Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Hình đồ - Hồi 239

Hình đồ
Trọn bộ 267 hồi
Hồi 239: Tranh đoạt Cửu Nguyên (2)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-267)

Nàng và Nhạc thúc an ủi những tiểu hài tử kia, đợi tới khi bọn nhỏ đều ổn định tâm tình, liền nhao nhao lên ngựa, trở về doanh địa.

Lúc này, trong này trong đại doanh gà bay chó chạy, vô cùng hỗn loạn.

Lưu Khám mang theo Lưu Tần đã bất tỉnh trở về doanh trướng, khiến rất nhiều người sợ hãi. Nửa người Lưu Tần đều là máu tươi, Lưu Khám cũng máu me đầm đìa, đặc biệt là sắc mặt, giống như dã thú muốn ăn thịt người. Lữ Tu và Khám phu nhân đã bị kinh động, ngay cả Công Thúc Liêu đang nằm trên giường bệnh cũng bị kinh động... Rất nhiều người liền tụ tập bên ngoài đại trướng, cả đám châu đầu ghé tai lắng nghe.

An Kỳ và Lưu Khám đang trong đại trướng trị thương cho Lưu Tần.

- Quân Hầu, tính mạng của tiểu công tử không đáng ngại, chỉ là...

- An Kỳ tiên sinh, tiên sinh nói đi!

- Tiểu công tử bị chặt đúng gân tay, chỉ sợ cái cánh tay này, sau này sẽ bị liệt.

Sắc mặt Lưu Khám xám xanh, uhm một tiếng. Hắn ngồi bên cạnh Lưu Tần, vươn tay ra khẽ vuốt vuốt gò má Lưu Tần, trong ánh mắt toát ra vẻ đau xót.

- An Kỳ, đi nói cho mọi người biết, Tần Nhi không việc gì, đứng quá lo lắng... Mặt khác, lệnh cho đám người Lý Thành, Giả Thiệu đến đây, và cả đám người Thích Chi, Quý Bố, Chung Ly Muội.... nữa.

An Kỳ đáp ứng, đi ra ngoài đại trướng.

Một đám người lập tức xông tới, nhao nhao hỏi thăm.

An Kỳ nói:

- Tần công tử không đáng ngại, Quân Hầu mời Lý Tư Mã, Giả Tư Mã, và các vị tướng quân đi vào bàn bạc.

Lão phu nhân, người đừng vội, Quân Hầu nói, lát nữa sẽ dẫn Tần công tử tới gặp người. Phu nhân, đừng để lão phu nhân thêm lo lắng.

Cháu của Khám lão phu nhân, cũng là con của Lữ Tu. Thế nhưng, nghe nói như thế, mọi người không có ai phản bác, được Bạc nữ, Lưu Nguyên đỡ lấy rời đi.

Công Thúc Liêu vào lúc này đột nhiên cười cười, khẽ gật đầu một cái, để Thích Cơ nâng đỡ, đi về phía trướng bồng của mình.

Thích Cơ trước kia vốn phụ trách chăm sóc Khám lão phu nhân, nhưng sau khi đại quân rời khỏi Lâu Thương, Khám lão phu nhân sai Thích Cơ chuyên môn phụ trách chăm sóc Công Thúc Liêu. Dù sao Công Thúc Liêu cũng đã lớn tuổi.

Mặt khác, giữa Thích Cơ và Tư Mã Hỉ, trên cơ bản đã có tình cảm. Tư Mã Hỉ theo mức độ nào đó mà nói, xem như là bán đệ tử của Công Thúc Liêu. Về phương diện khác, Thích Cơ đã trưởng thành, dáng vẻ càng toát lên vẻ xinh đẹp đẫy đà, thân thể thướt tha, eo nhỏ mềm mại như lá liễu, da thịt trắng nõn, ánh mắt câu hồn đoạt phách... Lữ Tu cảm thấy, giữ lại Thích Cơ bên người cũng không phải chuyện tốt.

- Công công, Tần nhi bị thương, ngài cười cái gì?

Trên đường trở về, Thích Cơ không kiềm chế được, nhẹ giọng hỏi Công Thúc Liêu.

Công Thúc Liêu mỉm cười nói:

- Ta cười, nếu như Quân Hầu chuyện gì cũng quyết đoán như thế này thì tốt.

- Công công, ngài nói vậy là có ý gì?

Công Thúc Liêu trở lại trướng bồng, rồi nằm xuống. Lúc này Thích Cơ hâm nóng một bầu rượu cho ông, rồi rót một ly.

- Muốn thành đại sự, cần phải quyết đoán.

Lưu Quân Hầu tâm địa tốt, cũng thông minh, biết lắng nghe người khác khuyên nhủ, hơn nữa trí tuệ không tồi, có thể chiêu hiền đãi sĩ... Nhưng hắn có một vấn đề, từ trước tới nay, vấn đề vẫn luôn luôn tồn tại, và vô cùng nghiêm trọng.

Hắn đôi khi, không đủ quyết đoán.

Có thể lắng nghe ý kiến của người khác... Uhm, đối với chuyện hắn tiếp thu ý kiến của mọi người, vốn là chuyện tốt. Nhưng nếu như việc gì cũng phải nghĩ đi nghĩ lại, tiếp thu ý kiến của đám đông, sẽ mất đi tính quyết đoán. Đây không phải chuyện tốt, đại trượng phu muốn làm thì phải làm!

Thích Cơ gật gật đầu:

- Công công, ngài vừa nói Quân Hầu đã quyết làm chuyện gì?

- Ha ha, nếu như ta đoán không nhầm, e là Quân Hầu chuẩn bị muốn dụng binh rồi. Ít ngày nữa, Cửu Nguyên chắc chắn phát sinh chuyện lớn.

- Thế nhưng...

- Thích Cơ, ngươi muốn nói chính là, Quân Hầu bỗng nhiên thay đổi kế hoạch, có thể xảy ra vấn đề, đúng không?

Thích Cơ nhẹ nhàng gật đầu:

- Chẳng qua ta cảm thấy có chút vội vàng, không thỏa đáng cho lắm.

- Muốn nói ổn thỏa, Quân Hầu trước kia lên kế hoạch rất ổn thỏa, nhưng đã trì hoãn thời gian dài... Có một số việc mới đầu thỏa đáng, nhưng trì hoãn thời gian dài ngược lại có thể trở nên không thỏa đáng. Ta thực ra cảm thấy, tuy cấp bách một chút, nhưng chưa hẳn là chuyện xấu.

Thích Cơ sau khi nghe xong, liền rơi vào trầm tư.

- Ta muốn khởi binh, các ngươi có gì muốn nói?

Lưu Khám ôm Lưu Tần đang hôn mê trong ngực, ngưng mắt nhìn mọi người nói:

- Ta không muốn đợi nữa, ta muốn quận Cửu Nguyên, hơn nữa muốn ngay lúc này!

Kỳ thực, trước khi Lưu Khám triệu tập mọi người đến, mọi người đã phần nào đoán ra manh mối.

Lữ Thích Chi đứng dậy hô lớn:

- Quân Hầu, Tần nhi là cháu ngoại của ta, Ô Thị bảo ngông cuồng như thế khiến người ta khó có thể chịu đựng. Ta xin một quân lệnh, nguyện thống lĩnh một phần trọng binh, suốt đêm đi tới Ô Thị bảo. Không giết sạch Ô Thị bảo, khó giải trừ mối hận trong lòng Lữ mỗ ta.

- Tiểu Trư, nếu bôn ba ngàn dặm, Binh xa của ngươi sao có thể sánh bằng Hắc Kỳ Quân của ta?

Quán Anh nghe vậy, lập tức không tán thành.

Nhạc Thúc đã điều tra rõ lai lịch của gã thanh niên có ý định cướp ngựa Xích Thố.

Gã tên là Ô Đình Uy, là cháu trai duy nhất của Ô Thị Khỏa. Chỉ có điều, Ô Đình Uy cũng không ở Ô Thị bảo, mà phần lớn thời gian, đều ở lại Cù Diễn. Lần này, gã phụng mệnh Ô Ứng Nguyên, chuẩn bị trở về mừng lễ năm mới, thuận tiện chuẩn bị thượng thọ Ô Thị Khỏa.

Nếu như chúc thọ, dĩ nhiên cần lẫn vật. Ô Đình Uy đang đau đầu vì chuyện này, không ngờ vừa vặn thấy Lưu Tần cưỡi ngựa Xích Thố, gã liền nảy lòng cướp đoạt.

Lưu Khám vốn không muốn trở mặt với Ô Thị vào lúc này... Nhưng nếu như đã trở mặt, vậy cần phải dứt khoát. Ô Thị bảo có thực lực không nhỏ tại quận Cửu Nguyên. Nghe nói trong vòng hai năm, Ô Thị Khỏa đã chiêu mộ hơn một nghìn Vong đồ, trong đó có không ít tù phạm bị lưu đày tới bắc cương, còn có đảo binh chạy từ quân đội ra... Thậm chí, y thậm chí thông qua Trương Tái, mua chuộc tướng lính trong quân.

Có một số quan quân vi phạm quân kỷ, theo luật đáng chém, Ô Thị Khỏa đều bỏ tiền ra mua. Trương Tái cầm tiền, trên danh sách người kia cho dù phải chết, cũng biến thành thành viên trong Ô Thị bảo.

Mà hết thảy các chuyện này đều làm sau lưng Vương Ly. Vương Ly chỉ lo luyện binh chiến tranh, những chuyện thế này xem như không quá rõ ràng. Trương Tái cũng bí mật thu mua một ít tướng lĩnh, trên dưới liên thủ, khiến Vương Ly càng không thể biết rõ. Đại quân Bắc cương, lại biến thành thị trường thịt người của Ô Thị Lô.

Lữ Thích Chi và Quán Anh tranh chấp, khiến những người khác đứng ngồi không yên. Nhâm Ngao và Lữ Thích Chi đều xuất thân từ huyện Bái, xem như người một nhà, cho nên đứng cùng một chỗ; Quán Anh, Lý Tất, Lạc Giáp đều là kỵ quân, đương nhiên cũng kết đồng minh. Quý Bố yên lặng một bên, còn Chung Ly Muội mặt lạnh như tờ, nắm chặt bảo kiếm trong tay, nhưng không lên tiếng.

Về phần Lý Thành, Đồ Đồ, công thêm đám người Lý Dĩnh, nhìn thấy song phương cứng cổ cãi lộn, cũng không biết khuyên giải thế nào cho phải.

- Ô Thị bảo chẳng qua chỉ là một đám ô hợp, dù có vạn người, cũng có gì đáng sợ?

Lưu Khám ngẩng đầu, lạnh lùng nói:

- Ô Thị bảo là của ta, ai cũng không tranh được. Năm đó, ta để Ô Thị Khỏa đến Cửu Nguyên, phải do một tay ta giải quyết. Chỉ là, khai chiến với Ô Thị bảo, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới quận Cửu Nguyên. Cho nên việc cấp bách chính là, nhất định phải chiếm được Thần Mộc Quan, thành Cửu Nguyên, Bắc Quảng Võ, mà thành Cù Diễn ngay trước mắt.

Tiểu Trư, ta cho ngươi một quân lệnh, cùng hợp binh với Nhâm Ngao, lập tức lên đường công kích thành Bắc Quảng Võ, trong ba ngày phải chiếm được thành. Đó là đất phong của ta, không biết ngươi có bản lãnh này hay không?

Lữ Thích Chi nghe vậy, cùng Nhâm Ngao bốn mắt nhìn nhau, đồng loạt tiến lên một bước, chắp tay nói:

- Nếu trong vòng ba ngày không chiếm được Bắc Quảng Võ, nguyện xin dâng đầu tới gặp chúa công.

- Quán Anh, Lý Tất, Lạc Giáp, ba người các ngươi thống lĩnh Hắc Kỳ Quân xuất kích, cướp lấy Thần Mộc Quan, khống chế quan ải mà thần không biết quỷ không hay. Không có mệnh lệnh của ta, không được phép ra vào. Nhớ kỹ, phải hành động thần không biết quỷ không hay... Chuyện này, đối với ba người các ngươi, quả thực không phải vấn đề quá khó.

- Quân Hầu yên tâm, chúng ta nhất định có thể cướp Thần Mộc Quan thần không biết quỷ không hay.

- Quý Bố!

- Có mạt tướng.

- Ngươi đốc quân mang xe ngựa, dê bò đi về phía bắc... Chờ tới khi ta lấy được Ô Thị bảo, ta muốn ngươi lập tức dùng xe ngựa, không chế Độ Khẩu Lâm Hà.

- Mạt tướng, tuân mệnh!

- Chung Ly!

- Có mạt tướng.

- Ngươi dẫn theo ba nghìn nhân mã, mang theo giáp nhẹ xuất kích. Trong vòng mười ngày, phải chiếm được thành Cửu Nguyên.

Hiện tại Phùng Đường đang trong thành Cửu Nguyên, ngươi có thể liên hệ với y trước. Nếu như không cần đụng binh đổ máu, đương nhiên tốt hơn rồi... Sau khi chiếm được Cửu Nguyên, lập tức tiếp cận Vân Trung.

Giả Thiệu, ngươi phái người đến Nguyên Võ trước, lệnh cho Mông Khắc chiếm lấy Vân Trung... Trước khi Vương Ly nhận được tin, phải khống chế Độ Khẩu Hoàng Hà, chiếm lĩnh núi Câu Chú. Lệnh Mông Khắc ở lại núi Câu Chú, xây dựng quan ải. Nếu như Vương Ly dẫn binh trở về, cần phải ngăn chặn y lại.

Núi Câu Chú chính là nơi thành lập Nhạn Môn Quan ở hậu thế.

Bắt đầu từ thời Triệu Vũ Linh Vương, núi Câu Chú đã trở thành khu vực chiến lược quan trọng. Nhưng bởi vì nhiều nguyên nhân, cho nên núi Câu Chú không xây dựng quan ải, đương nhiên cũng không có Nhạn Môn Quan. Lưu Khám đóng quân trên núi Câu Chú, khiến Nhạn Môn Quan xuất hiện sớm bảy trăm năm. Nơi đây hiểm yếu, vì thế có thể nói: Một người trấn giữ quan ải, vạn người không thể đi qua.

- Mặt khác, nghĩ cách liên hệ với Khoái Triệt, nói cho y biết tình hình có biến, để y mau chóng trở về. Mang binh mã trở về hay không, không quan trọng, quan trọng chính là cần y trở về... Thực sự không được, dùng vũ lực trói về cho ta. Tần Đồng, ngươi xử lý việc này.

Lưu Khám liên tiếp phát hành mệnh lệnh, tất cả mọi người đều nhao nhao đứng dậy, chắp tay tuân mệnh.

- Khởi bẩm Quân Hầu!

Ngoài trướng đột nhiên có một tiểu giáo tiến đến bẩm báo:

- Cù Diễn Trưởng mang người tới, đang đứng ngoài doanh trại cầu kiến.

Cù Diễn Trưởng?

Lý Thành cười nói:

- Xem ra, muốn đến cầu tình đây!

- Lão tử không gặp, sai người chém đầu tên tiểu tử Ô Gia kia, đưa cho y là được...

- Khoan đã!

Nhạc Thúc ngoài cửa đại trướng, một mực im lặng, đột nhiên đứng lên lớn tiếng ngăn cản:

- Quân Hầu, đừng vội giết tiểu tử Ô gia, Nhạc Thúc có một kế, giúp Quân Hầu dễ dàng thâu tóm Cù Diễn.

Từ khi Nhạc thúc quy phục Lưu Khám, một mực làm tùy tùng bảo vệ Lưu Khám, rất ít khi bày mưu hiến kế, hôm nay đột nhiên đứng ra, thực ra khiến Lưu Khám có phần kinh sợ.

- Tiểu Nhạc, ngươi muốn làm gì?

Xa Ninh sợ Lưu Khám phẫn nộ, vội vàng đứng ra.

Nhạc Thúc ưỡn ngực, đứng trước mặt Lưu Khám...

Lưu Khám cười cười:

- Ta không quá hứng thú mời gã Cù Diễn Trưởng kia đến, chỉ là ngươi đã có lời, ta sẽ phong ngươi làm Trưởng Sử, thâu tóm Cù Diễn cho ta.

Đám người Lý Thành, ai lấy cũng kinh ngạc nhìn Lưu Khám.

Chuyện này, không khỏi có phần quá qua loa...

Thế nhưng Nhạc Thúc lại cười vui vẻ, chắp tay nói:

- Quân Hầu không cần ra mặt, chậm nhất sáng mai, Nhạc Thúc sẽ khiến thành Cù Diễn mở rộng cửa, hoan nghênh Quân Hầu.

*****

Sắc mặt Xa Ninh lập tức đỏ bừng.

Uy hiếp, chưa cần nói tới. Chỉ là thua cuộc mà thôi...

Sau khi vừa gia nhập đội quân của Lưu Khám, Xa Ninh nghe người ta nói, trong đội quân này, võ nghệ cao nhất, lực sát thương mạnh nhất không phải Lưu Khám, mà là cự hùng trong tam hùng tại Lâu Thương – Lưu Cự. Thậm chí võ nghệ của Quán Anh tuy không kém Xa Ninh, nhưng ngoại trừ Lưu Khám, nhiều nhất chỉ xếp thứ ba. Cái này còn chưa tính đến Ly Khâu, nếu bàn về quyền thuật, Ly Khâu có thể đứng thứ ba.

Hai người còn lại, một người chính là Lưu Cự, một người là Lưu Tín tại Ba Thục.

Tuy Xa Ninh lớn tuổi, nhưng tâm tư tranh cường háo thắng lại không giảm bớt chút nào. Mười năm trước, Xa Ninh từng lĩnh giáo võ nghệ của Lưu Khám.

Mười năm trước, Xa Ninh sàn sàn với Lưu Khám.

Nhưng mười năm sau, Xa Ninh hiểu rất rõ, lão không còn gân cốt, thực sự không phải đối thủ của Lưu Khám.

Nhưng điều này không có nghĩa lão sẽ tán thành Lưu Cự. Vì vậy vào một buổi sáng sớm tại doanh trại Đồng Đê, Xa Ninh vì đám người Quán Anh khiêu khích, lao không quản mưa gió tìm đến chỗ Lưu Cự hàng ngày thường luyện võ. Kết quả, lão chỉ tiếp được sáu gậy của Lưu Cự thì hạ khí giới chịu thua.

Hơn nữa, còn bị Lưu Cự buộc ký điều ước bất đắc dĩ... Nếu không, Lưu Cự sẽ "tuyên dương chiến tích" của lão.

Xa Ninh là người thành danh nhiều năm, nếu như chuyện Lưu Cự dùng chưa đến mười kích đánh bại mình, chẳng phải mất thể diện sao?

Lần này Lưu Tần bị thương, có thể sau này phải phế bỏ một cánh tay.

Lưu Cự sao có thể không giận?

Chỉ là, Lưu Cự biết, Lưu Khám chưa chắc đồng ý cho Lưu Cự y tham chiến, dù sao nhiệm vụ quan trọng nhất của y chính là bảo vệ người nhà. Đừng nghĩ Lưu Cự thẳng thắn, mà coi y là kẻ ngốc. Y không trực tiếp tìm Lưu Khám khiêu chiến, mà đi tìm Xa Ninh, để Xa Ninh nói tốt giúp y một phen.

Cái này gọi là, tính mạng có giá, còn chữ tín là vô giá,

Xa Ninh đã tới rồi!

Nhìn bộ dáng Xa Ninh, Lưu Khám cười khà khà.

Hắn biết rất rõ chuyện giữa Xa Ninh và Lưu Cự.

- Đã như vậy, lão nói cho đại ca ta biết, tý nữa xuất phát, ta sẽ không đợi y.

Xa Ninh thở phào một cái, vội vàng chắp tay thi lễ, quay người muốn rời đi. Nhưng Lưu Khám lại nói với y:

- Lão Xa, đại ca ta theo ta xuất chinh, trong nhà không thể không có người trông nom. Nếu như đại ca ta đi, vậy lão hãy lưu lại... Già trẻ nhà ta, tất cả trông cậy vào ngươi!

- Hả?

Xa Ninh nghe vậy, trong lòng có chút sầu não, có chút cảm kích, còn có một tia không phục.

Lão muốn đi chém giết tứ phương, nhưng cũng biết, chính mình đã lớn tuổi, thực sự không thích hợp chạy đường dài. Lưu Khám làm vậy chính là muốn giữ thể diện cho lão; mặt khác, Lưu Khám giao gia quyến để lão bảo hộ, thực sự tín nhiệm, thực sự coi trọng tới mức nào?

Hít sâu một hơi, Xa Ninh lại chắp tay tuân mệnh lần nữa.

- Ô Đình Uy thì cứ giữ lại đã!

Lưu Khám đột nhiên nói:

- Nhớ năm đó, tại thời điểm ta gặp khó khăn, Ô Thị Khỏa thu nhận giúp đỡ ta, bảo vệ ta. Phần ân tình này, nếu như không phải bất đắc dĩ, ta thực không muốn đối đầu với y. Trước hết hãy giữ Ô Đình Uy lại, đối đãi tử tế, đợi ta từ Ngũ Nguyên trở về, rồi sẽ tính tiếp.

- Rõ!

- Về phần Cù Diễn Trưởng...

Lưu Khám cười cười:

- Ta nay xuất chinh, muốn loại bỏ ung nhọt, đang cần một người tế cờ. Dù sao giữ lại cũng lãng phí lương thực, hãy dùng y để tế cờ!

Ngữ khí của hắn rất ôn hòa.

Trong giọng nói nhu hòa này đã toát lên một loại ý chí quả quyết.

Sắc mặt Xa Ninh rất nghiêm nghị, khom người trả lời:

- Rõ!

Lưu Khám hôm nay không phải tiểu tử bán rượu mười năm trước xuất hiện tại thành Tống Tử, cầu xin lão bí truyền ủ rượu Yến nữa. Mười năm, hắn đã trở thành chư hầu một một phương!

Tuyết cỡ bằng lông ngỗng bay lả tả rơi xuống phía dưới.

Gió bắc đến từ phương bác, lạnh lẽo mà hung mãnh, vừa xét qua bình nguyên vô tận liền cuốn bông tuyết nổi lên đầy trời. Quả thực không thể biết rõ, những bông tuyết này, cái nào từ bầu trời đến, cái nào là gió cuốn lên. Trời đất bị tuyết bao phủ, toàn một màu trắng xóa, toàn bộ thế giới có vẻ rối mù, không rõ ràng lắm.

Ô Thị KHỏa ngồi bên cạnh lò sưởi, tay cầm một cuốn sách, tâm tình có chút bồi hồi không yên.

- Ô Tín, Ứng Nguyên đi mấy ngày rồi?

- Khởi bẩm lão gia, đại thiếu gia đã đi bốn ngày.

- Nếu không nhầm, có lẽ phải đến Dương Sơn rồi chứ?

- Tính toán thời gian, hẳn là đã tới! Chỉ là tuyết lớn như vậy, e là không dễ đi, phỏng chừng phải muộn mất hai ngày, nhưng cũng không quá lâu.

Ô Tín, tên thật là Lý Tín.

Chỉ là, Lý Tín này không phải Lý Tín kia.

Y và tổ phụ Lý Thành không có quan hệ gì, vốn là người Khương sinh sống tại Hoàng Hà, về sau bộ tộc bị diệt, trở thành nô lệ, được Ô Thị Khỏa thu mua. Suy tính thời gian, gã Ô Tín này theo Ô Thị Khỏa đã xấp xỉ hai mươi năm rồi, có thể xem như lão bộc trung thành.

Ô Thị bảo có bốn gã gia tướng, bao gồm Quả, Dũng, Trí, Tín.

Nhưng trên thực tế, chỉ có hai người thực sự là nòng cốt Ô Thị bảo, một người là Ô Tín, người kia là Ô Trí theo Ô Ứng Nguyên trở về nước Nguyệt Thị.

Ô Dũng và Ô Quả bị Lưu Khám giết chết, đều gia nhập sau khi Ô Thị Khỏa đến Cửu Nguyên.

Sau khi Ô Thị Khỏa nghe Ô Tín nói xong, y nhẹ nhàng gật đầu:

- Không biết vì điều gì, tối hôm nay, mí mắt ta nháy rất nhiều, tâm thần có chút không tập trung, ngược lại luôn luôn cảm giác giống như có chuyện gì đó không tốt... Ô Tín, Quảng Võ Quân Lưu Khám hôm nay đã đi tới đâu?

- Ba ngày trước, nhân mã của Lưu Khám đã lên đường, quân tiên phong của hắn, trưa nay đã đến Hà Nam Ngạn... Chỉ có điều ta phỏng đoán, tuyết lớn như vậy, e là bọn họ không thể qua sông. Tình hình tại Cù Diễn rất yên tĩnh, không có bất cứ động tĩnh gì. Lão gia, theo ta nghĩ, ngài quá đề cao gã Quảng Võ Quân kia rồi... Hôm nay hắn có thể đã khác xưa, nhưng mang theo nhiều lưu dân như vậy, đã mẻ đầu sứt trán, làm sao có thể gây loạn? Hơn nữa, hắn muốn làm loạn, chẳng lẽ không sợ mấy chục vạn đại quân của Thượng tướng quân sao?

Ô Thị Khỏa tóc tai bù xù, gãi gãi đầu một cái:

- Ta cũng cảm thấy vậy, dù sao mấy chục vạn đại quân Bắc cương của Vương Ly động thủ bình định loạn Sơn Đông, cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Lưu Khám dám mạo hiểm, gây loạn tại Cửu Nguyên sao?

*****

Cũng không biết vì sao, ta cảm thấy tâm tình có chút bất an. Bởi Lưu Khám trước kia có thể sử dụng mấy trăm người ngăn cản mười vạn quân dân tộc Hung Nô...

Ô Tín cười cười:

- Lão gia, đây là chuyện từ thời đại nào rồi hả?

Ta thường nghe ngài nói, trước khác nay khác, tám năm trước Lưu Khám chỉ là một gã Lâu Thương lệnh nhỏ nhoi, đương nhiên còn phải liều mạng cướp lấy công danh; nhưng hiện tại thì sao, hắn có thanh danh, có địa vị, không còn dũng khí như tám năm trước, ta cảm thấy cũng không có vấn đề gì.

Ngài không phải thường nói, danh lợi phú quý là thứ giết người không đao sao? Thử nhìn ngài trước kia tại xã Ôn Nhu, anh hùng ra sao? Vậy mà hiện tại hầu như không còn.

Tám năm trước Lưu Khám có thể dũng cảm hơn người, nhưng không có nghĩa tám năm sau, Lưu Khám hắn cũng là anh hùng!

Ô Thị Khỏa cười cười!

Dùng đôi tay to lớn, vỗ vỗ bả vai Ô Tín.

- Ô Tín a, lão gia thực sự không uổng phí tâm tư, lời này của ngươi đã đi vào trong lòng ta.

Ta sợ gì chứ? Lưu Khám hắn lợi hại, Ô Thị Khỏa ta cũng không kém... Kinh doanh hai năm trên Cửu Nguyên, chẳng lẽ còn sợ hắn?

Đến nơi này, hắn là Long cũng phải cuộn tròn; hắn là hổ cũng phải nằm sấp.

Thượng tướng quân cho chúng ta chỗ dựa, ta ngược lại muốn xem xem, Lưu Khám hắn có thể to gan đến đâu... Ah, Đình Uy đã trở về chưa?

- Phong tuyết lớn như vậy, Tôn thiếu gia khẳng định đã dừng chân trên đường.

Ô Tín vội vàng nói:

- Nếu không, đợi tới khi trời sáng, sau khi gió tuyết giảm đi một chút, ta sẽ phái người đi nghênh đến, được chứ?

Ô Thị Khỏa nhìn nhìn gió tuyết bên ngoài đại sảnh, nhẹ nhàng gật đầu:

- Đành vậy thôi, tới khi trời sáng, thì ngươi đi.

- Rõ!

Ô Thị Khỏa uống hai ly rượu nóng, cuối cùng tinh thần ổn định lại một chút.

Bản thân e là lo lắng không giải quyết được vấn đề gì!

Y bưng chén rượu, lắc lắc đầu nhếch miệng cười đắng ngắt. Nhớ năm đó, y dựng nghiệp bằng đôi bàn tay trắng, tại sao phải nhìn trước ngó sau? Nhưng khi cơ đồ càng ngày càng lớn, tâm tư so với trước kia lại mệt mỏi hơn nhiều, thậm chí ngay cả nhi tử của mình, so ra còn kém hơn một chút rồi. Nếu là trước đây, kẻ hèn Lưu Khám sao có thể đáng để Ô Thị Khỏa y bận tâm? Ha ha, cái này thực sự hợp với câu nói kia, năm tháng giúp người ta già dặn hơn!

Chỉ là, tỉ mỉ suy nghĩ một hồi, Ô Thị LôKhỏa lại cảm thấy, thực sự cần cảm ơn Lưu Khám.

Lúc trước nếu không nhờ Lưu Khám nghĩ kế cho y, để y từ Ô Thị dời đến quận Cửu Nguyên... Vậy sao có thể phát triển lớn như ngày hôm nay?

Không đến Cửu Nguyên, quả thực không biết trên khối đất hoang vu này, ẩn chứa vô số cơ hội.

Quận Cửu Nguyên chết tiệt này, ngược lại giúp sự nghiệp của Ô Thị Khỏa nâng thêm một tầm cao mới.

- Lưu Khám ngươi không phải vật trong ao tù, nếu không ta nhất định sẽ quét dọn giường chiếu nghênh đón, giống như năm đó ở Ô Thị bảo, cùng ngươi nâng ly một hồi. Chỉ tiếc, trên ngọn núi này không thể có hai cọp. Trên giường của Ô Thị Khỏa của ta, há có thể cho phép Lưu Khám ngươi ngủ say?

Lưu Quân Hầu, ta thực sự xin lỗi!

Ô Thị Khỏa tự lẩn bẩm, đột nhiên cười khà khà, thoáng chốc đổ ly rượu vào lò sưởi đang cháy hừng hực.

Tiếng tí tách vang lên không dứt, tiếp đến xuất hiện một cổ sương mù trắng xóa vọt lên.

Trong đại sảnh, lập tức tràn ngập mùi rượu nồng năc...

Đêm đã khuya!

Tới giờ tý, gió tuyết càng lúc càng lớn.

Sau khi Ô Thị Khỏa uống vài chén rượu, rốt cuộc ổn định tâm thần, trở về phòng nằm ngủ.

Chỉ là, Ô Thị Khỏa không ngủ say như chết, mà trong giấc mộng, lại không ngừng hiện lên khuôn mặt Lưu Khám. Khoảng chừng tới giờ sửu, y đột nhiên hô lớn một tiếng, bật dậy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh. Tiểu thiếp thiên kiều bá mỵ kia cũng bị Ô Thị Khỏa y làm thức tỉnh.

- Lão gia, ngài sao vậy?

Trái tim Ô Thị Khỏa đập thình thịch, nhắm mắt lại, cố hít thật sâu vài hơn, rồi sau đó thở dài, trên khuôn mặt hiện ra vẻ chán nản.

- Không có gì, chỉ là giấc mộng mà thôi!

Y khoác áo, nói:

- Nàng ngủ đi, ta đi ra ngoài một chút.

Cũng không quan tâm ả tiểu thiếp kia phản ứng thế nào, Ô Thị Khỏa khoác chiếc áo trên vai mà đi. Y cũng không nói cho tiểu thiếp kia biết, y gặp ác mộng, mộng thấy Ô Ứng Nguyên và Ô Đình Uy máu me dầm dề tiến về phía y, sau đó Lưu Khám xuất hiện, cầm lưỡi dao sắc bén trong tay, cười gằn áp bức y.

Ngày suy nghĩ, đêm gặp ác mộng.

Chắc hẳn vì nguyên nhân này...

Ô Thị Khỏa đi ra khỏi phòng ngủ, một mình ngồi trong đại sảnh trống rỗn, nhìn ánh lửa trong lò sưởi trước mặt dần dần mờ nhạt.

- Cái ai không, mang thêm chút than lửa đến đây?

Y lớn tiếng gọi, thế nhưng không có ai đáp lại.

- Có ai không, cho ta thêm chút than lửa!

Vẫn yên tĩnh như trước, không ai đáp lại. Theo lý mà nói, trong phủ nhất định phải có người trực đêm, vì sao không ai đáp lại?

Mặc dù đang ngủ, hoặc vì gió tuyết quá lớn, không nghe được, cũng không thể lạnh lẽo như vậy.

Trong lòng Ô Thị Khỏa đột nhiên trào lên một cổ dự cảm không hay.

Y hô lớn:

- Có ai không?

Lời nói còn chưa dứt, ngoài cửa liền truyền đến thanh âm lạ lẫm, nhưng lại có chút quen tai:

- Ô Thị Quân, xin hỏi có gì sai bảo?

Ai cũng không nghĩ tới, trong một đêm gió tuyết, Lưu Khám sẽ đột nhiên phát động đột kích Ô Thị Bảo tại thành Ngũ Nguyên.

Ngay việc đi đến được Đô thành cũng là vấn đề, vậy thì tập kích như thế nào?

Nhưng Lưu Khám vẫn cứ làm như vậy.

Khi gió tuyết nổi lên, Lưu Khám không phải là không nghĩ tới ngừng tiến công.

Nhưng Lưu Cự lại vô tình nhắc nhở hắn một câu:

- Khí trời ác liệt như vậy, có quỷ mới mong hành quân chiến đấu.

Chuyện ngay cả quỷ đều không muốn làm, như vậy người Ô Thị bảo chẳng phải là càng như thế? Chắc hẳn thủ vệ Ô Thị bảo hiện giờ nhất định là vô cùng thư thả. Đã như vậy, thần binh của mình xuất hiện như trời giáng ở trước Ô Thị bảo, chẳng phải là hiệu quả kì binh lại càng thêm cường liệt hay sao?

Trong lịch sử cũng không phải là không có những trận tập kích trong đêm mưa tuyết thành công tiêu biểu!

Lưu Khám không nhớ rõ, nhưng trong ấn tượng kiếp trước, trận chiến điển hình như vậy quả thật là có.

Nghĩ tới đây, Lưu Khám lập tức lệnh cho bộ khúc dưới trướng, vượt qua gió tuyết mà tiến lên. Lộ trình hai trăm dặm, cứ như vậy bị hắn mạnh mẽ chạy tới. Lúc đến Ô Thị bảo, sắc trời đã khuya, cơ hồ tất cả chiến mã đều mệt đến không thể nhúc nhích được, càng đừng nói trên đường đi đã có tổn thất ít nhất bảy tám trăm người. Nhưng mục tiêu đang ở trước mặt, Lưu Khám cùng đám bộ khúc vẫn là vô cùng hưng phấn.

Hắn chọn ra hơn trăm tên tráng sĩ thân thủ nhanh nhẹn, mạo hiểm gió tuyết leo lên tường thành.

Tại thành đầu của Ô Thị bảo lại không có một người nào thủ vệ, tất cả binh sĩ đều trốn trong phòng ngủ ngon, bị Lưu Khám xông vào, lập tức giết chết. Cứ như vậy, dùng cái giá tổn thất tám trăm người, Lưu Khám cơ hồ không phí chút sức lực, liền đã khống chế Ngũ Nguyên thành.

Căn cứ theo lời nhắn của Ô Đình Uy, tư binh của Ô Thị bảo phần lớn đều tập trung ở binh doanh thành nam.

Mà phủ đệ Ô gia, có chừng hai ba trăm hộ vệ phụ trách. Lưu Khám chia binh làm hai đường, cho Lưu Cự mang theo hơn ngàn người tiến đến khống chế binh doanh. Hắn đích thân mang theo hơn năm trăm người, theo đường lớn trong Ô Thị bảo thẳng đến phủ đệ Ô gia. Không thể không nói, Ô Thị Khỏa đích thực là chuẩn bị an cư lạc nghiệp tại Cửu Nguyên, có thể thấy được điều này từ những con đường rải đá vụn, chất lượng so với đường cái ở Lạc Dương còn tốt hơn.

Cửa lớn phủ đệ đóng chặt, nhìn bên trên yên tĩnh lạnh lẽo.

Lưu Khám còn chưa hạ lệnh cường công, lặp lại chiêu cũ, sai người bay qua đầu tường, vào trong phủ đệ, mở cửa phủ đệ ra.

Rồi sau đó, năm trăm quân tốt cùng nhau tiến lên, lần lượt đến từng phòng tra soát.

Lưu Khám ra lệnh, không phân biệt nam nữ lão ấu, chỉ cần thở mạnh một hơi, một người cũng không để lại, giết sạch toàn bộ.

Có thể ở trong phủ đệ này, chắc chắn đều là người thân cận hoặc là gia nhân của Ô Thị Khỏa. Đã xé rách da mặt, vậy thì cũng không còn gì để nói nữa.

Lưu Khám đã hạ lệnh động thủ, cũng liền sẽ không lưu tình.

Một hồi giết hại máu tanh, cứ như vậy vô thanh vô tức triển khai, rất nhiều người gị giết trong giấc mộng, cũng có người chợt tỉnh, nhưng không kịp phản kháng đã bị phanh thây thành muôn mảnh. Trong mỗi phòng đều tràn ngập máu tươi, máu đặc chảy ra bậc cửa, nhuộm hồng cả tuyết trắng. Mà bão tuyết gào thét, làm biến mất vô số tiếng kêu khóc của người sắp chết.

Lưu Khám một tay kéo xích kỳ, một tay cầm phương chùy, giết vào trong.

Dọc đường có vài người lao tới ngăn cản, nhưng đều bị hắn giết chết ngay tại chỗ.

Miệng xích kỳ vẫn còn chảy xuống máu tươi.

Trên đầu phương chùy, vẫn còn dính máu óc thịt, còn có cốt tủy trắng xóa.

Hắn cười lớn, đi vào phòng khách.

Ô Thị Khỏa với khuôn mặt mập mạp tròn tròn, cố nặn ra một nụ cười:

- Thật là Lưu Quân hầu!

- Ô Quân hầu, từ biệt mấy năm, lại không nghĩ gặp lại ở nơi nghèo nàn này... Nhưng nhìn bộ dạng này của Quân hầu, giống như là không chào đón Lưu mỗ a!

- Ha ha ha, nói gì vậy, Quân hầu đến đây, Ô Thị Khỏa cao hứng còn không kịp, thế nào không chào đón Quân hầu đâu?

Tim Ô Thị Khỏa đã chìm đến bụng, mặc dù có chút chấn kinh, nhưng ngoài mặt không chút nào bối rối, la lớn:

- Người đâu, mang rượu lên!

Một tiếng này, cơ hồ là gào lên!

Lưu Khám đứng tại cửa đại thính, lẳng lặng nhìn y, không nói một lời.

- Người đâu, có ai không!

- Aiz!

Lưu Khám than nhẹ một tiếng:

- Ô Thị quân, ta đã đứng ở đây, ngươi cho rằng trong phủ này sẽ còn có người nghe mệnh lệnh của ngươi sao?

Ô Thị Khỏa một khuôn mặt đầy thịt run rẩy một hồi, vẫn không tin hô:

- Ô Tín, Ô Dũng...

- Ô Tín... Vừa rồi lúc đến đây, tựa hồ có vài người nhảy ra, ý đồ ngăn trở ta. Nhưng những người đó đều bị ta giết rồi!

Nói xong, Lưu Khám buông phương chùy xuống, từ cửa phòng quơ lấy một cái ki, đi đến bên cạnh lò sưởi cũng tiến vào.

Lửa than, đột nhiên nóng sáng lên.

Lưu Khám liền ngồi chồm hỗm xuống cạnh lò sưởi, thò tay nhấc một bình rượu lên, uống ừng ực hai ngụm cười cười:

- Là rượu Giang Dương.

Giờ phút này Ô Thị Khỏa cũng đã tuyệt vọng.

Y dùng ánh mắt hung ác dừng tại người Lưu Khám, không nói một lời.

- Thực hoài niệm, năm đó uống một trận cùng Quân hầu ở Ô Thị bảo a.

Ô Thị Khỏa nhìn chằm chằm Lưu Khám, nhả từng chữ một:

- Hiện nay ta có chút hối hận, năm đó vì sao lại giúp ngươi, cái đồ vong ân phụ nghĩa này.

- Hô!

Lưu Khám thở dài một hơi:

- Quân hầu không phải là giúp ta, mà chính là giúp nước Tần.

Tuy thời gian đã qua hai năm, Khám có lời muốn hỏi, mong rằng Quân hầu chỉ giáo: Với thế mạnh mẽ hiện nay của Quân hầu, khống chế Cửu Nguyên và Nguyệt Thị, cùng Hung Nô, Đông Hồ kết giao mật thiết, liệu còn có tâm trợ nước Tần nữa sao?

Ô Thị Khỏa biến sắc, miệng ngập ngừng, không nói nên lời.

Y là người đã đến địa vị này, không có khả năng noi theo Lưu Bang, nói những lời vô dụng.

Ô Thị Khỏa cười lạnh:

- Năm đó ta giúp ngươi, xác thực là tận tâm vì nước Tần; lẽ nào Quân hầu hôm nay, lại tận lực vì nước Tần hay sao?

Lưu Khám lắc đầu:

- Ta chỉ tận lực vì chính mình!

- Khỏa cũng như thế!

Đột nhiên nở nụ cười, Ô Thị Khỏa vuốt áo:

- Không nghĩ tới, một phen nói hai năm trước của Quân hầu, lại làm cho ngươi và ta hôm nay, binh đao tương kiến, thời ư? Mệnh ư? Thoạt nhìn, ta đã thua, nhưng không biết Quân hầu ngươi định xử trí Ô Thị Khỏa ta như thế nào?

Kia ngụ ý nói là: Tạo thành cục diện hôm nay, thực ra đầu sỏ chính là Lưu Khám ngươi.

Thử nghĩ, nếu không phải hai năm trước Lưu Khám đề nghị Ô Thị Khỏa chuyển tới Cửu Nguyên, Ô Thị Khỏa hôm nay sợ còn đang ở tại Ô Thị bảo ở Kê Đầu sơn, trải qua những ngày tiêu dao khoái hoạt. Nhưng chỉ vì một chuyến dời đi, lại làm cho Ô Thị Khỏa sinh ra dã tâm, mới có kết cục ngày hôm nay.

- Tôn tử ngươi, hiện đang làm khách trong phủ của ta.

Lưu Khám như không thèm đếm xỉa nói ra một câu, lại làm cho Ô Thị Khỏa giật nảy mình.

- Ô Quân hầu a, ta thật không biết nên xử trí ngươi như thế nào.

Lưu Khám thở dài một tiếng:

- Cần phải nói, ngươi từng là ân nhân cứu mạng của ta, vốn không nên cùng ngươi giương cung bạt kiếm như thế này. Nhưng Cửu Nguyên này, ta nhất định phải có được. Ô Thị bảo của ngươi ở Cửu Nguyên này cường thế như vậy, thật làm cho ta cảm thấy khó xử... Ngươi nói xem, ta nên xử trí ngươi như thế nào?

Ô Thị Khỏa nói:

- Ta có thể rời khỏi Cửu Nguyên.

Lưu Khám cười nói:

- Nếu ngươi đổi vị trí là ta, ngươi cảm thấy, ngươi sẽ đồng ý sao?

- Lưu Khám, ta đã hơn sáu mươi rồi... phúc nên hưởng, ta đều đã hưởng qua. Sống hay chết đối với ta mà nói cũng không có gì khác nhau. Ta có thể đem tất cả tài sản của Ô thị giao cho ngươi, còn có, ở dưới Kê Đầu sơn, ta có một bảo tàng, vốn năm đó ta vì đề phòng vạn nhất mà xây nên. Trong bảo khố có vô số tài bảo, mười vạndật hoàng kim... ta không yêu cầu gì, chỉ mua lại một mạng của cháu ta.

Mười vạndật hoàng kim!

Trong lòng Lưu Khám chấn kinh!

Tài phú của Ô Thị Khỏa này thật là dọa người...

Nhớ năm đó, trong tay mình hơn mười nghìn dật hoàng kim, đã cảm thấy rất giàu có rồi, nhưng lão già này, nói đến mười vạn dật hoàng kim, ngay cả mí mắt cũng không chớp một cái. Dưới gầm trời này, nếu người nào có thể so sánh tài phú với Ô Thị Khỏa, chỉ sợ ngoài Tần Thanh đã chết, thì không còn ai bằng.

- Ô Đình Uy đã làm con của ta bị thương!

- A?

- Khả năng con của ta sẽ tàn tật cả đời còn lại... Lão Ô, ta thừa nhận ta rất động tâm, nhưng là so với con của ta, chớ nói mười vạn dật hoàng kim, coi chư là triệu dật hoàng kim để trước mặt ta, nếu như để con ta giết Ô Đình Uy, ta cũng sẽ đồng ý với nó.

Về phần bảo tàng mà ngươi nói, ha ha, ta cũng không phải rất lo lắng.

Ngươi không nói, cũng sẽ không có ai biết đầu mối... đến bây giờ ta vẫn không hề động thủ, cũng chỉ bởi vì phần tình nghĩa năm đó ngươi cứu ta.

Lão Ô... ngươi tự sát đi.

Chọn cách chết thể diện này, ta có thể cam đoan, sẽ đem ngươi an táng hoành tráng.

Ô Thị Khỏa nói:

- Vậy là không còn đường sống vẹn toàn rồi?

Lưu Khám lắc đầu, cười nói:

- Còn đường nào hay không, trong lòng ngươi chẳng phải rõ ràng sao?

Ô Thị Khỏa đứng vụt dậy, một lát sau rung giọng nói:

- Lưu Quân hầu, vậy xin ngươi cho ta cái chết không chảy máu đi... Nguyện kiếp sau, lại đối địch với ngươi. Cổ nhân có một truyền thuyết, người có thể chết mà không chảy máu, có thể bảo trụ linh hồn hoàn chỉnh.

Ngược lại Ô Thị Khỏa không lộ ra một chút chịu thua, Lưu Khám cũng đứng lên, gật gật đầu:

- Lưu mỗ tiễn Ô Quân hầu đi vui vẻ.

*****

Ai cũng không nghĩ tới, trong một đêm gió tuyết, Lưu Khám sẽ đột nhiên phát động đột kích Ô Thị Bảo tại thành Ngũ Nguyên.

Ngay việc đi đến được Đô thành cũng là vấn đề, vậy thì tập kích như thế nào?

Nhưng Lưu Khám vẫn cứ làm như vậy.

Khi gió tuyết nổi lên, Lưu Khám không phải là không nghĩ tới ngừng tiến công.

Nhưng Lưu Cự lại vô tình nhắc nhở hắn một câu:

- Khí trời ác liệt như vậy, có quỷ mới mong hành quân chiến đấu.

Chuyện ngay cả quỷ đều không muốn làm, như vậy người Ô Thị bảo chẳng phải là càng như thế? Chắc hẳn thủ vệ Ô Thị bảo hiện giờ nhất định là vô cùng thư thả. Đã như vậy, thần binh của mình xuất hiện như trời giáng ở trước Ô Thị bảo, chẳng phải là hiệu quả kì binh lại càng thêm cường liệt hay sao?

Trong lịch sử cũng không phải là không có những trận tập kích trong đêm mưa tuyết thành công tiêu biểu!

Lưu Khám không nhớ rõ, nhưng trong ấn tượng kiếp trước, trận chiến điển hình như vậy quả thật là có.

Nghĩ tới đây, Lưu Khám lập tức lệnh cho bộ khúc dưới trướng, vượt qua gió tuyết mà tiến lên. Lộ trình hai trăm dặm, cứ như vậy bị hắn mạnh mẽ chạy tới. Lúc đến Ô Thị bảo, sắc trời đã khuya, cơ hồ tất cả chiến mã đều mệt đến không thể nhúc nhích được, càng đừng nói trên đường đi đã có tổn thất ít nhất bảy tám trăm người. Nhưng mục tiêu đang ở trước mặt, Lưu Khám cùng đám bộ khúc vẫn là vô cùng hưng phấn.

Hắn chọn ra hơn trăm tên tráng sĩ thân thủ nhanh nhẹn, mạo hiểm gió tuyết leo lên tường thành.

Tại thành đầu của Ô Thị bảo lại không có một người nào thủ vệ, tất cả binh sĩ đều trốn trong phòng ngủ ngon, bị Lưu Khám xông vào, lập tức giết chết. Cứ như vậy, dùng cái giá tổn thất tám trăm người, Lưu Khám cơ hồ không phí chút sức lực, liền đã khống chế Ngũ Nguyên thành.

Căn cứ theo lời nhắn của Ô Đình Uy, tư binh của Ô Thị bảo phần lớn đều tập trung ở binh doanh thành nam.

Mà phủ đệ Ô gia, có chừng hai ba trăm hộ vệ phụ trách. Lưu Khám chia binh làm hai đường, cho Lưu Cự mang theo hơn ngàn người tiến đến khống chế binh doanh. Hắn đích thân mang theo hơn năm trăm người, theo đường lớn trong Ô Thị bảo thẳng đến phủ đệ Ô gia. Không thể không nói, Ô Thị Khỏa đích thực là chuẩn bị an cư lạc nghiệp tại Cửu Nguyên, có thể thấy được điều này từ những con đường rải đá vụn, chất lượng so với đường cái ở Lạc Dương còn tốt hơn.

Cửa lớn phủ đệ đóng chặt, nhìn bên trên yên tĩnh lạnh lẽo.

Lưu Khám còn chưa hạ lệnh cường công, lặp lại chiêu cũ, sai người bay qua đầu tường, vào trong phủ đệ, mở cửa phủ đệ ra.

Rồi sau đó, năm trăm quân tốt cùng nhau tiến lên, lần lượt đến từng phòng tra soát.

Lưu Khám ra lệnh, không phân biệt nam nữ lão ấu, chỉ cần thở mạnh một hơi, một người cũng không để lại, giết sạch toàn bộ.

Có thể ở trong phủ đệ này, chắc chắn đều là người thân cận hoặc là gia nhân của Ô Thị Khỏa. Đã xé rách da mặt, vậy thì cũng không còn gì để nói nữa.

Lưu Khám đã hạ lệnh động thủ, cũng liền sẽ không lưu tình.

Một hồi giết hại máu tanh, cứ như vậy vô thanh vô tức triển khai, rất nhiều người gị giết trong giấc mộng, cũng có người chợt tỉnh, nhưng không kịp phản kháng đã bị phanh thây thành muôn mảnh. Trong mỗi phòng đều tràn ngập máu tươi, máu đặc chảy ra bậc cửa, nhuộm hồng cả tuyết trắng. Mà bão tuyết gào thét, làm biến mất vô số tiếng kêu khóc của người sắp chết.

Lưu Khám một tay kéo xích kỳ, một tay cầm phương chùy, giết vào trong.

Dọc đường có vài người lao tới ngăn cản, nhưng đều bị hắn giết chết ngay tại chỗ.

Miệng xích kỳ vẫn còn chảy xuống máu tươi.

Trên đầu phương chùy, vẫn còn dính máu óc thịt, còn có cốt tủy trắng xóa.

Hắn cười lớn, đi vào phòng khách.

Ô Thị Khỏa với khuôn mặt mập mạp tròn tròn, cố nặn ra một nụ cười:

- Thật là Lưu Quân hầu!

- Ô Quân hầu, từ biệt mấy năm, lại không nghĩ gặp lại ở nơi nghèo nàn này... Nhưng nhìn bộ dạng này của Quân hầu, giống như là không chào đón Lưu mỗ a!

- Ha ha ha, nói gì vậy, Quân hầu đến đây, Ô Thị Khỏa cao hứng còn không kịp, thế nào không chào đón Quân hầu đâu?

Tim Ô Thị Khỏa đã chìm đến bụng, mặc dù có chút chấn kinh, nhưng ngoài mặt không chút nào bối rối, la lớn:

- Người đâu, mang rượu lên!

Một tiếng này, cơ hồ là gào lên!

Lưu Khám đứng tại cửa đại thính, lẳng lặng nhìn y, không nói một lời.

- Người đâu, có ai không!

- Aiz!

Lưu Khám than nhẹ một tiếng:

- Ô Thị quân, ta đã đứng ở đây, ngươi cho rằng trong phủ này sẽ còn có người nghe mệnh lệnh của ngươi sao?

Ô Thị Khỏa một khuôn mặt đầy thịt run rẩy một hồi, vẫn không tin hô:

- Ô Tín, Ô Dũng...

- Ô Tín... Vừa rồi lúc đến đây, tựa hồ có vài người nhảy ra, ý đồ ngăn trở ta. Nhưng những người đó đều bị ta giết rồi!

Nói xong, Lưu Khám buông phương chùy xuống, từ cửa phòng quơ lấy một cái ki, đi đến bên cạnh lò sưởi cũng tiến vào.

Lửa than, đột nhiên nóng sáng lên.

*****

Lưu Khám liền ngồi chồm hỗm xuống cạnh lò sưởi, thò tay nhấc một bình rượu lên, uống ừng ực hai ngụm cười cười:

- Là rượu Giang Dương.

Giờ phút này Ô Thị Khỏa cũng đã tuyệt vọng.

Y dùng ánh mắt hung ác dừng tại người Lưu Khám, không nói một lời.

- Thực hoài niệm, năm đó uống một trận cùng Quân hầu ở Ô Thị bảo a.

Ô Thị Khỏa nhìn chằm chằm Lưu Khám, nhả từng chữ một:

- Hiện nay ta có chút hối hận, năm đó vì sao lại giúp ngươi, cái đồ vong ân phụ nghĩa này.

- Hô!

Lưu Khám thở dài một hơi:

- Quân hầu không phải là giúp ta, mà chính là giúp nước Tần.

Tuy thời gian đã qua hai năm, Khám có lời muốn hỏi, mong rằng Quân hầu chỉ giáo: Với thế mạnh mẽ hiện nay của Quân hầu, khống chế Cửu Nguyên và Nguyệt Thị, cùng Hung Nô, Đông Hồ kết giao mật thiết, liệu còn có tâm trợ nước Tần nữa sao?

Ô Thị Khỏa biến sắc, miệng ngập ngừng, không nói nên lời.

Y là người đã đến địa vị này, không có khả năng noi theo Lưu Bang, nói những lời vô dụng.

Ô Thị Khỏa cười lạnh:

- Năm đó ta giúp ngươi, xác thực là tận tâm vì nước Tần; lẽ nào Quân hầu hôm nay, lại tận lực vì nước Tần hay sao?

Lưu Khám lắc đầu:

- Ta chỉ tận lực vì chính mình!

- Khỏa cũng như thế!

Đột nhiên nở nụ cười, Ô Thị Khỏa vuốt áo:

- Không nghĩ tới, một phen nói hai năm trước của Quân hầu, lại làm cho ngươi và ta hôm nay, binh đao tương kiến, thời ư? Mệnh ư? Thoạt nhìn, ta đã thua, nhưng không biết Quân hầu ngươi định xử trí Ô Thị Khỏa ta như thế nào?

Kia ngụ ý nói là: Tạo thành cục diện hôm nay, thực ra đầu sỏ chính là Lưu Khám ngươi.

Thử nghĩ, nếu không phải hai năm trước Lưu Khám đề nghị Ô Thị Khỏa chuyển tới Cửu Nguyên, Ô Thị Khỏa hôm nay sợ còn đang ở tại Ô Thị bảo ở Kê Đầu sơn, trải qua những ngày tiêu dao khoái hoạt. Nhưng chỉ vì một chuyến dời đi, lại làm cho Ô Thị Khỏa sinh ra dã tâm, mới có kết cục ngày hôm nay.

- Tôn tử ngươi, hiện đang làm khách trong phủ của ta.

Lưu Khám như không thèm đếm xỉa nói ra một câu, lại làm cho Ô Thị Khỏa giật nảy mình.

- Ô Quân hầu a, ta thật không biết nên xử trí ngươi như thế nào.

Lưu Khám thở dài một tiếng:

- Cần phải nói, ngươi từng là ân nhân cứu mạng của ta, vốn không nên cùng ngươi giương cung bạt kiếm như thế này. Nhưng Cửu Nguyên này, ta nhất định phải có được. Ô Thị bảo của ngươi ở Cửu Nguyên này cường thế như vậy, thật làm cho ta cảm thấy khó xử... Ngươi nói xem, ta nên xử trí ngươi như thế nào?

Ô Thị Khỏa nói:

- Ta có thể rời khỏi Cửu Nguyên.

Lưu Khám cười nói:

- Nếu ngươi đổi vị trí là ta, ngươi cảm thấy, ngươi sẽ đồng ý sao?

- Lưu Khám, ta đã hơn sáu mươi rồi... phúc nên hưởng, ta đều đã hưởng qua. Sống hay chết đối với ta mà nói cũng không có gì khác nhau. Ta có thể đem tất cả tài sản của Ô thị giao cho ngươi, còn có, ở dưới Kê Đầu sơn, ta có một bảo tàng, vốn năm đó ta vì đề phòng vạn nhất mà xây nên. Trong bảo khố có vô số tài bảo, mười vạndật hoàng kim... ta không yêu cầu gì, chỉ mua lại một mạng của cháu ta.

Mười vạndật hoàng kim!

Trong lòng Lưu Khám chấn kinh!

Tài phú của Ô Thị Khỏa này thật là dọa người...

Nhớ năm đó, trong tay mình hơn mười nghìn dật hoàng kim, đã cảm thấy rất giàu có rồi, nhưng lão già này, nói đến mười vạn dật hoàng kim, ngay cả mí mắt cũng không chớp một cái. Dưới gầm trời này, nếu người nào có thể so sánh tài phú với Ô Thị Khỏa, chỉ sợ ngoài Tần Thanh đã chết, thì không còn ai bằng.

- Ô Đình Uy đã làm con của ta bị thương!

- A?

- Khả năng con của ta sẽ tàn tật cả đời còn lại... Lão Ô, ta thừa nhận ta rất động tâm, nhưng là so với con của ta, chớ nói mười vạn dật hoàng kim, coi chư là triệu dật hoàng kim để trước mặt ta, nếu như để con ta giết Ô Đình Uy, ta cũng sẽ đồng ý với nó.

Về phần bảo tàng mà ngươi nói, ha ha, ta cũng không phải rất lo lắng.

Ngươi không nói, cũng sẽ không có ai biết đầu mối... đến bây giờ ta vẫn không hề động thủ, cũng chỉ bởi vì phần tình nghĩa năm đó ngươi cứu ta.

Lão Ô... ngươi tự sát đi.

Chọn cách chết thể diện này, ta có thể cam đoan, sẽ đem ngươi an táng hoành tráng.

Ô Thị Khỏa nói:

- Vậy là không còn đường sống vẹn toàn rồi?

Lưu Khám lắc đầu, cười nói:

- Còn đường nào hay không, trong lòng ngươi chẳng phải rõ ràng sao?

Ô Thị Khỏa đứng vụt dậy, một lát sau rung giọng nói:

- Lưu Quân hầu, vậy xin ngươi cho ta cái chết không chảy máu đi... Nguyện kiếp sau, lại đối địch với ngươi. Cổ nhân có một truyền thuyết, người có thể chết mà không chảy máu, có thể bảo trụ linh hồn hoàn chỉnh.

Ngược lại Ô Thị Khỏa không lộ ra một chút chịu thua, Lưu Khám cũng đứng lên, gật gật đầu:

- Lưu mỗ tiễn Ô Quân hầu đi vui vẻ.

Chỉ thấy Ô Thị Khỏa đưa tay giật màn vải xuống, sau đó xé thành một đoạn thật dài, xoắn lại với nhau, vung tay ném lên xà ngang.

- Lưu Quân hầu, ta ở trên trời nhìn ngươi, nếu như tránh thoát được sấm sét của Thượng tướng quân.

Lưu Khám cười cười, không để ý đến Ô Thị Khỏa, xoay người đi ra ngoài đại thính. Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng thét vang lên, tiếp theo là tiếng bước chân truyền đến, Ô Thị Khỏa rút bảo kiếm trên tường ra, hung tợn hướng về phía Lưu Khám, mũi kiếm lao tới.

- Aiz!

Lưu Khám thở dài, nhẹ nhàng xoay người một cái, xích kỳ huơ ngang một vòng sáng, ánh máu bắn ra.

*****

Ô Thị Khỏa bụm lấy cổ, máu tươi từ kẽ tay chảy xuôi xuống, lập tức nhuộm hồng cả một mảng đại bào tuyết trắng.

- Ô Thị quân, ta vốn không giết ngươi, không phải là không muốn giết ngươi, mà là không tìm thấy một cái cớ để giết ngươi.

Lưu Khám thu hồi xích kỳ, nhìn Ô Thị Khỏa, có chút thương hại nói:

- Ngược lại ngươi lại tự mình chạy tới, cho ta ngay một cái lý do không thể không giết ngươi.

Ô Thị Khỏa thở phì phò, nói không nên lời.

Một kích vừa rồi của Lưu Khám đã đoạn ngang cổ họng y. Bịch một tiếng, y quỳ xuống đất, thân thể chậm rãi đổ về phía trước.

- Lão gia, lão gia!

Một nữ nhân cơ hồ nửa thân trần từ trong nhà vọt ra, ôm Ô Thị Khỏa, lớn tiếng la lên.

Vừa rồi, tiếng thét lên chính là của nàng.

Lưu Khám nhìn nữ nhân kia, đột nhiên hỏi:

- Này, ngươi tên là gì?

Nữ nhân run lên một cái, rung giọng nói:

- Thiếp thân, thiếp thân là Lan Cơ.

- Y đối với ngươi rất tốt sao?

Nữ nhân nhẹ nhàng gật đầu, nhưng chợt liền vội lắc đầu.

Lưu Khám thở dài một hơi:

- Lão Ô, ta giết ngươi vốn là bất đắc dĩ, ngươi đã ưa thích nữ tử này, ta đây... để nàng ra đi cùng ngươi!

Lời còn chưa dứt, tiếng hét chói tai của nữ nhân kia chợt im bặt.

Lưu Khám nhặt lên bảo kiếm rơi trên đất, tay nâng kiếm, đâm chết nữ nhân kia.

Lửa thiêu không hết, gió xuân lại mọc a...

Ô Thị Khỏa liền chết như vậy!

Gia đinh Ô Thị bảo như rắn mất đầu, dưới công kích hung tàn của Lưu Cự, chỉ giữ vững được một lát là mất đi ý chí chống cự.

Hừng đông, gió tuyết ngừng...

Sau khi bách tính Ngũ Nguyên thành ra khỏi nhà, đột nhiên phát hiện cờ lớn của Ô Thị bảo trên thành đầu Ngũ Nguyên đã biến thành cờ Thương Long.

Cờ lớn trong gió, bay phần phật.

Thương Long chín móng trên cờ lớn kia, uốn lượn như muốn phóng lên trời.

- Xem, đây không phải là đại quản gia Ô gia sao?

Ở trên cửa thành Ngũ Nguyên treo một loạt đầu người, ước chừng tới sáu bảy mươi cái.

Máu tươi sớm đã bị đông cứng thành băng, nhưng mặt mày vẫn rõ ràng, rất nhiều người nhận ra được, cái đầu người ở chính giữa kia, chính là thủ cấp của Ô Tín. Theo thứ tự từ trên xuống dưới, tất cả đều là người có thân phận trong Ô Thị bảo. Như thế nào trong vòng một đêm, toàn bộ đều chết hết?

Người của Ngũ Nguyên thành mặc dù không nhiều nhưng tụ tập lại cùng một chỗ, cũng khó tránh khỏi to nhỏ loạn thành một đoàn.

Lúc này, trên cửa thành lâu, xuất hiện một thân ảnh khôi ngô hùng tráng, mặc một thân ngư lân giáp, đặc biệt bắt mắt.

- Ta chính là Quảng Võ quân Lưu Khám, từ hôm nay trở đi, Ngũ Nguyên thành theo ta về với sự cai trị của Đại Tần.

Một tộc Ô thị, mưu đồ bí mật tạo phản, đã bị giết toàn bộ. Lần này chỉ truy cứu tội của Ô gia, những người vô can, an tâm mà làm việc đi.

Quảng Võ quân là ai?

Đối với bá tánh sinh sống tại vùng biên hoang và bần tiện mà nói, hiển nhiên là rất lạ lẫm.

Có một nam tử mất một cánh tay, với bộ râu quai nón rậm rì, đột nhiên kinh hô một tiếng:

- Chẳng lẽ là Lão Bi Phú Bình?

Gã ngẩng đầu lên quan sát thật kĩ, lớn tiếng hoan hô nói:

- Là lão Bi Phú Bình, chính là lão Bi Phú bình năm xưa quyết chiến với quân Hung Nô!

Người Cửu Nguyên có lẽ không biết Quảng Võ quân là người nào, nhưng nếu nhắc tới bốn chữ lão Bi Phú bình, giống như sấm đánh bên tai, lập tức tiếng hoan hô như sấm dậy. Bá tính thành Ngũ Nguyên đối với câu chuyện tám năm trước, đến nay ký ức vẫn còn mới mẻ. Ô Thị Khỏa chết rồi, cũng liền chết đi... So sánh ra, lão Bi Phú Bình lại càng quen thuộc với họ hơn, càng làm cho họ cảm thấy thân thiết hơn. Tất cả hoảng loạn lập tức biến mất.

Lưu Khám đứng trên thành đầu, chỉ là cười cười, quay người biến mất bóng dáng.

Thay vào đó là một đội sĩ tốt quân Tần áo giáp lấp lánh, chuy kế đen, uy vũ đứng trên thành lâu.

Ngũ Nguyên này hình như đã quay về lại nước Tần rồi...

- A Khám, Ngũ Nguyên thành tới tay, chẳng bao lâu toàn bộ Cửu Nguyên đều sẽ thuộc về chúng ta.

Nhưng sao nhìn ngươi lo lắng vậy, tựa hồ tuyệt không vui vẻ? Lúc này ngươi nên vui vẻ mới đúng, chúng ta đã có chỗ đặt chân rồi!

Trên thành lâu, Lưu Khám đứng dưới bóng cờ, nhìn ánh trời chiều rực rỡ, chiếu xuống cánh đồng tuyết mênh mông.

Ánh mặt trời cũng không ấm áp, ngược lại khiến cho người ta cảm thấy có chút trong trẻo lạnh lùng. Hắn vô thức vuốt vuốt áo khoác, sắc mặt lộ ra ngưng trọng.

- Đạt được thì thế nào? Cũng chỉ là tạm thời.

Lưu Khám chỉ vùng đất mênh mông, khẽ nói:

- Chúng ta mặc dù chiếm lĩnh Ngũ Nguyên, tương lai coi như giữ được toàn bộ Cửu Nguyên, nhưng trước tiên phải đối mặt với nhiều vấn đề. Không nói đến mười vạn đại quân của Vương Ly đến tột cùng là có chiến bại hay không; còn có Nguyệt Thị ở Hà Bắc, Hung Nô, Lưu Sa quốc, Đông Hồ... Đại ca, huynh nhìn ngàn dặm đất màu mỡ này, chẳng lẽ không cảm thấy tịch liêu, vắng lạnh chút nào sao?

Không ai làm ruộng, đất đai phì nhiêu, cũng vô ích.

Không người sinh sản, không người dệt vải, không người nuôi thả ngựa, không người buôn bán hàng hóa... Cho dù đất đai có rộng lớn, lại có thể thế nào?

Hiện tại ta thật có chút lo lắng, ta có thể bảo vệ được vùng đất này hay không!

Lưu Cự sau lưng hắn, vỗ vỗ bờ vai hắn.

- A Khám, đệ nghĩ nhiều rồi... Nhớ ngày xưa, Lâu Thương của chúng ta chẳng phải hoàn toàn là vùng đất hoang sao?

Cộng lại cũng chỉ hơn chút người này mà thôi. Nhưng về sau, chẳng phải là cũng phát triển thành nơi hơn một trăm nghìn người sao?

- Đó là có nước Tần làm chỗ dựa, không có tám trăm hộ di dân Quan Trung, Lâu Thương cũng không thể có được phát triển như bây giờ. Nhưng là bây giờ, cục diện chúng ta gặp phải so với Lâu Thương túng quẫn khốn khó gấp trăm lần. Hơn nữa, ta không có mười năm, để phát triển một Lâu Thương thứ hai.

- Không phải là người sao...

Lưu Cự nở nụ cười:

- Lúc ta vẫn còn đang chiếu cố nương, thường nghe Công Thúc tiên sinh nói, người Hồ cướp bóc người của chúng ta. Bọn chúng có thể cướp bóc người của chúng ta, vì cái gì chúng ta không thể cướp bóc người của chúng? Không phải là đoạt sao, ta đem đại quân động viên tới, trực tiếp giết đến, đoạt con mẹ chúng nó là được.

Cướp người? Buôn bán người?

Đây là liên quan đến vấn đề đạo đức.

Quan niệm của Lưu Khám, sau khi đi vào thời đại này đã cải biến rất nhiều. Hắn có thể giết người như ngóe, có thể trêu đùa tâm nhãn, có thể không từ thủ đoạn. Nhưng là đem người trở thành súc vật, trở thành thương phẩm hàng hóa để tranh đoạt, buôn bán, lại khó tránh khỏi có chút mâu thuẫn.

Nhớ đến thời đi học ở kiếp trước, trong lớp từng được dạy: Triều Tần là từ xã hội nô lệ chuyển sang thời đại phong kiến.

Nhưng trên thực tế, ở thời đại này, vẫn tồn tại nô lệ là có thật. Mà mua bán nô lệ cũng là chuyện rất bình thường.

Lưu Khám hết lần này tới lần khác đối với việc này, có chút không thể nào tiếp thu được.

Cho nên, mặc dù là nhân khẩu ở Lâu Thương cực kỳ thiếu thốn, dù hắn có năng lực mua bán, từ đầu đến cuối cũng không có động tâm tư đến phương diện này.

Nhưng hôm nay Lưu Cự nói ra, lại làm cho Lưu Khám không thể không nhìn thẳng vào vấn đề như vậy.

Không cướp đoạt, không buôn bán...

Đất Hà Nam rộng lớn như vậy, nếu chỉ đơn thuần dựa vào bổ sung lưu dân, thì lúc nào mới có thể hưng vượng đây? Cho nên, hắn phải đi đoạt, cũng nhất định phải đối mặt với việc buôn bán người là sự thật. Nhẹ nhàng xoa xoa trán, nhìn ra vùng đất mênh mông trống trải.

- Thông tri cho Quý Bố, lệnh cho y thừa dịp trước khi Bắc Hà tan tuyết, có thể nhanh chóng xuất kích, cướp đoạt nhân khẩu Nguyệt Thị.

Dừng lại một chút, Lưu Khám nói tiếp:

- Đồng thời mệnh lệnh Quý Bố, nghiêm mật giám thị Nguyệt Thị và hướng đi của Hung Nô, tùy thời bẩm báo ta.

Lưu Cự gật đầu, đem một tên thân binh gọi tới.

Kỳ thật, ngay sau khi Lưu Khám khống chế Ngũ Nguyên thành đã phái người đi về bờ nam bên kia sông để thông tri đám người Quý Bố rồi.

Chắc hẳn hiện tại Quý Bố cũng đang dọc đường tiến quân đến bến thuyền Lâm Hà rồi...

Crypto.com Exchange

Hồi (1-267)


<