Vay nóng Tinvay

Truyện:Giang sơn như thử đa kiêu - Hồi 076

Giang sơn như thử đa kiêu
Trọn bộ 334 hồi
Hồi 076: Như Hoa Phong Nguyệt
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-334)

Siêu sale Shopee

Thật vất vả lắm Ngu Mạn Ái mới tìm được cơ hội cùng nói chuyện với Dương Túc Phong, ân cần hỏi thăm: "Chuyện ngươi liên lạc với Đương Tư thế nào rồi?"

Dương Túc Phong lắc đầu, thản nhiên nói: "Ta còn chưa kịp liên lạc với hắn... Ngươi...."

Ngu Mạn Ái nhẹ nhàng thở dài một hơi, có chút khổ não nói: "Ta thu được tin tức, nói là hàng vận chuyển Hách Nhĩ Nam của Ngã Đức Tư Đặc La Mỗ tướng quân vương quốc Tháp Lâm đã đến Cách Lai Mĩ, rất có thể cùng gặp mặt với Đường Tư, cướp đoạt cái sinh ý này. Đội thuyền không lồ Hách Nhĩ Nam đã xuất phát từ vương quốc Tháp Lâm, có thể đi đến thủ đô của Cách Lai Mĩ trước, ở đó chờ đợi câu trả lời thuyết phục của Ô Mạn Lặc Tư. Nếu có Ngả Đức Tư Đặc La Mỗ tướng quân chủ trì, Ô Mạn Lặc Tư nhất định sẽ đem cái sinh ý này cấp cho hắn."

Dương Túc Phong khẽ nhíu mày hỏi: "Ngả Đức Tư Đặc La Mỗ còn giúp người có sinh ý sao?"

Ngu Mạn Ái thở dài một hơi, tâm tình có chút sa sút, chậm rãi nói: "Ngả Đức Tư Đặc la Mỗ từ Ca Tư Lạp xuất phát, nghe nói đã qua Tinh Tinh Hạp, rất nhanh thì ngày mai là có thể đến Ni Tư cảng rồi, ta nghĩ là do Khắc Lỗ Duy Nhĩ ủy thác, đến Nạp Tư Lôi Đặc nghênh đón Ngả Đức Tư Đặc La Mỗ. Hắn nếu đã đến Ni Tư cảng, với uy thế của hắn, cái sinh ý này khẳng định là khó mà có rồi.

Dương Túc Phong nhẹ nhàng ánh mắt lóe lên người khác không phát hiện được, tùy ý hỏi: "Thì ra Khắc Lỗ Duy Nhĩ đến đón Ngả Đức Tư Đặc La Mỗ, như thế nào canh ba nửa đêm lại xuất phát, hình như có chuyện gì không nhìn ra a? Lại nói, Ngả Đức Tư Đặc La Mỗ như thế nào lại xuất phá từ Ca Tư Lôi, mà không phải xuất phát từ thủ đô vương quốc Tháp Lâm chứ?"

Thanh âm của Ngu Mạn Ái trầm thấp nói: "Ngả Đức Tư Đặc mấy ngày nay vẫn ở Ca Tư Lạp khua chuông gõ mõ sẽ tấn công Tô Khắc La, quân đội tinh nhuệ của hắn đều tập trung tại khu vực phụ cần, hắn đuyowng nhiên là từ Ca Tư Lạp xuất phát rồi."

Dương Túc Phong có vẻ đăm chiêu gật đầu, thoạt nhìn, thế cục La Ni Tây Á liên bang rất rối ren.

Ngu Mạn Ái thở dài một hơi. Không chút hào hứng cảm khái nói: "Ai, ta cũng không biết ở Ni Tư cảng đến tột cùng là ẩn giấu những thứ gì, bọn họ dường như thường cùng qua lại với Ô Mạn Lặc Tư, ta từ một người làm nghe nói buổi tối hôm trước ở hướng tây bắc trong một thôn nhỏ gọi là Ô Cách Lặc thôn, xảy ra chiến đấu kịch liệt, một đội võ trang không rõ thân phận tập kích Thiết Huyết Vệ Đội, ngay cả con trai của Khắc Lỗ Duy nhĩ cũng bị người khác giết chết, hai trăm người cùng đi đều bị giết. Sáng sớm hôm qua, Ô Mạn Lặc Tư cùng Khắc Lỗ Duy Nhĩ phải đi tìm thượng tướng hải quân Khắc Lai Ô Địch Mã kiếm phiền toái, song dường như không đánh nhau. Bây giờ chiến hạm hải quân của Khắc Lai Ô Địch Mã cũng không dừng lại ở bên tàu, mà là ở bên ngoài khơi. Chính là sợ bị Ô Mạn Lặc Tư lỡ như trở mặt.

Trong lòng Dương Túc Phong đương nhiên biết là xảy ra chuyện gì, chỉ có điều lại ra vẻ có chút kinh ngạc nói: "Thì ra là thế, ta còn tưởng hắn thay đổi địa điểm thả neo mà thôi, không nghĩ tới hai bên bọn chúng lại xung đột mãnh liệt như vậy, thật là một chuyến khiến cho người khác kinh ngạc mà."

Trong lòng lài mừng thầm, Ô Mạn Lặc Tư cùng Khắc Lai Ô Địch Mã chính diện thù địch đó là chuyện tốt nhất,

Ngu Mạn Ái đưa tay lên mái tóc cót chút rối loạn trên trán, không nhịn được nói: "Tình hình ở Ni Tư cảng lúc này loạn cả lên. Cũng không biết ở đây ẩn giấu bao nhiêu thế lực rồi, vương quốc Tháp Lâm và vương quốc Tô Khắc La chiến tranh hết sức căng thẳng. Ngã Đức Tư Đặc La Mỗ từ Ca Tư Lạp dẫn theo mười vạn, chính là chuẩn bị xâm lấn Tô Khắc La. Hắn đã từng tuyến bố muốn đem vương hậu của Tô Khắc La, Tô Phỉ Thái nhét vào hậu cung của mình, một mình hưởng dụng. Lần này không biết thế nào lại buông bỏ chuyện này, chạy đến Ni Tư cảng. Trong lúc loạn thế này, biến hóa gì cũng có thể xảy ra, nếu như ngươi không có chuyện gì, ta khuyên ngươi nên quay trở về Mĩ Ni Tư đi, ta mơ hồ có chút cảm giác Ni Tư cảng mấy ngày nay sẽ phát sinh chuyện rất lớn."

Dương Túc Phong có vẻ lơ đãng nói: "Cám ơn sự quan tâm của ngươi, ta tự có biện pháp bảo vệ mình."

Ngu Mạn Ái yên lặng rời đi, Dương Túc Phong vẫn đứng tại chỗ trongchoocs lát, mới chậm rãi trở lại căn phòng của mình.

Lúc trời tối, màn đêm từ từ bao phủ Ni Tư cảng, Dương Túc Phong nằm trên ghế quý phi, có vẻ hứng thú thưởng thức dụng cụ ăn uống bằng gốm sứ của người bán hàng đưa tới. Đồ gốm ăn uống làm rất tinh xảo đều là sản xuất từ Mĩ Ni Tư, nơi đó thường hay sản xuất ra đồ sứ tinh xảo, từng nhà ở nói đó cũng làm theo, đồ gốm sứ ở nơi đó lại một lần nữa phát triển. Dương Túc Phong tát nhiên sẽ không bỏ qua cái sản nghiệp này, bản sẽ đem hết khả năng của mình hướng dẫn bọn họ kỹ thuật chế tạo đồ gốm sứ tiên tiến, đó là lúc hắn nhàm chán tham gia họa động ngoại khóa khi học đại học, đồ gốm này có tính chất cứng cỏi, bề ngoài tinh xảo đúng là kiệt tác dưới sự chỉ điểm của hắn, được thị trường rất hoan nghênh, hiện tại sản phẩm vẫn không cung ứng đủ nhu cầu, khách sạn cấp nhất như Đế Hào tửu điếm, tất nhiên sẽ không bỏ qua món đồ sứ tinh xảo như vậy.

Đèn sáng rực rỡ, Cung Tử Yên đã lặng lẽ trở về.

"Ngươi...."Dương Túc Phong mấy ngày nay cố gắng trấn định, cơ bản đã có thể làm đến núi Thái Sơn có sập trước mặt cũng không đối sắc, nhưng đột nhiên chứng kiến bộ dáng của Cung Tử Yên, vẫn như cũ không kìm được mà thấp giọng thốt lên.

Cung Tử Yên lúc trở về và lúc ra ngoài hoàn toàn giống hai người khác nhau.

Nàng lúc này, đầu tóc bừa bộn, sắc mặt tái nhợt, cước bộ lảo đảo, hơn nữa bên khóe miệng còn có máu tươi đỏ sẫm chậm rãi chạy ra, mỗi bước di chuyển, đều tổn hao rất nhiều khí lực, từ ban công đi vào phòng chỉ có vài chục bược, nàng đã nôn ra máu hai ba lần, đem thảm trải sàn màu xám bạc nhuộm thành đỏ sậm, trong lúc thất tha thất thểu, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống đất, đâu còn bộ dáng phấn chấn lanh lợi lúc trước nữa?

Dương Túc Phong bước nhanh lại, muốn đỡ lấy nàng, vừa mới tới gần, thì một cỗ mùi thơm nữ nhân lại rót vào trong lòng, làm hắn dường như quên mất, cho nên tay hắn chưa chạm vào người Cung Tử Yên, đã bị nàng đưa tay chưởng một cái theo bản năng, cho dù là đang trọng thương, nhưng dưới lực lượng của Cung Tử Yên cũng hắn khó mà chịu nổi, hắn gần như bị đẩy một cái lảo đảo, không thể làm gì khác hơn là đứng yên bên cạnh.

Sắc mặt Cung Tử Yên trắng bệch, trên môi cũng không còn chút huyết sắc nào, ngược lại, hàm răng trắng noãn không chút tì vết dường như có chút máu tươi chảy ra, làm trái tim Dương Túc Phong cũng lạnh đi, không biết cao thủ nào đánh nàng thành như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, đại khái cũng chỉ có Tiêu Tử Phong. Võ công của Cung Tử Yên đã là tuyệt đỉnh cao thủ, vậy mà Tiêu Tử Phong lại có thể đánh nàng thành ra như vậy, võ công như vậy càng khiến cho người khác vừa nghe đã sợ hãi rồi.

"Ba!" Tầm mắt Dương Túc Phong hạ xuống nhìn kỹ, Cung Tử Yên không tự chủ được ngã vào bàn ăn bên cạnh, cánh tay quệt vào mặt bàn, nhất thời làm mọi thứ đồ sử đánh rơi, chung rớt trên khăn trải thảm mềm nhũn cũng bị rơi đến nát bấy.

Con mèo ba tư không biết từ góc nào chui ra, khinh hoảng nhìn chủ nhân của mình, cái đuôi quẫy loạn, sốt ruột chạy vòng quanh bên người Cung Tử Yên, hai có mắt đều toát ra vẻ sợ hãi và lo lắng. Cung Tử Yên nằm sấp muốn vuốt ve nó một chút, nhưng không cách nào làm được. Chỉ có thể bưng lấy ngực mà kịch liệt thở hổn hển.

Dương Túc Phong thở dài một hơi nói: "Cung đại tiểu thư, cảm giác ngươi thế nào? Có muốn ta giúp gì không?" Bất luận nàng là địch, nhưng thấy chết mà không cứu dường như cũng không phù hợp với quy tắc đạo đức của mình, chỉ có điều hắn nói là nói vậy, nếu không phải có dũng khí lại gần, để trách việc nàng thần trí mơ hồ coi mình là địch nhân mà đối xử thê thảm, lỡ nha lại một lần nữa ném vào tường, vào cai khớp xương này cũng không chịu nổi.

Cung Tử Yên thở hổn hển mắng: "Ngươi tránh ra....", thế nhưng bản thân lại nghiêng ngã, nằm tựa trên ghế salon. Nàng muốn giãy dụa đứng lên nhưng lại hữu khí vô lực, chỉ có thể mở to ánh mắt của mình, nhưng ánh mắt không phải nhìn Dương Túc Phong, mà là nhìn chăm chú trời đêm bên ngoài. Ánh mắt của nàng toát lên một loại thần sắc sợ hãi, dường như trong bóng đêm có ẩn chứa thứ gì đó khiến cho ngươi khác cực kỳ sợ hãi.

Dương Túc Phong hướng ra phía ngoài nhìn một chút, Ni Tư cảng vẫn tĩnh lặng như trước, đâu có chỗ nào đặc biệt?

Cung Tử Yên thở hào hển lần nữa lại nói: "Ngươi tránh ra....", nói không ra hơi, dường như muốn gục ngã trên mặt đất.

Dương Túc Phong bình thản tiến lên hai bước, chậm rãi nói: "Cung đại tiểu thư, ta không hề có ác ý, biết đâu ta có thể giúp được...."

Thanh âm của Cung Tử Yên đột nhiên trở nên sắc bén, giống như là khi gào thét vậy, gấp gáp không nhịn được kêu lên: "Ngươi mau tránh ra! Ngươi mau tránh ra!" Nhưng thân thể của nàng lại kịch liệt run rẩy, bộ ngực đầy đặn vì hô hấp dồn dập mà trở nên phập phồng, tần suất ẩn chứa trong đó khiến kẻ khác nhìn thấy mà tâm hồn bay bổng, Dương Túc Phong không nhịn được miệng lưỡi có chút khô khan.

Dương Túc Phọng bình tĩnh đứng yên, không hề di chuyển.

Cung Tử Yên quay đầu lại, ánh mắt vô cùng phức tạp, dường như có chút tức giận, lại có chút mơ màng, ánh mắt rơi trên người con mèo ba tư trắng tinh khiết, tràn ngập yêu thương, giống như người mẹ hiền lành nhất nhìn tiểu bảo bối của mình vậy, nhưng bỗng nhiên đúng lúc đó, nàng nhắm chặt hai mắt, lớn tiếng kêu lên: "Ngươi mau chạy đi.... Tiêu Tử Phong đến rồi, cũng sẽ đem ngươi giết luôn! Ngươi muốn chết sao? Hãy giúp ta đem Tiểu Bạch đi, càng nhanh càng tốt, giúp ta chiếu cố Tiểu Bạch.... ."

Nước mắt trong suốt trong hai mắt nhắm chặt từ từ chảy ra, chảy xuống khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, cuối cùng yên lặng rơi trên thảm.

Cung Tử Yên lại có thể rơi lệ.

Dương Túc Phong ngẩn người, chưa kịp trả lời, đã nghe một tiếng thở dài nhẹ nhàng từ ngoài cửa sổ, dường như bao hàm trong đó vô vàn buồn đau, lại bao hàm nỗi đau sinh ly tử biệt vông cùng thống khổ, khiến cho người khác nghe xong trong lòng không nhịn được cũng cảm thấy thương cảm.

Tiêu Tử Phong!

Dương Túc Phong trong lòng máy động, nhưng Cung Tử Yên lại lộ ra vẻ sầu thảm, cả người từ trên xuống dưới không nhịn được mà run rẩy.

Ngọn đèn trong phòng khách giống như có người tỉ mỉ điều khiển, từ từ, từ từ mờ nhạt dần, cho đến khi dập tắt, ngọn đèn bên ngoài Ni Tư cảng dường như cũng trở nên mờ ảo, cuối cùng toàn bộ bị dập tắt, vì vậy, trước mắt Dương Túc Phong chỉ có một màu đen tối, chỉ có thể dựa vào khứu giác, cảm giác trong căn phòng yên tĩnh đã có thêm một người.

Dương Túc Phong thản nhiên nói: "Tiêu Tử Phong cô nương?", thanh âm nhẹ nhàng bình tĩnh như phật hiệu của cao tăng thâm tu không tranh với đời.

"Ngươi là người giúp đỡ nàng?" Quả nhiên thanh âm nữ tính đó tràn đầy lôi cuốn, chỉ có điều, Dơng Túc Phong lại cảm giác được, thanh âm của nàng lại có chút hư nhược. Không thể nghi ngờ, nàng mặc dù có thể đả thương được Cung Tử Yên, nhưng chính mình cũng phải trả một cái giá đắt.

Dương Túc Phong thản nhiên nói: "Nàng chỉ là khách của ta.", không biểu lộ chút sắc thái tình cảm gì.

Thanh âm đầy lôi cuốn vẫn vang lên như cũ nói: "Như vậy ta có được tính là khách nhân của ngươi không?", nhưng thanh âm lại có chút phiêu hốt khiến cho Dương Túc Phong không thể nào phán đoán được vị trí của chủ nhân âm thanh đó đến tột cùng là ở đâu, hắn chỉ có thể cảm giác được rõ ràng, bên trong căn phòng đã có nhiều hơn một người.

Dương Túc Phong lạnh nhạt nói một cách tự nhiên: "Nếu như ngươi nghe ta an bài, thì đó chính là khách nhân của ta."

"Nếu như không nghe chủ nhân an bài thì sao?" Thanh âm lôi cuốn giống như phát ra từ phòng vệ sinh, nhưng đến những chữ cuối cùng thì lại giống như ở ngoài cửa.

Dương Túc Phong thản nhiên nói: "Không có khách nhân nào là không nghe theo lời chủ chân an bài, trừ khi hắn không phải là khách nhân." Tay phải tự nhiên đút vào túy, cự như vậy mà dựa vào trên tường và dựa vào bàn.

Thanh âm lôi cuốn thở dài, âm trầm nói: "Xem ra ta không thể làm khách nhân rồi, ta cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ nghe người khác an bài, lần này cũng sẽ không ngoại lệ." mang theo đó là phiền muộn sâu sắc, tâm tình phiền muộn dường như lúc nào cũng có thể tràn đầy, Dương Túc Phong cảm thấy trong lòng của mình dường như cũng bắt đầu phiền muộn, cảm thấy cả người không tự chủ được tự nhiên mềm oặt vô lực.

Gió biển nhẹ nhàng thổi qua căn phòng, tạo nên một chút mùi vị ướt át.

Đúng lúc này, khẩu súng 54 giống như pháo đột nhiên vang lên, sau đó nghe được thanh âm té ngã cực nhỏ truyền đến, giống như một mảnh lá cây nhẹ nhàng rơi xuống trên mặt đất. Chậm rãi đốt nến lên, bóng tối từ từ bị xua tan, một người phụ nữ, một nữ nhân tuyệt sắc mỹ lệ vô cùng, đứng dán vào góc tường, ánh mắt khó tin nhìn chăm chú Dương Túc Phong, mà trong tay của hắn là khẩu súng 54, khói trong nòng vẫn còn chưa tiêu tan.

Nàng là loại người xinh đẹp khiến cho ngươi khác không dám khinh nhờn, khuôn mặt như trăng sáng, mềm mại như mỡ đông, ánh mắt như hồ sâu, lông mày dài nhỏ, đôi con ngươi trong sáng, cái mũi thanh tú thẳng tắp, đôi môi mềm mại trơn bóng như anh đào toát ra hương thơm mát, má lúm đồng tiền vừa đúng lúc kết hợp tạo thành một vẻ thuần thanh thoát tục, còn phối hợp một chút khí tức mê người khiến cho người ta không có cách nào kháng cự được, mái tóc dài đen nhánh giống như nước trôi mây chảy, càng toát nên một vẻ thướt thả quyến rũ của nữ nhân thành thục, một cái váy đen dài che kín thân thể, buộc quanh một vòng thon dài tinh tế hoàn hảo, lộ ra đường cong thướt tha yêu kiều vô cùng ưu mĩ, nhũ phong thanh khiết trắng ngần, da thịt trơn bóng như vậy quyến rũ mãnh liệt vô cùng. Khi chất thánh khiết nàng tỏa ra, làm cho người ta không khỏi bội phục tạo hóa thần kỳ, tạo ra được một mĩ nữ như vậy không biết đã hao phí bao nhiêu tâm huyết.

*****

Chỉ tiếc, mỹ nhân như nàng, lại khiến cho Dương Túc Phong có chút không dám gần gũi. Đúng vậy, Tiêu Tử Phong rất đẹp, nhưng lại không có chút sức sống nào, giống như mỹ nhân làm ra từ tượng băng vậy, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa mà không thể khinh nhờn đùa bỡn. Vẻ đẹp của nàng, vẻ kiều mỵ của nàng, khiến cho những nữ nhân mà Dương Túc Phong đã nhìn qua đều không sánh bằng, bao gồm cả Cung Tử Yên trong đó, lúc giơ tay nhấc chân, dường như cũng chứa một chút phong tình khiến cho nam nhân mềm xương mất vía, loại như Cung Tử Yên rất ít, những nữ nhân khác tuyệt đối không có cách nào làm được.

Dương Túc Phong bắn đạ trúng bụng của nàng, từ đường kính của viên đạn biết được nàng bị thương rất nặng, làm sắc mặt của nàng càng thêm tái nhợt, thế nhưng nàng vẫn có thể miễn cưỡng đứng thẳng ở trong góc, chứng tỏ sức mạnh cùng nghị lực của nàng hơn xa người khác rất nhiều. Quả thực trước đó nàng cũng đã thụ thương, nếu không một phát súng này của Dương Túc Phong cũng không thể khiến cho nàng bất lực như vậy.

Ý thực được Tiêu Tử Phong cũng đau khổ cố gắng chống đỡ cục diện, Dương Túc Phong im lặng thở dài, chậm rãi nói: "Tiêu cô nương, ngươi và ta vốn không quen biết, cũng không có thù oán, vừa rồi chỉ là ta tự bảo vệ mình, mới bất đắc dĩ ra tay, ta cũng không muốn làm khó cho ngươi, ngươi hãy đi đi."

Ngón tay Tiêu Tử Phong ưu nhã lấy ra một cái bao tay bằng chỉ bạc lấp lánh ngân quang, chậm rãi vuốt ve vụng mình, sau đó nhẹ nhàng nâng cánh tay lên, nhưng lại nhìn thấy bao tay màu bạc trên ngón tay đã nhiễm đầy vết máu đỏ sẫm, nàng chỉ chậm rãi đưa vết máu đỏ sẫm lên môi, đem vết máu vút vào sạch sẽ, ánh mắt của nàng thâm trầm mà lạnh như băng, giống như là hấp huyết quỷ (quỷ hút máu) xinh đẹp nhất, khiến cho Dương Túc Phong có cảm giác không rét mà run.

Một lúc lâu sau. Tiêu Tử Phong mới chậm rãi lấy tay ra khỏi môi anh đào, máu tươi dính trên găng tay bằng chỉ bạc đã được nàng hút vào sạch sẽ, lạnh lùng nói: "Ngươi là gì của nàng? Tại sao ngươi lại muốn bảo vệ nàng?"

Dương Túc Phong chậm rãi đem khẩu súng 54 thu hồi, thản nhiên nói: "Ta chỉ là một người ngoài, đối với tranh đấu của các ngươi không hề có hứng thú.... ."

Lời còn chưa dứt, tròng mắt của Cung Tử Yên khẽ chuyển, buồn bã liếc nìn Dương Túc Phong một cái thật sâu, tình ý liên miên nói: "Phong, ngươi nghe ta nói được không? Không nên để nàng chạy thoát, hãy giết nàng đi, nếu không chờ nàng dưỡng thương xong, chúng ta đều sẽ chết rất khó coi. Chuyện của chúng ta nàng đã biết rồi, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Phong, những lời ta đã nói ngươi đã quên rồi sao? Những gì ngươi đã hứa hẹn với ta đều đã quên cả sao? Vừa rồi chúng ta còn thề non hẹn biển, ngươi đã nói là sẽ bảo vệ ta suốt cả đời, chẳng lẽ ngươi quên rồi sao? Nàng là một mỹ nữ xà. Ngươi đừng ngốc như thế.... Phong, ngươi hãy nghe ta nói, hãy giết nàng nhanh lên...."

Dương Túc Phong có chút sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt, bản thân mình lúc nào thề non hẹn biển với Cung Tử Yên?

Tiêu Tử Phong ánh mắt cũng xoay chuyển. Thanh âm cũng trở nên đau đơn thương cảm, tràn đầy thâm tình nói: "Phong, tiên nhân kia có thể cho ngươi cái gì, ta cũng có thể cho ngươi, ta còn có thể cho ngươi nhiều hơn. Bất luận ngươi muốn cái gì, ta đều có thể làm cho ngươi, ngươi hãy giết nàng ta đi. Ta sẽ lập tức gả cho ngươi...."

Cung Tử yên sắc mặt nhất thời đỏ lên, lớn tiếng quát: "Tiêu Tử Phong, ngươi thật vô sỉ!"

Tiêu Tử Phong mỉm cười, dường như xua tan tất cả băng tuyết, cái loại thần sắc lạnh lùng cao ngạo biến mất không chút dấu vết, thay vào đó là vẻ phong tình thành thục của nữ nhân, một một ánh mắt, mỗi một động tác, thậm chí mỗi một lời nói đều tràn ngập ấp dẫn trí mạng của nữ nhân.

Chỉ tiếc. Dương Túc Phong cũng không phải dễ bị lừa, đối với đủ loại cử chỉ hấp dẫn của Tiêu Tử Phong chỉ xem như không nhìn thấy. Hăn không nói gì chỉ lắc đầu, thản nhiên nói: "Hai vị cô nương, đấu tranh của các ngươi cùng ta không quan hệ, ta cũng không muốn cùng các ngươi có nhiều quan hệ. Chuyện đêm nay xem như bèo nước gặp nhau, mọi người hãy quên đi. Còn về chuyện hứa hẹn gì đó, ta cái gì cũng không nghe thấy."

Sắc mặt Tiêu Tử Phong và Cung Tử Yên đều lúc trắng lúc xanh, coi ngươi lén lút xoay chuyển, không biết lại có chủ ý gì, chỉ lơ đãng nhìn đối phương, đều phát hiện đối phương đều toát ra sát ý dày đặc.

Dương Túc Phong thở dài một tiếng, không cho là đúng, thản nhiên nói: "Cứu một ngươi hơn xây tháp bảy tầng, các ngươi cần gì phải tạo nhiều sát nghiệp chứ? Tiêu cô nương, ngươi đi nhanh đi, thương thế của ngươi cũng không nhẹ, vẫn nên sớm chữa trị cho kịp. Thân thể mặc dù là của cha mẹ, nhưng bản thân mình vẫn nên yêu quý thì hơn."

Tiêu Tử Phong liếc mắt hung hăng trừng Cung Tử Yên một cái, lại liếc mắt nhìn Dương Túc Phong một cái thật sâu, dường như muốn đem hắn khắc sâu vào trong lòng, mới ôm bụng bước chân có chút loạng choạng tiêu sái nhảy ra ngoài ban công, thả người xuống, biên mất trong bóng đêm của Ni Tư Hải. Trải qua thời gian bên cạnh Dương Túc Phong, nàng vươn bao tay bằng chỉ bạc nhẹ nhàng vuốt mặt Dương Túc Phong một chút, thản nhiên cười, phát ra tiếng cười như chuông bạc.

Dương Túc Phong đờ đẫn.

Cung Tử Yên có chút không cam lòng giãy dụa đứng lên ngăn cản, nhưng lại không nhúc nhích được, chỉ có thể trừng mắt.

Dương Túc Phong chậm rãi đến bên cạnh nàng, nhìn thấy ánh mắt của Cung Tử Yên, thản nhiên nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không hỏi ngươi đã xảy ra chuyện gì, cũng không quan tâm đến chuyện của người, ta cũng không có ý định làm thương tổn ngươi, lúc đầu để ngươi ném ngã ba lần cũng là theo lẽ thường. Ta chỉ muốn biết, trên người ngươi đến tột cùng có hay không có thuốc trị thương? Chỗ này của ta không có, có muốn ta gọi một thầy thuốc đến không?"

Ánh mắt Cung Tử Yên rạng rỡ nhìn hắn cả nửa ngày, dường như muốn nhận biết xem lời của hắn là thật hay giả, một hồi sau mới ảm đạm cười thảm nói: "Không cần, Tiêu Tử Phong sử dụng chính là chuyên môn khắc chế võ công của Nghi Hoa Cung chúng ta, trên người ta là võ công của Nghi Hoa Cung chỉ cần ta sử dụng dược vật, lập tức khiến cho thương thế gia tăng, ta chính là do ăn cái này để giảm bớt, tưởng rằng nàng cũng là người của Nghi Hoa Cung, võ công cùng từ một môn xuất ra, ta cũng sẽ không bị thảm bại như vậy, đáng tiếc ta đã sai lầm rồi.... ."

Dương Túc Phong chậm rãi ngồi xuống đối diện với nàng, thản nhiên nói: "Theo lời Đường Kiệt Lạp Đức nói, Tiêu Tử Phong quả thật là người của Nghi Hoa Cung."

Cung Tử Yên lắc đầu, từa hồi nhớ lại một số chuyện cũ khó quện, một hồi lâu mới đau khổ nói: "Ta bây giờ mới biết được, Tiêu Tử Phong căn bản là không đến tửu điểm, nàng vẫn yên lặng ở lại Họa Phảng Thượng, tiếp tục cuốc sống tự do qua ngày. Những năm gần đây, nàng vẫn phiêu bạc ở bên ngoài, trong cung đã nhiều lần muốn đem nàng triệu hồi, đều bị nàng dùng các loại lý do để từ chối, dùng nhiều nhất chính là vì muốn bảo vệ bí mật, khi đó mọi người cũng không hề hoài nghi, cảm thấy nàng làm như vậy cũng có đạo lý, để cho nhiều người biết nàng xuất thân từ Nghi Hoa Cung không phải là chuyện tốt. nhưng chỉ có điều, ta bây giờ mới biết, nàng tại sao lại không muốn trở về, nàng vẫn lặng lẽ đi khắp Hải Thiên Phật Quốc học tập chuyên khắc chế võ công Nghi Hoa Cung chúng ta.... ."

Nói tới đây, Cung Tử Yên, hung hăng cắn răng, gần như muốn đem cái mội tái nhợt cắn đến xuất huyết, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nàng căn bản không muốn làm cung chủ Nghi Hoa Cung, mà là muốn thoát ly khỏi Nghi Hoa Cung...."

Dương Túc Phong có chút kinh ngạc nói: "Tiêu Tử Phong muốn thoát ly Nghi Hoa Cung? Vậy chuyện vừa rồi là sao? Nàng không muốn làm cung chủ, thì ngươi không phải là cung chủ sao? Các ngươi còn đánh làm gì nữa?"

Cung Tử Yên không biết nhớ lại chuyện gì, sắc mặt có chút sợ hãi, do dự một lúc lâu mới nói đứt quãng: "Ngươi không biết là.... Nghi Hoa Cung không thể thoát ly, chỉ có vào không thể ra, mỗi một người có ý đồ thoát ly Nghi Hoa Cung, đều chỉ cỏ một con đường chét. Ta đã bất hạnh biết được chuyện này, cho nên mới bị nàng hạ sát thủ, ta không sống được, nàng cũng không sống được bao lâu...."

Dương Túc Phong chậm rãi nói: "Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Ta càng nghe càng hồ đồ. Cái gì mà ngươi sống không được, nàng cũng sống không được, hai người các ngươi muốn đồng quy vu tận sao? Ngươi không thể trước tiên hãy nói về chuyện, Tiêu Tử Phong vì sao lại muốn rời khỏi Nghi Hoa Cung?"

Cung Tử Yên lắc đầu có chút thất thần, một lúc sau mới hờ hững nói: "Ta cũng mơ hồ đoán ra, nhưng chỉ có điều không thể nói cho ngươi được."

Dương Túc Phong gật đầu lập tứcnois: "Như vậy, nàng cũng không sống được bao lâu, là có ý gì?"

Cung Tử yên ngạo nghễ nói: "Ta mặc dù xui xẻo trúng kế của ả, nhưng võ công của Nghi Hoa Cung chúng ta há có thể dễ dàng để cho ả khắc chế? Hơn nữa, nàng luyện tập võ công của Hải Thiên Phật Quốc thời gian không nhiều, cũng không đủ tinh thuần, mặc dù làm ta khốn đốn, nhưng bản thân nàng cũng không chịu nổi. Võ công của Nghi Hoa Cung chúng ta cùng Hải Thiên Phật Quốc, bất đồng lộ số, hai cái hoàn toàn trái ngược. Bất luận là ai, muốn luyện tập võ công khác, như vậy thì phải trả giá bằng cả tính mạng...."

Dương Túc Phong im lặng gật đầu.

Cung Tử yên một hơi nói nhiều như vậy, tựa hồ cũng mệt mỏi không thể tiếp tục, hữu khí vô lực ngã trên ghế salon, hai mắt vô thần nhìn con mèo ba tư bên cạnh, con vật nhỏ như tinh linh lúc này cũng hiêu được ngàn vạn lần không thể quấy rầy chủ nhân, bởi vậy ngồi bên cạnh chủ nhân, thâm tình nhìn chủ nhân của mình. Dương như đã hết sức, Cung Tử Yên thì thào tự nói: "Tiểu Bạch...."

Con mèo ba tư trắng tinh khiết cúi thấp đầu xuống, thân thiết liếm lên mặt Cung Tử Yên, thấp giọng phát ra mấy tiếng ô ô ô, tựa hồ cảm giác hơi thở trên người Cung Tử Yên đan dần dần trôi đi.

Dương Túc Phong trong lòng cũng có chút thương cảm, bất quả biểu hiện cũng không lộ ra ngoài, đột nhiên nhớ đến cái gì đó, hít một hơi, chậm rãi nói: "Cung cô nương, mặc dù lúc trước chúng ta có chút hiểu lâm, bất quá ta quả thật dối với ngươi không hề có ác ý, có lẽ ngươi đối với ta cũng vậy. Ta không biết trong khối bạch ngọc này này bên trong ẩn chứa năng lượng gì, nhưng trải qua thí nghiệm, luồng năng lượng này đối với chữa thương có chỗ tốt, cho nên, ta đem nó cho ngươi thử một lần, ngươi chỉ cần đặt nó trong lòng ngực, là có thể cảm giác được năng lượng cảu nó."

Hắn vừa nói, một bên lấy khối bạch ngọc nó ra lòng bàn tay, đưa cho Cung Tử Yên.

Cung Tử Yên chậm rãi đưa tay tiếp lấy, khối bạch ngọc nho nhỏ như vậy lại có thể khiến cho tay của nàng không tự chủ được trầm xuống, rõ ràng nàng quả thật đã sa cơ lỡ vận, chỉ có thể dùng hơi tàn để miễn cưỡng chông đỡ, nhưng vừa tiếp xúc với khôi bạch ngọc trong tay, sắc mặt của nàng giống như phát ra một chút kinh ngạc, sau đó là kinh ngạc không chút che giấu.

Dương Túc Phong chờ đợi nói: "Thế nào? Có cảm thấy cảm giác thần kỳ của nó không?"

Cung Tử Yên dường như không nghe thấy lời của hắn, thất thần thì thào tự nói: "A? Cái này là Tinh Mộng thạch, đây mới là Tinh Mông thạch, ngươi làm thế nào có thể có được Tinh Mộng thạch? Tinh Mộng thạch như thế nào lại ở chỗ này?"

Dương Túc Phong lẳng lặng nghe, cho đến khi không nghe nàng lẩm bẩm nữa, mới chậm rãi nói: "Cung cô nương, đây chỉ là một khối bạch ngọc thôi mà, tại sao lại gọi là Tinh Mộng thạch chứ?"

Cung Tử yên cũng không ngẩng đầu lên nói: "Ngươi đi cầm một bình bạch tửu đến đây."

Trong két rượu của căn phòng có chai bạch tửu, Dương Túc Phong lấy ra, sau đó đem thêm một cái đĩa bằng sứ nữa tới. Cung Tử Yên đem ngọc thạch đặt ở trong bạch tửu, quả nhiên, chỉ thấy bạch tửu chậm rãi rót vào bên trong ngọc thạch, dần dần, bên trong bạch ngọc mơ hồ hiện ra một cái ánh sáng lập thể đồ án ngôi sao năm cánh, còn mơ hồ tỏa ra ánh sáng rất đẹp.

Cung Tử Yên thản nhiên nói: Dương Chi Bạch Ngọc thượng đẳng là ẩn chứa nhiều linh khí của thiên địa nhất, Tinh Mộng thạch chính là do một khối Dương Chi Bạch Ngọc tinh khiết luyện chế mà thành, chỉ có điều những đều này là trong truyền thuyết kể lại, ta cũng không biết thật giả thế nào, Tinh Mộng thạch quả thức là thần khí kỳ diệu, là từ ngoài vũ trụ tới, nhưng đối với công dụng cụ thể của nó, ngay cả sư phó của ta cũng chưa chắc đã biết."

Dương túc Phong gật đầu nói: "Ngươi dù sao cũng đã nguy kịch lắm rồi, làm thế nào để thử một lần?"

Cung Tử Yên lại cảnh giác nói: "Dương Túc Phong, ngươi cứu ta, đến tốt cùng là xuất phát từ mục đích gì?"

Dương Túc phong thản nhiên nói: "Mục đích duy nhất chính là cứu ngưới."

Cung Tử Yên lạnh lùng nói: "Người của Nghi Hoa Cung chúng ta tuyệt đối không tin những lời làm ơn không cần báo đáp như vậy, ngươi vẫn nên nói ra mục đích của ngươi, để ta cẩn thận suy nghĩ, Nghi Hoa Cung chúng ta mặc dù trên giang hồ danh tiếng bất hảo, nhưng lời hứa cũng đáng giá ngàn vàng, đã đáp ứng ngươi nhất định sẽ làm được."

Dương túc Phong thản nhiên nói: "Tốt lắ, ta thẳng thắn nói cho ngươi biết, ta đã giết chết Đường Kiệt Lạp Đức. Ta yêu cầu người hãy tha thứ cho ta tội đã giết chết Đường Kiệt Lạp Đức, yêu cầu này xem như cũng hợp lý lắm."

Cung Tử Yên lạnh lùng nói: "Không, cái lý do này không đủ, Đường Kiệt Lạp Đức thì không tính làm cái gì. Ta không muốn thiếu ngươi một cái nhân tình, nếu ngươi miễn cưỡng nói như vậy, nội tâm ta sẽ bất an, muốn ta cả đời đeo trên lưng cuộc sống mắc nợ nhân tình, không bằng ta chết đi thì hơn."

Dương Túc Phong nhún đầu vai nói: "Vây ngươi cảm thấy thế nào? Ta quả thực không có mục đích đặc biệt gì, người không cần để tâm nhiều như vậy chứ."

Con ngươi đen nhánh của Cung Tử Yên nhẹ nhàng linh động xoay chuyển, lộ ra một nụ cười lạnh lẽo thấu xương nói: "Đã như vậy, ngươi quyết định tốt lắm, ngươi cứu ta một mạng, cũng giống như ơn tái tạo, ta cũng không thể khiến ngươi bị hại. Tiêu Tử Phong vừa rồi đã nói, nàng muốn gả cho ngươi, đương nhiên chúng ta đều biết đó là lời giả dối, chỉ có điều, bây giờ ta lại muốn đem những lời giả dối này của nàng biến thành sự thật...."

*****

Dương Túc Phong có chút buồn bực cười cười nói: "Cung cô nương, ngươi đừng có nói đùa, đây là chuyện như thế nào có thể xảy ra?" Trong lòng không khỏi có chút hồi hộp, nếu như có được siêu cấp mĩ nhân như Tiêu Tử Phong, nhự vậy thật sự bị buộc phải gả cho mình, người trong thiên hạ chẳng phải được mở rộng tầm mắt sao?

Cung Tử Yên nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: "Ta chính là muốn đem điều không thể trở thành có thể! Tiêu Tử Phong đánh ta thành như vậy, thù này không báo ta thề không làm người! Nàng muốn thoát ly Nghi Hoa Cung để tìm kiếm lang quân như ý, ta sẽ hết lần này đến lần khác không cho nàng được như ý nguyện! Ta muốn nàng gả cho một nam nhân mà màng nằm nằm mơ cũng không nghĩ tới, làm cho nàng đau khổ cả đời!"

Dương túc Phong cười khổ nói: "Cung cô nương, các ngươi sao phải khổ như vậy chứ?"

Thanh âm Cung Tử Yên dường như mang theo một cỗ oán hận không thể hóa giải, thanh âm lạnh như băng nói: "Ta là cung chủ của Nghia Hoa Cung, ta có quyền trừng trị nàng như vậy! Ta chính là muốn để cho nàng theo ngươi, làm cho nàng cả đời này cũng không thể hài lòng được, ta muốn làm chõ nàng vĩnh viễn thông khổ, ta muốn nàng mỗi một giây đều phải nếm thử tư vị sống không bằng chết...."

Dương Túc Phong lắc đầu, cười khổ thở dài một tiếng, tại sao mỗi người đàn bà lại đều có tâm lý có chút quái dị như vậy nhỉ?

Ánh mắt Cung Tử Yên liếc nhìn hắn môt cái, lạnh lùng cần lấy Tinh Mộng Thạch đứng lên, chậm rãi đi vào phòng vệ sinh, sau đó đem cửa gắt gao đóng chặt lại, một lát sau, bên trong truyền đến tiếng nước chảy. Nhưng đột nhiên bên trong lại phát ra một tiếng rên đầy thống khổ và ai oán, giống như có vũ khí gì đâm thật sâu vào trong lòng Cung tử Yên, khiến cho nàng không thể không phát ra tiếng rên thống khổ.

Dương Túc Phong vẫn ngồi ngay ngắn bất động, như không có gì.

Tiếng nước vẫn như cũ tiếp tục chảy, nhưng tiếng rên của Cung Tử Yên càng lúc thống khổ, cũng càng lúc càng yếu ớt.

Dương Túc Phong nhẹ nhàng đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài ban công. Ni Tư hải đã khôi phục lại cuộc sống ban đêm, lui tới cũng một chút ánh đèn trên một vài thuyền chiến của đội thuyền, mà tất cả hải đăng trên pháo đài chính là chỉ dẫn tốt nhất.

Trong bóng đêm mông lung, Dương Túc Phong đánh giá pháo đài phía xa. Căn cứ theo quan sát và báo cáo của Thí Phong, pháo này nằm ở chỗ có thể không chế được cả Ni Tư cảng, thì ra có ba nghìn quốc phòng quân canh giữ, sau này Ô Mạn Lặc Tư tới, binh lính hơn một vạn đóng ở đó, hơn nữa còn có Khắc Lỗ Duy Nhĩ con gián bất tử của Thiết huyết vệ đội tự mình suất lĩnh, Ô Mạn Lặc Tư ban đêm cũng ở trong pháo đài. Pháo đài có tổng cộng 15 khẩu hỏa pháo, tầm bắn đạt tới hơn một ngàn ba trăm thước, cả thông đạo của Ni Tư cảng cũng đều bị nó không chế. Nói đơn giản một chút, chính là người nào có thể không chế được cứ điểm quan trọng này, thì có thể khống chế được cả Ni Tư cảng.

Ánh mắt của hắn chuyển sang hướng nam, mơ hồ có thể chứng kiến ngọn đèn ảm đảm ở nơi sâu nhất. Đó chính là nhà giam Ngân Giáp Giác, nó được xây dựng trên một ven bờ biển bị nhô ra nằm đơn độc một mình, nằm sâu ở ngoài khơi, chỉ có một đường rộng mở nối liền với đê biển và Ni Tử cảng. Đối với địa hình như vậy, là sở trường đối với Lam Vũ quân, chỉ cần đánh chiếm được. , là có thể dễ dàng mà phòng thủ được, khiến cho mọi âm mưu xâm chiếm của địch nhân đều chạm phải mà đầu rơi máu chảy.

Vấn đề duy nhất hiên nay chính là, bọn Phong Phi Vũ đến tốt cùng có thể hay không đến đúng lúc? Bọn họ có thể chịu đem lính hải quân trở về Cách Lai Mĩ hay không?

"Phong...." Trong bóng tối truyền đến tiếng Cung Tử Yên thở đứt quãng không nghe rõ thanh âm, dường như ẩn chứa đau đớn vô cùng.

Dương Túc Phong vẫn không nhúc nhích, mặc cho gió biển đem thanh âm thổi tan biến.

Một lát sau, Cung Tử Yên lại lần nữa đau đớn kêu lên: "Phong....", ngay cả thanh âm cũng trở nên run rẩy, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi tan.

Dương Túc Phong chậm rãi đi tới phòng vệ sinh, trầm thấp nói: "Muốn giúp đỡ sao?"

Trầm mặc hồi lâu, Cung Tử Yên mới thở ra một hơi, khổ sở nói: "Mang đao lại đây, sau đó bịt kín mắt của ngươi, rồi tiến vào...."

Dương Túc Phong tiện tay lấy từ trong giàu ra một cây tán đao sắc bén, xé một mảnh áo, rồi bịt kín mắt, sau đó gõ cửa phòng vệ sinh, không thấy có phản ứng, gõ lần nữa, mới nghe được thanh âm của Cung Tử Yên truyền lại. Hắn đẩy cửa tiến vào, nhất thời cảm thấy bên trong có một mùi vị kì lạ tràn vào lỗ mũi, mũi hắn vốn mẫn cảm, lập tức hắt xì vài cái, trong phòng vệ sinh hơi nước mờ ảo, giống như một cái lồng hấp khổng lồ vậy, trong không khí còn mang theo một mùi thơm nhẹ nàng thơm ngát, đó là mùi thơm trên cơ thể đặc trưng của nữ nhân, mùi thơm ngát khiến cho trái tim hắn đập loạn, tạo cho hắn một cảm giác toàn thân khoan khoái.

Cung Tử Yên rên rỉ nói: "ngươi lại đây, dùng đao rạch lên người ta hai vết thương, để máu chảy ra.... . Tiểu phúc.... Lồng ngực....", một lời nói ra đều suy yếu đến mức không nghe rõ ràng được, giống như giọng nói nhẹ nhàng mỏng manh phát ra từ địa ngục vậy.

Dương Túc Phong tay cầm tán đao, tỉnh táo dò hỏi: "Cung cô nương, đến tột cùng chuyện gì xảy ra?"

Cung Tử Yên thở đứt quãn nói: "Năng lượng của Tinh Mộng thạch và nội lực của ta xảy ra xung đột, ta bây giờ cố gắng cũng không thể cử động, ngươi giúp ta rạch vài đường lên thân thể, để máu tươi chảy ra, để nội lực ta theo đó chảy ra ngoài....", mỗi một lời nói đều mang theo sự run rẩy, dường như ẩn chứa trong đó là đau đớn tột cùng.

Dương Túc Phong yên lặng vươn tay trái về phía trước thăm dò, cẩn thận từng chút rốt cuộc cũng chạm vào thân thể mềm mại của nàng, Cung Tử Yên nhất thời như bị điện giật, thân thể không tự chủ được mà run rẩy. Dương Túc Phong thu hồi ngón tay, bàn tay giữa không trung, im lặng bất động.

Cung Tử Yên khó khăn nói: "Ngươi.... . Ngươi không được mở mắt.... ."

Dương Túc Phong trầm mặc không nói.

Cung Tử Yên khó khăn nói tiếp: "Ngươi.... Tiếp tục đi...."

Dương Túc Phong hô hấp trở nên có chút dồn dập, lần nữa vươn tay ra từ từ, chạm vào thân thể Cung Tử Yên, bằng cảm giác vô cùng trợn mịn và co giãn ở tiểu phúc, vừa chạm vào đó, Cung Tử Yên không nhìn được rên rĩ, hiển nhiên là vô cùng mẫn cảm đối với nam nhân, nhưng nàng chỉ có thể gắt gao cắn chặt môi mình, để tay của Dương Túc Phong nhẹ nhàng ấn trên người.

Cảm giác bị điện giật trong nháy mắt xẹt qua trong lòng hai người.

Bọn họ không biết trời đêm bên ngoài, có một cái sao băng xẹt qua bầu trời Ni Tư cảng với cái đuôi thật dài, lưu lại một dấu vệt đẹp đẽ vô cùng trên bầu trời.

Dương túc Phong bình tĩnh lại, tán đao theo đầu ngón tay mình hạ xuống, xác nhận đã tìm đúng địa phương, mới chậm rãi dùng sức, tán đao từ từ rạch qua, lập tức xuất ra một chất lỏng nóng bỏng chảy lên tay hắn. Cung Tử Yên rên rỉ thống khổ, trong thống khổ dường như còn mang theo một chút thoải mái, khiến cho Dương Túc Phong đang suy nghĩ vẫn vơ, lập tức mặt đỏ tới mang tai.

Dương Túc Phong nâng tán đao lên, lo lắng hỏi: "Cung cô nương, ngươi chảy máu rồi.... Không sao cả chứ?"

Cung Tử Yên thở hổn hên cố hết sức nới một cách đứt quãng: "Không sao.... Tác dụng của Tinh Mộng thạch rất lớn, sẽ tự hành. Cầm máu đi.... . Bây giờ chảy ra ngoài đều là máu màu đen.... Tiện nhân Tiêu Tử Phong kia...... Ta sẽ cho nàng biết hậu quả như thế nào.... . Ngươi tiếp tục đi.... Lồng ngực.... ."

Dương Túc Phong gật đầu, ngón tay chậm rãi di chuyển tìm kiếm trên da thịt bóng loáng, chỉ cảm thẩy cả người Cung Tử Yên đều run rẩy co giật, nhất là lúc sắp chạm đện bộ phận kia thì toàn thân Cung Tử Yên đều co giật, bởi vì trở lên, chính là cấm địa của nữ tử, Cung Tử Yên cho tới bây giờ chưa từng cùng nam nhân tiếp xúc tự nhiên không dễ chịu gì, nều không phải toàn thân nàng không nhúc nhích được, chỉ e là đã sớm một chưởng đánh bay Dương Túc Phong rồi, ngay cả bản thân hắn, thân thân thể cũng nóng lên hơn bình thường bốn mươi hai độ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bốc hỏa.

Dương Túc Phong không thể làm gì khác hơn là buông tay ra, cố gắng bình tĩnh lại suy nghĩ một chút, rồi mới chậm rãi nói: "Cung cô nương, ta không phải cố tình mạo phạm cô, chỉ là do ngươi yêu cầu.... ."

Cung Tử Yên bỗng nhiên khóc lên thương tâm, buồn bã thê lương nói: "Ngươi, ngươi không phải người tốt.... ."

Dương Túc Phong vẫn im lặng.

Cung Tử Yên khóc một hồi lâu, vẫn không thể khóc thành tiếng.

Dương Túc Phong đứng lên, cố gắng bình tĩnh nói: "Cung cô nương, ta đem đao đưa cho ngươi, ngươi tự làm đi, ta ra ngoài trước đây."

Cung Tử Yên kêu lên: "Đừng!.... Ngươi quay lại."

Dương Túc Phong thở dài một hơi, chậm rãi nói: "Cung cô nương, nếu như muốn ta giúp đỡ, ta không thể không chạm vào bộ phận mẫn cảm trên người ngươi. Trong mắt thầy thuốc cũng không phân chia nam nữ, quan điểm củ ta cũng như vậy. Ta đã bịt kín mắt, căn bản không thể nhìn thấy cô nương một chút nào, cô nương không cần thẹn thùng như vậy. Nhưng nếu ngươi kiên quyết như vậy, không thể làm gì khác hơn là chính bản thân ngươi tự làm vậy."

Dường như tiếng thét chói tai lúc nãy của Cung Tử Yên đã khiến cho nàng tiêu hao hết khí lực, nàng chỉ có thể thở hổn hển ngắt quảng, không cách nào trả lời được.

Chờ đợi một lát, không nghe Cung Tử Yên nói gì, Dương Túc Phong xoay người, theo vách tường ra khỏi phòng vệ sinh, lại nghe Cung Tử Yên ở phía sau kiên quyết tâm nói: "Ngươi trở lại đây, ngươi chữa thương thế của ta, ta sẽ nghĩ biện pháp gả Tiêu Tử Phong cho ngươi, xem như là báo đáp ngươi."

Dương Túc Phong lần lại lần mò trở về, một lần nữa đưa tay chạm lên người Cung tử Yên, chậm rãi lần đến vị trí lồng ngực của nữ tử, Cung Tử Yên ngay cả cả hô hấp cũng đình trệ, xấu hổ không chịu được, chỉ có điều trong lòng Dương Túc Phong như nước, dường như là theo ý thức rạch một đao, sau đó lập tức đứng lên.

"Được rồi." Dương Túc Phong cố gắng hết sức khống chế suy nghĩ lan man trong lòng, tận tực khiến cho lời nói của mình bình tĩnh một chút. Chỉ có điều, dù sao vừa rồi tay của hắn cũng đã chạm vào ngực của đối phương, dưới ngón tay của hắn là song phong thiếu nữ co giãn đàn hồi, loại cảm giác vừa rồi sợ rằng cả đời cũng khó mà quên được, chỉ sợ chính mình cả đời cũng không quên.

Cung Tử yên không dám nói gì, chỉ là hô hấp càng lúc càng nặng nề.

Dương Túc Phong thành khẩn nói: "Cung cô nương, xin lỗi" sau đó chậm rãi đứng lên.

Nhưng trong tích tắc Dương Túc Phong muốn xoay người, đột nhiên nghe thấy Cung Tử Yên lớn tiếng rên rỉ, sau đó nhổ một vật ra một thứ gì đó, Dương Túc Phong không biết gì, Cung Tử Yên cũng không để ý tới thân thể đưa tay trái kéo hắn lại, hắn trong đầu chấn động chỉ còn một khoảng trống, tưởng rằng Cung Tử Yên không thể khống chế cảm xúc của bản thân được nữa, đến nỗi phát tác, không ngờ cảm giác từ cánh tay truyền lại thật lớn, so với hồng thủy cũng không khác gì, vô tình đánh lên người mình, dường như muốn đem xương cốt toàn thân đánh mỗi cái vỡ nát bấy.

A, Dương Túc Phong không tự chủ được rên lên một tiếng thảm thiết, cơ thể lộn ngược về sau, va chạm kịch liệt khiến cho mông của hắn như bao gối bị đập nát bấy, mà quần áo trên người hắn cũng trong nháy mắt hóa thành nhiều mảnh.

A!

Cung Tử Yên cũng phát ra tiếng thét thê lương chói tai, sững sờ nhìn Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong cũng sững sờ nhìn nàng.

Hai người trần truồng đối diện nhau dường như đều đông cứng.

Trong phòng vệ sinh xa hoa chạm trổ toàn kim cương trên giường, thân thể Cung Tử Yên thon dài đang nửa nằm nửa ngồi, một mái tóc đen nhánh như thác nước tán loạn trên giường. Trong phòng vệ sinh tràn ngập hơi nước, kết hợp với ánh đèn nhu hòa, tạo ra một mảng mờ ảo, thân thể thanh xuân của Cung Tử Nhiên lung ling chuyển động, đường nét lồi lõm săn chắc mà mềm mại, dường như làm người ta không đành lòng chạm vào, một đôi môi trơn mềm như thịt gà, song phong trơn bóng trắng nõn mềm mại như nụ hoa muốn nở ra, run rẩy đung đưa, da thịt trắng mềm trong suốt như tuyết toả hương thơm ngát.

Đôi nhũ phong thánh khiết, một long lanh mờ ảo, đỏ bừng mê người, hai đỉnh song phong nhỏ nhắn mềm mại đáng yêu mang theo sợ hãi, xấu hổ vãn kiêu ngạo vươn thẳng. Đỉnh song phong vẫn còn một vòng xử nữ, đầu nhũ đỏ bừng quyến rũ đáng yêi, giống như trăng sáng có một vòng vây quanh tại đầu nhũ, cái eo nhỏ thướt tha mềm mại, làm cho người ta có cảm giác kinh liên mật ái (yêu thương che chở). Tiểu phúc trơn lánh như ngọc, trơn nhẵn mềm mại, bởi vị động tác kịch liệt vừa rồi, nên hai chân của Cung Tử Yên mở ra, chưa kịp khép lại, thấy ở giữa trong đó là một chùm lông tơ, lông tơ bao quanh âm vùng kín vô cùng tươi tốt, vùng bụi rậm đen bao quanh chỗ kín rất lôi cuốn, vùng kín hơi gồ lên mềm mại trắng bạch, vùng kín khép chặt, một trái đào nhỏ xanh nhạt mềm nhẵn ẩn dưới vùng kín khép chặt, đem một mãnh xuân sắc che đậy bên trong đó.

Trong lúc thất thần, hai chân của Cung Tử Yên vẫn để yên trên giường, đôi chân trắng tuyết tròn lẳn, cặp đùi đẹp vừa trắng vừa bóng loáng, bắp đùi nhẵn nhụi trắng gần như trong suốt, một cái màu xanh như ẩn như hiện, cùng đường nét nhu hòa, cùng với éo nhỏ phập phồng theo nhịp, làm người khác nhịn không được muốn vuốt ve, âu yếm một phen. Trên người vương đầy bọt nước, khiến cho ngọc thể càng thêm trong suốt, mà lồng ngực và tiểu phúc chậm rãi chảy ra máu tươi càng làm cho nàng có vẻ quỷ dị mà kiều diễm.

Cung Tử Yên lắp bắp nói: "Ngươi", nhưng thân thể lại không chút cử động, ngay cả khả năng che giấu bố phận bị mật cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể cao quý của mình phơi ra trước mắt một nam nhân xa lạ.

Mà nam nhân kia, dường như đã xem đến ngây người, hai mắt mở lớn, hai con ngươi tơ máu vằn lên rất nhiều, cả thân thể ngạo nghễ cũng trần tuống đứng thẳng trước người nàng, hùng dũng hiên ngang đối với bản thân mình, Cung Tử Yên cho dù kiên cường trấn tĩnh, cũng không có cách nào tiếp nhận cái sự thật tàn khốc này, chỉ cảm thấy trong đầu oanh một cái, lập tức mất đi ý thức....

Đêm, vẫn tươi đẹp như cũ.... .


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-334)


<