← Hồi 077 | Hồi 079 → |
Hoa Bình nghe Tô Chuyết nói xong, thở một hơi dài, nói ra: "Không ngờ Yến cô nương còn có một đoạn cố sự như thế, nhiều năm như vậy, cũng xem như khó khắn..."
Tô Chuyết nhìn vẻ mặt gã, cười nói: "Hôm đó tại Kim Lăng, nàng ngăn ta lại, không muốn nói thân phận của nàng cho huynh. Bất quá ta nhìn huynh thì biết, cũng không có ác cảm với nàng, xem ra thật ứng câu nói kia, trong mắt người tình biến thành Tây Thi a!"
Hoa Bình lườm y một cái, nói: "Nói bậy bạ gì đó, Yến cô nương đó là cướp phú tế bần, so với rất nhiều kẻ xưng là chính nhân quân tử, giang hồ đại hiệp, thì càng xứng với một chữ chữ hiệp!"
Tô Chuyết cười ha hả đáp: "Nếu hai người đã cùng chung chí hướng, tình đầu ý hợp như thế, không bằng mau mau kết thành một đôi, từ đó trộm lớn sinh trộm nhỏ, nhân khẩu thịnh vượng..."
Hoa Bình vội vàng che miệng y, mặt đỏ bừng lên, xì một tiếng. Qua một hồi, gã mới lại nói: "Bất quá sư phụ ngươi mới là cao nhân! Ông ta định ra quy củ cho Yến cô nương, từng điều không trái với đạo nghĩa giang hồ, không trái với đạo lí đối nhân xử thế. Gọt da không thương tổn gân, kẻ làm giàu bất nhân chỉ tính là hao tài tiêu tai, lại cứu khốn phò nguy, người khác biết cũng ủng hộ."
Tô Chuyết gỡ xuống quần áo đã hơ khô, đắp lên người, thoải mái mà nằm xuống, nói: "Sao ta không nhận ra lão cao bao nhiêu..."
Hoa Bình khẽ cười một tiếng, nhìn xem củi lửa, từ từ xuất thần.
Hai người ngủ đến nửa đêm, mưa rơi nhỏ chút, củi lửa trong phòng cũng sắp dập tắt. Chợt một tiếng vang nhỏ, dù ở trong đêm khuya, cũng không dễ bị người phát giác. Một bóng đen chui ra từ đống đổ nát trong góc phòng, chậm rãi di chuyển đến cổng.
Tô Chuyết bỗng dưng mở mắt ra, "Đằng" một tiếng ngồi dậy, nói: "Ngươi là ai? Sao muốn trốn trong phòng?" Nói xong rồi khều củi lửa, làm ngọn lửa bốc lên, trong phòng lập tức sáng hơn rất nhiều.
Ánh lửa chiếu vào một người cách đó không xa, chỉ thấy tóc tai gã bù xù, toàn thân bẩn thỉu, một thân quần áo rách tung toé, dáng vẻ này chính là một gã ăn mày. Tên ăn mày kia vừa thấy Tô Chuyết, sợ đến ngồi liệt trên mặt đất, há miệng hô: "A! Quỷ a!" La to rồi bò hướng ngoài cửa, sợ ác quỷ đến bắt hắn.
Trận vang động này làm Hoa Bình bừng tỉnh, gã ngồi dậy, trông thấy tên ăn mày kia, hỏi: "Hắn là ai?"
Tô Chuyết cười nói: "Có lẽ là chủ nhân ban đầu của chỗ này, chúng ta mới là khách không mời mà đến."
Hoa Bình "A" một tiếng, lại nhìn tên ăn mày kia, thấy hắn điên điên khùng khùng, tựa hồ chịu kinh hãi rất lớn, không khỏi mềm lòng, liền tiến đến dìu hắn lên, kéo đến cạnh đống lửa. Kẻ kia không ngừng giãy dụa, trong miệng chỉ hô "Quỷ". Hoa Bình thở dài, nói: "Chỉ sợ người này là một tên điên, chân cũng bị thương."
Tô Chuyết nhìn theo ngón tay hắn, quả nhiên thấy chỗ bắp chân phải của người kia có một vết cắt, máu tươi đỏ sẫm. Hoa Bình nhẹ giọng nói với tên ăn mày: "Ngươi đừng sợ, chúng ta chỉ đến tá túc, không phải quỷ." Nói xong lấy ra một cái bánh nướng, đưa cho tên ăn mày, nói: "Nơi này có lương khô, nếu ngươi đói bụng, cứ ăn một cái đi."
Người kia vừa thấy đồ ăn, đưa tay cướp lấy, rồi nét vào trong miệng. Đoán là hắn rất đói rồi, đi đứng lại không tiện, ở trong trời mưa to kiếm không ra cái ăn. Tên ăn mày có được đồ ăn, cũng an tĩnh rất nhiều.
Hoa Bình kéo xuống một đoạn vải, băng bó vết thương cho hắn, trong miệng lại hỏi Tô Chuyết: "Làm sao cậu biết hắn là chủ nhân nơi này?"
Tô Chuyết cười nói: "Thời điểm ta vừa tiến vào trong phòng này, liền suy đoán khẳng định có người ở trong phòng này. Đây tuy là một căn phòng nát, nhưng cũng coi như sạch sẽ. Trên đất có cỏ khô, vừa vặn dùng để ngủ vào ngày mưa. Hơn nữa bàn ghế trong phòng, rõ ràng là bị người tháo ra, chính là vì nhóm lửa. Càng kỳ quái là, ta còn tìm được hai viên đá đánh lửa ở góc tường. Những điều này không phải đã nói rõ, chỗ này kỳ thật là có người cư trú sao? Nguyên bản ta chỉ coi là kẻ ăn xin vùng lân cận, thường xuyên tới đây, thế nhưng trong phòng lại chẳng thấy ai. Vì vậy ta liền để ý, không ngờ nửa đêm quả nhiên chờ được hắn hiện thân!"
Hoa Bình nghe Tô Chuyết nói xong, nói: "Cậu cảm thấy hắn vẫn luôn trốn ở trong phòng sao? Không thể nào, nhìn dáng vẻ hắn giống người điên, làm sao có thể trốn trong phòng hơn nửa ngày không gây ra tiếng động?"
Tô Chuyết lại cười cười, nói: "Huynh thật sự cho rằng hắn là gã điên sao?" Nói xong đưa tay chộp lấy cánh tay người kia.
Tên ăn mày bị một trảo của hắn, dọa giật mình, bánh nướng trong tay cũng rớt xuống đất. Hắn liếc mắt nhìn Tô Chuyết, lại hô kêu lên: "Đừng bắt ta! Quỷ a..."
Hoa Bình thấy gã thực sự đáng thương, nói: "Được rồi, cậu đừng làm khó hắn. Hắn chỉ là một tên ăn mày, lại điên điên khùng khùng." Nói xong kéo Tô Chuyết ra, nhặt lên bánh nướng, trả lại tên ăn mày.
Tô Chuyết cười lạnh một tiếng, nói: "Mọi kẻ ăn mày, đều xanh xao vàng vọt. Nhưng mà kẻ này, trên mặt tuy có nước bùn, nhìn không rõ, nhưng cánh tay tráng kiện, rất là có lực, chỗ nào giống tên ăn mày hả?"
Hoa Bình lắc đầu, nói: "Tô Chuyết, ta thấy cậu quá mức cảnh giác rồi. Cho dù hắn không phải gã ăn mày, cũng là tên điên. Ta thấy hắn trốn ở chỗ này, khẳng định là sợ hãi nhất thời. Chúng ta tùy tiện xông vào, dọa hắn, là đã sai trước nha."
Kỳ thật Tô Chuyết cũng chẳng lo lắng tên ăn mày có thể có âm mưu gì, một trảo vừa nãy của hắn, nếu như là người biết võ, vậy sẽ tự niên né tránh đi. Mà tên này không phát giác gì, có thể thấy được hắn cũng không biết võ công. Chỉ là Tô Chuyết có mắt nhìn người, trong lòng không chịu được nghi vấn, đương nhiên cũng không chịu bị người khác lừa gạt. Y hơi cảm thấy kỳ quái, nói: "Hoa Bình, khi nào thì huynh thành người lương thiện rồi?"
Hoa Bình sững sờ, hỏi ngược lại: "Làm sao, trước kia ta không phải người tốt hả?"
Tô Chuyết hừ một tiếng, bỗng nhiên nói: "Nha! Ta hiểu được, là Yến Linh Lung..."
Hoa Bình biết trong miệng hắn tuyệt không nhả ra ngà voi, vội vàng xen lời: "Cậu chớ nhắc đến Yến cô nương!"
Tô Chuyết mặc áo nằm xuống, đáp: "Tốt tốt tốt, không nói nàng, thật sự là trọng sắc khinh hữu! Huynh đã muốn làm người tốt, vậy huynh trông hắn đi, đừng để hắn chạy loạn!" Nói xong rồi quay người ngủ.
Hoa Bình tức giận nói: "Chân hắn bị thương thành như vậy, muốn chạy cũng không chạy được." Vừa nói vừa ném mấy cây củi vào đống lửa.
Tên ăn mày kia có đồ ăn, lại thấy Tô Chuyết ngủ rồi, liền không còn ồn ào, yên lặng ngồi cạnh đống lửa, hơ khô chỗ ẩm ướt trên thân. Hoa Bình cũng không ghé bỏ chút nào, ngồi bên cạnh hắn. Nhìn xem gã ăn mày điên này, không biết sao, Hoa Bình chợt nhớ tới mình.
Hơn mười năm trước, chiến loạn không ngớt. Hoa Bình tuổi nhỏ theo cha mẹ cùng chạy nạn, bao nhiêu người đồng thời lưu vong, bộ dáng còn không bằng tên ăn mày trước mắt này. Trong loạn thế mạng người như cỏ rác, vì có thể sống, ngay cả heo chó, người cũng không bằng Vì một miếng ăn, người người tranh cướp nhau, đánh cho đầu rơi máu chảy.
Về sau cha mẹ chết trong chiến hỏa, Hoa Bình không nơi nương tựa. May mà có một cái lão ăn mày, tiết kiệm nửa cái bánh bao, mới cứu sống cái mạng nhỏ của Hoa Bình. Chỉ vì nửa cái bánh bao nào, Hoa Bình mới không trầm luân trong thời buổi đen tối, trong lòng vẫn luôn mang một tia thiện niệm.
Hoa Bình nhìn xem Tô Chuyết, biết hắn tuyệt đối không ghét bỏ gã ăn mày điên này, có lẽ chỉ là kẻ trí lo âu ngàn thứ. Hoa Bình suy nghĩ lung tung một hồi, cũng không biết trải qua bao lâu. Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng lẩm bẩm của tên ăn mày kia. Hoa Bình cười cười, mặc áo nằm xuống, yên lòng thiếp đi...
← Hồi 077 | Hồi 079 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác