Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 049

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 049: Chiến đấu với Ảnh võ sĩ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Siêu sale Shopee

Quan Hiền Câu cúi xuông không có ý tứ nói:

- Tôn nhi cho bọn nha dịch nhiều tiền thưởng bọn họ cái gì cũng không nhìn thấy.

- Xem ra ngươi cho họ không ít.

Quan Bảo Thanh gật nhẹ đầu.

- Trước hết hãy đứng lên đi.

- Vâng.

Quan Hiền Câu đứng lên khoanh tay trước mặt tổ phụ:

- Tôn nhi cả gan làm loạn khiến cho tổ phụ phải thất vọng rồi.

Quan Hiền Câu trong lòng vô cùng hiểu rõ phụ thân sẽ không trách phạt hắn, quả nhiên Quan Bảo Thanh cười ha hả nói:

- Không sao rạng sáng ngày mai tới là được, ngươi trở về vừa vặn, ta có một tin tốt cho ngươi đây.

- Mong tổ phụ huấn thị.

Quan Hiền Câu vẫn cung kính không hề có một chút bất kính nào.

Quan Bảo Thanh nhìn trúng cháu trai của mình ở điểm này cho dù trong lòng hắn vô cùng hung ác nhưng vẫn biểu hiện đủ lễ nghi không có chút nào thất lễ, điều này ở trên quan trường rất quan trọng.

- Vừa rồi Giang Ninh phủ truyền tới một tin tức, một tên sĩ tử ở Đan Dương bị thủ tiêu tư cách cống cử sĩ, như vậy ngươi được tăng một bậc chính thức trúng tuyển cống cử sĩ rồi.

Nói xong Quan Bảo Thanh mỉm cười quan sát biểu lộ của cháu trai, tin tức này khiến cho Quan Hiền Câu mừng rỡ muốn phát điên, điều này có ý nghĩa hắn có thể tham gia kỳ thi tiến sĩ rồi, hắn vui mừng muốn nổ tung muốn la to, muốn ra trước sân dập đầu với trời xanh nhưng trước mặt tổ phụ hắn không thể lộ ra vẻ vui mừng gì chỉ có thể nhàn nhạt cười.

Điều này khiến cho Quan Bảo Thanh kỳ quái:

- Sao vậy ngươi mất hứng sao?

- Không tôn nhi rất cao hứng tuy nhiên tôn nhi phải tham dự chức tranh tuyển hộ tào, cống cử sĩ này không có ý nghĩa gì rồi.

Hắn muốn mượn cơ hội này để tổ phụ của hắn không để hắn tranh tuyển hộ tào nữa.

Quan Bảo Thanh lại lắc đầu:

- Chuyện này ánh mắt của ngươi vẫn không đủ sâu vẫn hơi thiển cận.

Quan Hiền Câu không biết làm sao cúi đầu không nói tiếp nữa, hành động này làm cho Quan Bảo Thanh hơi thỏa mãn, biết rõ mình sia thì tốt nhất là trầm mặc, tôn nhi của mình đúng là hiểu chuyện này.

- Ngươi có khả năng vẫn không rõ chức chủ sự hộ tào trọng yếu nhưng ta đơn giản nói cho ngươi biết, lần này thái tử và Thân quốc cữu tranh đoạt tài quyền ở Đông Hải, Quan gia chúng ta chẳng qua là một con cờ, thậm chí Tô Hàn Trinh và Từ Viễn cũng chỉ là đao phủ mà thôi, người đánh cờ chính là Thân quốc cữu và thái tử.

Tuy bản thân Quan Thanh cũng không muốn ngoan ngoãn làm con cờ nhưng hắn cân nhắc tới lợi ích của gia tộc thì đành phải vậy.

Quan Hiền Câu giờ mới hiểu ra hắn khẽ gật đầu:

- Tôn nhi hiểu rồi.

- Ngươi đã hiểu thì tốt, tuy nhiên ngươi cũng không cần phải lo lắng, chúng ta chỉ thay Từ trưởng sử làm chức hộ tào chủ sự, chỉ cần Từ trưởng sự có quyền đề cử thì sau này để đệ đệ Hiền Nghi của ngươi thay ngươi lúc đó ngươi có thể vào kinh tham gia khoa cử.

Quan Hiền Câu đại hỉ hắn khom người nói:

- Đa tạ tổ phụ thành toàn.

Quan Bảo Thanh lại mỉm cười:

- Ngươi không phải muốn cùng Hoàng Phủ Duy Minh đọ sức một phen sao, đây chính là cơ hội.

Đôi mắt của Quan Hiền Câu bỗng nhiên sáng lên, đúng thế hắn vẫn mong mỏi một cơ hội như vậy.

Lúc này Quan Bảo Thanh cũng không nói cho cháu trai biết, quan chủ khảo Cổ Tư Văn kỳ thực đã bị thu mua rồi.

Buổi chiều ở trong thư phòng của Tô Hàn Trinh, Vô Tấn cười cười mang phong thư sao chép cho hắn:

- Nội dung phong thư này nhất định Tô đại nhân sẽ có hứng thú.

Phong thư này chính là phong thư sao chép lại, Hắc Mễ nhờ La Vũ làm vô cùng tốt, chứ viết căn bản giống hệt nhau.

Tô Hàn Trinh hôm nay lo lắng không biết Vô Tấn có làm được không thực sự hắn không được thái tử phái người giúp, trong tay cũng không có tâm phúc, chỉ có thể dựa vào Vô Tấn, nhưng Vô Tấn dù sao cũng là một thiếu niên mười bảy tuổi hắn vẫn không yên lòng không ngờ thoáng cái đã có tin tức.

Hắn nghi hoặc tiếp nhận lá thư sau đó mừng rỡ, đây dĩ nhiên là thư do Thiếu doãn Thân Uyên viết cho Từ Viễn.

- Ngươi tại sao lại lấy được phong thư này?

Tô Hàn Trinh không kịp xem nội dung hắn trước hết quan tâm tới nơi phát ra phong thư này, .

Vô Tấn cười cười:

- Đúng là một Ảnh võ sĩ, phong thư này phải tốn không ít lực mới lấy được, tuy nhiên chỉ là sao chép, bản gốc đã đem cho bọn họ, đại nhân mời xem nội dung, ta thấy rất hữu dụng.

Tô Hàn Trinh xem qua một lần cũng không truy vấn hắn nhìn kỹ một lần nữa thì toát ra mồ hôi lạnh:

- Tại sao có thể như vậy được không có khả năng tuyệt đối không có khả năng.

- Đại nhân đừng nói hai chữ tuyệt đối phong thư này do đích thân ta tự tay sao chép, đối chiếu hai lần, một chữ cũng không sai, nếu như đại nhân không tin thì ta cũng không có biện pháp.

Tô Hàn Trinh trong lòng vẫn khiếp sợ không thôi hắn vội vàng nói:

- Ta khong phải không tin ngươi nhưng sự thật này khiến cho người ta không tưởng tượng nổi, ta không ngờ hắn lại là người như vậy lương tri tối thiểu cũng không có.

Vô Tấn đối với sự kinh ngạc của Tô Hàn Trinh không cho là đúng:

- Đại nhân cái này là biết người biết mặt không biết tâm dù sao đại nhân cũng không thường xuyên gặp việc này, đại nhân vẫn cho rằng học vấn tốt thì phẩm đức tốt, nhưng ta không cho là như vậy, ta cảm thấy rằng hắn và Thân quốc cữu cấu kết là chuyện rất bình thường.

Tô Hàn Trinh thở dài:

- Có lẽ ngươi nói rất có đạo lý, nhưng ngày mai tổ chức cuộc thi không được ta phải lập tức thay người.

Tô Hàn Trinh thu thập bàn học định đi thì Vô Tấn gọi hắn lại:

- Đại nhân.

- Sao vậy?

Vô Tấn cười cười mang theo một vẻ không hảo ý:

- Đại nhân sở dĩ ta không thay đổi nội dung bức thư là ta đã có tính toán.

Hắn nói nhỏ với Tô Hàn Trinh vài câu, Tô Hàn Trinh nhướn mày:

- Cái này ta cảm thấy không quang minh chính đại cho lắm, ta thấy nên thay người vẫn tốt hơn.

Vô Tấn không thích loại dối trá này của Tô Hàn Trinh, lúc trước để mình đi trộm thư sao không nói đó không quang minh chính đại, dối trá không làm được, làm quan thì phải dối trá, hiện tai là lúc nào rồi mà còn trung thực?

- Đại nhân hiện tại thay người người khác sẽ nói đại nhân không công bằng hơn nữa binh pháp là quỷ đạo chúng ta chỉ đảm bảo công bằng mà thôi, có gì tổn hại đâu mong đại nhân nghĩ lại quang minh chính đai là trọng yếu hay tài hàng của thái tử là trọng yếu?

Vô Tấn nói câu sau đánh trúng chỗ hiểm của Tô Hàn Trinh, hắn ngây người một lát rồi cuối cùng cũng gật nhẹ đầu:

- Ngươi thẳng tay làm đi.

*****

Đúng lúc này ở bên ngoài có quản gia bẩm báo:

- Lão gia, Hoàng Phủ gia chủ có chuyện gấp cầu kiến.

Tô Hàn Trinh và Vô Tấn nghi hoặc nhìn nhau, Hoàng Phủ Bách Linh tới đây làm gì, Tô Hàn Trinh vội nói:

- Mau mời lão gia chủ vào.

Một lát sau Hoàng Phủ Bách Linh đã tiến vào huynh đệ Bách Nhạc của hắn ở trong trà lâu nhận được tin tức, Giang Ninh phủ phái tới một võ sĩ ám sát Hoàng Phủ Duy Minh, tin tức này khiến cho hắn chấn kinh vội vàng tới tìm Tô Hàn Trinh.

Vừa vào bên trong hắn đã nhìn thấy Vô Tấn thì không khỏi sửng sốt, Vô Tấn tại sao lại ở đây, Tô Hàn Trinh cười cười chỉ vào Vô Tấn, Hoàng Phủ Bách Linh liền giải thích:

- Ta cùng với Vô Tấn đang thương lượng ứng đối với nguy cơ.

Hoàng Phủ Bách Linh vội vàng thi lễ:

- Ta vừa nhận được tin tức có người muốn ám sát Duy Minh.

Tô Hàn Trinh khẽ giật mình:

- Lão tiên sinh nhận tin tức này từ đâu?

- Là huynh đệ Bách Nhạc của ta nghe được từ một trà hữu, nói phủ Giang Ninh phái tới một gã võ sĩ rất lợi hại để ám sát Duy Minh.

- Trà hữu?

Tô Hàn Trinh khẽ chau mày, mật báo như vậy làm sao có thể truyền lưu ra ngoài, cho dù Từ Viễn có tâm này hắn cũng không thể tiết lộ độ tin cậy của tin tức này không lớn.

Lúc này Vô Tấn lại chậm rãi nói:

- Đại nhân ta thấy rất có thể.

Tô Hàn Trinh lại tương đối tin tưởng Vô Tấn:

- Tại sao?

- Đại nhân đã quên rồi sao? Ảnh võ sĩ kia...

Vô Tấn hơi nhắc nhở Tô Hàn Trinh.

Buổi sáng hắn cũng nhận ra Phong Truy Vân, hắn đã tới chỗ của Hoàng Phủ Cừ, lần trước hắn bị thương chính là do nữ võ sĩ kia.

Lần trước sau khi bị thương Vô Tấn cũng đã nghe qua chức nghiệp này, hắn mới biết được hóa ra võ sĩ lúc trước chỉ là để biểu diễn nhưng sau đó được tuyển bạt thành võ tướng trở thành một nghề nghiệp, triều đình khống chế người luyện võ.

Mà Ảnh võ sĩ là tầng cao nhất, tay chân của hoàng thất nuôi dưỡng.

Lần này Thân Uyên phái Ảnh võ sĩ đến Duy Dương huyện tuyệt không đơn giản là đưa thư, Vô Tấn có trực giác đối phương sẽ không từ thủ đoạn lúc này tổ phụ nhắc nhở khiến cho hắn càng thêm tin vào trực giác của mình.

- Đại nhân có nghĩ rằng Thân Uyên nếu như chỉ phái người đưa tin thì bất luận kẻ nào cũng được tại sao lại phát rai Ảnh võ sĩ hơn nữa còn là người của Hoàng Phủ Dật Biểu, hắn đến Duy Dương huyện hẳn là còn nhiệm vu khác.

- Có lẽ là để ám sát ta.

Tô Hàn Trinh tập trung tư tưởng nói.

- Nếu như là để ám sát đại nhân thì cơ hội không nhiều, có thể hạ thủ từ sớm, không chờ tới bây giờ, hơn nữa làm quan đến cấp của đại nhân muốn ám sát dùng thủ đoạn này cũng không dễ dàng, làm quan trường chấn động, đại nhân nghĩ sao?

Tô Hàn Trinh gật đầu hắn thừa nhận Vô Tấn nói rất có đạo lý, nhưng hắn không rõ kế hoạch tuyệt mật này tại sao lại tiết lộ cho Hoàng Phủ gia tộc, trong này ẩn chứa chuyện gì?

- Địa nhân, trước hết không cân nhắc nhiều như vậy, chuyện này để ta ứng đối.

Vô Tấn hiện tại muốn tìm Hắc Mễ hỗ trợ giám thị tên Ảnh võ sĩ kia.

......

sau khi xảy ra chuyện Hoàng Phong tập kích Mã Cát Tường lần này mọi người tăng cường thêm đề phòng.

Phía bắc thư viện chính là quan học của Đông Hải quận, diên tích to lớn ước chừng ba trăm mẫu bốn phía có tường cao bao vây, gạch xanh ngói đỏ, kiến trúc cổ xưa.

Lần này cuộc thi chọn chủ sự hộ tào cử hành ở Hàn Mai quán, thời gian là sau buổi sáng, trường thi đã phong bế, vào ngày mai sẽ tiến hành cuộc kiểm tra cuối cùng.

Lúc này ba người tham dự phân biệt ở Thanh Tùng viện, Sương Cúc đường và Hàn Mai quán, Duy Minh ở Sương Cúc đường, có người chuyên gia hầu hạ điều kiện ăn ngủ không tệ nhưng không được xuống lầu càng không thể rời khỏi thư viên.

Vì để đảm bảo an toàn cho họ huyện nha phái ba mươi nha dịch đóng trước tiểu lâu của họ.

Lúc xế chiều một gã sĩ tử trẻ tuổi tiến vào quan học dáng người của hắn cao gầy tuấn tú lúc này mặc cẩm bào, đầu đội khăn sư tử, tay cầm không phải hoành đao mà là một chiếc quạt xếp lộ ra một vẻ phong lưu tiêu sái, đáng tiếc quan học không có nữ tử nếu không chỉ sợ đã hấp dẫn vô số người.

Xem ra hắn đã hoàn toàn thoát khỏi vận rủi buổi sáng.

Không có người để ý tới hắn quan học là một nơi tự do, Phong Truy Vân đi theo một con đường nhỏ tiến tới Sương Cúc đường, hắn đi rất chậm thỉnh thoảng lại có từng bầy sĩ tử đi nhanh qua hắn, hắn vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh, cao độ, những nơi có thể mượn lực, cuối cùng ánh mắt của hắn nhìn về phía tầng bốn của tàng thư lâu.

- Xin hỏi vị nhân huynh này vừa tới đây sao?

Ở bên cạnh vang lên một thanh âm, Phong Truy Vân ngẩng đầu nhìn lại thì thấy cách đó không xa có một sĩ tử trẻ tuổi, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, làn da ngăm đen, đôi mắt tinh tế híp lại như đang cười khiến cho người ta có cảm giác biếng nhác.

Tuy nhiên làn da của hắn vừa đen vừa thô khiến cho người ta tưởng hắn vừa mới từ ruộng đi ra, Phong Truy Vân đang muốn nghe ngóng tình huống ở thư viện một phen, liền chắp tay cười nói:

- Tại hạ họ Phong là người ở kinh thành, đến Duy Dương học huyện, xin hỏi niên đệ họ gì?

- Ta họ Triệu, tên là Triệu Đào quên quán ở Đông Lai quận, ba năm trước đây theo phụ thân tới Duy Dương huyện mưu sinh, ở Thanh Tùng thư viện đọc sách trời thu năm nay chuẩn bị thi tú tài.

Triệu Đào chính là danh tự kiếp trước của hắn, hắn ngồi ở đây chờ con cá Phong Truy Vân mắc câu chờ đã nửa ngày hắn đã hai lần gặp Phong Truy Vân cho nên liếc mắt ra là gặp.

- Mời Phong huynh ngồi.

Vô Tấn vỗ vỗ một cái ghế đã, cười chất phác vô cùng.

- Ha ha, Triệu niên đệ khách khí rồi.

Phong Truy Vân ngồi xuống, dáng người của hắn rất cao, nhưng thuộc về nhỏ gầy so với sự khỏe mạnh của Vô Tấn thì không bằng, khiến cho hắn không khỏi ngưỡng mộ cơ bắp của Vô Tấn.

- Triệu niên đệ lớn lên rất khỏe mạnh, trong nhà đang làm gì vậy?

- Ta từ nhỏ đã theo phụ thân ra biển, về sau phụ thân nói bắt cá không ó tiền đồ cho nên để ta đọc sách, Phong huynh ta ở Thanh Tùng thư viện đọc sách, huynh có rảnh thì đến thăm ta, ta thích luyện kiếm, Phong huynh nếu thích thì sau này ta sẽ dạy huynh học kiếm.

Phong Truy Vân nhịn không được mà nhếch miệng cười, tiểu tử này còn muốn dạy mình luyện kiếm đúng là mù quáng rồi, trong lòng hắn tràn ngập cảm giác khinh thường nhưng vẫn cố gắng tươi cười:

- Khó trách trên người Triệu niên đệ có mùi cá hóa ra là thế gia bắt cá.

- Trên người ta có mùi cá rất nặng sao?

*****

Vô Tấn ngửi ngửi tay áo của mình, Phong Truy Vân càng trào phúng:

- Đúng thế ở xa đã ngửi thấy được không hổ là thế gia bắt cá, ừ có rảnh ta nhất định sẽ tìm Triệu huynh đệ luyện kiếm tuy nhiên ta muốn hỏi Triệu niên đệ một chút, tàng thư lâu này có thể mượn sách không?

Hắn chỉ vào Sương Cúc đường ở tàng thư lâu.

- Hình như ta vừa nhìn thấy công sai, đây là sao vậy?

- Trước kia thì không có nhưng hai ngày gần đây nghe nói có một con cháu quan lại công sai phải canh gác không cho người ta mượn sách nữa.

Vô Tấn dùng bàn tay che khuất miệng lại, hạ giọng nói:

- Lầu hai có mười tên nha dịch mỗi tên đều là hung thần ác sát, Phong huynh cũng đừng đi coi chừng bị bọn họ làm bị thương.

-À...

Phong Vân Truy giả bộ làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ:

- Quan lại đệ tử kia ở lầu mấy?

- Buổi sáng còn ở lầu bốn tuy nhiên ta vừa nghe tên nha dịch nói, hăn ngai lầu bốn sách không tốt cho nên đã lên lầu năm.

- Thật sao?

Phong Truy Vân thật sự quan tâm hắn nhận được tình báo rằng mục tiêu lần này ở lầu bốn, hiện tại mục tiêu đã lên lầu năm, điều này đối với hành động của hắn rất trọng yếu.

- Đúng thế vừa rồi ta còn thấy hắn mở cửa sổ ra để thông khí, rất nhiều người đều thấy, Phong huynh nhận biết hắn sao?

- Không có, không có.

Phong Truy Vân cuống quýt xua tay:

- Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi kỳ thật ta không biết người này.

Hắn lại nhìn thoáng qua tầng năm hắn âm thầm cảm thấy mình may mắn may mắn là hỏi người khác trước, hắn liền chắp tay:

- Ta có việc phải đi trước rồi đa tạ Triệu niên đệ về sau ta sẽ tìm ngươi luyện kiếm.

- Được.

Vô Tấn đợi hắn đi vài chục bước liền nói theo:

- Phong huynh huynh xem có phải giày của huynh dẫm lên gì không? Sao ta thấy có mùi thối, từ xa đã nhìn thấy.

Phong Truy Vân tức giận tới mức sôi người lên, muốn cho tên tiểu tử kia một bạt tai, nhưng hắn ráng kìm chế chỉ hừ một tiếng, đi vài bước hắn vẫn không nhịn được ngửi ngửi cánh tay của mình.

Vô Tấn cười tới híp cả mắt, từ cây quạt của Phong Truy Vân hắn đã nhìn ra người này thuận tay trái nhưng hắn lại luyện đao tay phải, chân phải của hắn rất ổn nhưng chân trái hơi phù phiếm.

Ban đêm bầu trời không một đám mây một vầng trăng tròn bao phủ, ánh trăng lạnh lùng mà chói lọi ở trên mặt đất lộ ra một vẻ yên tĩnh vô cùng.

Ở Sương Cúc đường Vô Tấn đã đợi rất lâu, ở bên cạnh tháp chuông có một chỗ phục kích rất tốt, bất kể phương hướng nào cũng vô cùng thunậ lợi.

Vô Tấn chuyên chú nhìn cảnh tượng phía trước, ở bên cạnh hắn là một cây nỏ một bầu rượu rượu chỉ còn nửa hũ.

Hắn đang đợi con mồi xuất hiện đây là chuyện hắn thích làm nhất, bọ ngựa bắt ve, hoàng tước núp ở sau.

Ánh trăng đã sáng tỏ làm hắn cảm thấy rất xa Sương Cúc đường đã ở trong tầm mắt của hắn, hắn thậm chí còn thấy cả thân ảnh của Quan Hiền Câu ở phía xa xa đang đi lại thân ảnh chiếu rọi trên cửa sổ dán giấy.

Bốn phía yên tĩnh hắn thậm chí còn nghe được ở trên đường nhỏ vài con dế mèn đang nói chuyện âu yếm với nhau.

Một bóng đen nhè nhẹ nhảy lên trên tường cao ba thước khiến cho Vô Tấn hơi giật mình hắn không ngờ rằng Phong Truy Vân lại có khinh công lợi hại như vậy, hắn chậm rãi cầm cái nỏ lên, đồng tử co rụt lại nhắm về phía Phong Truy Vân, hắn đang chờ cơ hội tốt nhất.

Phong Truy Vân ngồi xổm ở trên tường, ánh mắt lợi hại nhìn về bốn phía, lúc này bốn phía vốc ùng yên tĩnh, trong gian phòng không có ngọn đèn nào, bọn hắn buổi sớm đã đi ngủ rồi, lầu đã khóa tría lại.

Xác định không có tình huống bất ngờ nào, Phong Truy Vân giống như một con chim lớn từ trên tường thả người xuống.

Đúng lúc này chỉ nghe tạch một tiếng nhỏ một viên đạn thép như thiểm điện bay ra đây chính là sở trường tuyệt kỹ của Vô Tấn, Song Châu Truy Nguyệt, trong thời khắc ngắn ngủi bắn ra hai viên đạn, cơ hồ cho người ta cảm giác đồng thời tiến tới, nhưng trên thực tế là một trước một sau.

Phong Truy Vân chuẩn bị rơi xuống đất nghe thấy tiếng gió hắn không hổ là Ảnh võ sĩ, tâm niệm chuyển động đao lập tức chém ra. Choang choang hai thanh âm vang lên, trong điện quang hỏa thạch hắn đã chặn lại hai hòn bi thép, nhưng lực của bi thép quá lớn đem cổ tay của hắn chấn động đau nhức một hồi, hoành đao thiếu chút nữa đã rời khỏi tay.

Phong Truy Vân trong lòng hoảng hốt hắn biết rằng có người trong bóng tối ám toán hắn, hắn cũng biết lai lịch củ bi thép, là từ phía Đông Bắc truyền tới, lại một tiếng phá không vang lên bên tay, theo tiếng gió là vai bên phải, Phong Truy Vân không nghĩ ngợi nhiều choang lại một tiếng giòn tan vang lên, bi thép làm cho tay của hắn nóng rát một hồi.

Đao rốt cuộc cũng không cầm nổi nữa, rời khỏi tay rơi cách đó bốn xích, Phong Truy Vân sợ tới mức kinh hồn táng đảm, trong vài chục bước ngắn ngủi hắn đã liên tục gặp ba lần ám toán.

Hắn biết rõ lần thứ tư sắp xuất hiện, cơ hồ không cần nghĩ ngợi hắn lăn về phía bên trái, định nắm lấy hoành đao, nhưng lực lượng chân trái của hắn chưa đủ, tốc độ vẫn chậm nửa nhịp, viên đạn thứ tử của Vô Tấn đã tới nhanh như thiểm điện, Phong Truy Vân cuối cùng cũng không tránh khỏi, theo bản năng giơ tay phải cản lại, chỉ nghe rắc một tiếng, viên bi thép đã làm cho xương bàn tay của hắn vỡ vụn, Phong Truy Vân chỉ thấy trước mắt tối sầm, đau đến muốn ngất đi.

Nhưng cũng phải nhìn nhận tiềm lực của hắn, hắn xoay người một cái hai chân khẽ chống xuống mặt đất, phi người nhảy dựng lên phi thân ra khỏi bờ tường.

Viên đạn thứ năm của Vô Tấn cũng không bắn ra hắn từ từ buông nỏ, bờ tường một lần nữa che kín tầm mắt của hắn, đợi đến khi Vô Tấn nhìn rõ Phong Truy Vân thì hắn đã lao vào trong rừng cây, thân hình biến mất khỏi quan học.

Vô Tấn hơi đắc ý nở ra nụ cười hôm nay hắn đã mang kỹ thuật nỏ phát huy đến cực điểm, trong vòng chưa tới mười giây đồng hồ đã bắn ra bốn phát đạn, so với lúc trước thì đã cao minh hơn vài phần.

Hiện tại hắn cầm bầu rượu đem nửa bầu rượu uống một hơi cạn sạch, bầu rượu thì ném đi, đạn nỏ thì tháo ra để trong rương thả người nhảy xuống tháp chuông, hắn đi tới chân tường thống khoái tiểu tiện một phen, sau đó tới nơi Phong Vân Truy bị tập kích nhặt hoành đao lên, cây đao này không tệ bị bắn ba viên đạn nhưng lúc nhặt lên vẫn không hề hấn gì, đúng là bảo bối, hắn giắt bên hông nghênh ngang rời đi.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-411)


<