Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Giang hồ tham án truyền kỳ - Hồi 302

Giang hồ tham án truyền kỳ
Trọn bộ 503 hồi
Hồi 302: Bội Tình Bạc Nghĩa
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-503)

Tô Chuyết kỳ quái nói:

- Tiểu Y, cô sao thế? Hay là thân thể không thoải mái?

Đoạn Lệ Hoa không trả lời, lại hỏi:

- Rốt cục đuổi đi một tên, hiện tại còn muốn làm gì nữa?

Tô Chuyết đổ rượu trong bầu ra, sợ lãng phí, uống một hớp lớn, nói:

- Hiện tại chúng ta cần đi tìm một người!

- Ai?

- Sử Càn Khôn!

Đoạn Lệ Hoa không nghe được đáp án mà mình muốn nghe, sắc mặt có chút khó coi. Nhưng Tô Chuyết lại không phát giác, cẩn thận từng chút uống hết chén rượu cuối cùng. Đoạn Lệ Hoa lại hỏi:

- Tìm hắn làm gì?

Tô Chuyết đáp:

- Cô còn nhớ không, khi ở Mã gia, Mã phu nhân đã nói, trước khi Mã sư phụ gặp chuyện, ông ta từng được Sử Càn Khôn mời ra ngoài! Ta đoán, Sử Càn Khôn nhất định có quan hệ đến cái chết của Mã sư phụ! Lúc vừa rời khỏi Đường phủ, ta nhìn thấy Sử Càn Khôn cũng không ngồi xe ngựa. Điều này nói rõ nhà hắn cách Đường phủ không xa. Mã phu nhân cũng đã nói, Sử Càn Khôn mở cửa hàng sách tranh lớn nhất toàn thành. Ta nghĩ nhà hắn nhất định không khó tìm đâu!

Đoạn Lệ Hoa đương nhiên nhớ rõ gã Sử Càn Khôn đó, thế nhưng lúc này nàng không muốn quan tâm cái gì Sử Càn Khôn, cái rắm càn khôn thì có. Nàng nổi giận đùng đùng nói:

- Tô tiên sinh, chẳng lẽ tiên sinh thật sự mặc kệ Tú tỷ tỷ sao?

Tô Chuyết ngẩn người, quay đầu nhìn xem vẻ mặt nghiêm túc của Đoạn Lệ Hoa, nghi ngờ nói:

- Vì sao nói vậy?

Đoạn Lệ Hoa nói:

- Cả đêm hôm nay, đầu tiên tiên sinh muốn giúp Lạc Khiêm bắt khâm phạm triều đình, bây giờ lại muốn đi điều tra nguyên nhân cái chết của Mã sư phụ. Thế nhưng tiên sinh chưa từng nghĩ tới phải đi cứu Tú tỷ tỷ! Rõ ràng tiên sinh nghe hiểu ám hiệu của nàng, nhưng lại thờ ơ. Chẳng lẽ tiên sinh thật sự trơ mắt nhìn xem tú tỷ tỷ làm thê tử của người khác à? Tô tiên sinh, ta biết tiên sinh muốn làm việc lớn. Nếu tiên sinh đã mặc kệ Tú tỷ tỷ, vậy tiểu nữ không thể làm gì khác hơn là đi giúp tiên sinh! Cũng coi như báo đáp ân cứu mạng của tiên sinh!

Nói xong đứng dậy vọt ra cửa hàng, chạy về phương hướng Đường phủ.

Tô Chuyết bị nàng giáo huấn một trận như bắn liên thanh, không khỏi ngây ngẩn cả người. Chờ khi nhìn thấy Đoạn Lệ Hoa quả thật đi xa, mới hiểu được nàng tuyệt đối không nói đùa. Tô Chuyết hô:

- Tiểu Y, trở về!

Rồi đuổi theo ra ngoài. Khi đi tới cửa, thì lão đầu ngủ gà ngủ gật kia kêu lên:

- Tiền rượu, tiền rượu! Còn chưa trả tiền rượu đâu!

Tô Chuyết vội vàng móc ra mấy lượng bạc vụn ném xuống, trong miệng nói ra:

- Khỏi thối!

Tô Chuyết ra khỏi cửa tiệm. Y liếc mắt nhìn hai phía, bóng đêm dày đặc, nơi nào còn có bóng dáng Đoạn Lệ Hoa. Tô Chuyết không khỏi có chút hối hận. Y vẫn cảm thấy tiểu cô nương này giống như cái đuôi theo sát mình như hình với bóng, ngược lại thật không ngờ rằng nàng kiên cường như thế, nói đi là đi.

Tô Chuyết không khỏi bắt đầu bận tâm:

- Đã trễ như vậy, một mình nàng ở bên ngoài, không biết có gặp nguy hiểm hay không.

Y thở dài, nhún mũi chân, nhảy lên ba trượng, như con chim lớn phóng về phía Đường phủ. Lão bản trong điếm thấy chỉ thời gian một cái nháy mắt mà Tô Chuyết đã biến mất. Hắn phảng phất như gặp ma, giật cả mình, đang ngủ gật cũng bị dọa tỉnh.

Tô Chuyết đuổi theo vài chục bước, trên đường phố không có một người, nhưng vẫn không trông thấy bóng dáng Đoạn Lệ Hoa đâu. Trong lòng của y mơ hồ cảm thấy bất an, nóng nảy dò xét bốn phía. Chợt khóe mắt thoáng thấy cách đó không xa có một tấm bảng hiệu khoa trương, trên đó viết hai chữ "Văn Mặc". Dưới bảng hiệu, bên trong cửa hàng, khe cửa mơ hồ chiếu ra ánh nến. Tiếng nói của Sử Càn Khôn đứt quãng truyền đến:

- Trần lão đệ, đừng uống nữa!

Trong lòng Tô Chuyết hơi động, tung người nhảy lên nóc nhà, nhẹ nhàng đi lên trên căn phòng sáng đèn kia, mở ngói xanh, theo khe hở nhìn xuống dưới.

Ngồi trong phòng chính là Sử Càn Khôn. Mà ngồi đối diện thì là văn sĩ mắt lé họ Trần. Tô Chuyết rõ ràng trông thấy ở cửa Đường phủ hai người đã tách ra, ai biết lại tụ hội trong nhà Sử Càn Khôn. Tô Chuyết không khỏi nổi lên hứng thú với hai người này. Lúc ở Đường phủ, văn sĩ họ Trần làm cho Đường Mặc khó xử, không biết hắn và Sử Càn Khôn có quan hệ như thế nào. Y thầm vận huyền công, nghiêng tai lắng nghe.

Sử Càn Khôn mới mở miệng đã mang theo đôi chút trách cứ:

- Trần Đình, hôm nay đệ nói chuyện cũng xung động hơi quá. Đường công tử thành thân, đệ tội gì để hắn khó xử chứ?

Trần Đình bưng chén rượu lên, nói ra:

- Sử huynh, trong lòng ta tức giận, không phun ra thì không thoải mái!

Nói xong một ngụm uống cạn chén rượu.

Sử Càn Khôn giống như hiểu được câu chuyện đến cùng ra sao, cũng thở dài một hơi, nói:- Nhưng mà đệ cũng không nên nói ra những lời đó ngay trong buổi lễ!

Trần Đình lại cạn một chén, ánh mắt xa xăm, dường như đang hồi tưởng lại chuyện cũ, nói:

- Nhớ ta và biểu muội là thanh mai trúc mã, hiểu nhau nhiều năm. Thế nhưng Đường Mặc vừa đến Thành Đô, liền câu cả hồn biểu muội đi! Nhưng mà... Ai...

Sử Càn Khôn am hiểu kinh nghiệm trong đó, cũng chỉ khuyên nhủ:

- Được rồi được rồi, chớ uống nữa!

Trần Đình căn bản không có vẻ gì là muốn dừng, tiếp tục nói:

- Đường Mặc là nhân tài nhất lưu, họ Trần ta mặc cảm. Biểu muội chung tình với hắn, ta cũng không thể nói gì hơn, chỉ có thể chúc phúc bọn họ bên nhau hạnh phúc đến già. Thế nhưng ai có thể nghĩ tới, tên Đường Mặc đó lại là tiểu nhân bội tình bạc nghĩa, hại biểu muội ta hương vẫn trong Giám Tâm Am!

Sử Càn Khôn đã ý thức được Trần Đình bắt đầu say mèm, cau mày nói:

- Trần Đình, đệ say rồi! Lệnh muội chết xác thực khiến cho người ta thổn thức, thế nhưng hình như cũng không có quan hệ gì với Đường công tử!

Trần Đình cười lạnh nói:

- Quả thật không có quan hệ à? Nếu như không phải do Đường Mặc di tình biệt luyến (*), nàng sẽ treo cổ sao? Hừ, biểu muội đã đã nói với ta như vậy, đáng tiếc lúc ấy ta không để ý. Nếu ta có cảnh giác, nói không chừng... Ai...

(*) Di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó lại ko yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.

Sử Càn Khôn nói:

- Lạc bộ đầu cũng nói, lệnh muội có thể là bị giết hại. Nhưng trước khi quan phủ còn chưa điều tra rõ ràng, chúng ta không nên tùy tiện nghị luận thì tốt hơn!

Trần Đình vỗ bàn một cái, cả giận nói:

- Thế nhưng mà, biểu muội vừa chết được một tháng, hắn cũng không nên cưới ngay ả đàn bà kia!

Sử Càn Khôn cũng không nói rõ được ai đúng ai sai, lắc đầu thở dài. Trần Đình lại uống một chén, mở miệng muốn mắng. Sử Càn Khôn thở dài, đã làm hảo hữu, đành phải nhẫn nại lắng nghe. Ai ngờ lần này Trần Đình lại không mắng. Sử Càn Khôn sững sờ, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Trần Đình há to miệng, không nhúc nhích, thế nhưng trong cổ họng lại không phát ra tiếng.

Sử Càn Khôn có chút kỳ quái, kêu hai tiếng:

- Trần Đình, Trần Đình...

Nhưng mà Trần Đình vẫn không nhúc nhích, cũng không đáp lời hắn. Tô Chuyết trốn ở nóc nhà trông thấy rõ ràng, trong lòng thầm kêu không tốt. Y thả người trở xuống nóc nhà, xô cửa mà vào.

Sử Càn Khôn lắp bắp kinh hãi, sững sờ nhìn chằm chằm Tô Chuyết. Tô Chuyết đưa tay đẩy bả vai Trần Đình, Trần Đình ngã thẳng về phía trước, "Phanh" một tiếng nằm gục trên bàn.

Sử Càn Khôn trừng mắt, cả kinh nói không ra lời. Tô Chuyết đoán được Trần Đình đã không thể cứu, vẫn đưa tay thăm dò hơi thở của hắn. Sử Càn Khôn run giọng nói:

- Chết... Chết rồi ư?

Sắc mặt Tô Chuyết nặng nề, nhìn chăm chú thi thể Trần Đình hồi lâu, nhưng vẫn không đoán ra rốt cục là hắn chết như thế nào. Lúc này Sử Càn Khôn mới hồi phục tinh thần, run giọng nói:

- Ngươi, ngươi là ai? Người chết, phải, phải báo quan...

Tô Chuyết không để ý hắn, đột nhiên duỗi tay cầm lên chén rượu của Trần Đình, để gần chóp mũi ngửi ngửi. Rượu là Trúc Diệp Thanh thượng hạng, sau khi hâm nóng, mùi rượu mát rượi tùy ý phiêu tán. Nhưng mà cũng bởi vì mùi rượu tràn ra ngoài, Tô Chuyết ngửi được một mùi gay mũi như có như không. Nếu không phân biệt cẩn thận, vạn vạn khó mà cảm giác được. Tô Chuyết biến sắc, trầm giọng nói:

- Sử Càn Khôn, là ngươi hạ độc chết hắn!

Sử Càn Khôn sững sờ, cả kinh nói:

- Cái gì? Ta hạ độc chết Trần Đình ư? Nói bậy bạ gì đó? Tại sao ta phải hạ độc hại hắn chứ?

Tô Chuyết lạnh lùng nói:

- Trong rượu có độc! Trần Đình uống rượu bị độc chết, Sử Càn Khôn, ngươi có thể nói cho ta vì sao ngươi không uống một ngụm rượu nào không?

Sử Càn Khôn càng kinh sợ, nói:

- Cái gì? Trong rượu có độc? Không có khả năng!

Tô Chuyết chộp lấy chén rượu vẫn không được động đến ở trước mặt Sử Càn Khôn, cũng ngửi ngửi. Thế nhưng sau khi ngửi rồi, sắc mặt y lại biến đổi, trong ánh mắt lộ vẻ mê mang. Tô Chuyết tự lẩm bẩm:

- Chén rượu này không có độc ư?

Y lại cầm bầu rượu lên, đổ ra hết một ít rượu còn thừa trong bầu. Thế nhưng rượu cũng rất bình thường, cũng không có mùi độc dược. Tô Chuyết cau mày, suy nghĩ trong lòng nhanh chóng xoay chuyển:

- Chỉ trong chén rượu của Trần Đình có độc, vậy thì hạ độc thế nào? Vừa nãy mình nhìn chằm chằm vào hai người, Sử Càn Khôn căn bản không có cơ hội hạ độc! Hơn nữa, tai sao hắn muốn hạ độc hại chết Trần Đình đây?

*****

Một lúc Tô Chuyết nhìn xem thi thể Trần Đình, một lúc lại nhìn xem Sử Càn Khôn, trong lòng nghi ngờ không thôi. Sử Càn Khôn đã hoà hoãn lại từ chấn kinh ban đầu, nhìn xem vị khách không mời mà tới, rốt cục nhận ra hắn chính là Ngưu Đức Quý từng xuất hiện ở tiệc mừng. Sử Càn Khôn bỗng nhiên đứng dậy, nói:

- Ngưu lão bản, tại sao ngươi ở đây? Là ngươi giết chết Trần Đình!

Tô Chuyết chẳng những không giận mà còn cười, nói:

- Sử lão bản, Trần Đình luôn uống rượu với ông. Ông nói xem người khác sẽ nghi ngờ ông, hay là nghi ngờ ta?

Sử Càn Khôn cả giận nói:

- Nói bậy! Ta và Trần Đình kết bạn đã nhiều năm, tại sao phải giết hắn?

Tô Chuyết "Hừ hừ" cười lạnh, nói:

- Thế nhưng ông và Đường Mặc cũng có giao tình không cạn! Đêm nay Trần Đình làm cho Đường Mặc lúng túng trước mặt mọi người, nói không chừng ông muốn xả cơn tức cho Đường Mặc, nên hạ độc giết chết Trần Đình!

Sử Càn Khôn đỏ bừng mặt, đi tới đi lui mấy bước, thở hổn hển, cả giận nói:

- Nói hươu nói vượn! Nói hươu nói vượn!

Tô Chuyết nói tiếp:

- Ta đoán là ông cũng thường xuyên làm loại chuyện này đúng không? Ông còn nhớ một tháng trước, ông đã từng mời tiêu sư Vạn Lý Tiêu Hành, Mã Chân sư phó, đến làm khách trong cửa tiệm nhà ông. Mà ngày thứ hai Mã Chân liền chết bất đắc kỳ tử. Chuyện đó ông cũng không thoát khỏi hiềm nghi chứ?

Sử Càn Khôn nghe vậy giật mình, siết chặt nắm đấm hai tay, run giọng nói:

- Ngươi đến cùng là ai? Chuyện đó... Chuyện đó là ai nói cho ngươi...

Tô Chuyết lạnh lùng nói:

- Nói như vậy, quả nhiên là ông có quan hệ!

Sử Càn Khôn vội vàng lắc đầu, sắc mặt cũng biến thành trắng bệch. Hắn chà xát hai tay, cúi đầu nói:

- Không, không, không...

Nói liên tục ba chữ "Không", đột nhiên ngẩng đầu, nói:

- Mã sư phụ là bị...

Hắn vừa nói nửa câu trên, nửa câu sau không ngờ đã kẹt trong cổ họng, rốt cuộc nói không nên lời.

Tô Chuyết khẽ giật mình, nhìn thấy thần sắc quỷ dị của Sử Càn Khôn, cơ bắp trên mặt co rút cứng ngắc, tròng mắt không nháy cái nào. Y bắt đầu lo lắng, bắt lấy bả vai Sử Càn Khôn, lớn tiếng nói:

- Mã sư phụ thế nào?

Hỏi liên tục hai lần, Sử Càn Khôn đã không còn cách nào trả lời. Tô Chuyết cũng trông thấy trên cổ họng Sử Càn Khôn cắm một chiếc ngân châm cực nhỏ. Ngân châm mảnh như thế quả thực còn bé hơn sợi tơ. Khó trách Tô Chuyết không phát hiện khi nào cổ họng Sử Càn Khôn trúng châm. Một lát sau, chỗ bị ngân châm đâm vào chảy ra một tia máu đen.

Trong viện, đằng sau đột nhiên truyền tới một giọng nói âm lãnh đến cực điểm:

- Bằng hữu, hắn trúng Tử Ngọ Đoạt Mệnh Châm của ta, đã sớm đến địa phủ báo cáo rồi. Ngươi có hỏi, hắn cũng không có trả lời đâu!

Thanh âm khà khàn khó nghe, giống như tiếng cú vọ kêu, phảng phất như ác quỷ từ Địa Ngục đến lấy mạng. Nhưng đối với Tô Chuyết mà nói, thanh âm này lại cực kỳ quen thuộc. Y không quay đầu lại, lạnh lùng nói:

- Tại sao phải giết hắn?

Người trong viện cười khằng khặc đáp:

- Bằng hữu, có người muốn mạng ngươi! Còn hắn ta à, chẳng qua đúng lúc bị ta nghe thấy hắn nói một ít lời không nên nói mà thôi.

Tô Chuyết chậm rãi thả xuống thi thể Sử Càn Khôn, bỗng nhiên quay người, con ngươi lóe ra lệ mang, nhìn chằm chằm người trong viện. Không ngoài sở liệu của y, người trong viện đội mũ rộng vành, toàn thân quấn bên trong một miếng vải đen rộng lớn, trong tay cầm một cây khốc tang bổng còn cao hơn thân hắn, đỉnh gậy có một vòng nhạc rung động leng keng trong gió đêm, giống như thanh âm đưa tang. Mà người này trông thấy khuôn mặt Tô Chuyết, lại lắp bắp kinh hãi, thân thể lung lay, kinh ngạc nói:

- Là, là ngươi!

Tô Chuyết nhìn xem tên hai mặt thần bí kia, đến gần từng bước một, lạnh lùng nói:

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Tên hai mặt nắm chặt khốc tang bổng trong tay, nói:

- Ta là Địa Phủ Vô Thường câu hồn, ngươi đã hết tuổi thọ, hãy ngoan ngoãn theo ta đi!

Thời điểm hắn lên tiếng, tiếng nói giống như truyền đến từ từng phương hướng trong viện, khiến cho người ta phảng phất như lâm vào Địa Ngục.Tô Chuyết lạnh lùng quát:

- Giả thần giả quỷ! Quỷ Vô Thường, ngươi nên hối hận!

- Hối hận cái gì?

Trong giọng nói tên hai mặt có một chút run rẩy không dễ phát giác. Hắn từng thấy bộ dáng như điên như dại của Tô Chuyết. Bộ dáng đó quả thực còn kinh khủng hơn ác quỷ mấy phần.

Tô Chuyết nói:

- Ngươi nên hối hận, bởi vì vừa rồi không bắn Tử Ngọ Đoạt Mệnh Châm vào cổ họng ta! Bây giờ ta có phòng bị, ngươi đã không có bản lãnh giết ta!

- Thật sao?

Mặc dù tên hai mặt không tin, thế nhưng bên trong thanh âm nói chuyện đã cho thấy hắn đang ngoài mạnh trong yếu.

Tô Chuyết cười lạnh:

- Không ngại thì nhìn thử xem!

Vừa dứt lời, bóng người đã biến mất tại chỗ.

Tên hai mặt cả kinh, khốc tang bổng trong tay không kịp giơ lên, Tô Chuyết đã đứng ở trước mặt. Trước ngực tên hai mặt không được phòng bị, hai ngón tay trên tay phải Tô Chuyết điểm vào huyệt Thiên Trung trên ngực tên hai mặt! Khuôn mặt nửa trắng nửa đen của tên hai mặt lộ ra vẻ khó tin, trong cổ họng phát ra một tiếng gào thét thống khổ.

Thiên Trung là tử huyệt của cơ thể, người trúng không chết cũng bị trọng thương. Ai ngờ tên hai mặt cũng không ngã gục, thậm chí ngay cả một ngụm máu cũng không phun ra. Tô Chuyết hơi kinh hãi, thì nghe tên hai mặt cười khằng khặc nói:

- Ngươi muốn dùng cách giết người để giết sứ giả Địa Phủ sao? Trò cười!

Nói xong, khốc tang bổng trong tay đập mạnh về phía đỉnh đầu Tô Chuyết.

Tô Chuyết nhẹ nhàng lui lại, tránh thoát một kích đọat mệnh. Trong lòng y bừng tỉnh, cười lạnh nói:

- Hóa ra ngươi đã luyện đến cảnh giới hoán cung dời huyệt, ta đúng là đã xem nhẹ ngươi rồi! Tuy rằng ngươi có thể dịch chuyển huyệt vị, ta lại muốn nhìn xem ngươi có thể thay đổi cả cái đầu được không!

Nói xong mũi chân nhún xuống đất, phóng về phía tên hai mặt. Lần này ra chiêu là tận lực thăm hỏi yếu hầu trên cổ họng đối phương.

Khốc tang bổng trong tay tên hai mặt vung vẩy như gió, kiệt lực ngăn cản Tô Chuyết ngoài bảy thước. Nhưng mà hắn múa bổng có nhanh, cũng không nhanh bằng bộ pháp của Tô Chuyết. Ba chiêu qua đi, Tô Chuyết đã cách hắn chỉ còn sáu thước. Lại qua ba chiêu, khoảng cách chỉ còn hai thước. Lúc này khốc tang bổng trong tay tên hai mặt đã trở thành vướng víu, nhưng mà hắn không cách nào vứt bỏ binh khí, chuyển bổng sang tay trái, tay phải từ bên hông rút ra một thanh dao găm lóe lam quang, đâm xéo về phía Tô Chuyết.

Tô Chuyết cười lạnh một tiếng, một tay nắm chặt cổ tay phải tên hai mặt, thôi động nội lực. Cổ tay tên hai mặt mềm nhũn, dao găm rơi xuống. Tay kia của Tô Chuyết nhặt lên dao găm, đã gác trên cổ họng của tên hai mặt. Tên hai mặt chỉ cảm thấy cổ họng ớn lạnh, đột nhiên lớn tiếng kêu lên:

- Đồng bạn của ngươi đâu!

Tô Chuyết sững sờ, dao găm trong tay dừng lại, dừng trước cổ họng của tên hai mặt hai phân. Mồ hôi lạnh trên trán tên hai mặt chảy ròng ròng, khóe miệng nặn ra nụ cười, nói:

- Đồng bạn của ngươi đi đâu rồi? Vị cô nương xinh đẹp đó?

Tô Chuyết giật mình, trầm giọng nói:

- Nàng thế nào rồi?

Tên hai mặt lạnh lùng cười nói:

- Lần trước ngươi giết hai con quỷ nhỏ của ta, ta chỉ có thể tìm một con tiểu quỷ mới! Vị cô nương kia thông minh lanh lợi, làm Bạch Vô Thường, đoán chừng cũng không tồi đâu!

Giọng nói Tô Chuyết càng thêm âm lãnh, nói:

- Nếu như ngươi dám động đến một đầu ngón tay của nàng, ta sẽ khiến ngươi cả quỷ cũng không làm được!

Tên hai mặt cũng không sợ hãi, nhe răng cười, nhìn thấy Tô Chuyết mất tập trung, khốc tang bổng ở tay trái đột nhiên quét ngang, ép ra Tô Chuyết, tiếp đó mũi chân chấm đất, giống như bóng ma lướt về phía sau. Hắn kéo ra áo choàng rộng lớn, tung bay giữa không trung như cánh diều đón gió đêm. Đôi lông mày Tô Chuyết nhíu lại, vừa muốn đuổi theo. Ai ngờ bộ ngực cứng lại, nhất thời toàn thân như bị lửa thiêu đốt, một lúc lại như bị lưỡi dao đâm cắt. Thì ra vừa nãy kịch đấu một trận, đã tác động đến kịch độc vốn bị áp chế xuống.

Trên trán Tô Chuyết liên tục trượt xuống mồ hôi to như hạt đậu, mà trong kinh mạch không tụ nổi một chút nội kình. Y trơ mắt nhìn xem tên hai mặt càng lúc càng bay xa, mơ hồ truyền đến tiếng cười lạnh của đối phương:

- Ngươi vĩnh viễn đừng hòng tìm được con bé đó!

Bên trong hai mắt Tô Chuyết lóe lên tia sáng đỏ, chân đá ra một cục đá. Cục đá kia mang theo kình lực, bắn đến giữa không trung, từ sau đến trước, nặng nề đánh vào ngực tên hai mặt. Khí tức tên hai mặt vừa lạc đi, đột nhiên rớt xuống dưới, ngã trên nóc nhà, kéo xuống mảng lớn ngói xanh. Hắn biết Tô Chuyết lợi hại, không dám dừng lại, vội vàng xoay người đứng dậy, nhảy lên, biến mất trong đêm tối.

Tô Chuyết thấy hắn đi xa, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ồn ào. Bên ngoài ánh lửa sáng lên, có người hô:

- Người nào?

Tiếp theo liền có người đá văng cửa chính của nhà bán sách tranh, một đám bộ khoái cầm bó đuốc trong tay vọt vào. Bọn họ nhìn thấy thi thể trên đất thì không khỏi kinh hãi, dồn dập rút ra cương đao bên hông, bao vây Tô Chuyết lại!

*****

Mấy loại chân khí tán loạn trong cơ thể Tô Chuyết, khiến cho y muốn động cũng không động được. Đám bộ khoái hai mặt nhìn nhau, chỉ nhìn thấy Tô Chuyết chảy mồ hôi ròng ròng, nhưng không biết y rốt cục bị làm sao. Bóng dáng cao lớn của Lạc Khiêm xuất hiện trước cửa ra vào, tách ra đám người lên nhìn, khóe miệng không khỏi nở nụ cười:

- Ngưu Đức Quý?

Tô Chuyết không rảnh phản ứng hắn. Lạc Khiêm liếc nhìn bốn phía, dường như minh bạch cái gì, cười nói:

- Ngưu Đức Quý, sao ngươi lại ở đây? Còn hai người chết trên đất là thế nào?

Tô Chuyết vẫn y nguyên không đáp, Lạc Khiêm "Hừ hừ" cười lạnh, nói:

- Ta xem lần này cho dù miệng lưỡi ngươi có dẻo quẹo, e là cũng không nói rõ ràng được!

Hắn chợt nhớ tới Đoạn Lệ Hoa, lông mày run lên, hỏi:

- Ngưu Đức Quý, Tiểu Y cô nương đâu?

Tô Chuyết có ý mở miệng, nhưng trong cơ thể lại như thiên nhân giao chiến. Lạc Khiêm cả giận nói:

- Ngưu Đức Quý, sao ngươi không nói lời nào?

Nói xong đưa tay bắt bả vai Tô Chuyết. Ai ngờ một chưởng bổ xuống, lại như cầm phải than lửa, Lạc Khiêm vội vàng thu hồi bàn tay, kinh ngạc nói:

- Chuyện gì thế này?!

Trên mặt Tô Chuyết nổi lên một màu xanh đen, khóe miệng cũng chảy ra một dòng máu đen. Lạc Khiêm giật mình, hai ngón tay một đường điểm xuống các huyệt Thiên Đột, Tuyền Cơ, Trung Đình trước ngực Tô Chuyết Chỉ lực của hắn không tầm thường, kình lực xuyên thấu qua huyệt đạo, chấn động kinh mạch Tô Chuyết, giống như muốn chặn dòng nước, ngăn trở chân khí mạnh mẽ cuộn trào. Sắc mặt Tô Chuyết thoáng chuyển biến tốt đẹp, Lạc Khiêm không dừng tay, nắm lên cánh tay Tô Chuyết, theo tứ tự điểm xuống các đường kinh mạch chư huyệt Thủ Quyết Âm Tâm Bao kinh, Thủ Thiếu Âm Tâm kinh, Thủ Thiếu Dương Tam Tiêu.

Điểm xong mười mấy huyệt vị, Trên trán Lạc Khiêm cũng chảy đầy mồ hôi. Hắn thở dốc một hơi, nói:

- Ta phong bế mấy chỗ đại huyệt và kinh mạch của ngươi, ngăn cản độc khí công tâm!

Tô Chuyết được hắn cứu giúp, thở phào một hơi, khà giọng nói:

- Đa tạ!

Lạc Khiêm hừ một tiếng, nói:

- Không cần! Ngươi cho ta chiếc nhẫn kia, bây giờ coi như là ta trả ân tình cho ngươi! Tiểu Y cô nương đâu?

Tô Chuyết thở dài, hỏi ngược lại:

- Ngươi luôn ở xung quanh Đường phủ, không nhìn thấy nàng sao?

Lạc Khiêm mờ mịt lắc đầu, chợt biến sắc, lạnh lùng nói:

- Nàng mất tích rồi ư? Ngươi dám bỏ nàng lại một mình à?

Tô Chuyết không còn lòng dạ nào tranh hơn thua với hắn, quay người trở về trong phòng, cẩn thận rút ra Tử Ngọ Đoạt Mệnh Châm từ trên yết hầu Sử Càn Khôn, lau sạch sẽ máu đen dính lên, để gần ánh nến, tỉ mỉ quan sát. Lạc Khiêm đi theo sau lưng, không hiểu hỏi:

- Ngươi làm gì đó?

Tô Chuyết lắc đầu, như có điều suy nghĩ. Lạc Khiêm lại hỏi:

- Có phát hiện gì không?

Lời vừa ra khỏi miệng, bản thân Lạc Khiêm cũng hơi kinh ngạc, không biết vì sao mình hỏi như vậy. Người trước mắt rõ ràng là một tên gian thương chợ búa hèn mọn, còn là ác ôn chiếm đoạt Đoạn Lệ Hoa. Vì sao mình lại cảm thấy hắn có thể giải đáp nghi ngờ cho mình? Lạc Khiêm lắc đầu, không hiểu thế nào.

Tô Chuyết vẫn không có trả lời hắn, cẩn thận thu hồi cây châm, ngẩng đầu hỏi Lạc Khiêm:

- Ngươi có bắt được người không?

Lạc Khiêm biết y đang nhắc tới ba mươi bốn tên khâm phạm kia, cau mày nói:

- Nói đến cũng kỳ quái, những tên kia bỗng dưng biến mất!

Tô Chuyết nhướng mày, kinh ngạc nói:

- Biến mất?

Lạc Khiêm gật đầu, nói:

- Người của ta vẫn luôn canh giữ bên ngoài Đường phủ, căn bản không phát hiện bọn chúng ra ngoài. Sau khi ta nhận được chiếc nhẫn kia từ trong tay ngươi, liền phái người lẻn vào Đường phủ. Ai biết tìm khắp cả trong phủ cũng không tìm được mảy may bóng người. Những hán tử thô mãng kia giống như bóng ma biến mất hết!

Gió lạnh thổi qua, ánh nến chập chờn, để cho sống lưng người ta phát lạnh. Tô Chuyết nói:

- Có thể là bên trong trạch viện có mật thất đường ngầm nào mà các ngươi không phát hiện hay không?

Lạc Khiêm quả quyết đáp:

- Tuyệt đối không có! Thực không dám giấu giếm, mấy năm nay ta viện cớ đủ loại, gần như lục soát khắp trên dưới Đường phủ, căn bản không có mật thất đường ngầm!

Tô Chuyết thở dài một tiếng, đúng là một lớp đã san bằng, một lớp khác lại nổi lên. Vốn cho rằng bằng vào chiếc nhẫn xương sọ kia, có lẽ Lạc Khiêm có thể bắt được người, cho Đường Mặc một ít phiền phức. Ai biết không như mong muốn, chẳng bắt được khâm phạm, mà Đoạn Lệ Hoa cũng mất tích rồi, hơn nữa còn có mấy người mất mạng, còn có tên hai mặt kia. Tất cả mọi thứ giống như đang ẩn nấp trong bóng đêm thâm trầm, để cho người ta không nhìn thấu, không sờ thấy!

Tô Chuyết lại hỏi:

- Lạc bộ đầu, chuyện biểu muội Trần Đình là thế nào?

Lạc Khiêm nhất thời có chút không thích ứng tư duy của Tô Chuyết, sững sờ một hồi, nhìn xem thi thể trên đất, lúc này mới phát hiện một người trong đó chính là Trần Đình. Lạc Khiêm nói:

- Ngươi nói cô gái bị Đường Mặc bội tình bạc nghĩa sao?

- Bội tình bạc nghĩa?

Tô Chuyết nghi ngờ nói.

Lạc Khiêm nói:

- Ừm! Mặc dù không có chứng cứ chứng minh là nàng chết bởi vì Đường Mặc, thế nhưng ta vẫn luôn cho rằng, chắc chắn là Đường Mặc phụ lòng nàng!

Tô Chuyết nói:

- Đến cùng là chuyện gì?

Lạc Khiêm nói:

- Cô gái đó gọi là Uyển Nương, là biểu muội Trần Đình, hai người cũng coi như thanh mai trúc mã. Ai biết mấy năm trước Đường Mặc vào phủ Thành Đô, về sau quen biết Trần Đình. Uyển Nương lại di tình biệt luyến (yêu người khác), cấu kết với Đường Mặc. Ai biết tiệc vui chóng tàn, chỉ hơn một tháng trước, Uyển Nương đột nhiên chết trong Giám Tâm Am ngoài thành. Hiện tại xem ra, nhất định là Đường Mặc dự định cưới vị phu nhân hiện tại, đương nhiên là muốn bỏ rơi Uyển Nương rồi! Đêm nay nghe nói vị đó có chút địa vị, hừ, ta thấy kết cục chưa chắc sẽ tốt hơn bao nhiêu!

Tô Chuyết trừng mắt nhìn Lạc Khiêm, trong lòng Lạc Khiêm hồi hộp nhảy một cái, thầm nghĩ: Ánh mắt thật sắc bén! Tô Chuyết thở dài, hỏi:

- Lạc bộ đầu, cô nương Uyển Nương kia chết như thế nào?

Lạc Khiêm đáp:

- Là ni cô của Giám Tâm Am phát hiện thi thể, lúc ta chạy tới, thi thể Uyển Nương đã treo trên đại thụ trong sân, là treo cổ chết. Ngỗ tác đã kiểm tra, ngoại trừ vết dây hằn trên cổ thi thể, cũng không có vết thương khác. Bởi vậy kết luận là nàng treo cổ tự tử bỏ mình. Thế nhưng ta lại phát hiện, vết dây hằn trên cổ nàng vốn được hình thành sau khi chết. Hơn nữa sắc mặt Uyển Nương như thường, không có hiện tượng sắc mặt tím xanh nghẹt thở khi treo cổ chết. Là sau khi chết bị người treo lên, ngụy trang thành treo cổ tự vẫn!

Tô Chuyết biến sắc, nói:

- Tử trạng xác thực có chút kỳ quái! Bắt được hung thủ chưa?

Lạc Khiêm lắc đầu, nói:

- Thời điểm ta chạy tới hiện trường, người đã chết một đêm rồi. Không còn chút manh mối nào, bắt được hung thủ nói nghe thì dễ? Bất quá, từ đầu đến cuối ta luôn cảm thấy việc đó là do Đường Mặc làm ra! Chỉ có hắn có động cơ giết người!

Tô Chuyết nghi ngờ nói:

- Thế nhưng mà, ta nghe Sử Càn Khôn nói, Đường Mặc tuyệt đối không thể giết người được!

Lạc Khiêm thở dài, nói:

- Không sai! Vào đêm hôm Uyển Nương chết, Đường Mặc đang uống rượu chúc mừng cùng Tào phủ doãn và Hà Tướng quân ở Xuân Thủy lầu mà Đường Mặc mới mở, tình cảnh rất lớn, có mấy chục người có thể làm chứng. Nguyên nhân cũng chính là đây, ta vẫn không có cách nào tóm được Đường Mặc!

Tô Chuyết kỳ quái nói:

- Ta nghe nói Giám Tâm Am là một am ni cô rất nhỏ ngoài thành, hương hỏa không vượng. Vì sao Uyển Nương lại đến nơi đấy? Nếu như là bị giết, vì sao hung thủ lại treo thi thể trên đại thụ ở Giám Tâm Am chứ?

Hiển nhiên Lạc Khiêm cũng khó có thể giải đáp những vấn đề này, đành phải lắc đầu. Tô Chuyết chợt ngẩng đầu lên nói:

- Lạc bộ đầu, có thể cho mượn một con ngựa được không. Ta muốn đến Giám Tâm Am quan sát xem!

Lạc Khiêm đáp:

- Ngựa có sẵn ngay ở ngoài cửa, để ta đi cùng ngươi!

Tô Chuyết lắc đầu, nói:

- Ngươi vừa nói Xuân Thủy lâu là Đường Mặc mở đúng không? Ngày mai Đường Mặc muốn thiết yến ở Xuân Thủy lâu, trong thành phàm là nhân vật có quyền thế sẽ trình diện toàn bộ. Ta khuyên ngươi nên sớm dẫn người đến đó bố trí đi!

Lạc Khiêm có chút hiểu được, nói:

- Ngươi nói là ngày mai Xuân Thủy lâu sẽ xảy ra đại sự!

Tô Chuyết lắc đầu:

- Ta không biết! Thế nhưng ta có một cảm giác bất an. Nếu như ba mươi mấy người xuất hiện ở Đường phủ hôm nay thật sự là đầu lĩnh ba mươi sáu động phủ, như vậy bọn chúng tuyệt đối không phải đơn giản là ghé qua uống rượu mừng đâu! Quần ma tụ hội, tất có âm mưu. Hôm nay bọn chúng lại đột ngột biến mất, không thể không phòng!

Crypto.com Exchange

Hồi (1-503)


<