Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Giang hồ tham án truyền kỳ - Hồi 293

Giang hồ tham án truyền kỳ
Trọn bộ 503 hồi
Hồi 293: Quái Sự Liên Tục
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-503)

Lúc Tô Chuyết mở mắt ra lần nữa, ngoài trời tuyết đã ngừng. Một đêm gió tuyết, trên mặt đất tích tụ một lớp áo bạc mỏng manh. Ánh nắng chiếu rọi sáng chói làm người trong miếu không mở mắt nổi. Tô Chuyết híp mắt, thích ứng một hồi rồi mới nhìn rõ ràng chung quanh.

Nhưng mà y bỗng nhiên cảm thấy hết sức xấu hổ, thân thể cũng không nhúc nhích. Nguyên lai Đoạn Lệ Hoa còn chưa tỉnh, bây giờ đang dán trên người mình không chút kiêng kỵ, hai cánh tay ôm cổ Tô Chuyết, hai chân cũng quấn lấy thân eo, chỉ sợ nàng còn cho rằng mình đang ôm gối đầu!

Cánh tay Tô Chuyết hơi tê, không tự giác giật giật. Đoạn Lệ Hoa lập tức giật mình tỉnh lại, chợt cảm thấy tình cảnh xấu hổ, gương mặt xinh đẹp cũng đỏ bừng lên. Nàng vội ôm áo lông, che ngực ngồi dậy. Tô Chuyết cũng thuận thế ngồi xuống, cầm quần áo đã hong khô đưa cho nàng, nói:

- Quần áo khô rồi nhanh mặc vào!

Đoạn Lệ Hoa tiếp nhận quần áo, lớn tiếng nói:

- Tiên sinh xoay người sang chỗ khác!

Tô Chuyết thầm nghĩ: Hôm qua nên nhìn hay không nên nhìn cũng đã nhìn rồi, còn phải quay người chẳng phải là vẽ vời thêm chuyện. Bất quá lời này đương nhiên sẽ không nói ra miệng, y đưa lưng về phía Đoạn Lệ Hoa, lấy ra hai miếng bánh nướng từ trong bao quần áo. Đợi thiếu nữ mặc quần áo tử tế, Tô Chuyết đưa bánh nướng cho nàng, nói:

- Ăn tạm chút lương khô đi!

Đoạn Lệ Hoa rất cao hứng, tiếp nhận bánh nướng, lớn tiếng nói:

- Được!

Cắn một miếng lớn, vừa ăn vừa nói lầm bầm:

- Mặc dù là lương khô, nhưng ăn ngon hơn sơn trân hải vị của Thúy Hồng Lâu nhiều!

Tô Chuyết mỉm cười, cũng không nói chuyện. Hai người ngầm hiểu lẫn nhau, không hề đề cập tới sự tình đêm qua. Rất nhanh ăn xong bánh nướng, Tô Chuyết dọn dẹp bao phục, cõng trên vai, nói:

- Đoàn cô nương, thân nhân của cô ở nơi nào? Ta đưa cô đi!

Dường như Đoạn Lệ Hoa sớm đoán được y sẽ làm vậy, vội la lên:

- Tô tiên sinh, tối hôm qua không phải chúng ta đã nói rồi sao? Tiểu nữ theo tiên sinh đi gặp gã họ Đường kia!

Tô Chuyết cười nói:

- Đúng là lời nói của con nít, đường ta đi còn rất xa. Lại nói, ta cũng không phải đi chơi. Thế nên để ta đưa cô về nhà đi!

Hai con ngươi Đoạn Lệ Hoa chớp động, muốn nói điều gì lại không nói ra miệng được. Tô Chuyết nhìn xem ánh mắt của nàng, trái tim cũng sắp tan rồi. Nhưng cả y cũng không biết con đường phía trước có bao nhiêu khó khăn trắc trở, tự nhiên không dám dẫn theo một thiếu nữ lên đường, bởi vậy hạ lòng sắt đá không nhìn tới nàng. Rốt cuộc Đoạn Lệ Hoa cũng biết Tô Chuyết mười phần kiên quyết, thở dài, nói:

- Tiểu nữ đã không còn thân nhân... Tô tiên sinh, tiên sinh không cần đưa tiểu nữ đâu, tiểu nữ tự đi thôi... Đa tạ tiên sinh tối hôm qua cứu giúp...

Nói xong bái một, cúi đầu bước ra ngoài cửa miếu.

Tô Chuyết quay người nhìn xem bóng lưng cô độc của thiếu nữ đi xa, trong lòng mềm nhũn. Đoạn Lệ Hoa vội vàng trốn đi, trên thân cũng không mặc áo bông, có vẻ hơi đơn bạc. Đi ra ngoài nhà, gió lạnh thổi qua, run lập cập. Nàng bước mấy bước, chân đạp trên mặt tuyết, loẹt xoẹt loẹt xoẹt. Cuối cùng Tô Chuyết thở dài, hô:

- Đoàn cô nương, ta dẫn cô theo là được!

Đoạn Lệ Hoa nghe thấy lời này, lập tức dừng bước chân, quay người hưng phấn nói:

- Thật ư?!

Trông thấy Tô Chuyết gật đầu thì cao hứng nhảy dựng lên. Nàng reo hò một lúc, chạy tới dắt cánh tay Tô Chuyết, nói:

- Đi nhanh đi! Coi chừng không kịp dự hôn lễ của người trong lòng tiên sinh!

Tô Chuyết lắc đầu cười khổ, mặc cho nàng dắt đi. Đoạn Lệ Hoa cười cười nói nói, cũng mặc kệ Tô Chuyết có đáp hay không, trên đường đi líu ríu không ngừng. Hai người dọc theo con đường nhỏ bị tuyết bao trùm, đi về phía Tây Nam.

Mặt trời nhô lên trên cao, thoáng ấm áp chút, tuyết đọng cũng bắt đầu hòa tan. Tô Chuyết lấy ra một tấm bản đồ, nhìn một hồi, nói:

- Phía trước không xa có một thị trấn, chúng ta đến đó ăn chút gì đi! Thuận tiện thuê một con lừa đực, qua thị trấn cũng sắp lên núi rồi.

Đoạn Lệ Hoa hài lòng thỏa dạ, cái gì cũng đáp được. Hai người lại đi về phía trước một đoạn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gào khóc. Nhìn từ xa, dưới cây đại thụ phía trước có một vị phụ nhân đang ngồi, vừa lau nước mắt, vừa kêu khóc:

- Con ơi con đi đâu rồi... Mau trở về đi...

Khóc lóc hết sức đau lòng.

Tô Chuyết nhíu mày, nhưng không nhìn phụ nhân kia, nhanh chân bước lên phía trước. Đoạn Lệ Hoa nghe bà ta khóc lóc thương tâm thì không đành lòng, giữ chặt Tô Chuyết nói:

- Tô tiên sinh, tiên sinh xem vị thẩm thẩm kia khóc rất thương tâm, nhất định là đụng phải việc gì khó, chúng ta đến giúp bà ta một chút đi!

Tô Chuyết đáp:

- Chúng ta chớ nên xen vào chuyện bao đồng thì hơn, Bằng không chỉ sợ rước họa vào thân!

Đoạn Lệ Hoa rất xem thường, hừ một tiếng, nói:

- Tô tiên sinh, đêm qua không phải là tiên sinh cũng xen vào việc người khác cứu được tiểu nữ một mạng sao? Hôm nay thế nào lại không thể giúp bà ta chứ?

Tô Chuyết thấy dáng vẻ hai tay chống nạnh thở phì phò của nàng, cũng rất có vài phần phong phạm hiệp nữ. Tô Chuyết cảm thấy không lay chuyển được nàng, đành phải gật đầu. Đoạn Lệ Hoa đổi giận thành vui, bước lên trước, hỏi:

- Thẩm thẩm, bà gặp phải chuyện gì thương tâm sao? Nói ra, không chừng chúng ta có thể giúp bà đấy!

Phụ nhân kia khóc ròng nói:

- Đứa bé nhà ta mất tích rồi...

Đoạn Lệ Hoa cũng sốt ruột theo nói:

- Vậy nó mất tích ở đâu? Mất khi nào?

Phụ nhân nức nở đáp:

- Ta cũng không biết nó mất tích như thế nào. Buổi sáng hôm nay ta tìm tới đây, thì phát hiện một chiếc giày của nó...

Nói xong đưa một chiếc giày vải bông cho Đoạn Lệ Hoa nhìn.

Đoạn Lệ Hoa quay đầu, nhìn xem Tô Chuyết xin giúp đỡ, nói:

- Tô tiên sinh...

Tô Chuyết thở dài, tiếp nhận chiếc giày nhỏ kia, nhìn ngắm rồi hỏi:

- Đại tẩu, nhà của bà là ở trên trấn phía trước à?

Phụ nhân gật đầu, đáp:

- Ngay ở góc đông thị trấn...

Tô Chuyết lại hỏi:

- Trong nhà còn có người nào không?

Phụ nhân đáp:

- Còn có cha nó, con trai lớn và vợ hắn. Tiên sinh, ngài hỏi thứ đó làm chi?

Tô Chuyết nói:

- Không có gì. Thằng bé nhà bà hết sức nghịch ngợm phải không?

Phụ nhân gật đầu, đáp:

- Đúng vậy đó! Lên cây bắt chim, xuống sông mò cá, đúng là không khiến người ta bớt lo! Lần này không biết đi đâu chơi đùa rồi, cũng đừng...

Vừa nói vừa bắt đầu khóc lên.

Tô Chuyết khuyên nhủ:

- Đại tẩu, bà đừng lo lắng, về nhà trước đi. Để ta đi tìm một chút cho bà, nói không chừng có thể tìm được!

Phụ nhân kia khóc lóc có chút mệt mỏi, gật đầu bò dậy, chậm rãi đi thẳng về phía trước, vừa đi vừa khóc không ra tiếng:

- Con của ta... Con của ta...

Đoạn Lệ Hoa thở dài, nói:

- Thật đáng thương! Đứa bé kia chạy đi đâu đây? Đêm qua trời đổ mưa rồi lại tuyết rơi. Tô tiên sinh, tiên sinh thật có thể tìm được sao?

Tô Chuyết khoát tay, đưa chiếc giày trẻ em cho nàng, nói:

- Lên trấn tìm một chỗ, vừa ăn cơm vừa nói.

Đoạn Lệ Hoa không kịp chờ đợi, lôi kéo Tô Chuyết bước nhanh lên đường. Hai người chạy vào thị trấn, chỉ thấy thị trấn này còn không nhỏ. Chính giữa thị trấn là một con đường lớn, hai bên có các loại cửa hàng. Nơi này mặc dù hẻo lánh nhưng cũng không ít cư dân. Hai người tìm một quán rượu duy nhất ngồi xuống, tùy tiện kêu chút đồ ăn.

Bởi vì thời tiết rét lạnh, trong tiệm có không ít người uống rượu đun nóng làm ấm người. Trên lò đang hâm mấy ấm, ừng ực ừng ực bốc lên mùi rượu. Trong tiệm bỗng nhiên có một thiếu nữ xinh đẹp bước vào, rất nhiều người dồn dập liếc nhìn. Đoạn Lệ Hoa không để bụng, hỏi vội:

- Tô tiên sinh, mau nói mau nói, có phát hiện gì không?

Tô Chuyết đáp:

- Ta cảm thấy thằng bé kia căn bản không bị lạc đường!

*****

Đoạn Lệ Hoa kỳ quái nói:

- Tô tiên sinh, làm sao tiên sinh biết đứa bé kia không bị lạc đường? Thẩm thẩm kia khóc lóc thương tâm như vậy, chẳng lẽ là giả hay sao? Còn có, vừa nãy tại sao tiên sinh hỏi có phải đứa bé kia rất nghịch ngợm hay không? Điều đó tiên sinh làm thế nào biết được?

Tô Chuyết tiếp nhận chiếc giày vải nhỏ từ trong tay nàng, đáp:

- Đáp án ngay trên chiếc giày này!

Vẻ mặt Đoạn Lệ Hoa mờ mịt, nói:

- Trên chiếc giày này có đáp án gì?

Tô Chuyết cười nói:

- Cô chỉ dùng mắt nhìn đương nhiên là không nhìn ra! Cô xem trên chiếc giày này có rất nhiều chỗ bị mài rách, còn có rất nhiều miếng vá.

Đoạn Lệ Hoa gật đầu, nói:

- Không sai, thì sao chứ?

Tô Chuyết nói:

- Thằng bé lớn như thế thì đang ở độ tuổi vươn người, mỗi năm một dáng, còn giày thì ít nhất một năm phải làm một đôi. Chiếc giày này còn chưa cũ mà đã rách nát như vậy đương nhiên nói rõ thằng nhóc này tương đối tinh nghịch, hết sức tốn giày.

Đoạn Lệ Hoa sững sờ, nói:

- Chỉ đơn giản vậy ư?

Tô Chuyết gật đầu cười đáp:

- Chỉ đơn giản vậy thôi!

- Vậy tại sao tiên sinh lại nói đứa bé đó không phải bị mất tích?

Tô Chuyết tiếp tục chỉ vào giày nói ra:

- Cô xem chiếc giày này, đế giày dính đầy bùn nước mà trên mũi giày lại sạch sẽ, điều này nói lên cái gì?

Đoạn Lệ Hoa vốn cho rằng đã nắm giữ bí quyết, ai biết bị Tô Chuyết hỏi như vậy thì lại có chút mờ mịt, hỏi:

- Nói lên cái gì?

Tô Chuyết nói:

- Nếu như là một đứa bé ham chơi chạy loạn khắp nơi, khiến cho đế giày dính đầy nước bùn, thì làm sao trước mũi giày lại không dính chút bùn nào?

Đoạn Lệ Hoa bừng tỉnh đại ngộ, nói:

- Ồ! Nếu nói như vậy, đứa bé đó vốn không phải là chạy loạn khắp nơi không cẩn thận đánh rớt chiếc giày! Mà là có người cầm giày cố tình dính bùn, làm xáo trộn tầm mắt của người khác!

Tô Chuyết cười nói:

- Thông minh! Kỳ thật không chỉ có thế. Từ sáng cho đến hiện tại, bên ngoài mới bắt đầu tan băng. Trước đó mặt đất hoặc là tuyết đọng, hoặc là đóng băng, đế giày căn bản sẽ không dính nước bùn. Chỉ có chạng vạng tối hôm qua, sau khi trời mưa nửa ngày, trên đất mới có thể tạo thành vũng bùn!

- Nói cách khác là tối hôm qua có người cầm chiếc giày này thấm bùn trên mặt đất, nói dối là đứa bé bị lạc!

Đoạn Lệ Hoa hưng phấn nói.

Tô Chuyết khen:

- Thật sự là một chút liền thông suốt! Trong số phụ nữ ta từng gặp, cô xem như là thông minh thứ hai!

Đoạn Lệ Hoa nở nụ cười, nói:

- Đều do Tô tiên sinh dạy tốt!

Tô Chuyết cười lắc đầu, nói:

- Kỳ thật lần đầu tiên ta nhìn thấy phụ nhân kia liền cảm giác có chút kỳ quái. Nếu như bị lạc mất con vì sao không đi tìm kiếm khắp nơi mà ngược lại ngồi ở bên đường gào khóc? Khi nhìn thấy chiếc giày này ta lại càng thêm kì quái. Nếu như đêm qua đứa bé đã không thấy tăm hơi, vì sao đến buổi trưa hôm nay mới đi tìm? Hơn nữa là ai muốn tạo ra dấu vết giả trên chiếc giày đây? Hắn có mục đích gì?

Đoạn Lệ Hoa nói tiếp:

- Cho nên tiên sinh mới hỏi bà ta trong nhà còn có người nào? Bởi vì chỉ có người trong nhà mới có thể dễ dàng lấy được chiếc giày này!

Tô Chuyết gật đầu cười nói:

- Không sai!

Đoạn Lệ Hoa có chút tức giận nói:

- Hừ! Thiệt thòi tiểu nữ còn quan tâm thẩm thẩm kia như vậy, nguyên lai bà ta đang gạt chúng ta!

Tô Chuyết lắc đầu nói:

- Bà ta khóc lóc không giống như là giả, có khả năng đứa bé thật không thấy. Bất quá, ta nghĩ có lẽ chúng ta có thể phát hiện thứ gì đó trong nhà bà ta!

Đoạn Lệ Hoa kỳ quái nói:

- Vậy sao tiên sinh không trực tiếp đến nhà bà ta? Hừ, để tiểu nữ đi thử xem!

Tô Chuyết vội vàng kéo nàng, nói:

- Ăn trước rồi nói!

Lúc này tiểu nhị cũng đã bưng đồ ăn lên. Đoạn Lệ Hoa liếc mắt nhìn, lại hô:

- Tiểu nhị, hâm một bầu rượu!

Tô Chuyết khẽ giật mình, hỏi:

- Vì sao muốn rượu?

Đoạn Lệ Hoa nói:

- Trời lạnh như vậy, Tô tiên sinh đương nhiên phải uống vài chén làm ấm thân thể rồi! Tiên sinh đi ra bên ngoài chẳng lẽ không có chút tiền ấy chứ?

Tô Chuyết cười khổ nói:

- Lúc ở Kim Lăng ta còn có năm trăm lạng bạc ròng.

Đoạn Lệ Hoa giật mình:

- Năm trăm lượng!

Tô Chuyết nói:

- Thế nhưng một bằng hữu của ta làm bộ khoái nói những thứ đó là tang vật, toàn bộ sung công. Cho nên thời điểm ta rời khỏi Kim Lăng lại trở thành người nghèo rớt mồng tơi!

Ánh mắt Đoạn Lệ Hoa đầy vẻ thương hại nhìn xem Tô Chuyết, trong miệng "Chậc chậc" vài tiếng,

Đột nhiên nàng rút ra một cây trâm ngọc cài đầu màu xanh từ trên tóc, đập lên trên bàn, nói:

- Bữa cơm này tính là tiểu nữ mời tiên sinh!

Tô Chuyết cười khổ hai tiếng, cúi đầu ăn cơm. Ai ngờ Đoạn Lệ Hoa bỗng nhiên rót hai chén rượu, bưng lên, nói ra:

- Tô tiên sinh, tiểu nữ kính tiên sinh một chén trước!

Nói xong hơi ngửa đầu, chẫm rãi trút xuống bụng một chén rượu nóng. Rượu vừa vào miệng, khuôn mặt nàng lập tức xoắn xuýt lại, dùng sức nuốt xuống, lại hé miệng không ngừng hút hơi lạnh, gương mặt cũng hiện lên hai vết ửng đỏ.

Tô Chuyết cười cười, thản nhiên nói:

- Không biết uống rượu cũng đừng uống nữa!

Nói xong bưng chén rượu lên, do dự một chút, dường như nghĩ đến điều gì, cuối cùng ngửa đầu uống cạn.

Đoạn Lệ Hoa quả nhiên không còn uống rượu, cúi đầu ăn cơm. Tô Chuyết lại như có điều suy nghĩ, một chén rồi một chén, một bình rượu nóng nhỏ chậm rãi cạn sạch. Hai người không nói gì, rất nhanh đồ ăn sắp hết. Đúng lúc này, trong quán ăn không lớn đột nhiên có người hô:

- Ối, tiền của ta đâu?

Một tiếng hô này lập tức dẫn tới sự chú ý của khách uống rượu trong tiệm. Tô Chuyết và Đoạn Lệ Hoa cũng quay đầu nhìn, hóa ra người kêu là chưởng quỹ của tiệm. Chưởng quỹ kia khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, đứng trong quầy, giọng hô mang theo tiếng khóc nức nở:

- Ai trộm tiền của ta rồi!

Tất cả mọi người tiến tới, Tô Chuyết cũng đứng dậy đi xem, bỗng nhiên Đoạn Lệ Hoa duỗi tay đè chặt tay y, nói:

- Tô tiên sinh, tiên sinh nói xem việc này có gian trá giống như đại thẩm vừa gặp hay không?

Tô Chuyết nhìn vẻ mặt cảnh giác của nàng, nhịn không được cười nói:

- Tiểu Y, ta sẽ dạy ngươi một đạo lý. Nếu như gặp phải một chuyện kỳ quái thì tốt nhất là đừng quản. Thế nhưng nếu như đồng thời gặp được hai chuyện kỳ quái thì không ngại tiến lên nhìn thử xem!

Đoạn Lệ Hoa phì cười một tiếng, nói:

- Đây là kiểu ngụy biện gì?

Vừa rồi Tô Chuyết đột nhiên gọi nàng bằng nhũ danh, lập tức kéo gần khoảng cách giữa hai người. Tô Chuyết cười nói:

- Đương nhiên là ta thích xen vào chuyện bao đồng, nhất là chuyện kỳ quái không quan hệ đến mình.

Nói xong đi ra phía trước, đưa đầu trông thấy một ô ngăn kéo trong quầy bị kéo ra, bên trong rỗng tuếch. Chắc hẳn đây chính là ngăn kéo tiền của chưỡng quỹ, không biết đã bị kẻ nào trộm hết tiền rồi.

Đoạn Lệ Hoa cũng tiến lên trước, Tô Chuyết bỗng nhiên nói:

- Tiểu Y, không phải là cô muốn đến nhà đại thẩm kia nhìn xem ư? Không bằng bây giờ cô đi hỏi thử xem có thể phát hiện manh mối gì hay không!

Đoạn Lệ Hoa không ngờ y quả thật đem chuyện trọng yếu này giao cho mình buông tay đi làm, hết sức hưng phấn, đáp ứng một tiếng liền rời khỏi cửa. Trong tiệm cơm, chưởng quỹ kia đã bắt đầu nhỏ giọng gào khóc. Đoán chừng hắn cũng chỉ buôn bán nhỏ, lần này mất tiền xem như tổn thương căn cơ.

Một khách uống rượu nói:

- Lão Hứa, trong tiệm này toàn là người quen, ai lại trộm tiền của ông chứ? Ta xem kẻ trộm tiền nhất định là hắn!

Nói xong ngón tay chỉ ra suýt nữa đâm lên mặt Tô Chuyết.

Tô Chuyết sững sờ, lại có người nói:

- Không sai, trong tiệm này chỉ có một mình hắn là người xứ khác, không phải hắn trộm thì còn ai vào đây?

Chưởng quỹ kia nhất thời không có chủ ý. Tô Chuyết vội vàng giơ tay ngừng mọi người lên tiếng, nói:

- Các vị các vị an tâm chớ vội. Các vị nói ta là kẻ trộm cuối cùng phải lấy ra chứng cứ chứ? Cũng chớ nên bỗng dưng oan uổng người tốt!

*****

Một người nói:

- Còn cần chứng cớ gì? Người nơi này quen biết lẫn nhau, chẳng lẽ còn trộm tiền hay sao? Chỉ có những người xứ khác các ngươi mới có thể làm ra chuyện như vậy!

Tô Chuyết cười hỏi:

- Chẳng lẽ ngươi từng gặp rất nhiều người xứ khác sao?

Người kia khẽ giật mình, cưỡng ép nói:

- Cả đời ta còn chưa rời thị trấn, ở đâu gặp người xứ khác? Mặc dù ta không gặp nhiều, thế nhưng ta lại biết người xứ khác các ngươi đều kỳ kỳ quái quái, không phải làm tặc thì là phạm pháp! Kẻ đến đây hai này trước là vậy, ngươi cũng giống thế!

Tô Chuyết nhíu nhíu mày, cười nói:

- Xem ra vị đại ca kia rất có thành kiến đối với ta! Bất quá vừa rồi nhiều người trong tiệm như vậy, có ai trông thấy ta và muội tử ta tới gần quầy hàng nơi này không?

Đám người sững sờ, lắc đầu, trầm mặc không nói. Tô Chuyết lại nói:

- Nếu chúng ta vốn chưa từng đến gần quầy hàng, chẳng lẽ tiền trong ngăn kéo lại tự mọc cánh bay vào trong túi tiền của ta hay sao?

Đám người rốt cuộc không nói nên nửa chữ. Tô Chuyết nói với chưởng quỹ kia:

- Chưởng quỹ, ngài gọi là Hứa Linh?

Chưởng quỹ kia gật đầu, đáp:

- Trên lá cờ trước cửa quán viết quán rượu Hứa Linh, chính là mệnh danh của ta!

Tô Chuyết cầm lấy một chiếc ổ khóa nhỏ bằng đồng từ trên quầy, hỏi:

- Hứa chưởng quỹ, đây là ổ khóa tủ tiền của ông à?

Hứa Linh gật đầu, nói:

- Không sai không sai, ta vừa trông thấy ổ khóa đặt trên bàn mới phát hiện là tiền mất hết rồi!

Tô Chuyết cười nói:

- Ông giấu thứ gì trong tay? Sao không lấy ra cho ta xem thử?

Hứa Linh sững sờ, nói quanh co:

- Cái gì? Trong tay tại hạ đâu có gì..

Nhưng mà bàn tay phải lại vô ý thức nắm càng chặt hơn.

Đám khách uống rượu cũng có chút kỳ quái, hỏi:

- Lão Hứa, trong tay ông là gì thế?

Tô Chuyết vươn tay bắt được cổ tay phải của Hứa chưởng quỹ, nói:

- Lấy ra xem một chút!

Hứa chưởng quỹ chỉ cảm thấy trên cổ tay nóng lên, không tự giác buông lỏng bàn tay, một cục giấy lăn đến trên quầy. Đám người "A" một tiếng, Tô Chuyết nhặt cục giấy lên, mở ra nhìn, trên giấy viết một hàng chữ: Muốn bạc, giữa trưa ngày mai khóc trong tiệm!

Có người biết chữ, đọc lại một lần, cũng là hai mặt nhìn nhau. Có người hỏi:

- Lão Hứa, đây là ý gì?

Hứa Linh ừ ừ a a, nói không ra lời. Tô Chuyết lại cười nói:

- Quả là thế!

- Quả là thế gì?

Thanh âm Đoạn Lệ Hoa bỗng nhiên truyền đến. Tất cả mọi người tránh đường, chỉ thấy Đoạn Lệ Hoa quả nhiên trở về, trên chóp mũi ứa ra từng giọt mồ hôi, rõ ràng một đường bước nhanh đến nơi rồi trở về. Nàng miễn cưỡng hô:

- Tô tiên sinh, tiểu nữ về rồi!

Tô Chuyết thấy nàng cao hứng bừng bừng, biết nàng nhất định có thu hoạch, liền hỏi:

- Xem ra cô thu hoạch không nhỏ!

Đoạn Lệ Hoa sớm đang chờ y mở miệng hỏi, vội vàng đáp:

- Tiểu nữ vừa đến nhà vị đải thẩm kia liền kể cho bà ta nghe lời tiên sinh vừa nói một lần. Không ngờ là vị đại thẩm kia cho rằng gặp phải thân tiên, thế mà quỳ xuống, còn hết sức xin tiểu nữ giúp bà ta.

Tô Chuyết sững sờ, Đoạn Lệ Hoa nói tiếp:

- Nguyên lai con trai của vị đại thẩm kia quả nhiên không phải là đi lạc, mà là nửa đêm hôm qua ngủ trên giường rồi không thấy. Bà ta sở dĩ tới đó kêu khóc hoàn toàn bởi vì thứ này!

Nói xong lấy ra một tờ giấy, trên đó viết một hàng chữ: Muốn nhi tử, buổi sáng khóc ở đường nhỏ bắc trấn!

Tô Chuyết không khỏi nhíu mày, đưa tờ giấy trong tay mình cho Đoạn Lệ Hoa xem xét. Đoạn Lệ Hoa bỗng nhiên trở nên hồ đồ, kinh nghi nói:

- Đây là, chuyện gì thế này?

Tô Chuyết lắc đầu, trầm mặc không nói. Đoạn Lệ Hoa nói:

- Tiểu nữ giúp đại thẩm kia tìm nhi tử nên đi hỏi một ít tình huống. Trượng phu bà ta tên là Điền Nghiêu, con trai lớn gọi là Điền Phong, con trai nhỏ gọi là Điền Chung. Đứa bé kia mới bảy tám tuổi, buộc tóc chĩa lên trời, mặc một bộ quần áo vải xanh có hơi cũ.

Tô Chuyết gật đầu, nói:

- Thú vị, thú vị...

Đoạn Lệ Hoa hỏi:

- Thú vị gì chứ?

Tô Chuyết kể sơ lược tình hình tiệm rượu một lần, nói:

- Tối hôm qua đứa con nhỏ của Điền gia không thấy, tiền của Hứa chưởng quỹ cũng bị trộm...

Đoạn Lệ Hoa chen miệng nói:

- Chờ một chút, Tô tiên sinh, tiên sinh nói tiền của Hứa chưởng quỹ đã mất vào tối hôm qua? Vậy vì sao đến bây giờ ông ta mới kêu khóc?

Tô Chuyết cười cười, đáp:

- Cô xem sổ sách trên quầy, ngày hôm qua còn chưa kết toán, là vì sao đây? Đương nhiên là đêm qua Hứa chưởng quỹ phát hiện đã mất hết bạc thế nên mới không cách nào ký sổ. Về phần tại sao đến bây giờ mới kêu khóc, đương nhiên là vì hàng chữ trên tờ giấy bảo ông ta làm vậy. Hứa chưởng quỹ, có đúng hay không?

Hứa Linh liên tục gật đầu, nói:

- Tiên sinh quả thật là thần tiên! Chuyện đúng như lời tiên sinh nói!

Đoạn Lệ Hoa nói:

- Thế nhưng bây giờ nên làm gì?

Tô Chuyết đáp:

- Tự nhiên là bắt đầu điều tra từ trên hai tờ giấy này!

- Tờ giấy này điều tra thế nào?

Đoạn Lệ Hoa khó hiểu nói.

Tô Chuyết bày hai tờ giấy trên quầy, nói:

- Cô không phát hiện chữ viết trên hai tờ giấy này rất không tệ sao?

Đoạn Lệ Hoa quả thực không lời nào để nói, Tô Chuyết cười nói:

- Cô xem hai dòng chữ này, thư pháp chữ Khải vuông vuông thẳng thẳng. Ta đoán trên trấn này e rằng không nhiều người có thể viết ra.

Đoạn Lệ Hoa phản bác:

- Ai nói? Chữ này rất đơn giản, ai cũng có thể viết được.

Tô Chuyết nhún nhún vai, nói:

- Không tin, cô có thể tìm người hỏi thử xem!

Đoạn Lệ Hoa không tin, kéo một khách uống rượu bên cạnh nói:

- Ông có thể viết chữ này hay không?

Người kia cười đáp:

- Cô nương nói đùa. Ta là một nông dân, cũng chỉ có thể nhận ra vài chữ to, đâu có biết viết!

Tô Chuyết cười nói:

- Tiểu Y, cô chớ không phục, trấn này hẻo lánh như thế, bình thường có rất ít người ngoài tới đây. Thời điểm ta đến trông thấy trên trấn cũng chỉ có một trường dạy tư rất nhỏ. Bởi vậy người trên trấn không biết viết kiểu chữ này cũng không kỳ quái.

Đoạn Lệ Hoa cố chấp nói:

- Thế nhưng mà chưởng quỹ này cũng biết viết chữ. Nói không chừng là ông ta viết đó?

Tô Chuyết chỉ sổ sách kia, nói:

- Chữ của chưởng quỹ không có đẹp mắt bằng chữ trên hai tờ giấy.

Rốt cục Đoạn Lệ Hoa thở dài, nói:

-Xem ra tiểu nữ nói thế nào cũng không lại tiên sinh. Tô tiên sinh, tiên sinh nói xem chữ này của ai?

Tô Chuyết cười đáp:

- Cô không nhớ là ta vừa nói trên trấn này có một thục quán ư?

- Ồ!

Đoạn Lệ Hoa bừng tỉnh đại ngộ.

- Chẳng lẽ tiên sinh dạy học trong thục quán chính là người hai bức chữ này?

Tô Chuyết nói:

- Không sai, rất nhiều tiên sinh dạy học cũng sẽ viết giùm thư. Việc này ta đã từng làm. Bởi vậy chữ của tiên sinh dạy học cũng sẽ không tệ.

Đoạn Lệ Hoa nói:

- Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta đi nhanh thôi!

Tô Chuyết cười nói:

- Không ngờ cô còn là một người nóng tính đó. Bất quá vẫn còn một vấn đề...

Nói xong tìm tới người khách uống rượu ban đầu hoài nghi y, hỏi:

- Ngươi mới vừa nói hai ngày trước cũng nhìn thấy một người xứ khác à?

Người kia mờ mịt đáp:

- Đúng vậy!

- Người này hình dáng thế nào? Hắn làm những gì?

Tô Chuyết hỏi.

Những người khác chợt nhanh mồm nhanh miệng đáp:

- Ta biết, ta biết. Người kia gầy gò nhỏ bé, vẻ mặt gian xảo, trông không giống như là người tốt! Hắn cũng không làm gì, chỉ ngồi ở chỗ này uống rượu một hồi, còn tâm sự việc nhà với mọi người... Chẳng lẽ tiên sinh nói chính là tên đó trộm tiền lão Hứa?

Tô Chuyết dường như có chút ngoài ý muốn, cau mày nói:

- Hắn chỉ tâm sự việc nhà với các người thôi ư? Có nói với các người hắn gọi là gì hay không?

Đám người đưa mắt nhìn nhau, một người nói:

- Nói đi nói lại, hình như thật không biết hắn gọi là gì. Bất quá hắn ngược lại hỏi tên của chúng ta, còn hỏi người trong nhà gọi là gì nữa. Thật sự là kẻ kỳ quái!

Một người chen lời nói:

- Bất quá hắn cũng rất rộng rãi, còn mời mọi người uống rượu. Hóa ra là muốn lôi kéo làm quen cùng chúng ta, để chúng ta buông lỏng cảnh giác!

Tô Chuyết lắc đầu cười khổ, nhất thời có một số việc không nghĩ ra. Đoạn Lệ Hoa cũng nhíu mày trầm tư. Tô Chuyết bỗng nhiên nói:

- Đi! Chúng ta đến gặp vị tiên sinh dạy học kia!

Crypto.com Exchange

Hồi (1-503)


<