← Hồi 315 | Hồi 317 → |
Sắc mặt của Thi Dương lúc này chuyển sang trắng bệch, thật sự hắn rất lo lắng. Ngay cả bọn người Hồi Hột kia cũng dám tấn công Bắc Đình, lại còn hai vạn quân Đại Thực như hổ đói chực chờ kia nữa. Và hắn bỗng nhiên hiểu được dụng ý mà hoàng thượng lệnh cho người Hiệt Kiết Tư tiến công Hồi Hột, chính là muốn kiềm chế bọn người Hồi Hột này từ phía bắc.
" Khả Hãn, hoàng đế chúng tôi nếu không phải là vạn bất đắc dĩ thì sẽ không bao giờ lệnh cho các vi xuất binh đánh Hồi Hột. Tình hình hiện tại đã vô cùng khẩn cấp, cúi xin Khả Hãn lập tức phái binh để giải cứu cho Bắc Đình"
Tô Đạt La trầm tư không nói lời nào cả, nhưng Thạch Mộ Hoa ở bên cạnh đã lên tiếng: " Phụ thân, Đại Đường đã trợ giúp chúng ta như thế, chúng ta phải đáp ứng để tri ân đồ báo chứ"
" Chúng ta dĩ nhiên là phải xuất binh chứ" Tô Đạt La mất hứng vì thấy nhi tử đã hiểu lầm thái độ của mình, ông ta khoát tay nói: " Hiện tai đại quân của Hồi Hột đã xuôi nam, Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý tất nhiên sẽ bỏ trống, chúng ta sẽ lập tức tiến công để chúng không kịp trở tay nữa"
Nói đến đây ông ta quay đầu lại nói với nhi tử của mình: " Ta quyết định tự mình đem binh đi đánh Hồi Hột, còn con chịu trách nhiệm đưa các tộc nhân tạm thời dời lên phía bắc, để đề phòng bọn Hồi Hột quay lại báo thù chúng ta"
Thạch Mộ Hoa vội vàng tuân mệnh, Thi Dương thấy bọn họ đã chịu xuất binh nên mừng rỡ trong lòng, vội vàng đứng lên hướng Tô Đạt La thi lễ thật sâu: " Đa tạ Khả Hãn đã giúp đỡ"
Tô Đạt La khẽ gật đầu: " Thi tướng quân yên tâm, chúng ta sẽ lập tức tập hợp quân đội, chỉ ngày mốt là đem binh đánh Hồi Hột. Chỉ trong vòng bảy ngay chúng tôi sẽ đánh đến Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý. Lần này người Hiệt Kiết Tư phải dạy cho một người Hồi Hột kia một bài học thật nhớ đời"
Xế chiêu, sau khi đã nghỉ ngơi một chút để hồi phục sức lực Đường quân lại lên ngựa để trở về A Sử Bất Lai thành. Tô Đạt La cùng với hai mươi mấy tên quý tộc Hiệt Kiết Tư đưa tiễn Đường quân quãng đường có đến hơn hai mươi dặm. Cho đến khi bóng dáng của Đường quân biến mất ở nơi xa xa bọn họ mới quay trở về doanh trướng để chuẩn bị cho việc tập hợp quân đội Hiệt Kiết Tư ở các nơi. Bỗng nhiên từ phương xa một con chiến mà đang lao tới và người ngồi trên chiến mà chính là đệ nhất dũng sĩ Khố Nhĩ Ban Đức. Chỉ thấy hắn mồ hôi mồ kê nhễ nhại, bẩm báo: " Đại Hãn, Cổ Đại công chúa hình như mất tích rồi"
Tô Đạt La ngẩn người ra một chút, cơ hồ như ông ta đã hiểu ra được chuyện gì nên chỉ quay đầu nhìn về phía nhi tử Thach Mộ Hoa. Thạch Mộ Hoa hiểu được ý của cha mình muốn nói gì nên hắn gật đầu nói: " Muội ấy nhất định là đã đuổi theo đội Đường quân kia tới Toái Diệp rồi"
Tô Đạt La cũng biết rằng nữ nhi của mình đang có tình cảm với một người Hán, nhưng trong tình hình hiện nay, sự tồn vong và phát triển của những người Hiệt Kiết Tư là nhiệm vụ quan trọng nhất cho nên đối với chuyện tình cảm yêu đương nam nữ ông ấy cũng rất khoan dung, rộng rãi, cũng không can thiệp gì cả để cho bọn trẻ tự do tìm hiểu yêu thương. Cho nên mặc dù có biết chuyện của con gái mình nhưng Tô Đạt La cũng không có can thiệp gì cả. Chỉ có điều ông ta lo lắng vì con gái yêu của mình đơn độc đi Toái Diệp, mặc dù Cổ Đại có biết chút võ nghệ nhưng mà mùa này thường hay có hổ, sói dữ hoành hành nên làm cha rất không yên tâm. Nhưng đã có một người trẻ tuổi biết nghĩ cho ông ta đó là Khố Ban Đức Nhĩ: " Bẩm Khả Hãn, xin Khả Hãn cho con đi bảo vệ công chúa, con sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào khi dễ nàng"
Tô Đạt La mỉm cười, ông ta vỗ vỗ thật mạnh vào vai của Khố Ban Nhĩ Đức, rồi dắt luôn thêm hai thớt ngựa cho hắn: " Ngươi đi đi, ngươi là đệ nhất dũng sĩ của người Hiệt Kiết Tư chúng ta, nếu ngươi có thể khuyên bảo và đưa được Cổ Đại về đây ta sẽ đem gả nó cho người ngay"
Khố Ban Đức Nhĩ nghe xong lời của Tô Đạt La trong lòng vui sướng, cực kỳ kích động, mặt hắn đỏ bừng như gan heo vậy. Hắn hét lên một tiếng, quất thật mạnh vào chiến mã, con chiến mà lao đi hướng về phương nam nơi mà đội Đường quân của Thi Dương vừa mới đi qua. Ba con ngựa với một người cũng dần dần biến mất ở cuối thảo nguyên mênh mông kia.
Tô Đạt La dõi theo cho đến khi bóng dáng của Khố Ban Nhĩ Đức hoàn toàn biến mất. Ông ta lập tức quay đầu lại ra lệnh: " Nhanh chóng báo cho tất cả dũng sĩ của Hiệt Kiết Tư tập hợp đầy đủ ở nha trướng trong vòng hai ngày tới"
Cuối tháng chín năm Đại Trị thứ năm, một đội quân kỵ binh gồm ba vạn người Hiệt Kiết Tư, mạnh mẽ và sắc bén như một mũi tên hướng thẳng tới thủ phủ của Hồi Hột mà đánh tới.
Ở bờ bắc của sông Đa La Tư rộng mênh mông vô bờ, là chi chít những doanh trướng của đại quân Hồi Hột. Sau khi qua sông đi về phía trước thêm hai trăm dặm nữa sẽ đến địa giới Bắc Đình của Đại Đường. Hồi Hột đã hiệp đồng với Đại Thực sẽ tấn công Bắc Đình nhưng bọn họ đã trú đóng ở đây năm ngày rồi, mà vẫn chưa hề thấy có dậu hiệu chuẩn bị vượt sông cả.
Trên một cái gò cao ở bên bờ bắc của sông Đa La Tư, ánh mắt của Trung Trinh Khả Hãn đang chăm chú và lạnh lùng nhìn vào dãy núi ở phương xa mênh mông kia. Ông ta không thể nào nhìn thấy được những đồng thái của Đường quân ở sau dãy núi đó, cũng không nhìn thấy cuộc chiến ác liệt giữa Đại Thực và Đường quân ở cách xa ông ta tới cả hơn ngàn dặm. Nhưng ông ta vẫn có thể cảm nhận được áp lực trong cuộc chiến của tám vạn quân Đại Thực cùng Đại Đường đưa tới. Quân Đại Thực ở bên ngoài Cung Nguyệt thành đã ba lần cho người đến thúc dục ông ta tiến quân, cùng phối hợp với quân Đại Thực để chiếm lĩnh Bắc Đình.
" Tiến công Bắc Đình" Trung Trinh Khả Hãn trên khóe miệng lộ ra một nụ cười kín đáo đầy bí hiểm. Từ trước tới nay mỗi nước cờ mà ông ta đã đi đều rất hanh thông, thuận lợi. Và đến giờ phút này quân cờ do ông ta nắm giữ đã đi vào thời khắc mấu chốt nhất của toàn cục. Vị Khả Hãn này đanhg chờ xem Đại Đường sẽ đối đáp như thế nào với những áp lực và giá trị của con cờ mà ông ta đang nắm trong tay. Ông ta không tin là triều đình Đại Đường thờ ơ bỏ mặc đối với việc Hồi Hột xuất binh đánh Bắc Đình. Ông ta biết rằng Đại Đường vô cùng căm tức ông ta, nhưng Trung Trinh Khả Hãn này không thèm để ý tới mấy cái yêu ghét đó, điểm mấu chốt mà ông ta mà ông ta đã làm được đó chính là dùng cây gậy " của một nước thứ ba trung lập" để gõ đúng vào khớp xương, vào con mắt – những yếu điểm của Đại Đường trong cuộc chiến với Đại Thực. Chiến dịch ở Toái Diệp đang bước vào thế cục giằng co ác liệt, nếu như Đại Đường không muốn thất bại hoàn toàn trong chiến dịch lần này thì dù có tức giận đến mấy cũng phải đem tiền bạc, lương thảo ra trao đổi để Hồi Hột lui binh.
Còn về phần Đại Thực, Trung Trinh Khả Hãn lại càng chẳng thèm để mắt làm gì, ai đời xuất có hai vạn binh lính mà muốn cùng Hồi Hột khiêu chiến, tấn công Bắc Đình. Rõ ràng là muốn Hồi Hột của ông ta giơ đầu chịu báng đây mà. Cái gì là nhượng cho Hồi Hột Bắc Đình, cái gì là lấy Đại Thanh Trì làm hoa giới. Tất cả những lời lẽ tuyên bố hùng hồn, những điều ghi trong hiệp ước mà hai nước thỏa thuận tháng trước cũng chỉ là hứa hẹn, là lý thuyết thôi. Nếu như liên quân hai nước không đánh hạ được Bắc Đình thì Đại Thực có gì tổn thất chứ? Còn ngược lại nếu chiếm được Bắc Đình thì Đại Thực cũng giống như trường hợp trước không mất tí da tí lông nào, thậm chí khi đó Bắc Đình còn trở thành một tấm lá chắn cho Đại Thực nữa. Cho nên Trung Trinh Khả Hãn mới đưa ra sách lược là tiến binh nhưng không phát. Ông ta muốn Hồi Hột của ông ta thu được lợi ích lớn nhất trong cuộc cờ vòng vo tam quốc này.
Khi mà Trung Trinh Khả Hãn đang chăm chú nhìn vào phương xa với ngàn vạn những suy nghĩ toan tính, thì lúc này một tên lính cưỡi chiến mã từ trong đại doanh chạy tới bẩm báo: " Bẩm báo Khả Hãn, sứ giả của Đại Đường lại đến lần nữa, xin được gặp Khả Hãn"
" Rốt cuộc là đã tới rồi" Trung Trinh Khả Hãn phấn khích, cười lên ha ha. Ông ta biết chắc chắn Đại Đường sẽ phải cho người tới đây.
Trung Trinh Khả Hãn ngồi trong đại trướng, xung quanh ông ta là gần trăm tên đại hán hộ về, tên nào tên nấy đao kiếm tuốt trần, đằng đằng sát khí thị uy. Tất cả bọn họ đều chăm chăm ngó nhìn sứ giả Đại Đường đang chậm rãi đi vào trong đại trướng. Sứ giả của Đại Đường ngày hôm nay không phải ai xa lạ chính là Bùi Minh Viễn. Khi quân Hồi Hột xuất binh và đóng ở bờ bắc sông Đa La Tư được ba ngày thì Bùi Minh Viễn nhận được mật chỉ của Trương Hoán. Ý chỉ của vị hoàng đế này chỉ có bốn chữ: " Trương Nghi kế sách", còn lại trong mật chỉ cũng hề giải thích thêm bất kỳ điều gì cả. Bùi Minh Viễn dĩ nhiên hiểu được hàm nghĩa trong bốn chữ " Trương Nghi kế sách". Có thể coi Trung Trinh Khả Hãn bây giờ chính là Sở Hoài Vương năm xưa, nhưng muốn áp dụng kế sách này cũng cần có thêm nhiều kỹ xảo bổ trợ nữa thì mới thành công được. Nhưng trong mật chỉ cũng không nói rõ Bùi Minh Viễn phải " diễn xuất", kĩ xảo thế nào. Cái này chính là cần ở tài năng và sự sáng tạo của Bùi Minh Viễn rồi ̀ng nói với Thi Dương: " Ngày hôm qua ta có nghe nói Hồi Hột đã tụ tập đại quân để tiến công xuống phía nam, rất có khả năng bọn chúng sẽ tấn công vào Đại Đường của các vị đấy
*****
Mặc dù trong đại trướng sát khí đằng đằng nhưng Bùi Minh Viễn vẫn cứ làm như không, hắn bước thật nhanh vào trong đại trướng, tiến lên, khom người thi lễ, hướng Trung Trinh Khả Hãn nói: " Đại Đường Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu Bùi Minh Viễn tham kiến Hồi Hột Khả Hãn"
Trung Trinh Khả Hãn lạnh lùng liếc nhìn Bùi Minh Viễn một cái, lát sau ông ta mới hừ lạnh một tiếng: " Hai nước sắp xảy ra giao chiến, chẳng lẽ triều đình nhà Đường lại phái ngươi đến đây làm đồ tế cờ cho ta sao"
" Khả Hãn đã quá lời rồi" Bùi Minh Viễn không chút hoang mang, mà trái lại rất bìn tĩnh trả lời: " Sau khi Khả Hãn đưa ra các điều kiện với công chúa để Hồi Hột lui binh, chúng thần đã lập tức bẩm báo lên triều đình, nhưng khi mà người đưa chuyển bản tấu còn chưa đi thì hoàng thượng của chúng thần đã có ý chỉ rồi. Trong ý chỉ của hoàng đế bệ hạ đã nói rõ Đại Đường hy vọng được kết làm đồng minh lâu dài với Hồi Hột, vì thế Đại Đường tình nguyện trợ giúp cho Hồi Hột một số tiền bạc và lương thảo"
Trung Trinh Khả Hãn nghe xong gật đầu, ông ta biết những lời nói của Bùi Minh Viễn là rất thật lòng. Triều đình nhà Đường chắc chắn ý thức được khả năng liên thủ giữa Hồi Hột và Đại Thực là rất có thể xảy ra, cho nên bọn họ chủ động đưa ra đề nghị trợ giúp để xoa dịu Hồi Hột. Thực ra thì cách làm này của Đại Đường rất phù hợp với ý muốn của Hồi Hột. Dùng từ ngữ " trợ giúp" chẳng qua là nói cho dễ nghe. Đối với việc triều đình Đại Đường chủ động đưa ra ý chỉ cho Bùi Minh Viễn, Trung Trinh Khả Hãn cũng không cảm thấy có gì thắc mắc cả. Ngược lại nếu như công chúa Lý Tố bẩm báo rồi triều đình ra chỉ dụ thì mới là kỳ quái. Bởi vì khoảng cách mấy ngàn dặm như vậy nếu có sử dụng chim câu đưa thư thì với khoảng thời gian trên cũng không thể nào kịp được. Nghĩ tới đây sắc mặt của Trung Trinh Khả Hãn đã có chút hòa hoãn, quay lại hỏi: " Vậy triều đình các ngươi đã chuẩn bị cho Hồi Hột chúng ta bao nhiêu tiền và lương thảo đây"
" Hồi bẩm Khả Hãn, Đại Đường vừa mới kết thúc loạn thế chưa lâu, lại phải đối phó với chiến tranh ở Toái Diệp, vì thế thực lực của đất nước ngày càng suy giảm rất nhiều, cho nên triều đình đã đề xuất hai phương án trợ giúp Hồi Hột. Một là, trợ giúp theo hàng năm, theo đó hàng năm Đại Đường sẽ trợ giúp cho Hồi Hột hai mươi vạn thạch lương thực, năm vạn thớt lụa. Phương án này sẽ được thực hiện trong khoảng sáu năm. Còn phương án thứ hai đó là Đại Đường sẽ trợ giúp cho Đại Thực một lần gồm một trăm vạn thạch lương thực, hai mươi vạn thớt lụa, còn số tiền, lương thực mà Đại Đường trợ giúp cho Đại Thực năm ngoái cũng không cần trả lại nữa. Xin Khả Hãn hãy lựa chọn một trong hai phương án trên"
" Quý quốc tựa hồ như có thành ý thật sự với ta rồi" Trung Trinh Khả Hãn cười lạnh một tiếng nói: " Ta nói là năm trăm vạn thạch lương thực, cùng một trăm vạn thớt lụa. Vậy mà triều đình các ngươi chỉ đáp ứng 20%. Các ngươi coi Hồi Hột ta là ăn mày sao"
" Nhưng năm trăm vạn thạch lương thực kia thật sự Đại Đường chúng thần không thể nào đào đâu ra được"
Không đợi Bùi Minh Viễn nói hết câu, Trung Trinh Khả Hãn đã vỗ bàn mạnh một cái chát. Một tiếng động thật lớn vang lên, Trung Trinh Khả Hãn đứng dậy quát lớn: " Lấy ở đâu, đào ở đâu ra là việc của các ngươi, ta đây nói cho các ngươi biết, điều kiện ta đưa ra dù một văn một đấu ta cũng không bớt. Ta hạn cho các ngươi trong vòng mười ngày phải có câu trả lời chắc chắn cho ta, nếu không đừng có trách ta không khách khí với các ngươi"
Dứt lời ông ta đạp một phát cả cái bàn đổ lăn lốc. Rồi Khả Hãn nổi giận đùng đùng rời khỏi lều.
Nhưng không cần chờ đợi đến mười ngày, chỉ cần có một khắc đồng hồ sau, một kỵ mã từ Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý chạy như điện chớp tới cấp báo. Tên kỵ binh vội vàng nhảy xuống ngựa nên bị té. Hắn vội vàng đứng dậy chạy thẳng vào đại trướng của Trung Trinh Khả Hãn: " Khả Hãn việc lớn không hay rồi"
Ngay sau đó từ trong đại trướng truyền ra âm thanh của Trung Trinh Khả Hãn, ông ta quát lên như sấm giật: " Bọn Hiệt Kiết Tư chết tiệt, ta phải lột da các ngươi"
Trong đại trướng của mình Bùi Minh Viễn đáp ứng lời của Trung Trinh Khả Hãn viết thư trình bày lại với triều đình về thỏa thuận của hai bên. Bùi Minh Viễn cũng đã nhìn thấu lòng dạ của Trung Trinh Khả Hãn, ông ta cũng chẳng có ham muốn tấn công Bắc Đình, chẳng qua chỉ là muốn nhân cơ hội này mà vơ vét chút tài sản của Đại Đường. Trong thư gửi cho Trương Hoán, hắn đề nghị trợ giúp thêm hai trăm vạn thạch lương thực và bốn mươi vạn thớt lụa. Dĩ nhiên phong thư này có tới Trường An rồi tin tức từ Trường An chuyển tới cũng phải mất tới hai tháng. Khi đó hai bên lại đàm phán, lại chuẩn bị. Đến lúc ấy thì chiến tranh Toái Diệp cũng đã kết thúc rồi. Cái sứ mệnh làm Trương Nghi của hắn cũng coi như hoàn thành. Còn về phần Hồi Hột bọn chúng có thể giết cho hả giận hoặc không giết. Hai khả năng này đều phải xem chiến quả Toái Diệp thế nào đã.
Thư còn chưa viết xon thì ở bên ngoài doanh trướng bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân hỗn độn: " Các ngươi tới có chuyện gì" Đây chính là tiếng tra vấn của thuộc hạ hắn ở bên ngoài.
" Ta phụng chỉ của Khả Hãn đến đây, Khả Hãn muốn gặp Bùi đại phu của các ngươi"
Bùi Minh Viễn khẽ mỉm cười, bây giờ bọn chúng lại còn trịnh trọng gọi là quan chức của hắn, xem ra Trung Trinh Khả Hãn đã nghĩ thông suốt cái gì rồi. Bùi Minh Viễn lập tức thu lại bức thư đang viết, chắp tay sau lưng đi ra ngoài trướng hỏi: " Kẻ nào làm ồn ngoài đó vậy"
Một gã thiên phu trưởng của Hồi Hột quân tiến lên thi lễ nói: " Bùi đại phu, Khả Hãn chúng tôi muốn gặp ngài, xin lập tức đi cho"
Bùi Minh Viễn gật đầu: " Được rồi, ta sẽ cùng đi với ngươi"
Đoàn người nhanh chóng đi thẳng tới đại trướng của Trung Trinh Khả Hãn. Trên đường đi Bùi Minh Viễn quan sát thấy bọn lính đnag bàn tán xôn xao, tên nào tên nấy nét mặt đều kinh hoàng. Trong đại doanh tràn ngập một không khí khẩn trương vô cùng. Bùi Minh Viễn trong lòng có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Hồi Hột đã xảy ra chuyện gì hay sao"
" Xin hỏi tướng quân, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy"
Người Thiên phu trưởng đi bên cạnh Bùi Minh Viễn thở dài một cái, sắc mặt chán nản nói: " Bùi đại phu, ta không biết chuyện gì cả, người cũng đừng có hỏi ta"
Bùi Minh Viễn biết hắn không chịu nói, nên cũng không hỏi nhiều nữa. Vị địa phu này theo hắn đến trước đại trướng của Trung Trinh Khả Hãn. Thiên phu trưởng cao giọng bẩm báo: " Bẩm báo Khả Hãn, sứ giả Đại Đường đã tới" – " Mời ông ta vào đi" Bên trong đại trướng truyền ra âm thanh của Trung Trinh Khả Hãn, âm thanh ấy chứa đầy sự phẫn uất, bất đắc dĩ.
Bùi Minh Viễn đi vào trong đại lều của Khả Hãn, chỉ thấy Trung Trinh Khả Hãn đang xuất thần nhìn chăm chú vào tấm bản đồ. Hắn lập tức tiến lên khom người thi lễ: " Bùi Minh Viễn tham kiến Khả Hãn"
Một lúc lâu sau, Trung Trinh Khả Hãn mới chậm rãi xoay người lại, sắc mặt ông ta bây giờ xanh xao vô cùng: " Bùi đại phu, đã chấp nhận sự trợ giúp của quý quốc theo phương án thứ hai. Một lần chuyển cho Hồi Hột chúng ta một trăm vạn thạch lương thực và hai mươi vạn thớt lụa, ta sẽ lập tức lui binh"
" Là la!Nếu như con người có thể giống như cánh chim trên bầu trời, thì sẽ có thể bay đi được. Hay giống như ngồi trên con thuyền mà được trôi về phía trước
Cùng với chàng ... Ơi! linh hồn của thiếp, sẽ vượt qua tất cả, tiến nhập vào tất cả
Giống như con thuyền và dòng nước cùng đồng hành lướt đi
Chàng hãy góp nhặt và suy nghĩ về những gợi ý và những báo hiệu này: Trời xanh, dòng suối này, những giọt sương buổi sớm
Hương thơm của cây cỏ non mùi sữa, những lùm cây diệp tử khoác trên mình một màu xanh thẫm..
Cây hoa xấu hổ kia, cái tên nghe thật ngây thơ nhưng những bông hoa màu trắng của nó thật mỏng manh đáng yêu biết bao
Tất cả khoe sắc, hân hoan cho lòng thiếp yêu rừng cây, cho tiếng ca của thiếp cùng với những chú chim non
Và hơn tất cả bởi vì trong lời ca vui sướng của thiếp có một mối tình sâu nặng trở về từ trong kí ức. Mối tình với chàng đó hỡi người yêu của em"
Vào lúc sáng sớm, những tán cây trong khu rừng nơi Đường quân nghỉ chân đêm qua như được bao bọc bởi một thứ ánh sáng trắng sữa. Trong không gian đó tiếng hát của Cổ Đại cứ vang vọng ngân nga mãi như tiếng hát của thiên nhiên núi rừng vậy. Trong những cái lều của mình, Đường quân người thì nằm, người thì đứng, nhưng tất cả đều chăm chú, xuất thần lắng nghe tiếng hát của thiên nhiên này. Từ sau khi rời khỏi Hiệt Kiết Tư, Cổ Đại dường như thay đổi hoàn toàn, cô đã vứt bỏ hoàn toàn bộ hắc bào rộng thùng thình kia, thay vào đó là một bộ y phục màu xanh biếc, bó sát lấy thân hình của nàng, càng làm tôn thêm cái vóc dáng thon thả, cao dáo lay động lòng người của cô công chúa Hiệt Kiết Tư. Mái tóc của nàng dài mượt mà vàng óng, càn làm tôn thêm nước da trắng như tuyết. Tính cách của nàng cũng hết sức hoạt bát và vui vẻ, có khi nàng dùng những lá cây có màu đỏ kết thành một vòng hoa đội lên đầu, có khi lại tinh nghịch như một đứa trẻ nhỏ đuổi theo một chú nai con, hay có khi lại cùng vui ca với một chú chim nhỏ trong một sớm bình minh. Nàng xinh đẹp duyên dáng, tiếng ca của nàng lại như tiên nữ trên trời, điều đó đã hấp dẫn lôi cuốn những tướng sĩ của Đường quân đang cùng đồng hành với nàng. Ngay cả Thi Dương vốn lạnh lùng chỉ biết có cung tiễn cũng bắt đầu có cảm tình với cô gái khả ái, tràn đầy sức sống này. Thi Dương đứng dựa vào một gốc cây lớn, yên lặng lắng nghe tiếng hát của nàng. Từ trong tiếng hát ấy hắn cảm nhận được có một thế ngoại đào viên ở nơi xa xôi ngoài kia.
*****
Cách dòng suối chừng độ hơn trăm bước có một cái hồ nước nhỏ, không gian ở đó mờ mờ ảo tràn ngập sương buổi sớm. Và Cổ Đại xuất hiện ở đó như một cô sơn nữ thần tiên đến từ núi rừng. Nàng ngồi trên một tảng đá lớn ven hồ nước, mái tóc của nàng xõa ra như một dòng thác phát ra thứ ánh sáng óng ánh. Những giọt sương sớm đọng trên làm da trắng trẻo của nàng sáng lên như châu như ngọc. Và cái chuỗi ngọc trân châu cũng cộng hưởng với cái cổ cao cao ưu nhã của nàng mà tỏa ra một thứ ánh sáng rực rỡ lấp lánh. Nhưng trong ánh mắt của cô sơn nữ này còn chứa chất điều ưu tư, nỗi niềm thương nhớ một bóng hình nào đó. Không biết người thương của nàng có biết rằng nàng đang thương nhớ và lo lắng cho hắn lắm hay không?
Nàng lại ngân nga cất lên tiếng hát:
« Thiếp đi đây đó tìm chàng, bởi vì lòng này thương nhớ chàng ơi. Thiếp ngồi một mình
Tỉnh giấc giữa đêm khuya
Thiếp mãi đợi chờ chàng, chàng ơi. , Thiếp luôn tin rằng đôi ta sẽ có ngày hội ngộ
Lòng này luôn khắc ghi, quyết không bao giờ xa chàng, hỡi tình lang của em »
Lúc này, từ đâu bỗng nhiên vang vọng lên một tiếng hú dài, phá tan sự yên lặng của buổi sớm: " Ta đánh được một con lợn rừng rồi, mau tới đây giúp ta"
Đây là tiếng hô gọi của Khố Nhĩ Ban Đức. Sau tiếng hô của hắn tiếng ca của nàng sơn nữ bên dòng suối liền im bặt. Đường quân cũng kết thúc việc thưởng thức âm nhạc trong buổi sớm nay, bọn họ vội vàng nhảy dựng lên, chạy thẳng ra ngoài bìa rừng nơi phát ra âm thanh kia. Cổ Đại cũng nhanh chóng buộc vấn lại mái tóc, xỏ chân vào đôi ủng rồi cũng theo chân Đường quân tức tốc chạy dọc theo con sông nhỏ hướng về phía tây của khu rừng.
Khi Đường quân và Cổ Đại chạy ra ngoài bìa rừng tới chỗ có tiếng của Khố Nhĩ Ban Đức vừa rồi thì họ lập tức nhận ra một cái đống thịt đen lù lù nằm trên một bụi cỏ. Cái khối thịt đen đấy chính là một con lợn rừng. Đây là con lợn đực khoảng chừng bốn trăm cân vừa bị Khố Nhĩ Ban Đức bắn hạ. Hai mũi tên của Khố Nhĩ Ban Đức bắn thẳng vào mắt rồi xuyên lên óc của con lợn khiến nó chết tức khắc. Thành quả này chính là của đệ nhất dũng sĩ Hiệt Kiết Tư – Khố Nhĩ Ban Đức, hắn không chỉ có tài thiện xạ xuất chúng, mà còn có thể một mình chiến đấu, hạ sát thú dữ. Hơn nữa hắn là một người có sức khỏe vô song, có thể mang vác cái con quái vật bốn trăm cân này trong quãng đường mấy dặm để tới đây.
Ở Hiệt Kiết Tư, Khố Nhĩ Ban Đức được rất nhiều các thiếu nữ yêu thích, thần tượng. Ngay cả người chị gái cùng cha khác mẹ với Cổ Đại (cũng là công chúa Hiệt Kiết Tư) cũng rất mong muốn được lấy hắn làm chồng. Nhưng cái tên đệ nhất dũng sĩ Hiệt Kiết Tư này vẫn say đắm và phát cuồng vì nàng công chúa xinh đẹp Cổ Đại. Đáng tiếc rằng, nước chảy hữu tình nhưng hoa rơi vô tình. Cổ Đại của chúng ta vốn yêu thích văn hóa Hán của Trung Nguyên nên đã đem lòng yêu thương một tên " mọt sách" của Đại Đường rồi.
Nhưng Khố Ban Đức Nhĩ cũng có lòng tự ái của một dũng sĩ, một nam nhân Hiệt Kiết Tư cương cường, vì thế mặc dù hắn đuổi theo Cổ Đại vì tình yêu nhưng trước mặt Đường quân hắn không hề tỏ ra tương tư hay đau khổ vì nàng. Và hắn luôn tin rằng Cổ Đại lúc này đang rơi vào một phút hồ đồ, sớm muộn gì thì nàng cũng sẽ tỉnh ngộ và nhận ra rằng nàng là người thuộc về rừng rậm và thảo nguyên phương bắc, thuộc về Hiệt Kiết Tư. Đến khi nàng nhận ra được điều đó hắn sẽ đưa nàng trở về quê hương bản quán của mình.
Trong mấy ngày cũng hành trình, Khố Nhĩ Ban Đức giống như người bạn đồng hành cùng với Đường quân, hắn là người dẫn đường cho bọn họ, thể hiện tài năng săn bắn của mình. Đồng thời tính tình của hắn vừa dũng cảm lại vừa chất phác nên Đường quân cũng rất tin tưởng và tôn trọng hắn. Con lợn rừng mà Khố Nhĩ Ban Đức săn được quả thực là rất lớn, nhưng do thời gian không còn nhiều nữa nên Đường quân một mặt rối rít khen ngợi tài thiện xạ và sự dũng cảm của Khố Nhĩ Ban Đức, mặt khác dùng dao ngắn cắt lấy những miếng thịt trên con lợn rừng đó. Rồi bọn họ đem ra sông rửa sạch, bỏ vào trong các túi da. Có lẽ đến tối khuya hôm nay bọn họ mới dùng nó làm món nướng cho bữa tối được.
Khố Nhĩ Ban Đức cười hắc hắc, thái độ có chút đắc ý. Hắn rất thích được nghe những lời ca ngợi của người khác. Mặc dù hắn không hiểu Đường quân đang tán dương hắn điều gì nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự thành thực của những lời khen ngợi đó qua ánh mắt của họ.
Khố Nhĩ Ban Đức thấy Cổ Đại chạy tới, hắn lập tức cắt lấy một tảng thịt thật tươi ngon ở ngang hông của con lợn rừng đưa cho nàng: " Đây, đây là của muội"
Cổ Đại cũng chọn chỗ cắm lều trại của mình ở cách xa Đường quân một chút. Hai tên lính Đường quân thấy vậy cũng đến giúp đợ nàng dựng lều. Bọn họ dựng lều cho nàng dựa lưng vào một tảng đá lớn, cách lều chính của Đường quân chừng năm mươi bước. Thi Dương cũng không cho nàng cắm trại ở quá xa vì vùng này thường xuyên có sói dữ lui tới.
" Cảm ơn Khố Nhĩ đại ca nhé" Cổ Đại vui mừng nhận lấy miếng thịt từ tay Khố Nhĩ Ban Đức. Nàng cũng học theo Đường quân đem miếng thịt đó đến bên suối rửa cho sạch máu đi.
Khố Nhĩ Ban Đức đứng im lặng ngắm nhìn nàng. Hắn để ý thấy trên chiếc cổ trắng ngần của Cổ Đại là một chuỗi ngọc trân châu vừa bị trượt ra khỏi cổ áo của nàng. Chuỗi ngọc ấy in bóng xuống dòng nước. Lúc này trong trái tim của hắn cảm thấy như có ngàn mũi kim châm rất đau đớn, những cơ thịt trên da mặt hắn co giật, run lên liên tục. Hắn biết chuỗi ngọc ấy là sau khi nàng trở về từ Trường An mới có, và bản thân nàng cũng hết sức gìn giữ, yêu quý nó. Dường như nàng cũng chưa bao giờ tháo chuỗi ngọc ấy ra lần nào cả. Và không cần nàng nói ra thì Khố Nhĩ Ban Đức cũng có thể đoán được, chuỗi ngọc trân châu này nhất định là vật đính ước của nàng với nam nhân người Hán kia.
" Mọi người còn chuyện gì nữa không" Thi Dương cưỡi ngựa từ trong rừng cây đi ra, hắn thấy Đường quân ai nấy đều vừa cười vừa nói, ngồi rửa thịt bên dòng suối. Hắn lập tiếng hô to ra lệnh: " Chúng ta lập tức trở về thu thập hành lý để lên đường ngay"
Cả nhóm Đường quân nghe Thi Dương ban ra mệnh lệnh liền rối rít chạy quay trở lại chỗ cắm trại trong rừng. Bọn họ nhanh chóng thu thập lều bạt, chăn màn. Cổ Đại cũng tức tốc chạy về chỗ lều bạt của mình, nàng kinh ngạc phát hiện lều bạt của mình vẫn còn nguyên vẹn không suy suyển tí gì cả, mà ngay cả những vật phẩm của nàng cũng không nhúc nhích đi đâu một tí nào cả. Nàng tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, nên quay đầu nhìn lại về phía Thi Dương. Viên Đô Úy của Đường quân đang ngồi trên ngựa, tay cầm roi đứng giữa trung quân thúc giục mọi người khẩn trương. Hắn không hề liếc nhìn về phía nàng một chút nào cả..
Cổ Đại trông thấy động tác thu dọn lều bạt và quân tư trang của họ rất nhanh chóng và bài bản, chủ yếu là gấp lại lều bạt. Cổ Đại thấy thế cũng đem lều bạt của mình cất vào trong túi da, còn những vật phẩm khác thì cho vào một túi da khác. Sau đó nàng buộc nút hai cái túi đó lại với nhau rồi vứt chúng lên lưng ngựa. Vậy và việc thu thập coi như đã xong. Bởi vì quãng đường đi rất dài nên nàng cũng đã chuẩn bị cho mình hai con ngựa. Cả hai con ngựa này đều là những con ngựa tốt được lựa chọn từ trong hàng trăm tuấn mã khác. Sắp xếp xong, nàng nhẹ nhàng nhảy lên ngựa, giục ngựa đi tới đội ngũ của Đường quân.
Khố Nhĩ Ban Đức cũng cưỡi ngựa tới tụ họp. Hắn chẳng có bất cứ vật dụng gì cả. Buổi tối hắn ngủ trên cây. Đây cũng là một trong những bản lãnh của những thợ săn Hiệt Kiết Tư. Thậm chí trong những tháng mùa đông đi săn sói họ có thể sống ở trên cây một tháng mà không cần xuống mặt đất.
Thi Dương quét ánh mắt nhìn qua mọi người một lượt. Sau đó hắn vung tay ra hiệu, Đường quân lao đi như một trận cuồng phong rời khỏi rừng cây, nhắm thẳng hướng nam mà đi. Hành trình tiếp tục thêm bốn ngày nữa, bọn họ đã dần dần đi ra khỏi rải rừng rậm kia, để tới một vùng núi khô hạn của sa mạc Gôbi. Vì để tránh phải đi vào địa phận của bọn người Hồi Hột đang khống chế nên Thi Dương đã lệnh cho mọi người đi về phía tây của Di Bá Hải. Sau khi vượt qua Di Bá Hải rồi, thì ở triền núi bên kia chính là thượng du của con sông Toái Diệp. Và bọn họ sẽ tiếp tục hành trình về hướng nam thêm ba trăm dặm nữa thì sẽ tới được A Sử Bất Lai thành.
Khi bóng tối đã dần dần phủ đầy bầu trời, thì cũng là lúc đoàn người Thi Dương kết thúc một ngày hành trình mỏi mệt. Ai nấy đều rã rời, hơn nữa Thi Dương thấy vùng đất xung quanh nơi này cũng có chút quen thuộc nên hắn chỉ vào một tảng đá lớn có hình dáng như con rùa và nói: " Bên kia có một con sông nhỏ, nhưng hiện tại nước sông cũng cạn, vì thế chúng ta hãy cắm trại tạm nghỉ ở bên này ngay mai sẽ đi tiếp"
Tất cả mọi người đi về thêm về phía trước độ chừng mấy dặm nữa thì quả nhiên thấy ở trước mặt có một con sông nhỏ. Nước sông đã rất khô cạn, cả dòng sông chỉ còn lại có hai mạch nước nhỏ đang chảy. Trải qua gần hai mươi ngày bôn ba đầy gian nan vất vả, đội Đường quân đã quen và biết công việc kế tiếp của mình là gì, cho nên không cần phân phó sai bảo, mỗi người đều tự dựng lều bạt cho mình. Đồng thời phân chia nhóm đi lấy nước để nấu cơm, nhóm đi xung quanh để kiếm củi về đốt.
*****
Thi Dương nguyền rủa nó một tiếng, rồi đưa tay rút tên ở bao phía sau. Nhưng vô ích, toàn bộ số tên trong bao đã bị hắn sử dụng hết rồi. Con sói đầu đàn tinh khôn vô cùng nó hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nó lập tức tung người, lao thẳng tới chỗ người con gái yếu đuối nhất đang hoảng hốt kia. Mục tiêu của nó chính là Cổ Đại. Thi Dương không kịp suy nghĩ gì cả, hắn rút hoành đao nhảy từ trên tảng đá xuống, chạy tới chỗ Cổ Đại. Hắn đẩy Cổ Đại ra khỏi tầm vuốt của con dã lang, đồng thời tặng cho nó một đao.
Rất nhanh sau đó, một đống lửa đã được nhóm lên. Đống lửa cháy hừng hực chiếu sáng cả một góc không gian đêm tối cũng như cả trời đêm. Sau một ngày hành trình liên tục, tất cả mọi người ai nấy cũng đều mỏi mệt, bọn họ ăn uống qua loa một chút rùi ngủ vùi trong căn lều của mình, chỉ để lại hai tên binh sĩ làm nhiệm vụ gác trực.
Nhưng Thi Dương của chúng ta vẫn không ngủ được, hắn đang ngồi trên một tảng đá lớn ở bên bờ sông, ngồi nhìn hai cái mạch nước nhỏ bé kia lững lờ chảy đi. Hắn đang nghĩ về chiến dịch Toái Diệp, đại chiến dịch này bắt đầu diễn ra từ tháng chín vậy mà cho đến nay vẫn đang ở thế giằng co ác liệt. Không biết đến bao giờ hai bên mới phá vỡ cái thế giằng co, bế tắc trong cục diện này đây. Điều mà Thi Dương cảm thấy buồn bực, bứt rứt, đó là việc cả một đại chiến dịch với những trận chiến công thủ giành giật thành trì dữ dội và khốc liệt như thế mà hắn lại bị xếp ở ngoài vòng không hề được tham gia gì cả. Bản thân hắn chỉ được giao nhiệm vụ trấn giữ một tòa bảo thành, mà rõ ràng là đã có hai vạn quân Đại Thực áp sát chuẩn bị tấn công chỗ đó, vậy mà chỉ trong một đêm bọn chúng lại biến mất không thấy tăm hơi đâu cả. Trong tương lai nếu xét công ban thưởng, thì chắc chắn trong sổ ghi chép công trạng ở Toái Diệp cũng sẽ có mấy phần bóng dáng của hắn rồi.
Nhưng Thi Dương là một người có lòng tự ái cực cao. Hắn không muốn trước mặt người khác nói mình là nghĩa tử của đương kim hoàng thượng để mong nhận được sự ưu ái, chiếu cố. Huống chi, chỉ trong vòng chưa tới một năm hắn đã được thăng liên tiếp mấy chức từ một tên Ngũ đội trưởng tép riu đến nay đã leo lên chức Đô Úy tướng quân. Đã có nhiều người không phục hắn, nên bắt đầu dò xét về lai lịch và thân thế của hắn rồi. Nếu như có người phát hiện ra hắn là nghĩa tử của hoàng thượng thì tất cả mọi người sẽ đều sẽ ngỡ ngàng và nghĩ rằng vì hắn có thân phận như vậy nên mới thăng tiến như thế được. Đấy chính là điều sỉ nhục đối với Thi Dương. Trên thực tế, chuyện hắn từng bước từng bước được thăng chức cũng dựa trên thành tích và chiến công của hắn lập được. Từ chỗ bảo vệ Thanh Long thành, bắn chết đại tù trưởng của Cát La Lộc, đến chiến công đánh chiếm A Sử Bất Lai thành. Mặc dù tự biết là như thế nhưng Thi Dương vẫn cảm thấy có chút bất an bởi vì những chiến công này hoàn toàn ảm đạm và bị lu mờ trước hào quang của thân phận hoàng tử Đại Đường. Chính vì thế hắn tự xác định phải lập nhiều chiến công, mà nhất định là những chiến công vang dội, lớn lao. Có như như thế thì miệng đời mới không xoi mói, đàm tiếu gì được gì về hắn.
Thi Dương ngửa đầu, nhìn lên bầu trời vô biên vô hạn kia. Ngước nhìn những ánh sao lấp lánh như ngọc trên bầu trời đêm, hắn tự lẩm bẩm nói một mình: " Cơ hội để lập được những chiến công hiển hách đang ở đâu cơ chứ"
" Thi tướng quân" Tiếng gọi của ai đó đã cắt ngang đòng suy nghĩ của hắn. Hắn quay đầu nhìn lại nơi phát ra tiếng gọi thì thấy có một bóng đen chạy tới. Đó là Khố Nhĩ Ban Đức. Khi hắn chạy tới gần, Thi Dương mới nhận ra trên nét mặt của hắn lộ ra đầy sự kinh hoàng. Thi Dương không khỏi bất ngờ, hỏi: " Đã xảy ra chuyện gì thế"
" Ta vừa mới phát hiện ra cái này ở chỗ bờ sông " Khố Nhĩ Ban Đức, run run xòe bàn tay ra, Thi Dương thấy trong bàn tay hắn là những cục phân của loài chó sói: " Đây là những cục phân chó sói. Lúc chúng ta mới hạ trại thì không hề phát hiện ra chúng, nhưng bây giờ ở bờ sông phía trước lại có rất nhiều"
Thi Dương nghe xong liền bật dậy đứng thẳng người lên quan sát, bọn họ đã bị rơi vào tầm ngắm của bầy sói rồi. Chính trong lúc đó từ phương xa truyền đến tiếng gào thét của người lính trinh sát: " Có bầy sói, mau dậy đi, có sói đến"
Ngay sau đó, từ chỗ tảng đá mà Cổ Đại cắm lều trại ở bên kia bỗng vang lên tiếng thét chói tai. Khố Nhĩ Ban Đức như điên cuồng, nhảy dựng lên lao thẳng đến chỗ lều trại của Cổ Đại. Còn Thi Dương cũng lắc mình chạy về phía lều trại của Đường quân. Hắn vừa chạy vừa kêu gào thật lớn báo động mọi người: " Nhanh lên, lấy lửa để bảo vệ chiến mã, tất cả nhanh lên"
Đường quân ai nấy cũng vội vàng bò dậy, quơ lấy cung nỏ, đồng thời năm chặt chiến đao chạy tới chỗ chiến mã của mình. Còn Thi Dương, cũng vội vàng nắm một cây trường cung, trên lưng khoác hai túi tên rồi xoay người chạy tới chỗ lều trại của Cổ Đại bên tảng đá lớn kia.
Đến giờ phút này chiến mã cũng cảm nhận được nguy hiểm chúng hí vang ầm ĩ, cùng với tiếng quát tháo của binh lính. Từ bốn phía xuất hiện không biết bao nhiêu là sói, chúng như những sát thủ khát máu cứ xông thẳng tới chỗ này. Khắp xung quanh chỗ Đường quân hạ trại đều là những bóng dáng đen ngòm, tiếng gào tru tréo như ma quỷ của lũ sói. Thi Dương vừa mới chạy đi được chừng hai mươi bước, thì bỗng trước mắt hắn như hoa hết cả lên khi hai con ác lang một trái một phải đang chồm thẳng về phía hắn. Thi Dương cũng nhanh như thiểm điện, hai mũi tên từ cây trường cung lao đi với lực đạo mạnh mẽ đã xuyên thủng hai cái đầu sói.
Hai con ác lang trúng tên đồng thời phát ra tiếng gầm tru tréo, cả thân hình của chúng co rút lại thành một khối tròn tròn vậy, đến khi đổ vật xuống đất thì hai con ác thú cũng đã mất mạng. Thi Dương một cước đá văng con sói vừa chết. Đúng lúc này hắn nghe được tiếng của Khố Nhĩ Ban Đức đang chửi rủa, còn Cổ Đại thì sợ hãi kêu la, nên lòng hắn cũng nhẹ đi phần nào vì ít nhất Cổ Đại vẫn còn sống.
Thi Dương tung người nhảy lên một khối đá cao gần ba trượng. Hắn đứng trên điểm cao quan sát toàn cục thì thấy ở cách đó chừng hai mươi bước, Khố Nhĩ Ban Đức cùng với hai gã trinh sát của Đường quân đang phải cùng nhau vật lộn với bầy sói dữ. Gần hai trăm con ác lang tụ tập gầm gừ ở bên dưới tảng đá lớn, bọn chúng thay phiên nhau lao vào tấn công ba người họ. Dưới sức mạnh và sự kiên cường của Khố Nhĩ Ban Đức và hai tên lính Đường quân đã khiến cho mặt đất rải rác những xác sói. Trải qua ác chiến, dường như một tên lính Đường quân đã bị thương, hắn đã đuối sức thở hổn hển không ra hơi nữa. Còn Cổ Đại đang đứng ở sau lưng ba người bọn họ, trên tay nàng cũng cầm một thanh kiếm sắc bén, không ngừng múa may, đánh chém những con sói nhảy lên tảng đá lớn để tập kích bọn họ từ phía sau.
Thi Dương từ trên cao nhìn xuống, hắn quan sát thấy có một con sói từ mặt bên đang định đánh lén Khố Nhĩ Ban Đức và có lẽ Khố Nhĩ Ban Đức cũng không nhận ra được nguy cơ rình rập. Trong tình huống nguy ngập đó, Thi Dương bèn lắp tên giương cung nhắm thẳng con sói. Ngón tay hắn buông lỏng, dây cung bật ra, mũi tên lao đi vun vút, nhắm thẳng vào sau gáy của con dã thú. Và " phập" mũi tên của Thi Dương đã giết chết nó cứu nguy cho Khố Nhĩ Ban Đức. Thi Dương ười lạnh một tiếng, lại lắp tên, một loạt tên được bắn ra liên tiếp hết mũi này đến mũi khác như liên châu. Và dĩ nhiên mỗi tên bắn ra là một con ác lang gục ngã, và chỉ trong có nháy mắt trên mặt đất đã có thêm xác của ba mươi con sói bị trúng tên chết. bầy sói quả thật rất gian xảo, chúng nhận thấy người trên tảng đá kia rất lợi hại nên rối rít rút lui về phía sau. Nhưng những mũi tên của Thi Dương như có mắt, bám sát theo thân ảnh của chúng, lao tới lấy mạng chúng. Và chỉ trong nháy mắt lại có mười mấy con sói khác nằm chết ngắc ngoải. bầy sói sợ hãi không dám dừng mà quay đầu bỏ chạy.
Thi Dương xem chừng thời cơ đã xuất hiện, hắn lập tức lớn tiếng ra lệnh: " Mọi người mau rút về đống lửa ở bên kia, ta sẽ yểm hộ"
Khố Nhĩ Ban Đức cõng trên vai tên Đường quân bị thương, đồng thời hắn quay đầu lại nói với Cổ Đại và tên Đường quân còn lại: " Chúng ta mau đi thôi"
Ba người bọn họ kẻ trước người sau vội vã chạy tới chỗ đống lửa theo chỉ thị của Thi Dương. Lúc này từ hai bên lộ tuyến của bọn họ, lại xuất hiện ra mấy chục con sói khác, tất cả là một màu đen nhánh. Bọn chúng đồng loạt lao vào chặn đường và tấn công đám người Khố Nhĩ Ban Đức. Thi Dương đứng ở trên điểm cao, với lợi thế của cung tiễn đã liên tiếp bắn hạ được gần hai mươi con ác lang nữa, phần nào giải nguy yểm hộ cho bọn họ. Nhưng lúc này, trên một tảng đá đối diện với chỗ mà Thi Dương đang đứng bỗng nhiên xuất hiện một con dã lang cực kỳ khủng bố. Nó chính là con sói đâu đàn. Nó đã nhận ra Thi Dương là kẻ nguy hiểm nhất với bầy đàn của nó. Giờ đây nó đang gầm gừ nhìn Thi Dương bằng ánh mắt vô cùng tàn khốc.
*****
Nhưng con sói đầu đàn này nào phải tầm thường, động tác của nó vô cùng linh lợi, mau lẹ. Ngay khi nhìn thấy Thi Dương xuất đao thì thân thể của nó ở trên không trung đã tránh, ngoắt một cái đã né được cú tấn công của Thi Dương. Đồng thời nó còn nhanh như chớp, quay đầu lại rồi móng vuốt táp thẳng vào cổ của Thi Dương. Thi Dương hoảng hốt vì đòn thế của con ác thú quá gian hiểm, hơn nữa khoảng cách ra đòn của nó quá gần nên bây giờ hắn muốn tránh cũng không kịp nữa rồi. Thậm chí hắn còn ngửi thấy được cái mùi tanh hôi phát ra trong quá trình hô hấp của con ác thú. Trong tình thế ngàn cần treo sợi tóc đó, Cổ Đại ở bên cạnh quát lên một tiếng rồi bổ nhào đến chỗ Thi Dương, đẩy hắn ngã xuống, nhờ đó là giữ lại một mạng cho hắn. Con chó sói chụp hụt một cái, nhưng thân thể của nó rất linh hoạt, ngay từ trên không trung đã xoay lộn một vòng để rồi nhẹ nhàng hạ thân xuống đất cách mục tiêu Thi Dương chừng hơn một trượng. Nó cũng không vội vã mở một đợt tấn công mới với Thi Dương, mà chỉ ngó nhìn hắn một cách lạnh lùng. Đến bây giờ mới thấy được sự gian hiểm của con ác lang đầu đàn này, mục đích thực sự của nó chính là dẫn dụ Thi Dương từ trên tảng đá kia xuống đây. Và đến bây giờ nó không thèm xuất thủ nữa, thủ hạ của nó sẽ làm chuyện đó.
Thi Dương vừa rồi đã giành lại được mạng sống trong cái chết rình rập. Hắn lập tức kéo Cổ Đại tiến sát và dựa lưng vào tảng đá lớn rồi quét mắt một lượt quan sát cục diện ở xung quanh. Khố Nhĩ Ban Đức đã cõng tên lính Đường quân bị thương chạy được xa hơn mấy mươi bước. Còn tên Đường quân còn lại cũng đã thoát khỏi vòng vây cảu bầy sói. Lúc này, hơn một trăm con sói còn lại đều tập trung bao vây Thi Dương. Tất cả bọn chúng đều nhìn cái " loài người" đã giết chết mấy chục đồng lại của chúng bằng ánh mắt hận thù, khát máu. Bọn chúng đang đợi lệnh con sói đầu đàn để " phân thây" " loài người" này.
Thi Dương một tay cầm đao, một tay nắm chặt tay của Cổ Đại, hắn biết rằng trong hoàn cảnh này khó mà có thể sống sót được. Hắn cười khổ một cái rồi quay đầu lại nhìn Cổ Đại. Dưới ánh trăng tất cả vẻ đẹp trên con người nàng như hiển hiện hơn bao giờ hết. Tóc nàng buông xõa trên vai, che nửa khuôn mặt trắng ngần, nhưng sự che lấp đó càng làm tôn thêm vẻ đẹp dao động lòng người của nàng công chúa Hiệt Kiết Tư. Da thịt nàng trắng trẻo, mịn màng như bạch ngọc. Mũi thẳng dọc dừa ôn nhu xinh đẹp. Đôi môi nàng đầy đặn đáng yêu biết bao. Đúng lúc này, Cổ Đại cũng quay lại nhìn Thi Dương, ánh mắt của nàng sáng long lanh, ôn nhu phảng phất như đôi mắt của loài nai hiền lành. Bản thân Cổ Đại cũng tự ý thức được thời khắc sinh tử tối hậu đã đến, theo bản năng nàng nép lại gần hắn một chút. Còn Thi Dương, hắn có chút ngây dại ngỡ ngàng. Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy được sự trắng trẻo, mịn màng từ tay người con gái. Một cảm giác, dư vị ngọt ngào như dòng suối đang âm thầm chảy trong trái tim của hắn.
Cổ Đại bỗng nhiên nhạy cảm ý thức được điều gì đó, nàng vội buông lòng tay, rồi từ từ rút tay của mình ra khỏi tay của Thi Dương. Hàng mi của nàng rủ xuống buồn bã, nàng thấp giọng nói " Nếu như huynh còn sốn sót thì hãy nói dùm ta với Thôi lang rằng, cho tới lúc muội còn sống muội vẫn muốn được lấy Thôi lang"
Lời nói của Cổ Đại như một vật nặng đạp mạnh vào Thi Dương. Thoáng một cái hắn đã tỉnh táo trở lại. Một luồng hào khí anh hùng bỗng xuất hiện, bao trùm lấy ý chí và tinh thần của hắn, tạo cho hắn thêm sức mạnh. Hắn cười ha ha: " Muội sẽ không chết, mười mấy con súc sinh này thì làm gì được chúng ta chứ."
Hắn bước lên lên phía trước một bước, giơ đao chém về khoảng không trước mặt của con sói đầu đàn. Đó chính là dấu hiệu khiêu chiến trực tiếp của hắn với bầy sói. Con chó sói đầu đàn nhìn thấy động thái của hắn, nó nheo mắt lại, ánh mắt của nó giờ đây chỉ con là đường chỉ nhỏ. Nó đã bị sự cuồng vọng và ngạo mạn của " loài người" này chọc giận. Nó bỗng nhiên ngẩng đầu hướng thẳng ánh trăng tròn mà tru lên từng hồi. Tiếng kêu của nó vô cùng thê lương, chết chóc.
Mười mấy con sói còn lại cũng đồng tru lên hưởng ứng con sói đầu đàn, đồng thời tất cả đồng loạt lao thẳng tới tấn công Thi Dương. Thi Dương tráng khí bừng bừng vung đao chém tới. Ngay trong loạt đầu đã có hai con sói bị hắn chém chết, máu tanh hôi của hai con ác thú bắn vào đầy cả mặt hắn. Cổ Đại thấy Thi Dương hào khí can vân nên cũng phần nào nàng cũng phấn chấn hơn. Nàng cũng đã đâm chết một con sói tấn công nàng từ ở phía bên cạnh. Nhưng khí thế của bọn họ nhanh chóng bị số lượng đông đảo và sự khát máu đè ép. Kiếm của Cổ Đại đã bị một con sói đớp mất, còn về phần Thi Dương thì hai tay khó địch nổi bốn chân. Hơn nữa vì muốn bảo vệ Cổ Đại cho nên hắn phải ngăn trái, che phải. Tình hình ngày càng nguy hiểm không cầm cự được nữa rồi.
Đúng lúc này thì một mũi tên từ đâu xé gió lao tới, mũi tên lao đi mạnh mẽ vun vút, nhắm thẳng vào đầu của một con ác lang đang tấn công về phía Thi Dương. Con ác lang bị tên xuyên não chết tức khắc. Ngay sau đó, hai mũi tên khác một trước một sau cũng lao tới, bắn chết hai con sói khác đang có ý định tập kích Cổ Đại. Ở cách đó Khố Nhĩ Ban Đức tay cầm trường cung, phía sau đeo bốn túi tên đầy. Động tác của hắn mau lẹ, mạnh mẽ, tài bắn cung chuẩn xác vô cùng. Có vài con sói ở gần hắn cũng đã bị trúng tên mà chết.
Mà ở sau hắn không xa, cũng đã có mười mấy tên Đường quân đã chạy tới. Mỗi người bọn họ trên tay cầm theo năm sáu cây đuốc, tất cả hướng về phía Thi Dương hô lớn: " Tướng quân chớ hoảng sợ, chúng tôi đến tiếp ứng đây"
Thi Dương thấy viện binh của mình đã tới nên tinh thần đại chấn, hắn trở tay đánh chết một con sói đang chuẩn bị đòa thoát, rồi giơ đao hướng về phía con sói đầu đàn khiêu chiến. Có lẽ những cây đuốc kia chính là nguyên nhân, khiến cho con sói đầu đàn bắt đầu sợ hãi, nó toan tính gì đó. Rồi nó ngửa cổ hú dài mấy tiếng, rồi bỏ chạy về hướng tay, đám sói còn lại thấy con đầu đàn bỏ chạy cũng rối rít chạy theo. Chỉ trong một thoáng, bầy sói đã chạy đi hết bỏ lại hơn hai trăm cái xác chết của đồng loại.
Đàn sói đã bỏ chạy hết Thi Dương thở phào nhẹ nhõm, bây giờ hắn thật không còn một chút khí lực nào nữa cả. Hắn mỏi mệt không chịu nổi nữa ngồi bệt xuống đất. Bỗng nhiên hắn như nghĩ tới điều gì đó liền quay đầu nhìn về phía Cổ Đại, cười nhạt nói: " Bắt đầu từ giờ phút này, Thôi Diệu đã thiếu nợ ta một nhân tình rồi"
Trải qua gần nửa tháng bôn ba, Thôi Diệu rốt cuộc đã tới được A Bạt Tư Calipha đế quốc mà trung tâm là thành phố Cáp Mã Đan. Bạch y Đại Thực có Ngũ Mạch Diệp vương triều còn hắc y Đại Thực có A Bạt Tư vương triều. Trong sử sách của phương đông đều thống nhất gọi chung là Đại Thực. Nhưng trên thực tế đây lại là hai vương triều hoàn toàn độc lập, không hề giống nhau. Bạch y Đại Thực chính là người A Lạp Bỉ Á (ngày nay chính là người A Rập) họ thành lập vương triều của riêng mình. Còn những Hắc y Đại Thực cũng thành lập vương triều, đó là vương triều của những người Ba Tư. Năm mươi năm trước những quý tộc A Bạt Tư sinh sống ở Hô La San đã lợi dụng việc những người Hô La San đứng lên khỏi nghĩa mà lật đổ Ngũ Mạch Diệp vương triều từ đó mà thành lập nên A Bạt Tư vương triều. Ngoài trừ tôn giáo và ngôn ngữ ra còn lại tất cả các mặt đời sống khác của người A Lạp Bỉ Á đều được giữ nguyên không thay đổi gì cả. Và một điều may mắn cho vương triều này chính là họ hai vị quân chủ hùng tài vĩ lược: vị Calipha thứ hai Cổ Pháp Nhĩ và vị Calipha thứ năm Lạp Hy Đức. Một người đặt nền móng vững chắc cho vương triều A Bạt Tư, và người còn lại thì đưa nó tới chỗ cường thịnh. Và giờ khắc này chính là năm trị vì thứ năm của Calipha Lạp Hy Đức.
Mới tháng mười thôi mà ở lưu vực của con sông Cách Lý Tư cái lạnh đã bắt đầu xuất hiện rồi. Gió lạnh từ phương bắc tràn xuống thổi quét mặt đất, bụi tung đầy trời. Những cây hồ dương thụ bên đường cũng đã rụng hết lá, trơ trụi và run rẩy trong giá lạnh.
Thôi Diệu hiện giờ đang mang thân phận tù binh, nhưng hắn đối với cái đế quốc phương tây này cũng tràn đầy sự tò mò, hiếu kỳ và mong muốn tìm hiểu. Trên suốt đường đi, nhìn quang cảnh và phong tục tập quán của vùng đất mới khiến cho hắn dần dần quên đi tình cảm của mình. Hơn nữa thân vương A Cổ Thập cũng có chút khoan dung đối với hắn. Hơn nữa khi thấy hắn có hứng thú tìm hiểu văn hóa Đại Thực nên A Cổ Thập cũng đã kiên nhẫn làm thầy giáo dạy tiếng Ả Rập cho hắn. Trải qua nửa tháng khắc khổ học hành cùng với thiên phú của mình, Thôi Diệu đã có thể dùng chính tiếng A Rập để trao đổi các vấn đề hàng ngày với vị thân vương này. Còn những vấn đề phức tạp hơn một chút thì hắn chỉ có thể dùng tiếng Đột Quyết để trao đổi mà thôi.
Đoàn người của A Cổ Thập đnag trên đường trở về Tát Mã Nhĩ Hãn. Khi trời tối, và còn cách Cáp Mã Đan chừng năm dặm nữa thì A Cổ Thập cho dừng lại và cho dựng lều trướng.
Dưới ánh đèn sáng của đại trướng, Thôi Diệu đang nói chuyện với A Cổ Thập. Trên nét mặt của hắn có đôi chút ngạc nhiên vì hắn thật sự khó tin vào những lời của A Cổ Thập trước đó: " Điện hạ, người nói rằng người dân Đạo Hồi(Y Tư Lan giáo) hàng năm chỉ phỉa nộp có 4% thuế thôi sao"
← Hồi 315 | Hồi 317 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác