Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Hình đồ - Hồi 237

Hình đồ
Trọn bộ 267 hồi
Hồi 237: Đạo Tử nay ở đâu?
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-267)

Hoàng Hà thời Tần, và Hoàng Hà hậu thế có khác biệt rất lớn.

Đặc biệt tại Hà Nam, nước sông chảy qua Đặng Khẩu, một đường chảy về phía bắc, rồi đột nhiên chia làm hai nhánh sông. Một nhánh chính là Hoàng Hà, một nhánh khác đi đường vòng chảy về phía bắc, cùng với Hoàng Hà tạo thành hình cây cung.

Nơi dòng sông phân nhánh, có tên là Bắc Hà (nay gọi là Ô Gia Hà)

Quận Cửu Nguyên bao gồm phía nam Hà Thủy và khu vực Nội Sáo.

Khu vực Quảng Nghĩa Thượng Hà Bắc là chỉ phía bắc Hà Thủy. Nhưng trong mắt người quận Cửu Nguyên, nhất định phải vượt qua Bắc Hà, mới có thể coi là đất Hà Bắc.

Lâm Hà ngay cạnh bờ Bắc Hà, là một cứ điểm Hà Ngạn bên trong Bộ Đồ.

Thủy Hoàng Đế xây dựng rầm rộ tại Hà Nam, dựng lên Trường Thành. Nhưng trên thực tế, Trường Thành xây dựng để làm lớp bình phòng che chắn nước sông, tuy vẫn nằm trong bản đồ Đại Tần, nhưng phần lớn thời gian, binh mã quân Tần đóng ở bên ngoài Lâm Hà, không có thủ vệ nơi này.

Khu vực Nội Sáo, là nơi giao dịch lớn nhất giữa đế quốc Đại Tần và nước Nguyệt Thị.

Sau dân tộc bắc Hung Nô bỏ chạy, nước Nguyệt Thị và lão Tần có rất nhiều chỗ liên hệ. Đặc biệt là Thủy Hoàng Đế thành lập quận Cửu Nguyên, mở ra bốn mươi bốn thành trì, khiến nước Nguyệt Thị và lão Tần càng thêm nhiều điểm liên hệ. Khi Phù Tô còn sống, một mặt vì tăng cường liên hệ với dân tộc du mục trên thảo nguyên, để thuận tiện xâm lược phạm vi kính tế lớn, vì vậy ngay tại khu vực Nội Sao lại xây dựng một tòa thành trì.

Tòa thành trì này tên là Ngũ Nguyên.

Chỉ có điều, lúc này Ngũ Nguyên thực sự không chỉ tồn tại theo hình thức huyện thành.

Hơn nữa nó còn có tác dụng trao đổi mua bán, chỉ là nhân khẩu địa phương không quá nhiều, chỉ có hơn một nghìn người.

Do thú binh cao tuổi và một số gia quyến tù nhân bị đày đến Bắc cương cấu thành, đồng thời còn phải gánh vắc nhiệm vụ quản lý và thu rọn thành Ngũ Nguyên.

Mặc kệ ban đầu Phù Tô đến Cửu Nguyên vì mục đích gì.

Nhưng tổng thể mà nói, bốn năm Phù Tô làm Giám quân tại Ngũ Nguyên cùng Mông Điềm dốc sức chỉnh đốn quận Cửu Nguyên, làm cho Cửu Nguyên rất phồn thịnh.

Sau khi Vương Ly tiếp nhận, cũng không xóa bỏ quy chế mà Phù Tô và Mông Điềm năm đó chế định.

Chỉ là, y vẫn buông lỏng khu vực Nội Sáo, ngoại trừ 800 thú binh chiếm đóng bên ngoài Lâm Hà, toàn bộ Nội Sáo không có quân Tần đóng chiếm. Mà tầm ảnh hưởng của Ngũ Nguyên cũng vì đó mà bị phai mời, sau khi Ô Thị Khỏa tiếp quản, đã được đổi tên thành Ô Thị bảo.

Ô Thị Khỏa là người rất thông minh!

Y ở thành Cù Diễn mua một tòa đại trạch, nhưng rất ít khi sống ở đây, chỉ giành tổ chức tiệc rượu, mời Vương Ly và một số quan lớn tại địa phương, vì thế toàn đại trạch tại Cù Diễn này vẻn vẹn chỉ có hơn mười lão bộc quản lý. Đối với việc này, Vương Ly rất tán thưởng Ô Thị Khỏa. Sau đó quyết định giao Ngũ Nguyên cho Ô Thị Khỏa quản lý.

Theo thời gian trôi đi, Ngũ Nguyên liền biến thành tài sản riêng của Ô Thị Khỏa.

Hàng loạt giao dịch ở biên cảnh, cơ hồ đều qua tay Ô Thị Khỏa, ở mức độ lớn, Ô Thị Khỏa đã không chế 50% huyết mạch kinh tế tại Cửu Nguyên. Mà đối với điểm này, Vương Ly cũng không tính toán, ngược lại càng tín nhiệm Ô Thị Khỏa.

Vương Ly rốt cuộc cũng chỉ là Vương Ly, không phải cha hay ông nội của y.

Nếu như là Vương Tiễn hay Vương Bí, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này. Nhưng Vương Ly... Y chỉ là một quân nhân thuần túy.

- Không ngờ Ô Thị quân thực sự có bản lãnh.

Sau khi đặt chân vào Hà Nam, Lưu Khám hạ lệnh giảm tốc độ hành trình. Một mặt tiếp tục bắc tiến, mặt khác lại phái sứ giả đến Cửu Nguyên trước, tiến hành thương lượng, mua bán đồ quân nhu và lương thảo với Vương Ly, để giám bớt áp lực về lương thực.

Nam bắc Sơn Đông chiến hỏa hừng hực.

Nhưng quận Cửu Nguyên rộng bát ngát, lại lạnh lẽo vắng ngắt.

Trên đường đi, Lưu Khám thấy không ít thôn trấn nhỏ, thôn trấn lớn có khoảng nghìn người, thôn trấn nhỏ ngay cả trăm người cũng không đến. Cái gọi là bốn mươi bốn thành, chỉ là một thuyết pháp trống rỗng. Rất nhiều thành trì treo tên huyện, thậm chí không bằng thôn trang nhỏ tại Lâu Thương.

Hà Nam quá lớn!

Mông Điềm mở rộng ba nghìn dặm đất, cơ hồ có thể sánh ngang với Quan Trung.

Vài chục vạn nhân khẩu ném vào, có tác dụng rất nhỏ, chỉ như đá ném xuống biển.

Thử nghĩ, Quan Trung có bốn, năm trăm vạn nhân khẩu sẽ thế nào? Đương nhiên Quan Trung trong miệng mọi người lúc này, còn chưa có Cam Túc Ninh Hạ hậu thế. Hà Tây mấy ngàn dặm đất màu mỡ, hôm nay chỉ là một mảnh đất hoang vu, nhưng dù thế nào đi nữa, so với quận Cửu Nguyên cũng cách biệt một trời một vực.

- Phụ thân, nơi đây rất hoang vu!

Sau khi đi qua một tòa thành trì bỏ hoang, Lưu Tần dẫn theo Xa trưởng, leo lên xa ngựa Lưu Khám ngồi, có chút thất vọng nói.

Chiếc xe ngựa này của Lưu Khám thực sự rất lớn.

Nó được gia công đặc thù, vì thế thùng xe còn lớn hơn cái phòng nhỏ.

Trong xe có một chậu than, phía trên có sẵn một cái nón lá tử, nhiệt độ từ lỗ trên nón truyền tới, được phân tán rất đều.

Xe lớn như vậy, tổng cộng có hai mươi chiếc, ngoại trừ chiếc xe Khám phu nhân ngồi, chiếc xe này của Lưu Khám là chiếc lớn nhất.

Cùng lúc có thể chứa được mười mấy người, cũng là nơi tạm thời để Lưu Khám triệu tập phụ tá thương nghị.

Xa trưởng, chính là cháu của Xa Ninh.

Lưu Khám mở công văn trong tay, mỉm cười nói:

- So với tám năm trước, khi ta lần đầu tới Hà Nam Địa, hôm nay đã tốt hơn rất nhiều.

Tám năm trước, trên đường đi, mấy trăm dặm chưa hẳn có thể thấy thôn xóm.

Ngoại trừ đám người Hồ du mục, nơi này chỉ là mảnh đất hoa... Tần, cha hi vọng con nhớ kỹ, nơi này muốn trở nên phồn hoa hơn nữa, cần phải khai phá một chút. Cửu Nguyên là cánh cửa của Sơn Đông thậm chí toàn bộ phương bắc, cho dù một người tới nơi này, tuyệt đối không thể vứt bỏ.

Lưu Tần không hiểu rõ ý tứ của Lưu Khám, nhưng thấy sắc mặt Lưu Khám nghiêm trang, Lưu Tần đành dùng sức gật đầu, xem như đã nhớ.

- Được rồi, đi chơi đi!

Lưu Khám xoa xoa đầu Lưu Tần:

- Ngươi lớn lên ở Lâu Thương, chắc hẳn chưa từng thấy quang cảnh đồ sộ thế này. Lâu Thương đẹp thì có đẹp, nhưng dẫu sao cũng thiếu loại khí phách lớn. Ngươi và Trường đi ra ngoài một chút đi, tìm Xa công công của con, xem có thể bắt được hai con ngựa tốt trở về hay không?

*****

Vừa vào Hà Nam, Xa Ninh và Đồ Đồ liền bắt được hơn mười con ngựa hoang, giúp kỵ quân của Lưu Khám có thêm chút bổ sung.

Dù sao, trước khi đi qua Hoành Sơn, kỵ quân của Lưu Khám cũng tổn thất không nhỏ. Ít nhất có hơn trăm con chiến mã thiệt mạng trong núi.

Lưu Tần nghe vậy, liền hoan hô một tiếng, cùng xa trưởng đi xuống xe.

Lưu Khám tìm đám ngươi Lý Thành, Cổ Thiệu chuẩn bị bàn bạc...

- Ngày mai chúng ta đến Cù Diễn rồi, chắc hẳn quân Ô Thị quân đã nhận được tin tức.

Xem ra thành tựu của Ô Thị quân tại quận Cửu Nguyên lần này, e là không nhỏ. Lúc trước ta để cho hắn dời đến quận Cửu Nguyên, cũng không biết đúng hay sai?

Chỉ có điều, ta tin Ô Thị Khỏa giờ phút này e là cũng không hoan nghênh chúng ta đến.

Bất luận chúng ta ở lại Cửu Nguyên hay ở bắc Độ Hà, đều có ảnh hưởng rất lớn tới lợi ích của y... Ngươi này, không thể không đề phòng.

Lý Thành lấy ra một quyển địa đồ da trâu trong bọc hành lý, đặt trước mặt Lưu Khám.

- Quân Hầu, Giả Tư Mã đã dò xét rõ hoạt động chủ yếu của Ô Thị Khỏa trong vòng hai năm qua.

Y có quan hệ rất mật thiết với người Nguyệt Thị, hơn nữa lại nhiều lần qua lại với Long Thành, Mạo Đốn. Ta từng nghe nói, cuối năm trước Nguyệt Thị Vương còn muốn gả con gái cho Ô Thị Khỏa... Người này chiếm đóng Ngũ Nguyên nắm trong tay Nội Sáo Hà Bắc, trên danh nghĩa có ngàn dặm đất màu mỡ, tuấn mã hơn vạn con, thực lực vô cùng hùng hậu; đồng thời trong tay y còn có đồng, muối và các loại vật tư, giao hảo rất tốt với Nguyệt Thị dân tộc Hung Nô, tại Cửu Nguyên cũng rất có danh tiếng.

Quân Hầu nếu muốn dừng chân tại quận Cửu Nguyên, có lẽ Ô Thị Khỏa sẽ trở ngại lớn nhất.

Lưu Khám nhẹ nhàng gật đầu, nhìn trên địa đồ đánh dấu điểm đỏ chằng chịt, trong lòng không khỏi có chút trầm trọng.

Lúc trước muốn Ô Thị Khỏa phát triển đến quận Cửu Nguyên, chỉ là muốn lợi dụng y, để y trở thành một cây đinh. Thật không ngờ, cây đinh này đã khiến Lưu Khám cảm thấy nhức đầu... Muốn dừng chân ở Cửu Nguyên, như vậy tất cả quyền lực nhất định phải tập trung trong tay một người.

Như vậy, khó tránh khỏi phát sinh xung đột với Ô Thị Khỏa.

- Giả Thiệu, đã liên lạc được với Đạo Tử chưa?

Giả Thiệu lắc đầu:

- Nói cũng kỳ quái, ta dựa phương thức liên lạc của Đạo Tử lưu lại, nhưng lại không cách nào liên hệ với y.

Ngược lại Mông Thiếu Quân đã có liên lạc...

- Mông Khắc hiện tại ở đâu?

Giả Thiệu nói:

- Thiếu Quân hiện tại vẫn ở Võ Tuyền Vân Trung.

- Võ Tuyền?

Lưu Khám khẽ giật mình, thoáng liếc nhìn Lý Thành.

Nếu nói về mức độ quen thuộc đối với Vân Trung Cửu Nguyên, Lưu Khám còn kém rất xa Lý Thành.

Lý Thành vội vàng nói:

- Võ Tuyền là cứ điểm gần Vân Trung, cũng là cửa quan phía bắc Vân Trung. Người Đông Hồ và Nguyệt Thị muốn công kích Vân Trung, nhất định phải thông qua Võ Tuyền. Có lẽ Mông Thiếu Quân đi Võ Tuyền là vì lo lắng đại quân Vương Ly rời đi, người Hồ sẽ tập kích quấy rối.

Giả Thiệu nói:

- Mông Thiếu Quân cũng nói như vậy.

Vương Ly tập kết hơn tám phần binh mã tại Bắc Cương, vào núi Đông Bình tiêu diệt phản loạn. Từ Vân Trung đến Đặng Khẩu, tuyến phòng thủ dài nghìn dặm chỉ lưu lại vạn người.

Mông Thiếu Quân nói, là Đạo Tử để y ở Vân Trung tập trung bộ khúc ngày xưa của Thượng tướng quân, đợi sau khi Vương Ly rời khỏi, tiếp nhận Võ Tuyền, đã Đông Hồ tùy ý tập kích quấy rối. Hơn nữa, theo như hai mẩu tin Mông Thiếu Quân và Lý Thiếu Quân truyền đến, cuối năm trước, sau khi Vương Ly tập kết binh mã vào Sơn Đông, Đông Hồ dân tộc Hung Nô thực sự đã rục rịch... Vào xuân năm nay, đã từng xuất kích ba lần, nhưng cũng không dừng lại quá lâu.

Tin tức này, Lưu Khám cũng biết.

Thủ lĩnh Đông Hồ dân tộc Hung Nô là A Lợi Đê, xem như là đối thủ cũ của Lưu Khám.

Hai người trước kia giao phong ở Hà Nam, tuy lực lượng chênh lệch lớn, nhưng lần đó, Lưu Khám thực sự đã thất bại.

- Mông Thiếu Quân có nói, Đạo Tử hiện tại ở nơi nào hay không?

- Mông Thiếu Quân nói, sau khi Đạo Tử đến Hà Nam, liền dạo quanh một vòng tại Cửu Nguyên, Cù Diễn, Quảng Võ và Ngũ Nguyên, tiếp đến một mình đi về phía Hà Bắc, đồng thời còn mang theo lượng hoàng kim lớn. Sau đó không có bất cứ liên lạc gì với Thiếu Quân.

Thiếu Quân và Ly Khâu trước kia vẫn giấu một thuộc hạ trong quân Thượng tướng quân... Quân Hầu, ngài nói Đạo Tử có thể hay không...

- Tuyệt đối không thể!

Lưu Khám không đợi Giả Thiệu nói hết lời, liền xua ta ra hiệu bảo y không nên nói tiếp.

Ý của Giả Thiệu, Lưu Khám hiểu rất rõ, y muốn nói, có phải Trần Bình mang theo khoản tiền lớn bỏ trốn hay không?

Lưu Khám và Trần Bình làm bạn hơn mười năm, lại có giao tình vào sinh ra tử. Huynh trưởng y ngày hôm nay đang ở chỗ Lưu Khám, tài sản của Trần gia sau khi rời khỏi Nguyên Võ mặc dù suy giảm không ít, nhưng nếu như nói Trần Bình vì vạn dật Hoàng Kim mà phải bội Lưu Khám...

Lưu Khám sẽ không tin!

- Điều này nói rõ, Đạo Tử không liên hệ với Ô Thị Khỏa?

- Nghe ý tử của Mông Thiếu Quân, hẳn là không.

Ánh mắt Lưu Khám bỗng nhiên sáng ngời: Nói như vậy, rất có thể Trần Bình đã cảm giác được dã tâm của Ô Thị Khỏa. Nếu không, cái đinh tốt như vậy, sao có thể bị lợi dụng. Cho nên không đi tìm Ô Thị Khỏa, vì Trần Bình đã có cảnh giác đối với Ô Thị Khỏa.

Nếu như Trần Bình đã có cảnh giác, như vậy...

Lưu Khám không khỏi nhếch miệng cười!

Có lẽ sự nguy hiểm của Ô Thị Khỏa cũng theo đó mà giảm xuống.

- Rất tốt, tiếp đến Giả Thiệu ngươi phải tăng cường liên hệ với Mông Thiếu Quân và Lý Thiếu Quân, đặc biệt là hướng đi của người Đông Hồ, càng phải cẩn thận nghe ngóng.

Vả lại, nên phái mật thám, nghĩ cách trà trộn vào Ô Thị bảo.

Tiếp đến để Lưu Tần và Hắc Y Vệ qua Bắc Hà, chặt chẽ giám sát hướng đi của dân tộc Hung Nô và Nguyệt Thị. Có bất cứ động tĩnh gì, phải lập tức báo cho ta.

- Rõ!

Giả Thiệu lập tức đứng dây, xuống xe ngựa.

Lý Thành không kiềm chế được, dò hỏi:

- Quân Hầu, ngài thực sự không lo lắng cho Đạo Tử... Ý ta là, Đạo Tử lâu như vậy vẫn chưa có tin tức, có phải y gặp bất trắc hay không?

Lưu Khám cười cười lắc đầu:

- Đạo Tử không phải thư sinh trói gà không chặt, kiếm thuật của y có thể không lợi hại như Cái Nhiếp và Ly Khâu, nhưng bảy tám người bình thường đừng hòng tiếp cận y. Huống hồ y rất cẩn thận, gặp chuyện sẽ vô cùng tỉnh táo.

Nếu như thực sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, y sẽ tìm cách báo cho ta biết.

Hôm nay y không có tin tức gì, đã nói rõ, tất cả mọi chuyện vẫn nằm trong lòng bàn tay của y...

Sắc mặt Lưu Khám tràn đầy tự tin khiến Lý Thành không thể kiềm chế được cười cười.

- Nói thực, thời gian ta và Đạo Tử quen nhau không phải ngắn, nhưng ta phát hiện, ta hiểu về y không bằng một phần Quân Hầu. Đạo Tử thường ngày ít nói, vì thế cũng không dễ nói chuyện. Ta thực không rõ, vì sao Quân Hầu tin tưởng Trần Bình như vậy?

Vì cái gì?

Đây là câu hỏi ngay cả bản thân Lưu Khám cũng rất khó trả lời.

Có lẽ, trong lịch sử lưu lại vô số sự tích về y, khiến Lưu Khám không thể không tín nhiệm.

Đêm đã khuya, Ngũ Nguyên đèn đuốc vẫn sáng trưng.

Thành Ngũ Nguyên đã đổi tên thành Ô Thị bảo, cũng hùng vĩ như tòa thành Ô Thị trước kia Ô Thị Khỏa đã xây dựng.

Đương nhiên, thời gian có chút ngắn ngủi, vì thế Ngũ Nguyên Ô Thị bảo, vẫn không thể sánh bằng thành Ô Thị. Bất kể là độ dày và độ cao của tường thành, hay các loại phương diện kiến trúc bên trong, đều không sánh bằng bảo cổ. Nhưng, cái này đã có quy mô.

So với bảo cổ, bảo mới này mới là nền tảng của một tòa thành.

Không gian phát triển lớn hơn, hơn nữa khí thế lại càng rộng rãi và đồ sộ.

Ô Thị Khỏa ngồi chồm hỗm trong phòng khách, nhìn tin tức từ Cửu Nguyên và Cù Diễn truyền đến, chân mày y không tự chủ được đan chéo vào nhau tạo thành hình chữ Xuyên.

- Ứng Nguyên, ngươi nghĩ chuyện này thế nào?

Ô Thị Khỏa đặt quyển sách trên tay xuống, ngẩng đầu hỏi nam tử trung niên ngồi gần đó.

Đây là con trai trưởng của Ô Thị Khỏa, tên là Ô Ứng Nguyên. Năm nay đã hơn bốn mươi, tướng mạo khôi ngô hùng tráng. Thoáng liếc nhìn, người ta chắc chắn sẽ không tin, Ô Ứng Nguyên này và Ô Thị Khỏa có quan hệ máu mủ.

Một người béo mập giống như quả cầu thịt, một người lại...

Ô Ứng Nguyên nghe cha hỏi, nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười nói:

- Hài nhi thực sự không ngờ, vị Lưu Quân Hầu này có thể làm được!

- Đúng vậy, ta cũng thật bất ngờ.

Ô Thị Khỏa cười híp hai mắt.

Nhưng nếu cẩn thận quan sát hai con ngươi của y, liền có thể cảm giác được, một vòng lệ sắc trong ánh mắt.

- Nhớ ngày đó, ta nghe nói hắn muốn bắc tiến, còn cảm thấy hắn điên rồi... Từ Lâu Thương đến Hà Bắc xa mấy nghìn dặm, trên đường quan ải nhiều vô số, hắn mang theo nhiều lưu dân di dời, quả thực là việc không thể thành công. Nhưng, hắn làm được!

- Cho nên, chúng ta rất đau đầu!

Ô Ứng Nguyên nheo mắt lại, khẽ nói:

- Hôm nay Lưu Quân Hầu có trong tay hơn mười vạn lưu dân, đến Hà Nam. Mặc kệ hắn muốn ở lại Cửu Nguyên, hay qua sông bắc thượng, đều tạo lên đả kích thật lớn đối với thực lực của chúng ta tại Cửu Nguyên. Nêu như hắn lưu lại quận Cửu Nguyên, nhất định sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của chúng ta. Đến lúc đó song phương xung đột, e là không dễ làm.

Ô Thị Lô không nói gì, nhẹ nhàng gật đầu.

- Cho dù hắn qua sông bắc thượng, cũng tạo ảnh hưởng rất lớn đối với chúng ta.

Chúng ta rất vất vả mới có được sự ủng hộ của Mạo Đốn... E là đầu xuân năm sau, Mạo Đốn tất nhiên sẽ phát động công kích đối với Nguyệt Thị. Chúng ta nhân cơ hội này thâu tóm Nguyệt Thị, hơn nữa có được Vương Ly tướng quân trợ giúp, nhất định có thể đứng vững ở Hà Bắc. Đến lúc đó, phụ thân có thể lập nước xưng Vương.

Nhưng Lưu Khám lần này đến, không thể không phòng bị.

Theo lời Ô Ứng Nguyên nói, Ô Thị Khỏa muốn lập nước tại Hà Bắc?

Ô Thị Khỏa cười cười:

- Ta tuổi đã cao, có lập được nước hay không cũng không quan trọng. Chỉ là ta hy vọng, hai năm tâm huyết của chúng ta không bị uổng phí, hơn nữa còn công sức của muội muội con hầu hạ hai cha con Nguyệt Thị Vương... Chuyện này, không thể sơ xuất nửa điểm.

Ô Thị Khỏa cưới con gái của Nguyệt Thị Vương, Nguyệt Thị Vương cưới khuê nữ của Ô Thị Khỏa..

Quan hệ nam nữ người Hồ luôn luôn rất hỗn loạn. Con cháu của cha lấy con của mẹ cũng là chuyện rất bình thường, nào có luật lệ nào không cho phép?

Bản thân Ô Thị Khỏa cũng có dòng máu Khuyển Nhung, cho nên không hề cảm thấy kỳ quái đối với tục lệ người Hồ.

Y bồi hồi ngồi trong đại sảnh, suy nghĩ về đối sách.

Ô Ứng Nguyên đột nhiên nói:

- Nhân lúc Lưu Khám qua sông, mời Nguyệt Thị xuất binh, nửa đường đánh lén, chẳng lẽ không được?

- Lưu Khám dùng binh như thần, con không phải chưa từng nghe qua, hắn năm đó làm những gì ở Hà Nam?

Bàn về chiến tranh, luận về mưu kế, hai cha con ta e là không phải đối thủ của hắn. Hơn nữa hắn có vũ lực hơn người, có biệt danh là Lão Bi, nếu muốn giết hắn, e là không đơn giản.

- Phụ thân, chẳng lẽ Người đã quên người ở đông ốc sao?

Nếu y xuất thủ chắc hẳn có thể có nắm chắc bảy tám phần...

- Nhiếp thúc sao?

Ô Thị Khỏa lắc đầu.

Thúc, tại một số thời khắc có ý đại diện cho bà con hàng xóm. Ô Thị Khỏa gọi Nhiếp thúc ở đây không phải anh em trong nhà, mà là Nhiếp huynh đệ.

- Nhiếp thúc tuy mạnh, nhưng y có thiện cảm rất tốt đối với Lưu Khám, e là khó có thể thuyết phục.

Hơn nữa đệ tử của Nhiếp thúc hiện tại đang dốc sức dưới trướng Lưu Khám... Nếu như thuyết phục y không tốt, ngược lại sẽ để y thông báo với Lưu Khám, như vậy rất không ổn.

Cho nên, không những không thể nói cho y biết, mà còn phải nghĩ cách để y đi.

Uhm... Vừa vặn dân tộc Hung Nô và chúng ta muốn tiến hành mua bán lượng hàng hóa lớn, ngày mai để Nhiếp thúc áp giải, đi Hà Bắc giao dịch với người Hung Nô.

- Nhưng Lưu Khám...

- Chuyện về Lưu Khám, không cần làm gấp.

Ô Thị Khỏa lật đi lật lại đồng hoàng kim trong tay, suy tư một chút nói:

- Lưu Khám hiện tại còn chưa tới Cù Diễn, phỏng chừng cần mười ngày nữa mới có thể đến Lâm Hà. Con lập tức phái người đến Cửu Nguyên trước, tung tin đồn, nói Lưu Khám dẫn theo mười vạn lưu dân muốn cướp lương thực... Như vậy, người quận Cửu Nguyên chắc chắn sẽ phát sinh địch ý đối với hắn.

Ô Ứng Nguyên không khỏi nở nụ cười.

- Phụ thân, quả nhiên là kế hay!

- Mặt khác, ngươi ngày đêm khởi hành, đi Hà Bắc tìm muội muội của ngươi, để nàng tuyển trăm dũng sĩ người Nguyệt Thị lập hộ tống nàng qua sông.

Nhớ kỹ, là những dũng sĩ chân chính, đừng kiếm một đám chỉ biết ăn không ngồi dồi.

Ôn Ứng Nguyên gật đầu, đứng lên nói:

- Con sẽ lập tức xuất phát.

- Đúng rồi, Đình Uy vì sao chưa về?

Ô Ứng Nguyên khẽ giật mình:

- Ba ngày trước con đã phái người đi Cù Diễn tìm y rồi. Hôm tại tuyết rơi đầy đường, đi lại không dễ, chắc hẳn Đình Uy đã đi trên đường.

- Vậy tốt rồi, vậy tốt rồi!

Ô Thị Khỏa liên tục gật đầu:

- Con lập tức lên đường đi, ta đi tìm Nhiếp thúc, bàn bạc một chút về chuyện để y đi Hà Bắc giao hàng.

- Con sẽ lập tức xuất phát!

Ô Ứng Nguyên quay người, sải bước đi ra khỏi phòng.

Sau khi Ô Thị Khỏa thấy bóng dáng nhi tử biến mất trong gió tuyệt, y liền nhắm nghiền hai mắt lại.

- Lưu Khám... Ha ha, Lưu Khám...

Trong miệng y lầm bầm vài câu, sau đó đột nhiên trợn mắt, lành lạnh cười cười:

- Ngươi có thể đến Cửu Nguyên, coi như ngươi có bản lãnh... Chỉ có điều, đến lúc phải kết thúc rồi!

Lật đi lật lại đồng tiền trong tay, Ô Thị Khỏa cất bước đi ra khỏi đại sảnh.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-267)


<