← Hồi 099 | Hồi 101 → |
Một mũi tên bắn lén gào thét lao tới, đâm vào phần gáy một gã hải tặc, hắn kêu rên một tiếng, ngã quỵ xuống đất, khi một tên khác đứng bên cạnh hắn còn ngây người sửng sốt, lại có thêm một mũi tên vô thanh vô tức bắn vào hậu tâm của hắn, hắn kêu thảm một tiếng, tấm chắn và trường đao rơi xuống đất, mềm nhũn ngã xuống bong thuyền.
Người cuối cùng bị một mũi tên bắn trúng má, hắn như phát cuồng rống to kêu lên, vọt tới bên cạnh mạn thuyền, ngã xuống biển cả.
Chỉ trong nháy mắt, ba gã hải tặc vây công Ngu Hải Lan đều mất mạng dưới cung nỏ của Vô Tấn, Ngu Hải Lan kinh ngạc nhìn xung quanh tìm kiếm.
- Sư tỷ!
Vô Tấn nghịch ngợm nháy mắt mấy cái về phía nàng, ngón trỏ và ngón cái khép lại thành một vòng tròn, ra hiệu cho Ngu Hải Lan, Ngu Hải Lan lúc này mới phát hiện Vô Tấn đang ẩn thân trên cột buồm, đôi mắt nàng long lanh, mỉm cười với hắn, xinh đẹp như đóa hoa sen.
Hải tặc Bạch Sa càng đánh càng ít, Hắc y thiếu nữ hình dáng quỷ mị và mũi tên bắn lén không biết đến từ chỗ nào, khiến cho bọn chúng tử thương thảm trọng, tất cả đám hải tặc Bạch Sa đều kinh hồn khiếp vía, lúc này bọn chúng mới kinh hoàng phát hiện bên mình chỉ còn lại hơn hai mươi người, một gã thủ lĩnh thổi kèn báo hiệu. Hai mươi mấy tên hải tặc còn lại đều thả người nhảy xuống biển, bơi về hướng con thuyền phía xa, cùng lúc với con thuyền của Bạch Sa hội quay đầu rời đi, boong thuyền rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại.
Hải tặc Bạch Sa hội mặc dù tử thương thảm trọng, nhưng phía bên Vô Tấn đồng dạng cũng thương vong hơn phân nửa, hai mươi tám tên Phượng Hoàng hội tinh nhuệ mà Trần Anh mang đến, tử thương mười tám người, chỉ còn lại mười người, Hắc Mễ cũng bị một đao chém vào phía sau lưng, đang thoi thóp.
Xui xẻo hơn là cột buồm chính của bọn hắn đã bị đốt cháy, rơi xuống biển, khiến con thuyền không thể kiểm soát, trên đại dương bao la hắc ám vô tận, phảng phất bất cứ lúc nào có một con sóng lớn cũng có thể lật nghiêng bọn hắn.
- Hắn thế nào rồi?
Vô Tấn ngồi xổm bên cạnh Hắc Mễ, lo lắng hỏi thăm Ngu Hải Lan thương thế của Hắc Mễ, thương thế của Hắc Mễ rất nặng, bị một đao chém vào bả vai bên phải, lòi cả xương bên trong.
- Công tử...... Ta là số mèo...... Không chết được!
Hắc Mễ đứt quãng nói.
- Đúng vậy, hắn có lòng tin, nhất định không chết được!
Ngu Hải Lan nhanh chóng dùng rượu chưng cất nồng độ cao La Hàn Quốc tẩy trừ vết thương cho Hắc Mễ, hắn đau đến mức mặt mũi biến dạng, Ngu Hải Lan nói:
- Mặc dù có thể thoát chết, nhưng ít nhất phải nằm hai ba tháng, đừng chủ quan, tay phải của hắn sẽ bị phế.
Vô Tấn vỗ vỗ đầu Hắc Mễ, đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh mạn thuyền, trong lòng vô cùng lo lắng, mặc dù ba chiếc thuyền hải tặc chặn đường bọn hắn đã bị tiêu diệt, nhưng thuyền của bọn hắn cũng gặp trọng thương, cột buồm chính không còn, chỉ dựa vào hai cột buồm phụ, căn bản không thể nào điều khiển.
Lúc này con thuyền đang trôi về hướng đông hải, phía trước bên ngoài hai mươi dặm chính là Giải Cước đảo, hiện tại mới vào canh ba, trước hừng đông bọn hắn sẽ đến đó, chỗ đó đá ngầm rậm rạp, nếu như không thể khống chế con thuyền, rất có thể sẽ bị đá ngầm đâm cho tan nát, càng đáng sợ hơn là, phía trước rất có khả năng còn có đại đội Bạch Sa hội đang chờ bọn hắn.
- Vô Tấn, nguy hiểm vẫn chưa giải trừ...
Trần Anh chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, trong thanh âm của nàng cũng đồng dạng tràn ngập sầu lo, ánh mắt nhìn về phương xa.
Trên mặt biển sương mù đã bị thổi tan, lộ ra biển cả tối đen mênh mông vô tận, bầu trời cũng không còn mây đen rậm rạp, những đám mây trở nên mờ ảo, lúc này tất cả mây đen đều đã tụ tập tới phía đông bầu trời, giống như mái tóc bị cạo đi một nửa, hình thành một đường mép tóc cực dài, còn bầu trời phía tây tinh quang sáng lạn, sao sáng đầy trời.
Tầm nhìn trên mặt biển cũng trở nên xa rộng hơn, Vô Tấn nhìn về phương xa, trầm giọng hỏi:
- Nguy hiểm ngươi nói, không phải chỉ Giải Cước đảo chứ?
- Không phải!
Trần Anh lắc đầu:
- Ta là lo lắng về Bạch Sa hội, nhìn từ sách lược ban đầu hôm nay của bọn chúng, phía trước khẳng định vẫn còn đội thuyền phối hợp tác chiến với bọn chúng, sư tỷ nói rất đúng.
Vô Tấn trầm ngâm một lát, hỏi nàng:
- Ta nhớ ngươi từng nói Phượng Hoàng hội cũng sẽ phái thuyền tới trợ giúp, bọn họ lúc nào xuất phát?
Trần Anh cười khổ nói:
- Thật ra bọn họ xuất phát từ rất sớm, nhưng Lưu Cầu đảo cách nơi này quá xa, nếu ngày kia có thể đuổi tới, ta cảm thấy đã là may mắn rồi, mấu chốt là đêm nay, chúng ta có thể chịu đựng được hay không...
Con thuyền mất khống chế và Bạch Sa hội chặn đường giống như hai tảng đá nặng trịch đè nặng trong lòng mọi người, những người có thể chiến đấu chỉ còn lại mười ba người, nếu gặp phải đại đội nhân mã của Bạch Sa hội, bọn họ nhất định sẽ chết. xem chương mới tại tunghoanh(. )com
Đúng lúc này, trên cột buồm phụ phía đầu thuyền bỗng nhiên có thuyền viên nhìn ra xa hoảng sợ kêu lên:
- Mọi người mau nhìn phía trước!
Tất cả mọi người chạy vội tới mạn thuyền, ngây người nhìn chằm chằm vào phương xa, chỉ thấy dưới ánh sao, từ xa xuất hiện vô số chấm đen nhỏ, bên ngoài mười dặm, ước chừng có hai mươi chiếc thuyền lớn xếp thành hàng, Vô Tấn tái mặt, chuyện hắn lo lắng nhất rốt cuộc đã tới.
Phía trước chính là thiên la địa võng Bạch Sa hội bố trí, nhiệm vụ của ba chiếc thuyền kia chính là xua đuổi bọn họ chui vào trong tấm lưới chờ sẵn.
Hắn bước nhanh quay về khoang thuyền điều khiển, trong khoang thuyền đầy bừa bộn, khắp nơi là vết máu loang lổ, la bàn bị đập vỡ, vô lăng điều khiển chủ thuyền bị đánh gẫy thành hai đoạn, tạm thời còn lại một nửa cộng thêm một người điều khiển bằng tay, thuyền trưởng cầm lái đã bị giết chết, hiện giờ con thuyền do một lão chèo thuyền có kinh nghiệm khống chế bánh lái.
- Lão Vương, có thể thay đổi hướng đi của thuyền được không?
Vô Tấn vội hỏi.
- Công tử, vùng này hải lưu quá mạnh, tựa như một khối nam châm hút chúng ta đi qua, trừ phi có buồm trợ lực, ta hiện tại chỉ có thể khống chế con thuyền giữ thăng bằng, xem xem có thể chờ hải lưu yếu đi một chút hay không, chúng ta sẽ quay đầu về hướng bắc.
- Không có cách nào nữa sao?
- Rất khó!
Người chèo thuyền lắc đầu:
- Ta lo lắng không biết có thể tránh được đá ngầm ở Giải Cước đảo hay không!
Vô Tấn cau mày, lúc này đại ca Duy Minh bước nhanh tới, hắn cũng vô cùng sầu lo:
- Vô Tấn, không còn cách nào sao?
*****
Trong lòng Duy Minh kỳ thật còn có một tia oán trách, bởi vì hắn một mực phản đối đi đường biển, hắn luôn lo lắng gặp phải hải tặc, hiện tại lo lắng của hắn đã trở thành sự thật, nhưng hắn không biểu lộ ra sự oán trách, đã đến lúc này, oán trách cũng không có tác dụng gì, hắn không muốn lại gây áp lực gì thêm cho huynh đệ.
Vô Tấn cười khổ nói:
- Kỳ thật vẫn còn một cách, chính là bỏ thuyền nhảy xuống biển!
- Nhảy xuống biển!
Duy Minh ngây dại:
- Nhảy xuống biển, chúng ta còn có cơ hội sống sót sao?
- Nơi này cách Giải Cước đảo không xa, chỉ cần ôm chặt đầu gỗ, hải lưu sẽ đẩy chúng ta lên đảo, nhưng chúng ta sẽ không giữ được ngân lượng, hơn nữa cũng không thể để thuyền chìm, nếu thuyền chìm, hải tặc sẽ đuổi giết chúng ta. Đại ca, đây là cơ hội sống sót duy nhất của chúng ta.
- Vậy thuế ngân phải chắp tay đưa cho Bạch Sa hội sao?
Trên mặt Duy Minh lộ ra vẻ đắng chát, hắn biết ăn nói như thế nào với Tô Hàn Trinh? Mà thôi, giữ được tính mạng trước đã!
Hắn đang muốn gật đầu đồng ý, nhưng đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên có người quát to:
- Thuyền! Mau nhìn kìa, thuyền của chúng ta!
Vô Tấn khẽ giật mình, hắn vội vàng xoay người, giống hệt như một cơn cuồng phong lao ra khoang điều khiển, chạy vội tới mạn thuyền bên phải:
- Ở đâu?
- Phương hướng đông nam, công tử mau nhìn!
Vô Tấn nhìn về hướng đông nam, chỉ thấy gần trăm chấm đen xuất hiện trên mặt biển xa xa, dưới trời sao nhìn thấy vô cùng rõ ràng, cũng xếp thành một hàng, đang toàn tốc lao về phía này.
Nhất thời, trên con thuyền tràn ngập sự vui mừng!
Vô Tấn thật sự không ngờ Phượng Hoàng hội lại coi trọng bọn hắn như vậy, vận dụng trăm chiếc thuyền lớn đến trợ giúp, dưới áp lực cường đại của Phượng Hoàng hội, hai mươi mấy chiếc thuyền chặn đường của Bạch Sa hội quay đầu bỏ chạy, sau nửa canh giờ, chủ thuyền của Phượng Hoàng hội đã áp sát con thuyền của bọn hắn. Hai chiếc thuyền móc vào với nhau, một người nam tử trung niên cười ha ha đi tới.
- Nhị thúc!
Trần Anh như một chú chim én màu đen chạy tới, nàng lại nhìn thấy mấy tên nam tử trẻ tuổi sau lưng, vui mừng kêu lên:
- Nhị ca! Ngươi cũng tới sao? Còn có cả Bưu Hổ.
Nam tử trung niên là Nhị đương gia Trần Định Quốc của Phượng Hoàng hội, đệ đệ của Trần An Bang, đi theo phía sau hắn có một nam tử dáng người cao gầy, là nhị ca Trần Chúc của Trần Anh, còn người được gọi là Bưu Hổ chính là hai đứa con trai Trần Bưu và Trần Hổ của Trần Định Quốc, lão Tam Trần Báo Tắc không cùng đi.
Trần Định Quốc liếc nhìn Vô Tấn, cười ha ha chắp quyền chào hắn:
- Vô Tấn, đã hơn một năm không gặp, ngươi lại cao lớn hơn nhiều!
Vô Tấn gãi gãi sau gáy, ngại ngùng cười nói:
- Chủ yếu ăn nhiều thịt, cho nên cái đầu lớn nhanh!
Mọi người bị câu nói ẩn dấu của hắn chọc cười ha ha, ngay cả Ngu Hải Lan cũng không nhịn được phải bật cười, Trần Anh kéo nhị ca Trần Chúc lại, cười nói với Vô Tấn:
- Tiểu tử ngốc, ngươi không quên nhị ca của ta chứ!
Trần Chúc còn cao hơn Vô Tấn một cái đầu, dùng tiêu chuẩn đời sau, ít nhất là một mét chín mấy, thân hình lại cực kỳ khỏe mạnh, giống như một ngọn hắc tháp, Vô Tấn vẫn còn nhớ y, hắn thân mật vỗ vỗ bả vai Trần Chúc:
- Làm sao ta có thể quên con gấu đen này chứ?
Trần Chúc sủng ái nhất muội muội Trần Anh của hắn, hắn nghe phụ thân nói, Vô Tấn tựa hồ mất trí nhớ, quên mất muội muội, trong lòng hắn liền thấy rất khó chịu với Vô Tấn, nhưng lúc này thấy được quan hệ của muội muội và Vô Tấn cũng rất tốt, muội muội còn gọi y là tiểu tử ngốc, một tia bất mãn trong lòng hắn đối với Vô Tấn lập tức biến mất, cũng thân mật vỗ vai Vô Tấn, khẽ cười nói:
- Lần trước so đao thua ngươi, lúc nào rảnh chúng ta sẽ lại tỷ thí.
- Không có vấn đề, bất cứ lúc nào ta cũng xin đợi!
Trần Bưu và Trần Hổ một người hai mươi tuổi, một người mười tám tuổi, đều có dáng người khôi ngô, vẻ mặt hung hãn, bọn hắn cũng tiến lên chào hỏi Vô Tấn, lúc này, Trần Định Quốc mới hỏi:
- Vô Tấn, Duy Minh đâu rồi?
Vô Tấn quay đầu lại nhìn về hướng khoang điều khiển, nhưng không thấy bóng dáng đại ca, vừa nghĩ hắn đã minh bạch, đây là Duy Minh không muốn có quá nhiều gút mắc với Phượng Hoàng hội, hắn cười khổ nói:
- Có lẽ hắn quá say thuyền, về khoang thuyền trước rồi!
Trong lòng Trần Định Quốc cũng biết rõ, hắn cười cười, nói với mọi người:
- Chúng ta tới Giải Cước đảo nghỉ ngơi hai ngày trước, sau đó lại xuất phát!
Hơn trăm chiếc thuyền lại một lần nữa xuất phát, hướng về phía Giải Cước đảo bên ngoài hai mươi dặm.
Giải Cước đảo, tên đúng như ý nghĩa, cũng bởi vì ngoại hình của đảo giống như chân cua mà được gọi tên, diện tích ước chừng hơn mười mẫu, là một hòn đảo đá san hô ngầm, ở trên đảo không có một ngọn cỏ, khi đội thuyền tăng tốc đến Giải Cước đảo, ở phương đông tối đen đã dần dần lộ ra màu xám bạc trong trẻo lành lạnh, trên những đám mây màu đen giống như tòa thành ở xa xa đã lộ ra những tia nắng ban mai trong trẻo.
Mọi người bắt đầu lục tục lên bờ, nhưng đại đội thuyền của Phượng Hoàng hội lại không cập bến, bọn họ chạy về hướng đông để dọn dẹp hải tặc Bạch Sa hội ẩn nấp ở vùng biển gần đấy, chỉ để lại mười chiếc thuyền lớn hộ vệ chung quanh Giải Cước đảo, nhưng cũng cách khá xa, đây là Trần Định Quốc cẩn thận, hắn không muốn làm cho Duy Minh cảm thấy khó chịu.
Có lẽ do say tàu cộng thêm kinh hãi mấy ngày liền, Duy Minh có chút ngã bệnh, nằm trong khoang thuyền không ra ngoài, huynh đệ Thích thị cũng lưu lại trên thuyền.
Ngu Hải Lan ôm gối ngồi trên một tảng đá ngầm hình dạng quái dị, cảm thụ gió sớm và nắng sớm mát lạnh chiếu trên mặt nàng, nổi lên một tầng ánh sáng chói lọi giống như bạch ngọc, gió biển thổi bay mái tóc của nàng, để lộ ra khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, chỉ là trong đôi mắt nàng vẫn ẩn chứa vẻ ưu sầu nhàn nhạt.
Trận ác chiến với hải tặc Bạch Sa lại khiến nàng hồi tưởng lại ký ức cực kỳ bi thảm mười mấy năm trước, khi cả nhà bọn họ đi thuyền trên biển đã bị cướp biển Phù Tang bắt giữ, hai ca ca bị giết chết tại chỗ, mười mấy tên cướp biển Phù Tang lăng nhục mẹ nàng trên bong thuyền, phụ thân bị trói lên cột buồm, mắt mũi tai đều bị xâm hại, chỉ còn lại một con mắt, nàng bảy tuổi ngây ngô đứng bên cạnh, khi mấy tên cướp biển nhe răng cười lao về phía nàng, phụ thân nàng rốt cuộc đã giãy thoát khỏi dây thừng, ôm nàng nhảy vào biển rộng mênh mông...
Cừu hận chẳng những không theo thời gian nhạt đi, ngược lại càng khắc sâu trong đáy lòng nàng, giết chết cừu nhân Phù Tang cũng chính là tâm nguyện suốt đời này của nàng, nàng vì thế mà sống, cũng nguyện vì thế mà chết.
- Đang suy nghĩ gì vậy?
← Hồi 099 | Hồi 101 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác