Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 231

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 231: Tiệc mừng thọ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Vô Tấn cười khổ, hắn biết Tề Mạo cố ý bộc lộ thân phận mình, vậy thì cho dù hắn tìm cớ gì cũng không thể ngồi tại đây nữa.

Hắn chỉ đành lắc đầu đứng dậy, ngoái đầu chắp tay với Hoàng Tứ Lang.

-Hoàng gia chủ, sau này có cơ hội lại trò chuyện.

Hắn đi nhanh ra ngoài lều. Ngay lúc này, ánh mắt mọi người trong lều đều tập trung trên người hắn, bỗng nhiên có người kinh hô kêu.

-Đô úy Mai Hoa vệ!

Rốt cuộc có người nhận ra trên người Vô Tấn mặc quân phục Mai Hoa vệ, bỗng chốc vang lên tiếng xầm xì nói nhỏ. Nghe nói thanh niên này không chỉ là Lương quốc công, hơn nữa còn là đô úy Mai Hoa vệ. Các thương nhân ánh mắt biến đổi, từ kinh ngạc thành sợ hãi. Thương nhân đứng cạnh Vô Tấn lục tục lùi ra sau, giống như Vô Tấn sẽ đột nhiên giết người vậy.

Tại Đại Ninh vương triều, một là Mai Hoa vệ, một là Tú Y vệ, đều là tổ chức bí mật khiến người nghe biến sắc. Đồn đãi về chúng nó quá nhiều, đều dính tới tàn bạo, máu me và khủng bố.

Đại thương nhân muối gạo Lý Tiến nghe nói Vô Tấn chính là Lương quốc công, trong mắt dấy lên buồn rầu. Lúc này Vô Tấn đã ra khỏi lều, thương nhân xung quanh bàn tán xôn xao, đều nói về Vô Tấn. Lý Tiến kéo Hoàng Tứ Lang ngồi xuống vị trí của Vô Tấn, nhỏ giọng hỏi.

-Mới rồi ngươi nói Hoàng Phủ Vô Tấn này là con cháu Đông Hải Hoàng Phủ thị?

Tin tức của Lý Tiến rất rộng, hôm nay gã mới vừa nghe nói có một hoàng tộc tuổi trẻ được phong làm Lương quốc công kiêm phó đô đốc thủy quân Sở Châu, chẳng qua không biết tên, không ngờ lập tức gặp gỡ người này. Gã đã không có cơ hội kết giao, chỉ có thể từ chỗ Hoàng Tứ Lang hỏi thăm càng nhiều tin tức.

Lý Tiến chuyên buôn bán muối gạo tại Giang Ninh phủ, buôn bán rất lớn, chuyên môn dùng thuyền chuyên chở. Trường Giang, Vận Hà, Hải Vận gã đều đi, lâu năm giao tiếp với thủy quân Sở Châu, đương nhiên biết rõ về thủy quân đó. Đại đô đốc thủy quân Sở Châu là Sở vương nắm giữ, chỉ là quan viên tối cao trên danh nghĩa, mà người câm quyền chân chính là phó đô đốc thủy quân. Dương Tụng, phó đô đốc thủy quân hiện tại sắp tới kỳ từ chức.

Lý Tiến vào kinh có một mục đích chủ yếu là hỏi thăm phó đô đốc thủy quân mới thăng chức là ai. Gã đã hỏi thăm được rồi, đó là một hoàng tộc tuổi trẻ, nhưng không ngờ người này mới rồi ở ngay trước mặt gã, mà gã để vuột mất.

Điều này khiến Lý Tiến cực kỳ buồn rầu, may mắn gã không đắc tội đối phương, còn quen biết, vẫn có cơ hội tiến một bước kết giao. Hiện giờ gã phải thông qua Hoàng Tứ Lang hỏi thăm về Vô Tấn sâu hơn.

Hoàng Tứ Lang như ở trong mộng, gã còn đang cực kỳ chấn kinh, chưa kịp phản ứng lại. Hơn nữa gã tựa như uống rượu say choáng váng, lòng ngày càng kinh sợ. Không ngờ Vô Tấn lại là Lương quốc công, là hoàng tộc, còn là Mai Hoa vệ. Đánh chết gã cũng không thể tin, nhưng xem bộ dáng thì là thật. Gã bắt đầu cảm thấy cực kỳ sợ hãi, Hoàng gia mấy lần đắc tội hắn, hắn sẽ bỏ qua cho Hoàng gia sao?

Xong rồi, tiệm bài bạc của gã! Gia tộc gã tiêu rồi! Lúc này Hoàng Tứ Lang vừa hối vừa hận, hận không thể đập đầu chết cho rồi. Vậy nên lời Lý Tiến nói bị gã bỏ ngoài tai.

Dường như Lý Tiến biết suy nghĩ của gã, vội khuyên:

-Tứ Lang, xem ra công tử Vô Tấn này đối với ngươi không tệ, lúc đi còn chào từ biệt ngươi, ngươi nên thấy mừng mới đúng!

Câu nói này, Hoàng Tứ Lang nghe lọt tai. Đúng rồi! Mới rồi Vô Tấn đối với mình thật không tệ, rất nồng nhiệt, không giống như ghi hận, chẳng lẽ là gặp họa được phúc?

Trong lòng Hoàng Tứ Lang lại dấy lên tia hy vọng, vội vàng hỏi Lý Tiến:

-Lý huynh, ngươi cảm thấy hắn thật sự đối với ta không tệ ư?

Lý Tiến gật đầu:

-Ta nhìn ra được hắn đối với ngươi đúng là có loại niềm vui tha hương gặp cố nhân. Tứ Lang, không chừng đây là cơ hội của ngươi.

Hoàng Tứ Lang yên lòng. Gã nhớ tới Vô Tấn cá độ mình đi quậy, khai trương hiệu cầm đồ mình kiếm người khiêu khích. Gã càng nghĩ càng thấy xấu hổ, vỗ mạnh trán mình.

-Ta thật là có mắt không tròng, mù mắt chó mà!

Gã tự nhận định rằng Vô Tấn là giả trang du ngoạn quận Đông Hải, việc đánh bạc chẳng qua là hắn chơi đùa thôi.

Lý Tiến lại hỏi gã:

-Hắn thật là con cháu Đông Hải Hoàng Phủ thị?

Hoàng Tứ Lang trong lòng cũng không chắc chắn, lắc đầu.

-Sao có thể, ta cho rằng hắn giấu trong Đông Hải Hoàng Phủ thị là để che tai mắt người, dù sao đều là họ Hoàng Phủ.

-Vậy Tứ Lang có cách nào gặp lại hắn không?

Lúc này mấy đại thương nhân Giang Ninh phủ cũng xúm lại, cùng hỏi thăm Hoàng Tứ Lang.

-Vị huynh đệ này, có thể giúp chúng ta gặp mặt Lương quốc công một lần không?

Không chỉ mình Lý Tiến, tất cả thương nhân quan tâm hướng đi quan trường Giang Ninh phủ đều biết chút tin tức. Lý Tiến không lên tiếng, cầm ly rượu không nói lời nào. Gã đã đặt quyết tâm, mấy ngày nay phải cùng Hoàng Tứ Lang chung một chỗ. Họ quen nhau vài chục năm, dù Lý Tiên luôn hơi xem thường gã, nhưng giờ phút này đã thay đổi ấn tượng với Hoàng Tứ Lang.

Vô Tấn cùng Tề Mạo rời khỏi lều lớn, bên ngoài đã đậu một chiếc xe ngựa rộng rãi. Vô Tấn không lên xe mà đi tới cái lều thứ nhất. Lúc này Tề Phượng Vũ vừa chạy tới, thấy Vô Tấn có chút chật vật thì cười bảo.

-Muốn ôn lại giấc mộng cũ thương nhân à? Hay không muốn cùng mấy lão già ngồi chung một chỗ?

Vô Tấn lắc đầu, cười khổ nói:

-Cô nói đúng, thật sự là không muốn ngồi chúng với mấy lão già, khó chịu!

-Đi đi! Ta đổi một vị trí cho ngươi, chắc chắn ngươi sẽ thích.

Tề Phượng Vũ cùng Vô Tấn chậm rãi tiến lên, đằng sau Tề Hoàn kéo huynh trưởng, ý bảo hãy để Tề Phượng Vũ hỏi. Tề Mạo bừng tỉnh, gã hỏi Vô Tấn tình hình thái tử thì sao hắn chịu nói chứ, để con gái hỏi có lẽ càng tốt hơn.

Lúc này một người hầu chạy như bay tới, nói với Tề Mạo:

-Trưởng công tử, thái tử giá đáo!

Tề Mạo kinh ngạc, gã không kịp chào hỏi Vô Tấn đã kéo Tề Hoàn lên xe ngựa, chiếc xe nhanh chóng chạy đi.

Tề Phượng Vũ nhìn theo chiếc xe bay nhanh, nhỏ giọng hỏi:

-Công tử, thái tử rốt cuộc là người như thế nào?

Tề Phượng Vũ rất thông minh, cô biết ý nghĩ của mình chắc chắn không gạt được Vô Tấn. Quanh co hỏi khiến hắn phản cảm thì không bằng ngay thẳng, có lẽ hắn sẽ chịu nói.

Suy nghĩ của cô là chính xác, Vô Tấn không phản cảm cô thẳng thắn. Ngẫm nghĩ một lát, hắn từ từ nói.

-Nên nói như thế nào nhỉ? Thật ra không cần ta nói thì các người cũng tưởng tượng được. Có thể trong đấu tranh quyền lực tàn khốc đứng vững không ngã, không chỉ vì hắn là thái tử, càng quan trọng là hắn có thủ đoạn người thường không bằng. Ta không tiện đánh giá hắn, chỉ có thể cho cô biết một điều, hiện tại hắn thiếu nhất là tiền bạc. Nếu Tề gia muốn đầu nhập hắn, tất nhiên hắn sẽ hoan nghênh, nhưng từ tay Tề gia lấy bao nhiêu tiền thì khó nói.

*****

Tề Phượng Vũ thở dài thườn thượt:

-Phụ thân ta cũng từng nói, nếu thái tử có thể xem Tề gia là người mình thì tương lai sẽ vô cùng có ích cho Tề gia. Chỉ sợ thái tử xem thường Tề gia thương nhân, coi Tề gia chỗ chứa tiền, dùng hết tiền thì một cước đá văng. Chúng ta thật rất phiền não.

-Việc này rất có thể. Cô nên hiểu một điều, người ủng hộ thái tử chủ yếu ở tầng sĩ đại phu, họ thanh cao luôn khinh thường thương nhân. Nếu thái tử quá trọng dụng thương nhân, sẽ khiến họ phản cảm. Nhưng họ cũng biết lúc này thái tử thiếu tiền, biết Tề gia rất quan trọng với thái tử. Hiện tại thì họ không nói gì, mặc kệ thái tử lung lạc Tề gia. Nhưng đợi tương lai địa vị thái tử vững chắc, nếu thái tử còn trọng dụng Tề gia thì sẽ khiến họ cực kỳ bất mãn. Các người nên tưởng tượng ra, khi đó thái tử nghĩ tình cũ hay là muốn ngai vàng giang sơn?

Vô Tấn phân tích lợi ích độc đáo khiến Tề Phượng Vũ sáng tỏ. Nói vậy thì dù thái tử muốn trọng dụng Tề gia, cũng sẽ bởi vì người ủng hộ y phản đối mà không thể không vứt bỏ Tề gia. Thậm chí sẽ làm hành động nghiêm trị Tề gia, đích thực là vậy.

Tề Phượng Vũ im lặng, cô bỗng cảm thấy Tề gia trong vòng xoáy quyền lực triều đình vẫn là quá ngây thơ. Dù phụ thân có chút ánh mắt nhưng chưa thấy được thực chất vấn đề, đó là địa vị thương nhân của Tề gia, sẽ không được người ủng hộ thái tử thừa nhận.

Cô bắt đầu nhận ra, địa vị Tề gia quá thấp, lực lượng quá nhỏ bé. Tề gia vốn không nên tranh giành tước vị cái gì, không nên phô trương như vậy, không nên tham gia đấu tranh quyền lực triều đình. Cô bắt đầu cảm thấy nghĩ lại mà kinh.

-Hoàng Phủ công tử...

Vô Tấn mỉm cười ngắt lời cô:

-Cô có thể gọi ta Vô Tấn. Bạn bè và người nhà ta đều gọi ta như vậy.

Tề Phượng Vũ cảm động, liền gật đầu, tiếp tục hỏi.

-Vô Tấn, vậy ngươi có đề nghị gì cho Tề gia không? Tuy ngươi nói không bằng dựa vào Thân quốc cữu, nhưng ta cứ thấy cũng không nên nương nhờ vào Thân quốc cữu.

-Đó là đương nhiên. Thân quốc cữu chẳng qua là tốt hơn thái tử một chút, thật ra không xem như là tốt đi? Kỳ thật quan trọng là Tề gia phải lợi dụng thực lực và ưu thế bản thân. Cô nói xem, ưu thế lớn nhất của Tề gia nằm ở đâu?

Tề Phượng Vũ ngẫm nghĩ, nói:

-Thực lực Tề gia ở chỗ tài lực hùng hậu, có thể nói là giàu nhất thiên hạ. Ưu thế thì ta thấy là Tề gia là nhà nộp thuế lớn nhất cho Đại Ninh vương triều.

-Nói không sai. Nhà nộp thuế lớn nhất chính là ưu thế của Tề gia. Theo ta được biết, Đông Lai cửa hàng và Bách Phú thương hành mỗi năm kiếm tiền lợi nhuận không ít hơn Tề gia, nhưng hai nhà nộp thuế cộng lại vẫn ít hơn Tề gia nhiều, thậm chí không bằng con số lẻ của Tề gia. Nguyên nhân là vì bối cảnh quyền lực của họ, triều đình và hoàng đế không làm gì họ được. Nhưng hoàng đế chắc chắn không hy vọng Tề gia, một nhà nộp thuế nhiều vậy sẽ ngã, thế thì sẽ tạo thành tổn thất lớn cho triều đình. Đây là nguyên nhân vì sao Tề gia không ngã. Ta cảm thấy Tề gia nên lợi dụng ưu thế này triệt để, kế hoạch kỹ càng, làm sao để kéo dài ưu thế này. Ví dụ nộp thuế hàng năm tăng một chút xíu, cho triều đình mong chờ. Ví dụ Tề gia có thể thu nhỏ quy mô mà mở rộng lợi nhuận, vậy là không phô trương rồi lại có thể nộp thuế nhiều thêm. Càng quan trọng là phải học cách lấy lòng hoàng đế. Ví dụ như ta nói về bốn người kia, được họ ủng hộ có hiệu quả hơn đầu nhập vào thái tử hoặc là Thân quốc cữu.

Tề Phượng Vũ gật đầu:

-Ý ngươi là Tề gia chúng ta không cần thiết gia nhập bất cứ thế lực nào trong triều, đúng không?

-Đúng là thế. Tề gia không cần tham gia đấu tranh quyền lực triều đình, chỉ cần giữ vững nộp thuế cho triều đình, đây mới là hình tượng của Tề gia. Đừng để hoàng đế thấy bóng dáng Tề gia trong tranh đấu quyền lực, điều này cực kỳ quan trọng. Nếu có thể thì tốt nhất là Tề gia ra khỏi kinh thành, trở về Sở Châu đi.

Tề Phượng Vũ rất cảm động, Vô Tấn đề nghị cực kỳ đúng trọng tâm, từng lời đánh vào điểm yếu. So sánh thì suy nghĩ của Tề gia thật hỗn loạn, không có ý nghĩ đại cục. Cô nhất định phải đem lời Vô Tấn nói một chữ không sai báo cho tổ phụ.

Lúc này họ đã đi tới trước lều thứ nhất, từ xa thấy Tề Mạo và nhị thúc Tề Vĩ cùng với đám thị vệ vây quanh một người đàn ông đầu đội kim quan đi hướng bên này.

-Hắn chính là thái tử!

Vô Tấn nhận ra người đến, đó là Hoàng Phủ Hằng.

Tề Phượng Vũ lóe người đã giấu trong hắc ám. Cô là cô gái giỏi về bảo vệ mình. Cô biết mình xinh đẹp tuyệt trần, cho nên luôn không xuất hiện trước mặt quyền quý, phòng ngừa bị lọt vào tầm ngắm.

Đúng như Tề gia lo lắng và Vô Tấn đề nghị, hôm nay Hoàng Phủ Hằng ôm hy vọng rất lớn đến đây. Mấy năm nay tuy y thiếu tiền nhưng chưa từng lôi kéo Tề gia, là vì không đem Tề gia để vào mắt. Y sẽ không giao tiếp với một thương nhân, sẽ khiến văn nhân và sĩ đại phu ủng hộ y thấy bất mãn.

Nhưng lần này Tề Vạn Niên mừng thọ bảy mươi tuổi, bỗng nhiên nhắc nhở y nhận Tề gia trợ giúp cũng không có gì. Chỉ cần y và Tề gia đạt thành hiệp nghị, không công khai ra mà bí mật nhận Tề gia giúp đỡ, vậy đối với y không có ảnh hưởng gì.

Hơn nữa y có thể trước khi lên ngôi kiếm cái cớ thu thập Tề gia, vậy là có thể chặt đứt lời đồn giữa y và Tề gia, trấn an các sĩ đại phu bất mãn. Tuy kết giao Tề gia khiến y khinh thường, nhưng tiền của Tề gia rất có lực hấp dẫn với y.

Hoàng Phủ Hằng xin chỉ thị của phụ hoàng, sau khi được đồng ý thì lấy thân phận thái tử tiến đến chúc thọ cho Tề lão gia. Đương nhiên hôm nay y đến chỉ là làm bộ dáng, khiến Tề gia tự nguyện mắc câu.

Đi tới trước lều lớn, y liếc mắt liền thấy Hoàng Phủ Vô Tấn. Hoàng Phủ Hằng ngẩn ra, sau đó cười to.

-Vô Tấn, ngươi cũng đến à!

Thực hiển nhiên y cho rằng Vô Tấn tới nghênh đón mình. Vô Tấn vội khom lưng hành lễ.

-Thần Hoàng Phủ Vô Tấn tham kiến thái tử điện hạ!

-Không cần đa lễ, bây giờ không phải trong triều, mọi người cứ thoải mái đi.

Y vỗ vai Vô Tấn, cười nói:

-Chúc mừng ngươi được phong làm Lương quốc công, nhưng ta cũng phải phê bình ngươi, thăng quan rồi không tới gặp ta, ngươi thật bậy quá!

-Tông Chính tự còn chưa xong thủ tục, ta muốn đợi cuối cùng hoàn toàn ổn định mới tới tham kiến điện hạ.

-Đã định ra rồi, mặt sau chẳng qua là hình thức thôi. Chẳng lẽ còn muốn hoàng thượng chính miệng bỏ tước vị ngài phong sao? Nào có loại chuyện đó.

*****

Hoàng Phủ Hằng đi tới chỗ sáng, chợt phát hiện Vô Tấn đeo đai lưng vàng. Y lập tức ngây ra. Sao Vô Tấn lại thăng lên chức đô úy Mai Hoa vệ. Sau đó y thầm nghĩ, chẳng lẽ muốn để Vô Tấn làm thống lĩnh Mai Hoa vệ Sở Châu?

Y biết phụ hoàng quyết định mở rộng Mai Hoa vệ và Tú Y vệ, y rất chú ý chuyện này. Theo nguyên tắc né tránh, thống lĩnh Sở Châu quân Tú Y vệ và Mai Hoa vệ chắc chắn không liên quan đến Sở vương. Hoặc là người của mình, hoặc là người Tề vương, hoặc là người Triệu vương. Nhưng Triệu vương không có thế lực tại Mai Hoa vệ và Tú Y vệ, vậy chỉ có thể là mình hay Tề vương.

Y gần như chắc chắn rằng Mai Hoa vệ là người của mình, Tú Y vệ là người Tề vương. Nhưng giờ đây y bỗng nhiên nhận ra, còn có Lương vương hệ, rất có khả năng khiến Vô Tấn kiêm nhiệm thống lĩnh Mai Hoa vệ Sở Châu.

Nếu là vậy thì y sẽ mất đi cơ hội.

Hoàng Phủ Hằng trong lòng không vui nhưng trên mặt không lộ ra, vẫn cười hì hì nói:

-Không ngờ còn thăng làm đô úy Mai Hoa vệ nữa chứ. Ta không hề biết, đợi chút nữa phải phạt ngươi ba ly.

-Hoàng huynh!

Lúc này cửa lều bỗng truyền ra giọng thiếu niên sang sảng. Vô Tấn và Hoàng Phủ Hằng cùng ngoái nhìn. Chỉ thấy cửa lều xuất hiện một thiếu niên vương tử. Tuổi khoảng mười hai, mười ba. Mặt như ngọc, mắt tựa ánh sao, lớn lên cực tuấn tú, mặc cẩm bào tím, dáng người thon dài anh khí bừng bừng. Sau lưng y đi theo hai thị vệ dáng người khôi ngô.

Vô Tấn không biết người này nhưng Hoàng Phủ Hằng thì biến sắc mặt, có chút không vui hỏi:

-Ngươi tới đây có nói phụ hoàng biết không?

Vô Tấn bỗng nhiên đoán ra được đây là ai, chắc chắn là Sở vương. Đây là lần đầu tiên hắn gặp Sở vương, thấy y lớn lên thật rất giống hoàng đế Hoàng Phủ Huyền Đức. Hơn nữa khí chất rất tốt, rất có linh khí, so với Hoàng Phủ Hằng diện mạo bình thường thì khác hẳn. Hèn chi hoàng đế thích y, nếu mình có đứa con giống vậy thì cũng sẽ thích.

Sở vương tên là Hoàng Phủ Điềm, dường như hơi sợ Hoàng Phủ Hằng, vội vàng tiến lên thi lễ.

-Hồi bẩm hoàng huynh, ta đến đây là được phụ hoàng ân chuẩn. Phụ hoàng nói khiến ta thay người chúc thọ Tề lão gia.

Câu nói cuối cùng khiến lồng ngực Hoàng Phủ Hằng như bị nghẹn lại, khiến y nghẹt thở. Không ngờ phụ hoàng nhưng lại để Sở vương đại biểu ngài mà không phải chính mình.

-Điện hạ, người đang nói chuyện với ai vậy?

Đây là giọng của Thân quốc cữu. Đằng sau Sở vương Hoàng Phủ Điềm xuất hiện một thân hình to béo.

Thân quốc cữu đi ra lều lớn. Y đã tới một lúc, khác với Hoàng Phủ Hằng muốn được đến tài lực của Tề gia, Thân quốc cữu muốn ngăn cản Tề gia dựa vào thái tử. Y không thể để Tề gia trở thành thùng tiền của thái tử, hôm nay y ôm mục đích này tới Tề gia.

Không ngờ họ có mục đích khác nhau lại gặp gỡ vào giây phút không ai ngờ tới. Không khí cửa lều lập tức biến nặng nề. Thân quốc cữu và thái tử đều cố nặn ra nụ cười, nhưng trung gian kẹp Sở vương, hai người không ai cười nổi.

-Hạ thần Hoàng Phủ Vô Tấn tham kiến Sở vương điện hạ!

Vô Tấn tiến lên một bước, quỳ một gối hành lễ hướng Sở vương. Sở vương thống lĩnh đại đô đốc thủy quân Sở Châu, nói đến thì là thượng cấp trực tiếp của Vô Tấn.

Hắn dùng lễ đánh vỡ tình thế lúng túng trước mắt.

Hoàng Phủ Hằng cười lớn nói:

-Thất đệ, vị này chính là Hoàng Phủ Vô Tấn, cháu trai của Lan Lăng quận vương, chắc đây là lần đầu tiên ngươi gặp hắn!

Hắn cũng tiến lên gật đầu với Thân quốc cữu, giống như đồng nghiệp tình cờ gặp trước cửa phỏng, rất tùy ý. Thân quốc cữu bắt lấy cơ hội đánh vỡ im lặng, cười nói với Sở Châu.

-Điện hạ, ngày hôm qua chẳng phải ta đã nói cho ngươi, vị Hoàng Phủ Vô Tấn tướng quân nhậm chức phó đô đốc thủy quân Sở Châu rồi sao?

Hoàng Phủ Điềm gật đầu, tiến lên đánh giá Vô Tấn, cười nói:

-Hoàng Phủ tướng quân dáng vẻ tuấn tú, khó trách quốc cữu khen ngươi không dứt lời.

Vô Tấn tim chợt nhảy một cái. Mới rồi Sở vương nói y đại biểu hoàng đế mừng thọ Tề gia, Vô Tấn còn tưởng là thiếu niên nói lời không kiêng kỵ, tùy ý mà thôi. Nhưng hiện giờ y lại nói Thân quốc cữu khen ngợi hắn, Vô Tấn hiểu rằng thì ra thiếu niên này không đơn giản, tuổi nhỏ mà có tâm kế như vậy.

Hắn vội đáp:

-Cảm ơn lời vàng của điện hạ, nhưng ty chức vô năng, khiến điện hạ và Thân tướng quốc thất vọng rồi.

Vô Tấn nói ra câu này là nhắc nhở Hoàng Phủ Hằng, Thân quốc cữu không thể nào khen gợi Vô Tấn, Sở vương rõ ràng cố ý nói cho mình nghe. Vậy mới rồi y nói đại biểu phụ hoàng, trong đó có bao phiêu phần sự thật. Theo như pháp luật, chỉ có thái tử mới đại biểu hoàng đế được. Nếu mình không có mặt thì có lẽ có thể, nhưng phụ hoàng biết rõ mình cũng đến tham gia tiệc mừng thọ Tề gia, phụ hoàng làm vậy có chút không hợp pháp. Có lẽ phụ hoàng có ý này nhưng trong trường hợp công khai thì không thể nào làm thật được. Thái tử ngồi một bên, thân vương khác thì ở trước mặt mấy trăm quyền quý hoàng tộc nói y đại biểu hoàng đế bệ hạ đến, việc này ảnh hưởng lớn cỡ nào chẳng lẽ phụ hoàng không biết sao?

Không thể nào, phụ hoàng tuyệt đối sẽ không ủy thác y đến đại biểu, chắc chắn là y cố ý nói vậy. Hoàng Phủ Hằng bỗng nhiên hiểu ra. Dù sau này phụ hoàng có truy cứu thì y có thể dựa vào mình tuổi còn nhỏ, làm nũng, sau đó phụ hoàng sẽ vì y còn nhỏ mà tha cho. Nhưng tạo thành ảnh hưởng ác liệt lại tổn thương rất lớn đến Hoàng Phủ Hằng.

Nghĩ xong, trong lòng Hoàng Phủ Hằng dâng lên lửa giận, y thản nhiên nói:

-Ta thật không biết Sở vương có thể đại biểu hoàng đế bệ hạ chúc mừng thay. Thân tướng quốc, hoàng thượng thật sự ủy thác Sở vương sao?

Trong giọng nói của y tràn ngập uy hiếp, chất vấn Thân quốc cữu.

Thân quốc cữu biết Hoàng Phủ Hằng đã nghi ngờ, cười khẽ nói:

-Việc này cựu thần không có mặt, làm sao biết được chứ?

Hoàng Phủ Điềm giả bộ không nghe thấy gì, cười nói với Hoàng Phủ Vô Tấn:

-Vô Tấn tướng quân, sau này không cần hành lễ như vậy. Hơn nữa ngươi cũng là trực hệ hoàng tộc, ta càng thích chúng ta thân thiết chút, mời đứng dậy!

Vô Tấn thầm thở dài. Sở vương thật là ghê gớm, tuổi nhỏ đã có tâm cơ sâu như vậy. Không cần nói, đây chắc là được dạy dỗ từ mẫu thân y, Thân hoàng hậu. Từ việc nhỏ thấy lớn, có thể tưởng tượng tâm kế của Thân hoàng hậu.

Hoàng Phủ Hằng không vì Sở vương làm bộ không nghe thấy mà tha cho.

Y đi tới trước mặt Sở vương, nhìn thẳng vào mắt, cười nói:

-Thất đệ, phụ hoàng thật sự để ngươi đại biểu ngài chúc thọ cho Tề lão gia sao?

Crypto.com Exchange

Hồi (1-411)


<