Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Hình đồ - Hồi 200

Hình đồ
Trọn bộ 267 hồi
Hồi 200: Tương hành
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-267)

Lưu Khám đã đoán được thân phận của Cái Nhiếp từ lâu, vì vậy khi Cái Nhiếp thông báo tên họ, hắn cũng không chút nào kinh ngạc.

- Ta là Lưu Khám!

Nói xong, hắn quay đầu đưa Xích kỳ cho Lưu Tín:

- Ngươi nói ta ỷ vào binh khí lợi hại mới có thể thắng ngươi, hiện tại ta không cần binh khí, tay không đấu với ngươi. Nếu ngươi thua, nhất định phải đáp ứng làm giúp ta ba việc. Cái Nhiếp, không biết ngươi có gan tỉ thí cùng ta hay không?

Lúc Lưu Khám nghe thấy Cái Nhiếp đang ở đây, trong đầu loáng thoáng đã có một kế hoạch. Nếu muốn thực thi kế hoạch này, cần rất nhiều điều kiện, mà điều kiện quan trọng nhất trong đó, chính là cần Cái Nhiếp xuất thủ tương trợ.

Cái Nhiếp không khỏi nở nụ cười:

- Hậu sinh thật cuồng vọng, vừa nãy ngươi chính là chiếm thượng phong nhờ binh khí, liền tự cho là có thể thắng được ta sao? Mỗ gia học kiếm từ năm sáu tuổi, năm mươi năm qua gửi gắm tình cảm vào kiếm… Thế nhân đều biết kiếm thuật của ta cao tuyệt, lại không biết quyền cước của ta chưa chắc đã yếu hơn kiếm thuật. Hậu sinh, ngươi muốn so quyền cước với ta, vạn nhất có sơ xuất, ta cũng không dễ ăn nói với Ô Thị quân rồi!

Kiếm thuật của Cái Nhiếp vô song, đây là chuyện trên đời đều biết. Nhưng sở trường về quyền cước thì lần đầu nghe được…. đám người Mông Tật, Mông Khắc không khỏi nhíu mày, mơ hồ vì Lưu Khám mà dậy lo lắng. Bọn họ sợ, nếu Lưu Khám xảy ra chuyện, phiền phức sẽ rất lớn. Mặc kệ tiểu công chúa Doanh Quả suy nghĩ thế nào, bốn người Mông Tật, Mông Khắc, Lý Thành, Đồ Đồ đều là bộ hạ năm xưa theo Lưu Khám tham dự huyết chiến tại Phú Bình. Ở sâu trong nội tâm, Lưu Khám trước sau vẫn là thượng quan của bọn họ. Huống chi, Lưu Khám được Thủy Hoàng Đế thân phong Bắc Quảng Võ quân, chỉ luận về phong tước, cũng đủ để bốn người Mông Tật cúi đầu. Nhưng trong lòng Doanh Quả, xuất thân xếp hạng thứ nhất.

Đã thắng rồi, vì sao lại muốn cạnh tranh? Lý Thành không rõ ràng ý nghĩ trong lòng Lưu Khám, nhịn không được tiến một bước:

- Quân hầu…

Lưu Khám đánh tay, ý bảo Lý Thành câm miệng. Hắn nhìn Cái Nhiếp không chuyển mắt, duỗi thân một chút, chỉ nghe xương cốt toàn thân trong nháy mắt kêu răng rắc, liên tục rung động.

- Có lẽ kiếm thuật và quyền cước của ngài vô song như nhau. Cũng không biết ngài đã từng nghe qua một câu cách ngôn chưa?

- Nói cái gì?

- Quyền sợ tuổi trẻ!

Cái Nhiếp nghe vậy, không khỏi mơ hồ. Những lời này của Lưu Khám thật là ông chưa từng nghe nói. Đây là kinh nghiệm hậu thế tổng kết ra, lúc giao tranh Tần Hán, võ thuật chính là thuần túy đánh nhau kịch liệt, cũng chưa hình thành một hệ thống hoàn thiện. Chỉ có thể nói, võ thuật lúc này, còn ở giai đoạn trưởng thành.

Toàn văn lời nói của Lưu Khám chính là: Quyền sợ tuổi trẻ, côn sợ lão lang. Trong truyền thống đả đấu, quyền thuật coi trọng ba cần chính là nhanh, độc, chuẩn. Yêu cầu thể lực và sự chịu đựng lại cần càng nhiều. Rất nhiều người đem hai loại luận võ và đánh nhau kịch liệt lẫn vào với nhau. Trên thực tế, luận võ là luận võ, đánh nhau kịch liệt là đánh nhau kịch liệt. Luận võ có thể lưu thủ, chú ý tới điểm nút thì thôi. Nhưng đánh nhau kịch liệt thì không chỗ nào cố kỵ, đả bại đối thủ chính là mục tiêu duy nhất. Cứ như vậy, thường là song phương đều không thể có thừa lực để quay về.

Đánh nhau kịch liệt chủ yếu cần độc, lại thêm phải có sức bật, điều này cần tu luyện nội tại; thứ hai là tố chất thân thể, gần như là dựa vào ngoại công mà đến; thứ ba là kỹ thuật, có thể gọi là chiêu thức. Người lớn tuổi, ở phương diện kỹ thuật và sức bật đều có thể qua tu hành và bảo trì không ngừng. Duy chỉ có phương diện cơ năng của thân thể, là bất khả kháng, chỉ có thể trì hoãn sự suy yếu, cũng không có khả năng bảo trì từ đầu đến cuối.

Điểm này, Cái Nhiếp cũng biết nhưng không cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt ra.

- Nhiếp tiên sinh, nếu ta thua, tùy ngươi yêu cầu, ta nguyện đánh cược chịu thua… Nhiếp tiên sinh, tiền đặt cược ta đã hạ, có dám nhận thách thức không?

Cái Nhiếp là hạng người cao ngạo. Nghe Lưu Khám khiêu khích, lập tức giận tím mặt.

- Quyền cước không có mắt, ngươi tự cầu nhiều phúc đi!

- Rất tốt, mời!

Lưu Khám vừa nói, đã bày ra tư thế, hai quyền giao cổ tay, đặt trước ngực. Đan điếu mã chân trái uốn lượn, chân phải trùng xuống, thân thể như hình cung. Làm một thế giống như mãnh hổ chuẩn bị vồ người. Vừa ra tay, sắc mặt Cái Nhiếp nhất thời thay đổi.

- A Tín, thúc thúc ngươi có thắng không?

Mông Tật nhịn không được, thấp giọng hỏi:

- Ta thật là nghe nói, công phu quyền cước của Cái Nhiếp cực kỳ lợi hại. Thúc thúc ngươi và y ẩu đả, có thể thắng được không?

- Công phu quyền cước của nhị thúc, ngay cả cha ta cũng không đỡ được.

Trong lòng Lưu Tín, luận về khí lực, Lưu Cự cha cậu không thể nghi ngờ là thiên hạ đệ nhất; nhưng luận quyền cước mà nói, ngay cả Lưu Cự cũng không phải là đối thủ của Lưu Khám. Điều này nói lên trong thiên hạ không ai có thể thắng được Lưu Khám, cho nên cậu một chút cũng không lo lắng. Người đơn thuần, tư tưởng vô cùng đơn giản. Về phần Cái Nhiếp là cái gì thiên hạ đệ nhất kiếm khách? Lưu Tín chưa từng nghĩ tới.

Nói chung, Lưu Cự đánh không lại Lưu Khám, như vậy chính là không ai có thể thắng được Lưu Khám. Đây chính là tín niệm của Lưu Tín!

Nhìn thấy Lưu Tín chắc chắn như vậy, đám người Mông Tật thở dài một hơi, nhưng không đợi thở xong, trái tim lập tức run lên.

Lưu Khám động thủ rồi!

Một chiêu Thiên thần chế quân, đơn điếu mã liên tục biến hóa, tần suất nhanh kinh người. Thân thể cúi xông về phía trước thẳng hướng Cái Nhiếp. Cái Nhiếp hai tay tạo hình chữ thập, thác thân xông tới. Trong nháy mắt hai người giao phong, Lưu Khám đột nhiên ngửa ra sau, biến đổi trung bình tấn, chân trái đang ẩn ở phía sau đột nhiên đạp một kích, hướng trước mặt Cái Nhiếp đạp qua. Cước này không qua gối, mới là cao minh. Cước này của Lưu Khám, vô cùng đột ngột.

Ly Khâu một bên quan chiến, nhịn không được hét “a” một tiếng kinh hãi.

Ánh mắt Cái Nhiếp sáng lên, nói một tiếng “tốt”, thân hình bỗng nhiên lui về phía sau, hai chân thác động, bỗng nhiên vẩy chân nghiêng đánh xuống. Ông tất nhiên nhìn ra được, một đạp kia của Lưu Khám có lực đạo kinh người ra sao. Trước không nói đến lực lượng của bản thân Lưu Khám, chỉ cần nhìn bước bộ của Lưu Khám thôi, ông đã phát hiện dấu vết của một loại lực lượng tích trữ cực mạnh rồi. Công phu quyền cước của tiểu tử này quả nhiên là dũng mãnh đến cực điểm, không thể khinh thường!

Giờ khắc này, Cái Nhiếp thu lại sự khinh thường.

“Bịch” một tiếng, hai chân tương giao, người bên ngoài nghe thấy cảm thấy toàn thân phát lạnh.

Mà hai người Lưu - Nhiếp cùng đồng thời lùi lại, trong nháy mắt đề thân mà lên, quyền cước tương giao, tất cả đều là quyết đấu ngạnh đối ngạnh. Hai người xuất chiêu đều rất cẩn thận, nhìn chiêu thức bình thường, nhưng đều giấu giếm sát khí, chỉ nhìn thôi mà đám người Mông Tật, Mông Khắc hoa cả mắt.

Cũng chỉ trong thời gian nháy mắt, Cái Nhiếp phát hiện tình huống không ổn! Đúng như theo lời Lưu Khám, quyền sợ tuổi trẻ… Luận kỹ xảo và sức bật, Lưu Khám không kém so với ông, thế nhưng thân thể, mặc dù Cái Nhiếp trong trạng thái bị vây, cũng không nhất định có thể so được với Lưu Khám. Không còn cách nào, điều kiện đầu tiên của Lưu Khám quá tốt, thân cao chân dài không nói, độ linh hoạt cũng không kém gì Cái Nhiếp. Liên tiếp qua bảy tám chiêu, Cái Nhiếp có chút ngừng không được, liền lui về phía sau, chuẩn bị biến chiêu.

Ông muốn đổi chiêu, nhưng không ngờ Lưu Khám lại biến chiêu trước, quyền thế đột nhiên biến hóa, đáp ở song chưởng của Cái Nhiếp, tùy ý dưới chân Cái Nhiếp thác động như thế nào, biến hóa làm sao, nhưng trước sau không cách nào thoát khỏi tứ chi của Lưu Khám, phảng phất giống như bị khống chế, không ngừng xâm nhập vào hình xoắn ốc, động tác chậm lại, ý cảnh giống như là cưỡi mây bồng bềnh.

Cái Nhiếp “a” một tiếng sợ hãi. Thân thể bất giác theo kình lực của Lưu Khám mà chuyển động.

Trong Thái cực quyền, cái này gọi là Triền ti kính. Thái cực của Trần thị phân thành tám loại kình lực. Có câu là: đánh Thái cực quyền tu minh Triền ti kính, nói chung, loại kình lực này, trên cơ bản đều là không bí mật không truyền. Nếu không có ngoại tổ phụ của Lưu Khám kiếp trước là một cao thủ Thái cực quyền, chỉ sợ Lưu Khám cũng không cách nào được chân truyền. Muốn luyện thành Triền ti kính, không mất mười năm thì không thể thành công.

Cái Nhiếp võ nghệ siêu quần, kiếm thuật vô song nhưng sao có thể biết đến thứ quyền thuật tinh túy đã ngưng tụ qua hai nghìn năm? Quyền của Lưu Khám như nước chảy mây trôi, xương cốt thân thể Cái Nhiếp giống như là không thể khống chế được, khớp xương rung động răng rắc. Khuôn mặt ông đỏ bừng, thỉnh thoảng lại gầm trong miệng, cố gắng thoát khỏi Triền ti kính của Lưu Khám.

Doanh Quả ôm con sư tử miêu có chút mơ hồ đi ra.

- Tiểu Cáp, chuyện gì, sao lại ầm ĩ vậy?

Cáp Vô Lương đã sớm nhìn đến ngây người!

Thế cho nên không có nghe thấy câu hỏi của Doanh Quả.

Ngay lúc Doanh Quả tức giận, chuẩn bị lần thứ hai mở miệng hỏi, chỉ nghe Lưu Khám rống to một tiếng, một bóng người đã bay ra ngoài, đập vào cửa nền viện. Cửa viện cứng rắn bị đập nát bấy. Cái Nhiếp ngã vào cửa viện đau đến nhe răng nhếch miệng, vài lần giãy dụa muốn đứng lên, nhưng hết lần này đến lần khác, xương cốt toàn thân giống như là tản mất, không có chút lực đạo nào. Rốt cuộc ông cụt hứng thở dài.

- Hậu sinh, quyền cước giỏi!

Ly Khâu chạy tiến lên, cố gắng nâng Cái Nhiếp, lại bị ông đẩy ra, mắt hổ trợn tròn, nhìn chăm chú Lưu Khám nói:

- Đây là quyền cước gì?

Lưu Khám chậm rãi thu thế, nhẹ thở ra một hơi.

chắp tay cười:

- Vô cực nhi sinh, động tĩnh chi ky, âm dương chi mẫu, thị vi Thái cực!

- Thái cực?

Cái Nhiếp ngẩn ra, chợt cười ha hả:

- Hay một “Vô cực nhi sinh”, hay cho một Thái cực… Thế có phải xuất từ thuyết của lão Trang không?

Không sai, Cái Nhiếp chính là một kiếm khách!

Nhưng onog cũng là một thô nhân, sau khi kiếm thuật của ông đến được cảnh giới này, lúc cơ năng thân thể của y không cách nào duy trì, cái bọn họ cần chính là từ các loại học thuyết, hấp thu chất dinh dưỡng để tăng cường tu dưỡng của bọn họ. Học thuyết của lão Trang, được người đời xưng là Hoàng lão thuật, lão Trang thuật… Cái Nhiếp cũng từng nghe qua, vì vậy khi Lưu Khám nói ra, liền lập tức hiểu ngay ảo diệu trong đó.

- Hôm nay không phải là ta thua ngươi, mà là thua lão Trang!

Cái Nhiếp đứng dậy:

- Nhưng ta thua khâm phục khẩu phục, ngươi nói đi, là ba chuyện, chỉ cần ta có thể làm được, tuyệt không chối từ.

Lưu Khám cười:

- Nhiếp tiên sinh, chúng ta vào phòng nói!

Hắn không lo lắng Cái Nhiếp sẽ lật lọng, ở thời đại này, chữ tín so với sinh mệnh còn quan trọng hơn. Chuyện bội bạc tuy cũng xảy ra, nhưng với Cái Nhiếp, đây là chuyện không thể. Đây là thời đại được tượng trưng bởi chữ Tín, chí ít tại phố phường chính là như vậy.

Doanh Quả còn chưa hiểu rõ đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, mở một đôi mắt to ngập nước, mờ mịt bối rối.

- Tiểu công chúa, không có việc gì rồi!

Mông Khắc nhẹ giọng nói:

- Không cần lo lắng, chỉ là Quân hầu luận võ với người ta mà thôi. Ngài đừng để ý, yên tâm nghỉ ngơi đi!

- Ơ?

Doanh Quả đột nhiên cả kinh kêu lên:

- Đây không phải là Nhiếp thúc thúc sao?

Nàng vừa kêu lên, đang chuẩn bị tiến lên thì Cái Nhiếp cũng nghe thấy, cũng quay đầu nhìn lại, đầu tiên ngây ra một lúc, sau đó chỉ vào Doanh Quả, một lát nói không nên lời.

Doanh Quả quen Cái Nhiếp.

Nhớ năm xưa Cái Nhiếp bị bắt tới Hàm Dương, Thủy Hoàng Đế từng muốn thuần phục người này, muốn ông nhậm chức Bát đại lang trung. Cho nên ngay từ đầu, đối với Cái Nhiếp có chút lễ ngộ. Lúc đó, Doanh Quả còn rất nhỏ, khi nghe đến chuyện của Cái Nhiếp vô cùng tò mò.

Vì vậy nàng len lén chạy tới nhìn Cái Nhiếp, còn theo Cái Nhiếp học kiếm thuật hai ngày.

Về sau, Cái Nhiếp bị chuyển tới Ly sơn, Doanh Quả rất thương tâm, vài lần muốn đến Ly sơn thăm, nhưng đều bị Doanh Chính ngăn cản.

Thoáng cái đã mười năm, Doanh Quả cũng lớn lên.

Lúc này Cái Nhiếp mới nhìn thấy trên người nàng mơ hồ thấy hình ảnh nha đầu năm xưa đầu buộc kim hoàn, chân trần, cầm bảo kiếm chạy toán loạn. Mặc kệ ông căm hận Thủy Hoàng Đế căm thù, cũng không quan tâm đến việc ông có hậnLão Tần Nhân hay không, thế nhưng ông lại rất tốt đối với Doanh Quả.

- Quả Quả?

*****

Doanh Quả tuy là tiểu công chúa nhưng Cái Nhiếp rất thích gọi nàng là Quả Quả. Nghe thấy cách xưng hô quen thuộc đã lâu, Doanh Quả cũng bất chấp điều gì, thoáng cái ném con mèo nhỏ trong lòng sang một bên, làm nó hét thảm meo meo một tiếng. Doanh Quả khóc chạy tới, ôm lấy lưng áo Cái Nhiếp:

- Nhiếp sư phụ. Phụ hoàng ta, phụ hoàng … đã chết rồi!

- Ta biết, ta biết!

- Không, ngươi không biết. Phụ hoàng ta… là bị…

- Mời tiểu công chúa trở về nghỉ ngơi!

Lưu Khám cũng không dám để Doanh Quả nói ra, mặc dù ở đây đều là người một nhà, nhưng muốn nói đều phải cẩn thận.

Cái Nhiếp là ai? Là lão già thành tinh, có thể nào không nghe ra mánh khóe. Ông nhẹ vỗ sau lưng Doanh Quả:

- Quả Quả đừng khóc, đi ngủ trước đã. Đợi Nhiếp sư phụ nói chuyện xong, ngày mai sẽ dạy cháu kiếm thuật có được hay không? Đừng sợ, có Nhiếp sư phụ ở đây, không ai có thể thương tổn được cháu.

Đối với Doanh Quả mà nói, Cái Nhiếp là trưởng bối. Từ sau khi Doanh Phù Tô chết, mặc kệ là thúc cháu Lưu Khám hay Mông Tật, Mông Khắc luôn quan tâm chăm sóc nàng, nhưng chung quy không thể có tác dụng bằng trưởng bối. Cũng giống như một đứa trẻ, lúc bị bắt nạt, đồng bạn chỉ có thể an ủi, không so được với vài lời hữu dụng của trưởng bối. Cái Nhiếp nói như vậy, Doanh Quả không buông tay, ngược lại càng níu chặt ông, khóc thảm thiết hơn.

Nhìn thấy Cái Nhiếp yêu quý Doanh Quả như vậy, Ly Khâu đứng một bên đều có cảm giác ghen tị, nhưng lúc này y cũng mơ hồ biết được lai lịch của đám người Lưu Khám.

Đây đều là người nước Tần!

Hơn nữa cũng không phải là người thường!

Đám người Lưu Khám thấy Doanh Quả phóng thích tình cảm, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Trong thời gian này, Doanh Quả đã phải chịu bao áp lực và đau đớn, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ. Nhưng lúc đó, bọn họ chỉ có thể ở một bên an ủi, khó có thể xoa dịu được Doanh Quả. Sau khi Phù Tô chết, Doanh Quả chỉ khóc một lần, đối với một cô bé được nuông chiều từ nhỏ mà nói, tuyệt đối không phải là chuyện bình thường. Lưu Khám rất lo lắng. Khóc một chút cũng tốt, chí ít sẽ không tự hủy hoại thân thể.

- Nhiếp tiên sinh, xin ngài trước tiên trấn an tiểu công chúa một chút đã… Quân hầu, chúng ta vào nhà nói.

Đám người Lưu Khám và Ô Thị Khỏa đi vào chính đường. Lưu Tín lại lùi về bóng tối nơi cửa hiên, những người khác cũng đều tự về chỗ cũ. Ly Khâu đứng một bên, có chút xấu hổ. Cáp Vô Lương và Đồ Đồ ngồi ở lương đình uống rượu, Cái Nhiếp vội vàng an ủi Doanh Quả, cuối cùng không có ai để ý đến y. Cũng không còn cách nào, Ly Khâu thì không thể làm gì khác hơn là ngồi ở cửa hiên, vươn tay đùa giỡn với con mèo nhỏ tên Tiểu Bát, nhưng rất hiển nhiên, tiểu Bát đối với y không có hứng thú, mà ưu nhã đi tới bên cạnh Doanh Quả, kêu meo meo, tựa hồ khuyên giải an ủi, hoàn toàn không để ý đến lúc nãy bị Doanh Quả ném xuống.

Thực sự là con mèo ham sắc!

Ly Khâu cũng chỉ có thể chửi thầm một tiếng trong lòng.

Tâm trạng Doanh Quả được phóng thích, nặng nề ngủ.

Cái Nhiếp cẩn thận ôm nàng trở về phòng, sau đó đóng cửa. Bên ngoài cửa ông thấy Lưu Tín đang lui tại cửa bảo hộ nàng. Trong lòng âm thầm cảm thán: Người Tần trung trinh, bệ hạ tuy chết, nhưng còn rất nhiều người trung chinh, nước Tần sẽ không mất được! Ông gật đầu với Lưu Tín, nhưng Lưu Tín không thèm để ý đến ông, buồn bực cúi đầu, không nói tiếng nào.

Cái Nhiếp ngượng ngùng đi tới chính đường. Đồ Đồ mở cửa phòng, đã thấy đám người Lưu Khám đang ngồi tại chính đường, làm Cái Nhiếp giật mình nhất chính là Ô Thị Khỏa và Lưu Khám sóng vai ngồi cùng một chỗ. Phải biết rằng, đẳng cấp của nước Tần sâm nghiêm, Ô Thị Khỏa là Ô Thị quân, quan nội hầu, gần với Triệt hầu. Ông vốn cho rằng Lưu Khám là hộ vệ của Doanh Quả, nhưng hiện tại xem ra, tự hồ có chút không giống. Nghĩ tới xưng hô của Ô Thị Khỏa với Lưu Khám lúc trước, Cái Nhiếp ngẩn ra.

Chẳng lẽ Lưu Khám này là một nhân vật khó lường?

Cũng khó trách ông không biết danh hào của Lưu Khám. Trên thực tế, ở vùng Trung Nguyên, Lưu Khám tuy có danh tiếng, nhưng không phải là nổi danh vũ dũng. Hắn nổi danh bởi vì Tứ Thủy Hoa điêu của hắn, bởi vì giấy Trình công của hắn, bởi vì hắn và Trình Mạc sáng chế ra thể chữ lệ. Mà vũ dũng của hắn, trước kia chỉ lưu truyền tại Bắc Cương. Khi Thủy Hoàng Đế thiết yến tại huyện Trứ, thanh danh này rốt cuộc mới có một bộ phận người biết đến. Thế nhưng cũng chỉ giới hạn trong quan viên Đại Tần.

Cái Nhiếp bị tù mười lăm năm. Lúc Lưu Khám thành danh, ông đã đoạt tuyệt quan hệ với ngoại giới, tất nhiên là không thể nghe tới danh tiếng của Lưu Khám.

Lúc Ô Thị Khỏa đơn giản giới thiệu, Cái Nhiếp quá sợ hãi…

Sinh ở Vu Thứ, ông tất nhiên biết sự lợi hại của người Hung Nô, lại càng rõ ràng về địa vị Tả hiền vương Tả Cốc Lễ vương ở trong dân Hung Nô như thế nào. Vậy mà đều chết ở trong tay hậu sinh này?

Còn nữa, rượu Yến mà ông thích, lại thêm võ nghệ mà Lưu Khám hiển lộ lúc nãy, Cái Nhiếp chỉ có thể cười khổ lắc đầu: thanh niên này thật sự là quá lợi hại rồi. Những thành tích mà hắn lập, cho dù là lấy ra cái nào, chỉ sợ người bình thường không cách nào làm được.

Mà Ly Khâu ở cửa nghe xong, vẻ mặt càng thêm hâm mộ. Nhìn tuổi tác, vị Bắc Quảng Võ quân này so với mình không lớn hơn bao nhiêu… Thế nhưng người ta đã đứng hàng quan nội hầu, mà mình thì chỉ là một kẻ vô tích sự.

Cái Nhiếp dứng dậy, thi lễ thật sâu.

- Đã không biết Bắc Quảng Võ quân ở ngay trước mặt, Cái Nhiếp lúc trước đắc tội, mong Quân hầu thứ lỗi.

- Phượng hoàng gặp nạn không bằng gà, chúng ta hiện nay là tội nhân của Đại Tần, Nhiếp tiên sinh đừng quá mức để ý đến thân phận của chúng ta.

Sau khi Phù Tô chết, bất tri bất giác Lưu Khám đã toát ra phong phạm của một người thượng vị, mặc dù là tự giễu, nhưng cũng không bị mất đi khí thế.

- Lúc nãy Ô Thị quân đã nói rõ tình hình rồi!

Lưu Khám nói:

- Bệ hạ bị hại, Đại công tử bỏ mình. Giờ là lúc Đại Tần ta đang ở trong tử sinh tồn vong, tiểu công tử hành vi phản nghịc đi ngược lại, tất nhiên là sẽ gây ra đại nạn. Mà ta hôm nay, mọi việc quấn thân, thực không cách nào phân thân. Ta phải mau chóng quay về Lâu Thương để đưa gia đình về Thục quận. Đồng thời, Ô Thị quân đã liên hệ với tôn nữ của Thanh lão ở Thục quận, chuẩn bị đưa Tiểu công chúa an trí đến Thục quận.

Nếu ta đoán không sai, vùng Trung Nguyên sắp xảy ra khói lửa… Tiểu công chúa thực không thích hợp theo ta. Nàng chính là huyết mạch duy nhất của tiên đế, chúng ta phải chăm sóc thật tốt. Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, chúng ta tội muôn lần chết. Phía tây nam Thục quận dễ thủ khó công, Ba gia và ta có quan hệ không đồng nhất. Đem tiểu công chúa an trí ở Thục quận, là an bài thỏa đáng nhất. Mông Tật, Mông Khắc, các ngươi nghĩ thế nào?

Mông Tật gật đầu:

- Lời nói của Quân hầu, chúng ta đều không có dị nghị.

- Rất tốt, cho nên ta muốn để Mông Khắc và Tín đưa Tiểu công chúa đến Thục quận, tìm Ba Mạn nương tựa. Khắc Quân hầu, lúc vào Thục quận, ngươi mau chóng tìm cách, phối hợp với huynh muội Ba Mạn đoạt đại quyền ở Thục quận. Bằng hữu tốt Đường Lệ của ta hiện nay đang ở Thục quận, là người đa mưu, Khắc quân hầu hãy thương nghị nhiều hơn với y… Hai năm nay, ta nghe nói Ba Mạn đã công đoạt cung đô, mở Điền Quý môn hộ, rất phát triển.

Lúc Khắc quân hầu tới đó, hãy thay ta chuyển cáo tới Ba Mạn. Phong tỏa môn hộ hai nơi Giang Dương, Gia Manh. Nếu có cơ hội cướp đoạt Lãng Trung, thì tùy thời mà hành động; nếu không thể làm, thì không cần miễn cưỡng. Mặc khác, thông lộ Giang Thủy, phải đảm bảo thông suốt. Lúc ta quay lại Lâu Thương, sẽ mau chóng di chuyển, rồi tranh thủ hội họp cùng các ngươi tại Thục quận.

Mông Khắc gật đầu nói:

- Quân hầu yên tâm Khắc nhất định không làm nhục sứ mệnh.

- Ô Thị quân đã chuẩn bị thỏa đáng, ba ngày sau ta sẽ cùng một thương đội đi khỏi Hàm Cốc quan, quay lại Lâu Thương.

Tật quân hầu, Đồ Đồ và Lý Thành đồng hành với ta. Hi vọng thời gian còn kịp, trước khi Triệu Cao hành động chúng ta phải hoàn thành rời đi.

Lưu Khám qua loa đã làm nhạt vị trí của Hồ Hợi. Trên thực tế, hắn cũng dùng phương thức như vậy, làm nhạt đi vương quyền của Doanh thị. Đại Tần hiện nay là do nghịch thần Triệu Cao làm chủ.

Tương lai Thanh quân trắc của ta, vừa lúc có thể chính danh!

Tại điểm này bao gồm cả Lý Thành, Mông Khắc trong đó cũng chưa hiểu huyền cơ trong đó. Ngược lại Ô Thị Khỏa có chút quái dị liếc nhìn Lưu Khám.

- Kỳ thực, nếu vùng Trung Nguyên thực sư nổi loạn, ta ngược lại lại không lo lắng lắm. Cái ta lo lắng chính là quận Cửu Nguyên… Nhớ năm xưa, chúng ta tiêu hao vô số tiền lương quân mã, Thượng tướng quân, Đại công tử phí bao nhiêu tâm tư mới có thể đoạt được Hà Nam. Nếu Trung Nguyên hỗn loạn, quân mã Bắc Cương tất nhiên sẽ xuất kích. Đến lúc đó, binh lực Hà Nam hư không, người Nguyệt Thị, người Đông Hồ chắc chắn sẽ tấn công. Tầm quan trọng của Hà Nam, không cần ta phải nói nhiều, đó là môn hộ Bắc Cương Đại Tần. Nếu bị chiếm cứ, thì môn hộ của chúng ta sẽ bị mở rộng ra.

Người Nguyệt Thị cũng thế, người Đông Hồ cũng vậy, đều có lòng muông dạ thú không kém gì người Hung Nô...

Một khi bọn họ chiếm cứ quận Cửu Nguyên, đồng nghĩa với mở một tòa lô cốt đầu cầu ở Hà Nam. Tiến có thể công, lùi có thể thủ. Đến lúc đó, Vân Trung, Thái Nguyên, Nhạn Môn, Thượng quận đều đối mặt với sự công kích của dị tộc. Thánh nhân viết: “Không phải tộc loại của ta, tất có dị tâm”, theo như lời ấy, làm người đều như vậy. Thế nhưng, xưa đâu bằng nay, thống nhất sáu nước, thiên hạ một nhà, người Hồ cũng không phải lương thiện, không thể so sánh nổi.

Lúc Đại Tần ta cường thịnh, Nguyệt Thị cũng thế, Đông Hồ cũng vậy, không dám trực tiếp xâm phạm tới lãnh thổ của ta. Nhưng khi nội loạn nổ ra, ai biết hồ lang không tham? Vì vậy, Hà Nam không thể mất, mất sẽ gây thảm sự cho vùng Trung Nguyên, chư công thấy thế nào?

Nhận xét này của Lưu Khám giống như là tiên đoán.

Trong lịch sử, cũng đích xác như vậy. Khi Đại Tần diệt vong, vùng Trung Nguyên hỗn chiến là lúc người Hung Nô một lần nữa chiếm lĩnh Hà Nam, về sau tạo thành uy hiếp lớn đối với Tây Hán. Dù lúc đó Hán cao tổ Lưu Bang có cả triệu hùng binh, cũng bị vây suýt chết ở Bạch Đăng. Từ đó về sau, hòa thân cũng không thể vãn hồi, cũng chính thức xác lập số phận của hậu thế nhiều lần bị dị tộc ức hiếp.

Nếu Đại Tần vẫn còn, dị tộc sao có thể ngựa đạp qua phía Nam được?

Lưu Khám cũng coi là người theo chủ nghĩa dân tộc, nhưng hắn có cảm giác sự ưu việtcủa người Hán vượt quá người thường. Tuy rằng lúc này còn chưa có người Hán, nhưng nếu khí phách Tần Phong vẫn còn, há có thể sợ Hồ man? Hòa thân ư? Cứt chó! Để cho bọn họ tới hòa thân cũng là điều bất đắc dĩ.

Mọi người đang ngồi đều trầm mặc không nói.

Nhận xét này của Lưu Khám, thực làm cho bọn họ nội tâm kinh hoàng. Thực sự sẽ gặp tai họa như lời Lưu Khám sao? Ai cũng không hi vọng chiến loạn lại nổ ra, nhưng nhìn tình hình hiện nay, cũng không thể nói gì trước.

Cái Nhiếp là người không chịu nổi đầu tiên:

- Quân hầu, vậy ngươi nói xem, chúng ta nên làm cái gì?

- Việc này cần có Ô Thị quân hiệp trợ mới được!

Ô Thị Khỏa híp nửa mắt, khuôn mặt tròn tròn vẫn mang theo dáng tươi cười như trước, nhưng làm cho người ta không thể nhìn rõ cách nghĩ trong nội tâm y.

- Quảng Võ quân nói nghe một chút?

- Cửu Nguyên hoang vắng, nhưng thổ địa màu mỡ, có thể nuôi ngựa Hà Nam, tích trữ lương thực đầy đủ. Hiện nay Vương Ly mới bình định được Hà Nam, đang cần người đi trước trấn an. Nếu Ô Thị quân có thể đi trước, Vương Ly lại không chào đón sao? Chỉ là việc này liên quan trọng đại, không biết Ô Thị quân thấy sao?

Ô Thị Khỏa, xoa xao cằm, rơi vào trầm tư.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-267)


<