← Hồi 141 | Hồi 143 → |
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin! |
Hòa Thân vốn là muốn trực tiếp đi đại viện nhà họ Tô tìm người tình Tô Kì Nhi, nhưng vừa đi đến đại môn xưởng dệt nhà họ Tô liền không tự chủ được muốn vào xem. Dù nói như thế nào chính mình cũng là tổng giám đốc của xưởng dệt nhà họ Tô, đã bao nhiêu ngày không đến một lần, vừa đến cũng chẳng quan tâm cái gì liền chạy thẳng đến ôm ấp nữ nhân! Vì thế hắn và Lưu Toàn xuống ngựa đi vào trong đại viện xưởng dệt nhà họ Tô, muốn đến trong văn phòng của mình xử lý qua loa một chút công việc của một thời gian dài tích góp lại, sau đó sẽ đi đến đại viện nhà họ Tô tìm Tô Kì Nhi tiêu dao khoái hoạt một phen.
Trong xưởng dệt nhà họ Tô nếu nói là cái nôi chân chính của Hòa Thân, cũng là mảnh ruộng thí nghiệm đầu tiên của hắn sau khi đến thế giới này thực hiện lý tưởng và khát vọng. Bây giờ xưởng dệt nhà họ Tô đã không phải là quy mô như lúc đầu phụ thân của Tô Kì Nhi kinh doanh nữa, thông qua hắn điều khiển chỉ huy và năng lực lĩnh ngộ độc đáo của Tô Kì Nhi với ngành dệt, hơn nữa sau lưng lại may mắn gặp điều kiện chính trị, bây giờ xưởng dệt nhà họ Tô có thể nói đã một cái xí nghiệp quy mô lớn siêu cấp; vô luận từ đãi ngộ của công nhân hay là hiệu quả và lợi ích của bản thân nhà xưởng, đều có thể nói là tạo ra kỳ tích mà tất cả ngành sản xuất cũng không dám hy vọng đến!
Hiện giờ các công nhân xưởng dệt nhà họ Tô cơ hồ coi Hòa Thân giống như thần tiên, không chỉ có cuối tuần được quy định nghỉ ngơi một ngày, hơn nữa tăng ca còn có trợ cấp và thưởng nhất định, đối với những người trước luôn ở trong bần cùng và giãy dụa trên đường chết mà nói, nơi này chính là thiên đường của bọn họ! Hòa Thân có đôi khi còn đột phát muốn cho bọn hắn một số ơn huệ nhỏ, càng làm cho bọn họ cảm thấy được Nhân nghĩa đại ca quả thực chính là quan âm bồ tát cứu khổ cứu nạn! Bây giờ vừa thấy đại thần của bọn họ lại trở về, nhất thời là một màn hoan hô nhảy nhót.
Tiến vào đại viện nhà xưởng, Hòa Thân lại vui vẻ thoải mái, hắn tựa như thủ trưởng duyệt binh, không ngừng vẫy tay thăm hỏi đám công nhân hai bên ngừng tay làm việc tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh hắn. Cũng chỉ có dến đây, Hòa Thân mới có thể tìm được một chút cảm giác của người hiện đại, cũng làm cho hắn cảm giác có một chút cảm giác thời đại đã lâu kia!
Hòa Thân và Lưu Toàn vừa đến cửa văn phòng, bỗng nhiên chợt nghe thấy giọng nói chuyện của một nữ tử trong phòng bên cạnh. Hòa Thân sửng sốt: bây giờ đại bộ phận công nhân đều đã tan tầm. Chỉ còn lại có nhân viên quản lý trực đêm; lại cẩn thận nghe ngóng giọng nói của người kia thật xa lạ, không giống như giọng của người trực ban!
Chỉ nghe nàng kia khúm núm nói: "Vương chủ nhiệm, buổi tối hôm nay nhà tôi quả thật có việc, tôi phải về nhà... Mong chủ nhiệm cho phép tôi được xin nghỉ một lần!"
Kế tiếp chợt nghe thấy giọng của một người nam nhân ồm ồm nói: "Tôi không phải vừa mới nói sao, ban đêm hôm nay toàn thể công nhân đều phải tăng ca! Người mua hàng buổi trưa đã đến Nam Kinh, buổi chiều ngày mai phải giao hàng! -- Đặt hàng lần này là người ngoại quốc, người ta đã bỏ ra số bạc lớn để trả trước cho chúng ta, nếu chúng ta ngày mai không giao được hàng, thì vi phạm giao ước! cô hiểu không? – vi phạm giao ước là phải bồi thường cho người ta!"
Hòa Thân vừa nghe chắc chắn là phải tăng ca, nữ công này trong nhà có việc, khẳng định là xin phép ông Vương chuyên quản an toàn sản xuất. Hòa Thân nhất quán chủ trương chính là không can thiệp phía dưới quản lý nhân viên cụ thể, chính là từ vĩ mô điều tiết khống chế một chút, tuy rằng nghe người nữ nhân nói rất cấp bách, như là trong nhà thật sự có việc gấp, nhưng hắn lúc này đang suy nghĩ Tô Kì Nhi, vì thế cũng sẽ không muốn lại đi quản việc này.
Nhưng Hòa Thân Vừa mới đi vào phòng, chợt nghe thấy ông Vương la lớn: "-- Không được, tăng ca cũng không phải để cô làm không công, ngày mai lập tức liền phát cho các cô tiền tăng ca, sao cô lại có thể không nhìn đại cục một chút! -- Ta nói Phương Khanh ơi Phương Khanh, tôi thấy cô nên trở về chịu khó làm việc đi, nếu ai cũng như cô, thì chúng ta ngày mai làm sao mà giao hàng cho người ta được? Bình thường Hòa đại nhân và Tô tiểu thư không tệ với chúng ta, chúng ta không thể vì một chút việc nhỏ mà làm hỏng đại sự!"
Hòa Thân vừa nghe lời này cũng được, thấy nữ công vẫn còn mềm nắn rắn buông, trong lòng nghĩ: "Đúng là được đằng chân lân đằng đầu. Nếu là trước kia, thì cho các ngươi làm ngày làm đêm, ngươi cũng không dám nói cái gì, bây giờ ngược lại, cho một chút ánh mặt trời đã muốn bảo hộ quyền lợi hợp pháp của mình!" Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Hòa Thân nào có tâm tư bóc lột, đột nhiên lại nghe đến hai chữ "Phương Khanh ", nhất thời sửng sốt!
"Tên rất quen thuộc, sao nghe tên lại quen thuộc như vậy!" Hòa Thân cũng nhớ rõ ở đâu đã nghe qua, vì thế mà bắt đầu cẩn thận nghe ngóng.
"Vương chủ nhiệm, hôm nay bạn của chồng tôi tới nhà chơi, tôi nhất định phải về chuẩn bị cơm cho bọn họ! Nếu không thể về, chồng tôi nhất định sẽ rất tức giận! -- Tôi van cầu ngài, Vương chủ nhiệm, ngài cho tôi nghỉ một lần đi, tháng này tôi cũng chưa nghỉ lần nào! Chờ tôi về chuẩn bị xong rượu và thức ăn, để cho bọn họ ăn uống, tôi sẽ lập tức trở lại tăng ca làm việc..." Nữ nhân kia nói mà bắt đầu nức nở lên.
" Được rồi... được rồi! Nghe cô nói đáng thương như vậy, hôm nay tôi ngoại lệ một lần, sau này không được như vậy nữa..." ông Vương thấy nàng nói khẩn thiết như vậy, cũng mềm lòng đồng ý rồi.
"Thật là một thê tử mô phạm!" Hòa Thân ở trong lòng thở dài, nhưng hắn vì thế còn luôn nghĩ cái tên "Phương Khanh " kia rốt cuộc đã nghe được ở đâu.
Lúc này bỗng nhiên nghe thấy ông Vương nói to: "Ta nói Phương Khanh, chồng cô cũng thật là, một đại nam nhân mà cả ngày ở nhà ngồi ôm con, để cho cô làm việc ngày đêm kiếm tiền nuôi gia đình, cô nói hắn vẫn là đàn ông sao?" ông Vương vừa thở dài vừa nói.
"Không cho phép ông được nhục mạ chồng tôi!" Nữ nhân kia nghe ông Vương nói chồng cô không phải, ngữ khí đột nhiên trở nên cường ngạnh, ngữ khí cầu xin vừa rồi đã trở thành hư không, "Chồng tôi ở nhà làm việc đại sự!"
"Làm đại sự? Thôi đi! -- Không phải là ở trong nhà viết một quyển sách rách gọi là 《 Thạch đầu kí》 sao?
Hòa Thân vừa nghe ông Vương nói như vậy, nhất thời liền kinh hãi!
《 Thạch đầu kí 》, 《Thạch đầu kí》 đó chính là 《 Hồng Lâu Mộng 》! Nghĩ đến đây Hòa Thân lập tức nghĩ ra, Phương Khanh chính là thê tử của Tào Tuyết Cần!
Nghĩ đến đây, Hòa Thân lớn tiếng nói với Lưu Toàn ở phía sau: "Ngươi đi nói cho ông Vương, để cho Phương Khanh đến chỗ ta một lát!"
"Vâng, lão gia!" Lưu Toàn vâng dạ một tiếng rồi đi ra ngoài, nghĩ thầm: "Hay là lão gia cũng động lòng với người đàn bà xin phép ông Vương kia?"
Nhìn thấy người đàn bà sắc mặt tái nhợt, thân thể đơn bạc, dung mạo thường thường ở trước mặt này, Hòa Thân nhất thời thật đúng là không thể tin được đây là thê tử của đại văn hào TàoTuyết Cần! Tuy rằng nói trong quan trường Mãn Thanh lăn lộn nhiều năm như vậy, nhưng lúc này tâm trạng của Hòa Thân với một người hiện đại trên thực tế không có gì khác nhau. Nhìn thấy Càn Long hắn cũng không có gì, gặp phải sóng gió hắn cũng cho rằng đó là không thể tránh khỏi. Có thể nhìn thấy Tào Tuyết Cần người làm cho cả giới văn học Trung Quốc cho tới bây giờ đều chưa phẳng lặng. Hòa Thân vẫn là vô cùng kích động! Hắn vừa thấy Phương Khanh đứng ở trước bàn công tác của hắn một bộ dáng không dựa dẫm, trong lòng nhất thời dâng lên một loại tình cảm thương tiếc sâu sắc, vội vàng đi qua, cười nói: " Đại tẩu ngồi xuống đi! -- Vừa rồi ta nghe nói chồng của tẩu buổi tối hôm nay phải ở nhà chiêu đãi bằng hữu, -- không biết chồng của tẩu có phải là.."
"Hòa đại nhân " Phương Khanh liếc mắt nhìn Hòa Thân một cái, nàng không rõ một đại nhân vật như Hòa Thân sao lại đột nhiên có hứng thú với chồng mình như vậy, tuy nói sự tình kỳ quái, nhưng cũng không dám không nói, đành phải cúi thấp đầu. nhỏ giọng nói: "Chồng của ta... là Tuyết Cần!"
Quả nhiên chính là Tào Tuyết Cần! Hòa Thân trong lòng một trận kích động, nghĩ thầm: "Đây thật sự là không ngờ gặp được một nhân vật kinh thiên động địa!" Lúc vừa tới Nam Kinh, Hòa Thân cũng nghe Doãn Kế Thiện nói qua Tào Tuyết Cần, nhưng khi hắn dựa theo địa chỉ trong trí nhớ đến tìm kiếm, nghe nói Tào Tuyết Cần đã dắt thê tử Phương Khanh đi đến Bắc Kinh, không ngờ vài năm sau lại gặp được ở Nam Kinh, đây thật đúng là thiên đại duyên phận!
Nam Kinh Lưỡng Giang Tổng đốc phủ gần với "Nhà cũ" của Tào gia ở Nam Kinh. Doãn Kế Thiện lại kiêm nhiệm Lưỡng hoài diêm chính sử, nói ra cũng là làm quan viên giống như tổ phụ của Tào Tuyết Cần, cho nên hắn mới tới Nam Kinh, liền nhân cơ hội vơ vét nhân tài cũng gặp được hậu nhân của Tào Dần này. Một lòng muốn nhận ở dưới trướng của mình; nhưng Tào Tuyết Cần từ trước đến nay làm theo ý mình, không chịu thói ô nhục, bị thế nhân coi là cuồng vọng vô trạng, tự nhiên cùng với Doãn Kế Thiện quyền thế chính thống nhất phái gây náo loạn không vui mà tan rã.
"Nếu là như vậy, ta thấy buổi tối hôm nay cũng không cần đến đây, ở nhà chiêu đãi bạn của chồng đi! Nếu sự tình trong nhà nhiều, ngày mai ở nhà chăm sóc chồng đi! Ta sẽ nói với ông Vương bên kia! -- Phương Khanh tẩu tử, đây là một chút lễ mọn của ta, mời nhận lấy, ít hôm nữa khi nào có cơ hội ta còn muốn đi bái kiến Tuyết Cần huynh!" Hòa Thân biết cuộc sống của Tào Tuyết Cần nghèo khó, nói xong lấy từ trong túi một tập tiền giấy thật dày, vẻ mặt thành khẩn đưa qua.
Phương Khanh vừa thấy Hòa Thân khẳng khái với nàng như thế, cảm giác thứ nhất chính là Hòa Thân muốn đuổi nàng đi, vì thế khóc ròng nói: "Hòa đại nhân... Có phải muốn đuổi tôi đi?"
"Không phải... không phải!" Hòa Thân vừa thấy Phương Khanh hiểu lầm, nghĩ thầm ta nịnh bợ ngươi còn không được! hắn là người của hai thế giới, đương nhiên biết chồng của Phương Khanh sẽ lưu lại cho đời sau một áng văn kinh thiên động địa cỡ nào, cho nên vừa nghe nói chồng của nàng thật sự chính là Tào Tuyết Cần, nhất thời không có tâm tư gì, nào là Tô Kì Nhi, nào là đại hội đốc phủ thiên hạ, nào là Càn Long, bây giờ trong đầu chỉ muốn đi gặp Tào Tuyết Cần! Nhưng Hòa Thân biết bây giờ là thời đại nào, tuy nói Tào Tuyết Cần vô cùng căm hận với luân lý xã hội phong kiến này, nhưng nếu hắn bây giờ đi theo Phương Khanh đi gặp Tào Tuyết Cần, khẳng định sẽ làm cho Tào Tuyết Cần hiểu lầm! Nói không chừng Tào Tuyết Cần còn tưởng rằng mình có tà niệm gì với thê tử của hắn! Cho nên đành phải lấy từ trong ngực một tập tiền giấy thật dày đưa qua.
"Hòa đại nhân, như vậy sao có thể được! Chúng ta tuy rằng nghèo, nhưng... nhưng..." Phương Khanh ánh mắt tràn đầy cảm kích nhìn Hòa Thân. Trong mắt nàng Hòa Thân là một nhân vật nếu lại gần có thể bị nướng chín, bình thường tuy nói khách khí, nhưng Phương Khanh cũng hiểu được nàng và chồng của nàng cùng vị Hòa đại nhân này cách biệt một trời một vực. Hòa Thân có thể phá lệ khai ân cho nàng về nhà đã là việc tốt, bây giờ đột nhiên lại cho nàng số tiền lớn như vậy, nàng căn bản là không dám.
Hòa Thân tuy rằng xem qua 《 Hồng Lâu Mộng 》, cũng kính đã lâu đại danh Tào Tuyết Cần, nhưng cũng không hiểu biết với Tào Tuyết Cần trong lịch sử, chỉ biết là trong nhà Tào Tuyết Cần điều kiện kém, chỉ viết xong tám mươi chương trước của《 Hồng Lâu Mộng 》, bằng hữu của hắn tiếp tục viết, những cái khác cũng không biết gì, hiện giờ vừa nghe Phương Khanh nói Tào Tuyết Cần ở nhà tiếp đãi bằng hữu, một ý niệm trong đầu khẳng định là người thay Tào Tuyết Cần tiếp tục viết 《 Hồng Lâu Mộng 》! Lập tức có thể nhìn thấy hai vị đại văn hào, đây đúng là cơ hội mình đến chào hỏi, vì thế cười nói: "Phương Khanh tẩu tử, ta rất là hâm mộ《 Thạch đầu kí 》của Tuyết Cần huynh, nếu Tuyết Cần huynh ở nhà chiêu đãi bằng hữu, buổi tối hôm nay ta cũng đi gặp gỡ một chút, không biết có tiện không?"
"A!" Phương Khanh không thể lý giải, một vị quan lớn nhất của triều đình, còn là ông chủ lớn nhất của xưởng dệt nhà họ Tô, sao lại có thể có hứng thú với quyết "sách nát" của chồng cô viết.
Nàng vừa nghe Hòa Thân muốn cùng chồng mình kết giao bằng hữu, đầu tiên là mặt lộ vẻ vui mừng, nhưng lại nghĩ chồng mình chưa bao giờ có cảm tình với quan viên, chính là một số bạn cũ của cha Tuyết Cần đến gặp gỡ, muốn giúp đỡ cuộc sống của bọn họ, Tuyết Cần cũng lạnh lùng, chưa bao giờ tươi cười với người ta. Nếu Hòa đại nhân tới nhà mình, có thể cũng bị chồng mình lạnh lùng? Nếu đúng là như vậy, sau này chẳng phải mình sẽ không thể ở xưởng dệt nhà họ Tô làm nữa, vậy cuộc sống sau này của mình và Tuyết Cần sẽ không có chỗ dựa nữa! Bây giờ nàng lại đang có bầu, một khi chặt đứt nguồn sống, chẳng phải là cả nhà đều đói bụng!
Hòa Thân vừa thấy sắc mặt Phương Khanh liền biết trong lòng nàng lo lắng chồng của nàng không hoan nghênh mình. Khi học tiểu học chỉ biết, Tào Tuyết Cần viết 《 Hồng Lâu Mộng 》 chính là vì làm cho người ta biết chân lý xã hội phong kiến mục nát tất sẽ bị diệt vong, lên trung học và đại học, càng hiểu được Tào Tuyết Cần đầy ngập phẫn hận với giai cấp quan liêu phong kiến. Bộ 《 Hồng Lâu Mộng 》 có thể nói chính là Tào Tuyết Cần lên án và thảo phạt với toàn bộ xã hội phong kiến; Bây giờ mình ở trong triều đình làm quan lớn như vậy, Phương Khanh lo lắng Tào Tuyết Cần không thích kết giao với người như mình, đó cũng là tình lý bên trong, vì thế cười nói: "Tuyết tẩu tử không cần lo lắng, ta chỉ kính đại danh Tuyết Cần huynh đã lâu, đến nhà chỉ là đi bái vọng một chút! Về phần Tuyết Cần huynh có lưu ta uống rượu ăn cơm hay không, ta đương nhiên sẽ không để ý!"
"Vậy... vậy được rồi!" Phương Khanh khúm núm nói, "Nhà của ta sẽ ngụ ở Tiểu Dương thôn Ngũ Thông trấn ngoài thành, đến lúc đó chúng ta ở nhà chờ Hòa đại nhân!"
Bây giờ sắc trời đã tối muộn, Hòa Thân để Lưu Toàn đi ra ngoài mướn một chiếc xe ngựa đưa Phương Khanh trở về.
Phương Khanh tuy nói biết đây là vô duyên vô cớ được người ưu đãi, nhưng cuộc sống của nàng và Tuyết Cần thật sự cũng là rất nghèo khó. Câu cửa miệng nói "Nhân cùng chí đoản" khi chuẩn bị lên xe, Lưu Toàn lại đưa tập tiền giấy của Hòa Thân cho nàng, Phương Khanh thấy không từ chối được cũng đành nhận lấy.
Xe ngựa đưa nàng đến Ngũ Thông trấn, Phương Khanh xuống xe trả tiền cho xa phu, sau đó bắt đầu ở trấn mua rượu và thức ăn cho chồng. Bởi vì có số tiền Hòa Thân đưa tiền cho, nàng sẽ không phải lo lắng chồng nàng chiêu đãi bằng hữu không chu toàn.
-----oo0oo-----
← Hồi 141 | Hồi 143 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác