Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Giang hồ tham án truyền kỳ - Hồi 299

Giang hồ tham án truyền kỳ
Trọn bộ 503 hồi
Hồi 299: Ngày Đại Hỉ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-503)

Đoạn Lệ Hoa giật nảy mình, căn bản không biết chuyện gì xảy ra. Nàng đưa tay đỡ Tô Chuyết, phát hiện toàn thân y nóng bừng, hơn nữa chỗ da tay chạm vào giống như bị kim châm, bỗng chốc bàn tay nàng bị bắn ra. Nàng thất kinh, hô:

- Tô tiên sinh, Tô tiên sinh, Tô Chuyết...

Nhưng mà Tô Chuyết chỉ phát ra vài tiếng kêu rên thống khổ, không hề đáp lại lời kêu gọi của nàng. Đoạn Lệ Hoa không biết làm sao, vội la lên:

- Tô tiên sinh, thế nào rồi? Tiểu nữ đi mời đại phu!

Đang muốn quay người, đột nhiên Tô Chuyết duỗi ra một tay bắt được cổ tay Đoạn Lệ Hoa. Đoạn Lệ Hoa lấy làm kinh hãi, quay đầu nhìn lại. Tô Chuyết cố nén thống khổ, khóe miệng nặn ra mấy chữ:

- Ta... Trúng độc... Mời đại phu... Cũng vô dụng...

- Trúng độc? Tiên sinh thế nào trúng độc?

Đoạn Lệ Hoa vội nói.

- Tiểu nữ nên làm gì?

Tô Chuyết lắc đầu, nói:

- Không... Không cần lo lắng... Ta từng luyện... Lục Đạo Luân Hồi... Địa Ngục cũng đi qua... Còn sợ chút độc ấy sao...

Y miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nhưng mà Đoạn Lệ Hoa thấy so với khóc còn khó coi hơn.

Trên mặt Tô Chuyết có dán mặt nạ da người, không nhìn ra biểu lộ, chỉ có thể nhìn thấy hai mắt đỏ máu một mảng, gần như sắp chảy ra máu mắt vậy. Nước mắt Đoạn Lệ Hoa chảy xuống tí tách, nàng không làm được gì cả, chỉ có thể nhìn Tô Chuyết thống khổ, trong lúc nhất thời tim như bị đao cắt. Tô Chuyết cố nén đau đớn như vạn đao róc thịt, ngồi dậy xếp bằng, hai lòng bàn tay đối diện nhau, thầm vận huyền công.

Chỉ một lúc sau, trong đan điền Tô Chuyết dâng lên một luồng khí lạnh, trong chớp mắt chảy khắp toàn thân. Bàn tay Đoạn Lệ Hoa dán trên thân Tô Chuyết, đột nhiên cảm thấy lạnh buốt thấu xương. Nàng thầm nghĩ: Đây chẳng lẽ chính là Địa Ngục Đạo gì đó sao? Thế nhưng nếu cứ lạnh thêm nữa, chẳng phải là sẽ đông cứng rồi ư?

Lại nhìn con mắt Tô Chuyết, vẫn đỏ như máu, nhưng trấn định hơn rất nhiều, xem ra biện pháp này đích xác hữu hiệu. Cũng không biết trải qua bao lâu, Tô Chuyết chậm rãi thu công, đầu lông mày chảy xuống mồ hôi, rõ ràng đã đông kết thành giọt nước đá. Đoạn Lệ Hoa cho rằng Tô Chuyết đã thanh lọc hết độc tố trong cơ thể, đang muốn reo hò. Đột nhiên Tô Chuyết hơi mở miệng, mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi, nôn hết lên người Đoạn Lệ Hoa.

Tô Chuyết nôn ra ngụm máu, bạch nhãn mở ra, liền gục ngã bất tỉnh nhân sự. Đoạn Lệ Hoa vừa gấp vừa sợ, trong lòng dâng lên một nỗi dự cảm không rõ. Nàng đưa tay thăm dò hơi thở Tô Chuyết, chỉ cảm thấy càng lúc càng yếu ớt, gần như đã cảm giác không thấy. Lúc này Tô Chuyết đã hoàn toàn không có sinh cơ, chỉ còn một bàn tay nắm thật chặt bàn tay Đoạn Lệ Hoa.

Đoạn Lệ Hoa không nhịn được nước mắt chảy ròng, thần phật khắp trời mà có thể nghĩ tới cũng cầu xin toàn bộ. Cuối cùng đột nhiên nghĩ đến một người, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn, không chịu nói ra danh tự, chỉ là lẩm bẩm nói:

- Đến cùng là đang ở đâu... Có biết là Tô Chuyết sắp chết rồi không...

Nói xong, dường như nàng càng thêm thương tâm, ôm Tô Chuyết nhẹ giọng khóc thút thít. Cũng không biết khóc bao lâu, chỉ cảm thấy bên ngoài trời tối lại sáng, dĩ nhiên đã là sáng ngày thứ hai. Đoạn Lệ Hoa chợt cảm giác người trong ngực hơi hơi giật giật. Nàng lấy làm kinh hãi, vội vàng mở mắt nhìn, chỉ thấy đầu Tô Chuyết hình như hơi di chuyển.

Nàng sợ mình đang gặp ảo giác, nhẹ giọng kêu:

- Tô tiên sinh, Tô tiên sinh...

Gọi đến bốn năm tiếng, ngay lúc trái tim Đoạn Lệ Hoa lại sắp chìm vào đáy cốc, Tô Chuyết đột nhiên nhỏ giọng nói:

- Nghe được rồi...

Tiếng nói mặc dù yếu ớt, nhưng Đoạn Lệ Hoa nghe được rõ ràng. Nàng vui đến phát khóc, mắng:

- Tiên sinh nghe được còn không trả lời, hại tiểu nữ lo lắng!

Tô Chuyết khó khăn mở mắt ra, trông thấy bộ dáng lê hoa đái vũ (nước mắt như mưa) của Đoạn Lệ Hoa, nhịn cười không được, nói khẽ:

- Còn chưa dẫn cô đi đại náo hôn lễ, ta cứ thế mà chết đi chẳng phải là không đáng giá!

Đoạn Lệ Hoa nín khóc mỉm cười, mắng:

- Tiên sinh còn có tâm tư nói đùa, xem ra đúng là không sao!

Tô Chuyết miễn cưỡng ngồi dậy, nói khẽ:

- Cho dù có chuyện cũng phải qua hôm nay lại nói! Thân thể ta khó chịu, còn cần cô vất vả đi một chuyến. Trong bao quần áo có bạc, cô cầm mua cho ta một bộ áo lụa lỗng lẫy. Để ta viết một tờ đơn thuốc, cô đi hốt thuốc cho ta...

Y chưa nói hết hai câu, liền kịch liệt ho khan vài tiếng. Miễn cưỡng nói hết lời, rồi ngồi vào trước bàn, viết xong một toa thuốc.

Lúc trước y đi theo Quỷ Ẩn cũng học qua một ít thuật kỳ hoàng (trung y) đơn giản, nhưng không tinh thông. Trên đơn thuốc chỉ viết một số thảo dược giải độc thanh nhiệt thông thường, đến đâu cũng mua được. Đoạn Lệ Hoa cầm phương thuốc và ngân lượng vội vàng đi ra ngoài.

Tô Chuyết nhìn xem nàng quay người đóng cửa phòng lại, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi. Y đè bộ ngực thở dốc một hồi, lẩm bẩm nói:

- Độc thật lợi hại...

Thì ra là bên trong Địa Ngục Đạo có một phương pháp vận chuyển nội kình, nghịch hành chân khí, khiến dương khí tiêu hết, thậm chí khí huyết cũng ngừng chảy. Tô Chuyết biết trong cơ thể mình, kịch độc lưu chuyển theo huyết dịch đã xâm nhập ngũ tạng lục phủ. Bởi vậy y thầm vận nội công cả đêm, đem sinh cơ nội liễm, thông qua biện pháp này rút ra từng chút một kịch độc bên trong tạng phủ. Đến sáng sớm, y đích xác cũng cảm thấy hiệu quả. Thể nội cũng không tiếp tục thống khổ giống như hôm qua, dường như chất độc đã trừ khử hơn phân nửa.

Nhưng khiến Tô Chuyết không nghĩ tới chính là, kịch độc căn bản không tống ra ngoài thân thể, chỉ đang nằm ngủ đông trong kinh mạch mà thôi. Lợi hại hơn là, loại kịch độc này có lẽ không chỉ một loại, hơn nữa tính chất không giống nhau, rắc rối khó giải, sinh sôi không ngừng.

Tới lúc này, rốt cục Tô Chuyết ý thức được, nếu như không có giải dược, xem ra khó mà bức độc ra được. Mà y bảo Đoạn Lệ Hoa đi mua thuốc, xem ra cũng chỉ là có còn hơn không. Y thở dài, nhớ tới hôm nay chính là ngày cưới của Vệ Tú, trái tim lại quặn đau.

Tô Chuyết lần nữa ngồi xếp bằng trên giường, vận chuyển nội kình, gắng hết sức áp chế mấy loại kịch độc trong cơ thể, tận lực khiến nó không phát tác được, thậm chí lúc phát tác cũng giảm bớt thống khổ. Cũng không biết trải qua bao lâu, lúc y lại mở mắt ra bên ngoài đã rực rỡ đèn hoa. Đoạn Lệ Hoa sớm đã trở lại trong phòng, sắc xong chén thuốc trên bàn, cũng hâm nóng mấy lần.

Y cười cười với Đoạn Lệ Hoa, nói:

- Yên tâm, ta không chết được!

Đoạn Lệ Hoa đột nhiên thở dài, nói khẽ:

- Kỳ thật tiểu nữ biết là tiên sinh sợ tiểu nữ lo lắng nên mới nói vậy. Tiểu nữ cũng đoán được sở dĩ tiên sinh cực lực áp chế kịch độc phát tác, chính là vì chuyện đêm nay. Tiên sinh nhất định không muốn để vị Tú cô nương kia gả cho người khác! Người trong lòng tiên sinh kỳ thật là cô gái may mắn nhất trên đời...

Tô Chuyết không nghĩ rằng nàng thông minh nhanh trí như thế, thế mà đoán được toàn bộ tâm tư của mình. Y cười ngượng ngùng, nhìn trái phải mà nói:

- Hiện tại mấy giờ rồi?

Đoạn Lệ Hoa thở dài, đáp:

- Yên tâm, hiện tại vừa mới giờ Thân khắc ba, nhất định có thể đến kịp. Tiểu nữ đã dặn tiểu nhị gọi một chiếc xe ngựa, tiên sinh nhanh thay quần áo đi!

Trong lòng Tô Chuyết nóng lên, có chút cảm động, cầm áo khoác mới khoác ở phía ngoài. Đoạn Lệ Hoa đưa khăn mặt cho Tô Chuyết lau mặt, tức thì tinh thần chấn động, cuối cùng khôi phục chút thần thái. Hai người sóng vai ra ngoài, trèo lên xe ngựa, nói nơi đến cho phu xe.

Một tiếng roi ngựa giòn vang, xe ngựa xuyên qua từng con đường tưng bừng nhộn nhịp, chạy về phía con đường lớn nhất phồn hoa nhất trong thành. Ở đầu cuối ngã tư đường, bên trong một tòa phủ đệ rộng rãi, đang ăn mừng ngút trời. Cửa chính người đến khách đi. Ba người đón khách cũng chào hỏi không đủ, quà mừng từng gánh từng gánh xách vào trong phủ. Người người tươi cười rạng rỡ, chúc mừng đại hỉ!

*****

Tô Chuyết ngồi trong xe, hai mắt khép hờ không nói một lời. Trong xe không nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, chỉ có thể nghe được tiếng ồn ào càng lúc càng vang. Đợi khi xe ngựa dừng hẳn, cửa xe mở rộng. Tô Chuyết đột nhiên cười rạng rỡ, "Ha ha" vài tiếng, chui ra cửa xe. Đoạn Lệ Hoa suýt nữa ngẩn ngơ, dường như người này quả thật chính là phú thương Ngưu Đức Quý vậy.

"Ngưu Đức Quý" ngẩng đầu nhìn hai chữ to "Đường Phủ", quay người đỡ Đoạn Lệ Hoa xuống xe ngựa. Trước khi ra cửa Đoạn Lệ Hoa đã rửa mặt trang điểm một phen, thay đổi một bộ quần áo hoa lệ. Nàng vừa xuất hiện liền dẫn tới chú ý của đám người qua lại. Nhất là cánh đàn ông, con mắt hầu như không thể rời bỏ thân thể Đoạn Lệ Hoa. Mà Đoạn Lệ Hoa lại không quan tâm đến những ánh mắt đó, một lòng chỉ trên thân Tô Chuyết. Nhìn xem vẻ tươi cười của Ngưu Đức Quý trước mắt, chỗ nào có thể tưởng tượng hôm qua y còn trúng kịch độc, tính mạng nguy kịch chứ?

Đoạn Lệ Hoa không khỏi khẽ thở dài một hơi. Ai ngờ thần sắc chăm chú nhíu mày cùa nàng còn tăng thêm vài phen phong vận, để đàn ông chung quanh lại một lần ái mộ.

Người ở chung quanh còn đang nhỏ giọng bàn luận, Đoạn Lệ Hoa đã khoác cánh tay Tô Chuyết, cùng bước lên bậc thang. Một quản gia ở cửa đón khách nửa ngày đã hoa mắt, híp mắt nhìn Tô Chuyết vài lần, quả thực không nhận ra y. Quản gia cẩn thận hỏi:

- Vị lão gia này, không biết cao tính đại danh?

Tô Chuyết cười "Ha ha" một tiếng, nói:

- Thật sự là mắt chó coi thường người khác, ngay cả ta mà cũng không nhận ra! Thôi thôi thôi, để ta nói cao tính đại danh một lần cho ngươi, ngươi phải nghe cho kỹ! Đại gia ta cao tính là Ngưu, đại danh là Đức Quý, nhớ kỹ chưa?

Quản gia không nhận ra mặt mũi Ngưu Đức Quý, nhưng lại biết đến cái tên này. Nghe xong vội vàng lớn tiếng nói:

- À há, hóa ra là Ngưu lão bản! Tiểu nhân thật là đáng chết, thế mà không thấy rõ Ngưu lão bản!

Người ngoài nghe được cái tên này đều thầm nghĩ: Thì ra là lão, trách không được... Càng có người bóp cổ tay thở dài: Đã sớm nghe nói Ngưu Đức Quý tham tài háo sắc, người già nhưng tâm không già, bốn mươi năm mươi tuổi rồi mà còn tìm tiểu cô nương mười mấy tuổi. Mà cô nương này lại thiên tư quốc sắc, đúng là hoa tươi cắm trên bãi phân trâu, phung phí của trời mà!

Tiếng nghị luận tiến vào trong lỗ tai Đoạn Lệ Hoa, để nàng vừa bực mình vừa buồn cười. Quản gia trông thấy một cô nương thanh lệ như thế, nhịn không được nói:

- Sao Ngưu lão bản không dẫn theo phu nhân đến đây? Vị này là...

Tô Chuyết cười to "Ha ha", đột nhiên vươn cánh tay ôm bả vai Đoạn Lệ Hoa, toàn bộ cơ thể mập mạp gần như dán sát trên người nàng. Tô Chuyết nói:

- Vậy mà cũng không hiểu hả, đúng là một tên nô tài! Đại lão bà đương nhiên là để giữ nhà. Còn ra ngoài gặp người đương nhiên phải dẫn tiểu lão bà đi rồi! Ha ha ha...

Người ngoài thấy chỉ cảm giác buồn nôn, nhưng Đoạn Lệ Hoa lại bắt đầu lo lắng. Người khác chỉ thấy "Ngưu Đức Quý" ôm nàng vào lòng, Đoạn Lệ Hoa lại biết Tô Chuyết đang mượn bờ vai của nàng, nỗ lực chèo chống thân thể của y. Nàng trông thấy mồ hôi lạnh không dễ phát giác trên thái dương Tô Chuyết, trong lòng càng thêm lo lắng. Nhưng đã chạy tới nơi này, diễn trò nhất định phải làm tiếp. Đoạn Lệ Hoa nhẹ nhàng đánh tay vào bộ ngực Tô Chuyết, quyến rũ nói:

- Lão gia, ngài thật là xấu!

Khi nàng ở thanh lâu thường thấy kiểu liếc mắt đưa tình này, nên diễn trò cũng rất thật, ngay cả Tô Chuyết cũng không nhịn được lén nháy mắt tỏ vẻ khích lệ. Quản gia híp mắt nhỏ, cười nói:

- Ngưu lão bản cao kiến! Lão bản ngài thật có phúc khí! Mau mau mời vào!

Tô Chuyết cười "Ha ha", theo Đoạn Lệ Hoa dìu đi chậm rãi bước vào cửa chính Đường phủ. Quản gia đợi hai người đi xa, đột nhiên "Phi" một tiếng, nhỏ giọng mắng:

- Đúng là cái thằng nhà quê! Bất quá tiểu nương bì kia ngược lại đúng là trắng trẻo như tuyết, đáng tiếc đáng tiếc...

Đang cảm thán thì lại có khách đến, hắn mới không kêu đáng tiếc nữa.

Tô Chuyết và Đoạn Lệ Hoa đi theo một gã sai vặt, di chuyển trong phủ nửa ngày. Đoạn Lệ Hoa nhỏ giọng thầm thì nói:

- Phủ đệ người ta thật là khí phái!

Tô Chuyết thoáng khỏe hơn chút, rút cánh tay về, nhỏ giọng nói:

- Nghe nói gã công tử Đường phủ này là nhân vật có mặt mũi trong phủ Thành Đô!

Đoạn Lệ Hoa cười nói:

- Xem ra ánh mắt của vị Tú cô nương kia cũng không nhỏ!

Tô Chuyết cười lạnh hai tiếng, không nói gì. Đoạn Lệ Hoa hỏi tên sai vặt kia:

- Nè, chủ nhân nhà ngươi tên gọi là gì?

Gã sai vặt quay đầu, lạ lùng liếc nhìn hai người, phảng phất như đang nhìn hai kẻ ngốc. Bất quá hắn vẫn thành thật đáp:

- Thiếu chủ nhà tiểu nhân họ Đường, tên có một chữ là Mặc!

- Đường Mặc...

Đoạn Lệ Hoa đọc cái tên này, lẩm bẩm:

- Danh tự thì cũng êm tai, nhưng không biết vóc người thế nào!

Gã sai vặt có chút không phục, nói:

- Công tử nhà tiểu nhân tuấn tú lịch sự, lại có tài học! Các người lại dám xem thường công tử ư?!

Tô Chuyết vội vàng cười bồi nói:

- Tiểu ca hiểu lầm, chúng ta làm sao dám xem thường Đường công tử chứ!

Người kia hừ một tiếng, đi vào một căn phòng khách, nói:

- Ngài gọi là Ngưu Đức Quý đúng không? Kìa, vị trí của ngài ở đó!

Nói xong dùng ta chỉ một cái, cũng không đợi Tô Chuyết thấy rõ, quay đầu bước đi.

Tô Chuyết khẽ cười khổ, nói với Đoạn Lệ Hoa:

- Ai giống như cô, vào của nhà người ta còn mắng chủ nhân. Lần này xong rồi, chúng ta đừng hòng được chiêu đãi như khách nhân khác.

Đoạn Lệ Hoa cười nói:

- Sợ cái gì, vả lại chúng ta cũng không phải đến uống rượu mừng.

Tô Chuyết lắc đầu cười khổ. Trong khách sảnh đã có rất nhiều người, không ít người ngồi ở vị trí của mình bắt đầu uống rượu. Càng nhiều người tốp năm tốp ba, tập hợp một chỗ tán gẫu. Đoạn Lệ Hoa nhìn xem chỗ ngồi ở vào nơi hẻo lánh, nói:

- Xem ra Ngưu lão bản ngài còn không phải là khách quý của Đường công tử! Rõ ràng sắp xếp ngài ngồi ở góc xó như thế!

Tô Chuyết không thèm để ý chút nào, ngồi xuống ghế rồi nói:

- Cũng vừa vặn, ngồi ở chỗ này không hề thu hút!

Đoạn Lệ Hoa ngồi sát bên y, dò xét bốn phía. Đúng lúc này, mọi người nghe cửa phòng khách có người hô:

- Thành Đô phủ doãn Tào đại nhân, Tổng đốc Hà Tướng quân đến!

Tiếng la vừa dứt, hai người sóng vai đi vào cửa, một người là lão giả nhỏ gầy, một người khác là hán tử mập mạp. Hai người không mặc quan phục, chỉ mặc thường phục, cười hì hì bước vào phòng khách.

Đám người trong khách sảnh ồn ào đứng dậy đón chào, một công tử trẻ tuổi mặc bộ đồ đỏ bước nhanh lên trước, chắp tay hành lễ nói:

- Tào đại nhân, Hà Tướng quân đại giá quang lâm, thật là khiến Đường mỗ cảm thấy như rồng đến nhà tôm!

Lảo giả nhỏ gầy cười nói:

- Đại hôn của Đường công tử, nếu như chúng ta không đến thì còn ra thể thống gì!

Nói xong cùng Hà Tướng quân nhìn nhau cười to.

Công tử trẻ tuổi vội vàng mời hai người lên ghế đầu. Đoạn Lệ Hoa nhìn xa xa, cười nói:

- Tô tiên sinh, vị Đường công tử kia thoạt nhìn đích xác đẹp trai hơn ngài nhiều lắm! Hơn nữa người ta lại trẻ tuổi, có gia nghiệp lớn như thế, còn quen biết với phủ doãn, tướng quân nữa. Thanh niên như vậy có cô gái nào không muốn gả chứ?

Tô Chuyết không để ý tới lời châm chọc của nàng, nhìn chằm chằm Đường Mặc. Gã Đường Mặc này đích xác xem như tuấn tú lịch sự, mày kiếm mắt sáng, thân cao tám thước. Thêm nữa lúc hắn giơ tay nhấc chân đều có một luồng khí tức nho nhã, để cho người ta không khỏi sinh lòng hảo cảm.

Nhưng mà, chính là một thanh niên hoàn mỹ như vậy ở trong mắt Tô Chuyết, lại có một tia tà khí như có như không lộ ra, làm toàn thân y không được tự nhiên. Đang khi kỳ quái, đột nhiên bên tai nghe thấy một tiếng hô quát.

Những người khác trong khách sảnh đang nhiệt liệt cười nói, cũng không chú ý đến thanh âm đó. Tô Chuyết lại nghe được rõ ràng, hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn, hóa ra trên vách tường sau lưng mình vừa vặn có một ô cửa gỗ, thông đến phòng khách sát vách. Trong căn phòng khách kia đang có chừng ba mươi hán tử thô hào, la lối om sòm, nâng ly cạn chén.

Tô Chuyết cười cười, thầm nghĩ: Thì ra nhân vật giang hồ toàn ở sát vách, còn ở đây chiêu đãi một số quan lại quyền quý, ngược lại cũng thông minh. Y vừa muốn quay đầu, chợt con mắt thoáng thấy một đại hán bưng bát rượu. Trên ngón tay cái của tay phải người này đeo một chiếc nhẫn vàng lớn, sáng loáng rực rỡ dưới ánh nến. Mà bên trên chiếc nhẫn kia lại có một hình xương sọ nhỏ máu quỷ dị.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-503)


<