Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Hình đồ - Hồi 099

Hình đồ
Trọn bộ 267 hồi
Hồi 099: Có bỏ mới có được
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-267)

Hơn hai nghìn năm sau thời đại mà kiếp trước của Lưu Khám sinh sống, tại vị trí địa lý tọa độ 27 độ 39 tới 29 độ 20 vĩ độ Bắc, 105 độ 0841 tới 106 độ 28 độ kinh đông, có một tòa thành thị chiều rộng từ đông sang tây khoảng 121. 64 cây số, chiều dài từ nam lên bắc ước chừng 181. 84 cây số, tên là Lô Châu, thời kì Hạ Thương, thuộc sự cai quản của Lương Châu, đến thời Đại Chu đổi tên là tên là Ba Thục.

Năm Chu Thận Tịnh Vương thứ năm, cũng chính là năm 316 trước công nguyên, tức là cách thời đại Lưu Khám đang sống bây giờ khoảng chừng 99 năm, cùng năm đó Tần Huệ Văn vương phái Trương Nghi cùng Tư Mã Thác công chiếm Ba Thục, thiết lập Ba quận. Đồng thời vào lúc ấy cũng có một một tiểu thành thị tên là Giang Dương, lặng lẽ hình thành.

Thành Giang Dương này cũng chính là Lô Châu hậu thế. Nơi đây, có những con sông chảy theo hướng đông nam song song nếp uốn uốn của khu đầu phía Nam cùng núi Đại Lâu của khu Lĩnh Cốc kết hợp lại một chỗ. Đồng thời lại là dải đất bồn địa Tứ Xuyên dọc theo hướng cao nguyên Vân Quý, lại có bồn địa dạng đặc thù vùng đồi núi, Nam cao bắc thấp, dùng nước sông ăn mòn đất, do hướng nghiêng nam bắc.

Lấy Giang An - Nạp Khê - Hợp Giang làm một tuyến đường phân giới, bên phía nam là mặt trong, chủ yêu là vùng trũng, địa hình mặt phía bắc đa số là đồi núi. Có lẽ sẽ có người hỏi, tại sao Lưu Khám biết rõ chỗ này như vậy? Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì kiếp trước Lưu Khám, trong rất nhiều loại rượu đế thì hắn lại rất thích rượu Diếu Lô Châu, đồng thời còn ở Tứ Xuyên sinh sống nhiều năm, dấu chân có thể nói là trải rộng toàn bộ thung lũng Tứ Xuyên.

Lữ Tu mở to chăm chú nhìn Lưu Khám, có chút khiếp sợ, cái miệng nhỏ nhắn hơi nhích nhích mở ra, hơn nửa ngày mới nói:

-A Khám, huynh muốn đem rượu Hoa Điêu đưa đến Thục Trung sao?

Nàng hít sâu một hơi, lớn tiếng nói:

- Không được, muội không đồng ý!

Giọng nàng hơi lớn khiến Lữ Thích Chi cùng Vương Tín đang đợi ở cửa chờ được gọi vào, đều sợ tới mức khẽ run rẩy.

- Khám ca cùng tỷ tỷ lại cãi nhau!

Lữ Thích Chi lập tức kịp phản ứng. Đẩy Vương Tín,

-Tín, nhanh lên gọi thẩm thẩm đến đây.

Đồng thời ở trong nội tâm gã không ngừng thầm nhủ: rượu Hoa Điêu là tài nguyên của Khám ca, đang êm đẹp tại sao phải đưa đến Thục Trung kinh doanh làm gì? Chẳng phải là tự chặt đứt con đường làm ăn của mình sao? Nhưng mà Khám ca từ sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, có lẽ cơ trí đã vượt qua ta rồi. Huynh ấy làm như vậy, nhất định có lý lẽ của mình.

Đứng ở cạnh cửa. Lữ Thích Chi nghiêng tai lắng nghe.

Lưu Khám đã sớm đoán được Lữ Tu nhất định sẽ phản ứng kịch liệt như vậy, cho nên cũng không nóng nảy, ngược lại kéo nàng ngồi xuống ghế, rót cho nàng một chén nước.

-Ta biết rõ muội nhất định sẽ phản đối; hơn nữa ta cũng hiểu rõ dù là Kỳ ca cũng chưa chắc đã đồng ý ngay lập tức. A Tu, vấn đề chính là ở chỗ này... Cái muội thấy chỉ là trước mắt, tầm nhìn của Kỳ ca có lẽ xa hơn muội, nhưng gần thì cũng chỉ bằng cái chén này thôi. Muội hiểu ý tứ của ta chứ?

Lưu Khám cầm hai cái đồng tước. Một cái bày ở trước mặt nàng, cái khác bày hơi xa một chút.

Lữ Tu nghi hoặc nhìn Lưu Khám, không phản bác.

- Thế nhưng ta...

Lưu Khám hít sâu một hơi nói:

- Ánh mắt của ta, lại tập trung nhìn vào ở bên trong này.

Lưu Khám nói xong. Dùng một tay chỉ vào mười mấy đồng tước đặt ở một chỗ khác trên một cái bàn khác.

- A Tu, muội có hài lòng với cuộc sống của chúng ta bây giờ chứ?

Lữ Tu nhẹ nhàng gật đầu,

- Muội đương nhiên thoả mãn rồi!

- Nhưng nếu như ta cho muội biết, vài năm sau, có lẽ khoảng vài chục năm về sau, cuộc sống trước mắt chúng ta sẽ không phồn vinh như vậy nữa, mà sẽ biến thành một mảnh phế tích, muội có tin không?

-A?

-Năm trăm năm Xuân Thu Chiến quốc, đến thời điểm hôm nay, Đại Tần có khoảng hai nghìn bảy trăm vạn người. Nhưng nếu như ta cho muội biết, sau mười năm nữa, hoặc là hai mươi năm sau, có lẽ con số đó sẽ chưa tới hai nghìn vạn, thậm chí sẽ càng ngày càng ít, muội nghĩ như thế nào?

Lưu Khám nói một hồi, làm cho sắc mặt Lữ Tu trở nên trắng bệch.

- A Khám. Huynh nói vậy là có ý gì?

Lưu Khám nhắm mắt lại rồi trầm mặc thật lâu,

- A Tu, muội còn nhớ chuyện lúc trước chúng ta từ Đan phụ chạy trốn, sau đó ở Tứ Thủy gặp phải phục kích không?

Lữ Tu gật gật đầu, bỗng dưng đứng dậy, đẩy cửa phòng ra, vừa vặn trông thấy Lữ Thích Chi đang ghé sát tai vào cửa phòng mà nghe chuyện.

-Thích Chi, canh chừng bên ngoài cho tỷ, có người nào tới, lập tức báo cho tỷ biết.

Lữ Thích Chi tuy không muốn, nhưng khi gã thấy trong mắt Lữ Tu sáng sắc bén, khiến cho thân thể gã không tự chủ được phải run rẩy, liền ngoan ngoãn quay người rời đi."Giờ khắc này, Nhị tỷ thật sự rất giống với Đại tỷ."

- A Khám, huynh nói đi.

Lưu Khám mỉm cười, khẽ nói:

- Ngày đó, ta đã mơ một giấc mộng. Mơ thấy lửa giăng đầy trời, khắp nơi đều là chiến tranh, Hắc Long kỳ bị người ta chà đạp, những tòa nhà, phòng ốc hoa lệ, ầm ầm sụp đổ... Sau khi tỉnh lại, ta bỗng nhiên hiểu ra! Hắc Long kỳ kia, chẳng lẽ là...

Bắt đầu từ ngày đó, thâm tâm ta thấp thỏm lo âu cho cuộc sống sau này. Cho dù là ta cất rượu kiếm tiền, cho dù là ta giết người, cho dù là ta trở thành quan... Thế nhưng cái cảm giác bất an này vẫn mãi đeo bám, không biến mất mà càng ngày càng nặng hơn. A Tu, ta và muội bây giờ đã là phu thê, là người một nhà... Ta không muốn giấu diếm muội điều gì. Nếu như Đại Tần đã không còn, mà ta lại là người Tần, hơn nữa hai tay dính đầy máu hậu duệ sáu quốc, muội cảm thấy ta sẽ có kết cục như thế nào?

Lữ Tu không trả lời, cũng không cần trả lời. Bởi vì chuyện này đã có đáp án rất rõ ràng rồi. Nếu thật sự chuyện này xảy ra, vậy thì Lưu Khám và người thân bên cạnh hắn đều xảy ra chuyện không may.

-Ta sẽ cố gắng thật nhiều, hy vọng trước khi loạn thế xảy ra, có thể tích lũy lực lượng đầy đủ, để bảo vệ muội, bảo hộ mẫu thân, và những người bên cạnh ta. Nếu như, đấy chẳng qua chỉ là một giấc mộng, thì không còn gì tốt hơn. Nhưng nếu như không phải thì sẽ như thế nào?

- A Khám...

Lưu Khám vươn tay che miệng Lữ, nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Muội hãy nghe ta nói hết đã... A Tu, hôm nay cái chúng ta đang có có lẽ rất tốt, rất nở mày nở mặt, nhưng đến thời điểm loạn thế xảy, một chút nở mặt ấy căn bản là chưa đủ nói lên điều gì."Sở tuy tam hộ, vong Tần tất Sở". Nếu như thật sự phát sinh đại loạn, như vậy Tứ Thủ quận sẽ trở thành địa điểm trung tâm của cuộc chiến, đến lúc đó những thứ ta và nàng đang có sẽ mất hết.

Sắc mặt của Lữ trắng bệch, thân thể mềm mại nhẹ nhàng run lên.

- Lâu Thương này là một nơi chật hẹp lại nhỏ như lỗ tai.

Lưu Khám nói khẽ:

- Nếu như thật sự xảy ra loạn thế, thử hỏi chúng ta làm sao có thể tồn tại được, chỉ có thể mau chóng tăng cường lực lượng chính mình mới là kế sách tốt nhất. Ta không biết còn có bao nhiêu thời gian để chuẩn bị nữa, nhưng ta lại mơ hồ cảm thấy, nó sẽ không quá xa. Hiện tại ta là Thương Lệnh, được hưởng tứ đẳng tước. Trong mắt người bình thường có lẽ là tôn quý vô cùng, nhưng trên thực tế thì sao? Ta và muội đều biết, thật sự không có gì đáng để nhắc tới. Ta cần vươn lên nhanh hơn nữa, ta cần hơn hợp tác với một số người có thế lực lớn, cần họ tới giúp ta, ừm... Ba Thục Tần gia, rất phù hợp với yêu cầu. Hơn nữa. Tửu tràng của Kỳ ca bây giờ nhìn giống như đang rất thịnh vượng, nhưng ở trong thời đại loạn lạc, sợ cũng khó có thể bảo tồn.

Đây là nguyên khí của chúng ta, không thể để nó mất đi. Cho nên, ta muốn đưa Hoa Điêu vào Thục Trung. Thục Trung là nơi có nhiều phương pháp cất rượu, kỳ thật đây là nơi sản sinh rượu Thanh Ba Hương, đã từng là cống rượu cho vương triều Đại Chu dùng trong lễ tế thiên địa. Thậm chí trước đó, Ba Hương cũng được Đại Tần dùng cho việc tế bái, nếu không có ta sản xuất ra rượu Vạn Tuế, sợ rằng hiện tại nó vẫn được dùng. Ta đưa Hoa Điêu vào Ba Thục. Một mặt nữa cũng có thể nói là tiếp tục bảo tồn Hoa Điêu. Một phương diện khác, cũng cùng với Ba Thục hợp thành một thể.

Nhìn như bỏ đi rất nhiều, kỳ thật người được lợi là chúng ta.... Ít nhất, trong tình huống trước mắt. Với uy vọng của Tần gia, cùng số lượng người nhà Tần gia sẽ mang đến cho ta càng nhiều nữa tài phú. Đương nhiên, đây cũng không phải mục đích chính thức cuả ta, cái ta muốn là thế lực sau lưng Tần gia.

*****

A Tu, ta biết rõ chuyện này mới nghe, có thể muội không cách nào tiếp nhận được. Nhưng có bỏ mới có thể nhận lại... Chúng ta hôm nay chính là bỏ đi, để ngày sau đạt được nhiều nữa.... Mong muội hiểu cho ta.

Lữ Tu gật đầu...

Đang lúc nàng muốn mở miệng, lại nghe thấy từ ngoài cửa truyền đến một giọng nói trầm ổn.

-A Khám, mẹ ủng hộ con!

Lời còn chưa dứt, Khám phu nhân được Lưu Cự nâng đỡ, đi đến. Nụ cười hài lòng vui mừng toát lên trên gương mặt bà.

-Từ trước cho tới nay, mẹ một mực lo lắng. Lo lắng hai năm qua con mọi việc đều thuận buồm xuôi gió. Lo lắng con bởi vì chút phong quang nhất thời mà chìm đắm trong đó, buông mình phóng đãng. Hôm nay nghe con nói những lời này. Mẹ vô cùng vui mừng. Con ta đã hiểu được sống ở đời gian nan khổ cực, đã hiểu được đạo lý nhìn xa trông rộng. Nếu cha con còn sống, nhất định cũng rất vui mừng và hãnh diện vì con. Có bỏ mới có được... A Khám, nói rất hay, nói rất hay!

Lưu Cự cũng toét miệng cười ha ha một tiếng,

-Đệ đệ, ta cũng ủng hộ đệ. Ai dám động đến đệ, ta xé y ra từng mảnh nhỏ.

Lưu Khám cùng Lữ Tu đứng dậy, đồng thời kêu lên:

- Mẹ.

Khi nghe được những lời Khám phu nhân nói, trong nội tâm Lưu Khám không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp. Hắn nhẹ nhàng gật đầu,

-Mẫu thân, người yên tâm... Hài nhi tuyệt đối sẽ không vì đắc ý mà ngủ mê, chắc chắn như vậy.

- Ba Thục, mẹ cũng từng nghe nhắc đến.

Khám phu nhân trầm giọng nói:

-Nếu thật như như lời con nói là có loạn thế xuất hiện, chỗ đó có thể là một cái lựa chọn không tồi để đi. Lúc mẹ còn trẻ, từng nghe người ta kể câu chuyện thỏ khôn đào ba hang. Hôm nay ngẫm lại, A Khám phòng ngừa chu đáo, có thể sử dụng kế này, cũng không mất gì quá đáng.

Ba Quận có thể là cái hang thứ nhất, Lâu thương chính là gốc rễ của con. Về phần huyện Bái... Nói thật, bất kể là con, hay là ai trong nhà, tại đó căn cơ đều không vững chắc lắm, chẳng thà tìm một địa điểm khác thì tốt hơn đấy, với tư cách đi lập nghiệp ở vùng đất mới thì dễ dàng hơn nhiều. Đông Môn Khuyết là đất Chử Hải, mẹ vốn không đồng ý. Tuy nhiên khi nghe những lời vừa rồi của con, cũng có thể xem đó là một con đường để thành lập căn cơ. Chỗ đó khá vắng vẻ, chỉ sợ là rất khó thuận mắt người khác, con nên tự mình làm đi.

Trong đại đa số thời điểm, Khám phu nhân cho Lưu Khám cảm giác, là một lão phu nhân chỉ biết tuân theo những khuôn phép lạc hậu. Nhưng tại thời khắc này, Khám phu nhân đang chậm rãi phân tích, đã chỉ điểm rất nhiều vấn đề, khiến cho Lưu Khám, Lữ Tu không thể không thay đổi cách nhìn về bà.

Khám phu nhân cười nói:

- Con không phải nhìn mẹ như vậy. Năm đó trước khi gả cho phụ thân con, mẹ cũng là tài nữ thành Lạc Dương, từng đọc không ít sách, từng nghe không ít chuyện.

Nói chuyện, khuôn mặt già của bà hơi đỏ lên.

Lưu Khám nhìn Lữ Tu một cái, sau đó nói:

-A Tu, muội đi nói cho Thích Thi biết, rồi sai hắn đi suốt đêm quay lại huyện Bái, gặp Thẩm Thực Kỳ về sau, lại để cho Kỳ ca cùng Vô Thương lập tức khởi hành đi khỏi huyện Bái, đến huyện Đàm hội họp cùng ta... Ừ, Thích Thi cũng phải cùng đi huyện Đàm đấy.

Lữ Tu gật gật đầu, Lưu Cự cũng mù mờ gật đầu, rồi theo Lữ Tu cùng đi ra ngoài rồi.

-Tiểu Trư, nhớ kỹ cho ta. Sau khi đến huyện Bái, không cho phép đệ về nhà, không cho phép tiếp xúc với luất luận kẻ nào, nếu gặp Thẩm Thực Kỳ, lập tức đi theo bọn hắn ngay. Chuyện hôm nay đệ nghe được, không cho phép nói cho bất kỳ ai. Nếu để cho ta nghe được nửa điểm phong thanh, bất kể là có phải đệ nói hay không. Ta cũng sẽ không tha cho đệ, hiểu chưa?

Đứng trước cửa, Lữ Tu mặt lạnh lùng, trừng mắt Lữ Thích Chi.

Tiểu Trư là tên cúng cơm của Lữ Thích Chi, Lữ Thích Chi ra sức gật đầu:

- Nhị tỷ yên tâm, đệ sẽ không nói chuyện cùng ai. Đối với cha mẹ cũng thế.

-Nhanh đi đi.

Lữ Thích Chi lên tiếng, cưỡi lên con ngựa, giơ roi thúc ngựa phóng đi.

Lữ Tu đứng trên bậc thang, thở phào một cái. Vừa rồi ở trong phòng, những lời Lưu Khám nói, đến bây giờ nàng còn đang chóng mặt tạm thời chưa hiểu rõ ràng. Gió lạnh thổi qua, hoặc nhiều hoặc ít cũng làm cho nàng thanh tỉnh chút ít. Ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm đầy sao sáng, khóe miệng Lữ Tu đột nhiên nhếch lên:

-Đại tỷ, tỷ quả nhiên không có nhìn lầm người. A Khám... Không là người bình thường.

Lữ Thích Chi đi rồi.

Lưu Khám cùng Khám phu nhân ngồi trong phòng. Chỉ là so với hào khí vừa rồi, bầu không khí lúc này lại có vẻ nặng nề hơn rất nhiều. Mặc kệ những lời vừa mới nói kích động nhân tâm như thế nào đi nữa, nhưng Khám phu nhân hay là Lưu Khám cũng không phải là loại người chỉ có nhiệt huyết nhất thời, chỉ biết bịt mắt mà chạy về phía trước. Trái lại, bọn họ biết rõ, con đường này rất gian khổ.

-Mẫu thân, hài nhi chuẩn bị mượn đại kỳ của Tần gia, tại Đông Hải thành lập tư quân, người thấy thế nào?

Khám phu nhân nhẹ nhàng gật đầu,

- Cái này đương nhiên là biện pháp tốt... Nhưng vấn đề là, có thể giấu diếm được người của Tần gia hay không? Họ có thể có thành tựu hôm nay chắc hẳn không phải là hạng người bình thường đâu. Có lẽ, con nhìn ra được vấn đề, bọn họ cũng có thể nhìn ra, con không thể không đề phòng.

- Hài nhi hiểu!

Cùng Khám phu nhân thương nghị suốt một đêm, trong lòng Lưu Khám đã dần hình thành một kế hoạch đại khái.

Thời gian ba ngày, nhoáng một cái đã trôi qua, thời gian ước định cùng Tần Man cũng đã đến. Ngày hôm nay. Lưu Khám sửa sang lại trang bị, bên trong mặc áo giáp da tê giác, khoác một cái đại bào. Vương Tín dắt hai con ngựa, một con là ngựa Xích thố của Lưu Khám. Doanh Tráng trở về từ huyện Tương, lúc đi ngang qua Lâu Thương đã để lại cho Thiệu Bình và Lưu Khám sáu mươi con ngựa của dân tộc Khương ở Tây Vực. So với những con ngựa trước kia của Lưu Khám tốt hơn hẳn, Doanh Tráng ra tay tự nhiên là bất phàm.

Sở dĩ đưa tới nhiều lễ vật như vậy, Doanh Tráng là có ý lo cho mình. Thứ nhất, Lưu Khám phụ trách lương đạo một tuyến Lâu Thương Hoài Hán, đúng là cần chiến mã đến bảo vệ; thứ hai, Doanh Tráng cũng rất coi trọng Lưu Khám, hy vọng có thể dùng mấy con chiến mã này, làm cho mối quan hệ thân thiết hơn.

Lâu Thương quan trọng, Tứ Thủy cũng quan trọng. Đương nhiên, sáu mươi con ngựa Khương Tây Vực này cũng không cách nào có thể so sánh với Xích thố của hắn.

Lưu Khám đưa năm mươi con ngựa cho Quán Anh, để cho y thành lập một đội kỵ quân. Muốn tổ chức kỵ quân cũng không phải là chuyện dễ dàng... Chiến mã là mấu chốt, còn phải có người tinh thông kỹ thuật cỡi ngựa. Cái này cần phải có thời gian, không phải là chuyện có thể giải quyết trong một ngày là xong. Lưu Khám cũng không nóng vội.

Đương nhiên, hắn còn giữ lại một đòn sát thủ, không đến thời điểm mấu chốt, không thể sử dụng.

Ngay tại thời điểm Lưu Khám đang còn chuẩn bị, Tần Mạn đã dẫn một hộ đội từ phương xa thong thả tiến đến. Không giống với những tiểu thư khuê các khác, Tần Mạn cũng biết cưỡi ngựa, hơn nữa kỹ thuật cưỡi ngựa rất có bài bản. Vẫn như ngày đó nàng vẫn mặc một bộ thanh y, tuy nhiên có thêm một cái giáp nhẹ Thanh Đồng. Tóc búi cẩn thận, mang đôi hài màu đen. Trên yên ngựa có giắt một ngọn thương (nguyên văn là: cây đồng), eo đeo một thanh đoản kiếm. Áo choàng màu đen, phần phật bay. Cưỡi một con ngựa trắng, trông rất hiên ngang khí thế oai hùng.

Hộ đội còn cách công thự khoảng chừng 300 bước thì đồng loạt dừng lại. Tần Mạn thúc ngựa đi tới trước mặt Lưu Khám, khẽ khom người, nói:

-Đại nhân, đã có đáp án rồi chứ?

Lưu Khám ngẩng đầu, bình tĩnh cười cười,

-Ba ngày trước, Lưu mỗ đã đưa ra đáp án. Chỉ là không hiểu Mạn tiểu thư còn gì chưa thoả mãn?

Đối phó với dạng nữ nhân tâm cao khí ngạo này, ngươi nhất định càng phải cao ngạo, tự tin hơn so với nàng.

Trong mắt Tần Mạn đã hiện lên một chút tức giận, nói khẽ:

-Mạn từ khi ra đời đến nay, chưa gặp qua người nào cuồng vọng như đại nhân. Đại nhân cho ta đáp án, rất có ý tứ. Nhưng cuối cùng nhất có thể làm cho gia tổ thoả mãn hay không, Mạn còn cần phải bẩm báo mới có thể biết được. Tuy nhiên đáp mà án đại nhân đưa ra rất thú vị, Mạn ngược lại rất muốn biết, tại sao đại nhân lại tin tưởng như vậy, niềm tin đó từ đâu mà có?

Như vậy đi, nếu như đại nhân có hứng thú, không ngại theo ta tới Đông Môn Khuyết một chuyến. Tuy nhiên Mạn không dám cam đoan, gia tổ sẽ đồng ý hợp tác cùng đại nhân.

- Ta nghĩ... Thanh lão chắc chắn đồng ý!

Lưu Khám nói xong liền nhảy lên ngựa,

- Mạn tiểu thư, mời đi đầu.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-267)


<