← Hồi 268 | Hồi 270 → |
Tô Chuyết chơi Phương Bạch Thạch một vố nhưng trong lòng không có một chút cao hứng nào. Y không chút nghi ngờ loại người như Phương Bạch Thạch tuyệt đối không phải là người dễ dàng từ bỏ. Nếu Phương Bạch Thạch đã nhận định mình có quan hệ đến cái chết của Kim Cửu Mệnh, về sau sẽ có thêm một phiền toái không nhỏ!
Tô Chuyết tìm một khách sạn trong thành để ở, trên người y bây giờ có hai trăm lạng bạc ròng, tự nhiên phải hưởng thụ thật tốt một phen. Y sai tên tiểu nhị đến Túy Tiên lâu mua mấy bình Ngọc Dao Xuân thượng hạng, nấp trong phòng tự rót tự uống. Hiện tại không có Lăng Sương và Tô Cầm quấy rầy mình, lại càng không có thủ hạ của Tần Lôi đến trói đi. Cuối cùng Tô Chuyết có thể hảo hảo nhấm nháp hương vị Ngọc Dao Xuân rồi.
Nhưng mà uống đến nửa đêm, trong đầu Tô Chuyết lại suy nghĩ hỗn loạn. Y lấy ra ba tấm ngân phiếu trăm lượng còn lại từ trong ngực, trải phẳng trên bàn, tường tận xem xét tỉ mỉ. Trong miệng còn lẩm bẩm:
- Ngân phiếu đến cùng có bí ẩn gì?
Nhưng mà nhìn hồi lâu cũng không phát hiện có gì khác thường. Ánh nến lờ mờ, Tô Chuyết cũng đã say đến mờ mắt, trong lúc say sưa thế mà gục xuống bàn ngủ thiếp đi. Trong lúc ngủ mơ, mấy tấm ngân phiếu vẫn cứ phất phơ trước mặt giống như bóng ma. Tô Chuyết chạy thế nào cũng không thể thoát khỏi vòng bao vây của ngân phiếu.
Y giật nảy mình, đột nhiên giật mình tỉnh lại, lúc này mới phát hiện hóa ra là cơn ác mộng."Rầm rầm rầm", bên tai bỗng nhiên vang lên những tiếng gõ cửa dồn dập. Tô Chuyết lấy lại bình tĩnh, mới thấy bên ngoài đã là tảng sáng. Y đứng dậy mở cửa, đã nhìn thấy Lý Hoành đứng ở trước cửa, sắc mặt không dễ nhìn. Tô Chuyết kỳ quái nói:
- Lý Bộ đầu có chuyện gì không?
Lý Hoành không quan tâm lời khách sáo, nói:
- Tô tiên sinh, mau theo ta nhanh. Lại xảy ra chuyện rồi!
Tô Chuyết nhướng mày, nói:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Vừa hỏi vừa trở về phòng cất mấy tấm ngân phiếu kia vào trong ngực, rồi mới cùng Lý Hoành ra cửa.
Lý Hoành vừa đi vừa nói chuyện:
- Hôm qua Tần Bộ đầu hồi nha liền phái người thông báo cho Giang Ninh phủ nha, sau này phàm là sự tình có liên quan đến Thiên Hạ tiền trang đều do chúng ta tiếp nhận. Ai biết sáng sớm hôm nay lại xảy ra chuyện. Sáng nay có người giúp việc của một nhà Thiên Hạ tiền trang đến Giang Ninh phủ báo án, nói là chưởng quỹ bọn họ đã chết!
Tô Chuyết bắt đầu lo lắng, bật thốt lên:
- Có phải là nhà tiền trang trên đường núi nhỏ? Chưởng quỹ tên là Tiền Thông đúng không?
Lý Hoành sững sờ, nói:
- Tô tiên sinh quả nhiên là liệu sự như thần, thế mà cũng biết?
Tô Chuyết không trả lời, nhưng trong lòng nặng nề dị thường. Hôm qua y nghĩ ra kế sách dụ rắn dời hang, từ biểu hiện của Tiền Thông đến xem, ngân phiếu đích xác có vấn đề. Khi Tô Chuyết rời khỏi tiền trang đã cố ý ám chỉ Tiền Thông rằng trên thân mình còn có ngân phiếu. Y làm như thế là muốn cho người giật dây chủ động tới tìm mình. Ai nghĩ đến người giật dây còn chưa xuất hiện mà Tiền Thông đã chết rồi.
Vừa nghĩ tới Tiền Thông có thể là bởi vì mình mà chết, Tô Chuyết khó có thể an tâm. Lý Hoành tự nhiên không cách nào hiểu được tâm tư của Tô Chuyết, phối hợp nói ra:
- Tần Bộ đầu vừa nhận được tin tức liền chạy tới. Tần bộ đầu biết được tiên sinh tìm nơi ngủ trọ ở khách sạn này nên sai ta tới mời tiên sinh cùng đi.
Tô Chuyết gật đầu, leo lên ngựa rồi nhíu mày trầm tư. Lý Hoành dẫn đường phía trước, chỉ chốc lát đã chạy tới Thiên Hạ tiền trang vừa xảy ra chuyện. Xuyên qua chính đường tiến vào hậu viện. Trong phòng đã có rất nhiều người đang đứng, có thủ hạ bộ khoái của Tần Lôi, cũng có người giúp việc của tiền trang và người nhà của Tiền Thông. Vẻ mặt Tần Lôi âm trầm đứng ở một bên, ngỗ tác dưới tay ông ta đang kiểm tra thi thể trên đất.
Tô Chuyết đi đến bên cạnh thi thể Tiền Thông, trông thấy sắc mặt Tiền Thông xanh tím, trừng hai mắt, khóe mắt lỗ mũi đều có dòng máu màu đen chảy ra, sớm đã khô rồi. Trên đất còn có một bãi nôn mửa ô uế cùng mảnh vỡ của một chén rượu vỡ nát. Trong lòng Tô Chuyết hơi động, cầm lấy bầu rượu trên bàn, để gần chóp mũi ngửi ngửi, quả nhiên có thể ngửi được trong rượu tỏa ra một mùi tanh.
Ngỗ tác kiểm nghiệm hoàn tất, đứng lên nói:
- Tần Bộ đầu, người này đúng là trúng độc Kết Tâm thảo mà chết, độc dược ở trong rượu mà người chết uống.
Tần Lôi gật đầu, nói:
- Lão Triệu, lão xem hắn tự sát hay bị giết?
Ngỗ tác họ Triệu đáp:
- Theo thuộc hạ thấy, có lẽ là tự sát!
- Ồ? Vì sao?
Tần Lôi hỏi.
Ngỗ tác đáp:
- Kết Tâm thảo có một mùi tanh, pha vào trong rượu thì mùi tanh sẽ càng thêm nồng đậm. Người chết không có khả năng không ngửi được mùi đó. Bởi vậy thuộc hạ phỏng đoán có thể là người này tự sát.
Tần Lôi gật đầu, trông thấy Tô Chuyết ở bên cũng đang ngưng thần trầm tư, liền hỏi:
- Tô Chuyết, cậu thấy thế nào?
Tô Chuyết cau mày đáp:
- Ta cũng cảm thấy là Tiền chưởng quỹ tự sát, bất quá nhất định không phải là hắn cố ý tìm chết!
Đôi lông mày của Tần Lôi nhíu lại, lấy làm kinh hãi, bật thốt lên:
- Lẽ nào giống như Ngụy Chu Lễ?
Tô Chuyết gật đầu, nói:
- Không sai! Vừa rồi ngỗ tác cũng đã nói trong bầu rượu đích xác có một mùi tanh, Tiền Thông không có khả năng không ngửi thấy, cũng sẽ không phải là trúng độc chết mà không biết gì cả. Thế nhưng nếu như Tiền Thông muốn tự sát, chỉ cần bỏ độc dược vào trong chén rượu rồi uống là được, cần gì phải bỏ vào bình rượu chứ? Các người xem chén rượu vỡ trên đất, cũng không tương xứng với bình rượu này. Nói rõ bình rượu này được người khác mang tới!
Sắc mặt Tần Lôi trầm xuống, nói:
- Chẳng lẽ đêm qua lúc Tiền Thông chết, còn có người khác ở trong gian phòng?
Tô Chuyết gật đầu nói:
- Không sai! Ông xem chỗ mà Tiền Thông ngồi chính là đưa lưng về phía cửa phòng. Nếu như chỉ có một mình Tiền Thông ăn cơm uống rượu, người thường đều sẽ ngồi ở trước, mặt hướng ra cửa phòng. Chỉ có ngồi cùng khách nhân mới có thể khiêm nhượng, nhường khách nhân ngồi ở ghế trên, còn mình quay lưng về cửa phòng. Bởi vậy, lúc Tiền Thông chết nhất định có người ngồi đối diện với hắn nhìn xem. Người này chính là hung thủ bức tử Tiền Thông, hơn nữa rất có thể cũng là kẻ ép buộc Ngụy Chu Lễ treo cổ!
Lửa giận trong lòng Tần Lôi đã bốc lên cao, song quyền bóp chặt vang lên lách cách. Ông ta phá án nhiều năm, loại hung thủ gì cũng được chứng kiến, duy chỉ có loại hung thủ trơ mắt ép người khác tự sát khiến ông ta cảm thấy phẫn hận. Trong lòng ông ta phẫn nộ, nhưng đầu óc không hồ đồ, trầm giọng nói:
- Dựa theo phỏng đoán của cậu, địa vị của kẻ đó nhất định cao hơn Tiền Thông. Bằng không Tiền Thông sẽ không nhường tôn vị cho đối phương ngồi!
Tô Chuyết thở dài, nói ra:
- Không sai. Địa vị của kẻ đó còn cao hơn Tiền Thông và Ngụy Chu Lễ...
Tần Lôi không ý thức được suy nghĩ trong lòng Tô Chuyết, mờ mịt nói:
- Thế nhưng vì sao kẻ đó phải bức tử Ngụy Chu Lễ và Tiền Thông chứ? Giữa bọn họ có thù oán gì?
Tô Chuyết có chút buồn bã, đáp:
- Có lẽ Tiền Thông bởi vì ta mà chết...
Tần Lôi có chút không hiểu, nghi ngờ nói:
- Bởi vì cậu ư? Có ý gì?
Tô Chuyết nhíu mày nhìn trái nhìn phải, Tần Lôi hiểu ý, hạ lệnh người trong phòng tạm thời né tránh. Lúc này Tô Chuyết mới lấy ra ba tấm ngân phiếu còn dư lại trong ngực đưa cho Tần Lôi, lại đem sự tình Chu Quý đến thôn Bách Lý tìm mình rồi bị người giết chết kể hết ra.
Tần Lôi càng nghe càng kinh sợ, sợ hãi nói:
- Cậu nói là phía sau Chu Quý còn có cao nhân? Mà Chu Quý cũng chỉ là nghe lệnh làm việc thôi ư?
Tô Chuyết thở dài nói:
- Ta để Lăng Sương điều tra tên Chu Quý này, biết được Chu Quý vốn chỉ là một thương nhân nhỏ, mười mấy năm trước đột nhiên phát đạt, từ dạo đó càng lúc càng không thể cản nổi. Như vậy một kẻ không có căn cơ, không có bối cảnh hắc bạch hai đạo làm sao có thể có được địa vị hôm nay? Trong này nhất định có người ở phía sau màn thúc đẩy. Ta nghĩ người đó chăc hẳn thoát không khỏi liên quan với huyền cơ trong ngân phiếu!
Bàn tay cầm ngân phiếu của Tần Lôi có chút run rẩy, nói:
- Nói như vậy, những tấm ngân phiếu này chẳng phải là bùa đòi mạng tiễn Tiền Thông đến đường Hoàng Tuyền hay sao?
← Hồi 268 | Hồi 270 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác