Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Danh môn - Hồi 291

Danh môn
Trọn bộ 340 hồi
Hồi 291: “Bút đồng án” (2)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-340)

Nhưng nghi ngờ vẫn chỉ là nghi ngờ mà thôi. Vi Thanh vẽ một vòng tròn lên quyển thi của hắn, biểu thị ý xác nhận Lý Tuyên đã hoàn thành bài thi một cách bình thường. Rồi ông ta bình tĩnh nói với Lý Tuyên: " Ngươi có thể về được rồi, nhớ lúc ra ngoài thì giữ yên lặng đấy"

Lý Tuyên cũng không dám nói gì them, hắn xoay người vội vã bước ra ngoài. Vi Thanh nhìn theo bóng lưng của hắn, ông ta cực kỳ kinh ngạc, lắc đầu lẩm bẩm nói: " Cái này thật là kỳ quái"

Cuộc thi sát hạch quan chức lần này nếu so với chế khoa thì đơn giản hơn, bởi vì chỉ cần thi một buổi là kết thúc rồi. Đến giữa trưa, tiếng chuông báo hiệu kết thúc buổi thi vang lên. Toàn bộ Tuyên Chính Điện bị phong tỏa hoàn toàn. Các quan viên trong lễ bộ bắt đầu chiếu theo số thứ tự để thanh kiểm tra các quyển thi. Suốt cho tới tận xế chiều, cả Tuyên Chính Điện đều bận rộn dị thường. Mà các quan viên dự thi có người đã bắt đầu vào triều rồi, cũng có những người đi mua chút thổ sản Trường An để chuẩn bị trở về địa phương của mình. Bất kể là bọn họ có thi tốt hay không tốt thì cuộc thi cũng đã kết thúc rồi. Năm ngày sau Lại Bộ sẽ công bố phương án xử trí với bọn họ.

Mãi cho đến tận đêm, sau khi tất cả các công việc cần thiết của buổi thi cũng dần dần kết thúc, phần tiếp theo chính là chấm các bài thi này. Giám khảo chấm trong kỳ thi sát hạch quan chức lần này không phải các quan viên do Lễ Bộ cử tới mà một tên sinh viên đến từ Quốc Tử Giám. Họ sẽ là những người đánh giá, chấm điểm cho các bài thi này. Các quan viên trong Lễ Bộ, ngoài trừ mấy vị giữ nhiệm vụ trọng yếu ra, còn lại đều có thể về nhà. Vi Thanh là phó chủ khảo, cho nên ông ta dĩ nhiên là phải cắm chốt ở đây tới khi nào kỳ sát hạch này xong xuôi hết mới thôi. Chỉ có điều việc quản thúc cũng không quá nghiêm khắc như trước. Người nhà có thể chuyển một số vật dụng thiết yeus hàng ngày vào cho bọn họ sau khi đã được các thị vệ kiểm tra, xem xét kỹ lưỡng.

Vào thời điểm này, Vi Thanh cùng với bảy tám vị Lang Trung, Viên Ngoại Lang khác đang tập trung ở Thiên Điện của Tuyên Chính Điện. Trong lúc chấm bài, thỉnh thoảng lại các sinh viên lại phát hiện ra một số chỗ không hợp cách hay có điểm nhiều điểm khác thường trong quyển thi. Họ đều đem chuyển các quyển thi này cho Vi Thanh xem xét. Quyển thi không hợp cách ở đây chính là cả quyển thi rất lạ chỉ có năm phần trở xuống là chính xác hoàn toàn, còn lại viết linh tinh. Chủ nhân của các bài thi này sẽ lập tức bị ghi vào sổ đen, để trình báo với Lại Bộ. Còn những quyển thi khác thường là ở chỗ nó có nhiều chỗ nó mắc nhiều lỗi sơ đẳng về kiến thức, ví dụ ở nhiều câu hỏi thì trả lời bằng cách râu ông nọ cắm cằm bà kia, hay là có mấy bài thi lại sai một cách giống nhau, " râu ông nọ cắm cằm bà kia" cũng giống nhau. Điều này có thể có hai khả năng, một là thí sinh có sự nhầm lẫn trong việc " nhớ lại" kiến thức khi làm bài, nên viết nhầm. Trường hợp thứ hai là thí sinh gian lận. Tất cả các bài thi như thế này đều phải xem xét thật tỉ mỉ.

" Thị Lang, lại thêm một danh sách những người có quyển thi không đúng cách. Xin đại nhân xem qua" Một gã Viên Ngoại Lang đưa cho Vi Thanh một danh sách có rất nhiều cái tên. Đây đã là tờ danh sách thứ ba về những người có bài thi không hợp cách rồi. Vi Thanh khẽ thở dài một hơi, ông ta nhận lấy tờ danh sách xem qua một chút. Danh sách này có khoảng hơn năm trăm người. Lúc này ông ta phát hiện trên tờ thứ tư của danh sách có dấu vết của sự tẩy xóa thay đổi. Ông ta chỉ vào chỗ đó hỏi: " Đây là cái gì thế hả"

" Hồi bẩm Thị Lang, thuộc hạ cũng đã hỏi, đây là do bọn họ lỡ bút thôi, hơn nữa thuộc hạ cũng đã đối chiếu qua bài thi, quả thật là bọn họ đã nhầm lẫn"

" Cứ nhận nhầm lẫn là xong hay sao?" Vi Thanh nghiêm mặt khiển trách: " Đi! Gọi tên sinh viên chấm đó chép lại một bản khác cho ta, trên danh sách không được phép có chỗ nào tẩy xóa, nghe chưa"

" Dạ!" Vị Viên Ngoại Lang kia không dám nhiều lời, ông ta cầm danh sách kia đi về đại điện cho gã sinh viên chấm quyển chép lại một bản khác. Vi Thanh tiện tay cầm một tờ danh sách khác lên xem. Đây là danh sách về các bài thi có những dấu hiệu bất thường. Danh sách này không nhiều lắm, cũng chưa tới một trăm cái tên. Trong danh sách cũng đã ghi rất rõ những điểm dị thường của từng bài thi. Phần lớn các bài thi có điểm khác thường này đều bị các Lang Trung thẩm tra và dùng mực đen vẽ vào đó một khuyên tròn. Đặc biệt có hai quyển thi mắc lỗi sai giống hệt nhau, hơn nữa hai thí sinh lại ngồi sát với nhau. Cho nên bị Lang Trung thẩm tra và vẽ một cái khuyên tròn màu đỏ để đánh dấu. Điều này rõ ràng chứng tỏ cần có sự nghi ngờ về việc gian lận ở đây. Cần phải xem xét kĩ lưỡng lại xem tại sao chỉ hai quyển thi này lại bị vẽ khuyên bằng mực đỏ, còn lại đều là được dùng mực đen để vẽ khuyên đánh dấu.

Vi Thanh chỉ xem qua một lượt, rồi ông ta bỏ cái danh sách đó xuống. Bỗng nhiên ông ta cảm thấy có điều gì đó, liền cầm cái danh ấy để xem lại. Và ở mấy hàng chữ cuối cùng Vi Thanh chợt nhận ra một cái tên quen quen - Lý Tuyên. Ông ta tự hỏi: Quyển thi của hắn cũng có điểm khác thường sao?. Trong lòng Vi Thanh không khỏi nổi lên sự chú ý đến lỗi mà hắn mắc phải: Bài làm của Lý Tuyên mắc lỗi trả lời sai so với đáp án, riêng tờ cuối cùng của quyển thi hắn viết linh tinh, bịa văn, trong khi đó mấy phần trước lại làm đúng hoàn toàn như đáp án. Lúc này Vi Thanh cũng đang cố nhớ lại tình hình lúc Lý Tuyên nộp bài, quả nhiên là có chút cổ quái. Nghĩ đến đây ông ta đi thẳng đến đại điện.

Khu vực chấm các bài thi trong đại điện cũng được dùng những tấm ván gỗ để hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, có chăng là chỉ chừa mấy cái lỗ hổng để các sinh viên nộp bài chấm. Còn ở bên phía bên ngoài lại được kê thêm một cái bàn dài, có mười mấy người đang ngồi ở đáo. Đây chính là nơi đăng kí hiệu kiểm lại các bài thi. Tất cả các quyển thi, cũng như các quyển thi có dấu hiệu bất thường đều phải thông qua cái bàn này để hiệu kiểm rồi mới ghi vào sổ. Hơn nữa sau khi đăng kí vào sổ rồi còn phải kí tên xác nhận. Lại còn có một người khác đối chiếu tính toán lại để đề phòng nhầm lẫn hay bỏ sót trong việc đăng kí. Quá trình này hết sức nghiêm mật. Vi Thanh tiến đến buồng chấm của một gã sinh viên nói: " Ngươi hãy tìm trong các quyển thi có dấu hiệu khác thường, quyển thi của số báo danh bốn trăm bốn mươi ba cho ta xem"

Tên sinh kia không dám chậm trễ, vội vàng lục tìm trong đống bài thi có dấu hiệu khác thường đó, để lấy ra bài thi của Lý Tuyên. Vi Thanh cầm quyển thi, rồi lập tức lật ngay đến trang cuối cùng, quả nhiên là viết linh tinh, bịa văn cả loạt. Có vẻ như hàng đầu tiên được hắn viết lại tới hai lần, một dòng chép nhầm thứ tự lập tức dẫn đến kết quả là các hàng phía sau đều sai cả. Vi Thanh nhìn bài thi cười mỉa mai một chút, nếu như sai ở một hai chỗ thì còn có thể hiểu được, đằng này hắn lại nhớ nhầm xuất xứ của điển cố, rồi toàn bộ tờ giấy thi cuối cùng lại viết nhăng viết cuội nhầm lẫn giữa các phần. Thậm chí đem cái kiến thức cơ bản nhất của Luận Ngữ đi cho vào Kinh Thi. Thật là không thể chấp nhận được rồi.

" Bài thi này ta muốn trực tiếp xem lại, ta mang nó đi đây" Vi Thanh dặn dò một tiếng, rồi đem bài thi của Lý Tuyên trở về phòng của mình.

Khi Vi Thanh trở lại phòng của mình, thì một gã nhân viên giúp việc cho ông ta đã nghênh đón, nói: " Thưa Thị Lang, người nhà của Thị Lang đã mang đồ tới cho ngài rồi. Người đó đang chờ ở bên ngoài"

" Được rồi" Vi Thanh để bài thi xuống bàn rồi đi ra ngoài điện. Ở bên ngoài điện này không gian rất trống trải, chỉ có một gã gia đinh đang đứng đợi ông ta, và mấy tên lính canh đững cạnh đó. Đồ đạc từ ở nhà muốn chuyển vào cho các quan viên trong trường thi cũng phải có quy củ nghiêm ngặt. Trong đó có một số vật dụng không được phép gửi chuyển vào như: các loại sách vở, giấy tờ, hay chăn đệm và các đồ dùng cồng kềnh khác. Đồng thời chỉ cho phép chuyển một số thứ đặc thù như thuốc, thức ăn, hay chuyển những lời nhắn bình an của gia đình tới những người đang làm nhiệm vụ tại trường thi ... Đồng thời vẫn phải có binh lính ở bên để trông chừng. Thật ra thì việc tiếp tế đồ dùng ở đây cũng là một cách ứng xử linh hoạt của trên cơ sở tình cảm, sự nể nang. Bởi vì mặc dù công tác thi đã hoàn thành, nhưng lên điểm xếp thứ hạng nữa, các công việc ấy đều không thể giao cho sinh viên Quốc Tử Giám hay các quan viên làm được mà phải chính tay Vi Thanh làm.

Tên gia đinh giúp việc trong nhà Vi Thanh mang theo một cái hộp tới. Khi nhìn thất Vi Thanh đi ra, hắn lập tức tiến lên phía trước nói: " Bẩm lão gia, phu nhân sai con mang cho ngài một ít thuốc cao, và mấy món ăn mà lão gia vẫn thích. Phu nhân còn nhắn lão gia, mọi chuyện trong nhà đều tốt cả, sức khỏe của thái lão gia vẫn bình thường. Xin lão gia cứ yên tâm"

Vừa nói, gã gia nhân liền chuyển cho Vi Thành một cái hộp. Trong lời nói của hắn cũng không có gì đặc biệt cả, mà cái hộp đồ đó cũng đã được thị vệ kiểm tra cẩn thận, và không hề phát hiện có điều gì bất thường hay nghi vấn cả. Vi Thanh hơi ngẩn người một chút, vì ông ta có dùng thuốc cao bao giờ đâu, mà lần này ở nhà lại gửi cho ông ta? Trong lòng Vi Thanh thật sự có chút kinh ngạc, nhưng ông ta vẫn biểu hiện nét mặt bình thường như không có vấn đề gì cả. Vi Thanh nhận chiếc hộp rồi dặn dò tên gia nhân: " Ngươi về bảo với phu nhân, ba ngày nữa ta xong việc ở đây thì sẽ trở về ngay. Mong phu nhân chiếu cố, chăm sóc tốt cho lão thái gia"

*****

Vi Thanh mang chiếc hộp đó trở về phòng của mình. Ông ta cẩn thận đóng cửa lại, rồi lập tức đem mở cái hộp đó ra. Bên trong hộp chỉ có ba cái khay đựng chút đồ ăn, và một cái bình sứ có hình hồ lô. Trong bình sứ ấy chứa một loại thuốc à Vi Thanh cũng chẳng biết tên nó là gì chỉ ngửi thấy nó có mùi rất thơm. Mà thức ăn trong hộp cũng không có bất cứ điều gì khác thường cả. Trừ những thứ đó ra, trong hộp cũng không còn vật phẩm nào khác cả. Sau khi xem xét một lượt mà không phát hiện điều gì khác thường, lúc này ánh mắt của Vi Thanh lại một lần nữa dừng ở chiếc bình sứ hồ lô kia. Vi Thanh không hiểu tại sao phu nhân của ông ta lại vô duyên vô cớ mà sai người mang thuốc tới đây. Bên trong cái bình sứ này tất có tin tức nhắn nhủ bí mật gì đây.

Vi Thanh cầm chiếc bình sứ đó lên rồi quan sát nó thật kĩ, nhưng chiếc bình sứ đó lại rất hoàn chỉnh cũng không có bất cứ cơ quan bí mật nào cả. Ông ta suy nghĩ một chút, rồi lấy từ trong chiếc hộp đó một chiếc đũa, rồi từ từ cho chiếc đũa đó vào bình sứ đựng thuốc mỡ đó mà khuấy khuấy. Bỗng nhiên ông ta có cảm giác như chạm vào thứ gì đó, vừa nhỏ lại vừa tròn, và có kích thước như một hạt sen vậy. Trong lòng Vi Thanh lập tức khẩn trương, ông ta bước mấy bước đi tới trước cửa, hướng ra ngoài nhìn ngó một chút, khi thấy không có ai tới phòng mình, Vi Thanh laaoj tức đem chiếc bình sứ đó đạp vào tường. Một tiếng " bịch" vang lên, chiếc bình đã bị đập vỡ, rơi trên mặt đất.

Vi Thanh ngồi xổm trên nền nhà, ông ta dùng chiếc đũa cẩn thận gạt chỗ thuốc mỡ đó, cuối cùng từ trong chỗ thuốc mỡ ấy Vi Thanh gạt ra được một viên nhỏ, có màu đen. Trong lòng ông ta càng thêm kinh ngạc, nghi ngờ. Vi Thanh nhặt cái viên màu đen đó lên và bóp nhẹ nó, bên trong quả nhiên là có một một cuộn giấy nhỏ. Lúc này, trong lòng Vi Tranh như muốn nhảy dựng lên, ông ta từ từ mở cuộn giấy đó ra, thì thấy có một hàng chữ, đó là nét chứ của phụ thân ông ta: Đã nhận của Lý Tuyên một ngàn lượng.

Vi Thanh đọc xong choáng váng, ngồi ngã ngửa ngay luôn xuống nền nhà. Sự khẩn trương trong lòng ông ta lúc trước thì giờ đây đã chuyển thành sự sợ hãi. Phụ thân đã nhận của người ta một ngàn lượng hoàng kim, khiến cho ông ta cũng bị cuốn vào việc làm gian lận trường thi. Ánh mắt của Vi Thanh từ từ chuyển tới bài thi trên mặt bàn kia. Việc làm của Lý Tuyên chứng tỏ hắn đã gian lận, hơn nữa hắn lại rất ngu ngốc, khi mà lạy ông tôi ở bụi này, tự làm lộ chuyện gian lận của chính mình. Vi Thanh ngơ ngác nhìn cái quyển thi của Lý Tuyên, suy nghĩ của ông ta đột nhiên mờ mịt. Đột nhiên ông ta rùng mình một cái, nhanh chóng tỉnh táo trở lại. Ông ta tự nhủ: Chuyện Lý Tuyên gian lận và bản thân mình có quan hệ gì chứ. Hắn tất nhiên là có người khác đỡ đầu rồi. Lẽ nào một vạn lượng hoàng kim kia lại có thể mua được sự im lặng của mình hay sao? Không được! Mình quyết không thể cuốn theo chuyện này được. Nghĩ tới đây Vi Tranh liền cầm lấy bài thi, bước nhanh ra ngoài. Nhưng khi vừa bước tới ngưỡng cửa ông ta chợt bước chậm lại, rồi nghĩ rằng: Chỉ sợ chuyện này sẽ không chỉ đơn giản như vậy. Lý Tuyên dùng một vạn lượng hoàng kim để mua sự im lặng của mình, chứng tỏ chuyện này có liên quan đến vấn đề trọng đại, thậm chí hắn còn biết trước cả đáp án nữa. Kỳ thi nghiêm mật như thế vậy mà lại có chuyện lộ đáp án. Như vậy người có liên quan ở đây ít nhất phải là cấp tướng quốc, hoặc giả là đến từ hậu cung, thậm chí có thể là chính bản thân hoàng thượng cũng không biết chừng.

Vi Thanh chần chừ một lát, ông ta đang nghĩ vè hậu quả của việc này một khi nó bị vỡ lở. Hơn nữa bài thi của Lý Tuyên đã bị Lang Trung dùng mực đen phê vào rồi còn gì, chỉ cần bản thân ông ta là ra vẻ không để ý rồi cứ thế cho qua. Như thế nếu sau này có hỏi thì ông ta cũng dễ ăn dễ nói, chỉ có điều, dù thế nào đi nữa thì tiền cũng không thể nhận được.

Cả hai cuộc thi chế khoa và khảo hạch quan chức cũng đã dần kết thúc, qua đi cùng với những cơn gió thu. Sau cuộc thi, trong khi chờ kết quả thì các quan viên lại trở về địa phương, tiếp tục các công việc của mình. Chỉ có các sĩ tử tham gia chế khoa là vẫn đang vật vờ ở Trường An để chờ kết quả ra sao. Dĩ nhiên thời gian sẽ phải trôi đi, và cuối cùng thì ngày triều đình yết bảng cũng đã tới.

Các giám khảo đã phải làm việc hết sức nghiêm túc và khẩn trương, nên sau gần nửa tháng bọn họ đã hoàn thành việc chấm bài thi cho hai mươi mấy vạn sĩ tử. Tất cả các quan giám khảo làm xong nhiệm vụ đều như muốn đổ bệnh cả với nhau. Buổi sáng ngày hôm nay, kết quả của cuộc thi chế khoa cuối cùng đã có. Lại Bộ Thượng Thư - Hàn tướng quốc cầm lấy tờ danh sách ghi tên những người trúng tuyển vội vàng đi vào trong Đại Minh cung.

Cả buổi sáng ngày hôm nay, Trương Hoán nghỉ việc triều chính cả buổi, hắn đang lo lắng không yên vì đứa con hắn vừa mới sinh thiếu tháng bây giờ lại ngã bệnh rồi. Tiểu nhi tử của Trương Hoán mà chúng ta đang nói tới chính là do Thôi Trữ sinh ra. Nhưng lại là sinh non. Vì thế sau khi sinh đứa bé ấy hết sức gầy yếu, trông cứ như một con mèo nhỏ ốm yếu vậy. Nếu đứa bé này mà sinh ra trong một gia đình thường dân thì chắc có lẽ cũng đã chết non rồi. Nhưng may cho nó là nó lại là con của hoàng đế. Vì vậy cha của đứa bé – hoàng đế Đại Đường đã dùng những ngự y tốt nhất, những loại thuốc tốt nhất để cứu chứa cho đứa con bé bỏng này. Nhưng mà nó vẫn ho nhiều qua, ho liên tục không ngừng. Nửa đêm hôm qua, cả người đứa nhỏ ấy lại đột nhiên nóng ran lên, thế là ba vị ngự y phải vật lộn suốt cả đêm để cứu chữa, đến tận rạng sáng mới có thể giữ lại sinh mạng của nó khi đã cận kề cái chết. Nhưng không bao lâu sau, cả người đứa bé ấy lại nóng như cũ.

Ở bên ngoài phòng bệnh, Thôi Ninh đang vô cùng lo lắng chờ đợi tin tức của ngự y. Nàng đã khóc suốt cả đêm rồi, dường như nước mắt cũng đã khô cạn không chảy được nữa. Lúc này, cả người nàng yếu ớt vô lực mà dựa vào Trương Hoán. Mắt nàng đỏ hoe, không ngững lấy khăn khóe mắt. Ở bên cạnh nàng Bùi Oánh cũng lo lắng mà trông tiều tụy cả người, nàng vân vê cái khăn trong tay, không ngừng nhẹ nhàng khuyên nhủ, an ủi Thôi Ninh. Ở trong phòng lúc này còn có cả Bình Bình và con gái nuôi Bách Linh của nàng nữa. Cũng còn thêm một người nữa đó chính là Thôi Tuyết Trúc, nàng vào cung hai tháng nay và được phong làm Chiêu Viện. Nàng biết thân phận của mình là thấp nhất cho nên nàng chỉ im lặng không dám nói dù chỉ một câu. Như vậy là cả gia đình Trương Hoán đều có mặt ở đây, bên cạnh Thôi Ninh trong giờ phút khó khăn này.

" Hoán lang, nếu như hài tử có chuyện gì, thì thiếp cũng không muốn sống nữa" Thôi Trữ bỗng nhiên khóc thất thanh. Hài tử của nàng vừa mới sinh được hai tháng vậy mà đã chịu nhiều khổ sở như vậy. Khiến cho nàng tan nát cả cõi lòng.

" Nàng yên tâm đi, ngự y đã từng cứu hài tử một lần, bọn họ tất sẽ có kinh nghiệm, sẽ không có chuyện gì đâu" Trương Hoán ôm chặt lấy bờ vai của ái thê, nhẹ nhàng an ủi nàng. Thật ra thì chính hắn cũng đang lo lắng không yên. Hài tử mới sinh được có hai tháng vậy mà lại phải chịu sự hành hạ lớn như vậy. Trương Hoán vuốt ve, xoa nhẹ bờ vai của Thôi Ninh, hắn nghĩ lại rằng: từ khi nàng lấy mình tới, nàng chưa từng có một ngày được hoàn toàn thư thái. Điều này làm cho Trương Hoán đau lòng khôn nguôi.

Bỗng nhiên, Trương Hoán cảm giác như vạt áo của mình bị ái đó giật giật. Hắn ngoái lại nhìn thì thấy Bùi Oánh đnag cầm một tờ giấy nhỏ giơ lên, trên đó có viết: " Hôm nay là ngày triều đình yết bảng, chàng nhất định phải đi, chuyện ở đây cứ giao cho thiếp được rồi"

Trương Hoán dường như cả đêm cũng không ngủ tí nào, nên sắc mặt có vẻ xám đi, mà thân thể thì cũng mệt mỏi lắm rồi. Thấy Bùi Oánh nhắc nhở mình, hắn than thầm một tiếng. Trương Hoán làm sao lại không biết hôm nay là ngày hết sức quan trọng cơ chứ. Nhưng mà hôm nay hài tử của hắn liên tục xảy ra chuyện mà Thôi Trữ thì lại suy nhược và thương tâm thế này. Hắn tự thấy mình phải làm tròn trách nhiệm của một người chồng, một người cha. Cho nên bất kể thế nào hắn cũng phải ở lại để chăm sóc, động viên nàng. Trương Hoán nhìn Bùi Oánh lắc đầu, lặng lẽ chỉ vào Thôi Ninh, ý bảo rằng đợi một chút nữa. Bùi Oánh bất đắc dĩ, đành cầm tờ giấy vừa viết đi ra ngoài.

Thôi Tuyết Trúc nãy giờ vẫn ngồi ở hàng cuối cùng, bỗng nhiên nàng ta đi tới trước mặt của Thôi Ninh, rồi nàng cúi xuống nói nhỏ với Thôi Ninh: " Ninh tỷ, hôm nay là ngày yết bảng của cuộc thi chế khoa, hoàng thượng nhất định phải có mặt ở đó"

Thôi Ninh nghe xong giật mình, nàng ngẩng đầu nhìn trượng phu, áy náy nói: " Thật xin lỗi Hoán lang, thiếp thật sự không biết chuyện này. Chàng mau đi thôi"

Trương Hoán vội vàn khoát tay: " Không sao cả. Ta đến muộn một chút cũng không ảnh hưởng gì cả. Nếu là chuyện gấp thì Hàn thượng thư sẽ đến tìm ta"

*****

Bình Bình đứng cạnh đó, nhìn rõ ngay, những lời Thôi Tuyết Trúc vừa nói với Thôi Trức chính là đang muốn lấy lòng Hoán lang đây mà. Bình Bình là một người thẳng tính, mặc dù nàng cũng chẳng để ý hay ghen tuông khi Thôi Tuyết Trúc được gả cho Trương Hoán. Nhưng nàng thật sự là ghét cái kiểu Thôi Tuyết Trúc lúc nào cũng có những biểu hiện hay việc làm để lấy lòng Hoán lang. Có lẽ cô ta phải vắt óc cả ngày để nghĩ ra những chiêu bài đó. Ví dụ như lúc Trương Hoán ở Lân Đức Điện xử lý việc triều chính, vậy mà cô ta lại mang nước ô mai lạnh đến để mời Trương Hoán uống át. Bùi Oánh biết chuyện liền chỉ trích nàng, và cảnh cáo lần sau không được thế. Tưởng thế là xong, ai ngờ cô ta lại khôn lỏi, nhân cơ hội ấy buổi tối lén đến chỗ Trương Hoán quỳ xuống nhận tội, khóc lóc tỏ vẻ đáng thương. Lúc này cô ta thấy Bùi Oánh đi ra ngoài, nên ra vẻ đến khuyên Thôi Trữ hãy biết suy nghĩ cho Hoán lang mà để chàng xử lý công việc. Thật đúng là một con yêu tinh.

Sắc mặt của Bình Bình nhất thời trầm xuống. Nàng nói bằng một giọng khá gay gắt đúng như tính cách của nàng: " Thập Bát Lang là vua một nước, chàng dĩ nhiên là biết cái gì nặng, cái gì nhẹ. Mà nếu như chàng không biết thi cũng đã có hoàng hậu nhắc nhở. Chứ chưa đến lượt cô lên tiếng đâu"

Thôi Tuyết Trúc nghe Bình Bình nói như tát nước vào mặt như vậy cũng cảm thấy xấu hổ, đỏ bừng cả mặt. Nhưng Thôi Tuyết Trúc vẫn " giả nai" rất tốt: cô ta tỏ ra đáng thương, mắt cũng đỏ hoe như sắp khóc, nhìn Trương Hoán như cầu cứu. Trương Hoán cũng biết cuộc sống của nàng ta ở trong cung thật ra thì cũng không được tốt cho lắm. Có nhiều chuyện bởi vì nàng ta không khéo léo xử lý, cứ làm rõ ràng quá, nên đã chọc giận nhiều người. Nhưng dù sao thì nàng ta tuổi vẫn còn nhỏ. Trương Hoán cũng không đành lòng nói nàng sao cả, hắn chỉ gật đầu ý bảo bản thân hắn không trách cứ gì nàng ta cả. Thôi Tuyết Trúc thấy thế với cúi đầu lui về chỗ ngồi của mình.

Lúc này thì cũng vừa lúc Bùi Oánh từ ngoài đi vào. Nàng thấy Thôi Ninh đang đẩy Trương Hoán đi ra, nàng cũng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra lúc mình vắng mặt. Nàng chỉ cảm thấy có chút ngạc nhiên, nên hướng Bình Bình xem có hồi đáp gì không, nhưng Bình Bình cũng không nói gì cả thậm chí còn phớt lờ, tỏ vẻ không biết gì.

" Đã xảy ra chuyện gì thế" Trương Hoán thấy Bùi Oánh cầm trong tay một quyển sổ con, nên hỏi nàng.

Bùi Oánh vội đưa quyển sổ con đó cho hắn: " Hàn thượng thư đã đến đây tìm hoàng thượng, xin hoàng thượng xử lý giúp chuyện này"

Trương Hoán nhận lấy quyển sổ con đó. Quả nhiên là kết quả của chế khoa vừa rồi. Trong danh sách này có hai trăm năm mươi tên được xét trúng tuyển. Ở phía sau là thành tích của từng tên thí sinh trúng tuyển. Trương Hoán xem qua một lượt cái danh sách này, thì thấy Bạch Cư Dị xếp thứ ba, Liễu Tông Nguyên xếp thứ mười. Hắn cố để ý cái tên Quách Mục nhưng nhất thời không thấy đâu cả. Cái danh sách này thì con chưa đủ để yết bảng, Trương Hoán còn cần phải họp lại với các vị tướng quốc để bình xét về phẩm hạnh của các thí sinh, sau đó mới quyết định thí sinh nào trúng tuyển cuối cùng. Trương Hoán biết phải có chuyện khẩn cấp thì Hàn tướng quốc mới phải tìm hắn trong hoàn cảnh này. Nghĩ tới đây Trương Hoán hít một hơi thật sâu rồi nói với Thôi Ninh: " Ninh nhi, ta không thể ở lại với nàng được nữa, có công việc cần ta giải quyết gấp. Nhưng nàng phải nhớ kĩ, ta cũng yêu con giống như nàng vậy"

Thôi Ninh nước mắt lại rơi, nàng gật đầu hiểu cho trượng phu của mình. Trương Hoán cầm tay Bùi Oánh vỗ vỗ, ý bảo nàng hãy quan tâm tốt tới Thôi Ninh, rồi hắn xoay người rời đi.

Bên trong Chính Sự Đường, bảy vị tướng quốc, cùng với Trung Thừa Ngự Sử Nhan Cửu Độ đã có mặt từ lâu để chờ Trương Hoán. Mặc dù bọn họ mới cùng nhau làm việc chưa tới nửa năm những tất cả đều biết rằng Trương Hoán nhất định sẽ tới. Không khí trong Chính Sự Đường hết sức yên tĩnh, không ai nói câu nào cả.

" Hoàng thượng giá lâm"

Theo tiếng hô báo của viên thái giám, Trương Hoán bước nhanh vào Chính Sự Đường. Bảy vị tướng quốc lập tức đứn lên, cùng nhau cúi mình thi lễ: " Chúng thần tham kiến hoàng thượng"

" Các vị ái khanh hãy binh thân" Trương Hoán khoát tay áo, trong lời nói tỏ vẻ áy náy: " Hoàng nhi hôm nay bị bệnh nặng, trẫm phải có mặt ở đó. Thật là vì chuyện nhà mà trễ nải quốc sự rồi"

Người phụ trách làm thư kí cho cuộc họp chính sự hôm nay là Binh Bộ Thượng Thư Nguyên Tái. Ông ta vội vàng đứng lên nói: " Bẩm hoàng thượng, nếu không phải là chuyện cấp bách thì chúng thần cũng không dám quấy rầy hoàng thượng. Hi vọng vương tử sẽ sớm khỏe lại"

Trương Hoán nghe xong khẽ thở dài một hơi, hắn không muốn nói tới chuyện này nữa, mà quay sang nói với Hàn tướng quốc: " Hàn ái khanh, chế khoa lần này khanh làm chủ khảo, nên khanh hãy bắt đầu đi"

" Thần tuân chỉ" Hàn tướng quốc đứng lên, cao giọng nói: " Cuộc thi chế khoa lần này có tổng cộng hai mươi hai vạn ba ngàn người tham gia. Mà chỉ tiêu của triều đình là lấy hai trăm người. Ngoài ra xét trúng cách hai mươi người của năm bộ tộc Khiết Đan, Hề, Sa Đà, Đảng Hạ, Khương. Nhưng thần không ghi tên bọn họ vào danh sách này. Hôm nay thần dâng lên hoàng thượng danh sách gồm hai trăm năm mươi người có thành tích cao nhất trong đợt thi này. Lại Bộ cũng đã duyệt lại các quyển thi và kết quả cho thấy hai trăm năm mươi người trong danh sách này đều là những văn nhân xuất chúng, thành tích của họ hoàn toàn là chân thực. Thần đã kiểm tra và hôm nay chính thức dâng lên hoàng thượng."

Dứt lời, Hàn tướng quốc chính thức đem danh sách thành tích dâng lên cho Trương Hoán. Bên dưới có cả chữ ký xác nhận của ông ta. Trương Hoán gật đầu, danh sách tổng cộng có hai trăm năm mươi người. Cứ xét theo độ dốc của thành tích thì chỉ lấy hai trăm người phía trên, còn năm mươi người phía dưới sẽ cho vào dự khuyết. Trương Hoán nhìn qua danh sách một lượt, rồi quay sang hỏi Trung Thừa Ngự Sử Nhan Cửu Độ nói: " Ngự Sử Đài có ý kiến gì không"

Nhan Cửu Độ đứng lên cúi người hành lễ nói: " Hàn Thượng Thư cũng đã chuyển một bản sao danh sách cho thần, thần đã cẩn thận xem xét đối chiếu với danh sách các có các hành vi trái với quy định và phát hiện có chín người không phù hợp với điều kiện trúng tuyển về mặt phẩm chất. Đó là sĩ tử Vương Tử Duy ở Ích Châu, đứng thứ bảy mươi bảy trong danh sách, người nay đêm trước khi thi đã lẻn đến chơi gái thanh lâu. Sĩ tử Triệu Đào ở Biện Châu, đứng thứ một trăm lẻ tư trong danh sách, có hành vi mua dâm vào ngày hai mươi hai tháng tám. Sĩ tử Kim Thái Căn ở Nhuận Châu, đứng thứ một trăm hai mươi hai trong danh sách đã đánh bạc tại sòng bạc Tụ Tài ở Bình Khang phường.

Nhan Cửu Độ nêu tên và kể sơ lược về những vi phạm của chín sĩ tử đã có những hành động không tuân theo quy định. Cuối cùng ông ta dâng bản báo cáo điều tra lên cho Trương Hoán: " Ở đây là tình hình cụ thể với những chứng cớ vô cùng xác thực xin bệ hạ xem qua"

Trương Hoán lật mở báo cáo của Nhan Cửu Độ, rồi không chút do dự nói: " Triều đình đã nhiều lần ban lời huấn thị, rõ ràng thể hiện quan điểm muốn tuyển trọn những sĩ tử có đức sáng, vậy mà thời gian kỳ thi ngắn như vậy cũng không thèm tuân thủ lời huấn thị, không thể nào mà tự ước thúc bản thân được. Những kẻ như vậy triều đình sẽ không bao giờ tiếp nhận. Chín người này đánh trượt hết, lấy chín người dự khuyết bên dưới đẩy dần lên thay thế."

Hàn tướng quốc lập tức đề bút, đem chín người đó lần lượt gạch bỏ loại ra. Sau khi chỉnh sửa xong, ông ta dâng bản danh sách sĩ tử trúng tuyển vừa làm lại cho Trương Hoán: " Danh sách trúng tuyển đã được làm xong, xin bệ hạ xác nhận"

Trương Hoán nhìn danh sách đó một lần nữa, rồi quay sang hỏi lại mọi người: " Các vị ái khanh còn thắc mắc gì nữa không"

Mọi người đều xem qua danh sách trúng tuyển một lần nữa, ai cũng tỏ vẻ đồng ý. Lúc này Trương Hoán mới hạ bút, bổ nhiệm ba người làm Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa. Cuối cùng Trương Hoán kí tên xác nhận lên tờ danh sách trúng tuyển đó, rồi trả nó lại cho Hàn tướng quốc.

Trương Hoán chợt nhớ tới một chuyện khác, hắn đặt bút xuống rồi hỏi Lô Kỷ: " Cuộc thi sát hạch quan chức đến bao giờ mới có kết quả cuối cùng đây"

Lo Kỷ vội vàng đứng lên trả lời: " Hồi bẩm hoàng thượng, cũng đã gần xong rồi ạ, nhanh nhất là đến xế chiều hôm nay là có thể trình hoàng thượng ngự lãm"

Trương Hoán gật đầu, lại hỏi tiếp: " Vậy có phát sinh ra chuyện gian lận, làm rối kỉ cương trường thi hay không"

" Dạ bẩm hoàng thượng, có chuyện đó" Lô Kỷ lấy ra một quyển sổ con, dâng lên Trương Hoán: " Bẩm hoàng thượng đây là mười tám tên bị phát hiện trong trường thi chép bài của nhau, và những kẻ mang tài liệu vào trường thi bị bắt ngay tại chỗ. Thần không dám giấu hoàng thượng"

Trương Hoán xem qua một lượt nhận thấy phần lớn những kẻ vi phạm quy chế thi đều là các quan chức nhỏ ở địa phương. Hắn tiện tay giao luôn quyển sổ đó cho Nhan Cửu Độ rồi lênh cho ông ta: " Ngự Sử Đài phải tra xét thật kĩ chuyện này Cuối cùng phải tổng hợp thành báo cáo rồi gửi ngay cho trẫm"

" Thần tuân chỉ"

Trương Hoán thấy nội dung của cuộc họp cũng đã đến lúc kết thúc, hắn liền đứng dậy nói: " Bất luận là thi khảo hạch quan chức hay chế khoa thì đó đều nhà những cuộc thi để chúng ta tuyển chọn những nhân tài thực sự. Nhất là khảo hạch quan chức, nó có liên quan đến bộ máy quan lại cai trị của Đại Đường, vì thế trẫm sẽ không dễ dàng tha thứ cho những kẻ nào có hành động gian lận, dù chỉ là một chút cũng không thể được. Nếu như cuộc khảo hạch quan chức này có những người có hoàn cảnh đặc biệt, ví dụ như các quan viên trên năm mươi tuổi chẳng hạn, trẫm có thể sẽ tổ chức cho bọn họ thi lại lần nữa. Nhưng nếu bọn họ gian lận thì trẫm chẳng những sẽ cách chức mà còn hỏi tội, truy trách tận cùng. Tuyệt không nương tay dễ dãi."

Giọng điệu của Trương Hoán hết sức nghiêm nghị, bảy vị tướng quốc đồng loạt đứng dậy khom người nói: " Chúng thần xin ghi nhớ thánh dụ"

Tốt lắm, xế chiều trẫm sẽ xem kết quả của cuộc thi khảo hạch quan chức, còn bây giờ thì có thể yết bảng được rồi.

*****

Quá trưa một chút, mấy trăm quan viên từ Chu Tước môn đi ra, bọn họ chia nhau đi tới các phường của thành Trường An để thông báo sĩ tử trúng tuyển, và đón họ vào cung yết kiến hoàng thượng. Chỉ chốc lát sau, các phố phường của thành Trường An đã bắt đầu có tiếng pháo nổ, rồi vang lên cả loạt để chúc mừng các sĩ tử thi đỗ. Những tiếng hoan hô, reo hò cũng liên tiếp vang lên. Những sĩ tử vượt được vũ môn sung sướng, hân hoan, được mọi người công kênh ngồi lên ngựa, và trên người được khoác một dải lụa đỏ giành cho người chiến thắng cho niềm vui rồi đi thẳng về hướng hoàng thành. Trên đường đi có vô số hài tử chạy theo bọn họ. Chúng cười nói, la hét và cả đòi tiền lộc của các sĩ tử này nữa. Những âm thanh đó tạo thành một không khí náo nhiệt, ồn ào của cả thành Trường An.

Tại Thuận Phong khách sạn ở Sùng Nhân phường, đây là nơi trú ngụ của hơn một trăm tên sĩ tử trong những ngày vừa qua. Khi nghe tin các quan yết bảng, mời người trúng tuyển vào cung, bọn họ chẳng ai bảo ai đều ló rướn cổ nhìn ra đầu con đường với vẻ mặt hồi hộp lo lắng, trông cứ như một bầy ngỗng đang túm tụm lại vậy. Bạch Cư Dị cũng ở trong Thuận Phong khách sạn, hắn cũng đang hồi hộp khẩn trương đến cực điểm. Mặc dù hắn tự nhận thấy bài thi làm cũng không đến nỗi tệ nhưng mà hơn hai mươi vạn thí sinh mà lấy có hai trăm người, như thế tỉ lệ chọi thật là quá cao: một chọi một nghìn. Như vậy khả năng trúng bảng là rất khó. Trái với Bạch Cư Dị, Liễu Tông Nguyên lại không quá để ý tới việc đỗ trượt, bởi vì hắn còn trẻ, nếu như lần này không đỗ thì mùa xuân sang năm hắn có thể thi lại lần nữa. Còn Quách Mục thì cũng hết sức bình tĩnh, hắn tự biết rằng bản thân mình không có hy vọng trúng bảng đợt này, bởi vì bài thi sách luận cuối cùng hắn còn chưa làm xong. Thì làm gì hắn còn cơ hội nữa, trượt là chắc rồi.

" Tới rồi" Bỗng nhiên có ai đó hô lên một tiếng. Ở xa xa dường như có tiếng kèn trống từng bừng truyền đến. Tất cả các sĩ tử bắt đầu kích động hơn, thậm chí có những kẻ nóng vội nhanh chóng chạy đi nghênh đón

Tiếng kèn trống rộn rã càng lúc càng tới gần, mười mấy vị quan viên ngồi trên ngựa cùng với đám tùy tùng khua chiêng gõ trống, gọi loa ở trên đầu phố. Trên tay của vị quan viên đi đầu tiên cầm tờ giấy báo trúng sĩ tử trúng tuyển. Vẻ mặt của ông ta tươi cười, niềm nở. Mấy tên sĩ tử nóng lòng, chạy quấn dưới chân ngựa của viên quan ấy rồi lớn tiếng hỏi thăm. Nhưng vị quan viên ấy chỉ cười mà không đáp.

Bên cạnh Thuận Phong khách sạn, còn có mấy khách sạn lớn khác, tập trung cả mấy ngàn sĩ tử ở trọ. Lúc này tất cả số sĩ tử ấy đều ủa cả ra đầu con đường lớn, bọn họ vây quanh vị quan viên mang giấy báo sĩ tử trúng tuyển, cảm tưởng như vây kín tới mức nước chảy không lọt nữa. Vị quan viên kia cầm giấy báo trúng tuyển đi tới Bình Khang phường, nghĩa là sẽ có sĩ tử ở đây thi đỗ rồi. Người người cùng nghển cổ, trong đôi mắt tràn đầy sự kích động và chờ đợi được viên quan kia xướng tên. Tên sĩ tử nào cũng tự hỏi: một ngàn người mới có một người trúng tuyển, người này là ai? Có phải là mình không?

Viên quan thấy đám sĩ tử kia hồi hộp thế lại càng nửa kín nửa hở, cúi đầu hô lên: " Các ngươi có biết có mấy người trong số các ngươi trúng tuyển không"

Đám sĩ tử đưa mắt nhìn nhau, rồi bỗng nhiên đồng loạt hô to: " Mau đọc đi!"

Viên quan kia cười ha hả, rồi ông ta mở giấy báo trúng tuyển ra đọc: " Xếp hạng thứ một trăm hai mươi là sĩ tử Trương Dực Đức ở Ích Châu"

Mọi người đều ngẩn ngơ nhìn xung quanh, không biết cái tên Trương Phi này đang ở đâu nữa.

" Ái ôi!" Chỉ thấy một tên sĩ tử nhỏ con, bỗng nhiên cắn mạnh vào xương bàn tay của mình. Sau khi kêu đau, hắn nhảy cao đến ba trượng, hắn giống như một kẻ điên, chân nọ đá chân kia, ngoác miệng cười lớn: " A!a! Ta đỗ rồi, ta đã đỗ rồi'

Sau đó hắn bỗng nhiên lại khóc rống lên: " Ối cha mẹ ơi, con thi đỗ rồi"

Viên quan vừa tuyên đọc Trương Dực Đức trúng tuyển vội vàng dùng roi ngựa chỉ vào hắn mà phân phó cho đam tùy tùng: " Mau làm cho hắn tỉnh lại đi không có hắn điên mất rồi"

Mấy tên tùy tùng nghe lệnh liền tung mình xuống ngựa, cầm lấy một túi da lớn chạy đến trước mặt hắn, sau đó bọn họ đem túi da đó dốc xuống, lập tức nước ở trong túi da phun ra, xối thẳng vào mặt của Trương Dực Đức. Động tác của bọn họ thuần thục vô cùng chứng tỏ đã làm như thế nhiều lần rồi. Và Trương Dực Đức đã tỉnh tảo trở lại ngay sau đó.

Mây tên tùy tùng thấy hắn đã tỉnh táo trở lại liền kéo hắn sang một chỗ khác để thay quần áo. Trong khi đó vị quan kia lại đưa mắt liếc nhìn đám sĩ tử bên dưới, rồi công bố người trúng tuyển tiếp theo: " Người xếp hạng thứ chín là Liễu Tông Nguyên, sĩ tử đến từ thành Trường An."

Liễu Tông Nguyên khi nghe tên mình được xướng lến thì ngỡ ngàng, liên tục lùi về phía sau hai bước. Quả thật là hắn không dám tin vào điều mà tai mình vừa nghe được. Hắn cũng đã thi đỗ rồi. Hơn nữa lại còn xếp thứ chín nữa chứ. Mọi người đồng thanh chúc mừng hắn, trong ánh mắt của họ cũng tràn đầy sự hâm mộ đối với chàng thư sinh trẻ tuổi anh tài này. Lúc này đầu óc của Liễu Tông Nguyên như trở nên trống rỗng, thậm chí hắn còn không biết mình đang đứng ở đâu nữa. Bạch Cư Dị đứng ở bên cạnh Liễu Tông Nguyên cũng thấy kích động vì hắn. Chàng sĩ tử họ Bạch nắm chặt tay Liễu Tông Nguyên và liên tục chúc mừng hắn: " Thật là tốt quá rồi, Tông Nguyên Huynh, huynh xếp thứ chín đấy, thật là không đơn giản tí nào cả"

Lúc này, tuyệt đại đa số các sĩ tử còn lại đều tự thấy rằng mình đã hết hy vọng. Bởi vì giấy báo trúng tuyển trong tay vị quan viên kia đã đọc theo thứ tự từ dưới lên trên, mà đã đến người xếp thứ chín rồi. Như vậy là phía dưới sẽ không còn ai nữa. Cả thành Trường An này có hơn một trăm phường, với bao nhiêu là khách sạn và tổng cộng hai mươi mấy vạn sĩ tử. Vậy mà một nghìn sĩ tử ở đây đã có hai người thi đỗ rồi, điều này đã là một điều phi thường lắm rồi. làm sao các sĩ tử trúng tuyển lại có thể tập trung hết ở đây được chứ.

Rất nhiều sĩ tử cũng đã muốn giải tán vì cho ràng đã hết hy vọng, nhưng bọn họ vẫn chưa cam lòng. Đúng lúc này vị quan kia bỗng nhiên lại khiến đám đông kích động, khi ông ta cao giọng nói: " Năm nay hoàng thượng ban ân điển rất lớn.. Riêng trong chế khoa lần này cũng có xếp loại Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa. Ở chỗ này của các ngươi cũng có người trúng vào một trong ba vị trí đó rồi"

Nghe viên quan nói vậy, lập tức cả nghìn con người lập tức như ngây như dại. Không khí lúc nay yên lặng như tờ, tất cả đều hồi hộp ngơ ngác nhìn về phía viên quan. Và viên quan cũng đã xướng tên người trúng tuyển tiếp theo: " Đệ nhất danh Trạng Nguyên là Trịnh Châu sĩ tử Bạch Cư Dị. Ai là Bạch Cư Dị? Hắn đang ở đâu vậy?"

" Ở chỗ này" Viên chưởng quỹ của Thuận Phong khách sạn và mấy tên tiểu nhị đẩy hắn ra bên ngoài. Ông ta cũng có vẻ rất kích động, nói lớn: " Đây là sĩ tử trọ trong Thuận Phong khách sạn của chúng ta, ngày mai ta sẽ đổi tên khách sạn này thành Trạng Nguyên khách sạn".

Cả đám người bỗng nhiên vang lên những tiếng hoan hô, những tiếng vỗ tay rào rào như gió bão. Hơn mười người cùng nhau nâng đỡ Bạch Cư Dị lên cao, rồi tung hứng hắn trên những cánh tay của mình. Liễu Tông Nguyên cũng cười ầm ĩ, hắn cũng đang ủng hộ, chúc mừng trước thành tích huy hoàng của người bạn thân này. Còn đứng ở tít tận cuối cùng là Quách Mục, nhìn thấy cảnh Bạch Cư Dị được mọi người tung hô, hắn cũng lẩm bẩm: " Ta chân thành chúc huynh đã kim bảng đề danh"

Rồi bỗng nhiên hắn ngửa mặt lên mà than với trời: " Quách Mục ta không còn vương vấn ràng buộc gì nữa, tại sao ta không đi An Tây để tìm kiếm cơ hội làm nên sự nghiệp chứ? " Trong khi những tiếng hoan hô vẫn vang lên không dút thì Quách Mục đã lặng lẽ xoay người rời đi.

Những tiếng hoan hô càng ngày càng vang lên nhiều hơn. Đám sĩ tử trẻ tuổi cứ thế đem tung hứng Bạch Cư Dị trên tay hết lần này đến lần khác. Bạch Cư Dị ngửa mặt nhìn thấy trời xanh mây trắng, cuối cùng thì nước mắt của hắn cũng lặng lẽ lăn trên khóe mi.

Trong Đại Minh cung, Trương Hoán ngồi một mình trong ngự thư phòng, trông bộ dáng hắn ngơ ngơ ngác ngác như người mất hồn vậy, Không biết hắn đã ngồi như thế trong bao lâu rồi. Nhi tử của hắn vừa mới ra đời được hai tháng mà đã bị chết non rồi, điều đó khiến cho tâm trạng hắn chìm sâu vào trong sự đau đớn, xót xa.

*****

Cái cảm giác thống khổ khi mất đi một đứa con vẫn còn đỏ hỏn thật đau xót như trái tim hắn đang bị vò xé vậy. Đứa con bé bỏng ấy ngay cả một cái tên cũng chưa kịp đặt. Nghĩ về hài nhi yểu mệnh, cuối cùng Trương Hoán cũng từ từ nhắm hai mắt lại. khóe mắt đã ươn ướt.

Viên thái giám đang túc trực ở bên ngoài là An Trung Thuận, mắt của ông ta cũng đỏ hoe như sắp khóc vậy. An Trung Thuận biết rằng, hoàng thượng lúc này đang ít con ít cái, thật chẳng dễ dàng mới sinh được một hoàng tử, vậy mà mới có hai tháng thì hoàng tử ấy đã chết yểu rồi.. Ai! Ông trời đúng là không có mắt. Cũng may là Thục phi đã có mang, An Trung Thuận mong sao đó sẽ là một hoàng tử nữa"

An Trung Thuận đứng ngay ở trước cửa ngự thư phòng, đầu óc ông ta đang suy nghĩ lung tung. Đúng lúc này một gã thái giám chạy tới bẩm báo: " Hàn thượng thư đang chờ ngoài cửa điện xin được cầu kiến hoàng thượng. Các Tiến sĩ trúng bảng đã có mặt đông đủ ở Lại Bộ cả rồi, đang chờ bệ hạ tới để khai hội"

" Thật hỗn xược! Ngươi không có mắt hay sao hả? Ngươi nghĩ hoàng thượng có thể đi vào lúc này không hả"

" Nhưng tiểu nhân thật là không biết phải làm sao bây giờ. Biết trả lời với Hàn Thượng Thư thế nào đây"

" Không vấn đề gì cả, ngươi cứ đi nói cho Hàn Thượng Thư biết, hoàng thượng lúc này đang rất đau lòng, không thể nào đi tới chúc mừng đám sĩ tử đó được đâu"

Tên tiểu thái giám bất đắc dĩ xoay người định đi ra nói chuyển cáo tới Hàn Thượng Thư, nhưng từ trong ngự thư phòng bỗng truyền đến âm thanh khàn khàn của hoàng thượng: " Ngươi cứ nói Hàn Thượng Thư chờ trẫm một chút, trẫm sẽ lập tức đi ngay" - " Bệ hạ" An Trung Thuận sững sờ khi nghe Trương Hoán quyết định như thế.

Lát sau, Trương Hoán từ trong ngự thư phòng chậm rãi đi ra ngoài. Trên nét mặt không có mất cứ biểu hiện gì của sự đau buồn nữa. Hắn đưa một phong thư cho An Trung Thuận, và dặn dò: " Ngươi nhanh chóng mang thư nay đến cho Bình phu nhân, và nói với nàng ràng chuyện của Nguyên Phi trẫm nhờ cả vào nàng ấy"

Dứt lời, Trương Hoán bước đi thật dứt khoát ra khỏi điện. An Trung Thuận đăm đắm nhìn theo bóng lưng của Trương Hoán xa dần. Rồi ông ta cũng vội vàng chạy về phía hậu cung, chỗ của Bình Bình.

Dưới bậc thềm của Tử Thần Điện, Hàn tướng quốc đang rất hưng phấn, nóng lòng chờ hoàng thượng tới. Hai trăm tên Tiến sĩ đỗ bảng lần này đều những là kẻ có chân tài thực sự, hứa hẹn sẽ là lương đống vững chắc cho Đại Đường. Nếu như hàng năm triều đình đều có thể tuyển chọn được những nhân tài như lần này thì Đại Đường lo gì không đến ngày cường thịnh.

" Hàn Thượng Thư, ta đã để khanh phải đợi lâu rồi" Trương Hoán bước thật nhanh xuống bậc thêm, lời nói đầy vẻ áy náy với Hàn tướng quốc.

Hàn tướng quốc vội vàng thi lễ: " Hoàng thượng quốc sự bận rộn, mà thần lại luôn quấy rầy bệ hạ. Thần mới là người cảm thấy áy náy"

Từ Đại Minh cung đến Hoàng Thành cũng không xa lắm, cho nên Trương Hoán không long liễn (xe ngựa của vua) mà cưỡi một con ngựa. Hắn và Hàn tướng quốc nhanh chóng hướng Hoàng Thành mà phi ngựa đi.

" Lô Thượng Thư đã nói, kết quả của cuộc thi khảo hạch quan chức đang đi tới những khâu xét duyệt cuối cùng, xế chiều hôm nay là có thể hoàn thành. Vậy tiến độ của việc đó bây giờ ra sao rồi" Trương Hoán cho ngựa đi chậm lại, quay sang hỏi Hàn tướng quốc.

" Thần nghe nói là danh sách sơ bộ cũng đã lập xong rồi, nhưng lần khảo hạch quan chức lần này hình như có tới hơn chín trăm thí sinh làm bài không hợp cách. Chuyện này cũng đáng lo đấy hoàng thượng à"

Trương Hoán không trả lời ngay, hắn trầm tư một lát. Sau đó mới nói tiếp: " Muốn trị quốc tốt trước hết phải trị được quan lại đã. Lần này trẫm ở cuộc thi khảo hạch quan chức chính là muốn cách giảm một số quan lại, nhưng trẫm cũng không muốn đánh mất đi những viên quan có tài năng thật sự. Bùi tướng quốc luôn là người muốn làm người tốt, cho nên cả nể, mà Hồ Thị Lang thì lại mới nhậm chức chưa lâu, cho nên cả hai người bọn họ đều không thích hợp để gánh vác trọng trách thanh lọc và giảm biên chế quan lại lần này. Cho nên trẫm đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định chuyện cắt giảm biên chế quan lại ỏ Lại Bộ trẫm giao cho khanh xử lý. Kết quả của cuộc thi chẳng qua chỉ là cái cớ, mà chúng ta cần đánh giá các quan viên ấy trên cơ sở thành tích và đức hạnh của họ. Khanh hiểu ý trẫm nói chứ"

Hàn Tướng Quốc cảm nhận được sâu sắc tầm quan trọng và " độ khó" của nhiệm vụ lần này. Nhưng ông ta không thể chối từ, đành trịnh trọng cúi đầu nói: " Thần nguyện chia sẻ, gánh vác những lo lắng giúp hoàng thượng"

Vừa đi vừa nói chuyện, Trương Hoán và Hàn Thượng Thư đã nhanh chóng có mặt ở Thượng Thư Tỉnh của Lại Bộ. Nơi tiếp kiến, họp mặt các tân khoa Tiến Sĩ lần này là đại sảnh đường của Lại Bộ, hơn hai trăm tên tân khoa Tiến Sĩ đang đứng tụ tập với nhau. Tất cả người nào người nấy đều tràn ngập sự hưng phấn mới mẻ, bọn họ quan sát, ngó nghiêng so sánh chỗ này với chỗ bên kia. Có người lại hiếu kỳ, đánh giá về cái nha môn tập trung quyền lực quan trọng vào bậc nhất Đại Đường này. Tiếng bàn luận làm xôn xao cả sảnh đường.

" Hoàng thượng giá lâm"

Sau tiếng hô của thị vệ, lập tức cả đại sảnh đường đã im ắng, yên tĩnh trở lại. Chỉ một chút sau đó Trương Hoán trong vòng vây hộ vệ của gần một trăm tên Vũ Lâm Quân từ cửa bên mà bước nhanh ra đại sảnh đường. Lại Bộ Thị Lang Hồ Dung vội vàng tiến lên bẩm báo: " Bẩm hoàng thượng, hai trăm tân khoa Tiến Sĩ đã có mặt đông đủ cả rồi, xin hoàng thượng hãy phát vài lời"

Trương Hoán gật đầu, rồi chắp tay ra sau lưng, từ từ đi tới trước mặt hai trăm tên tân khoa Tiến Sĩ lần này. Hắn quét mắt nhìn lướt qua hai trăm anh tài này một lượt, người nào người nấy tinh thần đều phấn chấn, hào hứng. Cuối cùng, ánh mắt của Trương Hoán dừng lại ở Bạch Cư Dị, hắn khẽ mỉm cười với vị trạng nguyên này.

Bạch Cư Dị nhìn thấy Trương Hoán mà tim cứ đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Hắn ta đang nghĩ: Đúng là người này rồi, trong cuộc thi chính người này đã đến bên cạnh hắn. Quả nhiên là tràn đấy sắc khí truyền kì của thiên tử Đại Đường."

" Trẫm hoan nghênh các ngươi đã trở thành những môn sinh của thiên tử. Đây chính là vận may của các ngươi nhưng cũng chính là sự vinh hiển của trẫm, bởi vì trẫm đã có nhiều người môn sinh tài hoa như vậy". Trương Hoán nói bằng một giọng trầm thấp, nhưng lời diễn thuyết lại cuốn hút giàu sức thuyết phục. Giờ phút này hắn đã tạm thời quên đi đứa con vừa yểu mệnh, thay vào hắn đang dồn hết cả tâm trí, và sự kỳ vọng vào những con người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết này.

" Các ngươi học tập chăm chỉ, xuất sắc để mong được đỗ đạt làm quan. Nhưng tại sao lại muốn làm quan chứ? Có lẽ mỗi người có một suy nghĩ, môt ý tưởng riêng. Có người nghĩ rằng mình sẽ trở thành người nắm giữ đại quyền trong tay, có thể dưới một người mà trên vạn người. Có người lại khát vọng về sự giàu sang phú quý, mơ ước có được vợ đẹp con khôn nhà cao cửa rộng, có vanh khoảnh ruộng đất. Nhưng trẫm cũng tin tưởng các ngươi là những người có hoài bão chính trị, là những con người nhiệt huyết mang trong mình khát vọng cống hiến, phục hưng Đại Đường trở lại thịnh trị, lấy lại bóng dáng của một đại đế quốc uy quyền năm nào. Đây là chính là điều trẫm mong đợi ở các ngươi. Trẫm cũng không phản đối việc các ngươi theo đuổi phấn đầu cho quyền lực, đại trượng phu không thể một ngày không có quyền. Trẫm cũng hứa sẽ hậu đãi bổng lộc cho các ngươi, tuyệt đối sẽ không để cho các ngươi vì năm đấu gạo mà lại phải khom lưng. Trẫm hứa. Nhưng trẫm cũng có yêu cầu, chỉ một yêu cầu, và cũng chỉ có bốn chữ. Đó là: Vì dân vì nước. Ta muốn ngày hôm nay các ngươi hãy khắc cốt ghi tâm điều này"

Và ngay sau đó, một buổi lễ tôn vinh những tân khoa Tiến Sĩ đã được tổ chức một cách long trọng, đầy màu sắc khoa trương đã được diễn ra. Đoàn người bắt đầu đi đi từ Chu Tước môn, rồi diễu qua các con phố. Tiếng chiêng trống rộn rã, cờ quạt tung bay phấp phới. Dường như tất cả mọi người ở thành Trường An đều đổ xô ra đường. Mỗi khi những tân khoa Tiến Sĩ này này đi qua một con con phố hay một địa điểm nào đó thì lập tức đều có những tiếng hoan hô vang lên nhiệt liệt. Hình ảnh những tân khoa Tiến Sĩ lúc này chính là mơ ước của tất cả những người đeo đuổi nghiệp đèn sách. Trong vô số những đôi mắt ở hai bên đường kia tràn đầy sự thán phục ngưỡng mộ. Dường như xung quanh những tân khoa Tiến Sĩ này đang có một vầng hào quang của sự vinh hiển bao quanh.

Đám tân khoa Tiến Sĩ ấy được đưa đến Đại Nhạn tháp, đây chính là nơi tên tuổi của bọn họ được lưu lại trên bia đá bảng vàng, mãi mãi cùng thời gian. Sau đó đoàn người lại vòng qua Khúc Giang Trì, tại đây hoàng đế Đại Đường đã long trọng chuẩn bị quốc yến để chiêu đãi vào chào mừng những tân khoa Tiến Sĩ này. Ngày hôm nay sẽ là một ngày đặc biệt mà cuộc đời của họ sẽ không bao giờ quên được.

Màn đêm dần dần buông xuống, buổi yến tiệc dành cho các tân khoa Tiến Sĩ ở Khúc Giang Trì còn chưa kết thúc. Lúc này không khí ồn ào tấp nập của thành Trường An trong những ngày trước đây cũng đã giảm xuống, để trở về với sự êm đềm, bình lặng như những buổi tối của ngày thường. Nhưng tối hôm nay Bình Khang phường lại càng náo nhiệt hơn so với những ngày trước đây. Các tửu lâu lớn, đều chật ních những người là người. Đám sĩ tử cũng định hồi hương trong mai kia nên tụ tập uống với nhau chén rượu cuối chia tay, hẹn mùa xuân san năm lại gặp lại.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-340)


<