← Hồi 268 | Hồi 270 → |
Sở Châu Đô đốc thuỷ quân là nửa phụ thuộc Bộ Binh, dưới nó có sáu thuỷ quân Phủ, biên chế quân đội, chiêu mộ binh sĩ... , đợi một tý quân vụ đều đồng dạng như những quân phủ khác, do Bộ Binh phụ trách. Nhưng bất đồng chính là, quyền tự chủ của thuỷ quân rất lớn, nó không giống bất kỳ quân phủ nào, nó có quyền tuần tra trên biển, hơn nữa nó còn thể gặp phải uy hiếp trên biển, ví dụ như giặc Oa, Hải tặc vân... vân, hơn nữa còn có uy hiếp từ Đông Hải Phượng Hoàng Hội.
Bởi vậy thuỷ quân Phó Đô đốc là do Hoàng đế trực tiếp bổ nhiệm, chỉ tuân lệnh Hoàng đế, Phó Đô đốc có quyền điều binh cùng quyền bổ nhiệm, bãi miễn quan quân từ Đô úy trở xuống, mà Đô úy thủy quân, Phó Đô đốc tuy không thể trực tiếp bãi miễn, nhưng có thể tạm thời cách chức, sau chờ Hoàng đế phê chuẩn, nhưng nói chung đây chỉ là một hình thức, vì tất cả các trường hợp Hoàng đế đều phê chuẩn.
Sở Châu thuỷ quân có sáu quân phủ, có biên chế hai vạn một ngàn quân, mỗi quân phủ ba ngàn người, còn có ba ngàn quân khác lệ thuộc trực tiếp thuỷ quân, thuyền lớn nhỏ có tổng cộng hơn một ngàn năm trăm chiếc, sáu quân phủ phân biệt trú đóng ở Giang Ninh phủ, Đông Hải quận, Dư Hàng quận, Hội Kê quận cùng Vĩnh Gia quận, trong đó Giang Ninh phủ có hai quân phủ, một cái ở Giang Ninh huyện, một cái ở Duyên Lăng huyện, mà quân phủ Giang Ninh huyện là ở Giang Bắc.
Vô Tấn hiện tại muốn đi tới nơi đóng quân của quân phủ lệ thuộc trực tiếp thuỷ quân, cách nơi đóng quân của Mai Hoa vệ rất gần, chỉ cách năm dặm, nếu như cưỡi ngựa đi qua, chỉ một lát là tới. Nhưng Chu Tín lại nói ngồi thuyền, cái này làm cho Vô Tấn nghi hoặc:
- Chu Trưởng sử, chúng ta lát nữa còn phải đi Giang Bắc quân doanh sao?
Chu Tín lắc đầu:
- Nếu như điện hạ muốn đi, hẳn nên là thuỷ quân Đô đốc phủ Hồ Trưởng sử cùng điện hạ đi, mà không phải là ta, ta chỉ là cung cấp hậu cần vật tư cho thuỷ quân các ngươi mà thôi.
- Ta không hiểu, chúng ta vì sao không cưỡi ngựa đi, cần gì bỏ gần tìm xa, ngồi thuyền làm gì?
Vô Tấn biết hắn có thâm ý, liền cố ý hỏi.
Chu Tín ý vị thâm trường cười cười:
- Bởi vì ta có lời muốn nói với Điện hạ.
Vô Tấn nhìn hắn thật sâu, khoát tay chặn lại:
- Xin mời!
Chúng ta vào trong khoang thuyền nói chuyện.
- Điện hạ, mời.
Hai người đi vào khoang thuyền, Chu Tín phân phó thân binh của hắn:
- Bất cứ chuyện gì cũng không được tới quấy rầy!
Bọn hắn ngồi xuống, Chu Tín rót cho hắn một chén trà, Vô Tấn nâng chung trà lên nói:
- Chu Trưởng sử có lời gì, xin nói thẳng đi!
Chu Tín thở dài nói:
- Điện hạ biết ta tại sao trở thành người của Thân Quốc Cữu không?
Vô Tấn lắc đầu, tuy đối phương nói rất quái dị, nhưng hắn vẫn không lên tiếng, Chu Tín tự giễu cười cười nói:
- Ta hôm nay năm tuổi, mười năm trước, thê tử của ta bệnh chết, ta lại cưới quả muội của Thân Quốc Cữu làm vợ, là thê tử Thân thị hiện tại của ta, nàng so với ta nhỏ hơn mười tuổi, sinh cho ta một đứa con gái, đã chín tuổi, cho nên ta là muội phu của Thân Quốc Cữu, hắn đối với ta rất tín nhiệm, ta cũng là một trong những tâm phúc của hắn.
- Ta không biết Chu Trưởng sử nói với ta chuyện này để làm gì?
Vô Tấn cười nhạt một tiếng nói.
Chu Tín nhìn hắn thật sâu, chậm rãi nói:
- Bởi vì ta lấy muội muội của Thân Quốc Cữu làm vợ, là Tấn An hội an bài!
Vô Tấn đứng bật dậy, hắn biết Chu Tín trước mắt là ai, lão Vương gia lúc ở hậu hoa viên đã từng nói với hắn.
- Nguyên lai ngươi là Ngũ...
Chu Tín trịnh trọng gật gật đầu:
- Ta chính là nhi tử của Chu Dật, một trong Tấn An lục dũng sĩ.
Quả nhiên là hắn, dũng sĩ thứ năm của Tấn An, Hoàng Phủ Cương đã từng nói qua cho hắn, nói người này đã qua đời, nhưng con của hắn lại cầm quyền ở Sở Châu, nguyên lai lại là Chu Tín.
Vô Tấn chầm chậm ngồi xuống, hắn lắc đầu:
- Ta thật không ngờ lại là ngươi.
Chu Tín bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất, nặng nề dập đầu ba cái:
- Chu Tín tham kiến chúa công!
- Chu tướng quân miễn lễ, về sau không cần dập đầu.
Chu Tín ngồi dậy, mắt của hắn đã tuôn đầy nước mắt, cùng tất cả thành viên trong hội đồng dạng, bọn hắn đã chờ đợi bốn mươi năm, hôm nay bọn hắn rốt cục thấy được hy vọng, đây là tín niệm của bọn hắn, là trung thành của bọn hắn, bọn hắn trung thành với tín niệm của mình, trung với lời thề năm đó.
Thanh âm của hắn có chút nghẹn ngào:
- Năm đó lúc Thiên Phượng thái tử qua đời, ta đi đưa đám tang, ta cảm thấy trời đất sụp đổ, nhưng Vu thúc nói cho ta biết, chúng ta còn có hi vọng, ta sống là vì đợi hy vọng này. Ngày hôm qua, ta lần đầu tiên trông thấy Thiếu chủ, ta biết ngay, hy vọng của ta đã tới.
Vô Tấn cũng vạn phần cảm khái nói:
- Ta thật sự không nghĩ tới, lực lượng của Tấn An hội lại lớn như vậy, lúc trước ta ở Từ Vân Tự, Tuệ Minh thiền sư nói cho ta biết thân thế, ta căn bản không tin, sáu di lão có thể làm được chuyện gì? Không nghĩ tới, bốn mươi năm, sáu dũng sĩ lại làm ra sự nghiệp lớn như vậy.
- Thiếu chủ...
Vô Tấn khoát tay chặn lại:
- Ngươi về sau gọi ta là Điện hạ hoặc Tướng quân là được, không nên gọi Thiếu chủ.
Chu Tín gật gật đầu:
- Vậy ta sẽ gọi người là Điện hạ, trên thực tế, sáu dũng sĩ hết thảy đều do Lương Vương an bài, Điện hạ nên biết, Hoàng thái hậu kỳ thật là con gái Lương Vương!
- Chờ một chút!
Vô Tấn cả kinh đứng lên:
- Làm sao có thể?
- Điện hạ không nên gấp gáp, đương nhiên không phải con gái ruột, nhưng so với con gái ruột còn thân hơn.
Vô Tấn ngoài ý muốn biết được tin tức này, Tổ mẫu của hắn, Hoàng thái hậu, lại là nghĩa nữ của Lương Vương, Lan Lăng quận Vương cho tới bây giờ cũng chưa nói với hắn, hắn trong lúc vô tình từ trong miệng Chu Tín biết được.
- Chu thúc có thể nói rõ chuyện này hơn không?
Chu Tín nghe hắn gọi mình là Chu thúc, tuy bối phận không có vấn đề, nhưng hắn không đảm đương nổi, hắn liền lắc đầu cười nói:
- Điện hạ không cho ta gọi Thiếu chủ, vậy Điện hạ cũng nên gọi ta là Trưởng sử, chuyện này ta chính là nghe cha ta nói, cha ta vốn là thị vệ sau lưng Thái hậu, khi đó nàng là Diệp hoàng hậu.
- Diệp Vân Thiên?
Vô Tấn bổ sung nói.
- Đúng, đây là danh tự của Diệp hoàng hậu, cha đẻ của Diệp hoàng hậu là Hà Lũng tiết độ Phó sứ, Vũ uy Đô đốc Diệp Huyễn, là huynh đệ kết nghĩa của Lương Vương, là người hắn tín nhiệm nhất, có mùa đông một năm, người Khương ở Hà Tây phản loạn, Lương Vương suất quân bình định, bởi vì tình báo sai lầm, hắn và ba ngàn binh sĩ bị mười vạn Khương binh vây ở Kim Sơn tiểu thành, lương thực đoạn tuyệt, chiến mã hết cỏ, lúc này trong thành lại bộc phát ôn dịch, Lương Vương biết khó giữ được tánh mạng, là Diệp Huyễn suất lĩnh ba mươi tên thị vệ cuối cùng liều chết hộ vệ Lương Vương phá vòng vây, bọn hắn giết mở một đường máu, chạy ra khỏi vòng vây, Lương Vương được cứu thoát, nhưng Diệp Huyễn lại kiệt lực mà chết, trước khi hắn chết, hắn cầu xin Lương Vương chiếu cố nữ nhi của hắn, khi đó Diệp Vân Thiên mới ba tuổi, Lương Vương thu nàng làm nghĩa nữ, lúc nàng mười sáu tuổi gả cho Sở vương làm Vương phi. Về sau...
- Chuyện sau đó Lan Lăng quận vương đã nói cho ta biết.
*****
Vô Tấn thở dài, khó trách Lương Vương dấu chuyện này sâu như vậy, nguyên lai hai huynh đệ tranh đoạt nữ nhân là nữ nhi của hắn.
Hắn nhớ tới một chuyện, lại dò hỏi:
- Dũng sĩ thứ sáu của tấn An, Chu Trưởng sử biết không?
Chu Tín lộ ra thần sắc cổ quái, hắn lắc lắc đầu nói:
- Ta chỉ biết hắn gọi là Lãnh Thanh Thu, là người nhỏ tuổi nhất, cũng là người bị thương nặng nhất, bốn mươi năm trước đã chết rồi.
Cơ hồ y như Lan Lăng quận Vương nói, Vô Tấn không hề hỏi nhiều, hắn cười nói:
- Hội chủ Tấn An hội là ai?
- Cái này Điện hạ còn không biết sao?
Vô Tấn lắc đầu:
- Ta chưa bao giờ biết, bọn hắn cũng không nói cho ta.
- Hội chủ là Tuệ Minh thiền sư, hắn năm đó chức quan cao nhất, là thị vệ trưởng, Tấn An hội là do người điều hành, lúc trước để cho ta lấy quả muội của Thân Quốc Cữu cũng là quyết định của hắn, để cho ta tiến vào Sở Châu, cùng Trần đảo chủ bên kia hô ứng lẫn nhau, đồng thời cũng thuận tiện chiếu cố huynh đệ các ngươi.
Lúc nói chuyện, có thân binh ở cửa ra vào nói:
- Trưởng sử, thuyền của Nhị công tử Phi Ưng tới.
- Ha ha! Hắn tới vừa vặn.
Chu Tín cười cười, hướng Vô Tấn nói:
- Điện hạ, mời đi theo ta.
Hai người đi đến bong thuyền, chỉ thấy xa xa trên mặt sông, ba chiếc thuyền phi tốc mà tới, ba thuyền cở trên ngàn thạch, thân thuyền dài nhỏ, tốc độ rất nhanh, trên buồm có thêu một Phi Ưng màu đen to lớn, đầu thuyền có đứng một gã quan quân.
Chu Tín chỉ vào quan quân cười nói:
- Đó chính là thứ tử Chu Diên Bảo của ta, cũng là Đô úy của quân nha lệ thuộc trực tiếp thuỷ quân.
Vô Tấn lúc này mới chợt hiểu, khó trách hắn mang mình đi quân nha lệ thuộc trực tiếp thuỷ quân, nguyên lai Đô úy là con của hắn:
- Vậy con trưởng của Trưởng Sử đâu?
- Con trưởng ta tên Chu Duyên An ở Thục Châu tòng quân, cũng là quân phủ Đô úy.
Chu Tín lại thấp giọng nói:
- Ở bên trong sáu Đô úy của Sở Châu thuỷ quân, người khác không có vấn đề gì, nhưng Điện hạ nên lưu ý Đô úy Giang Ninh thuỷ quân Dương Thiểu Du, hắn là đệ đệ của nguyên Phó Đô đốc Dương Tụng, vốn hắn sẽ được thăng nhiệm thuỷ quân Phó Đô đốc, lại bị điện hạ cướp đi, hắn một mực ghen ghét trong lòng, hơn nữa hắn là người của Thân Quốc Cữu, tương lai sẽ là lực cản lớn nhất của người, phải nhanh diệt trừ người này một chút.
Vô Tấn gật gật đầu, hắn đã có chủ trương.
Phi Ưng chạy nhanh tới, đây là một chiếc thuyền dài chừng hai mươi bốn thước, trọng tải khoảng tám trăm thạch, đồng thời cũng sử dụng buồm, bởi vậy tốc độ cực nhanh, thuyền chậm rãi giảm tốc độ, cùng lâu thuyền cập vào, một tướng quân tuổi chừng hai bốn hai lăm chắp tay nói:
- Phụ thân, Đô đốc đã tới chưa?
Chu Tín giới thiệu Vô Tấn với hắn, cười nói:
- Này là thuỷ quân Đô đốc, Lương Vương Thế tử điện hạ!
Đô úy Chu Diên Bảo lập tức quì xuống hành quân lễ:
- Mạt tướng Chu Diên Bảo tham kiến đô đốc.
Hắn vừa quỳ xuống, đằng sau mười mấy tên thuỷ quân cũng cùng một chỗ quỳ xuống:
- Tham kiến Đô đốc!
- Chu tướng quân xin đứng lên! Các vị huynh đệ, mọi người không cần đa lễ, mời đứng lên đi!
Bọn binh lính tôn kính làm cho Vô Tấn có một cảm giác như về nhà, loại cảm giác này rất tốt, binh sĩ đậu vào boong thuyền, Vô Tấn chuẩn bị đi qua, Chu Tín lại thấp giọng ghé vào tai hắn nói:
- Điện hạ, khuyển tử không biết sự tình Tấn An hội.
Vô Tấn khẽ giật mình, hắn lập tức gật gật đầu, đi đến boong thuyền, Chu Tín cũng cùng đi qua, thuyền hắn ngồi là quan thuyền của Giang Ninh phủ, không được tiến vào Thủy trại, bọn hắn phải lên quân thuyền.
Vô Tấn dò xét Chu Diên Bảo một chút, hắn lớn lên giống như cha hắn, mặt chữ điền, mũi to, thân hình khôi ngô cao lớn, lộ ra uy phong lẫm lẫm.
Chu Diên Bảo đem quân kỳ cung kính đưa cho Vô Tấn:
- Mời Đô đốc chỉ huy!
Đội tàu xếp thành hàng mà đi, lẫn nhau dùng quân kỳ mà liên hệ, đi thuyền buổi tối, thì dùng thuyền đăng. Vô Tấn lúc trước ở Lưu Cầu đảo học qua phất cờ hiệu của Phượng Hoàng Hội, cùng phất cờ hiệu của Đại Ninh thuỷ quân trên cơ bản đồng dạng, hắn cũng không xa lạ gì, đương nhiên, hắn là thuỷ quân Đô đốc, hắn chỉ để ý hạ lệnh là được, không cần hắn tự tay phất cờ, phất lệnh kỳ là việc của người tiên phong, đây chỉ là một biểu tượng giao quyền.
Hắn cầm lệnh kỳ lên, phất một cái ra lệnh quay lại quân cảng, liền trả lệnh kỳ cho Chu Diên Bảo, cười nói:
- Ta còn chưa có ấn Tướng, tạm thời không thể chỉ huy quân đội, vẫn là Chu tướng quân chỉ huy!
Chu Diên Bảo trong nội tâm minh bạch, Đô đốc kỳ thật đã hạ lệnh rồi, hắn lập tức huy động lệnh kỳ, người tiên phong trên cột buồm cũng phất theo, ba chiếc quân thuyền chậm rãi quay đầu, hướng Thủy trại chạy tới.
Giang Ninh Thủy trại ở trong Trường Giang, cùng Thanh Hà thuỷ quân mà Vô Tấn gặp ở Tề châu bất đồng, ở đây không phải kiểu Thủy trại phong bế, mà là một vịnh nước, hơn ba trăm chiến thuyền đều tập trung trong này.
Khi chiến thuyền dần dần tới gần bến cảng, trên mặt sông bỗng nhiên xuất hiện một điểm đen bất thường, Vô Tấn cũng bị điểm đen này hấp dẫn, hắn đi lên mũi thuyền, nhìn chăm chú lên nó.
Đây là một chiếc thuyền, khi mọi người còn nhìn chưa rõ, thì thủy thủ trên thuyền kia đã xuất hiện trước rồi, nhưng mà, khi hai thuyền càng gần nhau, hình thể của cái thuyền này cũng làm cho người giật mình.
Khi chiến thuyền của Vô Tấn cách Thủy trại còn có hai dặm, chiếc thuyền này tựa như một cự nhân đứng thẳng, bỗng dưng hiện ra trước mắt hắn, đây là một chiến thuyền khổng lồ, cao năm trượng, dài gần bốn mươi trượng, chín cột buồm cực lớn cắm thẳng vòm trời, chính diện đầu thuyền có điêu khắc một đầu hổ trợn mắt tròn xoe, diện mục dữ tợn, làm cho người không rét mà run.
- Tướng quân, đó chính là mẫu thuyền của Sở Châu thủy sư chúng ta, Thần Châu chiến thuyền, tải trọng hai vạn năm ngàn thạch, bản thân nó có bốn trăm thủy thủ, có thể vận chuyển một ngàn hai trăm quân, tháng năm năm nay vừa mới hạ thủy.
Trong giọng nói Chu Diên Bảo mang theo kiêu ngạo, phảng phất như đang giới thiệu hài tử mà hắn đắc ý, Vô Tấn không nói gì, hắn chỉ lặng yên nhìn chăm chú quái vật khổng lồ này. Khi thuyền nhỏ của bọn hắn chạy qua thuyền lớn, hắn ngửa đầu trông xem thế nào, thân tàu khổng lồ như một tòa núi lớn đè xuống, giờ khắc này, hắn cảm giác mình đúng là nhỏ bé.
- Đô đốc, muốn lên con thuyền này nhìn một chút không?
*****
Chu Diên Bảo cảm thấy Vô Tấn sợ hãi thán phục.
Vô Tấn gật gật đầu, chiếc đại thuyền này để cho hắn sinh ra hứng thú mãnh liệt, Chu Diên Bảo lập tức huy động lệnh kỳ, lát sau, một khung thang gấp khúc từ trên đại thuyền buông xuống, thang mây thả xuống, thuyền viên phía trên dùng dây thừng khống chế, rất nhanh, thang mây đã rớt xuống thuyền của Vô Tấn.
Chu Diên Bảo đở lấy thang mây hướng lên trên trèo đi, Vô Tấn theo sát phía sau, khi hắn trèo lên được đại thuyền, hai mắt hắn tỏa sáng, boong tàu rộng rãi giống như một sân bóng, thậm chí có thể cỡi ngựa trên bong thuyền, chín cột buồm cực lớn như đại kiếm chống trời, đâm thẳng trời xanh.
Vô Tấn chậm rãi đi đến đầu thuyền, chỉ thấy đại giang bao la thu hết vào mắt, trên mặt sông từng chiếc từng chiếc thuyền nhỏ vãng lai ghé qua, giống hệt như những con côn trùng nhỏ, hắn phảng phất như đứng trên đỉnh núi cao, có một cảm giác như chúa tể thiên hạ.
Lúc này, Chu Diên Bảo gọi đến một quan quân trẻ tuổi, giới thiệu cho Vô Tấn nói:
- Đô đốc, vị này là Lâm Giáo úy, cũng là người chỉ huy chiến thuyền này.
Quan quân trẻ tuổi lập tức quì xuống hành lễ:
- Mạt tướng Lâm Viễn Dương tham kiến đô đốc!
Vô Tấn gật gật đầu:
- Lâm Giáo úy xin đứng lên!
Hắn chỉ vào đại thuyền hỏi:
- Con thuyền này tên là gì?
- Hồi bẩm Đô đốc, con thuyền này tên là Hổ Trách, là một trong thần Chu đại thuyền.
- Thần Chu đại thuyền này tổng cộng có mấy chiếc?
Vô Tấn càng thêm hứng thú, nguyên lai loại chiến thuyền này không chỉ một chiếc.
Chu Diên Bảo bên cạnh cười nói:
- Loại thần Chu đại thuyền này, năm năm trước Giang Ninh chúng ta bắt đóng, một năm một chiếc, tổng cộng tạo được năm chiếc, trong đó bốn chiếc ở trong thủy quân Sở Châu chúng ta, còn một chiếc khác ở thuỷ quân Tề Châu, loại thuyền này vốn là dùng vận lương đến Cao Ly, nhưng bởi vì giá trị chế tạo quá cao, nên năm nay triều đình đã hạ lệnh đình chỉ kiến tạo.
Vô Tấn trầm tư một lát lại hỏi:
- Vậy bây giờ chiến thuyền này dùng để làm gì?
- Hiện tại tạm thời dùng vận chuyển quân lương cho thuỷ quân, tiếp tế cho sáu quân phủ chúng ta đều do nó vận chuyển.
- Có thể đi biển được không?
Vô Tấn lại hỏi.
Lâm Giáo úy lập tức khom người nói:
- Có thể đi xa, ty chức ba năm trước từng chỉ huy một chiếc khác tên là Đại Bàng chiến thuyền, đi đến các nước Nam Dương.
- Tốt, dẫn ta nhìn xem bên trong.
Lâm Giáo úy lập tức mang theo mọi người đi xuống boong tàu, trong bụng đại thuyền có tầng bốn, tầng dưới chót là khoang thuyền vật nuôi, tầng hai là kho để hàng hoá, mà tầng ba cùng tầng bốn là khoang thuyền vận binh, hai bên lối đi là phòng ở của binh sĩ, mỗi gian phòng trong khoang thuyền đều có cửa sổ, làm cho trong khoang thuyền sáng ngời.
Vô Tấn quay đầu lại hỏi Chu Diên Bảo:
- Vừa rồi Chu tướng quân nói, thuỷ quân Sở Châu ta tổng cộng có bốn chiếc loại này, còn ba chiếc kia ở nơi nào?
- Duyên Lăng thuỷ quân phủ có một chiếc, Vĩnh Gia thuỷ quân phủ một chiếc, chiếc còn lại ở Hội Kê thuỷ quân phủ.
Vô Tấn gật gật đầu, bọn hắn lại theo thang đi xuống tầng ba, tầng ba cùng tầng bốn bố cục đồng dạng, nhưng những khoan nhỏ hai bên hành lang kết cấu bất đồng, khoang nhỏ trên tầng bốn rất rộng rãi, mà khoang nhỏ ở tầng ba hẹp hơn nhiều, nhưng số lượng khoang thì nhiều hơn gấp đôi.
Lúc này Vô Tấn phát hiện một hiện tượng kỳ quái, kia chính là tất cả buồng nhỏ trên tàu đều rất sạch sẽ, tựa như chưa bao giờ sử dụng qua.
- Chu tướng quân, ngươi không phải nói những thuyền này đều dùng để vận lương thực cùng tiếp tế sao? Sao lại sạch sẽ như chưa từng sử dụng qua vậy?
Chu Diên Bảo lập tức cười nói:
- Tướng quân có chỗ không biết, là ba chiếc kia dùng để vận chuyển lương thực tiếp tế, chiếc này bởi vì xuống nước muộn nhất, tạm thời còn chưa có sử dụng.
- Vậy chuẩn bị dùng nó làm cái gì?
Vô Tấn truy vấn:
- Tiền nhiệm Dương Đô đốc chuẩn bị dùng nó để làm thuyền chỉ huy của mình, nên hạ lệnh tân trang một lần nữa, các tấm vách ngăn ở tầng bốn dở bỏ hết, để cho mỗi gian phòng trên tàu lớn hơn, dễ dàng làm phòng họp, phòng tác chiến cùng thư phòng, nhưng buồng nhỏ trên tàu vừa mới cải tạo xong, Dương Đô đốc lại bị điều đi, hiện tại thuyền tạm thời vẫn ở chỗ này, chờ tân Đô đốc đến quyết định cụ thể.
Vô Tấn gật gật đầu, vui vẻ cười nói:
- Ta cảm thấy cách nghĩ của Dương Đô đốc rất tốt, ta hoàn toàn ủng hộ, con thuyền này đã được cải tạo, vậy sau này lấy nó làm thuyền chỉ huy của ta.
Hắn quay đầu lại nói:
- Đem ba chiếc chiến thuyền khác điều đến đây, ta cần dùng chúng kiến tổ thành một đội chiến thuyền.
Từ thuỷ quân phủ đi ra, Vô Tấn không lại đi thuyền, cũng không quay trở lại quân doanh Mai Hoa vệ, mà cưỡi ngựa phản hồi phủ thuỷ quân Đô đốc của Giang Ninh thành. Láng giềng của Thuỷ quân Đô đốc phủ là Sở Châu đại Đô đốc phủ, Trưởng Sử Chu Tín cũng cùng hắn phản hồi.
Trên đường đi, Vô Tấn đều trầm tư, không lâu sau khi hắn được thăng làm Sở Châu thuỷ quân Phó Đô đốc, liền từ Bộ Binh đạt được tin tức xác thật, nhiệm kỳ lần này của hắn là ba năm, đây là Hoàng Thượng Hoàng Phủ Huyền Đức tự mình phê chỉ thị. Hắn cũng hiểu cách làm của Hoàng Phủ Huyền Đức, để cho hắn rời xa Lương Châu, cho Hoàng Phủ Trác không gian cùng thời gian để vọt lên, ba năm là tối thiểu nhất, nói không chừng còn có thể để cho hắn đảm nhiệm năm năm.
Đã muốn hắn đảm nhiệm thuỷ quân Đô đốc ít nhất ba năm, vậy hắn cũng không nên phụ lòng tốt của người ta, Tấn An hội cũng có ý nghĩ này, tốt nhất là để cho thuỷ quân Sở Châu trở thành lực lượng mà bọn hắn khống chế.
Vì thế Vô Tấn ở Kinh thành liền bắt đầu cân nhắc kế hoạch cải tạo thuỷ quân của hắn, hắn phải làm hai việc đồng thời, một là đoạt quân quyền, thay đổi toàn bộ quan quân từ Đô úy trở lên, để cho người của phái Lương Vương khống chế. Nhưng cân nhắc đến việc quan quân Lương Vương phái chưa quen thuỷ chiến, cái kia có thể từ Phượng Hoàng Hội điều một ít tâm phúc đến đảm nhiệm hay không? Phương án là có thể thực hiện, chỉ là Vô Tấn phải xem thái độ của Trần gia trước, bọn hắn đối với mình có bao nhiêu ủng hộ, chuyện này cũng không thể quá gấp.
Tiếp theo là cải cách biên chế, thuỷ quân Sở Châu có sáu quân phủ, hắn chuẩn bị giảm bớt ba cái, gia tăng số lượng thuỷ quân lệ thuộc trực tiếp thuỷ quân Đô đốc phủ, lúc trước ba ngàn người tăng đến một vạn người, cái này trên thực tế là đem thuỷ quân Sở Châu cải biến thành phòng ngự tập trung, ý nghĩ này của hắn đã được Hoàng Phủ Huyền Đức phê chuẩn, đây cũng là nằm trong dự liệu. Hoàng Phủ Huyền Đức bổ nhiệm hắn chưởng quản thuỷ quân Sở Châu, mục đích của hắn chính là muốn tiêu diệt Phượng Hoàng Hội, chỉ cần hắn chịu xuất binh tiêu diệt Phượng Hoàng Hội, vô luận hắn ra điều kiện gì, Hoàng Phủ Huyền Đức đều đáp ứng. Vô Tấn rất có lòng tin, mấy ngày nữa, mệnh lệnh cải tổ chính thức của Bộ Binh truyền đến, hắn sẽ có quyền lực càng lớn.
- Chu trưởng sử!
← Hồi 268 | Hồi 270 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác