòng viết thư cho Trương Sùng Tuấn, hắn viết một nửa đã trầm tư trở về thư phòng đẩy cửa thư phòng ra hắn đột nhiên phát hiện ra một đạo thân ảnh đúng lúc này thanh trường kiếm đã vung tới cổ hắn, hắn phảng ứng cực nhanh, thân ảnh lóe lên nắm lấy tay của đối phương.
Thủ đoạn tinh tế mà mềm mại, đó là tay của một nữ nhân Vô Tấn nghe thấy mùi thơm ngát rất quen thuộc hắn liền từ từ buông cổ tay lấy thanh kiếm ra:
- Lần sau còn đùa như vậy thân binh củ ta sẽ làm thương nàng, ta biết cũng sẽ bẻ gãy cổ tay của nàng.
Trường kiếm leng keng rơi xuống đất, hai cánh tay ngăm đen hiện ra trước mặt của Vô Tấn, ở trong bóng tối vang lên thanh âm của nàng:
- Ta thực sự muốn giết ngươi vì ngươi phản bội ta.
Vô Tấn nghe thấy mùi thơm cơ thể của nàng, trên đời này chỉ có một nữ nhân ó mùi như vậy bỗng nhiên hắn nhớ tới tình cảnh đêm đó.
Lúc đó bọn họ gặp lại trên biển rộng, cảm giác sống sót sau tai nạn khiến cho bọn họ kích động ôm cùng một chỗ.
Vô Tấn ghì chặt nàng vào ngực của mình trong lòng kích động thật sâu, cảm nhận tình cảm chân thành đó khiến cho trong lòng hắn toát ra vô tận yêu thương với nàng.
Hắn tự tay nắm bờ eo của nàng, cảm thụ được da thịt đàn hồn kinh người của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve da mặt của nàng xuống, chạm vào đôi môi, ngón tay Vô Tấn cảm nhận được rõ ràng khí tức ẩm ướt nơi đó.
Vô Tấn đem mũi ngửi lên trên tóc của nàng, tham lam ngửi mùi hương cơ thể của nàng, dịu dàng bên tai của nàng:
- Ta cam đoan với nàng nhất định sẽ lấy nàng.
- Ừ.
Trần Anh trầm thấp rên rỉ một tiếng:
- Thiếp tưởng chàng quên thiếp rồi.
- Không quên, chỉ là ta không có mặt mũi nào gặp nàng, ta cùng sư tỷ....
- Không không, thiếp biết rõ thiếp không trách thật sự... Vô Tấn chàng ôm chặt thiếp.
Vô Tấn cảm thấy thân thể của nàng nóng hổi thì trong lòng dần dần bị thiêu đốt, thân thể của hắn tứ chi khuếch tán hắn từ từ tới gần bờ môi của nàng hơi do dự sau đó nồng nhiệt hôn lên đó.
Trần Anh cũng không kìm chế được ham muốn nàng cũng nghênh đón, bàn tay mềm mại quân quanh cổ của hắn.
Toàn thân của Vô Tấn huyết dịch sôi trào, hô hấp của hắn trở nên mãnh liệt dồn dập thiêu đốt đôi môi của hắn, hắn dùng lực nắm chặt lấy tóc của nàng, chăm chú ôm lấy nàng, bờ môi hơi mở ra tham lam mút lấy hương khí say mê kia.
Quần áo của Trần Anh chẳng biết từ khi nào đã cởi sạch ra không còn một mảnh vải.
- Vô Tấn.
Trần Anh thấp giọng gọi hắn, nàng cổ vũ khiến cho Vô Tấn huyết dịch sôi trào, ôm nàng lên trên giường, thỏa thích vuốt ve cảm nhận nàng.... .
Thời gian từ từ trôi qua, Trần Anh chẳng biết từ bao giờ đã lẳng lặng rời đi, trong thư phòng vẫn còn y nguyên mùi son phấn nhàn nhạt, Vô Tấn cảm thấy tất cả như một giấc mộng, không hề chân thực, tuy nhiên vết máu lưu lại trên giường đã nói lên tất cả.
Ở trên bàn có một phong thư, Vô Tấn từ từ mở ra, chỉ thấy ở phía trên là một bút tích chỉ có một câu:
- Ta đợi ngày đó...
Vô Tấn ngây ngốc hắn không biết cảm giác này là đắng chắt hay ngọt ngào.
Vào lúc canh ba Hoàng Phủ Vô Tấn nhận được tin tình báo khẩn cấp hắn đem Tề Phượng Vũ tạm thời ở lại Duy Dương huyện, còn hắn thì lên thuyền lớn suất lĩnh ba trăm chiếc chiến thuyền, hưỡng thẳng về phía hướng nam Dư Hàng quận mà chạy, đây cũng là nguyên nhân trọng yếu mà Vô Tấn xuôi nam, thứ sử Dương Duyên An chính là cữu cữu của Hoàng Phủ Hằng.
Dư Hàng quận cũng là một nơi trọng yếu của Sở Châu, nhân khẩu ở đây đông đúc, thổ địa phì nhiêu, buôn bán phát đạt, là nơi thu nhiều thuế thứ ba sau Đông Hải quận và Giang Ninh phủ, cũng là nơi mà lương thực sản sinh.
Dương Duyên An từng bái kiến Hoàng Phủ Vô Tấn vào lúc Tề Vạn Niên thọ yến khi đó trong lòng hắn rất thất lạc, đối với tiền đồ vô cùng bi quan và mê man, nhưng sau khi Hoàng Phủ Hằng đăng cơ ở Lạc Kinh, Dương Duyên An thoáng cái đã trở nên phấn chấn, phụ thân của hắn cũng đảm nhiệm chức vụ binh bộ thượng thư kiêm Chinh Tây đại nguyên soái khiến cho hắn kích động vạn phần.
← Hồi 355 | Hồi 357 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác