Vay nóng Tinvay

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 021

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 021: Đấu mưu trí đấu dũng khí
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Siêu sale Shopee

Vô Tấn vốn không muốn hỏi nhiều về chuyện nội bộ gia tộc Hoàng Phủ, mặc dù cậu với Hoàng Phủ Vô Tấn của thế giới này đã nhập làm một, nhưng cậu vẫn không thích gia tộc này, cũng không muốn tự tìm phiền não, quan niệm của cậu về gia tộc vốn rất mờ nhạt.

Trong gia tộc này, ngoại trừ người đại ca cùng huyết thống và có duyên phận với ngũ thúc ra, người mà cậu quan tâm đến nữa đó chính là tổ phụ của cậu

Lúc mà tổ phụ ngất xỉu, trong lòng cậu như thêm một sự áy náy, vì dù sao chuyện Hoàng Phủ Cừ trả thù cũng là do cậu gây ra, nếu không tổ phụ cũng sẽ không gọi cậu đến nội đường rồi.

Có day dứt trong lòng thì ắt phải có trách nhiệm, đây là hai vấn đề đi đôi với nhau, cậu biết là bản thân cậu cũng không thể đứng ngoài cuộc được, càng quan trọng hơn là, cậu không muốn gia đình đại ca vì chuyện nhị thúc buôn lậu mà bị liên lụy.....

Về đến thư phòng, Hoàng Phủ Húc ngồi thẫn thờ trên ghế, ánh mắt nhìn chăm chăm về phía cửa sổ, không động đậy, cứ như một bức tượng sáp không có sinh mệnh.

" Nhị thúc, chẳng lẽ trong tay thúc không hề có một chút sơ hở của Hoàng Phủ Cừ hay sao?"

Vô Tấn cố gắng nói với giọng hòa nhã, nhưng một chút biểu hiện nhỏ nhất trên mặt của Hoàng Phủ Húc cũng đừng mong qua được ánh mắt của cậu, cậu có thể cảm ứng được mọi suy nghĩ của Hoàng Phủ Húc.

" Ví dụ như chứng từ, hoặc như là thư từ có thể chứng minh lão ta nhận hối lộ chẳng hạn."

Hoàng Phủ Húc do dự một hồi, vẫn là lắc đầu, "không có, lão ta rất là cẩn thận, trước giờ không hề viết bất kì chứng từ nào cả."

Một chút do dự của Hoàng Phủ Húc, vẫn bị Vô Tấn phát hiện ra, " không phải! Biểu hiện của nhị thúc rõ ràng đang nói với cháu, trong tay thúc nhất định có thứ gì đó."

Nếu như là lúc trước, bậc tiểu bối như Hoàng Phủ Vô Tấn mà dám chất vấn hắn, Hoàng Phủ Húc đã sớm nhảy lên mắng chửi rồi, nhưng bây giờ, hắn không còn tư cách gì để làm dáng làm vẻ nữa, hắn như một cái máy phát thanh không có linh hồn, Vô Tấn hỏi gì, hắn trả lời nấy.

" Chứng từ thì có, nhưng không phải của Hoàng Phủ Cừ, nhưng ...."

" Nhưng mà sao?"

" Nhưng Hoàng Phủ Cừ ít nhiều cũng có liên quan đến, là hậu đài của Hoàng Phủ Cừ, đương kim Hoàng thúc Hoàng Phủ Dật Biểu viết cho ta, cũng chính là tám mươi ngàn lượng bạc đó, lúc ấy do Hoàng Phủ Cừ kéo dây, Trác Khí vì thế mà mới có được chức huyện úy."

" Tám mươi ngàn lượng bạc, có phải quá nhiều rồi không?"

Vô tấn cảm thấy có chút không dám tin, một chức huyện úy nho nhỏ mà cần đến tám mươi ngàn lượng bạc, vậy mua chức Thứ sử chẳng lẽ cần đến tám trăm ngàn lượng hay sao?

Hoàng Phủ Quí thở dài, "Mua chức huyện úy, nhiều nhất chỉ tám ngàn lượng, nhưng tên hoàng thúc ấy lừa ta, nói là có thể cho Trác Khí chức Thứ sử, nên cần tám chục ngàn lượng để đi xã giao, mà ta cũng nghe nói, tám chục ngàn lượng có thể mua được chức Thứ sử của một quận nhỏ, ta nhất thời hồ đồ, bèn đưa hết tiền cho hắn, nhưng cuối cùng hắn lại nói với ta do Trác Khí chưa có công danh nên Hoàng thượng không đồng ý, chỉ cho một chức huyện úy, hắn nói sau này sẽ trả số ngân lượng còn dư cho ta, nhưng đã ba năm rồi cũng không thấy bóng dáng số ngân lượng còn dư, hắn vốn không muốn trả lại cho chúng ta."

Hoàng Phủ Húc lấy một quyển sách từ kệ sách, từ trong sách lấy ra một tờ giấy hơi ố vàng, đưa cho Vô Tấn, đây từng là bí mật của hắn, nhưng giờ bí mật này không còn nghĩa lí gì nữa, trong lòng hắn chỉ còn đặt một tia hi vọng vào Vô Tấn.

Vô Tấn nhận tờ giấy và xem qua, chữ viết trên tờ giấy như rồng bay phượng múa, rất khó đọc hiểu, 'đã nhận được tám mươi ngàn lượng của Đông Hải Hoàng Phủ Húc, trao trước cho con ông ta chức huyện úy, lấy đây làm chứng cứ....."

Người viết là Hoàng Phủ Dật Biểu, đây là chứng từ bán chức quan điển hình, thì ra chức huyện úy huyện Hải Diêm của Trác Khí, con trai lớn Hoàng Phủ Húc là do đây mà có được.

" Nhị thúc, sao hắn không lấy tờ chứng từ này về."

Hoàng Phủ Húc lại than ngắn thở dài: "Lúc ấy ta cũng biết chuyện này quan hệ trọng đại, tám mươi ngàn lượng đó! Nếu như hắn kéo dài không trả, ta không phải mất trắng sao, nên ta đã viết một tờ chứng từ giả đưa cho hắn, hắn cũng không xem kĩ, bèn xé bỏ tại chỗ, còn chứng từ thực thì ta vẫn luôn cất giữ bên mình."

Vô Tấn trầm tư một lúc, quyển sổ ghi chép kia không giống ngân lượng, không thể gửi vào tiền trang hoặc kinh doanh bên ngoài, chỉ có thể giữ ở bên mình để lấy ra uy hiếp đối phương bất cứ lúc nào, nếu Hoàng Phủ Cừ muốn vắt cạn Đông Hải Hoàng Phủ gia, thì quyển sổ đó là pháp bảo lớn nhất của hắn, pháp bảo thì lúc nào cũng phải đem theo bên mình, quyển sổ nhất định ở chỗ của hắn.

Nghĩ đến đây, vô Tấn chậm rãi nói: "Tám mươi ngàn lượng tuy có hơi đáng tiếc, nhưng mất rồi thì đành vậy, còn quyển sổ thu chi ấy liên quan đến sự tồn vong của Đông Hải Hoàng Phủ gia, cháu nhất định sẽ lấy về."

Hoàng Phủ Húc như vớ được phao cứu sinh, tức thời thẳng lưng lên, nắm chặt lấy tay của Vô Tấn, trợn tròn mắt, " Vô Tấn à, cháu có cách sao?"

" Chỉ có thể thử xem sao, nhưng mà cháu cần sự phối hợp của nhị thúc."

" Cháu nói đi, muốn thúc làm gì?"

Bây giờ đừng nói là phối hợp, cho dù là bán hắn đi để trả nợ, Hoàng Phủ Húc cũng đồng ý, biểu hiện của Vô Tấn khiến tinh thần hắn trở nên phấn chấn hơn.

"Hai việc!"

Vô Tấn đưa ra hai ngón tay, "Thứ nhất, nhị thúc đưa cho cháu một tấm bản đồ phủ của Hoàng Phủ Cừ, phải tường tận một chút."

"Việc này không vấn đề, ta làm được, rất dễ."

" Được! Việc thứ hai, tối nay nhị thúc cần phải đến phủ Hoàng Phủ Cừ một chuyến, nhất định phải gặp được lão ta."

............

Cách của Vô Tấn là đi lấy trộm quyển sổ thu chi về, nói thẳng ra, đây là hạ sách, nếu như vẫn còn thượng sách hoặc trung sách, Vô Tấn sẽ không dùng đến hạ sách này, vì kế sách này không có chút trí tuệ nào, nhưng thời gian không chờ cậu, quyển sổ ấy như một người phụ nữ bị bắt cóc đi vậy, bất kì lúc nào cũng có thể bị lăng nhục.

Có thể nói đây là một cuộc chiến, nếu đàm phán ngoại giao thất bại, thì không thể không dùng đến biện pháp chiến tranh, trộm thực ra cũng là một cách chiến tranh không cần vũ khí, mà cần dũng khí, sự tinh vi và võ nghệ cao cường.

Vô Tấn đang trú thân trên cơ thể của một tên ngốc, điều này không có gì phải nghi ngờ, tên ngốc này vốn ngu bẩm sinh, loại người như vậy không thể so sánh với người bình thường ở nhiều phương diện, nhưng về mặt nào đó hắn lại có một bản lĩnh trời phú mà người bình thường khó có thể đạt tới được, cũng giống như A Cam trong phim truyền hình vậy.

Bản lĩnh trời cho của tên ngốc này là luyện võ, luyện võ chưa tới một năm mà đã vượt qua các sư huynh đệ khác, khiến cho sự phụ hắn cũng phải ngạc nhiên, bèn dẫn hắn đi khắp nơi bái sư, ngay cả Vô Tấn cũng không biết võ nghệ tên ngốc này rốt cuộc cao tới cỡ nào.

Việc Vô Tấn nhập vào người thằng ngốc này khiến hắn được tái sinh lần nữa, thậm chí là có trí tuệ vượt hẳn người bình thường, nhưng Vô Tấn cũng may mắn nhận được bản lĩnh của tên ngốc này.

Phủ của Hoàng Phủ Cừ được người huyện Duy Dương gọi là phủ huyện công, nằm ở bờ bắc Sở Giang của thành Đông, là một căn biệt thự lớn rộng bốn mươi mẫu đất, cũng là một biệt thự sang trọng có tiếng của quận Đông Hải, đây vốn là phủ của phú hộ giàu nhất quận Đông Hải Dương Đình Giang, ba mươi năm trước, Dương Đình Giang tư thông với hải tặc Lưu Câu hội phượng hoàng tập kích tàu biển Tào vận, khiến triều đình chịu tổn thất nặng nề, sau khi bị bắt quy án, toàn gia của Dương Đình Giang đều bị xử trảm, phủ đệ này cũng bị tich thu làm nhà của quan.

Ba năm trước Hoàng Phủ Cừ nhận chức Biệt giá quận Đông Hải, do tước vị hắn cao nhất, căn biệt thự hào hoa nhất đương nhiên trở thành phủ đệ của hắn.

Cũng giống với Hoàng Phủ gia, phủ huyện công cũng thuộc dạng kết cấu thành lũy, một con sông hộ phủ rộng bốn trượng vây quanh bốn phía, sông hộ phủ thông với Sở giang, tiếp đó thông với biển lớn, một khi xảy ra chiến tranh, chủ nhân của căn biệt thự có thể trực tiếp lên thuyền chạy ra biển lớn.

Trên sông hộ phủ chỉ có một cây cầu bắc với cổng lớn, mười mấy tên gia đinh đi lại tuần tra, canh giới nghiêm ngặt.

Màn đêm từ từ buông xuống, phố xá người đi lại trở nên vắng dần, một vài vị hương thân đến chơi nhà huyện công cũng cáo từ ra về, cổng lớn ầm ầm đóng lại, hai chiếc lồng đèn lớn màu đỏ phát ra ánh sáng đỏ đầy ảm đạm, khiến cho phủ huyện công trở nên thần bí và kì dị

Vào khoảng giờ Hợi (chín giờ tối), một chiếc xe ngựa xuất hiện bên ngoài sông hộ phủ, dừng trước cầu, trước cầu hộ phủ có hai gia nhân, lưng đeo kiếm dài, một trái một phải, cứ như hai vị thần giữ cửa vậy.

Hoàng Phủ Húc bước ra khỏi xe ngựa, do là người quen cũ, hộ vệ bên cầu không làm khó hắn, trực tiếp cho hắn đi vào, nhưng xe ngựa không được vào phủ, nên dừng ở bên ngoài, Hoàng Phủ Húc lòng buồn rười rượi đi đến trước cổng lớn, thi lễ với một tên gác cửa: "Xin bẩm báo huyện công, có Hoàng Phủ Húc cầu kiến!"

"Thì ra là Hoàng Phủ gia chủ, xin đợi một lát!"

Người giữ cửa thái độ lạnh lùng, đi vào trong phủ bẩm báo, theo thông lệ, hắn phải đứng bên ngoài chờ nữa canh giờ, đặc biệt khi đụng chạm đến lợi ích, Hoàng Phủ Cừ càng không vội vàng, hắn cứ như là con mèo đã bắt được chuột, vờn chuột đủ rồi, mới dần dần ăn mất nó.

Hoàng Phủ Húc đứng trước cửa, sốt ruột nhìn bầu trời đêm đen xám xịt, đêm nay, Vô Tấn có ra tay thành công hay không?"

..........

' rạt!"

Sóng nước bắn lên, một cái bóng đen nhảy lên khỏi mặt nước, đây là một con sông nhỏ nằm ở phía đông viện của phủ huyện công, thông với sông hộ phủ ở bên ngoài.

Bóng đen dưới nước đương nhiên là Vô Tấn, một người thợ muốn làm việc tốt thì phải biết sử dụng rành máy móc, cậu nghiên cứu địa đồ suốt cả một buổi chiều, đây là bài tập cần làm khi muốn làm một tên trộm đêm, còn nếu sau khi trèo tường vào mới xem địa đồ, đen thui đen kịt, có thể nhìn thấy gì chứ? Còn phải chuẩn bị đồ lặn và dây thừng dày nữa.

Hoàng Phủ Cừ vì để bảo vệ những món đồ mà hắn thu gom được, nên hệ thống bảo an rất là nghiêm ngặt, tường viện cao ba trượng, trước sau trống trơn không có một bóng cây, có ba tên gia đinh dắt chó săn đi lại tuần tra ngày đêm. Không chỉ là tuần tra, trong phủ còn có cả bẫy rập.

Nơi mà Vô Tấn muốn đến là thư phòng của Hoàng Phủ Cừ, nếu như lấy thư phòng làm trung tâm thì cuốn sổ thu chi nhất định trong vòng bán kính mười bước, bao gồm cả phòng ngủ của Hoàng Phủ Cừ, phòng sinh hoạt và cả phòng cất đồ cá nhân của hắn.

Tình hình trong phủ rất phức tạp, vườn viện, phòng ốc dày đặc, thư phòng nằm trong Kì Lăng ở hậu hoa viên, phải đi qua ba vòng viện và một dãy hành lang, nếu đi bằng đường bộ thì khả năng bị phát hiện rất lớn.

Đường duy nhất có thể đi đó là đường sông, sông hộ phủ có một nhánh sông nhỏ, thông với đường nước trong phủ, mặc dù trong đường sông vào phủ có chặn bằng hàng rào sắt, nhưng đây vẫn là một kẻ hở trong hệ thống bảo an của phủ huyện công.

Một tài năng thiên phú khác của Vô Tấn đó là bơi rất giỏi, có thể lặn dưới nước cả một nén hương, mà còn có thể chịu được áp lực nước mà người bình thường không chịu được, hồi còn nhỏ trong phủ của cậu có một bà đầu bếp gọi là Trương thẩm, bà có một cô con gái tên gọi là Yến tử, là một cô gái đi lượm châu, Vô Tấn thường bị cô đại tỉ Yến tử này dụ chơi trò tìm báu vật dưới đáy biển.

Căn viện phía đông là phòng khách, với sự keo kiệt của Hoàng Phủ Cừ, hắn ta chưa bao giờ giữ khách lại qua đêm, cho nên mấy dãy phòng khách đều trông có vẻ lạnh tăm, chỉ có một căn phòng ở phía bên trên có chút ánh sáng rọi ra, đó có lẽ là nơi ở của tên gia nhân coi quản phòng khách.

Vô Tấn thấy bốn bề im ắng, cậu hít thở một hơi sâu, lặn hụp xuống dưới nước, men theo con sông nhỏ lặn về phía hậu hoa viên.

Hậu hoa viên có một cái hồ nhân tạo rộng ba mẩu đất, trong hồ mọc đầy lá sen củ ấu, Kì Lăng cát nằm kế bên hồ, giữa đoạn cậu lại ngoi lên hít thêm một hơi, men theo bờ hồ lặn về phía gần Kì Lăng, lúc này, cậu đột nhiên cảm thấy nước hồ trở nên ấm lên, lúc này mới chợt nhớ ra, trong hồ phía sau Kì Lăng cát có một miệng suối nước nóng.

Cậu vừa định ngẩng mặt lên mặt nước, phía trước đã có thể thấy bóng của Kì Lăng cát sáng loáng, đột nhiên, giọng của một cô gái trẻ vang lên bên tai cậu.

" Dì ba à, da của dì đẹp thật, chẳng trách lão gia luôn khen dì như được rửa trong suối nước nóng ra vậy."

*****

Âm thanh ở rất gần, cách cậu không đến một trượng, Vô Tấn hoảng hốt, thoắt một cái bơi ra cách đó ba trượng, bơi đến chỗ nước lạnh dần, cậu mới kiếm được một tảng đá lớn ở trong hồ, ẩn mình phía sau tảng đá.

" Tam dì nương à, lúc nãy ..... hình như tôi trông thấy một con thủy quái!"

Từ xa vọng đến tiếng sợ hải của một cô gái trẻ, Vô Tấn ngoi lên mặt nước, nhìn lén qua khe nứt của tảng đá lớn trong hồ, chỉ thấy bên trong vịnh nước cách đó ba trượng là một bãi tắm suối nước nóng nhân tạo, có các bậc thềm đá trong nước, trên tảng đá bên bờ có hai bộ quần áo phụ nữ...trong suối nước nóng có hai cô gái mình trần da trắng muốt, một người phong thái đẫy đà, chỉ khoảng 27 tuổi, trông dáng vẻ khá lẳng lơ, da của cô ta trắng đến rợn người, dưới ánh trăng lại càng nhợt nhạt, người còn lại chỉ mười sáu mười bảy tuổi, mũi dẹp mặt phẳng, có lẽ là một nữ tì.

" Tiểu Hà, có lẽ ngươi bị hoa mắt rồi! chắc chỉ là một con cá thôi." Tam dì nương thân hình đẩy đà cười nói.

" Không phải..... cá làm sao mà lớn như vậy, dài như vậy, là một con.... quái xà màu đen, bự cỡ chân người vậy!"

Nữ tì sợ đến răng run lập cập, người cũng bắt đầu phát run, thực ra cô ta không nhìn lầm, cái mà cô nhìn thấy chính là một chân của Vô Tấn.

" Ngươi..... xác định là không nhìn lầm chứ?"

Tam dì nương bắt đầu cũng hơi sợ hãi.

" Vâng, tôi nhìn thấy rất rõ, .... trời ơi! Xuân Đào nói trong hồ có thủy quái, thì ra..... là có thật à!"

" Chúng ta mau quay về, ngày mai kêu lão gia cho người đến xem thử!"

Hai người phụ nữ lõa lồ bước lên bờ, ngay đến quần áo cũng không mặc vào, chỉ quấn khăn, cầm lấy quần áo và giày chạy men theo một con đường nhỏ đến một tiểu viện, xung quanh là cả một rừng đào vây quanh.

Vô Tấn đột nhiên biết người phụ nữ ấy là ai rồi, chính là Tiêu Cơ - kẻ đã ăn cắp quyển sổ thu chi, hôm nay Hoàng Phủ Húc đã nói cho cậu biết, Tiêu Cơ vốn chính là tiểu thiếp thứ ba của Hoàng Phủ Cừ, trong phủ huyện công được gọi là tam dì nương Đào Hoa, bà ta chỉ là vợ trên danh nghĩa của Hoàng Phủ Húc, lần này lập được đại công, đương nhiên không cần về Hoàng Phủ gia nữa,

Vô Tấn do dự một hồi, có nên đi kiếm ả ta hỏi tình hình quyển sổ thu chi hay không, nhưng rồi cậu vẫn quyết định bỏ ý nghĩ ấy, người đàn bà này chỉ phụ trách lấy trộm quyển sổ về cho Hoàng Phủ Cừ, còn việc cất tại đâu, bà ta nhất định không biết, thôi thì cứ hành động theo kế hoạch ban đầu vậy.

Cậu lại lặng lẽ lặn xuống nước, bơi về phía Kì Lăng như một con rái cá ....

Kì Lăng có hai tầng, xung quanh trồng liễu và cây hạnh, trong đó có một cây hạnh già đã ba trăm năm tuổi, cao to và um tùm, ngọn cây như mái che, cao hơn cả một tầng.

Giờ đang là giữa xuân, rừng cây um tùm, cậy hạnh tỏa hương thơm nhè nhẹ khắp nơi, Vô Tấn đã trèo lên trên cây hạnh già, lá cây sum sê che chắn cho cậu, cậu đang ầm thầm nhìn trộm động tĩnh bên trong phòng.

Kì Lăng tổng cộng có sáu gian phòng, mỗi tầng ba gian, phòng phía đông tầng trên là phòng ngủ của Hoàng Phủ Cừ, chính giữa là phòng sinh hoạt, phòng ngủ và phòng sinh hoạt đều tắt đèn, còn phía tây là thư phòng thì đèn đuốc vẫn còn sáng chưng, Vô Tấn thấy bóng Hoàng Phủ Cừ trên cửa sổ giấy đang chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng......

Bà quản gia đã bẩm báo với Hoàng Phủ Cừ, nhị gia chủ Hoàng Phủ Húc của Đông Hải Hoàng Phủ thị đang xin gặp ngoài cửa, Hoàng Phủ Cừ đương nhiên là biết vị tộc đệ này đến đây cầu xin hắn vì việc gì, hắn cũng không ngờ Hoàng Phủ Húc lại to gan ngông cuồng đến vậy, buôn lậu trong vòng hai năm rưỡi, một trăm năm mươi ngàn kí sắt, nếu chiếu theo hình luật của triều đình, buôn lậu mười ngàn kí trở lên phải xử trảm đương sự, gia tộc bị lưu đày sang tây vực, mà hắn buôn lậu đến một trăm năm mươi ngàn kí, vậy thì hậu quả sẽ thế nào đây?

Hậu quả thì chỉ có hai con đường, tru di cả gia tộc Đông Hải Hoàng Phủ thị, tài sản gia tộc bị quan phủ tịch thu, một con đường khác đó là gia tộc Hoàng Phủ thị bình an vô sự, nhưng toàn bộ tài sản của họ thuộc về hắn, Đông Hải Hoàng Phủ thị sẽ triệt để trở thành công cụ kiếm tiền của bản thân hắn, chỉ cần trong tay hắn nắm giữ quyển sổ này.

Hoàng Phủ Cừ cười với vẻ đắc ý, tối hôm nay, hắn phải thật sủng ái Tiêu Cơ, coi như khen thưởng, Hoàng Phủ Cừ không thích khen thưởng bằng vật chất, lão thích khích lệ bằng tinh thần.

Lão nhìn qua đồng hồ cát, cũng đã đến lúc rồi, bèn khoác lên người một chiếc áo ngoài, bước ra khỏi thư phòng, dặn dò nữ tì hầu hạ ngoài cửa: "Đến nhà khách tại tiền viện!"

Hai nữ tì dạ một tiếng, cầm hai cây đèn lồng, đi phía trước dẫn đường cho Hoàng Phủ Cừ đến tiền viện, theo tiếng bước chân ngày càng xa, Kỳ Lăng dần trở nên yên tĩnh.

Vô Tấn bắt đầu hành động, cậu thấy một cây xà ngang lớn phía dưới mái nhà, lấy một cuộn dây thừng từ thắt lưng, nhanh chóng quăng dây buộc vào cây xà ngang rồi buộc đầu dây còn lại vào cây cổ thụ, như vậy cậu sẽ có một cây cầu dây giữa không trung, Vô Tấn giống như một con nhện đen, bám vào sợi dây bò về phía mái nhà, sau đó cậu khẽ lật người nhảy lên mái nhà.

Lên mái nhà đương nhiên là để gỡ ngói.

............................

Trong phòng khách, Hoàng Phủ Húc đã dược dẫn vào, hắn chắp tay sau lưng đi đi lại lại, trong lòng bối rối bất an, quyển sổ đó, còn tám mươi ngàn ngân lượng nữa, giống như hai quả cân nặng đè lên người hắn, làm cho hắn sắp bị ép chết rồi.

"Hiền đệ gấp gáp như vậy làm gì?"

Ngoài cửa vọng vào giọng nói quái dị của Hoàng Phủ Cừ, liền thấy Hoàng Phủ Cừ ưỡn cái bụng to từ từ bước vào, hắn chắp tay sau lưng, cười híp mắt, lộ ra vẻ cười trên sự đau khổ của người khác.

Hoàng Phủ Húc nhìn thấy lão liền có xúc động muốn quỳ xuống, muốn van xin lão trả quyển sổ thu chi cho mình, nếu như Vô Tấn chưa nói gì với Hoàng Phủ Húc, Hoàng Phủ Húc nhất định sẽ làm như vậy

Nhưng bây giờ, hắn khắc chế cảm xúc trong lòng, bước lên khom mình thi lễ, nói với giọng rất bình tĩnh, "Tham kiến huyện công!"

Thấy thái độ bình tĩnh của Hoàng Phủ Húc không hợp với tình huống hiện tại, trong lòng Hoàng Phủ Cừ hơi ngỡ ngàng, tại sao hắn không cầu xin mình?

"Mời hiền đệ ngồi xuống!"

Nghĩ đến những ngân lượng của Đông Hải Hoàng Phủ thị sắp ồ ạt rơi vào tay hắn, trong lòng Hoàng Phủ Cừ đang sốt ruột muốn được đàm phán, thực ra hắn không muốn vét sạch Đông Hải Hoàng Phủ thị trong một lần, hắn muốn biến Hoàng Phủ gia thành một cây mọc tiền, có thể không ngừng cung cấp tiền bạc cho hắn, nếu như dùng một thuật ngữ tương đối chuyên nghiệp thì gọi là nạp cống hằng năm, mỗi năm sẽ nộp cho hắn một khoản tiền, đương nhiên hắn đã suy nghĩ kĩ con số, mỗi năm cống nộp năm mươi nghìn lượng là được.

Mọi cạm bẫy hắn đều đã bố trí xong, bây giờ chỉ còn chờ con mồi ngoan ngoãn chui đầu vào mà thôi.

"Hiền đệ đến muộn như vậy, có việc gì không?"

Trong mắt hắn ánh lên một cái nhìn soi mói, trong lòng vốn biết rõ nhưng vẫn giả vờ không hay biết gì, theo tưởng tượng của Hoàng Phủ Cừ, Hoàng Phủ Húc sẽ quỳ sụp xuống, khóc lóc rơi lệ khấu đầu với hắn, "Đại ca, trả lại cho đệ quyển sổ!"

Nghĩ đến một tiết mục thú vị như vậy, Hoàng Phủ Cừ đã chuẩn bị nở sẵn một nụ cười đắc ý lộ ra ngay tại khóe miệng hắn.

Không ngờ, tiết mục trong tưởng tượng của hắn không xuất hiện, thần sắc của Hoàng Phủ Húc vẫn rất bình tĩnh, hắn hỏi: "Đại ca, ba năm trước Hoàng thúc đã từng nói, có bảy mươi hai ngàn lượng chưa hoàn trả cho đệ, bây giờ đã qua ba năm, số tiền này ngài ấy phải đợi đến khi nào mới trả lại cho đệ? Lúc đó, đại ca còn vỗ ngực bảo đảm cho đệ nữa mà."

Không ngờ Hoàng Phủ húc lại hỏi một chuyện không ăn nhập gì, sắc mặt của Hoàng Phủ Cừ liền thay đổi, hắn không nói gì cả, sầm mặt lại uống trà, thái độ này của hắn là đang muốn nói với Hoàng Phủ Húc, đừng nhắc đến chuyện đó, hắn không muốn nghe.

" Nếu như đại ca không muốn quản việc này nữa, vậy là đệ đã làm phiền rồi, cáo từ!"

Hoàng Phủ Húc đứng dậy chấp chấp tay, quay người định về, Hoàng Phủ Cừ như ngơ người ra, "Sao hắn không nhắc đến chuyện quyển sổ thu chi? Chẳng lẽ hắn vẫn chưa phát hiện ra quyển sổ đã bị lấy trộm sao? Không thể nào! Tiêu cơ nói lúc đi, đã cố tình không đậy nắp hộp lại, hắn làm sao có thể không biết được chứ."

Hoàng Phủ Cừ không kìm được, bèn cười khan một tiếng, "Hiền đệ, đệ không muốn lấy lại quyển sổ thu chi sao?"

Chân Hoàng Phủ húc như muốn nhũn ra, hắn chỉ hận không thể quỳ xuống cầu xin Hoàng Phủ Cừ, hắn dù sao cũng đã hơn bốn mươi tuổi, cũng biết tự khống chế mình, nếu như hắn quỳ xuống, vậy thì sẽ như Vô Tấn nói, quyển sổ thu chi ấy sẽ chẳng bao giờ lấy lại được nữa.

Hắn ầm thầm nuốt nước bọt, kìm chế sự mềm yếu trong lòng, cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Đại ca cho rằng quyển sổ thu chi của đệ có thể dễ dàng bị lấy đi như vậy sao? Huynh hãy đi xem kĩ lần nữa đi!"

Nói xong, hắn bước đi không quay đầu lại, nếu như bây giờ Hoàng Phủ Cừ nhìn thấy mặt hắn, sẽ tuyệt đối không tin lời của hắn, Hoàng Phủ Húc đã khóc đến nước mắt chảy đầy mặt.

Hoàng Phủ Cừ ngẩn người, cứ ngơ ngác nhìn hắn đã đi xa, mắt không hề chớp, trong ánh mắt đầy sự nghi ngờ, quyển sổ ấy.... chẳng lẽ không phải sao?

Hắn quay lưng vội vả đi về nội đường.

.............

Vô Tấn trèo ở trên mái nhà đã được mười lăm phút, bộ đồ lặn cậu mặc trên người không phải màu đen hoàn toàn, mà là màu xanh tối, bộ đồ này Vô Tấn phải đi lòng vòng phố Bắc cả một buổi sáng mới mua được, do màu xanh này trùng với màu ngói, khi cậu trèo trên mái nhà, trông như một con tắc kè, nếu không nhìn kĩ, thì rất khó phát hiện ra cậu, ở trong nước cũng như vậy, nước bây giờ cũng là màu xanh tối.

Lúc này, cậu nghe thấy tiếng bước chân vội vã, Hoàng Phủ Cừ lại quay về, nghe thấy tiếng bước chân vội vã của Hoàng Phủ Cừ, trên mặt Vô Tấn nở ra một nụ cười đắc ý, kế sách của cậu đã thành công bước đầu.

Tiếng cửa cọt kẹt mở ra, tiếng bước chân đi vào trong phòng, sau đó liền nghe thấy tiếng ra lệnh của Hoàng Phủ Cừ, "Hai người các ngươi ra đứng ngoài cửa, không ai được phép vào đây!"

Cửa đóng sầm lại, còn nghe cả tiếng khóa trái cửa, Vô Tấn nhè nhẹ dịch chuyển một mảnh ngói ra tạo thành một khe hở, cậu đã chuẩn bị mọi thứ trên mái nhà, chỉ cần dịch chuyển ra một khe hở, cậu có thể trông thấy tình hình bên trong nhà.

Chỉ thấy Hoàng Phủ Cừ ngồi trên ghế, trong mắt chứa đầy vẻ hoài nghi, sau đó Hoàng Phủ Cừ đi đến trước kệ sách, bắt đầu di chuyển kệ sách, kệ sách từ từ dịch chuyển sang bên cạnh, phía sau là một bức tường sơn trắng, chỉ thấy hắn ấn gì đó trên tường, vỏ tường bật ra, thì ra là cửa ngầm.

Hoàng Phủ Cừ lấy quyển sổ thu chi ra, lật xem một cách kĩ càng, chân mày hắn chau lại, đây quả nhiên không phải sổ giả, chỉ nghe hắn mắng thầm: "Bà nội nó Hoàng Phủ Húc, ngươi không muốn thừa nhận, ngươi cho rằng lão tử không có cách điều tra hay sao?"

Chính vào lúc này, ngoài cừa vọng đến tiếng gọi của một phụ nữ trung niên, " Lão gia! Lão gia!"

Hoàng Phủ Cừ nạt một tiếng: "Ta không phải đã nói rồi sao, không được phép làm phiền ta?

" Lão gia, có người từ kinh thành đến!"

" Hả?" Hoàng Phủ Cừ sợ đến kêu lên một tiếng, có người từ kinh thành đến, chắc là Hoàng thúc đang có chuyện gì muốn tìm hắn.

Vô Tấn trên mái nhà đột nhiên phát hiện một hiện tượng rất lạ, Hoàng Phủ Cừ nghe nói kinh thành phái người đến, lại không hề tỏ ra vui vẻ, mà trái lại là một thái độ vô cùng căm ghét, thậm chí còn có cả hận thù, thậm chí còn nghe hắn mắng thầm, 'Mẹ nó!"

Hoàng Phủ Cừ bèn vội vàng bỏ quyển sổ vào chỗ cũ, sau đó đẩy kệ sách về lại vị trí cũ, lại nghe kệ sách kêu lên một tiếng 'két', Hoàng Phủ Cừ thổi tắt nến, bước ra ngoài cửa.

" Có bao nhiêu người từ kinh thành đến?"

" Có hai thanh niên, một nam một nữ, dáng vẻ khá trầm lặng."

............

Tiếng bước chân càng ngày càng xa, Hoàng Phủ Cừ đã đi đến tiền viện, một lần nữa Kì Lăng lại trở nên tĩnh lặng.

Vô Tấn dùng dao găm rạch cửa sổ, thoắt cái nhảy vào bên trong, cậu nhanh chóng bước đến trước kệ sách, dùng sức kéo ra, lúc nãy Hoàng Phủ Cừ cũng đã kéo như vậy.

Thế nhưng cứ như chuồn chuồn khiêng cây, kệ sách không hề động đậy, nên biết là với sức kéo của Vô Tấn, sức lực cũng cở bảy tám trăm kí, lúc này Vô Tấn mới phát hiện, kệ sách lại được đúc ra từ sắt, bên ngoài bao bọc bởi một lớp gỗ, rõ ràng là chỉ có dùng cơ quan mới mở ra được

Cậu suy nghĩ một hồi, bèn lập tức ngồi vào ghế của Hoàng Phủ Cừ, chiếc ghế này làm từ gỗ đàn hương, rất quý giá, mà phía dưới ghế không gắn với mặt đất, cho thấy cơ quan không nằm trên chiếc ghế, thời đại này thì vẫn chưa có cơ quan điều khiển từ xa.

Cậu bèn từ từ dùng chân dò thám thử khắp nơi, lúc nãy cậu nhìn rất rõ, Hoàng Phủ Cừ ngồi trên ghế không hề động đậy gì cả, nếu như không phải dùng tay, thì chắc là dùng đến chân.

Đột nhiên cậu cảm thấy mặt đất có gì đó kì lạ, liền dùng sức đạp nhẹ vào, chỉ nghe kệ sách phát ra một tiếng 'két', Vô Tấn mừng rỡ, cậu biết mình đã thành công rồi.

Cậu bước đến trước kệ sách một lần nữa, dùng sức kéo một cái, lần này, kệ sách dễ dàng bị kéo ra, trên tường có cửa ngầm, mắt thường thì sẽ khó nhìn thấy được, cậu dùng tay sờ soạng trên tường, cậu sờ được một chỗ mềm mềm, dùng ngón trỏ ấn vào một cái, cửa ngầm trên tường bật ra.

Vô Tấn lấy ra được một miếng huỳnh thạch dưới biển hình chữ nhật, ngậm trong miệng, huỳnh thạch phát ra ánh sáng xanh yếu ớt, kì thực thì đó là dạ minh châu, miếng đá dạ minh châu hình chữ nhật này, ít nhất cũng phải trị giá hai ngàn lượng, do Hoàng Phủ Húc tìm thấy trong nhà kho của gia tộc, và giờ trở thành đèn pin cầm tay của Vô Tấn.

Trong cửa ngầm chính là ngăn bảo mật của Hoàng Phủ Cừ, trong ấy cất giữ không ít văn thư, cậu vừa nhìn là đã thấy quyển sổ thu chi ở phía trên mặt, lật nhìn qua, quả nhiên là những ghi chép về buôn lậu sắt của nhị thúc, rất là chi tiết.

Cậu lập tức bỏ quyển sổ vào trong người, sau đó lại lục lọi, cậu sợ Hoàng Phủ Cừ sao chép thêm bản sao nữa, nhưng không tìm thấy, xem ra vẫn chưa kịp sao chép, cậu lại tiếp tục tìm, đại đa số văn thư là địa khế, đối với cậu không có ích gì, cậu chỉ hi vọng tìm được một túi đá quí hoặc là một hộp minh châu chẳng hạn, không thì tìm thấy vài thỏi vàng cũng được.

Nhưng Vô Tấn không tìm thấy gì cả, cuối cùng, cậu lục ra được một cái hộp ngà voi lớn bằng bàn tay từ trong két ngầm, hộp được gia công rất tinh xảo, bên trên còn nạm thêm mười mấy viên đá quí, riêng cái hộp này ít nhất cũng có giá cả triệu lượng bạc.

Hộp không có khóa, bên trong có một quyển sách nhỏ, rất nhỏ, giống như một quyển sách nhỏ dùng để quay cóp khi thi vậy.

Vô Tấn vừa lật xem hai trang, tim cậu bỗng chốc đập mạnh lên....


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-411)


<