← Hồi 252 | Hồi 254 → |
(*) Bộ ở đây là bắt, tóm.
Người áo vàng nhướng mày, dường như không ngờ tới Tô Chuyết đột nhiên làm khó. Hắn nhấc cánh tay trái lên, vừa định ngăn cản, nhưng nghĩ đến điều gì, cánh tay trái lại thả xuống. Chỉ một thời gian do dự như thế, chưởng thế của Tô Chuyết đã đến. Người kia vội vàng nhấc lên Khoát Bối đao, thuận tay xoay vòng, hình thành một vòng đao mang quang ảnh trước người.
Tô Chuyết thấy đao chiêu của hắn lợi hại, đành phải thu chưởng, ổn định thân hình đứng ở đất bằng. Mặc dù y và người trước mặt chưa giao chiêu nhưng đã nhìn ra võ công cao cường của người này, e rằng trong đám người kia không có kẻ nào là đối thủ của hắn. Tô Chuyết cau mày, dò xét trên dưới người trước mặt, trong lòng nghi ngờ không thôi.
Một giọt mồ hôi lăn xuống thái dương của người áo vàng, hiển nhiên hắn cũng bị lần giao thủ vừa rồi làm kinh sợ. Chu Quý vẫn luôn núp ở phía xa trông thấy chiến cuộc thoáng lắng lại, bước lên phía trước nói:
- Mọi người từ từ đã làm gì động thủ thế! Mau thu đao lại đi!
Mặc dù quần hùng còn chưa bỏ đao vào vỏ, nhưng đều rũ binh khí xuống.
Chu Quý lại nói:
- Mọi người cứ từ từ! Mọi thứ đều dễ thương lượng mà!
Tô Chuyết lạnh lùng nói:
- Lạm sát người vô tội, việc này cũng dễ thương lượng sao?
Chu Quý thở dài, vẻ mặt có phần thương tiếc, nói:
- Loại chuyện này tất cả mọi người đều không muốn phát sinh!
Nói xong lấy ra một xấp ngân phiếu dày từ trong ngực, cứng rắn nhét vào trong tay của đôi vợ chồng thương tâm tuyệt vọng kia. Ông ta lại nói:
- Tô tiên sinh không phải là người thông minh nhất sao? Không bằng để cho Tô tiên sinh điều tra việc này rõ ràng, cũng miễn cho mọi người nói tiên sinh nghi oan người tốt! Thế nào?
Tô Chuyết lớn tiếng nói:
- Được! Ta nhất định sẽ tìm ra ai là hung phạm! Trước đó không ai được rời khỏi thôn Bách Lý!
Một người bỗng nhiên cả giận nói:
- Đánh rắm! Chẳng lẽ một ngày ngươi không tìm ra được hung thủ thì chúng ta cũng không thể rời đi sao?!
Tô Chuyết lạnh lùng nói ra:
- Ai dám rời đi, ta giết kẻ ấy!
Vừa nãy đám người đã được chứng kiến công phu của Tô Chuyết, bởi vậy câu nói này của y không có người nào dám không tin. Tất cả mọi người trầm mặc xuống. Chu Quý vội vàng hoà giải:
- Được rồi được rồi, tất cả mọi người bớt tranh cãi đi. Chúng ta cứ nghe Tô tiên sinh ở lại sơn thôn thế ngoại đào viên đây thêm hai ngày nữa cũng không tệ mà! Tình ngay lý gian, miễn cho vấy bẩn thanh danh!
Lúc này quần hùng mới vịn người bị thương tán đi. Chu Quý thở dài nhìn xem Tô Chuyết, muốn nói điều gì, cuối cùng cũng không nói ra miệng, quay người rời đi. Trong thục quán chỉ còn lại Tô Chuyết và đôi vợ chồng kia. Tô Chuyết bỗng dưng quỳ xuống trước mặt hai người, trầm giọng nói:
- Thật xin lỗi, là ta hại nó!
Người nông phu kia nén xuống bi thương, đáp:
- Tô tiên sinh, ta biết việc này không thể trách tiên sinh. Nhưng xin tiên sinh nhất định phải báo thù cho tiểu đậu tử!
Tô Chuyết trịnh trọng gật đầu, ánh mắt lại rơi vào ba dấu ngón tay trên cổ tiểu đậu tử, đột nhiên khóe mắt liếc thấy một cây pháo trúc trên mặt đất. Y cúi người nhặt lên tường tận xem xét một hồi. Mẹ đứa bé khóc ròng nói:
- Nhất định là tiểu đậu tử ham chơi pháo trúc nên lấy cớ chạy đi. Do đứa con không nghe lời... Làm sao lại làm mất mạng rồi...
Tô Chuyết buồn bã nhẹ gật đầu. Y vẫn luôn tiễn hai cha mẹ tuyệt vọng về nhà dàn xếp xong hậu sự. Ngân phiếu mà Chu Quý tặng chừng năm trăm lượng, kiếp này hai vợ chồng tiêu xài cũng không hết. Mặc dù khó bù đắp nỗi đau vì con trai ruột bị chết, nhưng mà có còn hơn không. Tô Chuyết mải bận rộn đến hoàng hôn rồi mới khởi hành lên núi.
Đường núi lờ mờ, trong lòng Tô Chuyết thủy chung nghĩ đến cái chết của tiểu đậu tử, ba dấu ngón tay trước mắt vẫn không gạt đi được. Bỗng dưng trước mắt có bóng người lóe lên, một người áo vàng xuất hiện trên đường núi. Tô Chuyết cả kinh trong lòng, kình theo ý động, một chưởng đã vỗ về phía người kia. Người kia sớm có đề phòng, lách mình né qua, quát:
- Dừng tay!
Tô Chuyết nghe giọng nói phát ra quen tai, chính là người áo vàng trong thục quán. Y âm thầm đề phòng, hỏi:
- Các hạ một đường theo ta tới đây là có ý gì?
Người kia bỗng nhiên kéo xuống khăn che trên mặt, hiện ra một gương mặt có phần hung ác, chòm râu thưa thớt như là châm sắt dựng thẳng, khóe miệng còn có từng đường sẹo, càng lộ ra vẻ dữ tợn. Tô Chuyết sững sờ, gương mặt này xưa nay chưa từng thấy không biết hắn làm như vậy là có ý gì.
Người kia nói:
- Ta sớm đã canh giữ ở đây chờ ngươi đến!
Tô Chuyết lạnh lùng nói:
- Các hạ đợi ta làm gì?
Người kia đột nhiên nói bâng quơ:
- Tô Chuyết, Hoàng Thượng vẫn luôn cực kỳ coi trọng ngươi!
Tô Chuyết giật mình, bật thốt lên:
- Ngươi là người của triều đình!
Người kia gật đầu:
- Không sai! Hoàng thành ti tổng bộ, Kim Cửu Mệnh!
- Kim Cửu Mệnh...
Tô Chuyết đọc thầm cái tên hai lần, nhưng như cũ nghĩ không ra có người nào như thế.
- Lấy võ công của các hạ tất nhiên sẽ có danh tiếng lớn trên giang hồ. Thế nhưng tại hạ lại chưa từng nghe qua!
Kim Cửu Mệnh không vì vậy mà tức giận, nói:
- Loại người như chúng ta nếu tên tuổi quá vang dội ngược lại không có lợi cho hành động.
Tô Chuyết hết sức kinh ngạc, nói:
- Không ngờ rằng nhóm người luyện võ đó làm việc cẩn thận như vậy mà còn bị các người trà trộn vào!
Kim Cửu Mệnh cười lạnh nói:
- Tên Chu Quý kia tự cho là làm việc kín đáo, nhưng dù thế nào cũng không chạy thoát khỏi con mắt của ta! Tô Chuyết, năm đó ngươi bị người ta mưu hại vào tù, Hoàng Thượng vẫn không chịu hạ lệnh xử tử ngươi, ngươi biết vì sao không?
Tô Chuyết hỏi:
- Vì sao?
Kim Cửu Mệnh đáp:
- Bởi vì hoàng thành ti chúng ta sớm đã tra được gã Vạn Chương kia hành động như vậy là do được Vệ Tiềm chỉ thị. Bởi vậy ngay từ đầu Hoàng Thượng đã không tin ngươi phạm vào những bản án kia!
Tô Chuyết cười lạnh:
- Biết trước mọi thứ hay lắm! Nhưng rốt cuộc ta cũng bị các phương truy sát, đúng là suýt nữa mất mạng!
Kim Cửu Mệnh nói:
- Lúc đó vì lấy đại cục làm trọng nên không thể tùy tiện tiến hành các biện pháp. Tô Chuyết, ngay từ ban đầu hoàng thượng đã rất coi trọng ngươi, cho rằng ngươi là nhân tài hiếm có, hi vọng có một ngày ngươi có thể cống hiến sức lực cho triều đình!
Tô Chuyết khẽ hừ một tiếng, nói:
- Ồ? Chỉ tiếc Tô Chuyết ta đã quen sống nhàn tản, không chịu được trọng dụng, chỉ có thể cảm tạ lòng quý mến của hoàng đế thôi!
Nói xong muốn rời đi.
Kim Cửu Mệnh nhướng mày, nói:
- Dừng lại! Tô Chuyết, ngươi chớ không biết điều. Ngươi biết ta tới đây làm gì rồi chứ?
Tô Chuyết dừng bước lại, cười lạnh một tiếng, đáp:
- Đương nhiên không phải đặc biệt vì ta mà tới. Hơn nữa từ biểu hiện của ngươi hôm nay đến xem, triều đình cũng chưa chắc biết ta còn sống trên đời. Ta đoán chắc chắn là ngươi phụng mệnh trà trộn vào võ lâm, muốn điều tra cho rõ năm đó có những ai theo chân Vệ Tiềm. Nói cách khác, ngươi cũng muốn có được bản danh sách kia!
Kim Cửu Mệnh cười ha ha một tiếng, trên mặt càng thêm dữ tợn, nói ra:
- Tô Chuyết, ngươi quả nhiên là thông minh. Không sai, ta muốn điều tra rõ ràng những tên giang hồ năm đó không ra mặt đến cùng là những kẻ nào, diệt trừ từng tên cho hoàng thượng!
Tô Chuyết cười lạnh:
- Hôm nay những người ở thục quán không có một ai là đối thủ của ngươi. Ngươi muốn đại khai sát giới e rằng cũng không phải là việc khó!
Kim Cửu Mệnh lắc đầu:
- Một mình ta tuyệt đối không thể giết sạch nhiều người như vậy. Huống hồ còn có rất nhiều người không tham dự vào việc đó, bởi vậy ta nhất định phải lấy được bản danh sách! Tô Chuyết, chỉ cần ngươi giao danh sách cho ta, ta nhất định sẽ tận lực tiến cử hiền tài trước mặt hoàng thượng. Ngày sau chúng ta cùng điện làm thần, cùng hưởng vinh hoa!
Dứt lời cười ha ha.
Tô Chuyết cũng cười theo hắn, giống như nghe được điều gì buồn cười. Hồi lâu mới nói:
- Kim Bộ đầu, chẳng lẽ hôm nay ngươi không nghe hiểu sao? Ta đã nói bản danh sách kia đã sớm hủy rồi. Việc của ngươi, ta cũng lực bất tòng tâm!
Kim Cửu Mệnh vẫn chưa từ bỏ ý định, tận tình khuyên bảo:
- Tô Chuyết, từ xưa đến nay, hiệp dùng võ vi phạm lệnh cấm. Nhất là sau khi trải qua chuyện Vệ Tiềm, Hoàng Thượng đã hết sức đề phòng đám người trong giang hồ. Bất luận như thế nào, ngươi nhất định phải chép lại bản danh sách kia cho ta.
Tô Chuyết lạnh lùng đáp:
- Đúng là một tên chó săn! Bởi vì một mình Vệ Tiềm mà toàn bộ võ lâm đã đại thương nguyên khí. Nếu như bản danh sách giang hồ tái xuất thì không biết còn phải chết bao nhiêu người nữa! Năm đó ta ngăn cản Vệ Tiềm chính là vì không muốn trông thấy loạn lạc. Hôm nay nếu ta giúp ngươi chẳng phải là lại dấy lên náo loạn hay sao?
← Hồi 252 | Hồi 254 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác