Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Danh môn - Hồi 105

Danh môn
Trọn bộ 340 hồi
Hồi 105: Bùi Oánh ra tay
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-340)

Lúc này Đỗ Mai mới chậm rãi từ bên ngoài đi vào. Nhìn thấy Trương Hoán đang ngồi suy tư, ông ta mỉm cười nói: " Đô đốc không cần suy tư. Thuộc hạ đã biết Vi Ngạc thực sự muốn có cái gì".

" Ồ" Trương Hoán ngẩng đầu cười nói: " Tại sao tiên sinh biết? Chẳng lẽ ngươi dùng phương pháp suy đoán từ những chi tiết nhỏ nhặt của mình sao?"

" Đô đốc đoán đúng rồi. Khi kiểm tra xe ngựa của Vi Tránh đã phát hiện ra vật này ở trong góc thùng xe của ông ta".

Đỗ Mai lấy từ trong người ra một tờ giấy quăn queo. Xem ra tờ giấy này vốn bị vo tròn vất đi. Đỗ Mai đặt tờ giấy lên trước án và mở ra, cố gắng kéo căng hết cỡ. Đây chính là bản đồ Lũng Hữu, chỉ là một bản phác hoạ bằng bút, vô cùng qua quýt. Xem ra nó chỉ là tác phẩm trong lúc ngẫu hứng của Vi Tránh. Trên bản đồ có đánh dấu vị trí của năm toà thành quận Diên An, quận Khai Dương, Hội Quận, quận Vũ Uy, quận Linh Vũ, còn cả dòng Hoàng Hà. Trên bản đồ, từ quận Linh Vũ tới quận Diên An có một mũi tên, tương tự từ quận Vũ Uy tới quận Diên An cũng có một mũi tên nhưng khi tới Hội Quận thì bị đứt, ở vị trí của Hội Quận có khoanh một vòng trò, bên cạnh còn một vết mực tròn.

Xem bản đồ xong, đột nhiên Trương Hoán nở một nụ cười. Trong lúc vô tình Vi Tránh đã để lộ mục đích.

" Đô đốc đã nhìn ra. Nét vẽ cuối cùng trên bản đồ này chính là dấu mực tròn. Đương nhiên cuối cùng ông ta nặng nề chấm bút cũng chính là hạ quyết tâm vì vậy thuộc hạ dám chắc mục đích chính thức của bọn họ chính là muốn lấy lại Hội Quận".

Trương Hoán thầm khen ngợi trong lòng. Đỗ Mai này thực sự có khả năng. Ông ta hoàn toàn khác với Lý Bí. Lý Bí nắm chắc cục diện chiến lược. Ví dụ như ông ta khuyên hắn tới Hà Tây lập nghiệp, ông ta lại khéo léo lợi dụng sự bất mãn của dân chúng đối với triều đình trong việc chậm chạp thu hồi Hà Tây để thành công trong việc tạo nên dư luận xã hội, dùng đại nghĩa bức Vi Ngạc phải nhượng bộ. Đỗ Mai lại là cao thủ chiến thuật. Ông ta có thể từ những tiểu tiết đóan ra dụng ý của đối phương, cực kỳ lợi hại. Có thể nói hai người hỗ trợ cho nhau. Nay hắn có hai mưu sĩ này thật đúng là hổ thêm cánh.

Trương Hoán chậm rãi đi về hướng cửa sổ, ánh mắt hắn nhìn về chân trời phía nam. Ngoại trừ hai mưu sĩ vô cùng lợi hại, hắn còn một thê tử cực kỳ hữu dụng. Không biết bây giờ nàng đã tới quận Khai Dương hay chưa?

Vùng bình nguyên hoang dã phủ một màu trắng không có một bóng người, tuyết trắng bao phủ ruộng lúa mạch phì nhiêu. Một đàn chim nhỏ bay lượn trên bầu trời giống như mặt đất mênh mông này chính là thế giới của chúng vậy.

Bùi Oánh đã đi được hai ngày. Năm trăm binh lính Tây Lương tinh nhuệ nhất hộ tống nàng trên đường đi, vượt qua Hoàng Hà ở bắc quận Kim Thành, qua huyện Châu Qua tới giữa trưa hôm nay đoàn người đã tới nội địa quận Khai Dương.

" Phu nhân, kia chính là thành Khai Dương sao?" Đột nhiên tỳ nữ Tiểu Thu nhìn thấy tường thành đen nhánh ở xa xa, nàng kích động kêu lên vẻ thán phục: " Hùng vĩ quá!".

Nữ nhân thường vì hoàn cảnh và các đối tượng khác nhau mà thay đổi. Bùi Oánh cũng là người như thế. Trước mặt phụ thân, nàng chỉ là một người con gái bé nhỏ, nghịch ngợm và ương bướng. Trước mặt Trương Hoán, nàng như lớn hơn mười tuổi, một thiếu nữ ngây thơ đáng yêu, hoạt bát trong tình yêu, mãnh liệt thể hiện tình cảm của mình, hơi nóng tình yêu của nàng có thể hoà tan Trương Hoán. Thế nhưng trước mặt nha hoàn cùng tôi tớ, nàng lại như già thêm hai mươi tuổi, là một nữ chủ nhân vừa nghiêm khắc vừa khoan dung.

Bùi Oánh cốc đầu Tiểu Thu, cười mắng nhỏ: " Tại sao ta lại có một nha hoàn không có kiến thức như ngươi nhỉ? Lần sau ngươi thấy thành Trường An chắc nhảy hẳn xuống xe ấy nhỉ?

Tiểu Thu chỉ mới mười hai tuổi, là con của một người bị Vương huyện lệnh khép vào tội buôn lậu. Nàng thật sự chưa từng tiếp xúc với cảnh đời bên ngoài. Tiểu Thu có nghe nói về Trường An nhưng không thể tưởng tượng khi nàng thấy con đường thênh thang của Trường An thì điệu bộ nàng sẽ như thế nào nữa.

Bùi Oánh mỉm cười khi thấy Tiểu Thu nghe lời, nàng vén cao màn xe lên khiến cho ánh nắng dìu dịu chiếu thẳng vào trong xe. Nàng nhìn sắc trời rồi cười nói với một tên đội trưởng kỵ binh ở bên ngoài cửa sổ: " La tam lang, hãy gọi Lận tướng quân của các ngươi tới đây".

Tên đội trưởng tên La tam lang trả lời rồi hắn giục ngựa chạy lên trước. Một lát sau Lận Cửu Hàn cưỡi ngựa đi xuống, hắn thi lễ với Bùi Oánh và nói: " Xin phu nhân căn dặn".

Bùi Oánh mỉm cười nói: " Lão Lận, ngươi hãy đi nói với các huynh đệ một tiếng. Sau khi vào thành không cần vội vàng đi tìm Vi phủ, hãy tìm một tửu lâu nổi danh nhất. Ta mời các huynh đệ uống rượu".

Nói tới đây Bùi Oánh dừng lại, nàng lấy ra một thỏi vàng ném cho La tam lang và nói: " Hãy dẫn theo mười mấy huynh đệ đi tìm. Ta nhớ là Tùng Hạc lâu cũng khá lắm. Hãy đặt trước. Nếu chưởng quỹ không chịu, hãy ra tay đập nát biển hiệu của nó cho ta".

La tam lang vui mừng trả lời, hắn vung tay lên dẫn theo hai mươi mấy huynh đệ chạy thẳng vào trong thành. Lận Cửu Hàn không yên lòng, hắn vội vàng nói: " Phu nhân, suốt dọc đường đi, phu nhân đều mời các huynh đệ ăn cơm. Hay để hôm nay các huynh đệ mời phu nhân một lần".

Lận Cửu Hàn vẫn chưa nói xong, Bùi Oánh đã cười ngắt lời hắn: " Ta là nữ nhi của Tướng quốc mà còn để ý tới chút tiền lẻ đó sao? Các huynh đệ làm binh lính đã không dễ dàng gì. Hãy tiết kiệm tiền để mua quà cho cha mẹ, vợ con ở nhà. Chờ khi ta quay về ta sẽ nói với Đô đốc tới năm mới phái người đi an ủi gia đình các huynh đệ, nhân tiện mang thư và những thứ đó về nhà các ngươi".

Lận Cửu Hàn thấy mũi cay xè, hắn mắt hắn đỏ lên, hắn vội vàng quay đầu đi chỗ khác không để Bùi Oánh nhìn thấy. Một lát sau đột nhiên hắn vung tay gào lên với các huynh đệ: " Hôm nay phu nhân mời chúng ta tới uống rượu ở tửu lâu tốt nhất quận Khai Dương. Mọi người hãy đi nhanh hơn".

Tất cả binh lính ầm ầm tán thưởng, nhanh chóng gia tăng tốc độ hành quân. Đoàn người cuồn cuộn chạy về phía thành Khai Dương.

Sau khi quân Hồi Hột đánh phá hồi năm ngoái, thành Khai Dương đã được tu bổ, gia cố cao hơn. Bây giờ nó đã trở thành một toàn thành hùng vĩ nhất địa khu Hà Lũng, vượt qua cả thành quận Kim Thành và quận Vũ Uy. Cũng giống như quận Vũ Uy, tuyết bên trong thành Khai Dương đã được dọn sạch. Trên đường phố người đi lại rất nhộn nhịp. Phần lớn là người đi mua sắm chuẩn bị đón năm mới năm Tuyên Nhân thứ hai.

Cũng giống như Trường An, thành Khai Dương theo bố cục hình vuông, phân ra làm bốn mươi mốt phường to nhỏ khác nhau. Dân cư gần ba mươi vạn người. Dưới sự gắng sức phát triển của Vi gia, từ năm Khánh Trì thứ mười, dân cư thành Khai Dương đã vượt qua quận Kim Thành, trở thành toà thành lớn nhất địa khu Hà Lũng, buôn bán phồn hoa, thủ công nghiệp phát triển mạnh, được liệt vào một trong bảy đô thị buôn bán lớn của Đại Đường (Trường An, Quảng Lăng, Thành Đô, Lạc Dương, Thái Nguyên, Nghiệp Thành). Mặc dù năm ngoài thành bị quân Hồi Hột công phá nhưng mục đích của quân kỵ binh Hồi Hột khi đó không phải là giết hại dân chúng trong thành nên thành Khai Dương nhanh chóng khôi phục được sự thịnh vượng của mình.

Tùng Hạc lâu chính là đệ nhất tửu lâu ở quận Khai Dương này. Nghe lời đồn thì nó chính là chi nhánh của Thái Bạch lâu ở Trường An. Vị trí của nó nằm ở phường Càn Ninh phồn hoa nhất. Tửu lâu cao năm tầng, chiếm một diện tích hơn bốn mươi mẫu, có thể chứa được cả ngàn người cùng ăn một lúc. Thế nhưng khi mà lúc này vào bữa cơm trưa, cánh cổng của Tùng Hạc lâu lại đóng chặt. Một tấm biển có chữ " ngừng" rất to đặt trước cửa, có ý muốn thông báo tạm ngừng mở cửa. Tuy nói là tạm ngừng kinh doanh nhưng bên trong tửu lâu tiếng người cười nói huyên náo, có khi còn tưng bừng hơn so với ngày thường. Một vài người tò mò len lén tới gần cửa sổ nhìn. Bên trong tửu lâu chỉ toàn là binh lính. Thậm chí còn cả rất nhiều ngựa cũng đang nhấm nháp hương vị nhân gian ở bên hành lang.

Đương nhiên đây chính là đám khách tới từ quận Vũ Uy. Bọn họ đã bảo cả tửu lâu trong vòng một nửa canh giờ không cho phép bất kỳ người khách nào khác bước vào trong tửu lâu. Đám tiểu nhị mặt đầm đìa mồ hôi chạy đi chạy lại, trong khi đó chưởng quỹ của tửu lâu thì mày chau ủ dột, ánh mắt u buồn nhìn đám ngựa cột không xa ông ta là mấy. Tiền với ông ta không thành vấn đề. Năm mươi lạng vàng là đủ để đối phó với đám người cuồng ăn, lạm uống này. Nhưng vấn đề quan trọng là danh tiếng của Tùng Hạc lâu gây dựng bao năm nay nhưng hiện tại lại bị một đám ngựa thối hoắc và một lũ nam nhân thối tha phá hỏng.

Ôi! Đập vỡ biển hiệu. Chưởng quỹ thở ngắn than dài. Trong lòng ông ta đang cố suy nghĩ xem giải thích thế nào với Đông chủ. Không phải binh lính cũng là cường phỉ sao? Điều này có thể trách ông ta sao?

Đúng lúc đó bên ngoài tửu lâu xuất hiện mười mấy binh lĩnh cưỡi ngựa. Cầm đầu là một quân quan chừng ba mươi tuổi, gương mặt gầy, dài, ánh mắt lạnh lùng. Lập tức gương mặt chưởng quỹ tươi tỉnh hẳn lên. Ông ta nhận ra người này chính là Vi Đức Khanh, Binh tào huyện Khai Dương.

Đã mang họ Vi đương nhiên chính là người Vi gia. Thế nhưng địa vị của Vi Đức Khánh ở Vi gia rất thấp kém. Hắn chỉ là thứ tử do một nha hoàn sinh ra, làm tiểu lại. Vì năm ngoái trong loạn Hồi Hột, Vi Đức Khánh dũng mãnh giết hơn mười tên lính Hồi Hột, cứu được Thứ sử quận Khai Dương là Vi Bình nên Vi gia mới miễn cưỡng cho hắn một chức quan nhỏ để hắn có thể tự nuôi sống mẫu thân mình.

*****

Vi Ngạc gật đầu, ông ta gọi một người ra lệnh dẫn Bùi Oánh vào nội phủ. Khi Bùi Oánh đi rồi, Vi Ngạc lập tức cho mời Tưởng Hoán tới. Tưởng Hoán ở Vi phủ đã bốn, năm ngày nay, mấy lần Tưởng Hoán định quay về Trường An nhưng đều bị Vi Ngạc giữ lại. Tất cả mọi chuyện trong nhà Vi Ngạc đều thương lượng với Tưởng Hoán khiến Tưởng Hoán giống như một người rơi vào trong nước, muốn giãy dụa ngoi lên nhưng liền hoàn toàn chìm xuống đáy. Bây giờ Tưởng Hoán đã chính thức trở thành nòng cốt của Vi đảng.

Nghe Vi Ngạc kể lại mọi chuyện xong, Tưởng Hoán trầm tư giây lát rồi nói: " Trương Hoán là một người vô cùng thông minh. Hắn đương nhiên sẽ biết mục đích giải hoà của Vi gia với hắn. Đương nhiên hắn cũng có thứ cần của Vi gia. Những cái khác không nói, chỉ nói Hà Tây không đủ tự cung cấp lương thực, đó là điểm yếu của hắn. Đáng lẽ hắn phải thừa cơ hội đưa ra yêu cầu khi hoà giải với Vi gia. Thế nhưng hai yêu cầu của sứ giả hắn mang tới không nói gì tới việc này vì vậy tại hạ nghĩ rằng hắn đang có hai suy nghĩ. Một là chờ Vi gia lên tiếng trước, hai là hắn muốn: kéo dài thời gian".

" Kéo dài thời gian?" Vi Ngạc khó hiểu hỏi: " Tưởng huynh có thể nói rõ ràng một chút không?"

Tưởng Hoán cười nhạt nói: " Nếu như tại hạ đoán không sai thì bây giờ Trương Hoán đang dùng sách lược kéo dài thời gian. Hắn muốn chờ hai nhà Thôi, Bùi ra mặt hòa giải, khiến cho hắn trở thành một quân cờ tranh đoạt của hai nhà Thôi, Bùi. Trước kia vì hắn không có căn cơ, sợ người khác nhân dịp nuốt sống hắn nên hắn mới từ chối sự lôi kéo của hai nhà Thôi, Bùi. Bây giờ hắn đã có Hà Tây làm hậu thuẫn. Đương nhiên là ở dưới Đại Thụ thì cũng được hưởng lợi. Hắn muốn nhờ tay hai nhà Thôi, Bùi lấy Lũng Hữu. Vi thượng thư, người này mưu tính sâu xa, nhìn xa trông rộng. Nếu không sớm trừ đi, nhất định là một mối hoạ lớn".

Lúc này Vi Ngạc lại nghĩ tới ý đồ phái Bùi Oánh tới của Trương Hoán, ông ta lại trở nên suy tư.

Lại nói Bùi Oánh được đưa tới nội phủ. Vi lão phu nhân đã phái cháu gái Vi Nhược Nguyệt tới đón. Vi Nhược Nguyệt cùng độ tuổi với Bùi Oánh, là muội muội của Vi Thanh, sinh sống ở kinh thành. Lần này quay về nhà để mừng thọ bà nội. Nàng cùng với Bùi Oánh, Trưởng Tôn Y Y, Thôi Ninh và Sở Minh Châu rất thân thiết với nhau. Hôm nay hai người gặp nhau nơi xa đương nhiên là rất thân mật với nhau.

Vi Nhược Nguyệt không nói nhiều, vô cùng tao nhã, e lệ. Những lần trước mấy người gặp nhau, nàng cũng chỉ đóng vai là người nghe kiên nhẫn. Lần này cũng thể, khi hai người nắm tay nhau đi vào nội phủ, cả đoạn đường đi Vi Nhược Nguyệt chỉ nghe Bùi Oánh xúc động nói.

" Có biết ta gặp ở ở huyện Thiên Bảo không? Dương Phi Vũ, có nhớ không? Mấy năm trước người Trường An đều nói là nàng ấy đã tự sát. Không ngờ nàng ấy lại xuất hiện ở một huyện nhỏ bé, xa xôi nhất Đại Đường".

" Ồ, Dương Phi Vũ. Chúng ta đã từng học đàn ở chỗ nàng ấy".

'Đúng vậy. Tết nguyên tiêu năm đó, Dương Phi Vũ đánh khúc Nghê Thường ở Quý Phi lâu làm điên đảo ba nghìn đệ tử, được coi là người hào hoa phong nhã bậc nhất. Đáng tiếc nàng ấy đã chọn sai trượng phu".

" Ồ, nàng ấy thực sự rất bất hạnh".

Đột nhiên Bùi Oánh nghĩ ra một chuyện, nàng bình thản hỏi: " Thôi Ninh thế nào rồi?"

" Thôi Ninh hả? Đã lâu lắm rồi ta cũng không gặp nàng ấy. Ta nghe nói suốt ngày Thôi Ninh nhốt mình trong phòng, không ra ngoài. Y Y có tới gặp Thôi Ninh nói là nàng ấy rất gầy, còn muốn xuất gia nữa".

Tâm trạng Bùi Oánh lập tức trở nên nặng nề. Nàng im lặng không nói gì nữa, không nói chuyện nữa. Suốt đoạn đường còn lại tâm trạng rất nặng nề, Bùi Oánh đi theo Vi Nhược Nguyệt vào trong viện của Vi lão phu nhân.

Trong Vi gia, Vi lão phu nhân chính là ông trời. Trên thực tế Vi lão phu nhân chính là người nắm quyền tối cao ở Vi gia. Trong Vi gia, không có một ai dám làm trái ý bà ta. Vấn đề là Vi lão phu nhân không hỏi han tới chuyện bên ngoài của Vi gia, nhiều năm nay bà ta chỉ ở trong một căn phòng nhỏ trong Vi gia. Người khiến Vi lão phu nhân đau lòng nhất chính là cháu đích tôn Vi Thanh. từ nhỏ tới giờ Vi Lão phu nhân vẫn coi Vi Thanh chính là bảo bối của lòng mình, thậm chí bây giờ Vi Thanh đã hai mươi mấy tuổi nhưng Vi lão phu nhân vẫn không muốn để Vi Thanh ra ngoài làm việc. Năm ngoái Vi Thanh bị bắt, bị uất ức khiến Vi lão phu nhân càng đau lòng. Một năm qua Vi lão phu nhân dùng đủ mọi cách thương yêu hắn. Vi Ngạc muốn con mình nhập ngũ đã bị Vi lão phu nhân mắng cho một trận.

Bùi Oánh đi vào trong nội đường được trang trí rực rỡ của Vi gia, nàng thấy Vi lão phu nhân ngồi trên sạp bằng gỗ tử đàn, mặc quần áo gấm hoa màu đỏ, đầu trang trí toàn dây bạc, châu báu, gương mặt hiền từ, mỉm cười nhìn Bùi Oánh đi vào. Ở phía sau Vi lão phu nhân là mười mấy con dâu, cháu gái đang vây quanh. Vi Thanh đang ngồi bên trái bà mình, ánh mắt phức tạp của hắn đang nhìn nàng. Bên kia Vi lão phu nhân chính là con gái của Tưởng Hoán, Tưởng Anh.

Bùi Oánh có biết Tưởng Anh, nàng lặng lẽ mỉm cười với Tưởng Anh rồi duyên dáng quỳ xuống, dịu dàng nói với Vi lão phu nhân: " Cháu gái Oánh nhi xin chúc thọ lão tổ mẫu, chúc lão tổ mẫu vạn thọ nam sơn, bách niên giai lão".

Vi lão phu nhân vui vẻ cười ha hả, bà ta vội vàng nói với Vi Thanh: " Còn không mau đỡ muội muội của cháu đứng dậy".

Vi Thanh trả lời định đứng dậy thì Tưởng Anh bên kia đã nhanh hơn, nàng bước tới trước một bước, đỡ Bùi Oánh đứng dậy, cười nói: " Mấy tháng không gặp Bùi tiểu muội, xem ra càng ngày càng xinh đẹp'.

Cả thành Trường An đều biết Vi Thanh theo đuổi Bùi Oánh. Tưởng Anh sao có thể không biết?

Vi lão phu nhân ngẩn người rồi ngay lập tức có phản ứng. Trong lòng bà ta không thích nhất chính là tính ghen của nữ nhân. Khi lần đầu tiên nhìn thấy Tưởng Anh, Vi lão phu nhân đã không thích ánh mắt âm u của Tưởng Anh. Bà ta có cảm giác Tưởng Anh không xứng với cháu mình. Thế nhưng đây là cuộc hôn nhân vì lợi ích của Vi gia, bà ta không thể can thiệp, cùng lắm thì sau này bà ta cho phép cháu mình lấy mấy nữ tử mà hắn thích là bình thê.

Bùi Oánh chính là nữ nhi trong số con nhà thế gia mà Vi lão phu nhân thích nhất. Giọng nói ngọt ngào, thông hiểu trái tim người già. Hơn nữa năm ngoái khi chính Vi lão phu nhân gặp nạn đã lên thuyền của Bùi Oánh đi Trường An. Vi lão phu nhân đã sớm coi Bùi Oánh như cháu dâu mình. Trong con mắt Vi lão phu nhân Bùi Oánh tốt hơn hẳn cháu dâu này của bà ta gấp trăm lần. Người ta là con gái của Tả tướng. Chẳng lẽ quan hệ thông gia với tả tướng lại không bằng với một thị lang nho nhỏ sao?

Dù trong lòng Vi lão phu nhân không vui nhưng không biểu hiện ra bên ngoài. Vi lão phu nhân ho khan một tiếng rồi vẫy tay ra hiệu cho Bùi Oánh tới bên cạnh mình. Vi lão phu nhân đau lòng nói: " Bây giờ là lúc băng tuyết ngập trời lại khiến cháu vất vả từ Trường An tới đây chúc thọ ta. Nếu cháu nói sớm một tiếng, ta đã cho Thanh nhi đi đón cháu. Còn nữa hãy ở đây chơi mấy tháng, ta sẽ cho Thanh nhi đưa cháu đi chơi Lũng Hữu".

Tưởng Anh ở bên cạnh nghe Vi lão phu nhân nói chuyện với Bùi Oánh, một câu Thanh nhi, hai câu Thanh nhi. Chính nàng đã tới đây mấy ngày nhưng chưa bao giờ nghe nói Vi lão phu nhân nói muốn Vi Thanh đưa mình đi chơi Lũng Hữu. Mặc dù không dám tỏ thái độ nhưng sắc mặt nàng sa sầm xuống khiến đôi mắt càng trở nên âm u.

Bùi Oánh là người rất nhạy cảm. Nàng nghe Vi lão phu nhân hiểu nhầm mình từ Trường An tới, lại thấy sắc mặt Tưởng Anh không tốt, điều quan trọng hơn là Vi Thanh ở sau nàng. Ánh mắt si ngốc, nóng bỏng của hắn như muốn đâm thủng lưng nàng. Đương nhiên trong lòng Bùi Oánh hiểu rõ Vi lão phu nhân vẫn chưa từ bỏ ý định của mình.

Bùi Oánh không nói sự thật, nàng chỉ cười nói: " Lão tổ mẫu không biết rồi. Mấy hôm nữa là ngày mùng tám tháng chạp, Bùi gia làm lễ tế tổ, phụ thân bảo cháu phải sớm quay về. Oánh nhi là nữ nhi ngoan của phụ thân, cháu không dám trái lời. Lần sau cháu nhất định lại tới chơi với lão tổ mẫu".

Giọng nói ngọt ngào, thái độ yêu kiều khiến Vi lão phu nhân như nở hoa trong lòng. Bà ta cầm tay Bùi Oánh nói: " Hay! Hay! Cháu gái ngoan, lão tổ mẫu thích cháu nhất".

Lúc này Vi Thanh không kiềm chế được nữa, hắn tiến lên cwoif xoà nói: " Không bằng để ta đưa Oánh muội quay về Trường An?"

Vi Thanh mới nói xong, Tưởng Anh cũng không kiềm chế được lòng mình nữa, nàng nặng nề " hừ" một tiếng nói: " Ngày mai ta cũng quay về Trường An" Nói xong nàng quay người bỏ ra khỏi phòng.

Trong nội đường vô cùng tĩnh lặng, Vi lão phu nhân nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tưởng Anh, chờ khi Tưởng Anh đi xa rồi bà ta mới thở dài nói: " Bây giờ có một số người không coi bà già này vào mắt".

Vi lão phu nhân vỗ tay Bùi Oánh nói: " Lão tổ mẫu mệt rồi, muốn đi nghỉ một chút. Đa tạ cháu đã tới chúc thọ. Cháu phải đi ta cũng không ngăn cản. Nhưng cháu hãy nể mặt ta để Thanh nhi tiễn cháu một đoạn đường".

Bất đắc dĩ Bùi Oánh đành phải đồng ý. Khi nàng rời khỏi nội đường Vi Thanh đi theo sau nàng. Khi hai người đi được mấy chục bước, Bùi Oánh quay người nói: " Đưa tới đây thôi! Xin Vi huynh hãy quay về'.

Vi Thanh ngẩn ngơ, hắn trơ mắt đứng nhìn Bùi Oánh đi xa dần. Đột nhiên Vi Thanh nghĩ tới việc cả đời này hắn phải sống với một nữ nhân mà hắn không yêu thương, trong khi đó không còn cơ hội gặp lại nữ nhân mà chính mình đã si mê nhiều năm qua. Sự buồn tủi, phẫn uất trong lòng hắn đồng loạt bùng phát, hắn không còn có thể kiềm chế được lòng mình nữa rồi. Vi Thanh mạnh mẽ chạy lên trước mặt Bùi Oánh, hắn giang tay cản nàng nói: " Muội không nên đi".

Crypto.com Exchange

Hồi (1-340)


<