← Hồi 489 | Hồi 491 → |
Từ đây trong vòng vài ngày về sau, Tô Chuyết dẫn theo Toàn Phong doanh khi thì hướng bắc, khi thì hướng đông, thỉnh thoảng lại vòng sang hướng tây, hành tung phập phù không cố định, để truy binh Khiết Đan nhất thời không tìm ra manh mối.
Đi hướng bắc mấy ngày, nơi này đã là thảo nguyên mênh mông, không có mấy toà thành trấn, bỏ rơi không ít truy binh, nhưng phái Thiên Lang truy sát thì từ đầu đến cuối chưa từng đình chỉ.
Nhân mã giữa hai phe giao chiến mấy lần, hai bên đều có thương vong. Nhưng bởi vì Tô Chuyết và Chu Thanh Liên võ công cao cường, Tiêu Thiên Quân trước sau khó mà chiếm được tiện nghi. Nhưng quân Tống cũng tử thương không ít.
Dọc đường đi qua mấy bộ lạc du mục Khiết Đan. Đến nay đã là mùa đông, tất cả dân du mục cũng đều thu hồi dê bò, Tô Chuyết dẫn người tập kích mấy thôn làng, đồ ăn có thể cướp thì cướp đi, lều vải phòng ốc thì một mồi lửa đốt rụi. Tô Chuyết cũng không giết người, y còn phải dựa vào những thôn dân này giúp mình gây ra hỗn loạn.
Quả nhiên không tới nửa tháng, trên dưới Liêu quốc cũng đã biết ở cảnh nội thế mà tồn tại một đội kỵ binh quân Tống tới lui như gió. Theo dân chúng phổ thông bắt đầu rối loạn nhân tâm, triều đình Liêu quốc càng thêm phiền lòng. Quân canh giữ Đại đồng quân đã đem tin tức thất hoàng tử Gia Luật Hùng Tài bị bắt báo cáo lên trên, dẫn đến toàn bộ triều chính xôn xao. Ngay cả Liêu Hoàng bệnh lâu cũng không kìm được nổi trận lôi đình.
Bởi vì Gia Luật Hùng Tài là đứa con trai được ông ta chuẩn bị làm người nối nghiệp, làm sao có thể xảy ra chuyện? Liêu hoàng vừa phái binh lính tìm kiếm tung tích kỵ binh Tô Chuyết, vừa truyền chỉ triệu Tiêu Thiên Đình dẫn đại quân về vây quét. Dù sao lần này Tiêu Thiên Đình mang đi đều là quân tinh nhuệ của Đại Liêu.
Tất cả tin tức rất nhanh đều truyền đến lỗ tai Tô Chuyết. Giờ phút này y đang ngồi trong một khu rừng dưới chân một ngọn núi, nhíu mày trầm tư. Từ khi Tô Chuyết tiến vào Liêu cảnh không lâu, Vọng Nguyệt lâu đã nhân cơ hội ẩn núp vào đây, truyền lại tất cả tình báo cho hắn.
Nhưng để Tô Chuyết cảm giác có chút kỳ quái là, Liêu hoàng đã truyền đi ba đạo ý chỉ, nhưng đại quân của Tiêu Thiên Đình lại không thấy có động tĩnh. Đến nay hai đội giằng co ở hai địa phương Chân Định phủ và Hà Gian phủ. Bởi vì Tô Chuyết nhiều lần gây rối ở Liêu cảnh, ngược lại hóa giải rất nhiều cuộc tiến công của đại quân Khiết Đan, nhưng lại không có bấy kỳ dấu hiệu nào cho thấy sẽ rút về.
Chẳng lẽ Tiêu Thiên Đình dự định kháng chỉ thật ư? Tô Chuyết nghĩ vậy trong lòng.
Hạ Thanh Phong đưa một miếng đùi cừu nướng đến trước mặt Tô Chuyết. Mỗi lần bọn họ cướp bóc một nơi thì luôn có thể bổ sung không ít lương thực, cũng chỉ có thời gian nhàn hạ hiếm có thế này mới làm cho tất cả mọi người cảm thấy một tia nhẹ nhõm.
Tô Chuyết tiếp nhận đùi dê, Hạ Thanh Phong cười nói:
- Tô tiên sinh, lương thực cũng ăn gần hết rồi, xem ra chúng ta lại phải đi tìm mục tiêu hạ thủ!
Tô Chuyết gật đầu, trong lòng không nghĩ đến lời của Hạ Thanh Phong, mà nhớ tới Tiêu Thiên Quân và phái Thiên Lang của hắn. Mấy ngày nay, phái Thiên Lang truy sát càng thêm thường xuyên, nhưng chỉ vừa mới tiếp xúc là rút lui ngay, không hề ham chiến. Bọn hắn muốn làm cái gì đây?
Tô Chuyết mơ hồ cảm giác có chút bất an. Qua nửa tháng, trên mặt Hạ Thanh Phong đã mọc sợi râu lởm chởm, vị tướng lĩnh có chút nho nhã ban đầu giờ phút này trông có vẻ cục mịch không ít. Tô Chuyết cười nói:
- Trinh sát đã trở về, ba mươi dặm phía trước có một thôn trang, để các huynh đệ khởi động một chút!
Hạ Thanh Phong chấn động toàn thân, trong nháy mắt xốc lên toàn bộ tinh thần, bước nhanh rời đi, phân phó mọi người chuẩn bị chinh chiến.
Tô Chuyết gặm xong đùi dê, Ngọc Nương lập tức bưng tới một bát nước canh dầu mỡ xanh biếc, không nói lời nào để Tô Chuyết uống hết. Những ngày qua, Ngọc Nương và Chu Thanh Liên chỉ vùi đầu chơi đùa thảo dược, mỗi ngày đổi đủ loại cho Tô Chuyết uống. Tuy nói mùi vị không ngon, nhưng Tô Chuyết cũng không tiện từ chối lòng tốt của hai người, mặc dù y biết những thứ này chẳng có tác dụng gì. Điều này từ sắc mặt ngày càng khó coi của Chu Thanh Liên và Ngọc Nương thì có thể thấy được.
Qua thời gian đốt một nén hương, Hạ Thanh Phong mang theo năm người Quách Uy tới tiệp nhận mệnh lệnh của Tô Chuyết. Trên người bọn họ đều đã lưu lại không ít vết thương, trên mặt thậm chí cũng có vết nứt nẻ, chỉ là một đôi con mắt sáng ngời có thần, kiên cường giống như sắt thép.
Tô Chuyết nói:
- Lần này chúng ta đi cướp thôn, sắp xếp cũng như lúc trước. Hổ đội của Quách Uy phụ trách làm kinh tán bách tính trong thôn. Chúng ta như cũ không giết người, để bọn họ rải tin tức khắp nơi, gây ra hỗn loạn. Báo đội phóng hỏa đốt nhà, lang đội và sư đội mang theo dê bò, phàm là có thể kéo thì kéo hết đi. Xà đội của Chung Vũ phụ trách cảnh giới ở chung quanh!
Mọi người tuân lệnh mà đi, một lát sau đại quân xuất phát. Trải qua nhiều lần giao thủ với phái Thiên Lang, Đội ngũ năm ngàn người đã nhanh chóng giảm đi bảy tám trăm người. Hơn nữa kinh qua thời gian chinh chiến lâu dài, quần áo của tất cả mọi người đều tả tơi hỗn tạp, hoàn toàn không còn ra hình thù gì, căn bản không giống như một đội quân, chỉ khá hơn thổ phỉ một chút mà thôi. Nếu không phải Toàn Phong doanh kỷ luật nghiêm minh, chỉ sợ sẽ tản đi ngay lập tức.
Mà bây giờ trong mắt mỗi một chiến sĩ lại có thần thái cương nghị còn cứng cáp hơn so với trước đây.
Tô Chuyết cưỡi ngựa lên sườn núi quan sát, Quách Uy dẫn đầu mọi người vọt xuống dưới, những người khác theo sát phía sau. Tô Chuyết trông thấy hổ đội vọt vào trong thôn, nhưng mà tình huống xuất hiện mấy lần trước thì lần này lại chưa từng xuất hiện.
Trong thôn không có người chạy trốn, thậm chí ngay cả tiếng hô hoán cũng không có. Tô Chuyết nhíu mày lại, Chu Thanh Liên chỉ cần nghe thanh âm cũng đã ý thức được có chút vấn đề. Lão nói khẽ:
- Không hợp lý!
Đương nhiên Tô Chuyết biết là không hợp lý, y đã giục ngựa vọt xuống dưới. Vốn dĩ cướp bóc thôn trang là một sự tình không hề tốn sức, tất cả mọi người thúc ngựa chạy cũng không nhanh, vì không để chiến mã của mình phải gánh chịu nhiều hơn.
Tô Chuyết xông ra, chạy qua qua lang đội và sư đội. Tất cả mọi người đều có vẻ kinh ngạc nhìn xem bóng lưng Tô Chuyết, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Quách Uy dẫn người vọt vào trong thôn, chẳng những không nhìn thấy người nào, mà ngay cả một bóng ma cũng không thấy. Hắn cũng có chút kinh ngạc, mờ mịt nhìn bốn phía.
Chẳng biết lúc nào, trên bầu trời bất ngờ bắt đầu bay xuống bông tuyết. Bông tuyết nhẹ nhàng rớt xuống mặt, một tia hơi lạnh xuyên thấu tim gan. Sắc mặt Tô Chuyết âm trầm đến dọa người, y vừa mới xông vào cửa thôn, chỉ thấy một tòa nhà bằng cỏ tranh nơi xa đột nhiên dấy lên ngọn lửa ngút trời, mơ hồ còn có tiếng nổ vang truyền đến.
Tô Chuyết quát hỏi:
- Ai phóng hỏa?
Đám người báo đội không xa đưa mắt nhìn nhau. Vật nhóm lửa đều được bọn họ cầm trong tay. Trong lòng Tô Chuyết phủ lên một tầng mây đen, vội vàng quay lại hô lớn:
- Mau rút lui!
Ba đội nhân mã đằng sau mặc dù nghe thấy được tiếng hô, nhưng nhất thời không kịp phản ứng, như cũ xông về phía trước. Tô Chuyết vừa muốn hô tiếp, trong thôn bỗng nhiên truyền đến tiếng hét rung trời, hoàn toàn nhấn chìm tiếng hô của Tô Chuyết.
Tô Chuyết quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên kia thôn có vô số kỵ binh chia làm ba đường chạy đến bao vây thôn. Những kỵ binh này nón giáp sáng choang, đều là cách ăn mặc của người Khiết Đan. Tô Chuyết hoảng sợ thất sắc, lại nhìn cờ hiệu giương lên trong quân, một chữ "Tiêu" thật lớn bất ngờ đập vào mi mắt.
Sắc mặt Tô Chuyết trắng bệch, đi qua bên cạnh Dương Tín quát:
- Trúng mai phục rồi, mau dẫn người rút lui!
Dương Tín cuống quít tổ chức đội ngũ phía sau chuyển hướng. Nhưng đại bộ phận nhân mã của hổ đội và báo đội đều đã xông vào trong thôn. Tô Chuyết không hề do dự phóng thẳng vào trong thôn.
Kỵ binh Khiết Đan bao vây thôn làng, ném cây đuốc trong tay lên phòng ốc. Khắp nơi đều bốc cháy, lửa cháy vô cùng dữ dội. Thì ra trong thôn đã trống rỗng, tất cả phòng ở chất đầy lưu huỳnh hỏa tiêu (nitrat kali) bên trong. Toàn bộ thôn trang đều là một cạm bẫy!
Tô Chuyết không kịp suy nghĩ nhiều, chạy tới bên cạnh Quách Uy, rống to:
- Mau dẫn người rút khỏi!
← Hồi 489 | Hồi 491 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác