Vay nóng Tinvay

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 014

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 014: Bày mưu tính kế
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Siêu sale Shopee

Xe ngựa không trở về phủ Hoàng Phủ, mà dạo quanh một vòng, đi về phía cửa Bắc, khu cửa Bắc là một trong ba nơi phồn hoa nhất ở huyện Duy Dương, là nơi tập trung chủ yếu các hàng hóa lưu thông qua đường biển, có hơn hàng ngàn các cửa hàng, xe ngựa vận chuyển hàng hóa đi đi lại lại, người qua kẻ lại như thủy triều, vào buổi sáng, chính là khoảng thời gian náo nhiệt nhất.

Khu cửa bắc có một quảng trường rộng lớn, trên quảng trường có đủ các loại nghệ nhân, xiếc khỉ, bán đại lực hoàn, bán cao da chó, múa côn múa kiếm... , cực kỳ náo nhiệt, ở xung quanh quảng trường là các cửa hàng, chủ yếu là quán rượu và thanh lâu, ở đây có hàng vạn thương nhân sinh sống, đến từ khắp nơi, phần lớn dân làm ăn buôn bán ở Duy Dương đều độc, cuộc sống giàu có, mâm cao cỗ đầy, sự tiêu xài của họ khiến cho việc kinh doanh ở nơi đây đặc biệt hưng thịnh.

Vô Tấn đến đây có mục tiêu rất rõ ràng, cậu đi một vòng đã tìm thấy mục tiêu của cậu ở bên phải của quảng trường, đó là một sới bạc.

Cậu lững thững bước vào bên trong, sới bạc tổng cộng có ba tầng, các cột nhà màu đỏ, mái ngói màu vàng kim, điêu khắc tinh xảo, bày trí huy hoàng, lộng lẫy, trước cổng hai bên trái phải mỗi bên có một con báo hoa bằng đá, hình thù đáng sợ, bên dưới mái hiên của tầng hai có treo ba con xúc xắc lớn làm bằng gỗ trắng điểm đen, đặc biệt thu hút ánh nhìn của người khác, trước cửa chính treo cao một biển bài màu vàng, sới bạc có tên là "Hoàng Ký Diệu Thủ"

Hai bên treo hai tấm biển gỗ dài, khắc đôi dòng liễn bằng chữ thảo:

Thượng liễn là: Tĩnh nhãn khán bài lộ, thác liễu cải, đối liễu tẩu, cật hát nhất sinh đô bất sầu

Hạ liễn là: Mông nhãn áp trang nhàn, thâu liễu tiểu, doanh liễu đại, đổ biến thiên hạ đô bất phạ

(Mở mắt nhìn bài, sai thì sửa, đúng đi tiếp, một đời ăn uống không lo âu

Nhắm mắt cắm nhà, thua mất ít, thắng sẽ giàu, cược khắp thiên hạ đều không sợ)

Vô Tấn cười cười, rồi bước vào khu chơi bạc trong sới, mọi người trong sới súm xít vây quanh các bàn, tầng một của sới bày hơn ba mươi bàn đánh bạc, mỗi một bàn đều có đầy người vây quanh, ai cũng trừng đôi mắt đỏ au, hét khản cổ: "Tài, tài, tài!"

Vô Tấn quét mắt khắp một lượt, nhìn thấy thương thiếp của sới bạc ở góc phải bức tường, thương thiếp giống như giấy phép kinh doanh ở đời sau vậy, do quan phủ ban phát, là căn cứ để trưng thu thuế má, thông thường đều là thuế định ngạch, có nghĩa là bất kể ngươi kiếm được bao nhiêu tiền, đều chỉ phải nộp một số tiền thuế cố định, một phần thuế huyện, một phần thuế quận, thuế huyện rất ít, chủ yếu là thuế quận, thuế quận cuối cùng vẫn phải cống nộp cho triều đình.

Đương nhiên, không phải là tất cả các kinh doanh buôn bán đều phải nộp thuế, ví dụ như những người mãi nghệ ở quảng trường, bọn họ không cần phải đóng thuế, có một tiêu chuẩn quyết định có phải nộp thuế hay không, chính là mặt tiền cửa hàng từ một trượng trở lên (~3. 33 mét), nói theo cách nói hiện nay, đầu tiên bắt buộc phải có mặt tiền, và diện tích cửa hàng khoảng 40 mét vuông trở lên.

Phàm là những việc làm ăn không phù hợp với tiêu chuẩn này thì đều không cần phải nộp thuế, đương nhiên cũng không cần phải làm thương thiếp gì gì đó.

Vô Tấn bước lên phía trước nhìn tỉ mỉ tấm thương thiếp, trên đó có tên của đông chủ, Hoàng Tứ Lang, hắn chợt nhớ đến gia chủ Hoàng gia dáng người giống như con chuột màu vàng đó, bất giác cậu cười phì, Lưu quản gia nói quả không sai chút nào, sới bạc này quả nhiên là sản nghiệp của Hoàng gia, nghe nói người quản lý ở đây là con thứ của Hoàng Tứ Lang, Hoàng Phong.

Lúc bấy giờ, một gã tiểu nhị bước tới chào đón, cười nói ha hả:

"Khách quan lần đầu tiên tới đây đúng không!"

Đôi mắt của gã rất tinh tường, từ thần thái, hành động của Vô Tấn, đã nhìn ra lần đầu tiên cậu đến sới bạc, người như vậy phải từ từ dẫn dắt, trước tiên là cho cậu nếm chút ngọt ngào, không lo lần sau cậu còn không đến, gã ấy cũng tỏ ra rất nhiệt tình.

"Khách quan, lầu một chủ yếu các khách cược nhỏ, thử vận may, chỉ chơi ném xúc xắc, gọn gàng nhanh chóng, ít nhất là năm trăm đồng, nhiều nhất thì không giới hạn, giả sử như trong túi của cậu rủng rỉnh tiền bạc, thì có thể lên lầu hai, có phục vụ trà ngon và điểm tâm, chủ yếu là chơi trỏ ngũ mộc, nhưng mà mỗi lần cược, không thể ít hơn mười lượng bạc, còn lầu ba thì là nơi đánh bạc của các khách quý, có danh kỷ hầu hạ, sợi trúc thanh nhã, thích chơi như thế nào cũng được, nhưng mỗi lần cược không thể ít hơn trăm lượng bạc, khách quan cậu xem..."

Gã đàn ông thấy Vô Tấn tuy là mặc áo gấm, nhưng nước da ngăm đen, trên tay đầy vết chai sạn, vừa nhìn là biết không phải thiếu gia công tử tôn quý, gã ta lầm bầm nói, vốn dĩ không cần phải giới thiệu lầu hai và lầu ba với người này.

"Quản lý Hoàng của các ngươi có ở đây không?"

Vô Tấn mỉm cười nói.

Gã tiểu nhị bỗng ngẩn người ra,

"Cậu quen với quản lý nhà tôi sao?"

"Ha ha! Năm ngoái có cùng nhau uống rượu qua, không biết anh ta có còn nhớ tôi không nữa?"

Suy nghĩ trong lòng tên tiểu nhị liền thay đổi, quản lý của các gã thích nhất là uống rượu hoa, vị này lẽ nào là bạn làng chơi của ngài ấy!

"Khách quan, có cần tôi đi mời quản lý tới không?"

"Được! Vậy làm phiền ngươi rồi."

Gã vừa bước được vài bước, đột nhiên quay đầu lại, cười hỏi:

"Xin cho biết quý danh của khách quan là gì?"

"Tôi họ Hoàng Phủ."

Gã ta bèn tỏ ra cung kính, đây là quốc họ! Lẽ nào lại là con cháu của gia tộc Hoàng Phủ quận Đông Hải! Thật là nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, gã ta vội vàng chạy lên lầu thông báo.

Một lát sau, gã dẫn một công tử trẻ tuổi đến, trước khi đến Vô Tấn có thăm dò với Lưu quản gia về người này, nghe nói người này ngang ngược tàn bạo, lòng dạ hiểm ác, ăn nói hùm hổ, tên hiệu Hoàng Phong, không phải một tên đàng hoàng, hắn đứng phía sau sới bạc, bất chấp thủ đoạn lừa gạt người chơi, không biết đã hại biết bao nhiêu người tan nhà nát cửa, thậm chí tự tử.

Vô Tấn nhìn thấy hắn ta thân hình khỏa mạnh, khuôn mặt đầy đặn, trên trán có một vết sẹo rất dễ thấy, trong đôi mắt chứ đầy sự gian xảo, nếu như không biết, còn tưởng hắn ta là một tay đấm của sới bạc.

Tên chưởng quầy trẻ tuổi này đầy vẻ ngạo mạn, hắn ta nhìn Vô Tấn từ trên xuống dưới:

"Ngươi là người thế nào ở nhà Hoàng Phủ? Ta gặp qua ngươi rồi sao?"

"Ha ha! Hoàng huynh thật là mau quên! Năm ngoái ở Kỳ Hương Lầu, tôi, huynh, và Trác Ngọc chẳng phải đã cùng nhau uống rượu khoái lạc sao? Huynh quên rồi hả."

"Ồ!"

Nét mặt Hoàng Phong nở một nụ cười, hắn ta và Hoàng Phủ Trác Ngọc đích thực là bạn làng chơi với nhau, giả như bàng hoàng ngộ ra, cười cười gãi đầu nói,

"Gần đây công việc nhiều quá, đầu óc mụ mị đi, trí nhớ hơi kém, xin lỗi! Xin lỗi! Không biết tôn danh của huynh là..."

"Duy Minh!"

Hoàng Phong liếc mắt, nhìn thấy ngón tay trỏ của Vô Tấn đeo một chiếc nhẫn lam bảo thạch, đó là biểu trưng đặc thù của gia tộc Hoàng Phủ, hơn nữa hắn ta từng nghe Trác Ngọc nói qua, khắp cả Hoàng Phủ quận Đông Hải, chỉ có Duy Minh là đeo chiếc nhẫn lam bảo thạch, những người khác đeo nhẫn hồng bảo thạch, nguyên nhân thì hắn ta không rõ.

Xem ra người này chính là Hoàng Phủ Duy Minh rồi, hắn ta bèn chắp tay,

"À! Thì ra là cống cử sĩ, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!"

Hoàng Phủ Duy Minh trước giờ không phong lưu, không cờ bạc, cũng không thể giao lưu với loại người này, Hoàng Phong trước giờ cũng chưa từng gặp qua hắn ta, càng không nhớ ra là đã cùng vị cử sĩ này uống rượu hoa khi nào, nhưng mà cái này không quan trọng, tối hôm qua hắn ta nghe phụ thân nói, tên Hoàng Phủ Duy Minh này rất có thể sẽ thay thế Trác Ngọc, đại diện cho nhà Hoàng Phủ tham tuyển chức hộ tào chủ sự, cùng với anh trai Hoàng Tuấn của hắn được phân vào nhóm A, lúc sơ tuyển hai chọn một, hai nhà phải có một người ra đi.

Con ngươi của Hoàng Phong chuyển động, đây quả là một cơ hội tốt đề thăm dò tên cử sĩ này, lúc nãy nghe gã tiểu nhị nói, dường như là lần đầu tiên hắn đến sới bạc, như vậy thì càng tốt.

Hoàng Phong vội vàng nhiệt tình kéo lấy hắn, quàng vai bá cổ, chỉ lên lầu nói:

"Duy Minh huynh, xin mời theo ta lên lầu ba."

Vô Tấn cười ha ha,

"Nhưng trong người tôi không có đến trăm lượng bạc."

"Không sao! Không sao! Lên lầu ba không nhất định là phải đánh bạc, chúng ta có thể cùng nhau uống trà, nhắc lại chuyện cũ cũng được mà."

"Được! Thế thì tôi cung kính chi bằng tuân mệnh."

Vô Tấn điềm nhiên theo hắn ta lên lầu ba, lầu ba được bố trí càng lộng lẫy, có ba gian phòng nho nhã, trong mỗi phòng bày đầy các đồ vật vàng ngọc, hương thơm nhàn nhạt, bàn ghế đều được làm từ gỗ tử đàn, ly vàng ấm bạc, còn có một tấm bình phong, dùng một khối bạch ngọc hoàn chỉnh điêu khắc thành, trên đó khắc một bức họa cung nữ nhập cung, trên tường có treo vài bức tranh chữ của danh nhân.

Nhưng càng hấp dẫn người khác hơn là hai cô gái dung mạo xinh đẹp, mặc váy dài sặc sỡ, trên mái tóc đen tuyền cài đầy châu ngọc, ánh sáng lấp lánh, các cô ấy duyên dáng yểu điệu, vẻ mặt khêu gợi, cử chỉ phong lưu, khiến người ta sinh sắc niệm trong lòng.

Vô Tấn chắp tay sau lưng, theo Hoàng Phong bước vào phòng, lại vờ tỏ vẻ tán thưởng các bức tranh chữ trên tường, tỏ vẻ không hề quan tâm đến hai mỹ nhân kia.

Hoàng Phong đã nhớ ra, hắn chưa từng uống qua rượu hoa với vị cống cử sĩ này, nhưng mà có lẽ đây là lý do mà người này muốn gặp hắn ta nên bịa ra chăng, mặc kệ, thử thăm dò hắn xem sao, hắn ta nháy mắt với cô gái mặc váy màu vàng.

Cô gái mặc váy vàng như hiểu ý, chậm rãi bước đến phía sau của Vô Tấn nhẹ nhàng cất tiếng nói,

"Công tử, ngài thấy những bức tranh chữ này thế nào?"

Vô Tấn lắc đầu,

"Hơi thiếu cốt cách!"

"Uhm! Ánh mắt của công tử quả là rất độc đáo đó!"

Cô gái mặc váy vàng đưa cánh tay trắng như ngọc ra, nhẹ nhàng kéo cánh tay của Vô Tấn, nháy mắt với hắn,

"Công tử, mời thượng tọa, để thiếp được hầu ngài uống rượu."

"Được đó! Mỹ nhân rót rượu, tôi thích nhất đó."

Vô Tấn ha ha cười lớn, khoác vai cô gái, kéo cô ấy cùng ngồi xuống, nheo mắt nhìn cô ấy và hỏi,

"Cô nương tên gì?"

Mỹ nhân hơi ưỡn ngực, cười khẽ một tiếng,

"Thiếp tên là Bách Hương, ngài ngửi thử trên người thiếp xem, có phải là có một trăm mùi hương không?"

Vô Tấn ôm eo cô ta, hít một hơi thật sâu trên ngực cô, bèn luôn miệng tán thưởng,

"Quả nhiên là trên người cô nương có hương thơm tuyệt diệu, khiến người khác phải say mê."

Hoàng Phong im lặng nhìn, lúc nãy khi mới bước vào cửa còn tỏ ra vẻ chính trực, mắt không nhìn nghiêng, vừa mới chớp mắt đã ôm ấp người đẹp vào lòng, lộ rõ bản chất háo sắc, quả nhiên là ngụy tạo cực độ, người này quả là tên háo sắc.

Hắn ta ngấm ngầm ghi nhớ, bèn cười nói:

"Bách Hương, còn không mau kính rượu Hoàng Phủ công tử?"

Bách Hương lại đưa bàn tay nõn nà, trắng ngần như ngọc ra, nhấc bình rượu bạc lên, rót đầy chén vàng, sau đó lại nâng chén lên khẽ nói:

"Công tử, thiếp kính ngài một ly."

"Nàng uống nửa ly trước, rồi ta uống nửa ly, chúng ta uống một ly rượu giao bôi nào?"

"Công tử thật là xấu đó!"

Bách Hương đưa bàn tay ngọc đánh nhẹ Vô Tấn môt cái, rất phong tình uống hết nửa ly, lại đưa sang cho hắn, nũng nịu nói:

"Công tử, đến lượt ngài rồi."

Vô Tấn đón lấy ly rượu, một hơi uống hết, rồi cười lớn nói,

"Rượu ngon, rượu bách hương!"

Mọi người trong phòng cùng nhau cười, Bách Hương càng sà vào lòng cậu, ngón tay vẽ trên ngực cậu, ánh mắt gợi tình nhìn cậu.

Vô Tấn lại tỏ ra như không nhìn thấy, cậu đánh giá khắp căn phòng, cười hỏi Hoàng Phong,

"Hoàng huynh, sới bạc này cần phải quan phủ đặc chuẩn không?

"Sao, Duy Minh cũng muốn mở sới bạc sao?"

"Đâu có, tôi chỉ là hiếu kỳ nên hỏi thôi, tôi làm gì có tiền vốn lớn vậy."

"Quan phủ không cấm cờ bạc, không cấm ca xướng, chỉ cấm các môn phái giang hồ, đặc biệt là các môn phái luyện võ, cấm các võ hiệp trượng nghĩa, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, quan phủ tuy không cấm cờ bạc, nhưng muốn mở một sới bạc lại cần phải có số vốn rất lớn, hơn nữa còn phải có người đỡ đằng sau, nếu không người ta thua tiền rồi đến kiếm huynh làm phiền, không có người giúp làm sao được chứ?"

"Nói vậy cũng phải, tôi nghe nói ngành cờ bạc ở huyện Duy Dương đều nằm trong tay của Hoàng gia, lục đại gia tộc Duy Dương, luận tài lực thì Hoàng gia đứng thứ nhất, nhà Hoàng Phủ chỉ có thể đứng thứ ba thôi."

"Làm gì có! Làm gì có!"

Hoàng Phong cười nói,

"Hoàng gia chúng tôi chẳng qua chỉ nắm giữ vài sới bạc lớn thôi mà, sao dám lũng đoạn ngành cờ bạc của huyện Duy Dương chứ, có tiền thì mọi người cùng kiếm mà!"

Hoàng Phong cẩn thận quan sát Vô Tấn, nhìn thấy hắn ôm eo Bách Hương, lại rót cho bản thân ba ly rượu, lúc uống rượu thoải mái đến nỗi híp cả mắt, hắn ta ngầm tính toán:

"Người này háo rượu lại háo sắc, có nhược điểm!"

Chính lúc này, một gã đàn ông chạy lên bẩm báo:

"Chưởng quầy, ở quảng trường có vài người đến bày hàng đánh bạc!"

"Đốp" một tiếng, Hoàng Phong đập mạnh ly rượu xuống bàn, lớn tiếng mắng quát,

"Dám bày hàng đánh bạc ở chỗ của lão tử sao, đi! Đập chết hắn."

Hắn ta xông ta được vài bước, đột nhiên nhớ ra là còn có khách, vội vàng cười một tiếng, rồi nói:

"Duy Minh huynh cứ uống rượu, nếu thích Bách Hương, thì có thể đưa cô ấy đi, tất cả đều ghi sổ của ta."

"Thế thì tốt, tôi sẽ không khách sáo nữa, hôm khác sẽ mời lại Hoàng Phong huynh."

Hoàng Phong dẫn người hùng hổ xuống dưới, cô gái còn lại cũng biết là có chuyện thú vị đi theo xem, Vô Tấn cầm ly rượu bước đến trước cửa sổ, từ chỗ này có thể quan sát rõ tình hình trên quảng trường, chỉ nhìn thấy ba người đàn ông đang xóc đĩa ở quảng trường, nhanh như chớp, Hoàng Phong dẫn theo mười mấy tên lưu manh xông lên đó, côn giáng xuống loạn xạ, đánh ba tên đó ôm đầu bỏ chạy, gian hàng cũng bị đập nát, Hoàng Phong chỉ vào ba tên đó mà quát mắng, không nghe rõ là hắn đang mắng gì nữa.

Vô Tấn nghe Lưu quản gia nói, Hoàng gia lũng đoạn đổ nghiệp ở Duy Dương, trước giờ không chịu chia cho người khác một chút cháo, xem ra điều này là thật, ngay cả ba người bày gian hàng dưới đất cũng không buông tha, hơn nữa Lưu quản gia còn nói, Hoàng Phong có tật rất hay bốc đồng, mỗi lần đánh người hắn ta đều là người đầu tiên xông lên, hôm nay xem ra cũng là như vậy, hắn cười nhạt nói,

"Tốt lắm!"

Bách Hương chậm rãi đi đến phía sau hắn, kéo lấy tay của cậu, nhẹ nhàng sà vào lòng cậu, ánh mắt dịu dàng quyến rũ, nhìn cậu nói,

"Công tử, chúng ta vào phòng thôi!"

Vô Tấn quay đầu lại, nhìn thấy cô ta ánh mắt long lanh, tràn ngập ý khiêu khích, hắn một hơi uống cạn rượu trong ly, cười và bẹo gương mặt của cô ấy nói,

"Nhân tình của Hoàng Phong công tử, không dễ nợ như thế đâu."

Cậu tiện tay nhét ly rượu vàng vào trong bầu ngực đầy đặn của Bách Hương, rồi quay người thong thả bước đi.

*****

Bước ra từ sới bạc, Vô Tấn lại rảo bước đến tiệm cầm đồ của ngũ thúc, vừa đi vào cửa tiệm, thì thấy ngũ thúc Hoàng Phủ Quý đang nằm rạp xuống quầy thu tiền chống cằm ngơ ngẩn.

"Ngũ thúc, rảnh rỗi quá nhỉ!"

Hoàng Phủ Quý bỗng nhiên giật mình tỉnh dậy từ trong mơ màng, nhìn thấy là Vô Tấn, bèn cười nói:

"Ta đang định tìm con đó! Con đến thì tốt quá."

"Ngũ thúc tìm còn làm cái gì? Muốn giới thiệu việc làm cho con hả?"

"Con đến đây!"

Hoàng Phủ Quý kép tay cậu đi thẳng vào trong phòng, ông ấy buông bức màn xuống, lại nhìn ra phía bên ngoài, nhìn thấy trên quầy thu tiền không có người, bèn tằng hắng lấy giọng nói,

"Lão thất, đi trông quầy thu đi!"

Đi được một bước ông ấy lại thò đầu ra hét một câu dõng dạc

"Đừng quên nha, ngày mai phải phát tiền công đó!"

Vô Tấn ngồi xuống, cười híp mắt nói: "Ngũ thúc, có chuyện gì vậy?"

Hoàng Phủ Quý vội vàng ngồi xuống đối diện hắn, ông ấy không hề chớp mắt hạ giọng hỏi Vô Tấn:

"Nghe nói gia chủ tối hôm qua đã dẫn con đi đâu hả?"

"Ha ha! Tin tức của ngũ thúc nhanh thật đó."

"Điều đó là đương nhiên, gia tộc có chuyện gì có thể giấu được ta chứ?"

Hoàng Phủ Quý cười một cách đắc ý, lại tiếp tục hỏi hắn, "Gia chủ dẫn con đi đâu?"

"Ông nội đã dẫn con đến phủ huyện công."

"Phủ huyện công?"

Hoàng Phủ Quý ngẩn người ra, "Đến phủ huyện công làm gì? À! Ta biết rồi, nhất định là vì chuyện của Duy Minh."

Trong mắt ông ây bỗng phản chiếu một niềm hứng thú mãnh liệt, lại vội vàng truy hỏi Vô Tấn: "Bọn họ đã nói những gì?"

"Ngũ thúc –"

Giọng của Vô Tấn kéo dài, "Chú tưởng là khi họ bàn chính sự thì có để một tiểu tốt như con đứng bên cạnh nghe sao? Ông nội chỉ là muốn nói một chút chuyện khác với con, nhân tiện mới kéo con đi cùng, lúc họ bàn bạc công việc, thì con đứng đợi suốt ở bên ngoài phòng khách chờ thôi."

Hoàng Phủ Quý suy đi nghĩ lại, cái này thì cũng đúng, Vô Tấn là một vãn bối, là thứ tôn, huyện công vốn không biết hắn, làm sao có thể cho phép hắn ở bên cạnh, trên mặt ông ấy lộ ra một chút vẻ đau khổ, nhà Hoàng Phủ không biết lại bị tên huyện công tham lam đáng chết đó nuốt hết bao nhiêu tiền? Đồng tiền mà bản thân vất vả lắm mới kiếm được, lại phải dâng lên cho ông ta dễ dàng như vậy.

Trong lòng ông ấy bắt đầu trỗi dậy sự bất bình, ông ấy mở tiệm cầm đồ tần tảo sớm hôm, một tháng có thể kiếm được cho gia tộc hơn ngàn lượng bạc, nhưng bản thân ông ấy mỗi tháng chỉ nhận được hai mươi lượng bạc, tên Trác Ngọc đó suốt ngày trêu hoa ghẹo bướm, chẳng làm gì hết, một tháng còn có năm mươi lượng bạc, chính là bởi vì hắn là đích tôn, đây là bất công gì chứ? Hoàng Phủ Quý căm hận đến nghiến răng cành cạch, ông ấy muốn tự mình kinh doanh, đáng tiếc là vốn của ông ấy lại không đủ.

Hoàng Phủ Quý bỗng nhiên giống như quả bóng bị xì hơi, ông ấy cảm thấy nhà Hoàng Phủ đã bị một bầu không khí hắc ám bao trùm, không còn có tiền đồ nữa, giống như một chiếc thuyền nát ở trên biển lớn, bất cứ lúc nào cũng có những con sóng to ập đến, ông ấy thở dài môt tiếng, uể oải hỏi Vô Tấn một cách vô thần:

"Ngoài phủ huyện công ra, gia chủ còn tìm con có việc gì? Lúc nãy con nói gia chủ tìm con là có việc khác..."

"Thì là muốn hỏi con sau này muốn làm gì?"

"Uhm! Thế đã xác định chưa? Cho con quản lý kho, hay là đi trông nom cửa khẩu?"

Vô Tấn lắc đầu, "Đều không phải, con nói với ông nội, con muốn tự làm, đã hỏi mượn ông nội ba ngàn lượng bạc."

"Ba ngàn lượng!" Hoàng Phủ Quý hét thất thanh, đôi mắt của ông ấy trợn trừng, hai con ngươi nhìn chằm chằm vào Vô Tấn, "Ông có chịu cho mượn không? Chắc chắn là không rồi, sao có thể cho con mượn ba ngàn lượng bạc chứ..."

Nói còn chưa dứt lời, Hoàng Phủ Quý miệng há hốc, khi nhìn thấy Vô Tấn từ trong thắt lưng lấy ra một miếng ngọc bài, "Ding!" một tiếng, ném lên trên bàn, "Ngũ thúc, chú biết cái này chứ?"

Hoàng Phủ Quý cầm miếng ngọc bài lên, nhìn đi nhìn lại, miệng không ngừng tắm tắc:

"Đúng rồi! Đúng rồi! Đây là miếng ngọc bài năm ngàn lượng, năm ngàn lượng bạc đó!"

Ông ấy đố kỵ đến mức tóc gáy đều dựng cả lên, ngay cả miếng bài bằng đồng một trăm lượng bạc ông ấy cũng không mượn được, càng khỏi phải nói miếng bài bằng bạc ngàn lượng hay miếng ngọc bài năm ngàn lượng, tên tiểu tử này mới trở về có vài ngày... Ông ấy đột nhiên có một thứ cảm giác như muốn khóc, phụ thân thật sự là quá thiên vị rồi.

Vô Tấn cười híp cả mắt hỏi ông ấy: "Ngũ thúc, có muốn cùng con phát tài không hả?"

Hoàng Phủ Quý ngẩn người ra, chớp chớp đôi mắt, "Con... muốn làm cái gì?"

Vô Tấn kề tai ông ấy nói nhỏ vài câu, Hoàng Phủ Quý lắc đầu theo bản năng, từ trước tới giờ ông ấy chưa từng nghe qua cách kiếm tiền như vậy?

Càng nghĩ thì càng đáng sợ, Hoàng Phủ Quý lắc đầu liên hồi, giống như cái lúc lắc vậy,

"Không được, cách kiếm tiền này của con mức độ mạo hiểm quá lớn, ta gánh không nổi đâu, không được! Tuyệt đối là không được!"

"Ngũ thúc, chú nghe con nói cho hết lời đã chứ. Đã là thương nhân, lẽ ra nên biết, một chuyện làm ăn trên thương trường có thể kiếm được bao nhiêu tiền, thực ra nó liên quan mật thiết đến mức độ nguy hiểm lớn hay nhỏ, mức độ nguy hiểm càng lớn, thì lợi kiếm được cũng sẽ càng nhiều, cái này gọi là liều mới có tiền tiêu, lẽ nào ngay cả câu nói này ngũ thúc cũng chưa từng nghe qua sao?"

Nghe xong những lời của Vô Tấn, Hoàng Phủ Quý đã có hơi động lòng, ông ấy hồi tưởng lại một lần cách kiếm tiền mà Vô Tấn đã nói, ông ấy là thương nhân, từ trực giác của thương nhân mà nói, tuy rằng cách làm này rất là mới, nhưng ông ấy cảm thấy hoặc giả thực sự có thể kiếm được một số tiền lớn, đặc biệt là người Duy Dương ai ai cũng muốn có thể sau một đêm trở nên giàu có, càng có thị trường, chỉ là...

Hoàng Phủ Quý chau mày, nói "Vô Tấn, làm chuyện như vậy nếu như không có hậu đài, không đơn giản chỉ là vấn đề mức độ nguy hiểm lớn, mà trước tiên là Hoàng gia cũng không thể để con làm như vậy."

Vô Tấn vỗ tay ông ấy, cười nói: "Ngũ thúc, con biết mà, con có hậu đài."

"Con nói là tên huyện công đó hả, thôi đi! Hắn ta là một tên quan nhàn rỗi có danh mà không có quyền, chỉ có kẻ ngốc như nhị ca mới có thể bị ông ta lừa, hơn nữa ông ta moi tiền rất ghê gớm, nhưng nếu con thực sự cầu ông ta giúp đỡ, ông ta còn chưa chắc đã nhận lời."

"Ngũ thúc, con không phải nói ông ta, thế này đi! Ngày mai ngũ thúc đi với con một chuyến, con sẽ làm cho ngũ thúc tin."

Vô Tấn cực lực cổ vũ Hoàng Phủ Quý hợp tác, muốn làm thành công chuyện của hắn, thì thực sự cần người quen thuộc bản địa như ngũ thúc, là một trợ thủ rất đắc lực.

.......

Sáng sớm hôm sau, Vô Tấn đến quận nha trước, được biết Tô Hàn Trinh đã trở về, hắn bèn lập tức thuê một chiếc xe ngựa nhanh chóng đến tiệm cầm đồ, vừa bước vào tiệm cầm đồ, Vô Tấn không kìm được bật cười, nhìn thấy trên người ngũ thúc súm xít mặc một chiếc cẩm bào mới, đầu đội mũ lục giác, trên gương mặt xoa dầu, rực rỡ sáng chói, xem ra, ông ấy thực sự đã động lòng.

Tối qua Hoàng Phủ Quý dường như cả đêm không ngủ, ông ấy tự sự quá muốn tự làm ăn, ông ấy cứ suy đi nghĩ lại cách mà Vô Tấn nói, càng nghĩ thì càng cảm thấy khả thi, chỉ cần có sách lược tốt, thực sự có thể phát tài lớn, nhưng đây lại không phải sở trường của ông ấy, quan trọng là trong tay của Vô Tấn chỉ có năm ngàn lượng bạc, tiền vốn không đủ, bây giờ thì phải xem hậu đài của Vô Tấn như thế nào?

Thông qua vài ngày tiếp xúc, Hoàng Phủ Quý phát hiện đứa cháu này của ông ấy đã không còn là nhị ngốc của trước đây nữa, hắn rất tinh ranh, toàn thân chứa đầy bí mật, giống như là hoàn toàn biến thành một con người khác, ông ấy từng đến Linh Nham Tự ở huyện Bình Giang tìm cao tăng xem mệnh số, nói trong đời ông ấy sẽ gặp quý nhân, lẽ nào quý nhân của ông ấy chính là nhị ngốc mà ông ấy trông từ nhỏ tới lớn này sao?

"Vô Tấn, ta chuẩn bị xong cả rồi, có thể đi được chưa?"

"Đi thôi!"

Vô Tấn bước ra khỏi cửa, đi về phía chiếc xe ngựa, Hoàng Phủ Quý lại quay đầu lại hét lớn: "Lão thất, coi chừng tiệm nhé, tối về ta sẽ phát tiền công."

Hai người đã lên xe ngựa, hướng về phía quân nha mà đi, đến cửa quận nha, Vô Tấn đưa tấm danh thiếp mà Tô Hàn Trinh tặng cho hắn, cười nói với nha dịch giữ cửa, "Tôi là vãn bối của Tô thích sứ, hôm nay đến thăm ngài ấy, làm phiền vào trong thông báo giúp."

Hoàng Phủ Quý đứng ở phía sau trừng to mắt nhìn, thì ra hậu đài mà hắn nói chính là ngài thích sứ tân nhiệm, quả là nhìn không thấu tiểu tử này!

Nha dịch nhìn thấy hắn có danh thiếp, bèn cười nói một cách khách khí: "Tiểu ca đợi một lát, tôi sẽ vào bẩm cáo ngay bây giờ."

Vô Tấn có vẻ rất chắc chắn, Tô Hàn Trinh là một nho quan khiêm tốn, kỷ luật tự giác, ông ấy tuyệt đối sẽ không vì đã lên bờ không nhận bản thân nữa.

Một lát sau, nha dịch trở ra đưa tay cười nói,

"Thích sứ đại nhân cho mời, hai người xin đi theo tôi!"

Vô Tấn quay đầu lại cười với ngũ thúc, ông ấy có vẻ hơi sợ sệt, bèn đi theo nha dịch bước vào trong.

Quận nha rất là rộng lớn, men theo một trục tuyến, chia làm ba phần, vừa vào cửa là một bức tường kính, bức tường kính trong phong thủy quan trường có tác dụng vu hồi, ngăn chặn quan khí không lọt ra ngoài, sau bức tường kính là đại đường tiền viện, cũng chính là nơi thẩm án của thích sứ, cái này Vô Tấn đã nhìn thấy nhiều trên ti vi ở đời sau, châu quan vừa đập tấm thẻ gỗ, hai bên nha dịch sẽ hô uy vũ, bầu không khí tương phản, tấm biển bài minh cảnh cao huyền gì đó, có lẽ là được treo ở đây.

Hắn nhìn khắp đại đường, lại không phải là minh cảnh cao huyền, mà là bốn chữ "Nhân chính quan uy", có chút ý nghĩa.

Trước đại đường là một cái sân, hai bên là phòng của nha dịch, còn có nơi giam giữ tạm thời, từ cánh cửa nhỏ bên cạnh đi vào sân giữa, sân giữa là nơi ở của trung tâm của quận nha, hai bên có lục tào tư phòng: Hộ, công, thương, điền, binh, hình, trong đó lục đại gia tộc ở Hoài Dương đang tranh nhau chứ hộ tào chủ sự, chủ yếu là quản lý thuế má, dân tịch của quận Đông Hải, địa vị tướng đối quan trọng.

Ngay chính giữa là một khối kiến trúc, cũng là nơi làm việc của thích sứ, hai bên là phòng trường sử và phòng tư mã, còn về phòng biệt giá của Hoàng Phủ Cừ, vì là loại quan chính hiệp, cho nên không có thiết kế phòng làm việc chuyên môn, chỉ có một nơi họp và nghỉ ngơi, vị trí ở bên cạnh phòng trường sử.

Ngoài ra ở phía sau khối kiến trúc, còn có một cái sân nhỏ, đó là nơi ở của thích sứ, ví dụ như phòng nghỉ trưa, phòng đọc sách, phòng tiếp đãi khách riêng của thích sứ, còn có phòng làm việc của ông ấy, đều ở trong sân nhỏ này.

Đây là sân giữa, mà hậu viện chính là nhà riêng của thích sứ, vợ con, cha mẹ, tiểu thiếp... đều sống ở hậu viện, con gái ông ấy hiện giờ có lẽ cũng đang chơi đùa ở nơi nào đó trong hậu viện.

Lúc bấy giờ đúng vào thời gian nghỉ trưa, Tô Hàn Trinh vừ dùng xong cơm trưa, đang ngồi trò chuyện nhàn nhã cùng với tư mã Triệu Kiệt Hào, Triệu Kiệt Hào tên giống như người, dáng người khôi ngô cao to, trạc hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt chữ điền, mũi lân, mắt beo, tướng mạo thô kệch, không có việc gì nhưng luôn thích đeo một thanh đao nặng đến ba mươi cân, nhìn từ phía trước hắn giống như một tên giết heo, nhìn từ phía sau hắn lại giống một kẻ thô tục.

Hắn xuất thân từ quân lính, từng đảm nhiệm chức vụ thị vệ của Tề Vương, 5 năm trước đến nhậm chức huyện úy huyện Duy Dương, hai năm sau vinh hạnh được thăng làm tư mã quận Đông Hải, chủ yếu quản lý hình sự tư pháp của quận Đông Hải, nói theo thông thường, trị an thường ngày của Hoài Dương là chuyện của huyện nha, thủ hạ nha dịch của tư mã quận không nhiều, nhưng thủ hạ của hắn có tới một ngàn, bao vây kẻ cướp, bảo vệ thành trì... rất có thực quyền, mà một nhiệm vụ khác của hắn là che đậy việc làm ăn của Tề Vương ở Duy Dương.

Cô gái tên Triệu Thắng Nam mà Vô Tấn đắc tội đó, chính là con gái bảo bối của hắn.

Tô Hàn Trinh và Triệu Kiệt Hào ngồi tán gẫu với nhau vài câu về đạo tặc quấy nhiễu trị an của quận Đông Hải, lúc này, nha dịch vào bẩm cáo: "Đại nhân, cậu ta vào rồi."

"Đại nhân có khách sao?" Triệu Kiệt Hào cười nói.

"Không có gì, là một vãn bối hậu sinh, quen biết ở trên đường."

"Ha ha! Đại nhân lễ hiền hạ sĩ, nếu là tôi, thì không có tinh thần nào làm quen với những người rảnh rỗi trên đường gì đó, đại nhân có việc bận, tôi xin cáo từ trước."

Triệu Kiệt Hào bước ra khỏi cửa, là nhìn thấy ngay Vô Tấn, nhìn thấy hắn khôi ngô tuấn tú, cũng cao ráo như bản thân, ánh mắt hắn ta sáng lên, cười gật đầu, tên trẻ tuổi này cũng không tệ, ánh mắt của hắn ta nhìn về phía Hoàng Phủ Quý, bỗng nhiên ngẩn người ra một lúc, người này nhìn rất quen, dường như đã gặp ở đâu đó rồi, nhưng mà nhất thời lại không nhớ ra, hắn ta nhìn Hoàng Phủ Quý với vẻ nghi hoặc, rồi rời khỏi sân nhỏ.

"Vô Tấn, đã lâu rồi không gặp."

Tô Hàn Trinh cười và bước ra, trong quan trường đế quốc Đại Ninh có một nguyên tắc, gọi là "Bất lích châu huyện, bất đắc tấn kiệm đài", cũng tức là, không có kinh nghiệm quan địa phương thì không thể nào tiếp tục thăng quan tiến chức, Tô Hàn Trinh vẫn luôn là quan trong triều, đã có quan hàm ngũ phẩm, đây là ngưỡng cửa quan trọng nhất, ông ta có thể tiếp tục tiến thêm bước nữa không, thì phải xem ông ta có có kinh nghiệm quan địa phương hay không, chính vào lúc này, ông ta lại được bổ nhiệm chức thích sứ quận Đông Hải, điều này khiến ông ta có cảm giác như cá gặp nước.

Vô Tấn vội vàng hành lễ: "Vãn bối Vô Tấn, tham kiến Tô thế bá."

Tô Hàn Trinh cười một tiếng, cô con gái nhỏ của ông ta rất thích tên Vô Tấn này, suốt ngày trong lòng cứ nhớ đến Tam Lang ca ca, nếu đã là bạn của con gái, thì hắn xưng một tiếng thế bá cũng không có gì là quá đáng.

"Haiz! Cậu nên đến vào buổi tối, đến phủ của ta dùng bữa cơm, nhân tiện gặp mặt nha đầu đó, nó còn đang mỏi mắt chờ cậu kể chuyện cho nó nghe đó!"

"Gần đây quả thực là có hơi bận, có cơ hội nhất định là sẽ đến."

"Được, mời vào trong ngồi! Người này là..." Tô Hàn Trinh nhìn thấy Hoàng Phủ Quý vẻ mặt đầy lo sợ liền hỏi.

"Tô thế bá, đây là ngũ thúc của cháu, cháu từ nhỏ đã mất đi song thân, chính là ngũ thúc đã trông nom cháu từ nhỏ đến lớn."

Hoàng Phủ Quý là một thương nhân nhỏ, ở trước mặt các quan phụ mẫu, ông ấy làm gì có thể ung dung như Vô Tấn chứ, ông ấy run rẩy quỳ xuống cúi đầu bẩm:

"Tiểu dân Hoàng Phủ Quý, tham kiến thích sứ đại nhân."

Trong lòng Vô Tấn âm thầm than trời, hắn đã quên mất dặn dò ngũ thúc không được tiết lộ họ của bản thân, nếu không sẽ bị Tô Hàn Trinh đoán ra họ là người của gia tộc Hoàng Phủ, có quan hệ với biệt giá Hoàng Phủ Cừ, e rằng nhờ giúp đỡ việc gì, ông ta cũng sẽ không giúp.

Tô Hàn Trinh bỗng nhiên ngẩn ra, ông ta liếc nhìn Vô Tấn, "Cậu... họ Hoàng Phủ?"

*****

Hoàng Phủ là quốc họ, không phải họ của bách tính thông thường, nói đơn giản hơn, những người mang họ Hoàng Phủ ở vương triều Đại Ninh, phần lớn đều có quan hệ với tông thất, Vô Tấn vội vàng cười giải thích:

"Mấy trăm năm rồi, gia đình chúng cháu từ lâu đã không còn chút quan hệ gì với tông thất, không có tước vị, chỉ là giai cấp bình dân."

Tô Hàn Trinh gật gật đầu, điều này ông ta có thể lý giải được, gia tộc Hoàng Phủ quá rộng lớn, các chi các nhánh sinh sôi nảy nở, ít nhất là có tới mấy chục vạn người, ở kinh thành rất nhiều người bán đậu hủ, làm ăn buôn bán nhỏ cũng họ Hoàng Phủ, quan trọng là xem họ có tước vị gì hay không, nếu không có tước vị, thế thì không thể tính là tông thất, chỉ có thể là bình dân bá tánh.

Thực ra điều mà Vô Tấn lo lắng không phải là thừa, ngày thứ ba Tô Hàn Trinh đến quận Đông Hải bèn đã xuống các thôn thị sát, tối hôm qua mới trở về, còn chưa kịp tìm hiểu về lục đại gia tộc ở Hoài Dương, càng khỏi phải nói tới mối quan hệ tinh tế của lục đại gia tộc với các quan viên địa phương, không có cao tăng hồ lô nào có thể nói cho ông ta biết những chuyện này, chỉ có thể dựa vào bản thân ông ta từ từ lĩnh ngộ thôi.

"Hoàng Phủ tiên sinh, mời đứng dậy, nào, cùng nhau vào trong ngồi đi!"

Tô Hàn Trinh mời Vô Tấn và Hoàng Phủ Quý vào ngồi trong một phòng khách nhỏ, thư đồng của ông ta dâng trà cho mọi người, Tô Hàn Trinh cầm ly trà của ông ta lên, cười mỉm rồi nói, "Vô Tấn, bây giờ cậu còn đi biển không?"

"Không đi nữa, đi mệt rồi, vẫn là trên bờ chắc chắn hơn, ban đêm ngủ cũng ngon hơn."

Tô Hàn Trinh ha ha cười lớn: "Ta thấy cậu ngủ trên cột buồm của thuyền lớn cũng rất ngon mà!"

Vô Tấn ngại ngùng lắc lắc đầu, lại chỉ vào Hoàng Phủ Quý nói,

"Là ngũ thúc của cháu không cho phép cháu lên thuyền nữa, cứ lôi thôi suốt là muốn cưới vợ cho cháu."

Hoàng Phủ Quý cười một cách thẹn thùng, trong lòng thầm trách:

"Mình muốn cưới vợ cho nó từ khi nào chứ? Con của mình còn chưa có tăm hơi gì nữa là!"

Tô Hàn Trinh vuốt râu cười không nói lời nào, ông ta thầm tán thưởng Vô Tấn thông minh, trên thực tế lúc nãy ông ta nói cô con gái nhớ Tam Lang ca ca, thực ra là muốn hắn không được quá tiếp cận cô con gái nhỏ, cô con gái mới học hết tiểu học, đối với tình yêu nam nữ còn chưa hiểu biết gì, mà những câu chuyện Vô Tấn kể cho nó nghe ở trên thuyền, cái gì mà tình yêu sinh tử của tuổi mười sáu, cái gì mà hai chị em gái cùng yêu một người, khiến cho cô con gái suốt ngày cứ hồn điên phách đảo, không màn tới cơm canh, tối hôm qua thê tử ông ta nói cô con gái có vài câu, nó bèn bướng bỉnh không ăn cơm, thê tử bèn trách cứ Tô Hàn Trinh một trận, không nên để cô con gái nghe những câu chuyện làm mê mẩn đó.

Tô Hàn Trinh tuy là người vui vẻ sáng suốt, nhưng sù sao ông ta cũng là cha của người ta, ông ta cũng phải bảo vệ con gái của chính mình, ở trên thuyền có thể kể đôi ba câu chuyện, nhưng mà khi đã xuống thuyền, ông ta không hy vọng là Vô Tấn lại quá tiếp cận cô con gái của mình nữa, chỉ có điều ông ta thấy ngại nên không nói thẳng ra.

Tên tiểu tử này rất thông minh, quả nhiên là nghe hiểu ý nghĩa ngầm trong lời nói của ông ta, còn lấy việc cưới vợ để trả lời ông ấy, uhm! Trẻ nhỏ dễ dạy.

Tô Hàn Trinh đã hơi thích cậu thanh niên trẻ tuổi này, nếu cậu ta đã trả lời là không đến tìm cô con gái nhỏ, thế thì bản thân ông ta cũng nợ cậu ta một phần ân tình, Tô Hàn Trinh là người rất nghiêm túc, lúc đầu ở trên thuyền ông ta đã từng hứa với Vô Tấn, có khó khăn gì thì có thể đến tìm ông ta, bây giờ người ta dẫn theo người nhà tới đây, không cần phải nói, chắc chắn là đến nhờ ông ta giúp đỡ, những chuyện thế thái nhân tình này, Tô Hàn Trinh hiểu rất rõ.

Ông ta uống một ngụm trà, bèn cười hỏi hắn: "Vô Tấn, hiện giờ cậu đang làm gì?"

"Tạm thời cháu đang giúp ngũ thúc quét dọn trong tiệm, vẫn còn chưa nghĩ đến là sẽ làm gì, Tô đại nhân, cháu có chuyện nhỏ này hy vọng ngài có thể giúp đỡ."

Tô Hàn Trinh cười thầm, quả nhiên là đã đến, cũng tốt, giúp đỡ cậu ta, trả món nợ tình người của cô con gái.

"Ha ha! Cậu cứ nói đi! Ta đã từng hứa với cậu rồi mà."

Vô Tấn chỉ vào ngũ thúc Hoàng Phủ Quý nói, "Chuyện là thế này, ngũ thúc của cháu gần đây muốn mở một bac thái, nhưng mà thanh thế có hơi lớn, ông ấy sợ quan phủ không cho phép, cho nên cháu mới đến nhờ đại nhân đặc chuẩn!"

Tô Hàn Trinh chau chau mày, "Bác thái là cái gì?"

Bác thái là một thuật ngữ trong nghề đổ quán, ở triều đại này thì đã có rồi, chỉ là quy mô rất nhỏ, đại loại như hàng rong vậy, nhưng Tô Hàn Trinh trước giờ chưa từng tham gia vào cờ bạc, lại là lần đầu tiên làm quan địa phương, nên ông ta không biết.

Vô Tấn vội vàng giải thích thêm: "Đây là một dạng cờ bạc, giống như sòng bạc vậy, nhưng chẳng qua là không có cửa tiệm, không cần phải làm thương thiếp."

Tô Hàn Trinh cũng biết, triều đình không cấm cờ bạc, hơn nữa các hoàng thân quốc thích đều rất thích cờ bạc, nhưng ông ta là người chính phái, rất có phản cảm với các loại hình cờ bạc, đàng điếm, nếu như là Vô Tấn muốn mở đổ nghiệp, nói không chừng ông ta có thể sẽ cự tuyệt, giúp Vô Tấn làm chuyện khác, nhưng mà nếu là do người thân của Vô Tấn mở, ông ta cũng khó có thể nói gì?

Ông ta trầm ngâm một lúc lại hỏi:

"Cậu nói là thanh thế sẽ lớn, rốt cuộc là lớn cỡ nào? Còn nữa, là làm lâu dài hả?"

Hai câu hỏi này rất quan trọng, về cơ bản đã hỏi trúng ngay trọng tâm, Vô Tấn nhìn thấy ngũ thúc không có phản ứng gì, bèn thúc chú ấy một cái, "Ngũ thúc, đại nhân đang hỏi chú kìa?"

Hoàng Phủ Quý như há miệng mắc quai, ông ta không biết cái gì hết, bảo ông ta trả lời thế nào? Tên tiểu tử này, rõ ràng là hắn làm chủ, bây giờ ngược lại lại đổ lên đầu ông ta.

"Cái này... À! Cái đó..."

Vô Tấn lắc đầu cười nói, "Ngũ thúc này của cháu trên đường đến đây cứ đọc đi đọc lại những lời sẽ nói với thích sứ đại nhân, có lẽ chú ấy đã quá khẩn trương, hay là, cháu nói thay chú ấy vậy!"

Tô Hàn Trinh nhìn thấy Hoàng Phủ Quý toát đầy mồ hôi, biết ông ta là do khẩn trương quá đỗi, bèn cười nói, "Được! Cậu nói đi."

"Đại nhân, ngũ thúc của cháu chỉ muốn làm một lần, đại khái là khoảng ba ngày, còn về thanh thế sẽ lớn cỡ nào, thực sự ngũ thúc của cháu cũng không biết, có thể là một trăm người, hoặc giả là một ngàn người cũng không chừng, tóm lại, chú cháu tuyệt đối sẽ không vi phạm luật pháp của Đại Ninh, nếu như cần đến cửa tiệm, nhất định sẽ làm thương thiếp trước, và nộp thuế theo như quy định."

Tô Hàn Trinh trầm tư trong giây lát, nếu đã xin ông ta giúp đỡ, thế thì nhất định là có hơi khó khăn, nếu không cũng không cần đến sự giúp đỡ của ông ta? Ông ta là thích sứ của quận Đông Hải, là quan địa phương cao nhất, ngay cả chuyện nhỏ này cũng không giúp được, nếu đồn ra ngoài thì chẳng phải làm chuyện cười cho kẻ khác sao?

Ông ta bèn gật đầu, đồng ý với thỉnh cầu của Hoàng Phủ Quý,

"Được rồi! Chỉ cần là những chuyện mà Hoàng Phủ tiên sinh làm, không vi phạm đến luật pháp của vương triều Đại Ninh ta, thì ta có thể đặc chuẩn, nhưng mà chỉ là đặc chuẩn trên lời nói, nếu ông gặp phải chuyện gì rắc rối, thì cứ đến tìm ta.

......

Từ trong quận nha bước ra, bọn họ đã lên xe ngựa, chuyện đầu tiên mà Hoàng Phủ Quý làm là gõ vào đầu Vô Tấn một cái, tức giận mắng hắn, "Tên tiểu tử ngớ ngẩn này, dám đem ta ra làm tấm bia đỡ, là ta muốn làm sao?"

Vô Tấn ôm đầu cười hi hi: "Dù sao ngũ thúc cũng đã làm gian thương ngần ấy năm rồi, làm thêm một lần nữa thì có hề gì đâu, cháu thì lại khác, cháu muốn cưới con gái của ông ta đó! Cần phải để lại cho ông ấy một ấn tượng trong sạch mới được."

"Con đang nằm mơ hả! Còn muốn cưới con gái của thích sứ, đợi đã nào, lúc nãy con nói ta cái gì, ngũ thúc của con là gian thương khi nào hả?"

........

Tâm trạng của Hoàng Phủ Quý rất sảng khoái, vẫn là đứa cháu này lợi hại! Quả nhiên là có thể thuyết phục được thích sứ làm hậu đài, lần này ông ấy không còn gì phải kiêng dè nữa, ông ấy lập tức thương lượng với Vô Tấn, Vô Tấn ra tiền, ông ấy ra sức, sách lược của hắn, ông ấy chấp hành, lợi nhuận cuối cùng bọn họ chia 3: 7, ông ấy 3, Vô Tấn 7, dù sao gia chủ xem tiền như cỏ rác, năm ngàn lượng bạc có lỗ thì cũng không có vấn đề gì.

Bọn họ thương lượng cả một ngày, tiệm cầm đồ có thể đóng cửa ba ngày, tất cả các nhân công đều phải đến phụ giúp, Hoàng Phủ Quý có một người bạn, biệt hiệu là La tú tài, trời sinh có thể kiếm cơm dựa vào cái miệng, người chết cũng có thể bị ông ấy nói thành sống, giọng nói dõng dạc, để hắn làm tư nghi (nhân viên PR/ marketing) là thích hợp nhất đó.

Nhân thủ vẫn còn chưa đủ, Vô Tấn đề nghị để những thứ thứ tử, thứ thứ tôn của nhà Hoàng Phủ đến phụ một tay, dù sao nhà bọn họ người rảnh rỗi nhiều, nhưng Hoàng Phủ Quý lại không đồng ý, đây là cuộc sống riêng tư của ông ấy, không liên quan tới gia tộc, Trung Dũng con trai ông ấy làm tư tào thuế vụ ở huyện nha, tuy rằng chỉ là một chức quan thấp, nhưng nó quen biết nhiều người, có thể để nó giúp đỡ giải quyết vấn đề nhân thủ.

Ngoài ra, còn cần có người duy trì trật tự, cài này rất là quan trọng, bắt buộc phải có chút quyền cước, đề phòng có kẻ lại đập phá, thông thường thì nha dịch là thích hợp nhất, nhưng mà huyện nha Hoàng Phủ không có tình người, cho dù là nhà Hoàng Phủ có tình người, thì tình người cũng ở trong tay lão nhị Hoàng Phủ Húc, không đến lượt Hoàng Quý ông ấy, mà quận nha Tô Hàn Trinh cũng sẽ không đồng ý.

Hoàng Phủ Quý lại nghĩ ra một phương án khác, ông ấy có một người bạn mở tiêu cục, thủ hạ có hơn hai trăm người, đều là con nhà luyện võ, có thể bỏ ra ít tiền nhờ họ đến giúp đỡ.

Hoàng Phủ Quý đặc biệt đi một chuyến, bàn đã giải quyết xong chuyện này, chỉ tốn có hai trăm lượng bạc, người bạn mở tiêu cục của ông ấy đã đưa ra một trăm người, giúp họ trông coi gian hàng trong ba ngày.

Ngoài ra, vấn đề bàn ghế, thẻ gỗ cần để mở thưởng... tất cả những thứ này đều do Hoàng Phủ Quý phụ trách, Vô Tấn không cần phải bận tâm đến, còn về nơi in ấn thái phiếu và bác thái, Vô Tấn kiên trì phải do hắn chọn

........

Vào lúc hoàng hôn, Vô Tấn lại lần nữa đến tiệm sách Lậu Thất Trai trên con phố thư viện, vừa bước vào cửa, đã nhìn thấy chủ tiệm Nghiêm Ngọc Thư đang sắp xếp giá sách, tiệm sách của ông ta vẫn luôn không có khách, lần trước tiệm sách rống rỗng, lần này vẫn là trống rỗng, không có một người khách nào.

"Nghiêm đại thúc, tôi lại đến nè."

Vô Tấn vừa chào hỏi, anh mắt lại không kìm được len lén nhìn về phía căn phòng nhỏ ở trên lầu, xem người cháu gái xinh đẹp thích đọc sách đó có ở đây không?

Nghiêm Ngọc Thư quay đầu lại, nhìn thấy là hắn, bèn cười nói:

"Người bạn trẻ đến mua sách, hay là tìm đến tìm tôi để in ấn?"

"In ấn!"

"Ha ha! Mời ngồi xuống đợi trông giây lát, tôi sẽ xong ngay thôi."

Vô Tấn ngồi ở trước bàn đợi ông ta, nhìn thấy ngăn kéo đang mở, hắn nhớ là quyển sách "Đại Đường Tây Vực Ký" đó được để trong ngăn kéo này, bây giờ không thấy nữa, lẽ nào cô gái đó hôm nay đã đến đây?

Một lát sau, Nghiêm Ngọc Thư đã sắp xếp xong giá sách, cười và phủi bụi trên tay, "Để tôi rót cho cậu ly trà."

"Nghiêm đại thúc, không cần đâu, tôi nói xong việc chính sẽ đi ngay."

"Thế cũng được!"

Nghiêm Ngọc Thư cũng ngồi xuống, ông ta đột nhiên nhớ ra một chuyện, "Hôm qua khi cậu vừa đi khỏi, thì đứa cháu gái của tôi lại quay trở lại, nó để quên túi xách tay ở trong tiệm, nên quay trở lại lấy, nhân tiện nó lấy quyển sách đó đi rồi."

Cho dù Vô Tấn có kiềm chế bản thân bao nhiêu đi nữa, nhưng hắn vẫn không thể kiềm chế được, đã hỏi: "Cô ấy tên gọi là gì vậy?"

Hỏi xong, hắn lại cảm thấy có hơi đường đột, bèn vội vàng giải thích, "Ý của tôi là muốn nói..."

Nghiêm Ngọc Thư cười và ngắt lời của hắn, "Đừng giải thích nữa, tôi biết mà, cô gái xinh đẹp ai lại không muốn làm quen chứ, người muốn làm quen với cháu gái tôi nhiều không kể hết? Không chỉ có một mình cậu."

Vô Tấn khẽ gãi đầu, cười gượng gạo nói: "Cái này... Nghiêm thúc có thể nói cho tôi biết được chứ?"

"Nó không cho phép tôi tiết lộ tên của nó ra, tôi đã hứa với nói rồi, nhưng mà nó không nói là không cho tôi nói biệt danh của nó, tôi chỉ có thể nói cho cậu biết biệt danh của nó thôi, nó gọi là Cửu Thiên, lúc mẫu thân nó sinh nó ra, thì nhìn thấy cửu thiên trích nguyệt, vì vậy mà nó có tên gọi này."

"Cửu Thiên!"

Vô Tấn đọc đi đọc lại hai lần, cái tên này rất là đặc biệt, rất có ý nghĩa.

Nghiêm Ngọc Thư lại nói tiếp: "Những người thích nó rất nhiều, nhưng nó vẫn chưa thích ai hết, nếu cậu muốn nó chú ý đến cậu, thì cậu phải đọc nhiều sách, nó thích những người học thích uyên bác, giống như những sai phạm thấp cấp như không biết thơ của Vương Ma, ở trước mặt nó tuyệt đối không thể nào phạm phải.

Vô Tấn cười một cách đau khổ, ngay cả Vương Ma là ai hắn suýt nữa cũng đã quên mất, càng không phải nói đến thơ của ông ta, miễn bàn đi! Đàn ông vẫn là phải rủng rỉnh tiền bạc trước đã, thì mới là người có tấm lòng.

Vô Tấn không nghĩ đến Cửu Thiên cô nương đó nữa, hắn lấy ra một bản mẫu vẽ tay, đưa cho Nghiêm Ngọc Thư, "Đây là bản mẫu mà tôi muốn in, tổng cộng in hai mươi vạn tấm, trễ nhất là ba ngày sau lấy."

"Ba ngày thì phải lấy sao!"

Nghiêm Ngọc Thư chau mày, ông ta nghĩ, "Thời gian gấp rút quá, nếu như nhất định ba ngày sau phải lấy, có thể phải tăng thêm tiền, vì tôi phải cho nhân công tăng ca để in, còn phải tuyển người nữa."

"Cần khoảng bao nhiêu tiền?"

Nghiêm Ngọc Thư lấy ra một tờ giấy, tính nhanh một lúc, "Cái cần in này của cậu khá là phức tạp, còn phải phủ một lớp bột chì, bình quân in một tấm là hai đồng, tôi dự toán ít nhất phải bốn trăm lượng bạc đó."

"Bốn trăm lương, ba ngày lấy hàng?"

"Được thôi."

"Thế thì tốt, chúng ta cứ quyết định như vậy đi!"


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-411)


<