← Hồi 076 | Hồi 078 → |
Ni Tư cảng đêm khuya, vô cùng tĩnh lặng.
Lúc mười giờ tối, Dương Túc Phong lặng lẽ tiêu sái một mình đi trên đường phố vắng tanh. Bởi vì nhiều lần có sự kiện tập kích, nên Ô Mạn Lặc Tư mới ra lệnh giới nghiêm, sau khi Tiêu Tử Phong đến mới hủy bỏ, chỉ có điều mặc dù như vậy, bóng tối ở Ni Tư cảng vẫn ẩn chứa nhiều nội tình và máu tanh. Cho nên bình thường cư dân đều ở trong nhà, trên đường vắng vẻ không có người nào, cho dù là ngẫu nhiên cũng chỉ có một hai người, cũng giống như Dương Túc Phong vội vã như qua đường.
Thí Phong đã an bài tốt kế hoạch tấn công phủ công tước của Mặc Linh Đốn, hắn lựa chọn điểm xuất phát cách phủ công tước của Mặc Linh Đốn ba hơn trăm thước bên ngoài một viện nhỏ, nơi đó là trạm tình báo của Lam Vũ quân, cùng phủ công tước chỉ cách xa nhau hai con đường, bô binh chỉ cần ba phút là có thể tấn công đến đó. Người và vũ khí sơm đã tập trung ở nơi đó chờ Dương Túc Phong đến.
Một đội tuần tra quốc phòng quân đi qua Dương Túc Phong, người đội trưởng nhìn Dương Túc Phong một chút, cảm thấy hắn không đáng hoài nghi, nên bỏ qua. Theo sau bọn hắn còn có sáu gã quân phục màu đen dấu hiệu hình tam giác là thành viên Thiết huyết vệ đội của con gián bất tử, bọn họ cũng chỉ thản nhiên nhìn Dương Túc Phong, cũng không vặn hỏi gì, sau đó đi lướt qua.
Dương Túc Phong biết khuôn mặt tiều tùy của mình khiến cho bọn chúng hiểu lầm, có lẽ bọn chúng xem mình như là một khách làng chơi vừa mới đi ra từ kỹ viện vậy. Cung Tử Yên kéo tay mình một chút thì không có việc gì, nhưng lại đem năng lượng trên Tinh Mộng thạch hung hăng truyền tời cơ thể của hắn, hắn căn bản không có cách nào thừa nhận được. Chỉ cảm thấy mỗi lỗ chân lông dường như đều bị xé ra, chi dù đối với thân thể trần truồng như phấn điêu ngọc trác của Cung Tử Yên, hắn cũng không nhúc nhích được nửa phần, cuối cùng hắn mới cố gắng cắn lưỡi của mình mới phần nào làm bản thân tỉnh táo lại.
Hắn không biết năng lượng ẩn chứa trong Tinh Mộng thạch đến tốt cùng là gì, nhưng không thể nghi ngờ, luồng năng lượng đó cũng không nguy hiểm. Nó chỉ vô tình kích phát trong cơ thể của Dương Túc Phong, cuối cùng từ từ bình tĩnh trở lại, thật giống như trải qua sóng lớn biển cả quay cuồng, thời khắc nào cũng luôn luôn bình tĩnh, chỉ là hắn mơ hồ có chút lo lắng, nếu luồng năng lượng còn một lần nữa quay cuồng, như vậy bản thân mình thật thê thảm.... .
Đột nhiên, hắn cảm giác sau ót mình có một tia lạnh băng, không cần nghĩ ngợi. Hăn vội vàng ngồi xổm xuống, rút tán đao từ trong giày ra, đồng thời thuận thế ngã về phía trước, nửa đứng lên tán đao khó khăn lắm mới ngăn trở được một kiếm sau lưng. Trường kiếm của thích khách không có đâm trúng hắn, mui kiếm xẹt qua tảng đá để lại một dấu vết thật dài. Hoa lửa bắn ra tung tóe, tảng đá lớn đó vỡ ra thành hai mảnh.
Thích khách là một kiếm khách xa lạ, Dương Túc Phong kết luận bản thân mình chưa từng nhìn thấy hắn.
Hai bên cũng không có nói chuyện
Dương Túc Phong chậm rãi đem tán đao xuyên lại vào trong giàu, sau đo chậm rãi dứng lên.
Động tác trên thân thể khích khách xa lạ kia xoay chuyển linh hoạt trên không trung, đã trở lên trên mái nhà.
Dương Túc Phong dựa sát tường mà đứng, còn thích khách thì giữ chặt trên mái nhà, trường kiếm tinh cương trong tay bất cứ lúc nào cũng có thể đâm xuống dưới đất. Dường như cũng không sốt ruột lấy mạng Dương Túc Phong, hắn thậm chí còn không thèm che mặt, lộ ra khuôn mặt gầy còm âm lãnh, thản nhiên nghêm mặt mang theo nụ cười lạnh, dường như Dương Túc Phong trước mặt hắn đã là một người chết vậy.
Dương Túc Phong thở dài một hơi.
Phía trước hắn, bên trái, bên phải đều yên lặng xuất hiện thân ảnh của thích khách, bọn họ cũng không có dùng vải đen che mặt, nhưng mà toàn bộ đều xa lạ chưa từng gặp, muốn xử lý mình. Xem ra vẻ an bình biểu hiện bên ngoài của Ni Tư cảng cũng bắt đầu hoạt động ám muội rồi, mình theo dói người khác, người khác cũng có thể theo dõi mình. Nhưng hắn thở dài không bởi vì một chút thích khách này, mà là bởi vì bên ngã tư đường xuất hiện một thân ảnh hắn rất quen thuộc.
Đường Tư.
Đường Tư hai tay đặt sau lưng, ngửa đầu lạnh lùng nhìn ánh trăng, dường như không có nhìn thấy Dương Túc Phong, thản nhiên nói: "Dương Túc Phong, ngươi hãy giao Tinh Mộng thạch ra đây.", trong giọng nói mang theo một mùi vị từ trên cao nhìn xuông, mà ánh mắt của hắn cũng có bộ dáng cao cao tại thượng.
Dương Túc phong hai tay đặt trong túi quần, chậm rãi lui về sau vài bước, dựa vào tảng đá sau lưng, hờ hững lắc đầu thản nhiên nói: "Không biết xấu hổ, Đường thị lang, ta không biết ngươi đang nói cái gì."
Đường Tư lạnh lùng cười, thần sắc mang theo chút khinh miệt, cũng không sôt ruột, thản nhiên nói: "Ngươi đương nhiên sẽ không biết ta đang nói cái gì, bởi vì ngươi căn bản không hiểu rõ vật cao cấp như vậy. Ta muốn, chính là khối dương chi bạch ngọc kia. Ngươi hãy lập tức giao ra đây, nếu không, đêm nay chính là ngày chết của ngươi."
Dương Túc Phong mỉm cười, đôi với đe dọa của hắn không chút nào để trong lòng, giọng điệu thản nhiên mang theo chút đùa cợt chậm rãi nói: "Đường thị lang quả nhiên không hổ là lòng dạ bồ tát, không biết xấu hổ, chính ngươi đã thề không giết người, vì vậy lại dẫn một đám người đi theo giúp đỡ, thật là tốt quá...."
Đường Tư có chút sốt ruột, không đợi hắn nói xong liền cắt lời của hắn, lạnh lùng nói: "Dương Túc Phong, ta không cùng ngươi đấu võ mồm, ta chỉ muốn hỏi ngươi, đến tột cùng có giao ra dương chi bạch ngọc không?"
Dương Túc Phong giơ ngón tay giữa lên, thần sắc cũng khinh miệt như thế, lạnh lùng nói: "Ngươi quỳ trên mặt đất gọi ta ba tiếng ông nội, ta sẽ đem cái lễ vật này tặng cho ngươi, nếu không thì không cần nói nữa!"
Chậm rãi dừng lại một chút, khóe mắt liếc nhìn bóng tối bên cạnh nói: "Bằng không, vật quý trọng như Tinh Mộng thạch ta như thế nào có thể tặng cho ngươi? Coi như là ta đưa cho các mỹ nữ của Nghi Hoa Cung a, Hương Tuyết Hải a, còn có Hải Thiên Phật Quốc, Thánh điện, .. v.. v.. cũng không tệ a......"
Sắc mặt Đường Từ dần dần trở nên tái nhợt như ngọc.
Thích khách trên mái nhà nhe răng cười ác độc nói: "Tiểu tử, ngươi hãy nghe cho kỹ đây, lúc ngươi đến âm phủ báo danh, thì hãy nói nhị gia ta giết ngươi....", khoát tay áo trường kiếm tiêu sái, xuất ra một cái kiếm hoa xinh đẹo, nhưng thanh âm hắn lúc này đột nhiên két một tiếng dừng lại, bởi vì có một tiếng súng sắc nhọn vang lên, thân thể của hắn giữa không trung đột nhiên rủ xuống, sau đó phanh một tiếng từ trên mái hiên rơi xuống rãnh nước.
Mặt khác hai thích khách cũng đồng thời phát động, nhưng bọn họ có mau hơn nữa cũng không bằng súng của Dương Túc Phong. Hai tiếng súng thê lương bang bang trôi qua, bọn họ cũng không ngoại lệ đều rơi vào trong rãnh nước, giống như con diều đứt dây, hung hăng ngã xuống. Đạn của súng ngắm chuẩn xác bắn trúng ngực bọn chúng, bọn họ ngay cả rên rỉ cũng không kịp lập tức tắt thở.
Cảm giác của Dương Túc Phong đêm nay đặc biệt nhạy cảm, thậm chí không cần nhìn. Mà có thể tự nhiên cảm nhận được vị trí, tốc độ, tư thế của đối phương, sau đó chuẩn xác bắn ra. Một chưởng của Cung Tử Yên dường như đem năng lượng trên Tinh Mộng thạch tiến vào người, chỉ tiếc mình không biết cách vận dụng, cũng không biết nó đến tột cùng là có lợi ích gì, chỉ có thể phí của trời, cầm theo phòng thân, không có gì hơn là cảm giác nhạy cảm này cũng tạm thời đủ rồi.
Đường Tư sắc mặt đại biến, áo quần toàn thân căng ra, vươn hai tay, ngón tay có chút uốn lượn, giống như ưng trảo, mà còn giống một con chim ưng đánh về phía Dương Túc Phong, Dương Túc Phong lạnh lùng cười, nhắm vào bóng người hắn bắn một phát. Đường Tư vội vàng xoay người trốn tránh, nhưng động tác của hắn dù có nhanh đi nữa cũng không nhanh bằng đạn, cơ thể giống như bị chịu đòn nghiêm trong, đột nhiên dừng lại, tiếp theo trên mặt đất linh hoạt chuyển hướng, sau đó biến mất tại nhánh rẽ ngã tư đường. Động tác và phản ứng của hắn nhanh như vậy, làm Dương Túc Phong cũng có chút kinh ngạc, lão gia hỏa này đúng là không phải hù dọa xuông mình, thuộc hạ vẫn rất mạnh, chỉ tiếc là đã nhiều năm qua, võ công cho dù tốt cũng uổng công, bây giờ súng ống mới là quan trọng.
Dương Túc Phong bước nhanh tới nhánh rẽ, đột nhiên cảm thấy bên tai có tiếng gió vang lên, hắn vội nghiêng mặt, chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo, vội vàng chuyển đầu về lại, Đường Tư cũng đẫ chạy đi xa. Hắn sờ sờ mặt mình, mò thấy hai cây ngân châm tinh tế, đều đâm vào mặt mình, cũng may là không có đâm thủng xương, thật vất vả mới rút ra được, nhưng cũng chảy chút máu. Hắn cảm thấy rằng, nơi này không an toàn, không thể làm gì khác hơn là bưng vết thương rời đi.
"A, thật không có ý tứ, ta quên nói cho ngươi biết thân phận của ta, chỉ có điều ngươi cũng biết rồi." Súng 54 không đáng chết kẻ vô danh, Dương Túc Phong thấp giọng lầu bầu một mình, thổi khói trên nòng súng, sau đó mới đem súng 54 cất vào trong túi, chuyển người một cái, sải chân bước đi.
Tiếng súng vừa rồi đã kinh động quốc phòng quân đang tuần tra cùng Thiết huyết vệ đội, bọn họ vội vàng chạy tới đây nhìn một chút, không có phát hiện ra chuyện gì dị thường, xoay người rời đi, chỉ đáng thương cho ba tên thích khách sau khi bị bắn rớt bên trong rãnh nước thối, mặc dù vẫn có một bàn tay khoát lên rãnh nước hôi thối đó, nhưng binh lính quốc phòng quân lại không nhìn thấy, cho dù bọn chúng có gặp Diêm Vương gia, cũng coi như là đủ buồn bực rồi.
Thản nhiên đi đến tiểu viện, đám người Thí Phong lập tức đến đón, phát hiện Dương Túc Phong bưng mặt, vội vàng hỏi chuyện gì xảy ra.
Dương Túc Phong lạnh nhạt đáp: "Đường Tư muốn mạng của ta."
Tất cả mọi người đều thất kinh, nhìn thấy vết máu dính trên ngón tay Dương Túc Phong, Niếp Lãng vội vàng đem kim sáng dược tới, Dương Túc Phong buông tay, chuẩn bị bôi thuốc, nhưng lại phát hiện sắc mặt của Niếp Lãng và Thí Phong đều quái dị nhìn mình chăm chú.
Dương Túc Phong nghi hoặc hỏi: "Nhìn cái gì? Các ngươi nhìn cái gì chứ?"
Thí Phong đưa cho hắn một cái gương.
Dương Túc Phong cầm lấy, vừa nhìn vào trong, cũng trợn mắt há mồm, thì ra trên mặt mình căn bản là không có bị thương. Nhưng hắn nhớ rõ ràng đã bị hai cây ngân châm đâm trúng mặt mình, lúc ấy còn chảy máu nữa, hắn vội nhìn tay của mình một chút, trên mặt vẫn còn đọng máu tươi... Chính hắn đến tột cùng cũng không biết là xảy ra chuyện gì.
Chẳng lẽ gặp quỷ? Hít vào một hơi, Dương Túc Phong thản nhiên nói: "Quên đi, không có chuyện gì, các ngươi báo tình hình cùng kế hoạch tấn công phủ công tước Mặc Linh Đốn một chút đi."
Thí Phong trước hết báo cáo: "Bình thường phủ công tước đều có một trăm tám mươi thành viên của Thiết huyết vệ đội, đêm nay cũng không ngoại lệ. Bọn họ chia thành bốn tổ, một tổ bốn mươi người, trong đó có ba người là cố định ở trạm canh gác, mặt khác mười người còn lại chia làm hai tiểu tổ, tuần tra không gián đoạn, còn năm tên quan quân thì tuần tra một mình. Bọn họ đều là tâm phúc của Ô Mạn Lặc Tư và Khắc Lỗ Duy Nhĩ, đêm nay dẫn đầu bọn chúng chính là một thủ hạ của Ô Mạn Lặc Tư gọi là Y Hồ An là một trong những thiếu tá xưng là Ngũ Tiểu Lang Quân, người này xem Ô Mạn Lặc Tư như thần tượng của mình, trung thành đến chết, giúp Ô Mạn Lặc Tư làm rất nhiều chuyện mà người khác không biết. Lúc quân sự có biến sáu năm trước, chính hắn là người nhảy vào hoàng cung Cách Lai Mĩ, tiến hành giết người phóng hỏa. Đây là do trinh sát cùng tổng hợp bản đồ của Khắc Lý Khắc Lan miêu tả, điểm đỏ chính là địch nhân canh gác cố định, màu đỏ chính là những khu vực mà chúng ta không biết." Thí Phong mở bản đồ nháp ra chỉ vào, cẩn thận nói.
Dương Túc Phong nhìn khoảng rộng màu đỏ trên bản đồ, khẽ nhíu mày nói: "Có nhiều nhui vực như vậy không biết sao?"
Thí Phong cẩn thận nói: "Đúng vậy, căn cứ theo trí nhớ của Khắc Lý Khắc Lan địa hình trong này chúng ta cũng biết đại khái, nhưng bởi vì chúng ta không có tự mình trinh sát qua, cho nên cũng không dám xác định. Ô Mạn Lặc Tư mặc dù tạm thời thả Mặc Linh Đống, thế nhưng vẫn áp dụng rất nhiều biện pháp giam giữ, để phòng ngừa hắn nhân cơ hội bỏ trốn, ta lo lắng bọn họ sẽ động thủ động cước trong phủ công tước."
Dương Túc Phong gật đầu, nhìn Niếp Lãng.
Niếp Lãng không hề lo lắng, sảng khoái nói: "Chỉ cần chúng ta nhanh, đem địch nhân giết chết trước khi bọn chúng kịp phản ứng, nghĩ rằng bọn chúng cũng không làm được chuyện gì hay ho cả. Ô Mạn Lặc Tư rút lui đến Ni Tư cảng cũng là tất yếu, lộ trình cách phỉ công tước cũng hai mươi lăm phút đồng hồ, chờ lúc bọn chúng đến, chúng ta đã sớm rút lui rồi. Lần trước ở Ô Cách Lặc thôn, cũng nhiều lắm chỉ ba mươi phút đồng hồ."
Thí Phong gật đầu nói: "Quả thực là như vậy. Sa Mạn xuất lĩnh một vạn quốc phòng quân rời khỏi Ni Tư cảng, binh lực Ni Tư cảng đêm nay sẽ yếu đi rất nhiều, chỉ cần chúng ta xuất thủ nhanh, hẳn là có thể ứng phó được, chúng ta nói gì cũng có hơn trăm người mà."
Dương Túc Phong đánh giá tỉ mỉ một chút làm rõ lộ tuyến tấn công và lộ tuyến rút lui. Dựa theo kế hoạch, bọn họ sau khi tấn công phủ công tước của Mặc Linh Đốn, sẽ nhanh chóng hướng phía đông nam rút lui, sau đó cùng hội họp với đám người Phong Phi Vũ tiến công nhà giam Ngân Giáp Giác. Thành viên trong bảy liên đội của Phong Phi Vũ lúc mười hai giờ đêm sẽ đến, đây là đợt tấn công lớn nhất mà Lam Vũ quân tiến hành, bởi vì trên biển không có phương tiện, cho nên kế hoạch có thể thay đổi, bất luận bọn họ có cướp đoạt thành công phủ công tước của Mặc Linh Đốn hay không thành công, cũng phải công kích nhà giam Ngân Giáp Giác.
Leo lên lầu cao nhất, Dương Túc Phong dùng ống nhóm cẩn thận tìm kiếm phủ công tước ở phía xa, nơi đó cảnh giới sâm nghiêm, gần như là ba bước một người, năm bước một trạm gác canh, kít mít như vậy đều là lính trinh sát gián bất tử Thiết huyết vệ đội, nhưng đối với những người ra vào, lính trinh sát cũng không kiểm tra nghiêm khắc, dường như cũng không lo ngoại nhân sẽ lẫn vào. Dưới loại tình huống như vậy, muốn giết chết Mặc Linh Đốn là chuyện vô cùng dễ dàng, nhưng muốn đem hắn ra ngoài thì quả thật có chút khó khăn.
*****
Lam Vũ quân đêm nay tham gia tấn công phủ công tước có tổng cộng một trăm bốn mươi tám người, vũ khi bao gồm Tứ môn bách kích pháo. Dựa theo quy tắc đánh đậu hũ của Lam Vũ quân từ trước tới nay mà chấp hành, đối với địch nhân luôn tập trung binh lực tấn công một kích trí mạng, tốc chiến tốc thắng, đêm nay cũng không ngoại lệ.
Phủ công tước của Mặc Linh Đốn có vẻ yên tĩnh, từ bên ngoài mà nhìn, không có chút nào dị thường, nhưng không hiểu tại sao, Dương Túc Phong lại mơ hồ có chút cảm giác bất an. Đây thuần túy chỉ là một loại trực giác khó nói, mới vừa phát hiện được giống như lúc mình bị Đường Tư ám sát vậy, trực giác chính là trực giác, không có lý do gì để giải thích. Nhưng hắn cẩn thận quan sát tất phủ công tước Mặc Linh Đốn từ ống nhòm, dò xét nhiều lần, cũng không phát hiện ra bất cứ chuyện dị thường nào.
Nhìn đồng hồ một chút, cũng gần mười một giờ, phủ công tước vẫn cảnh giới sâm nghiêm như cũ, cũng tĩnh lặng như thế.
Đang lúc muốn hạ lệnh xuất phát, đột nhiên đúng lúc này, lại có chuyện xảy ra khiến người khác phải kinh ngạc.
Từ ồng nhòm nhìn thấy rõ ràng, trong phủ công tước quốc phòng quân đang thủ vệ đột nhiên ngã xuống đất, tại yết hầu đều cắm một cái tên màu đen, trong chớp mắt, đã nhìn thấy hơn mười bóng người màu đen xuất hiện, loan đao trong tay lóe snags, nhẹ nhàng đột nhập không một tiếng động. Động tác của bọn họ hết sức nhanh nhẹn, hơn nữa lại phối hợp ăn ý, tấn công mạnh mẽ. Thủ vệ của phủ công tước là Thiết huyết vệ đội lập tức triển khai đánh trả, tiếng súng hỗn loạn thành một mảnh. Nhưng thủ lĩnh hắc y nhân võ công cực cao, loan đao trong tay lóng lánh, đi đến nơi nào đều có binh lính quốc phòng quân kêu lên thê thảm rồi ngã xuống, từ ống nhòm dường như có thể nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt.
Thí Phong và Niếp Lãng hai mặt nhìn nhau. Cũng không hiểu chuyện gì.
Đây là chuyện xảy ra trước kế hoạch mà không ai ngờ tới, lúc Lam Vũ quân chuẩn bị tấn công phủ công tước Mặc Linh Đốn, còn có một nhóm người nữa cũng tiến hành kế hoạch, hơn nữa bọn họ còn phát động sớm hơn so với Lam Vũ quân.
"Phong thủ lĩnh...." Niếp Lãng cong cong cái ót, vẫn đợi quyết định của Dương Tử Phong.
Những hắc y nhân này đến tột cùng là địch nhân hay bằng hữu, cũng không ai biết, lỡ như Lam Vũ quân tiến vào, hai bên tạo ra kết quả thế nào, có khả năng cùng đối địch, cũng có thể phải dốc sức ra tay. Nhưng những hắc y nhân này đến tột cùng là ai? Sợ rằng mỗi người ở đây đều muốn được giải đáp vấn đề này.
"Thông báo cho các chiến sĩ, chúng ta không bắn phát đầu tiên, nhưng một khi bị đối phương công kích, thì không cần do dự hãy đánh trả!" Dương Túc Phong nói như chém đinh chặt sắt. Không còn nhiều thời gian để lo lắng, chỉ còn hai mươi phút nữa, Ô Mạn Lặc Tư sẽ phát hiện mà đến đây.
Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương (đánh trước có lợi trước, đánh sau thì thiệt thòi), đây là chân lý từ xưa đến nay không hề thay đổi.
Niếp Lãng quay đầu rời đi.
Một phút đồng hồ sau, đám hắc y nhân kia đã tiến vào nội viện của phủ công tước, dần dần tản ra khắp nơi bên trong phủ công tước, nhưng bọn họ đều sử dụng loan đao, chỉ có ba người sử dụng cung tên, mặc dù là kim cương cung vừa nhẹ vừa tiên sử dụng, nhưng dù sao người bên trong phủ công tước cũng không ít, ở bên ngoài dùng súng trường Nặc Phúc Khắc bắn, không ngừng có hắc y nhân ngã xuống, lúc này bọn họ đã giết tới sân sau. Vị trí cửa chính bắt đầu xuất hiện bóng dáng binh lính quốc phòng quân, bọn họ dường như muốn đem những hắc y nhân này bao vây bắt lại.
Sắc mặt Thí Phong và Niếp Lãng có chút tái xanh.
Dương Túc Phong hạ giọng ra lệnh: "Xuất phát!"
Niếp Lãng cùng Thí Phong dẫn đầu tiến vào, toàn bộ mọi người tham chiến đều võ trang hạng nặng xông vào.
Đến gần nửa đêm, trên con phố, có hai người đi đường, bọn họ bị cuộc chiến ở phủ công tước dọa cho sợ hãi, đang đứng ở đầu đường, bỗng nhìn thấy đội ngũ Lam Vũ quân đằng đằng sát khí chạy tới, nhất thời ngây ra như phỗng, không biết phải làm thế nào. Lam Vũ quân lần này tham chiến không hề cố gắng che giấu thân phận, bởi vậy mới mang theo các loại trang bị và vũ khí đơn. Giống như súng 54, mũ sắt, lưỡi lê, công nhân, một bộ phận nhân viên còn mang theo các loại ống và thuốc nổ phá hủy chuyên dụng, cũng khó trách khiến cho người qua đường đều phải trợn mắt há mồm.
Không đợi người qua đường phản ứng, Niếp Lãng đã vọt tới trước cửa của phủ công tước. Lính trinh sát đang ở trong phủ công tước đối diện với cửa lớn, nóng súng cũng hướng vào bên trong, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy một đám đội mũ sắt trong quân phục màu xanh biếc đằng đằng sát khí chạy đến, thất kinh, muốn chống cự, kết quả nòng súng còn chưa quay lại đã bị loạn súng bắn chết.
Lính trinh sát bên trong phát giác có chút không đúng, vội vàng tìm kiếm công sự che chắn để ẩn núp đánh trả, sau từng đợt khói lửa, súng Minh Tư Khắc bắt đấu bắn loạn, có vài chiến sĩ Lam Vũ quân bị bắn trúng, chỉ có điều thương thế cũng không nghiêm trọng lắm, bọn họ lập tức quỳ rạp trên mặt đất để các chiến hữu còn lại giúp đỡ cung cấp hỏa lực, sau trận nổ mạnh từ lựu đạn trôi qua, bên cạnh cửa chính toàn bộ địch nhân đã bị giết sạch.
Tiếng súng vang lên ở Ni Tư cảng, tiếng còi sắc bén liên tục vang lên một vùng, điểm quan trọng ở Ni Tư cảng rốt chuộc cũng truyền đến tiếng chuông cảnh báo, tiếng quát tháo của quan quân lúc thoáng lúc hiện truyền lại. Còn hai mươi phút đồng hồ, phần lớn bộ đội sẽ đến Ni Tư cảng.
Tấn công phủ công tước lần này, tin tức tình báo của Khắc Lý Khắc Lan vẫn rất hữu dụng, hắn dù sao cũng đã nhiều lần ra vào nơi này, đối với nơi này vô cùng quyen thuộc, cho nên chế ra bản đồ cũng vô cùng chi tiết, Lam Vũ quân chỉ cần tấn công theo như vậy, thẳng hướng bên trong xông vào là được. Ven đường đều là thi thể của địch nhân và hắc y nhân, xem ra trình độ chiến đấu của họ cũng ngang nhau.
Thí Phong suất lĩnh một đội ngũ từ cửa sau đánh bọc sường, Dương Túc Phong cùng Niếp Lãng tiến vào từ cửa chính, thỉnh thoảng cũng có quốc phòng quân kinh hoàng không biết là từ đâu chui ra, lập tức bị Dương Túc Phong cầm súng bắn chết. Tiếng súng kịch liệt, nhưng Dương Túc Phong lại thấy nhàn rỗi bình thường, trong lòng vô cùng bình tĩnh, hắn có thể cảm giác được vị trí và động tác của mỗi một người, dường như bản thân mình có cả ngàn con mắt quan sát khắp chiến trường. Chỉ có điều hắn cũng không có nhiều cơ hội để biểu diễn, bởi vì sau khi hắc y nhân liều chết giết lần thứ nhất, lại bị đám người Niếp Lãng liều chết lần thứ hai, thủ vệ còn sót lại cũng không chẳng còn bao nhiêu.
Đám hắc y nhân dường như đối với trình độ của Lam vũ quân rất quyên thuộc, lúc đầu còn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của bọn họ. nhưng sau khi rẽ góc nhiều lần, trừ vài thi thể nhìn thấy trên mặt đất ra, cũng không thấy bọn họ nhiều nữa. Rất kỳ lạ, những hắc y nhân này chỉ có bị chết, không hề có bị thương, hơn nữa, bọn họ cũng không cần dùng vải đen che mặt nữa, nhưng toàn bộ đều là khuôn mặt xa lạ, đủ loại hình dáng, khó mà tiết lộ thân thận phận thần bí.
"Bọn này đến tột cùng là ai?" Niếp Lãng ở bên cạnh Dương Túc Phong hỏi thăm, nhưng Dương Túc Phong lại không buồn trả lời, chỉ hường trước mặt làm một cái ra hiệu, để cho hắn tiếp tục tiến công, Niếp lãng có chút bán tính bán nghi.
Phủ công tước Mặc Linh Đốn là một tòa nhà hai lầu rộng lớn, ở trong bào hàm vài cái sân diện tích nhỏ, không đợi nhìn thấy, nhưng trang trí cổ điển của đình viện, tất cả nguyên liệu đều được làm từ đá cương nham, lịch sử đã lâu đời, có một số chỗ ngoài mặt nham thạch thậm chí còn bị bóc ra, thậm chí còn có một số nơi rêu xanh mơn mởn. Trong đêm tối ảm đảm, còn có chút dữ tợn. Thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng súng đạn bắn vào tảng đá, bắn túng tóe ra rất nhiều hoa lửa huyễn lệ.
Dọc theo bậc cấp mà lên, Dương Túc Phong cẩn thận quan sát bốn phía, nhưng trong lòng lại dấy lên một loại cảm giác bất an càng ngày càng mãnh liệt, dường như ở phía trước có ẩn giấu nguy hiểm. Nhưng mà khi hỏa quang xẹt qua, hắn nhìn thấy một lộ nhân mã cũng giết tới rồi, hai đường giáp công, địch nhân bên trong phủ công tước bị tiêu diệt sạch sẽ, phía trước có một cái sân trống rỗng, bên cạnh sân còn có một cái sườn nuos, ở trên có rất nhiều loại cây nhỏ, chỉ có điều hiện nay lại trụi lủi.
Dương Túc Phong sắc mặt có chút biến đổi. Kiếp trước lúc hắn bị hành quyết hình như cũng tại nơi sườn núi giống như vậy, chẳng lẽ đoạn sườn núi này chính là bất an trong lòng mình?
Gió thẹ thổi qua, trên sườn núi dường như có chút bùn đất chảy xuống.
Dương Túc Phong yên lặng nhìn kỷ chỉ chốc lát, ghìm súng theo sườn núi tiến vào hành lang gấp khúc, ở hành lang hai bên đều là cột trụ chạm trổ cẩm thạch, có chút thô, hình trụ cũng chạm khắc vô cùng tinh xảo, dường như là một bức vẽ hành lang. Chỉ tiếc rằng trên hành lang thỉnh thoảng lại có chút thi thể và máu chảy đầm đìa, có Thiết huyết vệ đội của Ô Mạn Lặc Tư, có hắc y nhân, có chiến sĩ Lam Vũ quân, khắp nơi đều có dâu vết đạn bạc, chứng tỏ nơi này đã từng chiến đâu kịch liệt như thế nào.
Đang lúc đi tới, đột nhiên có người lớn tiếng kêu lên: "A! Mau tới đây...." Thanh âm đột nhiên dừng lại, nhưng âm thanh mà Dương Túc Phong nghe được lại chính là lính của mình, bởi vì đó thực xử là khẩu âm của Tử xuyên đạo. Âm thanh dường như là từ cuối hành lang vang đến, Dương Túc Phong cầm súng chạy đến, vài chiến sĩ phía sau hắn cũng vội vàng đuổi theo.
Đang lúc tìm kiếm, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm bùn đất rơi xuông, Duiwng Túc Phong dừng lại nhìn, chỉ thấy tường đất trong viêtnj đột nhiên sụp đổ, bụi dất bay mù mịt, một đại đội của quốc phòng quân hò hét lao tới, bọn họ bưng súng trường Nặc Phong Khắc, trên quân phục đều đeo dấu hiêu hình tam giác màu đen!
Có mai phục!
Dương Túc Phong trọng đầu vừa hiện lên ý niệm này, thành viên đại đội của Thiết huyết vệ quân, bọn họ đều cầm theo súng trường Nặc Phúc Khắc, trên quân phục đều có dấu hiệu màu đen cũng giống như vậy, dường nư cùng lúc đó, tại một phương hướng khác, cũng có một đại đội Thiết huyết vệ đội từ nơi bí mật xông ra.
Chẳng những có mai phục, lại còn bị bao vây.
Hai gã chiến sĩ Lam Vũ quân phía sau Dương Túc Phong ngẩn người, lập tức dũng cảm tiến lên che chắn trước người Dương Túc Phong, súng Mễ Kỳ Nhĩ liên tục bắn ra, các thành viên Thiết huyết vệ đội xông đến đều bị bắn gục, nhưng bọn họ nhân số rất đông, trong nháy mắt khi hai người bọn họ thay đạn, thì đã tới cách Dương Túc Phong không quá mười thước. Dương Túc Phong hạ lệnh bọn họ lui về sau, nhưng hai người bọn họ đều bảo Dương Túc Phong lui trước, ba người từ từ che chở cho nhau thối lui, thối lui đến một trụ đá lớn bằng cẩm thạch, hai chiến sĩ giữ chân địch nhân, cân nhắc sô đạn, châm rãi quay trở lại hành lang trên mặt đất, Thiết huyết vệ đội tràn về phía trước, bao vây hai người bọn họ vào trong.
May là lúc này trang bị của Dương Túc Phong và các chiến sĩ cũng không khác nhau, đều cùng đội mũ sắt, mặc trang phục chiến đấu, trong tay cầm súng Mễ Kỳ Nhĩ, khác biệt duy nhất là quân hàm ở đầu vai, chỉ có điều quân hàm này chỉ có các chiến sĩ của Lam Vũ quân mới nhận ra, cho nên Thiết huyết vệ đội mới không đem hắn công kích đầu tiên, nếu không.... .
Dương Túc Phong cầm súng trong tay, một bên bắn một bên lùi lại, hai đầu hành lang đều là địch nhânm hắn không thể làm gì khác hơn là chạy tới lỗ hổng trong viện bỏ trốn, chỉ nghe theo sau tiếng bước chân là tiếng đạn vang lên vù vù vù, bụi đất bay lên, cũng may là không bắn trúng người, thế nhưng, chuyện phiền phức đã tới, phía hắn, trong phòng đều là tạp vật các loại và kiến trúc, hơn nữa quanh người không có bất kỳ chiến sĩ Lam vũ quân nào.
"Khốn kiếp!" Dương Túc Phong tròng lòng mắng một tiếng, không cần nghĩ ngợi liền chạy vào, nhưng nghe tiếng đạn vang lên vù vù sau lưng, đồ vật hỗn tạp và cửa sổ trong phòng đều bị đánh cho nát bấy, hỗn tạp vật cũ nát cũng bị đạn bắn đến mức tro bụi bay lên. Hăn nhìn đại khái một chút, đô vật hỗn tạp trong phòng rất lớn, hơn nữa đồ cũ nát trong nhà lại rất nhiều, mà phần lớn đều là ghế salon, nhưng hỗn tạp vật trong phòng được sáp xêos rất tinh xảo, không giống như hỗn tạp vật sắp xếp bình thường trong phòng. Hắn lập tức hiểu được một chút, những đồ cũ nát trong này đều đặt dưới tầng hầm, chắc là vì muốn ẩn giấu phục binh, cho nên mới vận chuyển đến đây chất đống, xem ra thời gian mà Ô Mạn lặc Tư ở đây phục binh cũng không ít, đã biết những người này sẽ mắc bẫy.
Nếu như Mặc Linh Đốn không biết chuyện này, và nói Mặc Linh Đốn cùng Ô Mạn Tư Lặc không có quan hệ gì, có đánh chết Dương Túc Phong cũng không tin.
Gián bất tử Thiết huyết vệ đội hiển nhiên là không đem Dương Túc Phong trở thành nhân vật vô cùng quan trọng, phân tán theo nhiều hướng khác đánh sâu vào, chỉ có bảy tám người trước sau lọt vào hỗn tạp vật trong phòng, chỉ có điều trang bị lưỡi lê trên súng Nặc Phúc Khắc của bọn họ quá dài không thích hợp chiến đầu ở nơi này.
Dương Túc Phong cô gắng kìm nén hô hấp của mình, trước ải sinh tử trước mắt, hăn càng phải tỉnh táo hơn.
Ô Mạn Lặc Tư quả nhiên không phải nhân vật bình thường, hắn quả nhiên là đã có một giờ lên lớp sinh động cho mình: Không ra tay thì thôi, đã ra tay thì phải khiến cho kẻ khác rơi vào chỗ chết.
Dương Túc Phong nhẹ nhàng đem súng Mễ Kỳ Nhĩ cất giấu đi, sau đó móc ra hai khẩu súng 54, đây là pháp bảo để hắn dung bảo vệ tính mạng của mình, đếm lại số đạn dự bị, cũng đủ dùng, chỉ có điều hắn suy nghĩ một chút, lại nhanh chóng đem một khẩu súng 54 để trở về lại bên hông, sau đó đem tán đao gắt gao nắm chặt trong tay.
*****
Nhìn ra từ khe hở trong đống đồ cù nát trong nhà, hỗn tạp vật trong phòng chỉ có bảy địch nhân, rất kỳ lạ, Dương Túc Phong có thể dễ dàng cảm thấy được vị trí và động tác của họ, thậm chí có thể dự tính động tác kế tiếp của bọn họ. Từ lúc Cung Tử Yên dưới tình huống mất đi khống chế đem Tinh Mộng thạch bức bách tiến vào thân thể mình, chính mình đã bắt đầu có loại cảm giác thần kỳ này. Nhưng hắn biết rằng, đây tuyệt đội không phải võ công nội lực bình thường.
Nó đến tột cùng là cái gì? Tinh Mộng thạch là cái gì? Dương Túc Phong nhịn không được có chút hưng phấn.
Tán đao lặng yên không một tiếng động xẹt qua yết hầu địch nhân, sau đó Dương Túc Phong nhẹ nhàng nâng thân thể của hắn, hắn thậm chí ngay cả thanh âm gì cũng không kịp phát ra, bởi vì khí quản cùng yết hầu của hắn trong nháy mắt đã bị cắt đứt. Đồng bọn bên cạnh hắn phát hiện có điều không đúng, tìm kiếm một hồi, đột nhiên cảm thấy đằng sau mát lạnh, bỗng nhiên nhìn thấy một mũi kiếm thật dài, cảm thấy yết hầu lạnh lẽo, sau đó cũng đồng dạng không một tiếng động ngã vào người Dương Túc Phong.
Chậm rãi rút ra bội kiếm thiếu tướng, cùng tán đao chùi máu trên áo quần tử thi, Dương Túc Phong cảm thấy máu mình càng lúc àng lạnh băng, năng lượng của Tinh Mộng thạch dường như thích hợp làm cho tâm tính của hắn càng trở nên lạnh lùng, làm cho hắn càng thêm trấn định, cũng không còn mang theo chút nhân từ nào. Địch nhân nhanh như vậy mà đã bị vô thanh vô tức giết đi bốn người, lúc ba người kia phát hiện có gì đó không đúng, nổ súng lung tung, sau đo chậm rãi hướng phía cửa thối lui.
Đột nhiên, ở hướng cửa có người kêu lên: "Bên trong tình huống thế nào?"
Thiết huyết vệ đội nhìn thấy người này xuất hiện, lập tức khôi phục lại vẻ khẩn trương bối rối, vội vàng báo cáo tình huống bên trong, bọn họ nói xong rất nhanh, cảm thấy rất quái dị, chỉ có điều trung tá kêu là Ba Khắc Tư Lợi kia đối với sự nhu nhược của bọn hắn có vẻ hết sức khinh bỉ, nghiêm khắc trách mắng bọn họ: "Quả là một đám phế vật, ngay cả một tên cũng không giải quyết được! Bản lĩnh ngày thường tướng quân huấn luyện các ngươi đâu hết rồi? Cút qua một bên!"
Trung tá Ba Khắc Tư Lợi sải bước đi vào, trong tay cầm theo một cái trường kiếm, mặc dù trường kiếm tinh quang lấp lánh, nhưng dù sao vẫn rất mạo hiểm. Ba người của Thiết huyết vệ đội nhìn nhau, do dự một chút, cuối cùng vẫn rời đi. Ba Khắc Tư Lợi ở bên cạnh cửa, hướng vào bên trong quát lớn: "Người ở bên trong nghe đây, ta là đại lực thủy thủ (Lực sĩ thủy thủ) Ba Khắc Tư Lợi, năm đó chính là ta một mình ta bóp chết mười người kế thừa vương thất! Ngươi là nam nhân có dám cùng ta đơn đả độc đấu hay không! Ta đợi ngươi lâu rồi...."
Dương Túc Phong lặng lẽ xuất hiện bên cạnh hắn, thản nhiên đánh giá hắn, ánh mắt Ba Khắc Tư Lợi cũng nhìn vào hắn chăm chú.
Ba Khắc Tư Lợi tuyệt đối là một nhân tài quyền anh rất tốt, thân cao hai thước, Dương Túc Phong chỉ đến ngang ngực của hắn, hắn từ trên cao nhìn xuống Dương Túc Phong, thật giống như một cái đầu sư tử tức giận và một cái đầu cừu nhỏ vậy. Cho dù trong tay của hắn không phải là trường kiếm, mà chỉ là cầm cái nồi đất trong tay, vậy cũng làm cho người khác sinh ra cảm giác tràn đầy lực lượng, mà Dương Túc Phong, cùng so sánh với hắn thì thật quá nhỏ bé, hai tay hắn tự nhiên rủ xuống, vũ khí gì cũng không có, dường như chỉ có thân tiên mới có thể cứu hắn được.
Thanh âm Ba Khắc Tư Lợi như đang rít gào: "Các ngươi là ai?". Nhìn thấy Dương Túc Phong không cầm vũ khí trong tay, cũng thuận tay ném trường kiếm xuống, không ngờ cây kiếm đó rất nặng, đem một loạt ngăn tủ bên cạnh đều đập bể, trong nhất thời bụi khói bay lên mờ mịt.
Dương Túc Phong thản nhiên nói: "Chúng ta là người của Y Toa Bối công chúa". Ánh mắt nhàn nhã theo thói quen nói chuyện phiếm.
""A! Chúng ta đang chờ chính là ngươi!" Ba Khắc Tư Lợi như một thợ săn nhìn thấy con mồi rơi vào cạm bẫy, anh mắt mang theo khoái trá, trong ánh mắt to đầy vẻ tàn nhẫn nói: "Ta nhất định sẽ đem ngươi bóp chết!"
Dương Túc Phong nhẹ nhàng lắc đầu.
Ba Khắc Tư Lợi nắm chặt nắm tay, bước một bước dài, quả đấm hướng mặt của Dương Túc Phong đánh tới, quyền như lưu tinh, vù vù xé gió, thế lực mạnh mẽ trầm ổn, mang theo uy thế một kích lôi đình cực lớn! Đây là một nắm đấm không thể ngăn cản, gặp người giết người, gặp phật sát phật, đây là nắm đấm khiến cho trời đất phong vân biến sắc! Cho dù phía trước là một khối đá dày, cũng dường như bị hắn nện thành một cái hố!
Chỉ có điều......
Dương Túc Phong thản nhiên rút ra súng lục, nòng súng nhắm vào khuôn mặt dữ tợn của trung tá Ba Khắc Tư Lợi, nhẹ nhàng bóp cò súng, sau đó thản nhiên tiêu sái đi ra ngoài.
Sau lưng hắn, trung tá Ba Khắc Tư Lợi mặt đầy máu tươi, cái ót đã bị đánh nát, não tương phun ra, nhưng ánh mắt của hắn vẫn như cái chuông đồng lớn, nắm đấm vẫn như cũ ở tại không trung, cho đến lúc Dương Túc Phong ra đến cửa, hắn mới ầm ầm ngã xuống đất, khiến cho tro bụi bay đầy trời.
"Xì, Đại lực thủy thủ...." Dương Túc Phong bĩu môi khinh miệt, đi ra ngoài tìm kiếm đội ngũ của mình.
Thiết huyết vệ đội đột nhiên xuất hiện quả thật là đem đến cho Lam Vũ quân rất nhiều phiền toái, nhưng hành động đêm nay của Lam Vũ quân đều được trang bị đến tận răng, hơn nữa phần lớn thành viên đều tham gia chiến đấu, kinh nghiệm phong phú, mặc dù xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, nhưng lâm trận vẫn không sợ hãi, mọi người đều trụ vững trong trận địa của mình, chi dù chết cũng không buông tha. Thiết huyết vệ đội hai ba phút đầu tấn công như nước thủy triều, đó là do nhân số bọn họ chiếm ưu thế, nhưng bọn họ một khi phân tán ra, lập tức trở thành mục tiêu để săn giết của súng Mễ Kỳ Nhĩ, rất nhanh đã bị áp chế.
Dương Túc Phong xuất hiện, lập tức khiến cho Thiết huyết vệ đội đuổi theo, Dương Túc Phong một bên chạy theo hình chữ "Chi", một bên quay đầu lại bắn, đạn bay qua bên cạnh hắn như mưa, cực kỳ nguy hiểm, xuyên qua hai cái saan, trong lúc lơ đãng nhìn thấy Niếp Lãng, vội vàng kêu lớn: "Nhanh! Có mai phục!"
Niếp Lãng cũng cảm thấy không đúng, vội vàng tổ chức các chiến sĩ bên cạnh dựng lên phòng tuyến, bọn họ quỳ rạp xuống phía sau bức tường, nâng súng bắn ngăn chặn địch nhân. Các chiến sĩ chung quanh nghe thấy tiếng chém giết thảm thiết, cũng theo tiếng súng tìm đến đây, chỉ trong chốc lát đã tập trung hơn ba mươi người, sau khi một trận mưa bom bão đạn qua đi, cuối cùng đã đem phục binh của Thiết Huyết vệ đội ngăn cản ở ngoài năm mươi thước.
Niếp Lãng nghi hoặc hỏi: "Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Những người này từ đâu xuất hiện?" Trong lúc chiến đấu hắn cũng có chút chật vật, mũ sắt bị đánh rớt, trên người cũng có vài vết bỏng, khuôn mặt đen xì, giống như bị khói đặc hun phải vậy.
Dương Túc Phong tỉnh táo nói: "Là Ô Mạn Lặc Tư đã sớm an bài ở đây, nơi này đều là cạm bẫy."
Niếp Lãng kêu lên thất thanh một tiếng. Lập tức theo phản xạ hỏi: "Chúng ta làm sao bây giờ?"
Phủ công tước Mặc Linh Đốn nhiều chỗ bởi vì kịch chiến mà cháy lớn, ánh lửa chiếu lên mặt Dương Túc Phong lúc sáng lúc tối, âm trầm bất định.
Dương Túc Phong rất nhanh đánh giá tình huống chiến trường, lạnh lùng nói: "Ô Mạn Lặc Tư đã đánh giá thấp chúng ta, phục binh của hắn chỉ có ba bốn trăm người, tưởng rằng có thể chặn chúng ta lại, để đợi đại quân của hắn đến, đem chúng ta tiêu diệt hoàn toàn. Chỉ có điều chúng ta bây giờ chúng ta vẫn có thời gian thay đổi kết cục này, hưu chết về tay ai cũng chưa còn chưa biết đâu."
Dừng lại một chút, Dương Túc Phong nói: "Tập hợp đội ngũ, trước tiên hãy đem phục binh giết sạch rồi hãy nói."
Dương Túc Phong gật đầu đáp ứng rời đi.
Dương Túc Phong thở hổn hển một hơi lớn, bí mật vòng lui bảo vệ phía sau, nhìn phục binh như thủy triều tuôn ra bị mưa bom bão đạn hung ác của Lam Vũ quân gắt gao áp chế tại sân, cuối cùng cũng có chút thời gian suy nghĩ nguyên nhân và hậu quả. Hắn rốt cuộc đã hiểu bản thân mình bất an đến tột cùng là ở đâu. Thì ra Ô Mạn Lặc Tư đã mai phục phục binh ở phủ công tước.
Không thể không thừa nhận, lúc trước mình đã đánh giá thấp Ô Mạn Lặc Tư rồi, tưởng rằng bản thân mình có thể náo loạn ở Ni Tư cảng này, trở thành độc tài tại vương quốc Cách Lai Mĩ này cũng không có phản ứng gì, chỉ có điều hắn bởi vì cơ duyên xảo hợp mới trở thành độc tài. Trên thực tế, Ô Mạn Lặc Tư là một nhân vật âm mưu thâm trầm, hắn không những ác độc, mà còn vô cùng kiên nhẫn, có thể nhẫn nại chịu đựng điều mà người thường không thể chịu đựng được. Hắn phái Khắc Lỗ Duy Nhĩ sắp đặt một cái bẫy rập, dụ dỗ bản thân mình mắc bẫy, đồng thời cũng biết rõ bản thân mình sẽ mắc bẫy, sau đó sẽ xiếp đặt cái bẫy thứ hai.
Cái bẫy này chính là phủ công tước Mặc Linh Đốn.
Dường như có thể tưởng tượng được, đại quân tiếp viện Ô Mạn Lặc Tư của pháo đài trọng yếu nhất định sẽ đến đâu trong thời gian ngắn nhất.
"Ba!" Một tiếng súng nặng nề vang lên, Dương Túc Phong cảm thấy mặt mình mơ hồ có chút nóng nóng, đưa tay sờ, thì a là máu tươi, nhưng trên mặt mình không có gì khác thường, quay đầu lại nhìn, một chiến sĩ bên cạnh bị bắn trúng đầu, máu tươi vấy ra. Các chiến sĩ đều mang mũ giáp, nhưng nếu đạn không bắn vào mũ sắt mà bắn vào trán, thì có thể đánh vỡ cả sọ não.
Dương Túc Phong sắc mặt hơi đổi, trong Thiết huyết vệ đội có người nào bắn súng giỏi như vậy chứ?
"Mã Lợi Cơ!" Không biết là ai hô lên, dường như là tiếng của Thí Phong, hắn cũng phát hiện tình thế không đúng, vội vàng suất lĩnh đội ngũ chạy đến đây. Lần này Lam Vũ quân tham chiến có tổng cộng hơn một trăm bốn mươi người, trừ hai mươi người thương vong ở ngoài, còn lại đều tập trung tại đây.
Dương Túc Phong lập tức hạ lệnh quân đội bao vây bốn phía, đem phục binh của Thiết huyết vệ đội vây quanh lại, sau đó triển khai chiến đấu lấy cứng đối cứng. Nhưng nhân số của Thiết huyết vệ đội đông đảo, có hơn ba trăm người, cũng không biết phủ công tước có tầng hầm dưới đất ở đâu có thể chứa nhiều như vậy, bọn họ dựa vào những nơi đổ nát ngoan cường chống cự, trong nhất thời Lam Vũ quân cũng không cách gì. Bức nhất là bởi vì tầm bắn quá gần, bách kích pháo không thể nào phát huy tác dụng được.
Theo Thí Phong phân tích, quan quân dẫn đầu phục binh kia gọi là thiếu ta Mã Lợi Cơ, cùng với đám người Y Hồ An, Ba Khắc Tư Lợi đều giống nhau, là một trong Ngũ tiểu lang quân dưới tay Ô Mạn Lặc Tư, thương pháp (tài bắn súng) rất chuẩn, hơn nữa lại chọn vị trí tốt, Niếp Lãng vài lần muốn tìm bóng dáng của hắn cũng không được. Mà thiếu tá Y Hồ An kia, cũng không phát hiện bóng dáng ở nơi nào. Như thế xem ra. Địch nhân dường như đối với cuộc tấn công đêm nay quả thật đã sớm có phòng bị rồi.
Thí phong vội vàng đi tới, ghé vào bên người Dương Túc Phong, vội vàng nói: "Phong thủ lĩnh, địch nhân muốn trì hoãn thời gian."
Dương Túc Phong gật đầu, đạo lý đơn giản như vậy tất nhiên hắn hiểu được.
Niếp Lãng nằm xuống bò lại, hung hăng kêu lên: "Ta dẫn đầu quân cảm tử xông lên, giết hắn***."
Dương Túc Phong lắc đầu bình tĩnh nói: "Không nên liều lĩnh. Thí Phong, ngươi mang vài người đi tìm Mặc Linh Đốn, nếu như ta đoán không sau, hắn nhất định là đang ẩn núp, chuyện ở đây ngươi không cần lo, ngươi chỉ có sáu phút thời gian. Niếp Lãng tổ chức hỏa pháo và lựu đạn, chúng ta sẽ đem toàn bộ phục binh ở đây giết hết."
Thí Phong quay đầu đi, Niếp Lãng cũng ứng thanh rời đi.
Dương Túc Phong cầm súng Mễ Kỳ Nhĩ lên, quay về hành lang tiền tuyến, một trung đội trưởng tên là Tố Mạch Sơn đang chuyên tâm tìm kiếm Mã Lợi Cơ, chỉ có điều không có phát hiện. Dương Túc Phong suy nghĩ biện pháp đơn giản nhất, đó là hắn học được từ tivi, hắn để cho Tô Mạch Sơn đưa đầu lên, quả nhiên một trận mưa đạn dày đặc bắn tới, thiếu tá Mã Lợi Cơ cũng lặng lẽ nhích đầu ra một chút.
Một chút như vậy cũng đủ rồi.
Dương Túc Phong lạnh lùng bóp cò súng, thiếu ta Mã Lơi Cơ rớt xuống vào công trường che chắn sau lưng không một tiếng động, từ nay về sau biến mất khỏi thế giới này.
Bởi vì khoảng cách quá gần, Tứ môn bách kích pháo xê dịch đến cửa lớn, điều chỉnh góc độ bắn, pháo lúc này mới rơi vào trận địa của Thiết huyết vệ đội, sườn núi và những hòn núi giả mà bọn chúng dựa vào để che chở đã bị bắn cho hoàn toàn nát bấy, Niếp Lãng cũng tổ chức hơn mười tay bắn đạn ở cự ly xa, chuẩn xác đem một viêt đạn đập chết địch nhân trong trận địa.
"Lên!" Ý thức được thời gian không còn nhiều, Dương Túc Phong quả quyết ra lệnh, là người đầu tiên chạy ra khỏi công sự che chắn.
Niếp Lãng thất kinh, vội vàng đuổi theo, các chiến sĩ Lam Vũ quân còn lại cũng đều ra khỏi công sự che chắn, bắt đấu tấn công mãnh liệt địch nhân, thỉnh thoảng lại có người ngã xuống, Dương Túc Phong cũng cảm thấy đạn bắn loạn bên cạnh mình, bắn vào đất, bắn tung tóe lên từng trận tro bụi. May là địch nhân không có vũ khí sát thương diện rộng, hơn nữa khả năng duy trì bắn liên tục của súng trường Nặc Phúc Khắc quá kém, nếu không Lam Vũ quân cường công như vậy chính là tự tìm đường chết.
Mất đi sự chỉ huy của thiếu tá Mã Lợi Cơ, Thiết huyết vệ đội vẫn như cũ không có dấu hiệu bối rối, mỗi người đều gắt gao thủ chặt trận địa của mình, súng trường Nặc Phúc Khắc thay nhau bắn ra, không tới một phút đồng hồ, thì đã có hơn mười chiến sĩ Lam Vũ quân bị bắn trúng. Chỉ có điều lúc này, những đầu đạn mà Niếp Lãng tổ chức đã phát huy tác dụng rất lớn, bọn họ rất rõ ràng hỏa lực của địck nhân, lấy lựu đạn để áp chế địch nhân, sau mỗi lần vang lên tiếng nổ mạnh, khối trận địa kia cũng bị lấp bằng phẳng
Hai phút đồng hồ sau, toàn bộ phục binh của Thiết huyết vệ đội đã bị tiêu diệt, Lam Vũ quân cũng bị tổn thất hơn ba mươi người.
Niếp Lãng ghìm súng cẩn thẩn tìm tòi chiến trường, tỉnh táo mà tàn khốc cho mỗi tên lính Thiết huyết vệ đội một súng giết chết, chuyện này đã trở thành thói quen của Lam Vũ quân sau khi chiến đấu.
Dương Túc Phong trong lúc vô ý đi ngang qua thi thể thiếu ta Mã Lợi Cơ bên cạnh, đột nhiên phát hiện hắn khi lớn lên mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, giống như một cố gái xinh đẹp vậy, da tay trắng nõn, tay chân ton dài tinh tế. Đạn găm vào mi tâm của hắn, máu chảy ra cũng không nhiều, hắn thật giống như đang lẳng lặng ngủ thiếp đi như bình thường. Không biết tại sao, trong lòng hắn lại cảm thấy có chút áy náy.
← Hồi 076 | Hồi 078 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác