← Hồi 015 | Hồi 017 → |
Đợt xổ số ngày hôm sau càng thêm càng thêm sôi động so với ngày đầu tiên. Câu chuyện có người dùng năm mươi đồng tiền đổi lấy năm trăm lượng bạc truyền khắp Duy Dương thành đã kích thích khát vọng phát tài của mọi người lên đỉnh điểm. Ngày hôm nay, dân thành Duy Dương dùng đủ mọi cách đi đến sân trường học phía đông thành, người nào cũng cố chen lấn để lấy được xổ số, không khí rất căng thẳng.
Bấy giờ thật là một cảnh tượng tráng lệ, toàn bộ đường phố lớn nhỏ xung quanh khu vực đông Thành Duy Dương đều bị người từ khắp các nơi trong thành chạy đến bịt kín. Dòng người đông nghìn nghịt, nhìn không thấy điểm cuối. Cảnh tượng ồn ào sôi động còn hơn cả lúc đi xem hội hoa đăng trong đêm Nguyên Tiêu.
Vào lúc này, đừng bảo trúng thưởng, cho dù chỉ mua được một tờ vé số thôi cũng đã may mắn lắm rồi.
May là từ một ngày trước, Vô Tấn đã tăng thêm giờ làm việc, vội vàng in ấn được mười vạn tờ xổ số, nếu không hôm nay chắc hẳn không thể tiếp tục được nữa, mặc dù in nhiều như vậy nhưng chắc chắn chỉ tới giữa trưa là mười vạn tờ vé số này sẽ hết sạch.
....
Phố Thư Viện vẫn an tĩnh im ắng như xưa, một vài cụ già ung dung ngồi ở trên bờ thả cần câu xuống con sông nhỏ êm đềm chảy ở phía trước, thỉnh thoảng lại có học trò vào tiệm mua bút, nhưng bước đi rất nhẹ nhàng, có lẽ họ sợ mình lỡ bước mạnh sẽ phá hỏng bầu không khí thanh tịnh ở nơi này. Đầu đường cuối ngõ, khắp chốn tràn ngập sự yên tĩnh, hài hòa, khác hẳn với không khí nhộn nhạo vì hi vọng phát tài tràn ngập ở bên thành đông.
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa chạy tới rất nhanh, tiếng bánh xe ầm ầm phá vỡ sự yên lặng của Phố Thư Viện, rất nhiều người khẽ cau mày, không vừa lòng lườm mắt nhìn chiếc xe ngựa lỗi thời này.
Xe ngựa dừng lại trước gian nhà sơ sài, Vô Tấn đầu đầy mồ hôi, từ trên chiếc xe ngựa nhảy xuống.
"Đợi ta một lát!"
Cậu lên tiếng căn dặn người trên xe ngựa, rồi vội vàng chạy về phía thư viện, chạy đến cửa thư viện liền hô lớn:
"Nghiêm thúc, ngài có ở bên trong không?"
Trong hiệu sách không có một người, cậu ló đầu về phía trước kêu lên vài tiếng thì từ trên lầu truyền tới một giọng nói êm ái:
"Cậu tôi có việc đi ra ngoài. Nếu muốn mua sách, huynh có thể tự chọn lựa."
Vô Tấn hơi sững sờ, sao Thư muội muội xinh đẹp lại ở đây, cậu đã gọi cô gái xinh đẹp ấy là Thư muội muội từ lần gặp gỡ trước, nhưng lúc này cậu không còn tâm trạng nào bắt chuyện với mỹ nhân, giáo trường bên kia còn đang chờ cậu cứu hỏa đây này!
"Xin hỏi cô nương, Nghiêm thúc đi đâu rồi? Tôi có việc gấp tìm ông ấy."
Cô gái chạy ra từ bên trong lầu các, trên tay nàng xách một chiếc lẵng đựng đầy sách. Hôm nay nàng mặc một chiếc váy dài nhiều tầng màu đen, eo váykéo lên tới trước ngực, rất giống loại váy của Triều Tiên đời sau, thân trên mặc một chiếc áo ngắn, khoác lụa mỏng, càng lộ ra vẻ đẹp đẽ thon thả của nàng, bên dưới hàng mi dài là một đôi mắt đen dịu dàng, sâu thẳm như hồ nước.
"Ơ! Là huynh?"
Cô gái nhận ra Vô Tấn, nàng khẽ mỉm cười:
"Cảm ơn huynh ngày đó đã giúp tôi bưng sách."
Khi nãy nghe thấy tiếng cậu hô to ở ngoài cửa, nàng có phần cảm thấy người này không chút lịch sự. Bầu không khí yên tĩnh như vậy cậu lại không có chút gì xem trọng. Nhưng nghe cậu nói có chuyện gấp thì trong lòng nàng liền thoải mái trở lại, người ta có việc gấp thì đương nhiên không thể suy xét quá nhiều được.
Trong lòng nàng đã bắt đầu thân thiện hơn... ,
"Nếu không thì huynh chờ một lát, cậu sẽ về ngay."
"Không sao, tôi chờ ông ấy vậy."
Vô Tấn thấy cô gái xách một giỏ đầy sách liền bật cười:
"Để tôi tới giúp cô nhé!"
Cậu nắm chặt tay vịn, nhẹ nhàng nhảy lên thang gác, tiếp lấy cái giỏ đựng đầy sách ở trên tay nàng.
"Thật ngại quá, lần nào cũng phải làm phiền huynh."
Cô gái có phần thẹn thùng không ngừng nói cảm ơn.
Có lẽ bởi vì đã gặp nàng hai lần nên Vô Tấn không còn ngại ngần như lần trước, cậu chỉ vào cái kho nhỏ và cười hỏi cô ấy:"Vì sao lần nào cô cũng lên trên này tìm sách, không phải trong giá sách có rất nhiều sách sao?"
"Không có đâu! Tổng cộng chỉ đi có hai lần, kết quả là cả hai lần đều gặp huynh."
Vô Tấn nhìn thấy nụ cười ngọt ngào ấy thì trong nội tâm không khỏi có có vài phần hảo cảm với cô ấy hơn, cậu lại muốn biết thêm một chút chuyện của cô.
"Ờ! Nghe giọng nói của cô không giống người ở Duy Dương, vì sao cô lại đến huyện Duy Dương?"
Không ai hỏi cô gái vấn đề này! Vô Tấn thẳng thắng dứt khoát như vậy, thậm chí còn có hương vị của sự nghi ngờ.
"Nguyên nhân.... nguyên nhân rất phức tạp."
"Có nguyên nhân hả?" Vô Tấn cười nói:"Tôi nghĩ là tôi sẽ được nghe tiếp."
Cô gái im lặng hồi lâu và đã phạm phải một sai lầm, ánh mắt của nàng chạm vào ánh mắt chăm chú của Vô Tấn, cặp mắt ấy thẳng thắn quá, lại tràn ngập tò mò khiến cô ngơ ngẩn trong nhất thời. Cô liền trả lời không chút suy nghĩ, "Tôi cãi lại cha, cha định cưới mẹ kế."
"Ài! Việc này nghe qua thật nghiêm trọng."
Vô Tấn dùng cách nghĩ đời sau của cậu, cậu đã hiểu tâm tình của cô gái này:"Cô không thích bà ta hả, ý tôi là người phụ nữ kia, mẹ kế của cô ấy."
"Biết nói như thế nào đây!"
Cô gái thở dài rồi ngồi xuống bậc thang, cô nâng má sâu kín nói:"Thật ra cô ấy không tệ, cũng khá dịu dàng tốt bụng, hơn nữa tôi đã quen cô ấy từ lâu lắm rồi...."
"Nhưng cô lại không muốn sống cùng cô ấy."
Vô Tấn tràn đầy hiếu kỳ liền cắt ngang lời nàng, song ánh mắt vẫn nhìn cô chăm chăm không chớp mắt, "Thật ra cô không hận nàng, mà hận người cha đã phản bội mẹ của cô, đúng chứ!"
Cô gái kinh ngạc, cô không ngờ Vô Tấn lại hiểu chuyện như vậy, chưa có người nào hiểu cô như vậy, nhưng mà hắn ta nói chuyện sắc bén quá, người đó là cha của cô cơ mà! Hắn chỉ là người dưng sao lại có thể bình luận xằng bậy như vậy, nói cha mình phản bội mẹ, trong nội tâm cô cảm thấy hơi tức giận. Nhưng khi trông thấy ánh mắt đầy quan tâm ấy thì nộ khí trong lòng cô thoáng bình thường trở lại.
Cô liền đứng thẳng dậy và nói:"Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải đi rồi."
Cô giơ tay cầm giỏ đựng sách, "Tôi tới giúp cô!" Vô Tấn đang định xách hộ cô.
"Không cần! Tự tôi có thể cầm được."
Hai người thoáng giành nhau như vậy khiến một quyển sách màu xanh lam bị rơi ra, loạt soạt, bảy tám quyển sách khác cũng bị rơi xuống bậc thang.
"Ôi! Thực sự là thực xin lỗi."
Vô Tấn vội vàng bước lên phía trước nhặt quyển sách bị rơi, nhặt được một quyển 《 Sơn Hải kinh 》, rồi cậu lại nhặt thêm được một quyển 《 Sưu Thần Ký 》, trong tay cô gái cũng nhặt lên một bản, nhưng lại là quyển 《 Liệt Tử 》, những quyển sách khác cũng đều là loại sách thần thoại ma quỷ.
"Ồ! Thì ra cô nương thích xem tiểu thuyết thần thoại?"
"Trước kia không thích, gần đây mới thích."
Cô gái cảm giác những chuyện hôm nay thật quái quỷ, thân thiết với người quen sơ sơ, chẳng hiểu sao lại nói chuyện trong nhà với thiếu niên này, trong nội tâm cô hơi hối hận, liền đáp lại qua loa một câu rồi cầm lên quyển sách màu xanh lam bị rơi xuống bậc thang.
"Đa tạ công tử, tôi phải đi rồi."
"Để tôi cầm giúp cô!"
"Không cần, nha hoàn của tôi đã đến rồi."
Vô Tấn ngẩng đầu, liền thấy một tiểu nha hoàn mi thanh mục tú khoảng mười ba mười bốn tuổi chạy vào, có chút lanh lợi.
"Tiểu thư đã xong chưa?"
"Cái đồ nha đầu chết tiệt kia, chạy đi đâu thế?"
"Hì hì! Đi xem ông cụ râu bạc viết chữ."
"Còn không mau xách giúp ta, nặng như vậy."
Thiếu nữ cười và gật đầu với Vô Tấn rồi hai người cùng xách giỏ và chạy ra ngoài cửa.
"Tiểu thư, nghe nói đông thành bán xổ số náo nhiệt lắm, chúng mình đi xem đi?"
"Ở chỗ ấy đâu có gì đẹp mắt, hơn nữa ta không thích cảnh ồn ào.... ."
Hai người dần dần dời xa, Vô Tấn cảm thấy rất kinh ngạc, thì ra cô ấy có cả nha hoàn, xem ra cô ấy là tiểu thư của một gia đình giàu có nào đấy. Mặc dù không nhìn thấy cô đi trên đường nhưng Vô Tấn hiểu rõ, triều đại này không giam cầm và kỳ thị phụ nữ. Tiểu thư của gia đình giàu có đi lại trên đường là chuyện bình thường, thật ra thế giới cậu đã từng sống cũng giống như vậy, nếp sống cởi mở, tiểu thư khuê các cũng có thể xuất đầu lộ diện, đi dạo ngắm phố phường. Mãi cho tới sau khi trường phái lý học đề ra chuyện giam cầm phụ nữ, tiểu cước kim liên* thì những tiểu thư khuê các mới không được đi ra ngoài, triều đại này hình như không đặt ra chuyện tiểu cước kim liên, em gái cậu đã từng nói như vậy.
(* - tục bó chân)
"Ha ha! Vô Tấn gặp được Cửu Thiên chưa?" Sau lưng truyền đến giọng nói của Nghiêm Ngọc Thư, Vô Tấn quay lại nhìn thấy ông ấy đi vào từ cửa sau.
Vô Tấn đến lúc này mới nhớ ra chuyện vé số, cậu vỗ cái ót, vội vàng chắp tay năn nỉ, "Nghiêm đại thúc à, tôi đến cầu cứu thúc."
Nghiêm Ngọc Thư ngồi xuống, điềm đạm hỏi:"Lại muốn in thêm xổ số sao?"
"Vâng! Tôi muốn lại in thêm mười vạn tờ để ngày mai dùng."
Nghiêm Ngọc Thư lắc đầu, "Thật xin lỗi, tôi không in đâu."
Vô Tấn ngạc nhiên, hỏi:"Tại sao?"
"Không tại sao cả, tôi không muốn in, cậu tìm người khác đi!"
"Nhưng mà... không kịp tìm người khác nữa rồi."
Nghiêm Ngọc Thư không nói gì, thật lâu sau ông ta chợt thở dài một hơi, nói:"Đây là điều tôi hối hận duy nhất trong mười năm qua, nếu tôi sớm biết dùng để làm xổ số thì cho dù cậu có cho tôi núi vàng núi bạc, tôi cũng không in. Vô Tấn, tôi không trách cậu, là tôi không nói cho cậu biết nguyên tắc của tôi, cậu đi đi! Tôi đã hủy khuôn đúc rồi."
"Thật xin lỗi."
Vô Tấn thất vọng, khuôn đúc đã bị hủy, có nói thêm cũng vô ích. Cậu không thể làm gì đành phải quay người đi khỏi tiệm sách. Nghiêm Ngọc Thư nhìn theo bóng lưng của cậu, lắc đầu, một chàng trai tốt, sao lại mê tiền như thế?
"Vô Tấn, nhớ tới nhé, tôi hoan nghênh!"
Đây là câu nói cuối cùng Vô Tấn nghe thấy, xe ngựa đã đi xa......
Vô Tấn trở lại sân trường, biển người như thủy triều tràn về đã không còn mãnh liệt như buổi sáng, nhưng vẫn không ngừng có người chạy đến y như cũ.
"Công tử!"
Lão Thất của hiệu cầm đồ lo lắng chạy tới, hắn là người phụ trách bảo quản xổ số.
"Chỉ còn năm vạn tờ thôi, phải làm sao bây giờ?"
Vô Tấn ngẫm nghĩ một lúc liền dặn dò hắn, "Giữ ba vạn tờ để ngày mai bán, hôm nay bán hết hai vạn tờ thì ngừng lại."
"Nhưng mà...."
"Không có nhưng mà nhưng miếc gì cả, theo lời của tôi mà làm!"
Vô Tấn tâm tình hết sức không ổn, không phải vì Nghiêm Ngọc Thư không chịu in vé số giúp cậu, mà là vì cậu bất chợt cảm giác trong mắt mình chỉ có tiền, người quân tử thích tiền tài nhưng trước hết phải có đạo lý, mình tổ chức xổ số, chơi trò lừa gạt, có phải là không biết đạo lý không?
"Này! Lão Thất ngươi chờ một chút."
Vô Tấn nhớ tới một chuyện liền gọi lão Thất lại, hỏi:"Ngũ thúc của ta đâu rồi?"
"Gia chủ của cậu vừa đến, đang nói chuyện với ngũ thúc ở phía sau sân trường bên kia kìa!"
"Gia chủ?" Vô Tấn khẽ giật mình, "Vị gia chủ nào? Tổ phụ hay là Hoàng Phủ Húc?"
Cậu bước nhanh về phía sau đài....
Vô Tấn còn chưa đi đến phía sau đài thì đã nghe thấy tiếng ngũ thúc Hoàng Phủ Quý tức giận chất vấn:"Trong gia tộc có luật cấm thành viên trong gia tộc không được tự mình tìm kế sinh nhai sao? Ta không làm chuyện gì trái pháp luật, cũng không làm nhơ nhuốc danh dự của tổ tiên, đây là chuyện của riêng ta, ngươi dựa vào cái gì mà đòi quản ta?"
← Hồi 015 | Hồi 017 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác