← Hồi 184 | Hồi 186 → |
Tô Chuyết và nam tử áo trắng đối mặt, hai người đều đang phán đoán đối phương, ai cũng không muốn động thủ trước, tràng diện cứ thế lập tức an tĩnh lại. Tiểu nhị run rẩy, nhìn xem bừa bãi khắp phòng, thần sắc đau khổ, muốn đi lên thu thập. Ai ngờ tay phải nam tử áo trắng hơi run một cái, một chén rượu bắn nhanh ra. Mục tiêu chính là tiểu nhị kia!
Tô Chuyết trầm mặt xuống, trên mặt lộ vẻ không vui, nghĩ thầm, kẻ này quả thật không thể nói lý, xuống tay độc ác với ba người Ninh Tự Tại thì cũng thôi đi, vì sao phải dùng ám chiêu này với một tiểu nhị không biết võ công? Y biết nếu mình không lập tức xuất thủ, chén rượu kia sẽ đập thẳng vào huyệt thái dương của tiểu nhị, chỉ sợ người này sẽ phải mất mạng tại chỗ.
Tô Chuyết không kịp nghĩ kĩ, dưới chân khẽ nhúc nhích, dùng ra bộ pháp khinh công Lăng Tiêu Phi Độ, trong chớp mắt đã chặn trước người tiểu nhị. Chén rượu quay tròn lượn vòng, Tô Chuyết nhắm ngay thế tới, đưa tay muốn chụp. Ai ngờ chén rượu vừa dính đến bàn tay Tô Chuyết, "bình" một tiếng vỡ ra. Mười mấy mảnh sứ vỡ bay tán loạn. Tô Chuyết giật nảy cả mình, vội vàng vung ống tay áo lên, ra sức xoay vòng, cuối cùng thu mười mấy mảnh sứ vỡ vào ông tay áo.
Mấy lần này đã là cực hạn của Tô Chuyết, nhưng vẫn có một mảnh sứ vỡ cắt vỡ cạnh bàn tay, máu tươi dọc theo tay rơi từng giọt trên mặt đất. Tiểu nhị nhìn thấy giọt máu, mờ mịt ngẩng đầu, mơ hồ không biết rằng mình vừa lượn một vòng trước Quỷ Môn quan. Lại thấy nam tử áo trắng đã đứng lên. Vừa rồi trải qua đánh nhau, hắn cũng không nhấc một bước chân. Giờ phút này đứng trước cửa sổ, cười lạnh một tiếng với Tô Chuyết:
- Nói quá sự thật, chỉ đến như thế!
Nói xong câu này, từ lầu hai nhảy xuống đường, nghênh ngang rời đi.
- Nguyên lai hắn đã nhận ra ta, vừa nãy là chỉ ước lượng ta mà thôi!
Tô Chuyết hoảng sợ biến sắc. Hắn lấy lại bình tĩnh, ném xuống một miếng bạc vụn, tính làm tiền cơm, co cẳng đi ra ngoài tiệm.
Bấy giờ ba huynh đệ Ninh Tự Tại cũng điều tức xong, cuối cùng đè xuống huyết khí sôi trào. May mắn mấy người bị thương không tính là nặng, có lẽ sẽ không chậm trễ hành trình. Chỉ là ba người ăn phải thiệt thòi lớn như thế, ngay cả người đối đầu là ai cũng không biết rõ. Hôm nay Thanh Khê tam hiệp xem như thất bại ngã nhào rồi. Trên mặt ba người đều có chút vẻ hậm hực.
Du Phương thấy Ninh Tự Tại sững sờ nhìn qua phương hướng Tô Chuyết rời đi, hỏi:
- Đại ca, huynh nhìn gì thế?
Ninh Tự Tại lầm bầm lầu bầu:
- Chẳng lẽ là hắn...
- Là ai?
Ninh Tự Tại im lặng lắc đầu, hồi lâu mới nói:
- Đi thôi, lên đường đi...
Ba người cũng không còn tâm tư ăn cơm, quay người xuống lầu. Trải qua chuyện này, trên đường ba người trầm mặc ít nói, ngậm miệng không đề cập tới việc này, đều cho thành sỉ nhục bình sinh. Cuối cùng một đường Bắc thượng, mấy ngày tới hữu kinh vô hiểm, thuận lợi chạy đến dưới chân Tung Sơn.
Ai biết được nhìn lên trước mắt, quả thật náo nhiệt vô cùng. Đất Phật môn thanh tịnh bình thường ít có người vãng lai, thế mà lại đông như trẩy hội. Đường lên núi có bảy tám cái võ tăng cầm côn đứng đó, có hai tên tăng nhân khác vẫn luôn mỉm cười, ngồi sau bàn trục ghi chép tên họ của từng người lên núi. Người tới cũng không có chưởng môn bang chủ nào, cũng không có danh nhân võ lâm, bởi vậy đều ngoan ngoãn xếp thành một hàng dài.
Đi đến dưới Giải Kiếm thạch, tất cả mọi người tự động tháo xuống binh khí, giao cho tăng nhân Thiếu Lâm. Đây là quy củ Thiếu Lâm mấy trăm năm qua, ai cũng không dám phá hư. Ba người Ninh Tự Tại đi chuyến này, cũng coi như minh bạch đạo lý nhân ngoại hữu nhân, thành thật xếp sau đội ngũ. Du Phương mắt sắc, chỉ vào giữa hàng ngũ, nói:
- Đại ca xem kia, là người hôm đó đúng không?
Ninh Tự Tại và Cổ Thông Thiên nhìn theo ngón tay hắn chỉ, quả nhiên liếc mắt nhận ra bóng lưng Tô Chuyết. Ngày đó Tô Chuyết không để lại câu nào đã rời đi. Ba người Ninh Tự Tại ngay cả danh tính ân nhân là gì cũng không biết, rất là thổn thức. Tính tình Cổ Thông Thiên chân thực, thấy Tô Chuyết thì muốn mở miệng hô ân công.
Một chữ ân vừa hô ra miệng, Du Phương vội vàng che miệng hắn lại, nhỏ giọng nói:
- Nhị ca, nhỏ giọng một chút. Huynh muốn để cho nhiều người ở đây biết chúng ta gặp chuyện mất mặt sao?
Cổ Thông Thiên chợt tỉnh ngộ, Ninh Tự Tại cũng trầm mặt, thở dài nói:
- Đúng vậy a, nếu thế, mặt mũi Thanh Khê tam hiệp chúng ta còn đặt chỗ nào nữa? Chúng ta vẫn là ít gặp mặt hắn thì tốt hơn. Còn đại ân thì báo đáp sau này đi...
Bởi vì cái gọi là đại ân như đại thù. Thế là ba người này bắt đầu trốn tránh Tô Chuyết. Tô Chuyết đứng ở phía trước, đâu có nghĩ đến những chuyện sau lưng. Từ ngày đó hắn biết được Thiếu Lâm tự xảy ra chuyện, liền từ bỏ kế hoạch đã suy tính trước đó, chuyển qua Bắc thượng, một đường đi hướng Tung Sơn. Xếp hàng nửa ngày, rốt cục đến phiên mình rồi.
Tiểu hòa thượng trước mặt khách khí hỏi:
Xin hỏi cao tính đại danh thí chủ? Sư từ chỗ nào? Môn phái nào?
Tô Chuyết đáp:
- Tô Chuyết, không môn không phái.
Tiểu hòa thượng sững sờ, tựa hồ còn chưa từng gặp người không môn không gặp. Nhưng vẫn dựa theo thực tế viết trên danh sách, đồng thời cao giọng nói:
- Không môn không phái Tô thiếu hiệp!
Đối mặt với thái độ nghiêm túc của tiểu hòa thượng, Tô Chuyết có chút cười khổ mà không được. Hắn thuận miệng hỏi một câu:
- Hoài Thiện lão hòa thượng ở trên núi sao?
Sắc mặt tiểu hòa thượng cứng đờ, xem ra còn không có ai dám gọi Thiếu Lâm phương trượng như vậy. Một tăng nhân trung niên mập mạp đứng đằng sau tiểu hoàn thượng, nghe vậy thì biến sắc, cả giận nói:
- Thằng ranh con kia, ngươi dám vô lễ à? Muốn đến Thiếu Lâm gây chuyện hả?
Nguyên lai hắn là sư đón khách của Thiếu Lâm, mang theo một đám tiểu hòa thượng đón khách dưới chân núi. Những ngày này có rất nhiều lời đồn, hắn cũng như chim sợ cành cong, đột nhiên nghe được một câu Hoài Thiện lão hòa thượng, thì cho rằng Tô Chuyết chính là người muốn lên núi gây chuyện.
Tô Chuyết cười nói:
- Hòa thượng này nói chuyện thật kỳ quái. Phật môn không phải nói chúng sinh bình đẳng sao? Phật Tổ và con rệp đều như nhau, thằng ranh con và lão hòa thượng đương nhiên cũng giống vậy. Vì sao ông gọi ta là ranh con, ta lại không thể gọi Hoài Thiện là lão hòa thượng hử?
Ông sư nghênh khách sững sờ, rõ ràng cảm thấy Tô Chuyết nói hết sức có lý. Hắn á khẩu không trả lời được, khóe mắt liếc nhìn tên họ mà tiểu hòa thượng vừa ghi. Lúc trước hắn cũng không nghe rõ cái tên Tô Chuyết, lúc này mới nhớ tới muốn xem thử người trẻ tuổi này rốt cục là ai. Khi thấy hai chữ Tô Chuyết thì không khỏi ngây ngẩn cả người.
Trước khi xuống núi, phương trượng Hoài Thiện đã tìm riêng hắn nói, hai ngày này nhất định sẽ có một người trẻ tuổi gọi là Tô Chuyết tới chơi. Người này là bạn tốt của ta, đến lúc đó không cần nhiều lời với hắn, nhiều lời sẽ chỉ thêm sai mà thôi. Trực tiếp kéo hắn lên núi là được. Trong lòng xuất hiện lời nói của Hoài Thiện. Ông sư nghênh khách nhịn không được tò mò quan sát Tô Chuyết cẩn thận, không ngờ người này còn trẻ tuổi, thế mà đã là bằng hữu của phương trượng rồi.
Sư nghênh khách không dám thất lễ, tự mình đi trước dẫn đường Tô Chuyết lên núi, vừa đi vừa nói nói:
- Tô công tử mời đi theo tiểu tăng! Tiểu tăng pháp hiệu Tịnh Tướng, phương trượng sư bá đã sớm đã dặn dò tiểu tăng nhất định chú ý kéo Tô công tử lên núi, chiêu đãi cho tốt... Từ trước đến nay tiểu tăng luôn ghi nhớ lời dạy của phương trượng sư bá trong lòng, không dám quên...
Tịnh Tướng ở phía trước nói liên miên lải nhải một hồi, Tô Chuyết bất giác mỉm cười. Hòa thượng này trước thì ngạo mạn sau lại cung kính, chút tâm tư nho nhỏ này, sao mà Tô Chuyết không đoán được chứ? Nếu hắn thuộc lớp đồ đệ của Hoài Thiện, xem ra phương trượng Thiếu Lâm đời kế tiếp sẽ được chọn ra từ trong đám sư huynh đệ của hắn. Đoán chừng Tịnh Tướng có những phương diện so ra kém người khác, đành phải hết sức phát huy ưu điểm kết giao.
Nghĩ thông suốt điểm này, Tô Chuyết cũng chẳng sao cả, mặc cho Tịnh Tướng nói khô cả họng, y cũng không nghe lọt tai vài câu, chỉ ngẫu nhiên qua loa hai câu. Một đường lên núi, tự nhiên thưởng thức phong cảnh.
*****
Một đường lên núi, lại thấy lạnh dần. Nhân gian tứ nguyệt phương phỉ tận, sơn tự đào hoa thủy thịnh khai (*). Khí hậu trên núi tự nhiên trong trẻo lành lạnh hơn so với dưới núi.
(*) Câu thơ trong bài Đại Lâm Tự đào hoa của Bạch Cư Di
Tô Chuyết nắm vạt áo thật chặt, dò xét bốn phía. Hắn chưa từng đến Thiếu Thất Sơn, nên hết sức tò mò cảnh trí xung quanh. Nghĩ không ra chỗ ở của một đám hòa thượng thế mà cũng có vẻ nữ tính như thế, quả thực làm cho người cảm thán. Còn chưa vào cửa núi, Tô Chuyết chợt nảy sinh cảnh giác, khóe mắt thoáng nhìn một bóng người màu trắng chợt lóe lên từ một bên tường vây. Lại nhìn lên, chỉ thấy bóng cây lắc lư, làm gì có người nào?
Tô Chuyết kỳ quái nói:
- Ông có nhìn thấy người nào mới lướt qua không?
Tịnh Tướng đang nói đến nhập tâm, đâu có chú ý bóng người nào? Mờ mịt không hiểu nhìn qua Tô Chuyết. Tô Chuyết thở dài, lắc đầu, ra hiệu đi tiếp đi. Tịnh Tướng dẫn theo Tô Chuyết đi vòng đến hậu viện, tránh đi mấy trăm nhân vật võ lâm trên quảng trường đằng trước Đại Hùng bảo điện, trực tiếp đi vào thiền phòng của phương trượng.
Nơi đây vô cùng đẹp đẽ và tĩnh mịch, Tô Chuyết nhịn không được cười nói:
- Lão hòa thượng thật là biết hưởng phúc!
Tịnh Tướng nghe hắn mở miệng nói tiếng lão hòa thượng, cuối cùng có chút khó xử, nhỏ giọng nhắc nhở:
- Tô công tử, phía trước là thiền phòng của phương trượng sư bá, xin ngài nhỏ giọng một chút.
Chợt nghe một tiếng cười phóng khoáng, Hoài Thiện mở cửa ra, nói:
- Không sao, nhóc Tô đến thật nhanh!
- Ở chỗ lão hòa thượng có trò hay để xem, đương nhiên ta phải đến nhanh rồi!
Tô Chuyết cười nói rồi đi vào trong phòng.
Tịnh Tướng cũng muôn theo vào trong, ai ngờ Hoài Thiện nói:
- Tịnh Tướng, chỗ này không có chuyện của ngươi, ngươi đi trước đi!
Tịnh Tướng ngượng ngùng cười cười, đành phải cáo từ rời đi. Hoài Thiện đóng kỹ cửa phòng, chỉ thấy Tô Chuyết đã tùy tiện ngồi xuống, nhấc lên ấm trà tự rót tự uống.
Tô Chuyết nhấp một ngụm trà, cười nói:
- Thiếu Lâm tự thanh tĩnh mấy trăm năm, chỉ sợ chưa từng náo nhiệt như ngày hôm này. Hòa thượng lão làm chuyện tốt a!
Hoài Thiện nhún nhún vai, sắc mặt có chút bất đắc dĩ, nói ra:
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta muốn vậy sao? Không nói Phật môn là vùng đất thanh tĩnh, chỉ riêng nhiều người tới đây, chuẩn bị cơm chay đã để người ta đau đầu lắm rồi!
- Ồ?
Tô Chuyết rất hứng thú hỏi.
- Không phải lão truyền ra chuyện này sao? Ngược lại việc này bắt đầu có chút thú vị rồi đây... Vậy đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Hoài Thiện đưa tay lấy ra một lá thư từ trong ngực, đưa đến trên tay Tô Chuyết, nói ra:
- Vào một buổi sáng nửa tháng trước, chúng ta phát hiện có người dán một lá thư trước Đại Hùng bảo điện...
Tô Chuyết đại khái xem lá thư một lần, nội dung cơ bản tương tự như lời nói của Ninh Tự Tại. Lại nhìn chỗ kí tên, viết là trang chủ Thiên Kiếm sơn trang. Y nghi ngờ nói:
- Thiên Kiếm sơn trang? Sao xưa nay chưa nghe nói qua, trên giang hồ còn có một bang phái như thế à?
Trên mặt Hoài Thiện hiện lên một tia thần sắc kỳ quái, chậm rãi lắc đầu, muốn nói điều gì, nhưng rốt cục không nói ra miệng. Qua hồi lâu, lão mới nói:
- Chuyện này đã truyền ra trên giang hồ, chắc hẳn ngươi cũng nghe thấy. Nguyên bản ta muốn giữ kín chuyện này không nói ra, tự động xử lý. Thế nhưng không biết vì sao chuyện này lại lan truyền ra ngoài. Kỳ quái hơn chính là, giang hồ hào kiệt nghe được tin thì lập tức hành động, đồng loạt đi đến Thiếu Thất Sơn. Hai ngày trước những người ở gần đã đến rồi, còn ở xa thì hôm nay cũng đến đủ. Đến nay cách ngày 15 tháng 3 còn có hai ngày, ta thấy người nên tới và không nên tới, cõ lẽ đã đông đủ rồi!
- Có chút ý tứ, giống như đã ước định cẩn thận.
Tô Chuyết cười nói:
- Hiện tại những người đã đến vẫn chưa tính là gì. Ta thấy chính chủ cũng sắp đến rồi!
Luận đến võ công Phật pháp, tất nhiên Hoài Thiện là cao cấp nhất, nhưng nói đến phân tích cặn kẽ, âm mưu quỷ kế, lão đương nhiên kém hơn Tô Chuyết. Hoài Thiện lẳng lặng nghe y nói tiếp.
- Chuyện này có ba điểm đáng ngờ. Thứ nhất, là ai dán lên tờ giấy ở Thiếu Lâm một cách thần không biết quỷ không hay đây? Theo lý thuyết Thiếu Lâm nhiều cao thủ như mây, các nơi không ít trạm gác ngầm, thế mà không ai phát giác sao? Nếu như không phải võ công kẻ này tuyệt cao, vậy chính là phản đồ trong chùa!
Hoài Thiện nghe vậy thì quả quyết nói:
- Không có khả năng! Người trong chùa có bản lĩnh làm đến điểm này, chỉ có mấy người chữ lót Tịnh. Những người đó nhập môn đã hơn hai mươi năm rồi. Mà tăng nhân Thiếu Lâm trước khi học võ cần phải học tập Phật pháp trước, nếu như tâm tính không đủ thì không thể học được công phu. Bởi vậy ta nghĩ, tuyệt đối không phải tăng nhân trong chùa ra tay!
Nếu lão đã nói vậy, Tô Chuyết cũng không tiện nói thêm gì.
Y chợt nhớ tới cái bóng màu trắng khi vừa vào cửa, một cảm giác bất an bao phủ trong lòng.
Y lại nói tiếp:
- Điểm đáng ngờ thứ hai, trang chủ Thiên Kiếm sơn trang đến cùng là người thế nào? Nhân vật như vậy nên có tiếng tăm lẫy lừng trên giang hồ mới đúng, đã dám khiêu chiến Thiếu Lâm, vì sao phải dùng bí danh mà tất cả mọi người đều không biết?
Nói đến đây, Tô Chuyết chợt nhớ tới Bát Bộ Thiên Long Từ khi trở về từ sa mạc, mấy tháng qua, mỗi ngày y đều nhớ đến cái tổ chức thần bí đó.
Y nhịn không được hỏi:
- Đại sư có từng nghe qua một bang phái gọi là Bát Bộ Thiên Long không?
Hoài Thiện sững sờ, cười nói:
- Bát Bộ Thiên Long chính là thuyết pháp Phật môn truyền đến từ Thiên Trúc, chỉ Bát Bộ Chúng của đại thế giới, là Thiên, Long, Già Lâu La, Khẩn Na La, Kiền Đạt Bà, Atula, Dạ Xoa cùng Ma Hô La Già. Còn bang phái sao? Lão nạp chưa từng nghe qua có bang phái nào dùng cái tên này làm danh hào.
Tô Chuyết gật đầu, thầm nghĩ, ta quả thật choáng váng rồi, lão hòa thượng là phương ngoại chi nhân, không để ý tới tục sự, làm sao lại gia nhập tổ chức thần bí đó?
Thật vất vả bài trừ tạp niệm trong đầu, Tô Chuyết nói tiếp:
- Điểm đáng ngờ thứ ba chính là, rốt cục là ai đã truyền chuyện này đến trên giang hồ? Đến cùng người này có mục đích gì?
Hoài Thiện thở dài, đáp:
- Ngươi nói mấy điểm này, cũng chính là chỗ ta không cách nào hiểu nổi. Ta biết nếu ngươi nghe được chuyện này, nhất định sẽ chạy đến Thiếu Lâm, bởi vậy đã sớm phân phó Tịnh Tướng chờ dưới chân núi.
Lời còn chưa nói hết, bỗng nhiên một tiểu sa di gõ cửa vào phòng, cung kính nói:
- Phương trượng tổ sư bá, Nhạc Dương Vệ thí chủ, hơn mười vị chưởng môn tam sơn ngũ nhạc đồng thời bái sơn!
Hoài Thiện và Tô Chuyết nhìn nhau, Tô Chuyết cười nói:
- Chính chủ đến rồi!
Trong mắt Hoài Thiện lại mang theo thần sắc lo lắng, nói:
- Bọn họ tựa hồ đã thương lượng xong, thế mà cùng đến một lúc!
- Cần gì phải thương lượng?
Tô Chuyết cười nói:
- Khi ta tới, gặp phải mấy người nghe nói Vệ Tiềm muốn tới Thiếu Lâm, thì có vẻ cực kì hưng phấn. Ta thấy sở dĩ rất nhiều người hôm nay mới đến, chính là mò đúng hành trình của Vệ Tiềm. Chưởng môn bang chủ các môn các phái, nếu như phân chia trước sau, đương nhiên là không ổn. Tới trước thì mất thân phận, đến sau thì lại giống như đang tự cao tự đại vậy. Bởi vậy dứt khoát tất cả mọi người cùng đi theo Vệ Tiềm cho xong!
Hoài Thiện cười ha ha, nói:
- Đã như vậy, ta vẫn phải ra ngoài ngênh đón một phen! Ta biết ngươi và Vệ hầu gia có chút khúc mắc, nghe nói trên giang hồ có không ít người muốn tìm ngươi làm phiền để có thể lấy lòng Vệ Tiềm. Ta thấy ngươi không nên lộ mặt thì tốt hơn!
Tô Chuyết gật đầu:
- Ta hiểu được!
Nói xong dùng tay làm dấu mời. Hoài Thiện cười nhạt một tiếng, tự động đi ra ngoài. Trong phòng lại khôi phục vẻ yên tĩnh, Tô Chuyết buồn bực ngán ngẩm, lúc này mới đánh giá đến căn thiền phòng này.
Trong phòng đơn giản mộc mạc, duy nhất có chút đặc biệt là mấy bức tranh vẽ treo trên tường. Tô Chuyết liếc mắt nhìn, không khỏi lấy làm kinh hãi. Mấy bức tranh có vẻ khủng bố quỷ dị, không phải vẽ phong cảnh nhân vật, mà là mấy bức tranh vẽ Chung Quỳ bắt quỷ (**)!
(chưa xong còn tiếp.)
----- (*) Đại Lâm tự đào hoa của Bạch Cư Di
Nhân gian tứ nguyệt phương phỉ tận
Sơn tự đào hoa thủy thịnh khai.
Trường hận xuân quy vô mịch xử
Bất tri chuyển nhập thử trung lai
Dịch:
Hoa đào chùa Đại Lâm
Tháng tư vườn hết cỏ thơm
Hoa đào lại nở rộ trong sân chùa
Xuân qua nào biết đi mô
Nào hay lên núi vào chùa gặp xuân
Quỳnh Chi phóng dịch (20/12/2006)
(**)- Theo sử sách, Chung Quỳ là người thời Đường Minh Hoàng, cực kỳ thông minh. Đến khi lên kinh ứng thí, được chủ khảo xem là kỳ tài. Thế nhưng khi lên điện ứng thí, gian thần Lư Kỷ lại lấy tướng mạo xét người, Chung Quỳ vốn xấu xí, bị Lư Kỷ buông lời xúc xiểm, vì quá tức giận đã đâm đầu vào cột mà chết, chấn động cả thiên đình. Ngọc Đế biết chuyện đã đứng ra chủ trì công đạo, phong cho Chung Quỳ làm vị thần phụ trách giáng yêu trừ ma chốn nhân gian.
← Hồi 184 | Hồi 186 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác