Vay nóng Tima

Truyện:Gươm đàn nửa gánh - Hồi 06

Gươm đàn nửa gánh
Trọn bộ 10 hồi
Hồi 06: Nguyễn Phúc Chân tìm Phượng Trì
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-10)

Siêu sale Lazada

Nhắc lại lúc Phượng Trì từ giã Huyên Nham lão 'm,nàng nghe lời suy đoán của bọn Bạch Liên Giáo là nên trở lại bến Tầy Giang tìm Phúc Chân là do đó nàng mới gặp Đinh Hoành Sơn trên bến Tây Giang.Còn bọn Bạch Liên Giáo đi về phía Đông với ý định ra đảo Thổ Cháu. Nhưng bất ngờ trên đường Quãng Đông ra đi bọn chúng gặp Phúc Chân đang đớm thuyền để về bến Tây Giang Bọn này gồm có Huyền Nham lão ni.Đại Phúc sư trưởng và một người đệ tử tên Hà Hĩ Văn Ba người đụg độ Phúc Chân ở giữa đường...

Huyền Nham lão ni dừng lại, dùng tay chận chàng và hỏi:

– Phúc Chân định tìm về đảo Thổ Châu chăng?

Phúc Chân dừng lại vì trong bọn chàng có quen biết trước với Hà Hỉ Văn.

Phúc Chân chào hỏi ba người rồi nói:

– Tôn Sĩ Nghị đã đến Tây Long cung, bọn vua tôi nhà Lê tranh nhau với bọn Tốn chiếm đóng các nơi trọng yếu.

Chắc lâ bọn này khó được Tôn SI 'Nglú chiếu cố nhưng trong nội tình của bọn nó đã có nhiều mâu thuẫn trầm trọng Hà Hỉ Văn nói:

– Nguyễn phúc ánh có cho chở hàng vạn hộc hương từ Gia Định ra cống nạp bọn Sĩ Nghị nhưng hiện nay đang mủa bão lớn chưa chấc số thuyền ấy ra tới được Bẩc Hà.(l) Phúc Chân hỏi:

– Thế nhần huynh đi đâu?

– Chúng tôi định ra đảo Cổ Cốt nơi đó thuyền chiến và khí cụ có sẵn để mưa giúp Nguyễn ánh. Hà Hỉ Văn chợt hỏi – Việc Phúc ánh ở gia Định sao nhân huynh không về đấy giúp một tay?

Phúc Chân lắc đầu:

– Tiểu đệ chưa nghĩ đến điều đó. Tuy nhiên, một lần Nguyễn ánh đã. mang quân Xiêm La vào đất Nam rước lấy bao nhiêu nhục nhã. Bây giờ nghe tin quân Thanh vào xâm lăng hần lại vui mừng đón tiếp, thân phục và giúp lương thực.

Tiểu đệ không hề có quan hệ đến việc làm của Nguyễn ánh.

Bọn Bạch Liên Giáo của Huyền Nham lão ni, Đại Phúc sư trưởng và Hà Hỉ Văn này vốn đang tận tâm lực giúp Nguyễn ánh nên nghe quan điểm của Phúc Chân họ rất bất bình, khó chịu.

Hà Hỉ Văn cười nhạt nói:

– Đại huynh nghĩa khí ngất trời, chí lớn tài cao chắc là không muốn đại ai trên đầu, thế mà bọn tôi vô tình khống rõ...

Phúc Chân cười:

Các vị chắc cũng không lạ gì tính của tiểu đệ. Đầu đội trời chân đạp đất ở đời. Thấy việc phi nghia thì ra tay không ngại tổn thương, còn việc lớn lao của các vị anh hùng cái thế, tiểu đệ thật không có tài vương tá như các vị.

Đại Phúc sư trưởng tính nóng như lửa, trợn mắt nạt:

– Tiểu tử kia! Không được vô lễ với các tiền bối chúng ta như thế!

Phúc Chân cười khẩy đáp:

– Các tiền bối thì tại hạ luốn luôn kính nhi viễn chi".

Đại Phúc bị nói móc, gầm lên:

– Đồ hỗn láo! Hắn nói như vậy là chống lại Phúc ánh rồi. Tha mạng kẻ này sau sẽ di họa, thà giết phắt trừ tai hại về sau.

Hà Hĩ Văn mặt cũng đỏ bừng bừng nói:

Xin nhân huynh,thứ cho cái lỗi này. Thật đường đời có nhiều ngả, nhưng không qua khỏi luật Am dương. Nếu nhân huynh thuận theo chúng tôi thì là bạn ngược lạĩ là thù thật là khó dung dưỡng.

Phúc Chân vẫn cười nhạt:

– Tiểu đệ xưa nay có nhờ vả các vị điều chi mà đòi dung dưỡng hay không?

Huyền Nham lão ni cất giọng the thé nói:

Đồ bất nghĩa, giết đi cho rảnh. Ngươi sang ở Vần Nam, Phúc Châu, Quảng Đông, Yên Kinh nếu.không ở nữa lữ đi của điến của thiên Địa Hội chúng ta thì còn ở đâu Phúc Chân càng cười lớn:

Phải! nếu đệ Cổ ở Các lữ điếm của các vị... Nhưng các vị cũng thu tiền không ít kém gì các ca lầu tử điếm củ bọn mản thanh Hà Hỉ Văn ngượng và giận quát:

Thối im đi đồ khốn!

Phúc Chân chuyển qua giọng cười gằn:

– Các ngươi chớ cậy đông xem thường một minh ta.

– A, thằng tiểu tử này lại còn ra mặt thách thức nữa Đại Phúc sư trưởng hươi thiên trượng vút qua đầu Phúc Chắc là ngươi chưa nếm mùí'Thiết còn thiên trượng"của thiéu lâm tự Phúc Chân vãn giữ yê ung dưng:

Ta không ngờ Thiếu lâm Tự sinh ra hàng hà sa số bọn đệ tử không ra gì như các người. Ngày trước Chí Thiện thiền sư và Lão Mai lão ni có đâu như vậy!

Chớ nói càn!

Đại Phúc sư trưởng hươi côn lên vun cút rồi nhẩm ngay vai Phúc Chân mà bổ xuống. Phúc Chân lách nhẹ sang bền rồi nhảy vèo xuống lưng tuấn mã và nói – Các ngươi giỏi đánh bộ, 'ta hãy thữ tài đánh bộ với bộ với ba ngươi một phen – Nói xong, chàng rút thanh kiếm báu bên mình ra sẵn sàng tiếp chiến. Gậy sắt của Đại Phúc sư trưởng múa vèo vèo đánh đến cùng một lúc mười tám thế liền châu thiết trượng mạnh như bão táp. Phúc Chân dùng Vô ảnh kiếm của Thiếu Lầm Tự đối pM lại. Điều này khiến cho Đại Phúc sư trưởng giật mình kéo côn sắt lại mà hỏi:

Vô kiếm! Ngươi học của Vô Ngôn Vô Để đại sư chùa Thiếu lâm phải khống?

Phúc Chân cười:

Ta chẳng học với ai cã. Đầy chỉ là một bài kiếm tầm thường ta thấy trong sách "Vô ảnh kiếm" nên đem ra múa với ngươi cho vui đó thôi.

Huyền Nham lão ni nạt lớn:

– Tên tiểu tữ này ngỗ nghịch thật, học với Vô Ngôn Vô Để đại sư mà chối rằng không. Trên đời này sao lại có kẻ dám khinh thường sư phụ như thế được.

Tội đáng chết thật.

Phúc Chân sự thật chẳng học với sư phụ cả, có một lần chàng ngao du sơn thủy đến hồ Lãng Bạc thì gặp một lão tăng đang múa kiếm dưới trăng, chàng liền mang kiếm ra đánh cợt đùa với lão. Nhưng chàng có một trí nhớ lạ lùng, vừa giao đấu vừa học các thế của đối thủ cho đến hết cả 108 thế kiếm quý đó và chàng đã thuộc lâu rồi cứ tập luyện cho đến khi thành thạo sữ dụng được. Điệu đó chứng tỏ chàng có một năng khiếu võ học lạ lùng ít ai bì kịp. Nay chàng đem các thế này ra đối đầu với nhà sư Thiếu lâm tự và lão ta gán cho đó là Vô ảnh kiếm. Mới sử dụng cái sở học lóm về kiếm pháp mà Huyền Nham lão ni cũng đã giật mình, lão ni cũng tự thấy khó mà "nuốt trôi" tên tiểu tử này lầm, nên tìm cách thoái lui:

– Thối bấy nhiêu cũng đủ hiểu nhau rồi. Cần đọ chiến làm chi nữa cho mất lòng lão tiền bối.

Đại sư nhà ta cũng doạ:

– Để ta mách lại với lão tiền bối Vô Ngôn Vô Để đại sư sẽ có cách trị tên nghiệt đồ... cần gì đến chúng ta phải giở võ công ra mà đối đầu với hăn.

Riêng Hà Hỉ Văn có vé bất bình:

– Chẳng lẽ cả ba... người mà lại để cho một tên vô danh xem thường hay sao?

Phúc Chân vẫn khiêm tốn:

– Tôi đâu dám xem thường đại danh của các vị.

Hà Hỉ Văn vẫn còn hung hăng:

– Dù sao tiểu đệ cũng xin bái lĩnh đại huynh vài chiêu để xem thế nào. Dẫu có thua đi nữa cũng là thua... đệ tử Vô Ngôn Vô Để đại sư thì chẳng mất thể diện gì. Mong đại huynh chấp nhận cho!

Nói dứt, rút ngay đoản dao bên hông ra.

Phúc Chân cười lạt:

Đây là do ý muốn của đại huynh chứ tiểu, đệ hoàn toàn bị bắt buộc.

Hà Hỉ Văn lầng lặng khai đao.

Phúc Chân đưa báu kiếm lướt ra thành một đạo hồng quang chận ngay thế đao của họ Hà. Nhưng thế đao đã biến chuyển dồn dập hoa cả mắt.

Bỗng nhiên ngọn kiếm của Phúc Chân tiết ra một luồng ánh sáng mờ mờ xanh biếc. Hà Hỉ Văn giật mình thu đao nhảy ra xa la lên:

– Lại Vạn ánh kiếm... ngươi vừa sử dụng các chiêu thức trong bài Vạn ảnh kiếm của Thần Long đàn chủ ở Triết Giang đó chăng?

Phúc Chân bực mình nạt:

– Thanh kiếm của ta tự tiết ra đạo thanh quang ấy chứ có phải là Vạn ảnh kiếm gì đâu. Bọn ngươi có lẽ... điên cả rỗi sao! Sợ hãi đến những cái bóng và gió kiếm của ta!

Huyền Nham lão ni cau mặt:

– Hắn... vừa nói đến... Phong kiếm của Bạch Liên Giáo?

Rồi quay sang hỏi gằn:

– Ngươi cũng biết Phong kiếm nữa ư?

Phúc Chân đáp:

– Ta đâu biết gì những thứ ấy! Có giỏi thì cứ giao đấu, còn muốn chắc thắng, cả hai cùng tấn công ta một lúc cũng được.

Đại Phúc sư trưởng nạt nộ:

Chúng ta đều là những kè thành danh trên chốn giang hố, ai lại cậy đông hiếp kê vô danh. Thôi, ta tạm tha cho đấy!

Phúc Chân còn trêu:

Tạm tha... nghĩa là sao?

Huyền Nham gạt đi:

– Hơi đầu mà tranh biện lôi thôi. Chúng ta đi gấp vì bọn Tiều Phụng còn chờ ở Quảng Đông.

Hà Hỉ Văn bây giờ mới biết khó hơn được Phúc Chân nên giả lả:

– việc vửa rồi chẳng qua là... đùa nhau chút thôi. Hiền huynh không nên để tâm làm gì. Chúng ta sẽ còn gặp lại nhạu tại Thăng Long thành sau này..

Phúc Chân cũng nói:

– Phải, xin hẹn gặp lại nhau khi Quang Trung Nguyễn Huệ đã tống bọn Mãn Thanh ra khỏi nước Nam.

Thật ra trong thâm tâm chàng khó tin Nguyễn Huệ có khả năng đối đầu với Tôn Sĩ Nghị vì hiện nay Nguyễn ánh đã làm chủ được vùng Gia Định rồi.

Thành phú Xuân nay mai chẩc cũng vế tay chúa cựu Nguyễn mà thôi. Ngoài Quang Trung Nguyễn Huệ, Nguyễn Nhạc vô tài lại thiếu đức Nguyễn Lữ nhút nhát và Đỗ Thanh Nhơn, Lý Tài đang uy hiếp miến Nam rất nặng.

Phúc Chân hỏi với theo:

– Các ngươi chống Mãn Thanh sao lại theo Nguyễn ánh thần phục Mãn Thanh? Hoặc giả cuộc đời là cái gì nực cười chăng?

Hà Hỉ Văn gượng nói:

– Đường ai nấy đi, ngươi chớ nhiễu lời. Để cuối cùng xem ai thắng ai cho biết!

Đúng lúc ấy có một toán người ngựa trương cờ Mãn Thanh chạy đến. Khi đến gần thấy kỳ hiệu đề tên tướng Bọn ba người Bạch Liên Giáo thấy vậy bèn bỏ đi ngay.

Phúc Chân đã nép vào một bên để tránh đoàn quân người ngựa mà còn bị một roi ngựa dài ngoằng từ xa đánh vút vào giữa mặt. Nhanh mắt, Phúc Chân lách đầu tránh khỗi nhưng đầu roi đánh trúng mỡm con chiến mã chàng đang cỡi làm nó đau đớn hí vang nhảy lồng lền rồi tung bốn vó chạy đi.

Bọn Mãn Thanh thích chí cười vang lên.

Phúc Chân cứ bình tỉnh cho ngựa chạy thẳng một mạch về hướng Nam cho đến khi đến một vùng núi non hiểm trở thì chàng dừng lại:

Nhìn xuổng bên cạnh, Phúc Chân thấy dưới thung lũng vô số cờ xí cắm la liệt.

Quan sát kỹ một lúc lầu sau Phúc Châu phát hiện đây là một trận đồ theo hình "Bát Quái" của Khổng Minh Gia Cát Lượng.

Trong trận đang nghi ngút khới bốc lên để nghi binh,tuyệt nhiên không thấy một bóng quân lính nào cả. Luỗng khí âm hàn lúc này từ núi non bốc lên ngùn ngut, toát hơi lạnh đến tận đèo cao. Phúc Chân nhủ thầm:

Trong đám dân gian ở vùng này chắc có kỳ nhân đây,không biết lập trận đỗ với ý gì?

Nhủ rồi châng phi ngựa nhanh xuống thung.lũng.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-10)


<