← Hồi 191 | Hồi 193 → |
Đám người thương lượng xong, nhất trí đồng ý luận võ quyết thắng, tuyển ra minh chủ võ lâm. Nếu đã luận võ quyết thắng, vậy thì nói rõ, chỉ cần người tự nhận có võ công trác tuyệt, đều có thể lên sân đọ sức, tranh giành cao thấp, điều này khiến hầu hết người đang ngồi dưới đất lập tức hưng phấn, tựa hồ bản thân cũng có khả năng ngồi lên vị trí đó vậy.
Tô Chuyết thờ ơ lạnh nhạt, chỉ thấy sắc mặt Vệ Tiềm không có chút biến hóa nào, tựa hồ hết thảy đều nắm trong lòng bàn tay. Rốt cục ông ta đang nghĩ gì trong lòng? Tô Chuyết hết sức nghi hoặc. Thình lình ánh mắt bén nhọn của Vệ Tiềm đột nhiên nhìn lại, vừa vặn đối mắt cùng Tô Chuyết. Tô Chuyết không khỏi giật mình, bên trong ánh mắt âm tàn của Vệ Tiềm tựa hồ đang cười nhạo mình.
Y còn chưa nghĩ ra ý định của Vệ Tiềm, một bên khác quần hùng đã dời qua một khu đất trống trên quảng trường, đầy đủ cho hai người luận võ. Trên đài, chưởng môn Nga Mi đứng lên nói:
- Nếu là luận võ, cũng nên có người công chứng, làm cho mọi người điểm đến là dừng, miễn cho đả thương mạng người.
Hoài Thiện chắp tay trước ngực nói:
- Thiện tai thiện tai, đúng là nên như thế!
Thẩm Tàng Phong lại cười nói:
- Còn cần công chứng gì nữa, những chưởng môn nhân chúng ta ngồi đây, không phải đã là công chứng rồi sao?
Đám người gật đầu, Vệ Tiềm lại chỉ vào một ghế trống, nói:
- Đỗ chưởng môn phái Không Động cũng tính là đứng đầu một phái, không nên bỏ sót chứ?
Lúc này đám người mới phát hiện, nguyên lai chỗ ngồi của Đỗ Thanh Phong một mực trống không.
Thẩm Tàng Phong hỏi:
- Đỗ chưởng môn đi đâu rồi? Tựa hồ hôm nay vẫn không thấy ông ta.
Hoài Thiện gọi qua một tên đệ tử, nói:
- Ngươi đến gian phòng của Đỗ chưởng môn nhìn xem!
Tiểu tăng kia theo lời mà đi. Quần hùng đang nghi ngờ nói thầm, gã Đỗ Thanh Phong này sao mà vô lý như thế, chuyện lớn thế này mà còn chưa đến! Chỉ một lúc sau, tiểu tăng kia vội chạy về, đi đường lảo đảo, sắc mặt cũng trắng bệch.
Hắn chạy đến trước mặt Hoài Thiện, "Ba" một tiếng ngã bổ nhào. Rất nhiều người nhịn không được cười chế nhạo, sắc mặt Hoài Thiện trầm xuống, nói:
- Chuyện gì mà hoang mang hoảng loạn hả?
- Chết... Chết rồi...
Tiểu hòa thượng run rẩy đến mức nói cà lăm, nhưng mấy chữ này lại rõ ràng truyền vào trong tai mọi người.
Tô Chuyết nghe được một chữ "chết", trái tim trầm xuống. Hoài Thiện chấn động bật dậy, vội hỏi:
- Chết hả? Ai chết?
- Đỗ... Đỗ chưởng môn... Thật... Thật thê thảm...
Tiểu hòa thượng nói xong rồi nôn mửa liên tục, phun ra đồ ăn chay buổi sáng, ô uế đầy đất.
Mười người bang chủ chưởng môn trước mặt đều lấy làm kinh hãi, Hoài Thiện dẫn đầu hướng đi đến thiền phòng. Lúc này những người khác mới phản ứng được, hô hào theo ở phía sau. Thiền phòng dành cho khách đến chùa ở tạm, đã đưa hết cho người có thân phận, ngay ở phía đông hậu viện. Hoài Thiện nhanh chân bước vào cửa sân, thì nghe được chưởng môn Nga Mi Tùng Cốc đạo nhân kêu một tiếng Úi da".
Tùng Cốc lảo đảo một cái, vội vàng dùng thiên cân trụy ổn định thân hình, cúi đầu xem xét, chỉ thấy trên mặt đất là một đống máu thịt be bét, sền sệt ẩm ướt. Vừa rồi hắn bước lên trên đó nên trượt một phát. Mấy người xung quanh nhìn thấy đồ vật trên đất, sắc mặt dồn dập biến đổi. Nguyên lai trên đất chính là bộ gan người!
Mấy người ngửi được mùi máu tanh, lập tức như muốn buồn nôn. Tô Chuyết tách ra đám người, cúi đầu xem xét, rồi đi vào trong. Sắc mặt Hoài Thiện nặng nề, đi theo sau y, dẫn đầu đi vào trong nội viện. Một đường đâu đâu cũng có vết máu, tình trạng thảm thiết, trước đây chưa từng gặp qua.
Cửa phòng Đỗ Thanh Phong mở rộng, trước cổng là từng bãi máu đã đông lại, hiện ra màu đỏ sậm quỷ dị. Đám người vừa đến cửa, đã nhìn thấy Đỗ Thanh Phong ngửa mặt ngã vào trong vũng máu, hai mắt trợn lên, tóc tai bù xù, toàn thân cao thấp cũng là vết máu, cứt đái chảy ra. Dọa người hơn chính là, chỗ ngực bụng ông ta mở một lỗ hổng lớn, nội tạng trong bụng chảy đầy đất, rơi vãi khắp nơi.
Trách không được tiểu hòa thượng kia bị sợ thành như thế. Tình cảnh như vậy, cho dù một đám bang chủ chưởng môn đã được chứng kiến sóng to gió lớn cũng muốn buồn nôn, nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Đệ tử phái Không Động đến đây kinh hô một tiếng "Chưởng môn", rồi muốn xông lên phía trước. Tô Chuyết đứng ở cửa ra vào, đưa tay ngăn mấy người lại. Đại đệ tử phái Không Động đỏ bừng hai mắt, cả giận nói:
- Ngươi làm gì thế?
- Hiện tại các vị không thể đi vào!
Tô Chuyết nói khẽ, nhưng giọng điệu hết sức kiên định.
Hoài Thiện quay mặt hướng đám người ở cửa, chắp tay trước ngực nói:
- Các vị, nơi này xảy ra án mạng. Trước tiên mọi người không được vào căn phòng này, đợi vị bằng hữu này của ta kiểm tra đã rồi nói! Chúng tăng Thiếu Lâm nghe lệnh, dẫn mọi người trở về phòng của mình nghỉ ngơi!
Lúc này tên đại đệ tử phái Không Động cũng không thèm quan tâm đến bối phận gì cả, mắng:
- Hắn là thứ gì, vì sao hắn có thể vào mà chúng ta thân là đệ tử phái Không Động lại không thể vào hả?
Không nghĩ tới Vệ Tiềm đứng dậy, nói:
- Hắn chính là Tô Chuyết Tô công tử! Nếu như các người không cần dựa vào hắn mà tìm được hung thủ, vậy thì cứ tùy tiện đi!
Nói xong tránh ra một con đường.
Trong đám người nhỏ giọng thầm thì một hồi:
- Nguyên lai hắn chính là Tô Chuyết!
- Không phải hắn và Vệ hầu gia có khúc mắc sao? Làm sao Hầu gia còn nói chuyện giúp hắn?
- Vậy mà cũng không hiểu hả? Đây không phải biểu hiện Hầu gia đại nhân đại lượng, lòng dạ rộng lớn hay sao?
- Không sai, bất quá gã Tô Chuyết này cũng đích xác thông minh hơn người. Ta từng thấy hắn phá án, xác thực là có chút tài năng!
...
Tô Chuyết không để ý người khác nghị luận, liếc mắt nhìn Hoài Thiện. Trong mắt hai người đều lộ ra vẻ lo lắng thật sâu như nhau. Hoài Thiện nói khẽ:
- Ngươi cũng đã nhìn ra?
Tô Chuyết nhẹ gật đầu, đáp:
- Đây là tình cảnh trong bức tranh thứ nhất!
Người bên cạnh nghe thấy đối thoại, nhưng không ai biết hai người đang làm gì bí hiểm. Nguyên lai tình cảnh máu me bên trong căn phòng này, tử trạng Đỗ Thanh Phong bị mở bụng xé ruột, giống như đúc với bức thứ nhất trong mấy bức tranh Chung Quỳ bắt quỷ trong phòng của Hoài Thiện!
Hoài Thiện đã nhìn ngắm mấy bức tranh đó mấy chục năm, tự nhiên liếc mắt thì phát hiện ra mánh khóe trong đó. Mà sau khi Tô Chuyết xem được hôm đó, tâm thần kinh hãi, cảnh tượng trong bức tranh khắc vào trong não, cũng khó mà tản đi. Bởi vì hai người này qua cửa rồi đứng lại, thì phát hiện điểm này.
Hai người cất bước vào phòng, cẩn thận tránh thoát tim phổi thận lá lách và lòng ruột rơi vãi trên đất, đi đến bên cạnh xác chết của Đỗ Thanh Phong. Những người khác né tránh ra xa, không dám vào trong phòng. Có người thậm chí còn lui ra ngoài viện tử. Chỉ có một mình Vệ Tiềm to gan, đi theo vào phòng, bất quá cũng chỉ đứng ở bên cạnh, tuyệt đối không đến gần xác chết.
Tô Chuyết đưa tay sờ sờ lỗ hổng sâu trên ngực bụng Đỗ Thanh Phong, nói khẽ:
- Vết thương chỉnh tề, là bị một đao cắt ra. Vết thương dưới sâu trên cạn, chính là vẩy từ dưới lên trên.
Hoài Thiện thở dài, nói:
- Đây là một chiêu kiếm pháp, chính là vẩy kiếm thức bên trong kiếm pháp Tiêu gia!
- Không lầm chứ?
Tô Chuyết cả kinh nói.
- Tuyệt đối không lầm!
Hoài Thiện kiên định đáp.
- Năm đó ta và Tiêu Thiên Kiếm quyết đấu, kiếm pháp Tiêu gia để lại ấn tượng quá sâu cho ta. Một chiêu một thức giản dị tự nhiên, nhưng chiêu nào cũng muốn lấy mạng người!
Tô Chuyết hít sâu một hơi, trầm ngâm nói:
- Chẳng lẽ...
- Chẳng lẽ thật là Tiêu Thiên Kiếm tới tìm ta báo thù sao?
Mặc dù Hoài Thiện tinh thâm Phật pháp, nhưng sự kiện năm đó tạo thành bóng ma đối với lão quả thực quá sâu, lúc này lại nói lời như vậy.
Tô Chuyết thở dài, tựa hồ nhớ tới điều gì, hai hàng lông mày đột nhiên hất lên:
- Ta biết rồi! Lá thư khiêu khích căn bản không phải là cố lộng huyền hư, cũng không phải cố ý trêu đùa quần hùng. Kẻ gọi là trang chủ Thiên Kiếm sơn trang không phải là không đến, mà đã sớm đến rồi!
Hoài Thiện cũng đột nhiên tỉnh ngộ, bật thốt lên:
- Không xong! Tàng Kinh Các!
← Hồi 191 | Hồi 193 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác