Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Hình đồ - Hồi 246

Hình đồ
Trọn bộ 267 hồi
Hồi 246: Phủ Việt Long Trì, Lưu thị lập quốc (4)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-267)

Triệu Cao nghe vậy cười ha hả.

- Bách Lý, đây sao lại coi là chuyện ngu xuẩn? Có mấy người vừa ý bên cạnh chiếu cố người, cũng thật là một chuyện tốt. Như vậy đi, ngươi đem tên mấy nữ nhi đó nói cho ta... ta phái người đem các nàng đưa qua. Lớn tuổi rồi, bên người không có tri kỷ chiếu cố, cũng thật sự là không thoải mái.

Bách Lý mạnh mẽ đè nén tâm tình khẩn trương, cười nói:

- Như thế, phải đa tạ Trung thừa rồi!

Triệu Cao đang nói chuyện đó, bỗng đột nhiên chuyển đề tài:

- Bách Lý, gần đây trong cung có chuyện gì phát sinh sao?

Bách Lý tròng mắt đảo quanh, cắn răng mạnh một cái giống như hạ quyết tâm, tiến lên nhanh hai bước, quỳ gối trước mặt Triệu Cao.

- Trung thừa, Bách Lý đáng chết!

Ánh mắt Triệu Cao sáng lên, nói khẽ:

- Bách Lý, ngươi làm cái gì vậy? Có lời hãy từ từ nói, tại sao lại có bộ dáng như thế này?

- Trung thừa, Bách Lý...

Bách Lý khóc ròng ròng:

- Không dối gạt trung thừa, khởi điểm Bách Lý đích thật là có chút oán trách Trung thừa, cảm thấy Trung thừa đối đãi với ta quá bạc. Đặc biệt là hai nữ nhi của ta bị Hàm Dương lệnh giết chết, trong lòng ta, là giận mà không dám nói gì ah.

- Há, có chuyện như này sao?

Triệu Cao khẽ giật mình, sau đó liền vội vàng đứng lên, đi đến trước mặt Bách Lý dìu y đứng lên:

- Tên khốn kiếp đó càng ngày bạo ngược? Ta thật sự là không biết ah... Nhưng là Bách Lý à, ngươi nên cùng ta nói một tiếng mới được a, chúng ta nói như thế nào cũng là bạn cũ. Vì tiểu súc sinh kia mà làm tổn hại đến tình nghĩa, quả là không đáng.

Bách Lý đùa giỡn kiểu này, có thể nói là diễn đến xuất thần nhập hóa.

Y vừa nức nở vừa nói:

- Trước đó vài ngày, ta bởi vì chuyện nữ nhi, tại trong tửu quán uống rượu. Có một ngày, có người tới tìm ta, nói là dẫn ta đi gặp một người. Ta đi theo, nhưng đến lúc đó mới biết được, người gặp ta chính là Đại Tướng Quân!

Khóe mắt Triệu Cao giật giật hai cái.

- Đại Tướng Quân tìm ngươi làm gì?

- Y cho ta trăm dật hoàng kim, nói là ta tìm một cơ hội thích hợp, để cho hắn một mình gặp mặt bệ hạ.

- Hả?

Trên mặt Triệu Cao lộ ra một vệt cười lạnh:

- Vậy ngươi có làm hay không?

Bách Lý Thuật nghiêm mặt nói:

- Trung thừa, thời gian gần đây nhất bệ hạ đòi phải đi Lương Sơn cung chơi đùa, thời điểm binh hoang mã loạn này, ta sao dám đồng ý. Trấn an bệ hạ còn chưa kịp, làm sao có thời giờ bận tâm đến chuyện của Đại tướng quân? Cho nên đến bây giờ, vẫn chưa từng dẫn kiến.

- Bách Lý, ngươi một lòng suy nghĩ vì bệ hạ quả nhiên là trung thành và tận tâm a!

Trong lòng Triệu Cao, buông lỏng một chút. Sắc mặt lạnh lùng trong lúc đó cũng biến mất hẳn, thay đổi lại là một bộ dáng ôn hòa vui vẻ.

- Việc này ta đã biết rồi, ngươi về trước đi.

- Dạ!

Bách Lý Thuật cúi người hành lễ, lui ra khỏi phòng.

Đúng lúc này, Triệu Cao nói thêm:

- Sáng sớm ngày mai, ta sẽ để cái tên ngốc Diêm Nhạc kia tự mình đưa thiên kim đến phủ. Bách Lý a, chúng ta đều lớn tuổi rồi, cần chăm sóc mình nhiều hơn mới phải. Về sau ngươi gặp khó khăn gì, ngươi tuyệt đối đừng giấu diếm ta.

- Thuật dù cho máu chảy đầu rơi, cũng phải báo đại ân của Trung thừa!

Bách Lý Thuật đi rồi.

Nhưng Triệu Cao lại không ngủ được...

Nếu như chỉ là một phong thư của Chương Hàm, vậy cũng chưa nói rõ vấn đề gì. Nhưng là Doanh Anh muốn một mình gặp Hồ Hợi? Lại xuất phát từ rắp tâm gì đây? Mà nếu cả hai một khi đã liên hệ...

Trong lòng Triệu Cao run lên một cái.

Doanh Anh là muốn gây chuyện! Thoáng một cái lão đưa ra một cái kết luận như vậy, khóe mắt cũng co giật càng ngày càng lợi hại. Nếu như Doanh Anh cùng Chương Hàm liên hợp lại, hai mươi vạn quân Tần quay lại Quan Trung, vậy Triệu Cao lão tất nhiên sẽ chết không có chỗ chôn! Không được, tuyệt đối không thể để cho Doanh Anh thực hiện được.

Sắc mặt Triệu Cao âm thầm, bồi hồi trong phòng đến hơn nửa đêm, rốt cục hạ quyết tâm: Y đã bất nhân, vậy đừng trách ta bất nghĩa!

Sau khi Lưu Khám nhận được mật báo từ Hàm Dương, vốn còn muốn dừng lại ở Nhạn Môn một chút thời gian, lần này không còn kịp nữa rồi! Hắn lập tức lệnh cho Chung Ly Muội điều ra ba nghìn kỵ quân, tăng thêm binh mã đi theo hắn, tổng cộng là năm nghìn người, cùng ngày khởi hành lên đường chạy về Cù Diễn. Đồng thời, hắn lại để cho Lý Thành lập tức quay lại Vân Trung quận, lệnh cho Khoái Triệt ở lại Nhạn Môn quận, phối hợp với Chung Ly Muội.

Trước khi lên đường, hắn bí mật triệu kiến Khoái Triệt.

- Lão Khoái, ta có một dự cảm!

Khoái Triệt nghe vậy, lập tức cả kinh, trợn to mắt nhìn Lưu Khám.

Cũng khó trách y có phản ứng như vậy, bởi vì dự cảm của Lưu Khám thường thường đều rất linh nghiệm. Những cái khác không nói, chỉ nói đến việc Vương Ly thảm bại tại Cự Lộc, ai có thể đoán ra kết quả này? Nhưng Lưu Khám lại rõ ràng đoán được, hơn nữa vô cùng chuẩn xác, điều này làm cho Khoái Triệt làm sao không kính phục cơ chứ?

- Triệu Cao không giết chết được Chương Hàm, cũng không khống chế được binh mã dưới trướng Chương Hàm.

Khoái Triệt không dám mở miệng, yên lặng ở một bên lắng nghe.

- Nếu Triệu Cao không giết chết được Chương Hàm, như vậy Chương Hàm tất sẽ phản... ngược lại y cũng không sao cả, chỉ là binh mã dưới trướng y, chỉ sợ khó có thể bảo toàn.

Khoái Triệt híp mắt, lập tức hiểu rõ hàm nghĩa trong lời Lưu Khám.

Hoàn toàn chính xác, nếu Chương Hàm đầu hàng, vậy hai mươi vạn quân Tần dưới trướng y cũng tất yếu cùng nhau quy hàng. Vấn đề ở chỗ, quân Sở có bao nhiêu nhân mã? Bọn họ có thể cho phép, hoặc là nói khống chế được hai mươi vạn quân Tần này sao? Cái khác không nói, chỉ cần áp chế được Chương Hàm, hai mươi vạn quân Tần này cũng không cách nào bảo toàn được. Bỏ mặc rời đi? Điều này tất nhiên là không có khả năng... Như vậy, khả năng nhất chính là dùng thủ đoạn thông thường.

Cái gì là thủ đoạn thông thường?

Giết tù binh!

Từ thời Xuân Thu chiến quốc đến nay, giết tù binh đã là một án nhìn mãi cũng quen.

Xa thì không nói, nhưng chỉ nói đến trong vài chục năm lúc Thủy Hoàng Đế thống nhất sáu nước, chuyện giết tù binh đã xuất hiện đầy rẫy. Đám người Vương Tiễn, Lý Tín, Mông Vũ, người nào không có từng giết hại tù binh đại quy mô? Càng đừng nói tới "Nhân đồ" Bạch Khởi tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử!

Người Tần giết tù binh không nương tay, chư hầu giết tù binh, cũng sẽ không biết nương tay.

Hai mươi vạn quân Tần...

Theo lời Lưu Khám nói, có thể không đành lòng nhìn Hai mươi vạn quân Tần bị giết; nhưng với Khoái Triệt mà nói, Hai mươi vạn quân Tần này, có thể giữ được một nửa, cho dù là ba phần, đối với Lưu Khám mà nói, sẽ sinh ra tác dụng lớn đến mức nào đây?

- Ta phái người, điều Tần Đồng tới đây.

Lưu Khám nói khẽ:

- Tần Đồng ở trong quân Sở, nắm giữ mấy mật tuyến. Ngươi và y hợp tác với nhau, tốt nhất là có thể bảo toàn những quân Tần kia.

Đây là một việc rất khó khăn.

Bởi vì những quân Tần kia không phải ở tại Nhạn Môn quận, cũng không phải ở tại Hà Nam, mà là đang ở trong quân Sở. Liên hệ như thế nào? Xúi giục như thế nào? Nghênh nạp như thế nào? Trong lúc này liên lụy đến rất nhiều phương diện, cũng không phải là trong một sớm một chiều là có thể giải quyết xong toàn bộ. nhưng Khoái Triệt là người nào? Đó là đệ nhất mưu thần dưới trướng Lưu Khám! Nghe vậy, sau khi trầm ngâm một lát:

- Chủ công yên tâm, Triệt nhất định đem hết toàn lực.

- Vốn ta muốn đợi lão Lục trở về, nhưng bây giờ xem ra, sợ là không còn kịp nữa rồi.

Đoán chừng lão Lục qua vài ngày nữa là đến, sau khi ngươi gặp y, bảo y ở lại. Có ba người các ngươi, ta cũng an tâm.

Cứ như vậy, Lưu Khám an bài mọi việc thỏa đáng, sau đó rời khỏi Nhạn Môn quận.

Dọc theo đường đi, một nắng hai sương, cả ngày lẫn đêm, liền không cần phải nói. Sau mười lăm ngày, Lưu Khám cùng binh mã đã đến ngoài thành Cù Diễn.

Văn võ quan viên Cù Diễn, dưới sự suất lĩnh của Tiêu Hà, ra khỏi thành nghênh đón.

- Lão Tiêu, đường đá kia là sao vậy?

Lưu Khám chỉ tay ra ngoài thành, trên con đường ở phố Trúc thông tới hàng Kim Sơn, nhịn không được tò mò hỏi.

Tiêu Hà thấp giọng nói:

- Đây là chuyện kế tiếp Công Thúc tiên sinh an bài. Một mặt có thể giải quyết vấn đề sinh kế của bách tính nhàn tản, mặt khác...

Sau khi Công Thúc tiên sinh nhận được mật báo từ Hàm Dương về, liền phái người xây dựng tế đàn ở trên núi.

Còn có, Công Thúc tiên sinh còn nhắn nhủ, nói là khi Quân hầu vừa về tới, mời lập tức đi gặp y, có chuyện vô cùng quan trọng cần bàn bạc.

Trong lòng Lưu Khám hơi hồi hộp một chút.

- Lão Tiêu, lập tức theo ta đi gặp tiên sinh.

Đều có quan viên đi an bài binh mã xa trượng, Lưu Khám cùng Tiêu Hà vội vã chạy tới phủ đệ.

- Lão Tiêu, sức khỏe tiên sinh gần đây như thế nào?

Trên mặt Tiêu Hà mang vẻ lo lắng, khẽ nói:

- Hai ngày trước khi gặp mặt Thiệp Gian tướng quân còn đỡ một chút; nhưng bây giờ lại rất suy yếu... An Kỳ và Bạch Thuật đã cạn kiệt toàn lực, nhưng nghe ý của bọn họ, tiên sinh có thể kéo dài tới bây giờ, đã là cực hạn. Chậm nhất vừa vào đông, chỉ sợ tiên sinh cũng...

Sẽ thế nào?

Tiêu Hà cũng không nói gì nữa, nhưng Lưu Khám có thể nào lại không rõ.

Nhưng đột nhiên có một tầng khí lạnh xông lên đầu, theo bản năng bước nhanh hơn, đi vào cửa trạch viện của Công Thúc Liêu.

Người phụ trách chăm sóc Công Thúc Liêu chủ yếu là hai người Bạch Thuật và Thích Cơ. Bạch Thuật là con rể của Lý Do, từng nhậm chức trong thái y viện, y thuật cũng có chút cao minh. Nhưng khi Lưu Khám nhìn thấy Bạch Thuật, sắc mặt của y có vẻ rất khó coi, cũng vô cùng mệt mỏi.

- Tiên sinh hiện tại thế nào?

Bạch Thuật tiến lên chào, rồi sau đó thấp giọng nói:

- Tiên sinh bây giờ là gượng chống đỡ, nhưng phong tà nhập xương cốt, đã khó cứu chữa... Ti hạ cùng An Kỳ tiên sinh cho rằng, tiên sinh tối đa có thể kéo dài đến mùa thu. Nhưng sau khi nhập thu, e là có dùng linh đan diệu dược, cũng không có tác dụng gì nữa.

Lưu Khám hít sâu một hơi, vỗ vỗ bả vai Bạch Thuật:

- Đừng quá áy náy, các ngươi cũng đã tận lực rồi!

Hôm nay, đã là đầu tháng tư rồi.

Dựa theo thời tiết, ước chừng không quá ba tháng, Công Thúc Liêu sợ sẽ...

Đối với kết cục này, Lưu Khám cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý. Không phải là hắn không thông y thuật, tất nhiên cũng biết, tình trạng cơ thể của Công Thúc Liêu. An Kỳ cũng thế, Bạch Thuật cũng vậy, đã lấy hết toàn lực. Nếu không, dựa theo chẩn đoán trước kia, liền không qua khỏi được mùa xuân.

Hắn vuốt vuốt hai gò má:

- Hiện tại có thể đi vào gặp tiên sinh sao?

- Tiên sinh vừa tỉnh ngủ, Thích Cơ đang ở bên trong giúp ông ăn uống. Chủ công muốn vào cũng được, nhưng không thể quá lâu... Hiện tại tiên sinh cần nhất chính là tĩnh dưỡng.

- Ta hiểu rồi!

Lưu Khám nhẹ gật đầu, cùng Tiêu Hà liếc nhau, hai người một trước một sau, đẩy cửa đi vào phòng.

*****

Cách lần trước gặp Công Thúc Liêu, chớp mắt đã hơn sáu mươi ngày.

Lưu Khám nhớ rất rõ, lúc hắn cùng chuyện trò với Công Thúc Liêu trước khi hắn đi tuần thị vùng đất Hà Nam. Công Thúc Liêu khi đó, tuy rất gầy gò, nhưng tinh thần có vẻ vẫn không đến nỗi nào. Ít nhất vẫn còn có thể ngồi dậy, pha trà nói chuyện, trông có vẻ khá hơn rất nhiều. Ấy vậy mà thoáng một cái, gặp lại Công Thúc Liêu, Lưu Khám đã sắp không nhận ra được ông nữa rồi. Không chỉ gầy gò khô héo, mái tóc màu xám trắng, nay đã trắng toát như tuyết.

- Phụ Thân!

Lưu Tần chăm sóc bên cạnh, thân hình tiều tụy.

Không chỉ Lưu Tần, Lữ Tu và Vương Cơ cũng có mặt ở đây, thấy Lưu Khám bước vào, mấy người vội vàng đứng dậy. Nhưng động tác lại cẩn thận từng li từng tí một, sợ tạo ra gió. Cái thứ bệnh tà phong này sợ nhất là gặp gió. Nếu là ở đời sau thì căn bệnh này của Công Thúc Liêu cũng chẳng là gì cả, nhưng ở trong cái thời đại này lại vô cùng nghiêm trọng. Lưu Khám tuy am hiểu y thuật, nhưng rốt cuộc không phải xuất thân chính quy, không tránh khỏi thiếu thốn.

Công Thúc Liêu mở to mắt.

- Tất cả lui ra, ta có mấy lời này, muốn nói với Quân Hầu.

Công Thúc Liêu nhẹ giọng nói, Lưu Khám gật gật đầu, khoát tay, ý bảo mọi người lui ra, chỉ còn lại Lữ Tu và Tiêu Hà ở bên cạnh.

Lữ Tu phụ trách chăm sóc, còn Tiêu Hà thì phải chuẩn bị ghi chép bất cứ lúc nào.

Công Thúc Liêu nói:

- Dưới gối có một phong thư, mời Quân Hầu xem.

Lữ Tu vội vàng tìm thấy một phong thư dưới gối đưa cho Lưu Khám.

Lưu Khám nhẹ nhàng ngồi xuống, mở thư ra, nhìn lướt qua một lượt, nhưng chợt khẽ giật mình, trong lòng có chút nghi hoặc.

- Quân Hầu, ngươi có muốn nắm giang sơn hay không?

Lưu Khám do dự một chút, gật đầu nói:

- Đã đến nước này rồi, Khám đương nhiên hi vọng có thể nắm giữ giang sơn.

- Muốn có giang sơn, những gì Quân Hầu đã làm cho tới bây giờ đều rất khá. Nhưng còn thiếu một thứ, đó chính là Quan Trung....

- Quan Trung?

- Từ xưa đến nay, đã xác định nắm giữ thiên hạ, thì trước tiên phải có được thuyết pháp của Quan Trung. Tần Xuyên tám trăm dặm, Kim Thành ngàn dặm là vùng đất giàu có.

Mà bách tính Quan Trung, trước nay đơn thuần lương thiện nhanh nhẹn dũng cảm. Quan Trung có năm trăm vạn bách tính nước Tần, là nơi Quân Hầu đặt chân. Từ khi Võ Vương phạt Trụ, phượng gáy Kì sơn đến nay, có được Quan Trung là có được thiên hạ, mất Quan Trung thì thiên hạ cũng mất. Vì thế Quân Hầu muốn có giang sơn, trước tiên bắt buộc phải chiếm được Quan Trung.

Công Thúc Liêunói một hơi, rồi thở hồng hộc.

Lữ Tu vội vàng vuốt ngực cho ông, khẽ nói:

- Tiên sinh, ngài bây giờ không nên kích động, từ từ nói, từ từ nói.

A Khám đã quay lại, ngài có gì muốn dặn dò, sau này còn khối thời gian mà. Tuyệt đối đừng nhất thời nóng vội, từ từ nói, đừng kích động!

Lưu Khám nhìn những quầng đỏ hiện lên trên sắc mặt nhợt nhạt của ông, cũng sợ hãi vô cùng.

Công Thúc Liêu nhắm mắt lại, sau một lát bình tĩnh lại, nhẹ giọng hỏi:

- Quân Hầu, bây giờ ngài đã hiểu dụng ý của ta chưa?

Lưu Khám đưa thư cho Tiêu Hà, Tiêu Hà xem qua, không nói năng gì.

- Muốn đoạt được, trước phải tới!

Lưu Khám nhẹ giọng nói:

- Tiên sinh muốn ta trình lá thư đầu hàng này, là để tạo mối quan hệ gần gũi hơn với bách tính Quan Trung, không biết có đúng không?

- Nếu ta đoán không sai thì, sau khi Triệu Cao đánh Công Tử Anh, giết Chương Hàm, chẳng bao lâu, Quan Trung ắt sẽ gặp phải tình cảnh nguy cấp. Đến lúc đó, bọn họ nhất định sẽ tìm cách cầu cứu viện binh. Mà Quân Hầu chiếm cứ vùng Hà Nam, đấy chính là lựa chọn hàng đầu của Triệu Cao. Quân Hầu có thể lấy tư thái cần vương, tiến vào Quan Trung.... . Khi đó, bách tính Quan Trung đương nhiên sẽ chào đón, Quân Hầu có thể thuận thế giết Triệu Cao, thay đổi thời thế.

Nhưng mà, nước Tần dùng luật pháp cai trị Quan Trung đã hai trăm năm nay, Quân Hầu còn phải thận trọng, làm thế nào để bình ổn tâm tư dân chúng trong Quan Trung.

Tự cổ âm dương tương sinh, cương nhu kết hợp... Quân Hầu đã có thể ngộ ra điều kì diệu trong đó, tự khắc hiểu rõ, cái đạo lí thống trị vừa cương lại vừa nhu này.

Đấy là Công Thúc Liêu đang nhắc Lưu Khám, Doanh thị thống trị Quan Trung, từ Thương Quân cải cách đến nay, vô cùng mạnh mẽ.

Có thể là một thời, không thể là một đời, không phải là nói phát luật này không đúng, mà là phải nắm giữ có lỏng có chặt, cương nhu hòa hợp mới được.

Lưu Khám nhớ lại trong lịch sử, ước pháp tam chương của Lưu Bang ở Quan Trung.

Đương nhiên là sau khi Lưu Bang chiếm được thiên hạ, luật pháp đại Hán không chỉ có ba chương. Ở một mức độ nào đó, luật pháp đại Hán vẫn kế thừa một số ưu điểm của gia pháp, lại kết hợp với tư tưởng của nho gia và đạo gia, mới dần dần hoàn thiện. Cái gọi là ước pháp tam chương đó, chả thà nói đó là một thủ đoạn bỡn cợt của Lưu Bang. Nhưng điều này cũng hoàn toàn chứng minh lời của Công Thúc Liêu, trị quốc cần có chặt có buông, cương nhu kết hợp.

- Trị đại quốc, như nấu cá nhỏ?

Một nụ cười thấp thoáng hiện lên trên gương mặt Công Thúc Liêu.

Tuy ông cười rất khó coi, nhưng điều đó chứng minh rằng, Lưu Khám không hề hiểu sai.

-Tiên sinh chịu khó nghỉ ngơi, đừng vận động nhiều nữa.

Lưu Khám ghé sát tai Công Thúc Liêu, nói khẽ:

- Chuyện của Thiệp Gian tướng quân, ta đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Như trước đã nói, để lãnh quân cánh hữu trấn thủ Tịnh Châu; Chung Ly Muội sắp đảm nhiệm Tả Lĩnh quân Ưng lang tướng, kinh lược Sơn Đông. Ta sẽ đích thân lĩnh trung quân, nhất định sẽ chiếm được Quan Trung kính dâng lên tiên sinh.

Công Thúc Liêu nhắm mắt lại.

Điều này có nghĩa là:Ta mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi.

Lưu Khám liếc nhìn Tiêu Hà và Lữ Tu một cái, ba người rón rén đứng lên, đi ra khỏi phòng.

Lúc sắp ra khỏi cửa, Công Thúc Liêu đột nhiên lại nói:

- Quân Hầu, thời cơ sắp đến rồi, phải chuẩn bị cho sớm, phục quốc phải thuận theo thiên mệnh!

Lưu Khám khẽ gật đầu, chợt tỉnh ngộ ra.

Hắn đứng ở cửa cúi đầu sát đất chào, nhẹ nhàng lui ra khỏi phòng.

Phục quốc, thời cơ rốt cuộc đã chín muồi chưa?

Mấy người như Lữ Tu ở lại chăm sóc Công Thúc Liêu.

Lưu Khám kêu Vương Cơ thông báo cho nội trạch, bảo với Khám lão phu nhân rằng hắn đã trở về.... .

Chỉ là hắn bây giờ vẫn không có cách nào qua vấn an được, bởi vì những chuyện phải làm, còn đầy ra đấy. Tiêu Hà và Lưu Khám bước vào trong thư phòng, ai ngồi chỗ nấy.

Tiêu Hà nói:

- Chủ công, có ba tin vui, trước tiên báo cho Vu Quân Hầu biết.

- Xin tiên sinh cứ nói.

- Thứ nhất, Tịnh Châu vẫn cày bừa vụ xuân bình thường, trải qua mấy tháng nghỉ ngơi và phục hồi, số người đã tăng lên đến năm vạn người.

Theo dự đoán của lão Tào, chỉ cần không có thiên tai gì lớn, đến cuối năm, số lương thực Tịnh Châu thu hoạch cũng có thể cung ứng cho mười vạn người.

- Rất tốt!

Lưu Khám gật đầu không chút biểu cảm, không ý kiến gì.

- Thứ hai, Ngô Thần đã nộp kế hoạch xây dựng khu vực Diêm Trì rồi.

Bởi vì lúc ấy Quân Hầu đi thẳng đến Nhạn Môn đàm phán với Thiệp Gian tướng quân, nên chưa thể kịp thời thông báo được. Công thúc tiên sinh và tôi cả gan quyết định, phê chuẩn kế hoạch xây dựng Diêm Trì của Ngô Thần. Hôm nay đã bắt đầu khởi công xây dựng, theo công báo Ngô Thần hôm qua đưa tới, tất cả đều ổn cả.

Việc xây dựng Diêm Trì, đã thu hút gần ba vạn người dân địa phương đi khởi công trước.

Dự tính đầu xuân năm sau, chúng ta có thể tự cung cấp muối ăn rồi. Đồng thời, Ngô Thần còn chuẩn bị lấy Diêm Trì làm chỗ dựa, tăng cường lực xây dựng. Trong báo cáo của hắn nói, dự tính có thể trong vòng ba năm, số người vùng Diêm Trì sẽ tăng từ năm vạn lên tám vạn người.... tất cả kế hoạch đều ở đây.

Tiêu Hà nói xong, cầm một cuốn công văn bày ra trước mặt Lưu Khám.

Lưu Khám vẫn không truyện trò, trầm tư không nói.

- Chuyện thứ ba là, dựa theo luật hộ tịch mới phổ biến, các nơi đã bắt đầu cắt tỉa.

Nhưng mà trước mắt vẫn còn chút trở ngại, nhưng mấy ngày trước, Chung Ly tướng quân mượn cơ hội tẩy trừ hương thân hào tộc Nhạn Môn Quận, những nhà giàu có khắp các nơi đều tranh nhau thay đổi thái độ. Thống kê theo luật mới thì, trước mắt đã lược ra được bảy mươi tám vạn người. Trong đó chưa tính người trong Vân Trung quận và Nhạn Môn quận, nếu gộp lại, nhân khẩu ba quận vào khoảng từ hai mươi bảy đến ba mươi vạn, ước khoảng một trăm năm mươi vạn người.

*****

- Hả?

Lưu Khám ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc.

Vốn tưởng lược ra trăm vạn nhân khẩu đã kinh khủng lắm rồi, ai ngờ...

Hắn mỉm cười:

- Theo ta thấy, áp lực thường có thể trở thành động lực. Sĩ thân hào tộc ở biên cương phía bắc, lại bớt chút áp lực, phải là nhiều hơn tí mới đúng.

Nói xong, hắn dẹp công văn qua một bên.

- Tiêu tiên sinh à, nói hết tin vui rồi, nên đến tin xấu đi thôi!

Tiêu Hà sắc mặt có chút thay đổi, có phần hơi ngượng ngùng.

Y do dự một chút, lấy ra một phong thư, đưa cho Lưu Khám.

- Quân Hầu, Ly Khâu đi rồi!

- Hả?

- Sau khi nhận được thư của Quân Hầu, đêm đó Ly Khâu đã tìm đến ta.

Hắn nói, hắn không hận Quân Hầu. Chuyện của Cái Nhiếp, hoàn toàn không liên quan gì đến Quân Hầu. Nhưng tất cả hiệp nghĩa mà Quân Hầu nói, hắn không biết rõ lắm, cũng không hiểu. Cho nên muốn ra ngoài học hỏi, nghĩ cách hiểu ý nghĩa thực sự của cái hiệp chi đại giả mà Quân Hầu nói. Nhưng lúc sắp đi, hắn cầu xin Quân Hầu buông tha cho Cái Nhiếp.... Trong lúc suy nghĩ, tâ đã viết một bức thư, kêu hắn đích thân đến Nhạn Môn quận.

- Thật không ngờ rằng....

Theo bước chân của Ly Khâu, bây giờ hắn cũng đến Nhạ Môn quận rồi.

Trong lòng Lưu Khám lúc này vẫn cảm thấy có chút hụt hẫng.

Ly Khâu đi rồi, đi lựa chọn con đường hiệp nghĩa cho chính mình rồi! Tuy sớm có sự chuẩn bị cho chuyện này, nhưng Lưu Khám vẫn hi vọng Ly Khâu có thể ở lại. Dù sao thì, con người Ly Khâu cũng không tệ, ban đầu khi Lưu Khám đưa hắn từ Ô Thị Bảo ra, lại không nghĩ rằng, sẽ có ngày hôm nay.

- Thôi, đi thì đi đi....

Lưu Khám nghĩ ngợi một chút, lại nói:

- Ngươi lập tức phái người đi Nhạn Môn quận, nói với Chung Ly, đừng ngăn cản thấy trò Cái Nhiếp, hãy để cho họ đi.

Cái Nhiếp mất đi một cánh tay, đã không đáng để lo.

Lưu Khám cũng không muốn cạn tàu ráo máng, cũng chả thèm so đo tính toán.

Trước mắt hắn còn quá nhiều việc chờ xử lí... có việc có thể giải quyết, nhưng có việc, lại không biết nên giải quyết thế nào.

Sau khi tiễn Tiêu Hà đi, Lưu Khám ngồi một mình trong thư phòng, lấy một cuốn công văn từ trong ống trúc ra, bắt đầu trải lên mặt bàn.

Công văn do Tần Đồng bí mật chuyển tới, trong đó ghi chép lại rất tỉ mỉ, những hướng hành động của Lưu Cự.

Đúng vậy, đúng là Lưu Cự!

Thực ra từ hai tháng trước, khi Lưu Khám vẫn còn ở Quảng Võ thành, cũng nhận được một bức mật thư.

Trong thư báo cáo: Vào một ngày nào đó, Lưu Cự đã gặp một người.

Xem hành trang, không phải là người địa phương, cùng nói chuyện với Lưu Cự suốt một lúc lâu. Sau đó sau khi chia tay, Lưu Cự đầy lòng tâm sự.

Theo những gì Hắc y vệ nghe ngóng được, người đó mua một căn nhà nhỏ trong thành Cù Diễn, làm nghề buôn bán nhỏ.

Căn cứ vào điều tra của sở hộ tịch, người này tên là Trương Thành, là người Thành Phụ.

Đây vốn chỉ là một chuyện vô tình, nếu xảy ra với người khác, cũng chẳng là gì. Tha hương ngộ cố tri mà, là chuyện tốt. Nhưng chuyện này lại xảy ra với Lưu Cự, thì lại không bình thường nữa. Hắc y vệ cũng không biết lai lịch của Lưu Cự, vì thế lúc đầu cũng không thèm để ý.

Thế nhưng sau đó, họ phát hiện Lưu Cự và Trương Thành thường xuyên gặp nhau.

Điều này đã thu hút sự chú ý của Hắc y vệ.

Sau đó nữa, Lưu Khám cũng nhận được tin tức, sai người chuyển giao cho Công Thúc Liêu xử lý. Khi đó sức khỏe của Công Thúc Liêu vẫn khá ổn, vì thế rất dễ dàng phát hiện ra vấn đề bên trong đó, tiếp tục cho Hắc y vệ tăng cường giám sát Lưu Cự và Trương Thành, đồng thời ghi chép hết ngôn hành.

Ngày mười bảy tháng hai, Cự gặp Thành.

Ngày hai mươi mốt tháng hai, Thành đến nhà, Cự không xuất hiện.

Ngày hai mươi lăm tháng hai, Thành gửi thư cho Cự, chẳng mấy chốc, rời đi.

Ngày một tháng ba, Cự ra cửa tây, tình cờ gặp Thành....

Ngày mười bảy tháng ba, Cự Thành gặp nhau tại suối Kim Sơn, chẳng mấy chốc, tranh chấp, Cự rời đi...

Lưu Khám nhắm mắt lại, để công văn sang một bên.

Nội tình của Lưu Cự hắn biết quá rõ. Trên đời này, kẻ hiểu rõ Lưu Cự không nhiều, Vương Cơ, Khám lão phu nhân, Khoái Triệt, Trình Mạc và cả Quán Anh. Ngoài những người này ra, nếu nói còn có người biết về Lưu Cự nữa, e là chỉ còn có Trương Lương. Trương Lương sinh ra ở Phụ Thành, Trương Thành cũng là người Phụ Thành.... Mối quan hệ bên trong chuyện này, tự khắc không cần giải thích nữa. Vậy Trương Thành xuất hiện ở đây, chỉ nói rõ một vấn đề.

Trương Lương nhận ra Lưu Cự!

Lưu Khám không biết nên xử lí chuyện này thế nào.

Với Lưu Cự, hắn quả thực có chút cảnh giác, nhưng không thể phủ nhận, hắn cũng giống như Lưu Cự mang một tình huynh đệ dị giới ngạo thiên. Ban đầu hắn ở Lâu Thương, lúc giao đấu với Hạng Vũ, bị ám tiễn gây thương tích, Lưu Cự không nói nhiều lời, tóm lấy kẻ đó định báo thù cho hắn, điều này đã nói rõ hết tất cả.

Nhưng cuộc khảo nghiệm thực sự, giờ mới bắt đầu.

Lưu Cự sẽ lựa chọn thế nào đây?

Lưu Khám thực sự vẫn không thông. Nếu đổi lại là người khác, hắn có thể đoán ra đầu mối; nhưng Lưu Cự lại khác, y chân chất vẫn hoàn chân chất, nhưng tâm tư cũng không phải không có. Có lúc, người càng chân thật, lại càng khó đoán ra tâm tư của họ.

Có người gõ cửa thư phòng cộc cộc cộc cộc.

Lưu Khám ngẩng đầu lên nói:

- Vào đi!

Lữ Tu, bưng một cái mâm có bày một bát súp dê đi vào.

- A Khám, lúc bữa tối không đi vấn an mẹ, mẹ biết huynh phải lo đại sự, nên không quấy rầy, mẹ chuẩn bị cho huynh ít đồ ăn này.

Nàng đặt chiếc mâm lên trước mặt Lưu Khám, sau đó ngồi xuống bên cạnh.

Lưu Khám gần một ngày không ăn gì, nhưng không thấy đói chút nào, bát súp thịt hương vị đậm đà tràn ngập, cũng không khiến hắn cảm thấy thèm. Chỉ nhẹ nhàng " uhm" một tiếng, lơ đãng cầm dụng cụ ăn lên. Lữ Tu nhìn bộ dạng của Lưu Khám, không kìm nổi khẽ thở dài một tiếng.

- Huynh như vậy, đại ca cũng như vậy, sao dường như ai cũng có tâm sự vậy.

Lưu Khám khẽ giật mình, quay đầu nhìn Lữ Tu hỏi:

- Đại ca làm sao vậy?

- Bình thường ăn khỏe như thế, nhưng thời gian gần đây, hình như có tâm tư gì đó. Chị dâu nói, huynh ấy thường thức dậy lúc nửa đêm, đứng trong vườn thở than ngắn thở dài. Hôm nay, lúc ăn cơm tối, huynh ấy cũng như con, tâm thần bất định.... mẹ có hỏi, huynh ấy cũng không nói.

Hắn đương nhiên tâm thần bất định rồi, có lẽ lúc này, Lưu Cự cũng đang phiền não!

Lưu Khám khẽ gật đầu:

- Tu nhi, mấy ngày này, ngươi chịu khó bầu bạn với mẹ, chuyện phía tiên sinh, để Bạc Nhi và Thích Cơ phụ trách chăm sóc là được rồi.

Ngoài ra... nàng giúp ta để ý một chút tình hình phía bên chị dâu.

Lữ Tu trước chỉ khẽ giật mình, rồi bỗng dưng im bặt.

Nàng là một cô gái thông minh, cái kiểu trong lời có lời này của Lưu Khám, sao nàng có thể không hiểu ra hàm ý chứ. Bất giác mở to hai mắt, nhìn Lưu Khám.

Lưu Khám vỗ vỗ bờ vai đẹp của nàng:

- Chúng ta từ huyện Bái đi đến tình trạng ngày hôm nay, cũng không dễ dàng.

Càng như vậy, chúng ta càng phải cẩn thận và cảnh giác mới đúng. Ta không có ý gì khác, đại ca huynh ấy.... . sẽ đưa ra sự lựa chọn đúng đắn.

- Lựa chọn?

Lữ Tu nhẹ giọng hỏi:

- Đại ca định lựa chọn cái gì vậy? A Khám, có phải huynh đang che dấu chuyện của ta không?

- Chuyện này để sau hãy nói.

Câu này của Lưu Khám còn chưa phát ra, có tiếng bước chân nặng nề vọng lại từ phía hành lang bên ngoài phòng.

Liền sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, thân hình Lưu Cự như con gấu ngựa xuất hiện trước cửa phòng, chặn kín cái cửa. Bao nhiêu ngày nay không gặp, Lưu Cự trông có vẻ gầy đi, rất tiều tụy, tinh thần cũng lộ ra vẻ mệt mỏi.

- Khám, ta có chuyện muốn nói với đệ!

*****

Những ngày này, cuộc sống của Lưu Cự cũng không dễ dàng gì.

Một bên là chủ cũ cho gọi, còn một bên thì, tuy không phải người thân nhưng còn hơn cả người thân, khiến cho Lưu Cự có chút mù mịt. Đúng như những gì Lưu Khám suy đoán, không thể dùng cách tư duy của Lưu Khám, để xem xét cách nghĩ của Lưu Cự. Lưu Cự rất bộc trực, nhưng cũng chính vì thế, hắn rất dễ đi vào bế tắc. Người ta thường nói hai chữ trung nghĩa, Trương gia có công dưỡng dục đối với hắn, đối mặt với Trương Thành, Lưu Cự khó có thể đưa ra được lựa chọn.

Xem ra tên Trương Thành đó cũng là kẻ nhanh mồm nhanh miệng.

Nói là hiên ngang lẫm liệt, nhưng dường như ở cái thế giới này, Lưu Cự chỉ có một vị chủ nhân duy nhất đó chính là Trương Lương. Sống là người của Trương gia, chết là ma của Trương gia, chôn dưới đất cũng phải làm màu mỡ thêm cho đất Trương gia......

Lưu Cự vốn có chút mờ mịt, bị Trương Thành nói thế, liền cảm thấy dường như mình nợ Trương gia một cái gì đó.

Nhưng chuyện thế này, hắn lại không thể nói với người khác được.

Thứ nhất là sợ bị người khác hiểu lầm, thứ hai là lo, hại đến tính mạng Trương gia.

Hắn càng như vậy, Trương Thành lại càng ép. Nhất là hôm nay Lưu Khám quay trở về, khiến Lưu Cự càng cảm thấy áp lực chưa từng có.

Ngược lại lúc ăn cơm tối, Vương Cơ phát hiện Lưu Cự không bình thường.

Thế là sau khi về phòng, liền gặng hỏi Lưu Cự, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lưu Cự cũng thựa sự không chịu đựng được nữa, nói hết mọi chuyện cho Vương Cơ nghe, quả thật khiến cho Vương Cơ sợ hết hồn.

- Cự, chàng tuyệt đối không được khinh xuất!

Vương Cơ hoảng sợ nói:

- Chàng bây giờ tên là Lưu Cự, không phải là Trương Cẩu. Chàng là người Lưu gia, là huynh đệ của Quảng Võ Quân, cái tên Trương Lương đó là cái thá gì chứ? Cần đến chàng thì đến tìm, khi không cần đến chàng, hắn có rớt được giọt nước mắt nào không? Cự à, chàng là người, không phải là con chó của Trương gia.... chàng hồ đồ cái gì chứ. Chàng nghĩ xem, nếu chàng đi rồi, mẹ sẽ buồn đến cỡ nào đây?

Mẹ tuổi đã già, sức khỏe lại ngày càng yếu.

Nếu chàng lại làm chuyện hồ đồ nữa, làm không khéo lại muốn làm mẹ chết vì tức, chết vì buồn sao?

Lưu Cự lắc đầu như lắc trống bỏi:

- Ta không có....

- Được rồi, thiếp bất kể rốt cuộc chàng nghĩ thế nào, nhưng chàng đã nói chuyện này với Công Thúc tiên sinh hay là đã nói với Quân Hầu chưa?

Lưu Cự thật thà đáp:

- Ta không biết phải làm sao bây giờ, thế nên chưa nói cho ai biết hết.

Vương Cơ thở dài một tiếng:

- Cự à, sao mà chàng lại ngốc đến thế? Nhị đệ vốn có chút kiêng dè, chàng gặp chuyện lớn như vậy, vậy mà ai cũng không chịu nói với? Chàng làm như vậy, chẳng phải là càng khiến cho nhị đệ kiêng dè hơn sao? Đi, lập tức đi nói nói với nhị đệ đi.

- Nhưng mà....

- Đừng nhưng mà nữa, chàng đi ngay bây giờ đi!

Lưu Cự cứ rầu rĩ trên suốt cả đoạn đường từ trong phòng đến thư phòng của Lưu Khám.

Lưu Khám ra hiệu cho Lữ Tu ra ngoài, sau đó khoát tay:

- Đại ca, đệ vẫn luôn chờ đợi huynh tới!

Lưu Cự khẽ giật mình:

- Khám, đệ cũng biết rồi hả?

Lữ Tu lúc này mới đi qua bên cạnh, khẽ nói:

- Đại ca, hai huynh đệ một nhà, có gì khó khăn, cứ nói ra là được rồi.

Huynh không nói, A Khám lại không tiện đi hỏi. Cả hai người đều nén việc này lại, cuối cùng, sẽ ngày càng rắc rối.

Nói xong, Lữ Tu liền đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.... .

Lưu Khám và Lưu Cự đã nói những gì vậy?

Chả ai biết cả.

Lữ Tu chờ trong phòng đến sau nửa đêm, thấy Lưu Khám vẫn chưa trở về, không khỏi có chút lo lắng, thế là lén lút chạy đến thư phòng.

Kết quả là, không đợi nàng kịp chạy tới thư phòng, đã trông thấy hai gã như hai con gấu ngựa đang nâng ly cạn chén trong giếng trời bên ngoài cửa thư phòng.

Theo vẻ mặt của Lưu Khám và Lưu Cự thì hai bên đã hóa giải được nút thắt trong lòng rồi. Uống rượu, rồi chả biết điên điên khùng khùng nói lung tung những gì nữa.

Sáng sớm hôm sau, Hắc y vệ lên đường, tóm cổ Trương Thành.

Lại hai ba ngày nữa trôi qua, vợ chồng Lưu Cự và Khám lão phu nhân, rời khỏi Cù Diễn, đi Quảng Võ thành.

Dùng lời của Khám lão phu nhân là:

- Quảng Võ thành là thái ấp của Khám, cũng là mảnh đất đầu tiên của Lưu gia thuộc về mình, nàng đương nhiên phải đi xem rồi.

Giữa tháng tư, Triệu Cao ở Hàm Dương đột nhiên động thủ, bắt hết vợ con Doanh Anh công tử và Chương Hàm.

Hình như là cùng hôm đó, Tần nhị thế Doanh Hồ Hợi hạ chiếu: phanh thây Doanh Anh, tịch thu hết tài sản giết kẻ phạm tội; cả nhà Chương Hàm, đem tất cả chém đầu thị chúng. Đồng thời, Đình Úy phát chiếu lệnh, tiến về Hàm Đan đuổi bắt Chương Hàm giải về Hàm Dương. Biến cố bất thình lình này, khiến cho tất cả không biết phải làm sao.

Cũng may là lúc quay về Hàm Dương nhậm chức trưởng sử Tư Mã Hân, sau hi biết được tin tức, lập tức ngày đêm xuất phát, chạy tới Hàm Đan.

Tháng năm, Chương Hàm ở Hàm Đan xuất bộ hàng Sở, hai mươi vạn quân Tần buông binh khí trong tay, bị quân Sở tầng tầng lớp lớp bao vây, trở thành tù binh.

Tin tức vừa truyền ra, kinh động cả thiên hạ.

Bất kể ai, sau khi nghe tin này, đều cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Quan Trung lại càng thấp thỏm lo âu, bách tính bôn tẩu bẩm báo, cứ như ngày hôm nay, thay đổi không bằng?

Đối với dân chúng Quan Trung mà nói, hai mươi vạn quân Tần cũng gần có một phần hai mươi phân lượng. Đương nhiên rồi, hai mươi vạn quân Tần này không phải tất cả đều là con cháu Quan Trung, nhưng ít nhất cũng có hai phần ba, đến từ Quang Trung. Điều này đối với bách tính Quan Trung àm nói, tin dữ này đáng sợ đến mức nào?

Trong chốc lát, cách nói Sở vong Đại Tần, lần nữa lại được lưu truyền.

Thanh thế của Hạng Vũ, ngày càng không thể ngăn cản được, địa vị trong chư hầu, không người có thể lay động.

Thay quận, thay huyện.

Yến Vương Hàn Quảng hùng hổ dẫn người ngựa của bộ mình xông vào thị trấn Đại Huyện.

Tên Hàn Quảng này, vốn là tiểu quan của Triệu Quận Thượng Cốc, sau khi Trương Nhĩ, Trần Dư lập Võ Thần làm Triệu Vương, Hàn Quảng liền đầu quân về dưới trướng của Võ Thần. Sau đó bị Võ Thần phái đi trấn an con dân nước Yến. Lại không nghĩ đến chuyệ Hàn Quảng từng là tiểu quan của Thượng Cốc, ngay sau khi đến Yến, đã lập tức có được sự che chở của sĩ thân hào tộc địa phương. Đặc biệt là sau khi Vương Ly binh bại, đám hậu duệ nước Yên, liền ủng hộ lập Hàn Quảng làm Yến vương sống lại, vốn là người hào phú.

Thấy Lưu Khám đứng vững vàng ở vùng Hà Nam, Hàn Quảng không khỏi có chút lo lắng.

Thế là y triệu tập hết tất cả nhân mã các vùng sở thuộc nước Yến, chuẩn bị trong cái vụ vận động phản Tần đầy khí thế này, kiếm chút lợi. Nhưng không nghĩ, sau khi y khởi sự, binh mã Ngư Dương tả Bắc Bình đều tập trung lại, nhưng binh mã Đại Quận trước nay vẫn luôn trung thành với y, lại không chút động tĩnh. Mấy lần thúc giục, phía Đại Quận trước sau vẫn viện cớ lương thảo không đủ, đang tự trù bị để kéo dài, từ chối tiến quân.

Hàn Quảng lúc này thật sự lo lắng!

Thấy thế cục phía bắc Sơn Đông sắp ổn định, nếu y còn vẫn không hành động, e rằng đến canh cũng chẳng có mà húp.

Thế là đích thân đi chọn lấy ba vạn người ngựa, hùng hồn xuất phát. Nếu Đại Quận nghe lời y thì chẳng nói làm gì, nhưng nếu vẫn không chịu nghe lời thì đừng trách y dùng biện pháp mạnh. Xuất phát từ quận Thượng Cốc, Tự Dương, ba vạn đại quân không gặp chút trở ngại trên suốt dọc đường hành quân chém giết Đại Quận, chưa hề gặp chút trở ngại nào.

Quận trưởng Đại Quận Từ Công phái người đưa tới một bức thư: Yến n vương, không phải ta không chịu xuất binh, thực sự là Đại Quận lương thảo thiếu thốn, không thể xuất binh được.

Nếu người không tin có thể đến xem.

Tên Từ Công này, với những gì Hán Quảng đã biết:Nhát gan, tham lam.... .

Ngôn từ trong thư vô cùng khiêm tốn, khiến cho Hàn Quảng -tên tiểu quan ngày xưa cảm thấy đôi chút mãn nguyện.

Quân Yến dựng trại bên cạnh công trình trị thủy cách Đại Quận năm mươi dặm về phía đông bắc, Hàn Quảng mang theo đại tướng Tang Đồ, lãnh ba ngàn kị binh tới Đại Quận.

Cánh cổng Đại Quận mở rộng, nhưng Từ Công vẫn chưa ra đón.

Những người đứng ở cổng thành Đại Quận nghênh đón, là một chàng thanh niên chạc ba mươi tuổi.

Vóc dáng cao hơn bảy thước, thân thể thon gầy mỏng manh. Dưới bộ râu đen lay động, là bộ thanh sam, với một vẻ nho nhã không tả được.

Người thanh niên đó tiến lên, chắp tay nói:

- Hạ quan Lý Tử, tham kiến Vương thượng!

Tướng mạo trẻ trung, rất dễ khiến người ta có thiện cảm.

Đặc biệt là cái khí chất nho nhã này, Hàn Quảng cũng là người có học, vì thế khá thích kiểu người này, một nụ cười dịu dàng hiện lên trên gương mặt.

- Từ quận trưởng sao không tới nghênh đón Cô Vương?

- Bẩm Vương thượng, hai ngày nay quận trưởng bận xoay xở lương thảo, triệu tập binh mã, không may bị nhiễm phong hàn, do đó không thể đích thân ra nghênh đón được. Cho nên mới lệnh hạ quan tới trước nghênh đón. Quận trưởng ở trong thành, đã chuẩn bị xong tiệc rượu, đợi sau khi Vương thượng dùng xong, là có thể mang binh mã quân nhu lên đường.

- Ngươi tên là Lý Tử?

- Vâng!

- Giữ chức gì dưới trướng của Từ Công?

- Hạ quan là Trưởng sử dưới trướng của Từ Công, một tên tiểu tử vô danh, không đáng nhắc đến.

Lý Tử nói xong, tiến lên phía trước dắt dây cương cho Hàn Quảng.

Động tác khiêm tốn này, càng khiến cho Hàn Quảng cảm thấy thỏa mãn, thế là tâm lý đề phòng cũng theo đó mà giảm xuống rất nhiều, chỉ mang theo Tang Đồ và ba trăm thân vệ vào huyện thành. Nếu lúc này Lý Tử nói, huyện thành không thể chứa được nhiều người ngựa thế này, nói không chừng Hàn Quảng sẽ nảy sinh nghi ngờ. Nhưng Lý Tử hoàn toàn không nói gì hết, biểu hiện vô cùng tự nhiên, khiến cho Hàn Quảng nhanh chóng yên tâm.

*****

Một đoàn người đi thẳng tới nha phủ.

Đúng như Lý Tử nói, tiệc rượu đã chuẩn bị thỏa đáng.

Từ Công được một thanh niên đỡ, đứng ở bậc thang trên đại sảnh của phủ.

Trông bộ dạng của hắn, chắc là bệnh thật, thậm chí đến cả đứng cũng cần có người đỡ. Hàn Quảng liền vội vàng tiến lên:

-Từ công à, ngươi thân mắc trọng bệnh, sao vẫn còn đứng đây? Sao không cho người nói rõ tình hình cho ta biết? Cô còn tưởng rằng.... nhớ đến đây, thật là đáng hổ thẹn!

Từ Công ngớp ngớp miệng, dường như định nói gì đó.

Nhưng cuối cùng, không nói ra nổi, chỉ nắm lấy tay Hàn Quảng, ra sức lắc.

- Đại nhân, nên mời Vương thượng nhập tiệc thôi!

- À, mời Vương thượng nhập tiệc!

Lời nói của Từ Công hơi run run, nhưng theo Hàn Quảng nghe thấy thì, điều đó nói rõ rằng hắn bệnh tình nghiêm trọng.

Hai bên tiến vào đại sảnh, chủ khách ngồi riêng rẽ.

Lý Tử ngồi sau Từ Công, khẽ vỗ tay, đám người hầu xếp thành hàng nối đuôi nhau từ bên ngoài đi vào, bưng các loại rượu và thức ăn, bày lên trước mặt Hàn Quảng và Tang Đồ.

Còn đám thân vệ dưới trướng Hàn Quảng, thì được sắp xếp dùng cơm ở nhà ngang.

Từ Công sức khỏe suy nhược, vì thế không nói nhiều, hầu hết thời gian, đều do Lý Tử dâng rượu, mời Hàn Quảng và Tang Đồ.

Rượu qua ba lần, đồ ăn qua ngũ vị.

Ai nấy đều có chút ngà ngà....

Lý Tử đột nhiên đề nghị:

- Thưa Vương thượng, đã uống rượu rồi, sao có thể không có giải trí được chứ? Vị này là kiếm thủ dưới trướng Từ Công, chi bằng mời hắn múa kiếm, uống thêm hứng thú?

Hàn Nghiễm đương lúc cao hứng, gật đầu lia lịa.

Phía sau Từ Công, một người trẻ tuổi khác ở bên còn lại, chau mày lại, trợn mắt hung dữ nhìn Lý Tử.

Hàn Quảng trông thấy vậy, không nhịn được bật cười.

Thoạt nhìn thì, vị Lý trưởng sử và vị kiếm khách này, có vẻ không ăn khớp cho lắm.... Ừ, người này lời lẽ thanh tao nho nhã, cử chỉ lễ độ, cũng là một nhân tài. Lát nữa ta sẽ thẳng thắn nói rõ với Từ Công, phải lấy được người này đi mới thôi. Nếu Từ Công không chịu, thì đổi cho hắn mấy tên kiếm khách khác là được chứ gì.

Vị kiếm khách trẻ tuổi không thật tự nguyện, nhưng lời Lý Tử đã nói ra, mà Từ Công dường như cũng không biểu hiện gì, điều đó có nghĩa là đồng ý.

Thế nên đành đứng dậy lên trước, người hầu dâng lên một thanh kiếm. Hắn đứng giữa sảnh, một đường kiếm quyết, bắt đầu múa. Tang Đồ cũng là kẻ giỏi võ, lập tức vỗ tay lớn tiếng trầm trồ khen ngợi. Có câu, nhà nghề vừa ra tay, là biết ngay có hay không... kiếm pháp của vị kiếm khách trẻ tuổi này, rõ ràng là đã trải qua một thời khổ luyện, nhưng ánh kiếm loang loáng, mềm mại như mình rồng, khiến Tang Đồ ở một bên gật đầu lia lịa.

- Kiếm pháp tuyệt, quả nhiên là kiếm tốt!

Từ Công nét mặt khổ sở, nhưng không có cách nào mở miệng.

Bởi vì, thanh đoản kiếm kề sau lưng ông. Chỉ cần ông có chút bất thường nào, thanh đoản kiếm đó sẽ lấy mạng ông không chút do dự. Mà chuôi kiếm thì, đang ở trong tay Lý Tử. Chỉ thấy ông cười dịu dàng, nhẹ nhàng gật đầu, giơ tay lên, rót rượu cho Từ Công.

Là vô tình, hay cố ý?

Chính vào cái lúc Lý Tử rót rượu cho Từ Công, một ống tay áo rộng lớn đã vô ý quét lên chén rượu trên bàn.

Chỉ nghe một tiếng bộp giòn tan, ánh mắt của Tang Đồ và Hàn Quảng bỗng nhiên nhìn lại. Cũng đúng vào lúc này, vị kiếm khách trẻ tuổi bỗng nhiên quát lên một tiếng lớn, cất bước tiến lên trước, rút kiếm đâm. Ánh kiếm lóng lánh, không đợi Hàn Quảng kịp phản ứng lại, mũi kiếm lạnh như băng đã đâm xuyên ngực hắn.

Một tiếng kêu "ah" thảm thiết, Hàn Quảng một tay ôm chặt lấy ngực, một tay chỉ tên kiếm khách trẻ tuổi.

- Ngươi....

Tang Đồ thấy tình hình không ổn, vươn người định đứng dậy.

Thật không ngờ, gã muốn đứng dậy, nhưng toàn thân không chút sức lực, dường như chốc lát không nhìn thấy gì, rồi tiếp đó bịch một cái co quắp trên nền đất, tên kiếm khách trẻ tuổi kia đi tới bên cạnh, vung kiếm, chặt đứt đầu Tang Đồ. Máu tươi, nhanh chóng nhuộm đỏ một vùng đại sảnh.

Trong sân đình, vọng lại một tiếng kêu thảm thiết.

Lý Tử trậm rãi đứng lên, trầm giọng nói:

- Người đâu, mời Từ quận trưởng về nghỉ ngơi!

Từ ngoài đại sảnh, hai người đàn ông vạm vỡ, một trái một phải, xốc Từ Công đã co quắp trên mặt đất lên.

- Thiếu quân, việc ngài muốn làm, ta đã làm đúng theo những gì ngài dặn, nhưng không biết....

Lý Tử mỉm cười, :

- Từ Công xin cứ yên tâm, ta đã nói rồi, tuyệt đối sẽ không lấy mạng ông. Lý mỗ nói lời giữ lời, sẽ không nuốt lời đâu.

Nhưng mà, cái Đại quận này e là không dung nổi ngài nữa rồi!

Nghe nói Từ Công có quen biết với chủ công của ta, chắc hẳn đồng ý đi một chuyến, đi gặp chủ công ta một lần.

Gia quyến của người, còn cả đám tài sản, đều sẽ trả lại ngài. Đợi sáng sớm ngày mai khởi hành, ta sẽ tiễn ngài tới cổng Nhạn Môn, bái kiến chủ công nhà ta.

Từ Công thở dài một hơi, cười khổ một tiếng, theo chân hai gã đàn ông, trở về phòng.

- Thiếu quân, tiếp theo nên làm thế nào?

Lý Tử trầm giọng nói:

- Quý Tâm, ngươi lập tức lãnh binh mã trong thành xuất kích, giết toàn bộ ba ngàn quân Yến ngoài thành, không sót một tên.

Đêm nay, chúng ta sẽ tuyên thệ trước khi khởi binh.... trước tháng bảy, ta phải có được ba quận của Yến Triệu, vì thiên mệnh " sàm việt" của Dương chủ công.

Lý Tử, chính là tên giả của Lý Tả Xa.

Mà kẻ giết Hàn Quảng và Tang Đồ lại chính là Quý Tâm.

Nhờ ngày đó, hắn theo Khoái Triệt đến Đại Quận, dùng danh nghĩa của tổ phụ, viếng thăm các nhân vật có tiếng ở Đại quận. Điều không ngoại lệ là, người dân Đại quận, nghe nói Lý Tả Xa là cháu Lý Mục, bèn nhao nhao đi theo. Sau đó khống chế Đại quận, thậm chí đến cả quận trưởng, cũng bị bắt.

Hôm nay, Chương Hàm đầu hàng, chính là lúc Lý Tả Xa khởi sự.

Tin tức của Lý Ta Xa ở Đại Quận vẫn chưa kịp truyền đi thì một tin khiến bao người khiếp sợ từ vùng Hà Nam truyền đến....

Ngày mười bốn tháng năm, đại cát.

Lưu Khám leo lên dãy Kim Sơn, tế bái thiên địa, tuyên bố lập lại nước Tây Đường.

Đồng thời cũng lập bài vị của liệt tổ liệt tông Tây Đường, từ sau khi Tây Thị Đường Quốc bị Tây Chu tiêu diệt, con cháu sau này, đều mượn danh tổ tiên...

Từ năm đầu Tây Chu, bắt đầu từ khi Chu Thành Vương tiêu diệt vị vua cuối cùng của Đường quốc, đến sau này sửa phong Đỗ Bá, rồi lại đến con trai Đỗ Bá Đỗ Thấp Thúc, rồi sau đó lưu vong đến nước Tần là Đại sĩ phu, Rồi sau đó, là cha của Lưu Khám là Lưu Phu vì chuyện của Tần Võ Vương mà tháo chạy đến Lạc Dương.

Một loạt những cái tên, hiện ra rõ ràng.

Tây Đường Lưu thị, do Hạ Ngự Long thị sinh.

Lưu, tuy có ý là "giết chóc", lại mang ý "Phủ Việt". Hơn nữa Lưu thị ở lại Tần quốc, bất luận là từ phương diện nào, , cũng đều ứng với câu nói " Ngự long phi thiên, sàm việt đương quốc". Điều này cũng giải thích cho các thể loại Thiên mệnh lúc trước, tất cả đều trở nên nhạt nhòa.

Quan trọng nhất là, Lưu Khám lập lại Tây Đường quốc, khống chế nội vùng con sông lớn, biên cương ngàn dặm đất đai màu mỡ.

Trong chốc lát, lòng người bắt đầu hoang mang....

Nhất là bách tính Quan Trung, càng đặc biệt quan tâm đến mọi động thái của Tây Đường quốc. Ngày hai mươi tháng năm, Tây Đường vương Lưu Khám, hạ lệnh định đô tại Bắc Quảng Võ!

Sau đó Tây Đường quốc lập Tam phủ, thành lập ba quân.

Nguyên đại tướng Đại Tần Thiệp Gian được bổ nhiệm làm Hữu lãnh quân Ưng lang tướng, khai phủ tại Tịnh Châu; đại tướng Chung Ly Muội dưới trướng Lưu Khám, khai phủ tại Nhạn Môn, là Tả lãnh quân Ưng lang tướng. Con trai thượng tướng quân tiền Đại Tần Mông Tật làm Hộ quântướng quân, cháu của thượng tướng quân Đại Tần Lý Tín, làm Thái thú Vân Trung.

Mà Lưu Khám, tự lãnh chức Trung quân Wng lang tướng, lập Quán Anh và Quý Bố làm Tả hữu hộ quân..

Tiêu Hà hỗ trợ Tây Đường quốc vương, bắt tay vào phổ biến tân pháp; cháu của Tả thừa tướng nước Đại Tần trước kia, con trai đại tướng quân Phùng Kính, làm Thái Thú Cửu Nguyên.

Tin tức truyền tới Quan Trung, tám trăm dặm Tần Xuyên lập tức náo động.

Từ khi Tần Nhị Đế đăng cơ đến nay, quan lại Đại Tần lưu vong bên ngoài nhao nhao tìm đến nương tựa. Chẳng vì điều gì khác, mà chỉ vì mấy cái tên Mông Điềm, Phùng Kiếp, Phùng Khứ Tật. Đây không chỉ là lực lượng trung kiên của Tây Đường, đồng thời, những người này cũng là hi vọng của bách tính tám trăm dặm Tần Xuyên.

Mà danh tiếng của Lưu Khám thì nhanh chóng nổi lên ở cái vùng Quan Trung.

Cứ như vậy, Tây Đường quốc dưới sự ồn ào huyên náo, đột nhiên quật khởi.

Rất nhiều người còn đang xem xét, xem xét cái đất nước Tây Đường đột nhiên quật khởi, bước tiếp theo sẽ hành động như thế nào? Là ủng hộ hay là phản đối Đại Tần. Tất cả đều đang chờ đợi, đang xem xét. Trong chuyện này, tất nhiên cũng bao gồm Hạng Vũ đang đóng quân tại Hàm Đan.

Ngày hai mươi bảy tháng năm, Lưu Khám phong Lục Giả làm Lang trung của Tây Đường quốc, phụng mệnh đi sứ Hàm Dương.

Cùng ngày đó, binh mã Đại Quận đánh lén tiêu diệt hoàn toàn ba vạn quân Yến tinh nhuệ bên trị thủy. Lý Tả Xa, cháu của Lý Mục phụng lệnh Tây Đường vương Lưu Khám, chỉ huy đông tiến.

Ngày mười một tháng sáu, công phá trị sở Tự Dương của Thượng Cốc quận.

Mà sáu vạn quân Yến ở lại Thượng Cốc, tất cả đều bị Lý Tả Xa hợp nhất. Hai quận Ngư Dương và Hữu Bắc Bình không đánh mà hàng. Yến quốc, đã bị diệt!

Nếu nói Lưu Khám lập lại Tây Đường quốc là thuận theo ý trời.

Vậy thì Lý Tả Xa cướp được ba quận của Yến, Triệu trong vòng vỏn vẹn không đến một tháng, quy hàng Tây Đường quốc, quả là lửa cháy thêm dầu.

Trong chốc lát, thiên hạ lần nữa xôn xao.

Khi Lưu Khám lập Tây Đường quốc, mọi người còn có thể không coi trọng.

Nhưng sau khi Lý Tả Xa cướp ba quận Yến Triệu, ai nấy đều hoảng sợ phát hiện, trong vòng hai tháng ngắn ngủi, Tây Đường đã nắm trong tay sáu quận phương bắc. Thực lực đột nhiên tăng, khiến cho các nước chư hầu Sở, Ngụy, Tề, Triệu đều bị sự thay đổi bất ngờ này làm cho sợ đến mức ngây ra!

Mà Hàm Dương ở bờ sông Vị Thủy cũng không thể không thay đổi thái độ, lại xem xét lại cái nước Tây Đường quật khởi này.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-267)


<