Vay nóng Tinvay

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 331

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 331: Thượng phương bảo kiếm
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Siêu sale Shopee

Hoàng Phủ Vô Tấn và trăm thân vệ của hắn từ một chiếc thuyền lớn đi lên bờ. Hắn cũng mặc giáp bọc toàn thân, thắt lưng đeo bội đao Tề gia đưa.

Hắn nói với lĩnh quân đại tướng Trịnh Diên Niên:

- Kiên nhẫn chờ lệnh ta!

Hắn leo lên lưng ngựa, dẫn hơn một trăm thân binh lao tới tận cùng con đường lớn. Hắn phải đi Giang Ninh phủ nha, cách Bắc Thủy Môn chừng năm dặm.

Giống như quan nha khác, kết cấu của phủ nha Giang Ninh là mặt trước quan nha, mặt sau là quan trạch. Phủ doãn Hàn Thuận Nghĩa ở trong quan trạch mặt sau. Hàn Thuận Nghĩa năm nay vừa được năm mươi tuổi, đảm nhiệm Ung Kinh Kinh Triệu phủ doãn tròn năm năm. Mấy tháng trước, bởi vì sự kiện vài đại tiền trang tễ đoái, Dư Diệu Giang phủ doãn Giang Ninh bị cắt chức, Hàn Thuận Nghĩa mới từ Ung Kinh điều đến Giang Ninh phủ.

Xem từ quan phẩm thì Kinh Triệu phủ doãn và Giang Ninh phủ doãn đều là tam phẩm nhưng tầm quan trọng thì khác biệt. Giang Ninh phủ kém xa Kinh Triệu phủ quan trọng. Cho nên Hàn Thuận Nghĩa bị điều đi Giang Ninh phủ trong mắt nhiều người là loại biến tướng giáng chức.

Nhưng cũng có nhiều quan viên thầm bán tán, Hàn Thuận Nghĩa dù ở tại đâu cũng không có ý nghĩa gì, gã chẳng qua là cái bóng của Thân gia.

Đích thực, Hàn Thuận Nghĩa trên danh nghĩa là Kinh Triệu phủ doãn, nhưng kỳ thật đại quyền Ung Kinh bị nắm giữ trong tay Thân Tế chủ quản quân đội Tây Kinh. Gã không có bất cứ quyền phát ngôn gì. Năm năm nay, tất cả văn thư chính vụ Ung Kinh đều trước tiên đưa Thân Tế phê duyệt, Thân Tế đồng ý rồi mới giao cho gã đóng dấu. Có rất nhiều lần gã còn chưa kịp xem văn thư thì sự việc đã chấp hành, bởi vì người chấp hành biết Thân Tế đồng ý.

Ví dụ năm trước, thuộc hạ Kinh Triệu phủ, huyện Vạn Niên muốn chiêu năm mươi nha sai. Việc này nhất định phải được Kinh Triệu phủ doãn phê chuẩn. Đúng dịp Hàn Thuận Nghĩa bị bệnh mấy ngày, chưa kịp duyệt huyện Vạn Niên xin. Nhưng đứa cháu nói cho gã biết, huyện Vạn Niên đã kết thúc chiêu mộ năm mươi tân nha sai. Các nha sai mới đã ra vào nha môn, lý do là Thân Tế đã đồng ý.

Chuyện này khiến gã mất mặt nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể đem bất mãn và tức giận đè nén trong lòng, giả bộ ngu ngốc hồ đồ, ngày ngày chìm đắm trong rượu chè. Cho nên tại triều đình gã có một biệt danh, gọi là rượu tam phẩm.

Tại Ung Kinh uất ức ngồi năm năm, lần này lại bị điều đến Giang Ninh phủ làm phủ doãn. Cứ cho rằng đã tới ngày trổ tài, ai dè gã vẫn chỉ là một con rối, một cái bóng của Thân gia. Người cầm quyền chân chính tại phủ Giang Ninh là thiểu doãn Thân Kỳ Võ.

Tại phủ Giang Ninh, gã thậm chí còn thảm hơn cả Ung Kinh. Ở Ung Kinh ít nhất Thân Tế còn giả vờ giả vịt, cuối cùng cho gã xử lý chút văn thư. Giang Ninh phủ là ổ của Thân gia, gã không thấy được cả một góc văn thư, chỉ tới phía Thân Kỳ Võ thì liền kết thúc, bởi vì đại ấn phủ doãn nằm trong tay Thân Kỳ Võ.

Hàn Thuận Nghĩa chỉ đành nhịn tiếp, cả ngày không hỏi chính sự, hoặc là chìm trong rượu chè bê bết, hoặc đi uống trà tán dóc, thời gian mấy tháng cứ như thế mơ mơ màng màng trôi qua.

Tuy ngày trôi qua vô vị nhưng trong lòng Hàn Thuận Nghĩa vẫn trong như gương sáng. Cục diện chính trị Sở Châu không giống như Ung Châu bị Thân quốc cữu nắm giữ chặt chẽ. Đặc biệt bắt đầu từ năm trước, Lương Tự vương Hoàng Phủ Vô Tấn nhậm chức đô đốc thủy quân Sở Châu, chẳng những càng thêm khống chế quân đội và tài lực Sở Châu, đặc biệt đốt lửa hộ bộ ti Sở Châu, triệt để thiêu hủy Thân quốc cữu khống chế tài chính, thuế vụ Sở Châu. Không chỉ là Hoàng Phủ Vô Tấn, Trương Dung, con trai Trương tướng quân cũng kiêm luôn hai chức vị quan trọng là thiểu doãn Sở Châu, và cả chuyển vận sử muối thiết. Thân quốc cữu bị giảm bớt nhiều quyền khống chế Sở Châu.

Hàn Thuận Nghĩa cảm giác được ngày mình trổ tài rốt cuộc đã tới. Gã đang kiên nhẫn chờ, chờ đợi cơ hội của mình.

Đêm vừa buông xuống, Hàn Thuận Nghĩa làm ấm chân, chuẩn bị cùng tiểu thiếp yêu thương lên giường tham thiền, ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Quản gia ở bên ngoài khẩn trương nói:

- Đại nhân, Lương Tự vương đến bái phỏng!

Bình thường Hàn Thuận Nghĩa luôn biểu hiện ra phản ứng chậm chạp, nhưng giây phút này gã phản xạ nhanh hơn bất cứ ai.

Gã lập tức nói:

- Mau mời, mời đến thư phòng của ta!

Hàn Thuận Nghĩa hấp tấp mặc áo khoác đi hướng thư phòng. Đây là lần đầu tiên Hoàng Phủ Vô Tấn tới cửa bái phỏng. Dù gã và Hoàng Phủ Vô Tấn từng gặp nhau mấy lần nhưng đều chỉ khách sáo nói vài câu. Hàn Thuận Nghĩa thầm hiểu, Hoàng Phủ Vô Tấn ban đêm tới thăm vào lúc mẫn cảm như vậy tất nhiên là có thâm ý.

Trong thư phòng, Vô Tấn chắp tay sau lưng thưởng thức bức tranh hoa mai trên tường. Những bức này đều là Hàn Thuận Nghĩa tự vẽ, trong tranh cây mảnh mai, đạo kình kiên cường, màu sắc cực rực rỡ, điều này khác hẳn với tính cách khúm núm nghe lời, hỗn loạn của gã.

Đây có lẽ là một mặt khác của Hàn Thuận Nghĩa. Vô Tấn đã thông qua án phóng hỏa hộ bộ ti biết được mặt khác của Hàn Thuận Nghĩa. Gã ở phủ nha cách đám lửa chưa tới trăm bước, lửa cháy lớn như vậy mà gã không đến nhìn một cái, cho dù gã có vô năng vô dụng hèn nhát hơn nữa, dù cho gã vì không để triều đình buộc tội cũng nên lại đây làm bộ tới xem một cái.

Nhưng gã chẳng hề hành động, biểu hiện khác thường tức có kỳ lạ. Chính vì Hàn Thuận Nghĩa án binh bất động mới khiến Hoàng Phủ Vô Tấn cảm giác được người này tuyệt đối không phải là ngu ngốc, nhu nhược mà là thâm tàng bất lộ, ánh mắt gã tinh minh hơn bất cứ ai.

Người như vậy sẽ cam lòng cho Thân gia khi dễ, cưỡi trên đầu sao? Tuyệt đối sẽ không! Bức tranh này là chứng minh rõ ràng nhất.

- Để điện hạ chờ lâu!

Sau lưng truyền đến tiếng cười của Hàn Thuận Nghĩa. Giọng gã hơi khàn, rất có đặc sắc.

Vô Tấn vội xoay người lại, áy náy cười nói:

- Không hẹn trước đã tới viếng thăm, xin Hàn đại nhân tha thứ cho ta đường đột.

Hàn Thuận Nghĩa thầm kỳ quái, gã thấy Vô Tấn mặc giáo như sắp xuất chinh, chẳng lẽ bình thường hắn đều ăn mặc như vậy sao?

- Nào có! Nào có! Ta biết điện hạ bận rộn, đến phủ của ta cũng là điện hạ bận rộn trăm việc rút ra thời gian. Nhưng đây là lần đầu điện hạ tới phủ ta, ta phải phạt ba ly rượu mới được!

Hàn Thuận Nghĩa sa vào rượu, mở miệng ngậm miệng không rời khỏi rượu.

Vô Tấn lại cười nói:

- Tối nay chúng ta không uống rượu, lấy trà thay rượu.

Hàn Thuận Nghĩa ngây ra một chút, thầm mắng mình hồ đồ. Hoàng Phủ Vô Tấn tìm mình là có chính sự, uống rượu làm cái gì.

Gã vỗ trán, tự giễu cười nói:

- Xem ta này tửu quỷ, khiến điện hạ chê cười, mời ngồi mời ngồi!

*****

Gã mời Vô Tấn ngồi xuống, lại sai nha hoàn bưng trà lên, thế này mới cười nói:

- Nghe nói điện hạ sắp xuất chinh?

Vô Tấn thở dài:

- Vốn định hôm sau xuất chinh nhưng bây giờ chắc phải đẩy lại vài tháng.

- Đây là vì sao?

Hàn Thuận Nghĩa có chút kinh ngạc, vội hỏi:

- Là không chuẩn bị đầy đủ sao? Hoặc là hoàng thượng có sắp xếp gì khác?

- Đều không phải!

Vô Tấn cười cười, hắn cầm lên chén trà nhấp một ngụm, mới chậm rãi nói:

- Nói như thế nào thì Phượng Hoàng hội cũng là thế lực bên ngoài, ảnh hưởng không lớn đến Đại Ninh vương triều ta. Bây giờ Đại Ninh vương triều sắp xảy ra nội chiến, trong tình thế nghiêm trọng như vậy làm sao ta có thể rời đi, đánh ngoại tức trước an nội, Hàn đại nhân nói xem có đúng không?

Hàn Thuận Nghĩa nheo mắt:

- Lời điện hạ nói ta nghe không hiểu.

Vô Tấn mắt lóe tia sáng, ánh mắt sắc bén nhìn Hàn Thuận Nghĩa:

- Hàn đại nhân, ta là người mang binh, không thích cong cong quấn quấn. Ta nói thẳng với ngươi đi! Hoàng thượng rất có thể không qua nổi mấy ngày nữa.

Hàn Thuận Nghĩa há miệng nửa ngày không khép lại được, thật lâu sau mới lắp bắp nói:

- Điện hạ, cái này...sao lại nói như vậy?

Gã trấn tĩnh tinh thần, vội đứng dậy đóng cửa, nhỏ giọng hỏi Vô Tấn:

- Điện hạ có tin tức gì từ bên trong sao?

Vô Tấn lắc đầu:

- Ngươi không cần biết ta lấy tin từ đâu ra, dù sao ta cho ngươi biết, trong vòng mười ngày hoàng thượng chắc chắn băng hà. Trận chiến giữa thái tử và Sở vương sẽ bạo phát. Hàn đại nhân, ngươi ta đều phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ ổn định Sở Châu!

Hàn Thuận Nghĩa bán tin bán nghi, ngoài miệng lại cười nói:

- Nếu là vậy thì rất có thể ta khiến điện hạ thất vọng rồi. Ta nổi danh là phủi chưởng quầy, điện hạ nên tìm Thân thiếu doãn mới đúng.

Vô Tấn vẫn lắc đầu nói:

- Hàn đại nhân, ta chỉ hỏi ngươi một câu thôi, nếu như tối nay Thân thiểu doãn và Tả huyện lệnh bị bắt, còn có gia quyến Thân quốc cữu bị cầm tù, ngươi có nguyện bước ra chủ trì đại cục Giang Ninh phủ?

Hàn Thuận Nghĩa cả người cứng ngắc, ngơ ngác nhìn Hoàng Phủ Vô Tấn. Gã bỗng nhiên hiểu ra Hoàng Phủ Vô Tấn là người của thái tử, chắc chắn thái tử định phát động chính biến.

- Hàn đại nhân, ngươi hãy nói rõ ràng cho ta biết, là đồng ý hay không đồng ý?

Hàn Thuận Nghĩa lau mồ hôi trán, run giọng nói:

- Ta là phủ doãn Giang Ninh, giữ trật tự Giang Ninh phủ là chức trách của ta.

- Tốt! Ta chỉ cần một câu này của Hàn đại nhân!

Vô Tấn đứng dậy, chắp tay nói:

- Hy vọng tối nay đại nhân mặc quan phục, đừng nghỉ ngơi. Khoảng canh ba ta sẽ sai người tới cửa thỉnh đại nhân, cáo từ!

Vô Tấn hành lễ xong xoay người đi ngay. Hàn Thuận Nghĩa ngồi yên tại chỗ, thật lâu không lên tiếng.

Vô Tấn đi ra khỏi phủ trạch Hàn Thuận Nghĩa, phóng người lên ngựa. Hơn trăm thân vệ đi theo hắn. Họ chạy vài chục bước, đi qua một hẻm nhỏ thì Vô Tấn thả chậm tốc độ con ngựa.

Lúc này, trong hẻm chạy ra một bóng đen, khom người bẩm báo:

- Ty chức luôn đang giám thị.

- Nhìn nghiêm ngặt hơn nữa, nếu có bồ câu đưa tin bay ra thì đừng quan tâm, cứ để nó bay đi.

- Ty chức tuân mệnh!

Vô Tấn mạnh rút một roi vào chiến mã, chạy nhanh vào trong bóng đêm. Chỗ hắn đi là phủ trạch của Trương Dung.

Hàn Thuận Nghĩa chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong thư phòng, gã rất khẩn trương. Không có một chút báo trước, Hoàng Phủ Vô Tấn bỗng nhiên chạy tới nói cho gã, tối nay Giang Ninh phủ sắp xảy ra tình trạng hỗn loạn, bắt thành viên Sở vương hệ.

Bắt đám Thân Kỳ Võ thì Hàn Thuận Nghĩa không hề phản đối, ngược lại còn vỗ tay hoan nghênh. Nhưng gã lo lắng là kinh thành. Trong vòng mười ngày kinh thành sẽ xảy ra chuyện gì? Hoàng thượng thật sự sẽ băng hà sao? Không cần nghi ngờ, Hoàng Phủ Vô Tấn là người của thái tử. Hiện giờ quan trọng là thái tử thật sự sẽ phát động chính biến trong mười ngày nữa?

Dù gã biết tin tức thái tử phát động chính biến trong mười ngày là rất đáng tin, nhưng xem từ sự việc xảy ra ở Giang Ninh phủ, nếu Hoàng Phủ Vô Tấn thật sự ra tay bắt người Sở vương hệ, vậy thái tử tất nhiên trong thời gian gần đây đã có động tác.

Lòng gã nóng như lửa đốt, chắp tay sau lưng tựa như kiến bò trên chảo nóng. Lúc này gã chợt dừng bước, tập trung lắng nghe. Dường như gã nghe thấy cái gì, là tiếng chân chạy nhanh.

Gã bỗng lao ra trước cửa phòng, chỉ thấy một gia đinh thở hồng hộc chạy tới.

- Lão gia!!!

- Tình hình bên ngoài thế nào rồi? Nói mau!

Hàn Thuận Nghĩa sốt ruột đến sắp nhảy dựng lên.

- Tình hình bên ngoài...cực kỳ nguy!!!

Gia đinh hụt hơi nói:

- Trên đường xuất hiện rất nhiều binh sĩ Mai Hoa vệ, đã phong kín đường Trường Kiền.

Chân Hàn Thuận Nghĩa mềm nhũn, suýt ngã ngồi xuống đất. Đường Trường Kiền có huyện nha, phủ đệ Thân Kỳ Võ cũng tại đó. Hoàng Phủ Vô Tấn làm thật rồi.

Gã đột nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức xoay người trở lại thư phòng, từ cái hộc bí mật đằng sau giá sách lấy ra một hộp ngà voi. Mở nắp hộp, bên trong là khối kim bài tỏa ánh vàng chói mắt. Đây là kim bài điều binh Sở Châu của Đại Ninh hoàng đế Hoàng Phủ Huyền Đức. Bằng khối kim bài này thì có thể điều động hai mươi lăm vạn đại quân Sở Châu, bên cạnh còn đặt một phần mật chỉ.

Gã chậm rãi mở ra mật chỉ, bên trong là Hoàng Phủ Huyền Đức đích thân viết: ta nhâm mệnh cho Hoàng Phủ Anh Tuấn làm Đại Đô Đốc Sở Châu, thống soái tam quân Sở Châu, tiết chế Sở Châu chư quân...

Hàn Thuận Nghĩa nhắm mắt lại, nhớ tới cái đêm mật đàm trước khi gã tới Giang Ninh làm phủ doãn.

'Ngươi đi Sở Châu, thời khắc chú ý hành động của Hoàng Phủ Vô Tấn, nhất cử nhật động đều phải bẩm báo cho trẫm. Nếu Hoàng Phủ Vô Tấn có hành động khác thường thì nhanh chóng bàn bạc với Hoàng Phủ Anh Tuấn. '

Vậy hôm nay Hoàng Phủ Vô Tấn dẫn quân bắt thân tín của Sở vương hệ thì có tính là dị động không?

Hàn Thuận Nghĩa suy tư chốc lát, lấy ra một mảnh vải, dùng bút lông viết:

'Thái tử có lạ thường, Tấn muốn bắt phe cánh Thân cửu. '

Mảnh vải cực mỏng, chỉ dùng cho thư bồ câu. Gã viết xong phong thư, từ trên cổ lấy xuống một ấn chương nhỏ nhấn lên, cẩn thận thổi khô nét mực, xếp nó ngay ngắn để vào một cái ống gỗ rổng màu đỏ. Đây là ống gỗ đặc chế, mặt trên còn có móc câu dài.

Bình thường Hàn Thuận Nghĩa thân hình nặng nề nhưng bây giờ hành động cực nhanh nhẹn. Gã đi nhanh tới hậu hoa viên, đến trước một tiểu viện góc tây bắc, lấy ra chìa khóa mở cửa. Trong viện rất yên tĩnh, trên giá gỗ đặt một cái lồng chim không lớn, phát ra tiếng "gù gù". Bên trong chỉ có ba con chim bồ câu. Hàn Thuận Nghĩa túm ra một con bồ câu, cẩn thận đem cái nút dài ống gỗ cột lên chân chim, bỗng ném lên trời. Bồ câu đập cánh bay hướng trời đêm. Nhìn bồ câu bay xa, Hàn Thuận Nghĩa mới thở ra một hơi. Gã nghĩ tới kim bài cực kỳ quan trọng, trong lòng có chút khó xử. Xem tình hình trước mắt thì có nên đưa nó cho Hoàng Phủ Anh Tuấn không?

- Ra rồi!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-411)


<