Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 053

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 053: Bộ dạng như vậy làm sao có thể bình phán?
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Siêu sale Lazada

Nàng ngẩng đầu lên nhìn Vô Tấn, ánh mắt sâu sắc, Vô Tấn định trốn tránh, chiếc mũ rộng vành che khuất khuôn mặt nhưng sau đó hắn bỗng nhiên không muóon trốn tránh nữa mở chiếc mũ ra sau đó nhìn về phía Cửu Thiên, Cửu Thiên đã hiểu ánh mắt của hắn đây là một loại bất mãn, hắn đối với việc mình dò xét hắn tỏ vẻ bất mãn, tự ái.

Cửu Thiên nở ra nụ cười, phảng phất nói cho Vô Tấn biết nàng không để ý chỉ là hiếu kỳ vì sao hắn ăn mặc như vậy mà thôi.

Nét vui vẻ trên mặt của Cửu Thiên đã xua tan đi sự ngượng ngùng của Vô Tấn, hắn liền mở miệng:

- Cả ngày không có việc gì làm chút chuyện làm ăn.

Cửu Thiên tựa hồ như không nghe thấy lời giải thích của hắn, cách ăn mặc của Vô Tấn làm nàng nhớ tới một đội Lao Sơn đạo sĩ hồi xưa, cũng mang độc luân xa đem mũ rộng vành trên người chỉ mặc áo ngắn mang theo lương thực và rau quả đi cuối cùng là một tiểu đạo sĩ dáng người xiêu vẹo cuối cùng xe lật ra gạo trên xe vung đầy đất tiểu đạo sĩ kia sợ hãi la khóc lên, tiểu đạo sĩ đó liệu có phải là Vô Tấn khi còn bé không đây? Hì hì lớn lên có vẻ rất giống nhau.

Nghĩ vậy Cửu Thiên liền nở nụ cười:

- Huynh càng ngày càng giống đạo sĩ rồi huynh trước kia từng đẩy qua xe này sao, ở Lao Sơn từng làm tiểu đạo sĩ sao?

- Lúc còn là tiểu đạo sĩ ta đã phụ giúp đưa lương thực sau đó hoàn tục không ngờ thuật xuyên tường không linh nghiệm đành phải bán đồ ăn mà mưu sinh.

Trong lòng Vô Tấn cũng dễ thở hơn, hắn không còn lo lắng chuyện của giả tiểu tử Triệu Thắng Nam kia nữa, nhìn bộ dáng của Cửu Thiên thì đã không còn hiểu lầm, nàng không để vấn đề đó trong lòng nữa.

Hắn lại gãi đầu nhìn quyển sách trên tay của tiểu nha hoàn rồi nói:

- Để sách lên xe, ta giúp cô nương một đoạn đường.

- Không cần đâu.

Cửu Thiên cười cười dừng lại bên cạnh một chiếc xe ngựa:

- Ta đã kêu một chiếc xe ngựa không cần làm phiền huynh.

Bộ dáng tươi cười của Cửu Thiên vô cùng thân thiết, kỳ thật nàng cũng biết rõ ngọn nguồn chuyện của Triệu Thắng Nam, hóa ra vũ nhục là chuyện đó, làm cho người ta hiểu lầm khiến cho nàng không biết phải khóc hay cười.

Nàng thấy Vô Tấn vội vàng hấp tấp muốn đi ngay lập tức, lại còn sĩ diện muốn đưa mình một đoạn đường, dáng vẻ này rất đáng yêu bỗng nhiên nàng nổi lên một lòng nghịch ngợm, để cho cữu cữu nhìn thấy hắn không biết hắn sẽ thế nào.

- nếu không để cữu cữu ta giúp huynh một chút.

Cửu Thiên quay đầu lại vừa cười vừa kêu:

- Cữu cữu, đi ra một đây một chút được không?

- Không cần, không cần ta đi trước.

Vô Tấn lúc này vô cùng khó xử, hắn sợ rằng Nghiêm thúc sau khi đi ra sẽ vạch trần hắn, hắn lập tức hấp tấp mang độc xa luân rời đi, vì quá bối rối độc xa luân thiếu chút nữa bị đổ, Cửu Thiên thấy dáng vẻ chật vật của hắn thì che miệng phì cười gọi hắn lại:

- Vô Tấn.

Còn có chuyên gì?

Vô Tấn quay đầu lo lắng nhìn nàng lại nhìn vào tiệm sách sợ rằng Nghiêm thúc đi ra, giống như một con gấu con.

Cửu Thiên thấy hắn bối rối đáng yêu như vậy thì cười khanh khách, sau nửa ngày nàng mới nhịn cười mà nói với hắn:

- Ngày đó ta hiểu lầm huynh ta nói là chuyện của Triệu cô nương.

Vô Tấn gãi gãi đầu:

- Không có gì ta không để trong lòng cái tên giả tiểu tử đó ta không thể trêu vào... không được ta đi đây.

Hắn đã nhìn thấy thân ảnh của Nghiêm thúc rồi, đang đi ra ngoài này hắn sợ hãi tới mức đẩy độc xa luân nhanh chóng chạy đi như điện chớp.

- Cửu Thiên chuyện gì vậy?

Nghiêm Ngọc Thư đi ra thấy Cửu Thiên che miệng cười thì kỳ quái hỏi:

- Làm gì mà cười như vậy vừa rồi con nói chuyện với ai?

- Cữu cữu không có chuyện gì con chỉ thấy một chuyện đáng cười mà thôi.

Cửu Thiên cũng lên xe ngựa nàng nhịn không được nhìn lại bóng lưng của Vô Tấn, chỉ thấy hắn tiến vào một con hẻm nhỏ, con hẻm này là đường đưa tới học chính.

Cửu Thiên giờ mới hiểu được, hóa ra hắn tới học chính đưa đồ ăn, trong lòng nàng thầm vui mừng cái này thật là tốt, Vô Tấn cũng hiểu được chuyện tôn sư trọng đạo, hắn muốn thỉnh giáo học vấn chính là muốn cầu tiến rồi.

....

Vô Tấn đẩy độc xa luân tiến vào phủ học chính, Triệu Tiểu Tung đã chờ hắn ở bên trong, bên cạnh còn có người ngoài hai người không tiện nói chuyện, chỉ đưa mắt nhìn nhau, Triệu Tiểu Trung dẫn hắn vào phòng bếp rồi nói:

- Từ từ một chút.

Vô Tấn đẩy xe, dò xét học chính phủ, đây là khu làm việc của hạ nhân và đầu bếp, tường trắng ngói đen vẫn mang theo một vài vẻ lịch sự tao nhã, cho thấy chủ nhân cũng có phẩm vị.

Vô Tấn đem thực phẩm đẩy vào trong nhà kho. Triệu Tiểu Trung liền phân phó cho một tên bộc phụ:

- Đi xới cơm đi, chuẩn bị đồ ăn nữa.

Bộc phụ vội vàng đi ra bên trong chỉ còn hai người bọn họ, Triệu Tiểu Trung thấp giọng nói:

- Vận khí của ngươi rất tốt, lập tức có cơ hội rồi, lão thái gia đang muốn ăn cháo hầm cách thủy.

Vô Tấn gật đầu, lấy bình sứ kín đáo đưa cho hắn, Triệu Tiểu Trung đem cửa sổ kéo ra, nhìn vào trong nhà bếp, Vô Tấn cũng nhìn thấy nồi cháo đang sôi ùng ục ở bên trong.

Hạ nhân trong bếp đều ở đó ăn cơm, vừa vặn không có người, Triệu Tiểu Trung quay đầu lại hỏi Vô Tấn:

- Bỏ bao nhiêu.

- Bỏ toàn bộ.

Động tác của Triệu Tiểu Trung rất nhanh nhẹn hắn nhanh chóng mở cái nút lọ, mở nắp nồi ra tay run lên đổ bình phấn vào bên trong kỳ thật Vô Tấn cũng không biết đây là gì, Hắc Mễ nói là ba đậu các loại, Triệu Tiểu Trung đem cái lọ cất kỹ dùng đũa quấy đều đặn lúc này ở bên ngoài bếp truyền ra từng tiếng bước chân Vô Tấn liền lách mình né tránh.

- Triệu ca nhi, lão gia đói bụng rồi, cháo chín chưa?

- Chín rồi, chín rồi.

Vô Tấn xuyên qua cửa sổ dán giấy nhìn thấy ở trong nhà bếp có một tiểu nha hoàn, Triệu Tiểu Trung đem cháo múc vào trong bát rồi nói:

- Tước Nhi tỷ, cháo này rất nóng, vừa vặn ta muốn tìm tam phu nhân báo cáo để ta mang giúp tỷ qua đó.

- Được lắm, ngươi quan tâm đến ta ta sẽ cho ngươi ăn kẹo.

- Ta không muốn ăn kẹo ta muốn ăn đào của Tước nhi tỷ tỷ.

- Đi chết đi ngươi muốn tìm cái chết sao?

Hai người liếc mắt đưa tình mà rời đi, Vô Tấn xoay người đã thấy bộc phụ kia mang cái chén cơm lớn tới, trên đó chất đầy rau quả đậu hũ, còn có một khối thịt kho tàu lớn, Vô Tấn cũng đói bụng hắn lấy chén cơm mà ăn, hương vị rất không tệ.

Ăn liên tiếp hai chén cơm lại uống mấy chén canh, đã nhìn thấy Trương Tiểu Trung cầm mấy khối bạc vụn đi tới đưa cho Vô Tấn:

- Đây là hai lượng bạc, là tiền thực phẩm của ngươi.

*****

Triệu Tiểu Trung khẽ khom người bên cạnh Vô Tấn thấp giọng nói:

- Hắn đã ăn hết.

Nói xong đôi mắt của hắn lộ ra vẻ trông mong nhìn Vô Tấn, đợi hắn đưa nửa ngân phiếu còn lại, Vô Tấn cười ha hả nói:

- Đa tạ Triệu quản sự, đồ ăn rất ngon, hôm nào ta lại tới.

Hắn đẩy độc luân xa nghênh ngang rời đi.

.... .

Những ngày kế tiếp trời còn chưa sáng, đã xuất hiện rất nhiều nha dịch ở Hàn Mai quán, bọn nha dịch tiến hành dọn dẹp sân bãi vô cùng cẩn thận, bất kỳ chỗ nhỏ nào cũng không bỏ qua, sau nửa canh giờ ba người dự tuyển đã tiến vào trong quán, tiến vào trường thi.

Thời gian cuộc thi chính là hai canh giờ, buổi trưa dừng bút.

Lúc này vài quan lớn huyện quận đã tới bên cạnh Hàn Mai quá, nhưng quan chủ khảo Cổ Tư Văn vẫn chưa tới, đề cuộc thi vẫn chưa lấy được, trưởng sử Từ Viễn lộ vẻ lo lắng, hắn vội phân phó cho nha dịch:

- Đi thăm Cổ học chính tại sao hiện tại còn chưa tới?

Nha dịch chạy vội đi Tô Hàn Trinh trong lòng minh bạch, hắn nhìn thoáng qua cái đồng hồ cát liền nói với Từ Viễn:

- Thời gian đã đến rồi như vậy đi chúng ta cùng quyết định đề thi mọi người thấy thế nào?

Triệu Tư Mã gật đầu đồng ý:

- Ta cũng đồng ý.

Trương Dung cũng nói:

- Thời cơ tốt đến rồi không thể tùy ý kéo dài, như vậy rất xấu ta đồng ý với ý kiến của Tô thứ sử.

Tô Hàn Trinh quay đầu lại hỏi Từ Viễn:

- Ý của trưởng sử thế nào?

Một gã trợ giáo mang tới một túi đề thi hắn bước tới hỏi:

- Xin hỏi vị đại nhâ nào ký?

Từ Viễn cười ha hả:

- Dĩ nhiên là Tô thứ sử ký.

- Không phải là ta.

Tô Hàn Trinh khiêm tốn khoát tay từ chối:

- Trưởng sử chính là chủ quản chính vụ, thi hương quận học đều do trưởng sử chủ trì, dĩ nhiên là phải do trưởng sử làm rồi.

- Vậy thì tốt ta cung kính không bằng tuân mệnh.

Từ Viễn vén tay áo lên, tiện tay rút từ bên trong ra cái đề mục:

- Là luận đề tiến sĩ năm Trinh Nghiệp thứ hai mươi mốt.

Tô Hàn Trinh nở ra nụ cười:

- Đề mục năm đó ta còn nhớ rõ, là một đề mực rất tốt.

Trợ giáo tìm trong hộp ra một cái đề thi chính là đề thi năm trinh nghiệp thứ hai mươi mốt, sau đó hắn giao cho Tô Hàn Trinh:

- Đại nhân mời xem qua.

Tô Hàn Trinh nhìn thoáng qua, hắn gật gật đầu, lại cho Từ Viễn và những quan viên khác cùng nhìn rồi nói cho trợ giáo:

- Được rồi ngươi dùng đề mục này mệnh cho ba người bọn họ làm sách luận.

Trợ giáo tiến vào bên cạnh Hàn Mai quán, Tô Hàn Trinh cười nói với những người khác:

- Nếu không chúng ta cùng nghỉ ngơi một chút.

Lúc này ai cũng không muốn rời quận học e rằng xuất hiện chuyện gì bất ngờ, mọi người đi vào trong lương đình đọc sách chờ đợi, tên nha dịch tới nhà Cổ Tư Văn tìm hiểu liền trởi về, Từ Viễn đứng lên lo lắng hỏi:

- Học chính tại sao chưa đến?

Nha dịch thở dốc thông bẩm:

- Đại nhân học chính ngã bệnh, đã mời lang y tới, tình hình có vẻ nghiêm trọng.

- Ngã bệnh?

Từ Viễn trợn mắt há hốc mồm, hắn vội hỏi:

- Là sinh bệnh gì vậy?

Nha dịch tiến lên ghé vào tai của Tô Hàn Trinh, Tô Hàn Trinh lại hỏi:

- Cổ học chính bị bệnh gì ngươi nói to hơn một chút.

- Cổ học chính ăn phải thứ không tinh khiết đau bụng đi ngoài vô cùng nghiêm trọng, nghe phu nhân nói ngay cả máu cũng ra.

- Sao lại như vậy được?

Tô Hàn Trinh nhướn mày:

- Cổ học chính gần đây thích sạch sẽ làm sao có thể ăn đồ vật không tinh khiết.

Trương Dung ở bên cạnh tiếp lời:

- Đoán chừng hôm qua trời quá nóng, dù sao học chính cũng đã qua tuổi thất tuần, thân thể không thể so với người trẻ tuổi điều này cũng khó tránh khỏi, chỉ mong ông ấy sớm ngày hồi phục.

Từ Viễn run lên, hắn liếc nhìn Tô Hàn Trinh, trong lòng hoài nghi đây là do Tô Hàn Trinh động thủ nhưng nghĩ lại, chuyện của Cổ học chính Tô Hàn Trinh làm sao có thể biết được, Tô Hàn Trinh cung với đám ăn mày có quan hệ đánh chết hắn cũng không tin, hơn nữa lá thư vẫn chưa mở ra.

Chẳng lẽ thật sự trùng hợp sao? Từ Viễn trong lòng tràn ngập nghi hoặc, nhưng chuyện tới bây giờ cho dù Tô Hàn Trinh động tay chân cũng không có cách nào rồi, mấu chốt hôm nay chính là bình phán, đây mới là chuyện chết người.

Mồ hôi từ trán của Từ Viễn chảy ra, gấp đến độ quan bào sau lưng của hắn cũng thấm đẫm mồ hôi, Tô Hàn Trinh thầm tán thưởng Vô Tấn làm rất tốt cho dù có tổn hại người chút ít nhưng hiệu quả rất hay, hắn nhìn Từ Viễn mỉm cười:

- Từ đại nhân không cần phải gấp dù sao giữa trưa mới xong, chúng ta đợi tới giữa trưa không chừng lúc đó Cổ học chính đã tốt rồi.

Từ Viễn muốn đi xem tình huống của Cổ học chính nhưng hắn lại không dám rời khỏi trường thi, hơn nữa hắn cũng không dám biểu hiện quá quan tâm như vậy sẽ khiến cho người ta nghi ngờ, hắn trong lòng thầm suốt ruột cuối cùng nhịn không được cười nói với vài tên quan viên:

- Cổ học chính ngã bệnh, với tư cách là trưởng sử đương nhiên ta muốn đi xem một cái, các vị ở lại đây.

Tô Hàn Trinh cũng đứng lên:

- Nếu không ta đi với trưởng sử.

- Không không, ta đi xem một lát rồi quay trở lại.

Nói xong hắn liền hấp tấp bỏ đi, Tô Hàn Trinh nhìn theo bóng lưng của hắn trong lòng thầm cười lạnh, bọn chúng không cấu kết với nhau mới là chuyện lạ.

....

Thời gian từng chút trôi qua cuối cùng cũng tới giữa trưa, một hồi chuông vang lên, đã đến giờ ngưng bút.

Vài tên trợ giáo lập tức đi vào quán lấy bài thi ra, theo quy định đem danh tự dán lên.

Nhanh chóng sau đó ba thí sinh đi ra, Duy Minh cùng với Quan Hiền Câu khuôn mặt đều rất nhẹ nhàng, tựa hồ như lần này khảo thí không tệ, mà Trần thiếu gia vẻ mặt lại uể oải, giống như chưa viết xong rõ ràng là đã bị loại bỏ rồi.

- Tốt rồi.

Tô Hàn Trinh đứng lên phân phó cho một gã nha dịch:

- Ngươi đi xem xem bệnh tình của Cổ học chính thế nào rồi, buổi chiều có thể bình phán không?

Từ Viễn buổi sáng đi vào trong nhà của Cổ học chính, bất kể thế nào thì lẽ ra bây giờ hắn đã chạy về đúng lúc này ở phía xa xa có người hô to:

- Cổ học chính đến rồi.

Tô Hàn Trinh trầm lòng xuống:

- Chẳng lẽ hắn lại tới?

Từ Viễn đại hỉ, như vậy có hi vọng rồi hắn vội vàng phân phó:

- Mau, mau mời Cổ học chính tới?

Một lát sau chỉ thấy vài tên người nhà khiêng một cái ghế tới, ở phía trên là một lão nhân tóc trắng xóa, làm cho mọi người ngây ngẩn cả người, Cổ học chính sắc mặt vàng như tờ giấy, giống như đã hấp hối, ngay cả lời cũng không nói ra được, Từ Viễn cuống quýt cầm tay của hắn không ngớt hỏi:

- Học chính học chính ông thế nào rồi?


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-411)


<