Vay nóng Tima

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 298

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 298: Pháo
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Siêu sale Shopee

Mọi người xuống ngựa hướng về phía nha môn mà đi tới cửa khóa không nghiêm chỉ để lại một con đường nhỏ, ở bên trong cũng được quét dọn sạch sẽ, nhưng không thấy người tất cả đều yên tĩnh.

Vô Tấn dạo quanh một vòng đi vào trong sân nhỏ, lúc này hắn tiến vào trong một gian phòng ở trong phòng truyền ra động tĩnh, một gã quan viên đang dán giấy cửa sổ quay lưng về phía hắn cho nên không nhìn thấy mặt.

Quan viên dán giấy của sổ tựa hồ cảm nhận được điều gì đó liền quay đầu lại, nhìn thấy Hoàng Phủ Vô Tấn hắn sợ hãi vội vàng khom mình thi lễ:

- Ty chức tham kiến đô đốc.

- Ngươi muộn như vậy tại sao còn chưa trở về?

Vô Tấn ôn hòa hỏi thăm.

- Bẩm đô đốc ty chức dán hết giấy cửa sổ rồi sẽ trở về.

Vô Tấn gật đầu ngồi xuống chỗ ngồi của mình, cảm thụ cái ghế rộng rãi hắn thấy quan viên này hơi trẻ tuổi thì liền hỏi hắn:

- Ngươi tên là gì đảm nhiệm chức vụ gì, ở thủy quân phủ đô đốc đã bao lâu rồi?

- Ty chức tên là Vương Bình là kho tào tham quân, tháng chín năm trước đã đảm nhiệm Thủy Quân phủ đô đốc.

- Vậy ngươi vốn ở nơi nào nhậm chức?

- Bẩm đô đốc ty chức vôn ở Quảng Lăng phủ tướng quân đảm nhiệm chức tham quân, bởi vì tiền nhiệm Dương đô đốc cùng với Quảng lăng quận Mã tướng quân quan hệ với nhau rất tốt, cho nên Quảng Lăng phủ tướng quân điều tới năm tên quan viên về sau còn bốn người chỉ còn lại duy nhất mình ty chức.

- Quảng Lăng phủ tướng quân?

Vô Tấn cũng có thêm vài phần hứng thú, hắn cất tiếng hỏi:

- Ngươi đối với Quảng Lăng phủ có hiểu rõ không?

Vương Bình gật đầu:

- Ty chức ở Quảng Lăng phủ tướng quân đảm nhiệm chức vụ tham quân đã ba năm, đối với Quảng Lăng quân phủ rõ như lòng bàn tay.

- Ta đối với tình huống ở Quảng Lăng quân phủ vô cùng cảm thấy có hứng thú, ngươi nếu không ngại thì giới thiệu cho ta.

Vương Bình nghĩ nghĩ rồi nói:

- Quảng Lăng tổng cộng có năm quân phủ, một vạn một nghìn người, năm quân phủ trú ở năm huyện khác nhau binh sĩ tuyệt đại bộ phận là người địa phương, năm đô úy bốn người cũng là người địa phương, sức chiến đấu của quân đội thì bình thường dù sao cũng gần trăm năm rồi bọn họ cũng không tham gia chiến trận.

Vô Tấn gật nhẹ đầu:

- Ta hiện tại cũng không còn gì để hỏi nữa, ngươi trở về đi ngày mai lại tới dán giấy cửa sổ.

Nói xong Vô Tấn cũng đứng lên ra ngoài, mọi người lên lưng ngựa tiếp tục tiến về phía trước, không lâu đã về nhà của mình, ở phía xa xa có mấy tên lính khuân đồ vào nhà.

Vô Tấn tiến lên cười hỏi:

- Kinh Nương ai đến vậy?

Kinh Nương thấy là Vô Tấn thì cười nói:

- Là cữu cữu của thiếp tới.

Vô Tấn nghe nói Trần Cẩm Đoạn tới thì chấn động tinh thần, liền cười cười:

- Tới lúc nào vậy?

Đúng lúc này từ trong xe đi ra một thiếu nữ chính là biểu muội Bảo Nhi của Kinh Nương, nàng mặc một chiếc áo lụa bằng bạc, sắc mặt hồng nhuận, làn da trắng nõn lộ ra khí sắc vô cùng tốt, nàng lễ phép thi lễ:

- Đa tạ điện hạ nhớ mong, chúng ta đến vào xế chiều hôm nay, vòng quanh một hồi mới tới hiện tại đã mệt mỏi rồi.

- Mệt mỏi thì nghỉ ngơi sớm đi, phụ thân muội đâu?

- Điện hạ ta ở đây.

Cữu cữu của Kinh Nương là Trần Cẩm Đoạn đi từ trong phủ ra, hắn tính tình nôn nóng thấy Vô Tấn liền chắp tay nói:

- Điện hạ, ta có chuyện trọng yếu đồ vật kia...

Vô Tấn lập tức hiểu ý liền lập tức nói:

- Được rồi chúng ta đi ra bên ngoài thư phòng.

Trần Cẩm Đoạn khiêng một cái hộp da vào trong phòng, Vô Tấn đóng cửa lại rồi hỏi;

- Lại làm một khẩu súng sao?

Trần Cẩm Đoạn lắc đầu đem cái rương đặt lên trên mặt đất sau đó mở ra cười nói:

- Điện hạ sau khi rời khỏi kinh thành ta đã phát minh ra một kiểu dược tiễn, ta cảm thấy uy lực của nó vượt qua cả súng.

Vô Tấn liếc mắt dò xét cái hòm hắn lập tức ngây người ở trước mặt hắn hiển nhiên là một khẩu đoản pháo, dùng sinh thiết chế tạo thành đằng sau còn có lỗ châu mai cùng với chỗ bỏ hỏa dược vào.

- Cái này dùng thế nào?

Hắn chần chừ rồi hỏi.

Trần Cẩm Đoạn không ý thức được thứ mà mình chế tạo hắn nhét tiễn vào trong pháo sau đó cười nói:

- Bên trong có cách thiết hỏa dược phát tán sẽ đẩy về phía trước khi đó tên có thể bắn đi, ta đã thử qua có thể bắn tới chín mươi bước, mấu chốt là có thể bắn nhiều tên cùng một lúc lực xuyên thấu rất mạnh, áo giáp cũng không có tác dụng.

Vô Tấn khẽ lau mồ hôi trên trán, hắn biết cái đồ chơi này, trời ạ, Trần Cẩm Đoạn đã phát minh ra pháo rõ ràng là dùng pháo để bắn tên, điều này chẳng khác nào là dùng dao mổ trâu đi giết gà.

Vô Tấn cười không không nổi hắn liền chỉ vào thân pháo mà nói:

- Cữu cữu có nghĩ nếu như bắn ra đạn sắt, hơn nữa đạn sắt sau khi bắn ra có thể nổ tung phát ra vô số mảnh đạn nhỏ thì có thể sát thương bao nhiêu người không?

Trần Cẩm Đoạn từ từ ngồi xuống, hai tay ôm đầu ngơ ngác nhìn pháo bắn tên, sau nửa ngày mới nghe hắn lầm bầm:

- Ta tại sao lại không nghĩ tới?

- Cữu cữu làm sao phát minh ra nó vậy?

- Ta cảm thấy súng không bắn xa được không bằng nỏ quân cho nên nghĩ tới sáng tạo ra nòng súng thô hơn một chút có thể bắn một lúc mấy mũi tên, thế nhưng mà nòng súng quá nỏng có thể vỡ dễ dàng cuối cùng đành tìm một lão thợ rèn, yêu cầu hắn chế tạo cẩn thận, về sau mới được.

- Vậy lão nhân này ở nơi nào?

Vô Tấn không dằn được liền hỏi.

Trần Cẩm Đoạn cười nói:

- Lão thợ rèn này là đồng hương của ta, trước kia ta cũng biết hắn, nếu như công tử cần thì ta có thể gửi thư gọi hắn tới, chỉ cần công tử chịu chi ra năm mươi lượng bạc một tháng, hắn mọc cánh cũng bay tới.

Vô Tấn lập tức chắp tay nói:

- Vậy mời cữu cữu gọi hắn tới, ta nguyện ý bỏ ra một tháng năm trăm lượng bạc thuê hắn.

Dừng một lúc Vô Tấn vẫn không yên lòng:

- Chuyện này mời cữu cữu viết một phong thư, ta phái người đi mời.

Vô Tấn kìm nén không được kích động ở trong lòng, hắn nhẹ nhàng vuốt ve thân pháo hắn đã sớm nghĩ tới chuyện tạo pháo rồi nhưng kết quả không làm được, bây giờ Trần Cẩm Đoạn đã làm ra chuyện này có ý nghĩa vô cùng to lớn.

Huống chi trong tay của mình còn có một trăm vạn cân tinh thiết, hoàn toàn có thể chế tạo ra một nghìn ổ pháo.

Buổi tối Trần Cẩm Đoạn đã viết xong một phong thư, Vô Tấn giao cho hai quân sĩ Mai Hoa vệ đắc lực dặn dò bọn chúng dù thế nào cũng phải mời được lão thợ rèn kia tới.

Cùng với Vô Tấn bận rộn thì bất đồng, từ khi sắc phong thành Lương tự vương phi, Tô Hạm đã nghĩ tới chuyện khác chính là để Vô Tấn cưới Tề Phượng Vũ.

*****

Lần trước sau khi bọn họ rời khỏi Giang Ninh đi Duy Dương, Tề Vạn Niên đặc biệt dặn dò chuyện Vô Tấn và Tề gia làm thông gia, Vô Tấn lúc đó không có trả lời thuyết phục bởi vì hắn chưa chuẩn bị hoàn toàn, .

Sau khi Tô Hạm đã biết được thân phận thực sự của Vô Tấn nàng ý thức trượng phu của mình chỉ có hai con đường một là cướp lấy đế vị nếu không một khi bị bại lộ cả nhà sẽ bị tịch thu tài sản, tru di cửu tộc kể cả hài nhi tương lai của nàng.

Nghĩ thông suốt điểm này Tô Hạm liền bỏ đi ghen tuông của nữ nhi, toàn tâm toàn ý phụ tá trượng phu của mình, trên thực tế có Tề gia tài lực rất lớn ủng hộ, Vô Tấn cam đoan sẽ có được lợi ích rất lớn.

Ý thức được sự trọng yếu của thân sự này, ngay ngày hôm sau sau khi trở về Giang Ninh, Tô Hạm liền tới nhà bái phỏng chủ mẫu Tề gia, chính là thê của của Tề Vạn Niên Lưu phu nhân, tổ mẫu của Tề Phượng Vũ.

Buổi sáng hơn mười tên thân binh Mai Hoa vệ vây quanh xe ngựa của Tô Hạm, chậm rãi đứng ở cổng chính Tề phủ, trước bậc thang có nữ quyến nghênh đón, đứng đầu chính là Lưu phu nhân cùng với Lý thị mẫu thân củ Tề Phượng Vũ.

Lưu phu nhân đã sáu mươi tuổi, đầu tóc đầy bạc, nàng chính là vợ cả của Tề Vạn Niên, sinh cho Tề Vạn Niên ba đứa con trai và một đứa con gái, con trưởng là Tề Mạo thứ tử là Tề Vĩ, tứ tử Tề Hoàn cùng với tiểu nữ Tề Linh Lung, nàng những ngày nay trong lòng rất đau buồn, vì con của nàng Tề Vĩ vô cùng hư yếu.

Đi bên cạnh là hai đứa con dâu Lý thị cùng với Khúc thị, còn có con gái của bà là Tề Linh Lung nữa, hôm nay bốn người bọn họ tới đây cùng nói chuyện với Tô Hạm về chuyện thân sự của Tề Phượng Vũ.

Tề gia vô cùng hiểu rõ, Phượng Vũ dùng thân phận thương nhân không có khả năng làm chính thê của Lương tự vương, nhưng Tề gia ở Đại Ninh vương triều là đệ nhất cự thương bọ họ không muốn con của Tề gia làm thiếp, thực tế Tề Phượng Vũ vẫn là con của con trai trưởng, cho nên bọn họ cần phải bàn bạc một phen.

Lưu phu nhân biết Tô Hạm đã được phong làm vương phi nàng lập tức tiến lên phía trước quỳ xuống:

- Tề phủ tước phụ tham kiến vương phi.

Con dâu và con gái của bà ở phía sau cũng quỳ xuống:

- Tham kiến vương phi.

Tô Hạm liền đỡ lão phu nhân lên rồi nói:

- Tổ mẫu không nên làm như thế, ta cùng với Phượng Vũ là tỷ muội bà là tổ mẫu của Phượng Vũ cũng coi như là tổ mẫu của ta, làm sao có thể quỳ xuống được, làm như vậy Cửu Thiên tuyệt đối không đảm đương nổi.

- Vương phi khách khí rồi, đã được sắc phong thì phải tuân theo lễ tiết quốc gia không thể nhẹ nhàng bỏ qua.

Lưu phu nhân ngắm dung nhan xinh đẹp của nàng rồi nói:

- Bên ngoài rét lạnh chúng ta vào trong phòng ngồi nói.

Tô Hạm cùng với bọn họ liền đi vào trong.

Ở bên trong Tề phủ người tới người đi không ngừng, đám tiên sinh kế toán chia làm mười tổ mỗi tổ có một gã quản sự, ba tổ có một đại quản sự sau đó cuối cùng là một tổng quản sự, sau khi tính toán xong liền đem giao cho tổ quản sự tổ quản sự tiến hành kiểm duyệt một phen rồi đem giao lại cho đại quản sự, cuối cùng đại quản sự duyệt qua một lần rồi giao cho tổng quản sự.

Tổng quản sự cầm lấy bản báo cáo nhìn một phen sau đó mới đứng dậy đi ra bên ngoài.

Ở trong phòng lúc này Tề Phượng Vũ đang ngồi bên cạnh bàn hướng về phía sánh sáng xem xét một tờ ngân phiếu ngân phiếu này mới in ra chính là phòng ngự kỹ thuật mà bọn họ thuê La Vũ phát minh.

Loại phòng ngự kỹ thuật này của La Vũ đã nghiên cứu chế tạo ra từ ba năm trước hôm nay mới dùng đầu tiên, trước kia Tề Đại Phúc nghiên cứu ra một lớp giao thủy dưới ánh sáng sẽ hiện ra bảy màu, nhưng đều không rõ ràng, chỉ có tiểu nhị tiền trang mới phân biệt rõ được.

Ngân phiếu cũ còn có nhược điểm lớn nhất là rất sợ nước, ngân phiếu một khi thấm nước thì giao thủy sẽ bị pha loãng, không còn nữa, ngân phiếu trên năm trăm lượng đều có ghi chép dãy số nhưng năm trăm lượng trở xuống thì không co ghi chép, mất đi cái màu đó, chính là mất đi tính chân thật, loại chuyện này Tề gia cũng biết nhưng cũng không biết phải làm sao.

Mà ngân phiếu mới đã khắc phục được nhước điểm sợ nước, gặp nước cũng không bị sao, hướng về phía ánh sáng lại nhìn thấy bảy màu chìm rõ ràng.

Tề Phượng Vũ đối với ngân phiếu này khen ngợi không dứt, đây mới là kỹ thuật phòng ngự tốt nhất, không có lỗ thủng, người bình thường cũng có thể phân biệt.

Lúc này một đại tổng quản thu chi đi tới, mang sổ sách giao cho Tề Phượng Vũ:

- Tiểu thư đã tính toán xong.

Tề Phượng Vũ tiếp nhận sổ sách, từ sau khi sự kiện tễ đoái chấm dứt, nàng muốn xem xem Tề Đại Phúc tiền trang chịu bao nhiêu ảnh hưởng nên phải cẩn thận xem xét, đại tổng quản ở bên cạnh giải thích:

- Ảnh hưởng chủ yếu ở Giang Ninh cùng với Duy Dương hai huyện mà thôi.

Tề Phượng Vũ gật nhẹ đầu hắn đem sổ sách trả lại cho đại tổng quản, nói với hắn:

- Đem bản này sao thành một phần nữa, giao cho tứ thúc.

Đại tổng quản tiếp nhận sau đó trầm mặc một lát rồi thấp giọng nói:

- Nghe nói tiểu thư sắp lấy chồng rồi tất cả mọi người đều lưu luyến.

Tề Phượng Vũ cười nhạt một tiếng:

- Các ngươi phải vui mừng mới đúng ta đi rồi sẽ không còn ai hung ác kiểm tra các ngươi nữa.

- Không không mọi người đúng là rất lưu luyến tiểu thư, bốn năm nay tiểu thư đem những sổ sách hồ đồ xử lý rõ ràng, trong lòng mọi người cũng xóa đi một tảng đá lớn, mọi người đều rất cảm kích tiểu thư.

Tề Phượng Vũ im lặng không nói, trong lòng nàng đúng là khó dứt bỏ được, nếu như mình là nam nhi mình đã có thể quản lý Tề gia lâu hơn đáng tiếc...

Tổng phòng kế toán lại nói:

- Tiểu thư trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng đây là chuyện vui quan trọng hơn là tiểu thư sáng lập ra phòng giám sát của Tề gia, cho dù tiểu thư sau này không ở đây nữa thì phòng giám sát vẫn tiếp tục phát triển.

Nói tới đây viên kế toán trưởng lấy ra một cái bàn tính chế tạo bằng bạch ngân đưa cho Tề Phượng Vũ:

- Đây là hạ lễ mà 120 nhân viên cho tiểu thư, mong tiểu thư nhận lấy.

Tề Phượng Vũ tiếp nhận cái bàn tính, trong lòng nàng vô cùng cảm động, lúc này ở bên ngoài truyền tới một hồi bước chân, thiếp thân nha hoàn A La của Tề Phượng Vũ chạy tới:

- Tiểu thư Tô tiểu thư đã tới.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-411)


<