Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Hình đồ - Hồi 220

Hình đồ
Trọn bộ 267 hồi
Hồi 220: Kẻ giết người, Kình Bố
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-267)

Huyện Trần rơi vào tay giặc, cũng không để cho thế cục nước Tần kịp hòa hoãn.

Ngược lại, sau khi Chương Hàm triển khai đến cuộc chiến ở Toánh Xuyên, chư hầu các nơi nhao nhao bắt đầu hành động, hướng về nước Tần khởi xướng công kích mãnh liệt.

Môi hở răng lạnh!

Bất kể là Điền Đam, Trương Nhĩ, Vũ Thần hay là Ngô Nhuế, Lưu Bang, bao gồm cả nghĩa quân các nơi đều rõ ràng cái đạo lý đơn giản này.

Hiện nay trong các lộ nghĩa quân, thế lực Trương Sở có thể nói là hùng hậu nhất. Có Trương Sở ở đây, liền có thể thu hút chủ lực của nước Tần, các phương còn lại mới có thể bắt tay vào làm lớn mạnh. Nếu không có Trương Sở, quân Tần tất nhiên sẽ dùng thế gió cuốn mây tan, đả kích trí mạng đối với các lộ nghĩa quân.

Cho nên, Trương Sở vẫn không thể diệt vong. Điền Đam một lần nữa phát động lực lượng trong tay triển khai công kích đối với Tiết quận. Lần này, Điền Đam hiển nhiên đã rút kinh nghiệm được từ lần thứ nhất đánh Tiết quận, không hề liều lĩnh, mà chắc chắn từng bước đẩy mạnh. Đồng thời, quân Tề ngoài việc đang tiến từng bước ổn định, còn áp dụng chiến thuật của y. Điền Đam chính thức xưng danh Tề vương, cũng chiêu mộ một chi mã tặc cường hãn nhất nước Tề. Chi mã tặc này trang bị hoàn mỹ, chiến lược cường hoành, thậm chí không thua kỵ quân tinh nhuệ của nước Tần.

Chủ tướng tên là Sài Vũ, người Cức Bồ nước Triệu cũ.

Từng tham dự loạn ở Ba Điền năm xưa, lão phụ y đã chết trong tay quân Tần. Sài Vũ tự xưng là Bồ tướng quân, dưới trướng có ba nghìn mã tặc, tất cả đều là thế hệ đã trải qua trăm cuộc chiến. Mà chính Sài Vũ lại càng vũ dũng dị thường, có cái dũng mà vạn phu không đỡ. Đã có đội kỵ quân này, có thể nói là thực lực của Điền Đam tăng lên nhiều. Đồng thời tại lúc công kích Tiết quận, với Bồ tướng quân làm chủ soái, tự lĩnh bản bộ nhân mã, tiến vào Tể Bắc, tập kích quấy rối Đông quận. Bồ tướng quân đến đi như gió, gây nên phức tạp lớn cho quân Tần.

Khổ không ai bằng chính là quận trưởng Đông quận, rơi vào đường cùng, đành phải cầu cứu viện từ Tam Xuyên quận và Hàm Dương. Lúc này, Chương Hàm suất lĩnh đại quân đi xuống phía nam, Tư Mã Hân, Đổng Ế đều theo quân xuất chinh. Lưu thử Tam Xuyên quận là trưởng tử của Lý Tư – Lý Do, nhớ ngày trước, Lý Do còn đang khổ chiến tại Huỳnh Dương, ý đồ lập nhiều công trạng để cứu vãn tính mạng lão phụ. Nhưng mà Ngô Quảng bị giết, Trương Sở bại trận, Chương Hàm lập tức liền tiến vào chiếm giữ Tam Xuyên quận, đoạt đi binh quyền của Lý Do, nói rất hay rằng để chủ trì chính sự, nhưng trên thực tế ngang với giam lỏng.

Trong tay Lý Do không binh không tướng, sau khi nhận được chiến báo, cũng không thể tránh được.

Chỉ có thể một bên phái người tới cầu viện Chương Hàm, một bên dùng hỏa tốc sáu trăm dặm đưa tin đến Hàm Dương.

Nhưng chiến sự ở Toánh Xuyên, đúng vào thời khắc mấu chốt, Chương Hàm lại phải chủ trì hội chiến ở Trường Bình, khó có thể bứt ra. Ngược lại là Hàm Dương trả lời đến trước.

Nếu Lý Do có thể đánh tan Đông quận và Tể Bắc giải trừ nguy hiểm ở Tiết quận, triều đình có thể miễn xá tội danh cho phụ tử Lý Tư. Chỉ vì điều này, Lý Do liều mạng cũng phải thành công. Tuy y không đồng ý một số việc làm của lão phụ, nhưng dầu gì Lý Tư vẫn là phụ thân y, công ơn nuôi dưỡng không thể không báo. Hơn nữa, có thể trọng trưởng binh quyền mà nói, chắc hẳn phía Hàm Dương cũng sẽ cố kỵ nhiều hơn một chút.

Ngay vào lúc Chương Hàm phá được Huyện Trần, không để ý đến y, Lý Do khởi binh ở Lạc Dương, binh phát Đông quận!

Đầu tháng giêng nông lịch.

Theo tập tục cổ xưa, ngày hôm nay mới là thời điểm bắt đầu một năm mới.

Sau khi Thủy Hoàng Đế thống nhất sáu nước, đem đem ngày mùng một tháng mười nông lịch làm ngày đầu năm mới. Mặc dù đã hơn mười năm, nhưng rất nhiều người, đặc biệt là dân chúng, vẫn có thói quen đem ngày đầu tiên của tháng giêng làm ngày đầu tiên của năm mới. Ngày đông giá rét cũng đi qua.

Trong năm đã qua này, xảy ra rất nhiều biến cố làm cho người ta khó có thể quên được.

Vốn là Doanh Hồ Hợi đăng cơ làm Tần Nhị thế, chợt xảy ra khởi nghĩa Trần Thắng Ngô Quangr oanh oanh liệt liệt. Một đế quốc mạnh mẽ như vậy lại chìm trong một biển máu, hiện lên vẻ ảm đạm. Chỉ là chẳng ai ngờ rằng, Trương Sở quật khởi nhanh, đồng thời cũng bại nhanh như vậy.

Việc này cũng có nhiều người đã cảnh báo. Doanh Tần mặc dù suy sụp, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, vẫn lấy được chiến lực khổng lồ như cũ.

Trần Thắng chạy trốn đến Nhữ Âm, ven đường thu nạp không ít tàn binh bại tướng, trong tay nắm mấy chục nghìn binh mã như trước, cuối cùng là nhẹ nhàng thở ra.

Thế nhưng y còn chưa ngồi ấm chỗ, Nam Dương liền truyền đến tin dữ: Trưởng sử Tư Mã Hân của quân Tần phá được Uyển huyện, Nam Dương quận bị quân Tần đoạt lại. Đại tướng Tống Lưu của Trương Sở ở trong loạn quân không rõ sống chết. Phó tướng Đặng Thuyết suẫt lĩnh tàn quân, lui giữ Sơn Đô, lấy Miện Thủy tránh hiểm, khó khăn lắm mới đứng vững được. Tuy trong tay còn khống chế ba vùng Đặng huyện, Trúc Dương và Toản huyện, nhưng trên thực tế đã vô lực phản công.

Mười bốn huyện Nam Dương đã bị mất hai phần ba. Bốn huyện của Sơn Đô đã thuộc về đất man hoang xa xôi, ở hậu thế, bị phân chia đến Hồ Bắc, phụ cận thành phố Đan Giang Khẩu.

Trần Thắng khóc không ra nước mắt, y nghĩ mãi mà vẫn không rõ, đang êm đẹp, một tình thế tốt như thế, sao đột nhiên lại tan tác như vậy?

- Vương thượng, hiện nay tướng quân Lữ Thần đang đóng tại Hạng huyện, chắc hẳn quân Tần trong chốc lát cũng khó có thể công phá.

Việc cấp bách là phải cùng Phiên Quân kết minh, đồng thời phái sứ giả, cùng thủ lĩnh các nơi liên hợp. Chỉ có như vậy mới có thể ngăn cản quân Tần, để đợi ngày phục khởi. binh mã của Phiên Quân, hiện nay đã qua Giang Thủy, đóng quân ở Hạ Thái (hiện nay là Phượng Đài huyện, An Huy)... Phiên Quân đã phái ra sứ giả, đang đợi ở ngoài điện. Sứ giả kia nói, Phiên Quân hy vọng Vương thượng có thể di giá đến Hạ Thái, cùng y thương nghị cụ thể công việc.

Trần Thắng không khỏi mở to hai mắt nhìn Trương Hạ.

Y thậm chí còn tưởng mình nghe lầm, hoặc là Trương Hạ nói sai rồi?

Ta dầu gì cũng là Trương Sở vương, ngươi một cái Phiên Quân, theo đạo lý hẳn là nên đến Nhữ Âm gặp ta, như thế nào hiện tại lại muốn ta đi tới Hạ Thái gặp ngươi?

- Trương khanh, ngươi có phải hay không...

Trương Hạ cười khổ nói:

- Vương thượng, lúc này không giống ngày xưa. Phiên Quân vừa đoạt được Thọ Xuân, liên tiếp chiến thắng, có thể nói là binh hùng tướng mạnh. Hiện nay chúng ta chỉ còn lại mấy thành bên trong Nhữ Âm, thái độ của Ngô Nhuế tất nhiên không giống với lúc trước, Vương thượng cần phải nhẫn nại mới được.

- Khốn kiếp, ta đường đường là Trương Sở Vương, có thể nào lại đi gặp cái Ngô Nhuế kia? Để y tới Nhữ Âm gặp ta!

- Vương thượng!

Trương Hạ bịch một tiếng quỳ xuống:

- Quân Tần đóng ở Huyện Trần, tùy thời đều có thể đánh tới, chỉ bằng Thương đầu quân trong tay Lữ Thần tướng quân, thì chưa đủ. Mặc dù dưới trướng Vương thượng có mấy chục nghìn binh mã, nhưng lúc này sĩ khí đã hạ, nếu không có chút thời gian nghỉ ngơi và hồi phục, sợ khó có thể tái chiến.

Ngày xưa, Việt vương Câu Tiễn, là Ngô vương Phù Sai đánh bại, gần như bị diệt quốc.

Nhưng lúc đó y nằm gai nếm mật, cuối cùng khiến cho Việt quốc phục hưng, còn giết chết Phù Sai, tiêu diệt Ngô quốc. Vương thượng hiện nay, chỉ có noi theo Việt vương Câu Tiễn kia, hôm nay nhẫn một chút, ngày khác mới có thể ngóc đầu trở lại. Hiện tại Phiên Quân thế lớn, mà quân Tần lại đang nhìn chằm chằm, Vương thượng nghĩ lại a.

Trần Thắng nghe Trương Hạ khuyên bảo một phen, lập tức lệ rơi đầy mặt.

Y lôi kéo hai tay Trương Hạ:

- Cô có mắt không tròng, không nhìn được đại tài của Trương khanh, bạc đãi Trương khanh... Hiện nay vào lúc nguy nan này, mới biết được nhân tâm ủng hộ hay phản đối. Nếu như Cô có ngày phục khởi, nguyện cùng Trương khanh cộng hưởng thiên hạ... Thôi thôi thôi, ngày nay không giống ngày xưa, Cô phải đi gặp Phiên Quân kia.

Tựa hồ Trần Thắng đã hiểu rõ, nguyên do y thất bại.

Y vốn xuất thân từ lớp người quê mùa, nói tới trong lòng vẫn còn có chút tự ti. Từ khi Trương Hạ theo y khởi sự, sau khi Trần Thắng đắc thế, ít nhiều cũng hơi xem thường, ngược lại một mặt trọng dụng mấy người quý tộc nước Sở cũ là Trương Nhĩ, Trần Dư, Tống Bạn, Thái Tứ.

Nhưng thực tế, những người này sao lại để mắt đến Trần Thắng?

Sự thật chứng minh, những quý tộc y xem trọng kia, hoặc là không đáng trọng dụng, hoặc là mang tâm tư khác. Chỉ có người giống như Trương Hạ, đi theo y từ khi khởi sự, một mực theo y, trung thành và tận tâm, càng vì y mà giải ưu xuất mưu. Thậm chí Trần Thắng còn nghĩ: Nếu trận chiến ở Trường Bình, ta để cho Trương Hạ chủ trì quân vụ, có phải hay không sẽ có cục diện khác? Ta nghĩ, cũng mạnh như Vũ Bình quân của Tống Bạn đi.

Trên đời này không có thuốc chữa hối hận, mặc kệ Trần Thắng có hối hận như thế nào, sự thật đã vô pháp cải biến.

Hơn nữa, quân Tần ở Huyện Trần đang nhìn chằm chằm, lúc nào cũng có thể xuất kích, cũng làm cho Trần Thắng không có thời gian đi cảm khái và hối hận. Sáng sớm hôm sau, xa giá từ Nhữ Âm khởi hành, rồng rồng rắn rắn hướng Hạ Thái tiến tới. Cùng lúc đó, hai chi quân Tần lặng lẽ xuất phát tới Huyện Trần, một chi hỏa tốc đến Tuy Dương cứu viện, một đội binh mã khác thì thẳng hướng Tiếu huyện. Chương Hàm cũng tạm thời đình chỉ truy kích Trần Thắng.

*****

Hạ Thái ở trung du Hoài Thủy, thời cổ gọi là Châu Lai.

Nguyên niên Nhị thế, một đội binh mã vượt sông tới, cơ hồ là binh không lưỡi huyết công chiếm Hạ Thái

Nhìn từ xa, chỉ thấy tinh kỳ phấp phới, binh doanh đứng trang nghiêm, từng tòa quân doanh chằng chịt dựng cùng một chỗ cho thấy sự rèn luyện quân sự không tầm thường của chủ tướng. Trần Thắng cũng không hiểu điều này lắm... Lúc trước khởi sự, y căn bản là ở trên xe vung tay hô hào, mang theo một đám người tiến lên, sau khi làm quân địch loạn lên thì chấm dứt chiến đấu. Về sau trở thành Trương Sở vương, Trần Thắng cũng rất ít tự mình xung trận.

Trần Thắng không hiểu nhưng Trương Hạ lại nhìn ra manh mối.

Gã không khỏi hít sâu một hơi, khẽ nói:

- Vương thượng, thoạt nhìn bên Phiên Quân, người cũng có năng lực a.

- A, chỉ giáo cho?

- Hãy nhìn kỹ xảo hạ trại, dùng phương vị ngũ hành bát quái, dựa vào địa hình xây nên. Tiến có thể công, lui có thể thủ, tuyệt không phải người rảnh rỗi có thể làm được.

Hạ thần đoán chừng, bên Phiên Quân có tướng môn hậu đại phụ tá. Nếu không, người bình thường quyết không thể xây dựng nên doanh trại tạm thời như vậy được... Sau khi vương thượng gặp được Phiên Quân càng cần phải cẩn thận, còn cần phải lưu ý nhiều hơn nữa những người bên Phiên Quân kia. Hạ thần phỏng đoán, việc để cho vương thượng đến Hạ Thái, rất có thể là tác phẩm của người này, lớn giọng để dọa người.

Hiện nay Trương Hạ đã được Trương Thắng bái là Thượng trụ quốc Trương Sở, nắm hết thảy sự vụ. Trần Thắng đối với Trương Hạ đâu, cũng là có thêm tín nhiệm. Trên thực tế hiện tại y cũng không còn sự lựa nào nữa, không tin Trương Hạ duy chỉ có con đường chết.

- Cô nhớ kỹ!

Trần Thắng dùng sức gật đầu, sau đó phái người tiến lên thông báo.

Không bao lâu, chỉ nghe trong doanh vang lên tiếng hào giác, một đạo nhân mã vây quanh một cỗ xe diêu từ trong doanh phi tới, xuất hiện trước mặt Trần Thắng. Từ trên xe đi xuống một trung niên nam tử, từ xa đã chắp tay chào Trần Thắng.

- Đại vương một đường vất vả, Ngô Nhuế không nghĩ tới đại vương lại đến nhanh như vậy. Không có tiếp đón từ xa, thất lễ, thất lễ!

- Vương thượng, người này chính là Ngô Nhuế!

Trương Hạ thấp giọng nhắc nhở, ý nói chính là: chính chủ đã đến rồi, ngươi đừng quá tự cao, mất cấp bậc lễ nghĩa, có thể bị người ta mượn cớ.

Trần Thắng vội vàng xuống xe, thi lễ với Ngô Nhuế.

- Là người gặp rủi ro, không dám làm Phiên Quân vất vả nghênh đón. Tiểu vương hôm nay đến đây, thực là vì cầu viện mà đến, đa tạ Phiên Quân xuất binh tương trợ a.

Tư thái này, có thể nói là đã thấp tới cực điểm.

Ngô Nhuế nghe vậy cười nhạt:

- Vương thượng khách sáo, Ngô Nhuế khởi binh phản Tần, cũng là vì tìm một con đường sống mà thôi, không đáng để vương thượng khen ngợi. Ta đã sai người bày tửu yến, không bằng vào đại trướng thôi... A, vị này chắc hẳn là người đã ngăn cơn sóng dữ Trương Hạ tướng quân đi.

Ồ, Ngô Nhuế còn từng nghe qua tên ta?

Trương Hạ không khỏi có chút đắc ý, vội vàng khiêm nhường.

- Vương thượng, chúng ta cùng nhau đi, Trương tướng quân một chuyến này cũng khổ cực, ta đã an bài tiểu trướng, tướng quân có thể đi nghỉ ngơi trước.

Ý nói đó là: ta đã nghe nói về ngươi, nhưng ngươi lại không có tư cách ngồi cùng trướng với ta.

Trương Hạ nghe vậy, trong nội tâm không khỏi bốc hỏa, nhưng khi nhìn thấy hai bên khôi giáp chỉnh tề, cuối cùng vẫn buông lỏng nắm đấm, khom người nói:

- Đa tạ Phiên Quân hao tâm tổn trí.

- Trương khanh...

Nghe thấy Trương Hạ không thể hộ tống đi tiếp, trong lòng Trần Thắng run lên.

Từ khi thoát khỏi Huyện Trần, Trần Thắng một mực theo sự chỉ dẫn của Trương Hạ. Y có ý muốn cho Trương Hạ cùng đi với y tới đại trướng, nhưng Ngô Nhuế không cho y cơ hội này, vừa cười vừa kéo tay Trần Thắng đi vào trong doanh. Quân sĩ hai bên đồng loạt tiến lên, ngăn giữa Trương Hạ và Trần Thắng.

Chuyện đến bây giờ, chính là thân bất do kỷ a!

Trần Thắng không khỏi thấp thỏm trong lòng, theo Ngô Nhuế đi vào đại trướng.

Tiến vào đại trướng, Trần Thắng ngoài ý muốn phát hiện, trong trướng còn có một người, mặt trắng không râu, tướng mạo có vẻ thanh tú, lộ ra một cỗ âm nhu anh khí. Chuyện phát sinh tiếp theo càng làm cho Trần Thắng thêm giật mình... Ngô Nhuế buông lỏng tay, hướng người nọ khom mình hành lễ.

- Lương công, Trương Sở vương đến rồi!

Đây là người nào?

Trần Thắng thoáng cái choáng váng.

Xem ra, thân phận và địa vị người này còn cao hơn cả Ngô Nhuế.

Nhưng binh mã này, không phải là binh mã của Ngô Nhuế sao? Như thế nào đột nhiên, Ngô Nhuế lại nhiều thêm một cấp trên? Trong khoảnh khắc, Trần Thắng không biết làm thế nào.

- Mỗ gia Hạng Lương!

Người nọ đứng dậy, trầm giọng nói:

- Ngươi chính là Sở vương Trần Thắng sao?

- A, đúng là tiểu vương!

Lời này của Hạng Lương lộ ra một cỗ uy nghiêm làm cho người khác không dám nhìn thẳng. Khí độ kia người bình thường tuyệt không thể có được nếu không phải là được truyền thừa qua nhiều thế hệ, hoặc là sống ở thượng vị lâu. Ít nhất, quý tộc nước Sở cũ Trần Thắng đang tìm nơi nương tựa, so sánh với người này, quả thực là một trời một vực.

Ngô Nhuế cười nói:

- Lúc Trần công khởi sự, tự xưng phụng mệnh đại tướng quân Hạng Yến...

Hắc hắc, như thế nào hôm nay trước mặt công tử của đại tướng quân, lại không thấy lễ? Trần công, vị này chính là nhi tử của đại tướng quân Hạng Lương Hạng tướng quân!

- A!

Trần Thắng không khỏi trợn mắt há mồm.

Nhớ ban đầu, khi y khởi nghĩa ở Đại Trạch hương, chính là lấy kỳ hào của Hạng Yến!

Kỳ thực ai cũng biết, đó chỉ là một cái ngụy trang mà thôi. Thậm chí ngay cả chính Trần Thắng cũng đã quên chuyện này. Không nghĩ tới, nhi tử của Hạng Yến lại đang đứng trước mặt y, hơn nữa lại là ở phía sau, xuất hiện trước mặt y. Trần Thắng thật có chút không biết làm thế nào.

- Tiểu vương bái kiến Hạng tướng quân!

- Im ngay!

Hạng Lương đột nhiên rít lên một tiếng, âm thanh hơi sắc lạnh, the thé.

- Ngươi là người phương nào, lại dám xưng Sở vương? Còn đánh bằng cờ hiệu của gia phụ, giả danh lừa bịp, thật sự là khinh người quá đáng.

Đừng thấy thanh âm sắc lạnh, tay Hạng Lương vịn xuống bội kiếm bên sườn, lập tức toát ra một cỗ sát khí.

Trần Thắng sợ tới mức vội vàng lui về phía sau, hoảng sợ nhìn Hạng Lương:

- Hạng tướng quân, ta là được Phiên Quân mời đến đây bàn bạc chuyện hợp tác, ngươi nghĩ thế nào?

Hạng Lương cười lạnh một tiếng:

- Giả danh lừa bịp, có tư cách gì cùng ta bàn bạc hợp tác?

Ngô Nhuế cười nói:

- Hạng tướng quân, Trần công một năm nay, cũng vô cùng vất vả, vẫn còn có chút công lao, kính xin tướng quân bớt giận.

Nói xong y quay đầu nhìn Trần Thắng nói:

- Trần công, một năm qua của ngươi, cũng thực vất vả. Nhưng bây giờ Hạng tướng quân đã đến, ngươi liền không cần vất vả tiếp nữa. quân Tần ở Giang Bắc liền do tướng quân ra mặt giải quyết, Trần công sao không cùng ta quay về Giang Nam, cũng đúng lúc nghỉ ngơi một chút.

Ý tứ rất rõ ràng: ngươi đã đánh bằng cờ hiệu của Hạng Lương, vậy chính là gia thần của Hạng gia.

Hết thảy ngươi làm chỉ là tiên phong của Hạng gia mà thôi. Hiện tại Hạng gia ra mặt, liền không cần ngươi nữa rồi... Đem địa bàn cùng quân đội của ngươi giao ra đây, rồi cùng ta trở về phía nam hưởng phúc đi. Nói là hưởng phúc, nhưng người nào chẳng biết đó chỉ là biến hướng của cầm tù mà thôi.

Khá lắm, người Hạng gia thật đúng là không khách khí a!

Trần Thắng có thể nào không nghe ra ý tứ trong lời nói của Ngô Nhuế, cho nên giận tím mặt.

Vất vất vả vả lập nên giang sơn, mặc dù hiện tại chỉ còn lại mấy huyện thành, đó cũng là ta đã dùng mạng mình để đổi lấy. Như thế nào các ngươi đến một lần, liền dễ dàng cướp đi? Vào lúc này Trần Thắng cũng coi như tỉnh táo lại, những người này ngay từ đầu đã không có lòng tốt.

- Hạng tướng quân, ta kính ngươi là nhi tử của đại tướng quân mới đến cùng ngươi bàn bạc.

Cô mặc dù không có xuất thân như ngươi, nhưng cục diện hôm nay, cũng là cô dùng tính mạng mà đổi lấy. Muốn ta giao ra binh quyền, tuyệt đối không một chút khả năng.

Các ngươi đã không có ý hợp tác, vậy cô cũng không cần ở lại nữa.

Cáo từ...

Ngô Nhuế cười lạnh nói:

- Đã đến đây rồi, sao có thể để cho ngươi rời đi?

Lúc này Trần Thắng mới phát hiện Ngô Nhuế quả thực là một con hổ mặt cười, mặc dù nói tới nói lui, luôn cười híp mắt, nhưng tâm tư lại độc ác.

"Keng" một tiếng, Trương Thương rút ra bảo kiếm.

- Hạng tướng quân, các ngươi đây là đang bức ta a... Ta mặc dù kính mệnh đại tướng quân, nhưng tuyệt đối sẽ không thúc thủ chịu trói. Hạng tướng quân, Phiên Quân, nơi đây tuy là binh doanh của các ngươi, nhưng ta cũng không phải đi một mình mà tới. Theo ta còn có mấy ngàn binh mã, cùng lắm thì chúng ta cá chết lưới rách.

- Mấy ngàn binh mã sao?

Ngô Nhuế cười ha ha sau đó vỗ tay với bên ngoài trước hô:

- Cảnh tướng quân, mời ngươi vào đi.

Lời còn chưa dứt, từ ngoài đại trướng đi vào hai nam tử.

Một người trong đó lại chính là tướng lãnh hộ tống Trương Thương tới đây, tên là Cảnh Câu, thân là người Quyên, cùng Trần Thắng khởi sự. Trong tay Cảnh Câu thình lình mang theo một cái đầu người dầm dề máu, Trần Thắng nhìn kỹ, đó chính là thủ cấp của Trương Hạ.

- Cảnh Câu bái kiến đại tướng quân, bái kiến Phiên Quân!

Cảnh Câu đó tiến lên một bước, đem đầu người để xuống đất nói:

- Phụng mệnh đại tướng quân, nghịch tặc Trương Hạ đã đền tội, binh phù nghiệp đã do Tào Cữu tướng quân cầm giữ. Trương Hạ tùy thân mang theo phù tỳ, đều ở tại đây, kính xin đại tướng quân xem qua.

- Cảnh Câu, ngươi...

Trần Thắng nghiến răng nghiến lợi nhìn Cảnh Câu, chỉ cảm thấy một cỗ máu nóng xông thẳng lên đỉnh đầu.

Trương Hạ đáng thương, trung thành và tận tâm, không nghĩ tới lại chết trong tay tiểu nhân.

Mà Cảnh Câu thì bình tĩnh cười cười:

- Trần công, cũng không phải Cảnh Câu bất trung. Do Trần công là gia thần của Hạng đại tướng quân, vậy Cảnh Câu tất nhiên là thuần phục đại tướng quân, đây chỉ là bổn phận của Cảnh Câu... Đáng tiếc Trương tướng quân ngoan cố không thay đổi. Nếu không Cảnh Câu sao có thể nhẫn tâm giết y?

- Ta giết ngươi, cái tên bất nghĩa này!

Trần Thắng hét lên, hai mắt sung huyết, cầm kiếm đánh về phía Cảnh Câu.

Đúng lúc này, nam tử cùng hộ tống với Cảnh Câu vào trướng đột nhiên ra tay, thoáng cái đã giữ lấy cánh tay của Trần Thắng, giống như là kìm sắt mặc cho Trần Thắng giãy giụa thế nào cũng không cách nào thoát khỏi. Tiếp theo người nọ nhấc chân, hung hăng đá vào ngực Trần Thắng.

Trần Thắng nghiêng ngả lùi liền mấy bước, ngồi bệt trên mặt đất.

- Trước mặt đại tướng quân, há lại để cho ngươi một tên tiểu gia nô làm càn?

- Ngươi là người phương nào?

Nam tử đầu búi xích trách, nghe Trần Thắng hỏi vậy, cười lạnh:

- Nói để cho ngươi biết, gia gia tên là Kình Bố, đặc biệt tới để lấy mạng chó của ngươi!

Crypto.com Exchange

Hồi (1-267)


<