Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Hình đồ - Hồi 213

Hình đồ
Trọn bộ 267 hồi
Hồi 213: Thuyết hàng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-267)

Nguyên niên Tần Nhị thế đã định trước một thời kỳ không yên bình.

Bắt đầu từ cuộc đại loạn Trần Thắng, Ngô Quảng, tình hình phức tạp càng lan rộng, đồng thời càng ngày càng nghiêm trọng. Toàn bộ khu Quan Đông, ngoại trừ Lâu Thương một lần đại thắng, quân Tần các nơi không có bất cứ tin chiến thắng nào. Mặc dù quận Tiết và quận Tam Xuyên có trọng binh trấn giữ, cũng chỉ thể hiện ở trạng thái giằng co, khiến người ta không thấy được bất cứ chiến thắng nào như mong muốn. Theo Điền Đam khởi binh tại Giao Châu, cố Tề liên tiếp hưởng ứng. Uy phong đại Tề ngày xưa đủ khiến rất nhiều người Tề nhớ lại, mặc dù Tam Điền gây loạn thất bại làm bài học, nhưng vẫn có rất nhiều người mang trong lòng hi vọng may mắn. Sau khi Điền Đam khởi binh, khiến rất nhiều không cam chịu, lại xuất hiện.

Trong cuộc gây loạn Tam Điền có Điền Phúc cá lọt lưới, lúc này dẫn đầu làm khó dễ...

Quận Thủ quận Đông Hải Tư Mã thấy thế cục quận Tiết càng ngày càng trở nên hỗn loạn, thay vì chú ý tới Lưu Bang ở huyện Bái, ngược lại y dồn binh vào quận Tiết. Lưỡng binh hợp cùng một chỗ, tạo thành hai tuyến phòng thủ, nỗ lực dùng chiến hỏa ngăn cản bên ngoài quận Tiết.

Trong lúc thế cục càng ngày càng thối nát, quận Tiết và quận Đông Hải cũng bắt đầu xuất hiện hỗn loạn, đồng thời nhanh chóng mở rộng. Toàn bộ Quan Đông, từ đầu tháng năm, bốn bề báo hiệu bất ổn. Vốn binh lực quân Tần như trứng chọi đá, phải co cụm lại phòng thủ, cùng với quân khởi nghĩa tại Tam Xuyên và quận Tiết nhiều lần giằng co chiến đấu.

Tới tháng sáu, Trương Nhĩ và Trần Dư đề xuất với Trần Thắng, suất binh bắc thượng, công chiếm vùng đất cũ nước Triệu và nước Yến. Cùng lúc đó, sau khi Chu Chương trải qua nhiều phen khổ chiến, đã cấp tốc quật khởi. Nhân mã dưới trướng lớn mạnh giống như quả cầu tuyết, đến cuối tháng sáu, binh mã sở thuộc Chu Chương đã có sáu bảy mươi vạn. Đồng thời dưới sự chỉ huy của Chu Chương, đã tới gần Hàm Cốc Quan.

Lý Do tại thành Huỳnh Dương, bị quân đội của Ngô Quảng quấn lấy gắt gao, không có cách nào thoát thân. Mà Ngô Quảng, mặc dù hiểu được dụng ý của Trần Thắng. Nhưng đại chiến đã tới mức độ nà muốn bứt ra cũng không được. Vì vậy, mặc kệ Lý Do hay Ngô Quảng, đều chỉ có thể trừng mắt nhìn quân đội của Chu Chương áp sát, mà không có biện pháp gì.

Hàm Cốc Quan chính là cửa ngõ Quan Trung.

Đánh tan Hàm Cốc Quan, là có thể tây tiến, thẳng đến Hàm Dương.

Đầu tháng bảy, Hàm Cốc Quan được xưng là hùng quan bị Chu Chương thống lĩnh quân đội một lần đánh tan, khiến thiên hạ náo động. Nếu như nói trước kia còn có người dự định quan sát tình thế, nhưng hiện tại Hàm Cốc Quan bị đánh tan, nếu không sớm hành động. Chắc chắn hối hận không kịp!

Mà người hành động trước, cũng là anh hào các nơi vùng Quan Đông...

* * * * *

Nguyên niên tháng bảy Tần Nhị thế, huyện Ngô quận Hội Kê.

Ân Thông là người đã qua tuổi năm mươi, gốc ở Lâm Truy, vốn là học trò của Tắc Hạ Học Cung. Sau khi Thủy Hoàng đế thống nhất, Ân Thông nhận lệnh làm quan. Đầu tiên đảm nhiệm chức vụ Bác Sĩ hai năm ở Hàm Dương, bởi vì giỏi về hình luật, mà được Lý Tư coi trọng, đề cử trước mặt Thủy Hoàng Đế Doanh Chính. Năm Thủy Hoàng Đế thứ 34, Ân Thông được ủy nhiệm làm Quận Thủ Hội Kê. Tới Trấn Nam quận Hội Kê, từng một thời phồn hoa tại thời kỳ Ngô Việt.

Nhưng sau khi vào thời kỳ Chiến Quốc. Ngô Việt trước kia đã biến thành kho lúa của nước Sở.

Tuy quận Hội Kê kém xa vùng Trung Nguyên sung túc giàu có, nhưng so với Giang Nam phần lớn là vùng đất hoang dã mà nói, không cần bàn cãi quận Hội Kê phồn hoa hơn nhiều. Nơi này có tiểu giai nhân yểu điệu, có thần binh tuyệt thế chém sắt như chém bùn, còn có sông ngòi dày đặc... Đồng thời, quận Hội Kê cũng là kho lúa nước Sở trước kia, sau khi đầu nhập nước Tần, lại cung cấp đồ quân nhu cho đại quân phương nam.

Tổng thể mà nói, so với những nơi giàu có sung túc như Lạc Dương, Hàm Dương... Quận Hội Kê không tính là gì.

Nhưng, nơi này thực sự có nguồn tài nguyên trời ban. Đệ tử Ngô Việt, có tâm huyết lão Sở nhân nhanh nhẹn dũng cảm, dũng mãnh thiện chiến.

Ân Thông vừa mới tới Hội Kê, lập tức cảm thụ được phong tình đặc biệt ở đây. Khi tin tức Thủy Hoàng Đế băng hà truyền tới, Ân Thông cũng không cảm thấy có gì quá đặc biệt.

Thế nhưng việc Tần Nhị thế bạo ngược, theo Trần Thắng, Ngô Quảng khởi nghĩa... Trái tim Ân Thông bắt đầu rạo rực.

Nếu lão Tần diệt vong, cho dù ta không chiếm được toàn bộ thiên hạ, dựa vào nước sông rãnh trời, ít nhất có thể trở thành chư hầu một phương. Nếu may mắn, nói không chừng có thể hùng bá Giang Nam, dựng lên cơ nghiệp nước Sở trước kia! Ý nghĩ này không xuất hiện cũng đành thôi, một khi xuất hiện thực sự giống hạt giống rơi xuống đất, nhanh chóng mọc rễ nảy mầm. Theo thế cục vùng Trung Nguyên chuyển biến càng ngày càng xấu, ý nghĩ này của Ân Thông càng ngày càng mãnh liệt. Tới sau cùng, Ân Thông đã không còn cách nào khống chế, trong nội tâm hình như có một thanh âm kêu gọi, kêu gọi y dựng nghiệp. Mà Trần Thắng kia có gan tự xưng Vương, khiến y khó có thể kìm chế.

Sắc trời có chút u ám, giống như sắp mưa.

Giang Nam vốn mưa nhiều, vì thế không có gì quá lạ. Ân Thông thay một thân thường phục, sai người chuẩn bị rượu và thức ăn, leo lên xe ngựa, rời khỏi phủ nha.

Trời đã tối đen.

Xe ngựa dừng tại cửa trạch viên phía nam huyện Ngô. Trạch viên này, chiếm hơn mười khoảng, tường xung quanh rất cao, trên vách tường tràn đầy vết tích loang lổ bởi năm tháng, hiện ra màu xám tro dày đặc.

Liền có một gia tướng tiến đến, gõ gõ cửa chính sơn màu đen.

- Là ai đó?

Bên trong cửa truyền đến thanh âm đậm chất Ngô Việt, tiếp đến cửa chính hé mở một khe nhỏ, từ bên trong xuất hiện một tiểu lại.

- Quận Thủ đến đây tuần tra, đừng kinh động người khác.

Gia tướng kia lấy ấn tính ra. Cai ngục vừa thấy, liền vội vàng từ trên bậc thang chạy tới, khom người thi lễ.

Ân Thông xuống xe, nhẹ giọng nói:

- Gần đây vẫn yên bình chứ?

Bởi vì Ân Thông xuất thân là người nước Tề, quen gọi là ngục. Cai ngục vội vàng nói:

- Khởi bẩm Quận Thủ, tất cả vẫn như thường.

- Tân!

Ân Thông nhìn hoành phi màu đen treo cao tại đầu cổng, trên mặt có hai chữ lớn đỏ thẫm " Tân ngục " nói rõ Tân ngục này có lai lịch không tầm thường. Tương truyền trước kia Ngô Việt tranh đấu, nước Việt thất bại, Việt Vương Câu Tiễn trở thành tù binh của Ngô Vương, nằm gai nếm mật, chính là tại Tân Ngục này. Đương nhiên, lúc đó không gọi là Tân, cũng không nguy nga tráng lệ như ngày hôm nay.

Sau khi nước Ngô thất bại, Câu Tiễn khởi công xây dựng phủ đệ này. Về sau Ngô Việt diệt vong, Tân ngục này trở thành nơi giam giữ phạm nhân. Chỉ có điều người được giam giữ ở đây đều không phải thường nhân.

Ân Thông gật đầu, cất bước đi lên bậc thang.

Lão nhân kia đi sát theo sau y, rất nhanh đi tới hành lang lao ngục.

Có một mùi hôi thối khiến người khác buồn nôn kéo tới, khiến Ân Thông không nhịn được nhướng mày, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.

Trong lao ngục nhất định có mùi vị như vậy. Cho dù là lao ngục sang trọng, cũng khó tránh tình trạng này. Ân Thông không để ý, nhẹ giọng hỏi:

- Hạng Lương ở nhà lao nào?

- Hạng Lương?

Lão nhân kia ngẩn người:

- Hạng tiên sinh ở tại lao ngục trong cùng. Dọc theo đường đi về phía trước, tới chỗ rẽ là đến.

Trong giọng nói, lộ ra vẻ cung kính. Hang gia tại đất Sở có uy danh rất cao, tại vùng đất Ngô Việt trước kia cũng như vậy.

Trong lòng Ân Thông có thể có chút khó chịu.

Trong mắt y, hiện tại lão Tần tràn ngập nguy cơ, y mới là chủ nhân thực sự ở quận Hội Kê này. Cai ngục khi nói chuyện với y, tuy nói hết sức khiêm tốn, nhưng cũng không quá cung kính. Loại cung kính phát ra từ nội tâm mới chính là cảm giác Ân Thông cần. Hạng gia, không hổ là một trong Kinh Sở Thập Bát Tính, tại quận Hộ Kê cũng có địa vị rất cao. Còn mình đã tính là gì?

Nếu như không cần Hạng Lương, Ân Thông hiện tại đã chém chết Hạng Lương rồi.

- Ngươi xuống phía dưới, ta có chuyện muốn nói với Hạng tiên sinh... Mấy người các ngươi thủ hộ ở đây.

Ân Thông phân phó xong, chỉ dẫn theo một gia tướng, mang theo cặp đồ ăn đi vào bên trong. Những người còn lại đứng ở hành lang. Sau khi cai ngục đi, bọn họ đứng đó thủ hộ.

*****

Phòng ngục này rất tối, Ân Thông chỉ có thể nhìn thấy một nam tử đầu tóc rối bù, ngồi giữa phòng ngục. Phòng ngục này không coi là quá mức lộn xộn, nam tử kia ngồi chồm hỗm ở giữa, bộ dạng rất nghiêm tục. Không thấy rõ tướng mạo y, nhưng Ân Thông biết người này chính là Hạng Lương.

- Hạng tiên sinh, vẫn khỏe chứ?

Ân Thâm đứng bên ngoài phòng ngục, trong miệng líu nhíu hai tiếng:

- Ngươi xem, ngươi xem, bọn cai ngục làm gì thế này? Tại sao để Hạng tiên sinh ở chỗ này? Thực sự đáng trách, thực sự đáng trách... Đều là mỗ gia sơ suất, mong tiên sinh thứ lỗi.

- Quận Thủ không cần khách khí!

Nam tử trong tù, khi nói mang theo khí âm nhu. Thanh âm rất dễ nghe, cũng rất hòa nhã. Thế nhưng, lại thiếu chút khí tức hùng liệt, mà yếu đuối, khiến người ta cảm giác không quá thoải mái.

- Lương ta chẳng qua chỉ là tù nhân, có thể ở trong Tân Ngục này, đã coi như được Quận Thủ chiếu cố, sao dám có yêu cầu khác?

- Sau một lần gặp mặt tiên sinh, Thông rất muốn trở lại tiếp kiến. Chỉ tiếc... Lúc đó xảy ra rất nhiều chuyện, cho nên Thông khó có thể bứt ra. Hôm nay nhàn rỗi, vì vậy đến đây viếng thăm... Người đâu, mang đồ ăn tới, ta và tiên sinh tâm tình một phen.

Gia tướng mở cửa ngục, thấp đuốc sáng trưng.

Chỉ thấy nam nhân trong phòng ngục, đang ngồi nghiêm chỉnh.

Gạt búi tóc ra, liền hé lộ khuôn mặt cực kỳ thanh tú. Đao phong năm xưa để lại vết tích trên mặt y, cũng không thể che giấu vẻ anh tuấn vốn có của thoáng liếc nhìn đồ ăn trước mặt, lại thấy Ân Thông mỉm cười, rót đầy một chén rượu.

- Lương đa tạ Quận Thủ.

- Mời!

Ân Thông xua tay ra hiệu cho gia tướng ra ngoài, sau đó ngồi đối diện Hạng Lương.

- Quận thủ hôm nay đến đây, e là không chỉ đơn giản mời Hạng mỗ uống rượu.

- Hạng tiên sinh quả nhiên thông mình.

Ân Thông cười ha hả:

- Đã vậy, Thông sẽ thẳng thắn nói. Trước kia giam Hạng tiên sinh, cũng không phải ý của Thông. Thực là Thánh mệnh khó trái, buộc phải làm như vậy. Hạng tiên sinh là người tài giỏi, Thông sớm đã nghe danh tiếng, xưa nay luôn luôn kính trọng.

Tuy rằng nói là nói thẳng, nhưng Ân Thông trước hết vẫn muốn dò xét ý tứ.

Hạng Lương bình tĩnh cười:

- Lòng tốt của Quận Thủ, Lương thay mặt tổ tiên, tạ ơn Quận Thủ!

- Hàm Dương mấy lần phát chiếu lệnh, muốn dẫn tiên sinh qua Hàm Dương, nhưng Thông đều cự tuyệt... Tiên sinh cũng biết, vì sao Thông làm như vậy?

Hạng Lương uống một ngụm rượu, trầm ngầm một hồi, nhẹ giọng nói:

- Bệ hạ đã băng hà!

Những lời này nói rất xảo diệu. Ngụ ý nói là, không phải ngươi muốn cự tuyệt, mà bởi vì Tần Thủy Hoàng đã chết, vì thế ngươi nghĩ cách cự tuyệt.

Ân Thông vừa nghe lời này, không khỏi mỉm cười.

- Tiên sinh quả nhiên thông mình, thoạt nhìn tiên sinh đã hiểu, Thông hôm nay vì sao tới đây?

- Biết chút ít...

- Như vậy, ta nói thẳng. Tiên sinh tuy là kẻ tù tội, vây khốn trong một tấc vuông, nhưng chắc cũng nghe nói đến chuyện bên ngoài. Nhị thế đăng cơ tới nay, luôn luôn tín nhiệm bọn nghịch tặc làm điều ngang ngược. Ta thấy, không phải minh chủ có thể ổn định lâu dài... Hiện tại, quần hùng thiên hạ quật khởi, chiến hỏa không ngừng. Ân mỗ tuy không phải người Hội Kê, nhưng trấn thủ nhiều năm, cũng có rất nhiều tifnh cảm đối với Hội Kê. Thực không đành lòng chứng kiến một ngày nào đó chiến hỏa lan tràn tới Giang Nam, đến lúc đó khó tránh khỏi tình cảnh sinh linh lầm than. Ta mong tiên sinh trợ giúp ta, giữ gìn nơi này bình an, bảo vệ bách tính Hội Kê. Chỉ là, không biết tiên sinh có nguyện ý tương trợ hay không? Ta biết tiên sinh còn có tâm tư hoài nghi, nhưng lúc này Ân mỗ hết sức chân thành, kính mong tiên sinh đừng hoài nghi.

Hạng Lương cười khà khà:

- Quận thủ muốn ta trợ giúp thế nào? Lương ngồi trong Tân Ngục đã gần hai năm. Mặc dù biết được tình hình bên ngoài, thế nhưng cũng không biết làm thế nào. Hiện tại, Lương là tội nhân, Quận Thủ lại muốn ta tương trợ? Lương thật sự không nghĩ ra được, ta có thể giúp Quận Thủ cái gì? Nếu như có lực, nhất đinh không từ chối.

- Khà khà. Tội nhân, chẳng qua chỉ đối với lão Tần mà thôi. Là bách tính nơi cố Sở, nào ai không biết Hạng tiên sinh là một người có tài? Hạng gia, tại đất sở rất có uy danh. Hạng tiên sinh chỉ cần đứng lên, hô một tiếng, liền có vô số người hưởng ứng. Hơn nữa, cháu trai tiên sinh đang ở đâu, tiên sinh biết chứ?

Hạng Lương ngẩn người, sau đó thở dài một hồi.

- Lương nghe nói sơ qua, nghiệt tử tụ tập một đoàn người làm phỉ, thường lui tới Chấn Trạch, làm hại bách tính. Nghĩ lại Hạng gia ta mấy đời trung lương, nhưng lại sinh ra một nghiệt tử như thế, thực sự cảm thấy hổ thẹn với tổ tiên, thẹn với tổ tiên...

Miệng nói thẹn với tổ tiên, nhưng từ miệng Hạng Lương lại không nghe ra ý tứ xấu hổ.

Ân Thông ngầm cắn răng, trên mặt lại nhếch lên tia tươi cười:

- Hạng tiên sinh không cần phải như vậy, cũng là lệnh điệt (cháu) sốt ruột cứu người, bất đắc dĩ mới làm như vậy. Ta xưa nay luôn kính nể lệnh điệt là người trung hiếu, vì vậy không đành lòng truy bắt. Hiện tại.. . Ha ha, hiện tại thiên hạ đại loạn, vì sự an bình của Hội Kê, Thông nguyện chiêu hàng lệnh điệt. Làm thủy tặc Chấn Trạch, suy cho cùng cũng không phải kế lâu dài. Thông nguyện mời tiên sinh làm Huyện Úy, lệnh điệt dưới trướng phò tá tiên sinh. Chuyện trước kia, Thông không tính toán... Không biết điều kiện như vậy, tiên sinh có đồng ý hay không?

Hạng Lương nghe vậy, xem như vô cùng kích động. Đứng phắt dậy, chắp tay nói:

- Quận Thủ một lòng vì bách tính Hội Kê, bách tính Hội Kê có hi vọng, bách tính Ngô Việt có hi vọng rồi? Lương nguyện làm chó làm ngựa dốc sức cho Quận Thủ. Chỉ là, ta bị giam trong lao ngục thời gian dài, không biết Hạng Tịnh hiện tại ở đâu. Lương nguyện viết một phong thư, mong Quận Thủ giúp ta chuyển giao. Nghiệt tử này xưa nay nghe lời ta nói, nếu như nhìn thấy thư của ta, chắc chắn sẽ vui vẻ đến đây.

Nếu như Hạng Lương nói muốn đích thân đi gặp Hạng Tịch, Ân Thông sẽ không đồng ý, thậm chí có điều hoài nghi.

Nhưng hiện tại, Hạng Lương nằm trong tay y. Trong huyện Ngô, đều là nhân mã của y, cho dù Hạng Tịch không theo, cũng có gì đáng sợ.

Nghĩ tới đây, Ân Thông nói:

- Như vậy, mời tiên sinh mong chóng viết một lá thứ, ta lập tức phái người đi tìm lệnh điệt.

- Chuyện này nào có đáng gì? Mời Quận Thủ chuẩn bị giấy bút, Lương viết ngay bây giờ.

Ân Thông lập tức phái người mang giấy bút tới, Hạng Lương biểu diễn trước mặt Ân Thông, múa bút thành văn, rất nhanh viết được một phong thư. Sau khi Ân Thông tiếp nhận, thoáng liếc nhìn, thấy trên mặt giấy đúng là viết một văn thư. Cũng khó trách, người Hạng gia thời đại này làm quý tộc nước Sở, viết văn thư chẳng qua chỉ là chuyện tình hết sức bình thường. Trong văn thư thực ra có mấy chữ Tần rất nhỏ, nhưng Ân Thông không quá lưu ý, nhẹ nhàng gật đầu.

Cầm bút vô tình quên, cũng không thể trách được.

Dùng mấy chữ nhỏ nước Tần thay thế cũng không vấn đề gì.

Thư Thông đọc một hồi, thấy giọng điệu trang nhã lưu loát, hơn nữa từ ngữ hoa mỹ khác thường, một mực thuyết phục Hạng Tịch đầu hàng.

Như vậy coi như giải quyết được một cái cọc đóng trong lòng y! Ân Thông lập tức cất thư đi, sau đó mang theo Hạng Lương đi ra ngoài rửa mặt, thay y phục. Đồng thời, y phái người mang thư của Hạng Lương đưa tới huyện Ngô, đến Chấn Trạch tìm Hạng Tịch. Ân Thông sao lại không biết Hạng Tịch ở đâu? Ngày xưa thủy tặc Chấn Trạch Hoàn Sở, có quan hệ mật thiết với Ân Thông. Hạng Tịch năm ngoái đầu nhập vào Hoàn Sở, không lâu sau giết chết Hoàn Sở, Ân Thông hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, mấy lần bao vây diệt trừ Hạng Tịch, đều bị Hạng Tịch đánh đại bại, hoặc để Hạng Tịch trốn mất.

Chỉ có điều, nếu như thực sự có thể thuyết phục Hạng Tịch đầu hàng dốc sức vì chính mình, thì cho dù chết mười Hoàn Sở, cũng hề gì?

- Mang phong thư này giao cho Hạng Tịch, nói thúc phụ y hôm nay tại quý phủ ta làm khách. Trong vòng mười ngày, nếu không đến đây, đừng trách ta không khí.

Ân Thông dặn đi dặn lại, sau đó mới để gia tướng kia rời đi.

Y đứng trên bậc thang trước cửa Tân ngục, ngẩng đầu nhìn trời cao, đột nhiên nở nụ cười.

Thúc điệt Hạng gia danh vọng cao, thì sao?

Chỉ cần một ngày ta còn ở quận Hội Kê này, thì đây chính là lãnh địa của ta. Chờ sau này ta binh hùng tướng mạnh, thu thập thúc điệt Hạng gia cũng không muộn!

Crypto.com Exchange

Hồi (1-267)


<