← Hồi 074 | Hồi 076 → |
Trong thư phòng một gian nhà lúc này đang tụ tập đầy đủ người, Vương Ngang, Dương Kỹ, Thôi Khánh Công và người vừa đến góp mặt Chu Thử, ngoài ra còn có một người đang ngồi tại một góc tường phía khác, đầu đeo mũ rộng, , góc tường ánh sáng mờ ảo, nhìn không rõ mặt hắn.
" Các vị, hôm nay khẩn cấp triệu mọi người tới là có chuyện quan trọng cần bàn."
Thôi Viên sắc mặt nghiêm trọng, hắn chậm rãi nói với mọi người:" Trương Nhược Hạo đem chức vị nội các tặng cho Trương Phá Thiên, chắc hẳn các vị ở đây đều rõ, hơn nữa chuyện này bổn tướng cũng đã đáp ứng với hoàng thượng."
Những lời này khiến cho mọi người nhìn nhau, Dương Kỹ không cam lòng hỏi:" Việc này quả thực trọng đại, tướng quốc vì sao lại đáp ứng, cho dù theo định chế là thế gia kế vị, nhưng nếu có thể kéo dài hai tháng nữa, sự tình e rằng sẽ có chuyển biến."
Vương Ngang thấy hắn già nua hồ đồ, nhịn không được khinh bỉ liếc nhìn hắn, chẳng lẽ tướng quốc còn không biết cái nào nặng cái nào nhẹ sao? Nếu Lý Hệ không có điều kiện gì, tướng quốc liệu sẽ đáp ứng sao?
Dương Kỹ nói ra ý nghĩ của mình, vốn tưởng rằng mọi người sẽ cùng phụ hoạ, sau đó lại thấy tướng quốc mặt đỏ tới mang tai kéo tay mình áy náy nói:" Lão Dương, là ta lo lắng không chu toàn"
Không ngờ cả gian phòng liền im lặng, ngay cả tiếng ho khan cũng không có, Dương Kỹ lắc lắc đầu nhìn một vòng, thấy mọi người đều liếc mắt nhìn trần nhà, không có ai hỏi hắn, hắn lại càng sốt ruột nói:" Tướng quốc"
Thôi Viên khoát tay ngăn hắn lại:" Ta muốn nói cho mọi người một tin tức khác, ba ngày sau, hoàng thượng muốn đến Hà Đông đi thị sát tình hình tai ương, Trương Nhược Hạo cũng phải quay về Hà Đông"
" Việc này chỉ sợ là 'Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương' đấy!"
Thôi Viên nhẹ gật đầu:" Nhìn bề ngoài có vẻ như hắn muốn nhúng tay vào tranh chấp chức gia chủ của Trương gia, Nhưng thực chất là hắn muốn đề phòng ta mượn cơ hội xuất binh Hà Đông, bởi vậy chúng ta chỉ có thể lợi dụng mâu thuẫn tranh đoạt quyền bên trong Trương gia."
Nói tới đây, Thôi Viên liếc mắt nhìn Trương Nhược Cẩm, dưới ánh mắt của hắn, Trương Nhược Cẩm có chút bối rối cúi đầu, không nói một lời, Thôi Viên lạnh lùng cười nói:" Lần này tranh chấp trong Trương gia là do tình thế bắt buộc. Không được có nửa điểm sai lầm."
" Đại ca, có thể cho phép ta nói một câu."Khánh Công ở bên cạnh rốt cục đã mở miệng:
" Ngươi nói đi"
Thôi Khánh Công đứng ra, thi lễ với Thôi Viên, từ từ nói:" Đại ca thứ cho ta nói thẳng, trong việc của Trương gia lần này, khinh nội các trọng gia chủ, đại ca có vẻ lẫn lộn đầu đuôi."
Từ đầu năm sau khi Thôi Khánh Công nhập nội các thất bại, hắn một mực hận thấu xương Trương Phá Thiên. Không chỉ làm huỷ hoại tiền đồ của mình, còn bắt cóc ba vạn quân Phường Tường tinh nhuệ, hiện tại Trương Phá Thiên lại nhập nội các, càng làm cho Thôi Khánh Công không thể nhịn được nữa.
" Đúng thế. Vừa rồi ta cũng nói tướng quốc đáp ứng như vậy thực không ổn."Thấy Khánh Công cau mày, Dương Kỹ đang muốn nhân thể tiếp tục Thôi Viên liền sẵng giọng, lời vừa đến miệng lại đành nén giận nuốt trở lại." Việc này, đây là ý của Thôi tướng quân, không liên quan đến lão hủ."
Thôi Viên mắt lạnh đảo qua hai người bọn họ, cuối cùng nhìn tới Chu Thử." Chu tướng quân, ngươi giúp Thôi đại tướng quân giải thích một chút."
" Việc này."Thôi Khánh Công là cấp trên của hắn, lại kêu hắn tự mình giải thích, bất quá chỉ một lát Chu Thử liền khôi phục tỉnh táo, hắn trước tiên thi lễ trước Thôi Viên, rồi khiêm tốn nói với Thôi Khánh Công:" Thuộc hạ có một cách nhìn khác, thỉnh đại tướng quân chỉ điểm."
Thôi Khánh Công cũng không vì thái độ khiêm tốn của hắn mà tha thứ, lão hừ một tiếng, đứng sang một bên, Chu Thử đem sự tức giận trong ngực đè xuống, hắn biết mình chỉ là chức quan nhỏ, Thôi Viên lại để cho hắn tham gia hội nghị, tất nhiên là có nhiệm vụ trọng yếu muốn giao cho hắn, suy nghĩ một chút, Chu Thử nhân tiện nói:" Bảy người trong đại nội các sở dĩ có thể lớn mạnh như vậy, đó là bởi vì bọn họ đều có bối cảnh gia tộc cường đại, rất khó tưởng tượng, nếu như Trương gia không có tài lực, nhân lực để duy trì cho Trương Phá Thiên, vậy quân đội của hắn có thể tồn tại bao lâu? Vị trí nội các của hắn có thể tồn tại bao lâu? Nếu như hắn dám mạo hiểm, dùng vũ lực uy hiếp Trương gia, việc này vừa vặn giúp tướng quốc có cớ xuất binh, đây là nguyên nhân thứ nhất."
" Vậy còn nguyên nhân thứ hai?"Thôi Viên không tỏ thái độ gì tiếp tục hỏi, lúc này ngoại trừ Thôi Khánh Công, trong phòng tất cả mọi người đều bị hấp dẫn bởi giải thích này, ngay cả người ngồi trong góc phòng kia cũng hơi khom người hướng về phía này.
Khi "hắn" khẽ nhúc nhích thân thể trong tích tắc, Chu Thử chợt phát hiện người kia vòng eo thật mượt mà, tựa hồ là nữ nhân, hẳn không phải là hoàng hậu, hoàng hậu buổi chiều đã hồi cung.
Tuy nhiên Chu Thử không có thời gian suy nghĩ, hắn lại tiếp tục nói:" Nguyên nhân thứ hai chính là quân đội phía Tây Thụ Hàng, bọn họ hiện tại đều là do Trương gia nuôi dưỡng, nếu lần này nếu chúng ta chiếm được vị trí gia chủ Trương gia, như vậy sẽ như kề dao vào cổ hoàng thượng. Cho nên ty chức cho rằng, hoàng thượng sở dĩ đi Hà Đông bây giờ, chính là sợ Trương gia sinh loạn."
" Nói rất hay."Thôi Viên hài lòng vỗ vỗ bả vai hắn, lập tức lại lạnh giọng nói với Dương Kỹ và Thôi Khánh Công" Hai người các ngươi nghe rõ chưa?"
" Trường Giang sóng sau đè sóng trước, lão hủ quả thực không được rồi."Liếc nhìn Thôi Khánh Công, lại chậm rãi di động cước bộ, ý đồ muốn cách xa hắn một chút.
Thôi Khánh Công không còn mặt mũi, hắn nặng nề hừ một tiếng, chắp tay nói:" Đại ca nếu không còn việc gì nữa, ta xin cáo từ trước."
Nói xong, hắn xoay người đi, Thôi Viên cũng không giữ hắn, chờ hắn đi xa mới hạ giọng nói với mọi người:" Chu tướng quân nói đúng sự hoài nghi của bổn tướng, không sai! Bổn tướng xác thực chuẩn bị nhúng tay vào việc của Trương gia."
Hắn trầm ngâm một lúc, rồi nói với Vương Ngang:" Ngươi thu thập những người giang hồ lần này sẽ có hữu dụng, ngươi phái một thủ hạ đắt lực suất lĩnh bọn chúng đi Hà Đông, trực tiếp nghe theo sự điều động của Trương thứ sử."
" Tướng quốc, ta"Thấy chính mình toàn quyền chỉ huy. Hắn có chút tâm hoảng ý loạn.
" Ngươi sợ cái gì?"Thôi Viên bất mãn trừng hắn một cái."Ta tự nhiên sẽ an bài."
" Tướng quốc, lão hủ có thể làm gì?"Dương Kỹ không cam lòng rớt lại phía sau nói
" Có tiền xuất tiền, có lực xuất lực, Dương thượng thư dĩ nhiên là xuất tiền."Thôi Viên nheo mắt lại nở nụ cười, phảng phất như cáo già tìm thấy một ổ gà con.
" Tiền"
Thôi Viên duỗi ra một đầu ngón tay mập mạp, khẽ cười nói:" Số này?"
" Một vạn xâu?"
" Không! Mười vạn xâu."
"Rầm" Dương Kỹ đang ngồi bên cạnh bàn nhỏ đột nhiên ngã xuống. Chu Thử nhanh tay lẹ mắt, một tay liền đỡ được Dương Kỹ sắp té xỉu.
" Làm sao có được đây."Dương Kỹ đột nhiên cảm thấy lòng mình đã chết rồi
" Ngươi có thể lấy ra"
Thôi Viên cười nhạt một tiếng" Dương gia kinh doanh đã vài thập niên, mười vạn xâu tiền thì tính gì? Lạc Dương Vương không phải đã ký quỹ riêng hai mươi vạn xâu tiền sao?"
Dương Kỹ thống khổ rên rỉ một tiếng, hắn đột nhiên thống hận chính mình, nếu như lúc trước không phải hắn thỏ khôn ba hang cũng sẽ không có kết cục như hôm nay.
" Sao vậy? Dương thượng thư không đồng ý sao?"" Nếu Dương thượng thư không chịu cũng không sao cả, lão phu sẽ nghĩ biện pháp khác."
Dương Kỹ thở dài, từ trong tay áo lấy ra một chiếc nhẫn, đưa cho Thôi Viên, nói:" Dựa vào cái này để lấy tiền, không cần bất cứ khẩu lệnh nào."
Thôi Viên tiếp nhận chiếc nhẫn, ôn hoà cười nói:" Chức thứ sử Hán Trung quận của Dương Minh đã hết kỳ hạn, ta đã phúc đáp, ngày mai Lại bộ sẽ chuyển hắn làm thứ sử Thục quận."
Thôi Viên dứt lời, liếc nhìn Chu Thử nháy mắt, cười nói:" Đêm đã khuya, các vị có thể trở về! Cụ thể ngày mai công việc thế nào sẽ có người tới thông báo."
Mấy người đều tự tản đi. Chu Thử đi một vòng rồi từ cửa hông vòng trở lại, quản gia đưa hắn quay lại thư phòng. Vào thư phòng, Chu Thử phát hiện người đội mũ rèm kia vẫn ngồi chỗ cũ, không hề động đậy.
" Chu tướng quân biết vì sao bổn tướng muốn ngươi lưu lại không?"Trong thư phòng, Thôi Viên dựa vào ngọn đèn đang xem xét chiếc nhẫn, nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt ve cái lỗ hổng.
Chu Thử khom người đáp:" Nhiệm vụ của thuộc hạ, tướng quốc còn chưa phân công."
" Không sai, chính là như vậy"
Thôi Viên cất chiếc nhẫn đi, hắn nhẹ gật đầu với người phía góc tường " Lý tiên sinh, mời ngươi nói."
Nhìn hắn chậm rãi đi tới, ánh sáng chiếu trên mặt hắn dần trở nên rõ ràng, Chu Thử nhìn rõ, quả nhiên là một nữ nhân, khoảng hai mươi tuổi, nàng mặc một bộ quần áo đạo sỹ, tay cầm một cây phất trần, tóc buộc tuỳ ý, rối tung trên vai, ngũ quan cực kỳ xinh đẹp, phảng phất như một khối ngọc được mài dũa, hoàn mỹ không có một chút tỳ vết nào, nhưng chính vì quá hoàn mỹ, ngược lại trông lạnh như băng, thiếu một phần sinh khí. Nếu vừa rồi ánh sáng vừa phải, Chu Thử nhất định sẽ cho rằng nàng là một pho tượng ngọc mỹ nhân.
" Ngươi có thể gọi nàng là Lý tiên sinh"
Thôi Viên tựa hồ rất tôn trọng nàng, ông ta nói với Chu Thử:" Lần này Lý Hệ lên phía Bắc, Trương Hoán dẫn theo một ngàn Thiên kỵ doanh hộ giá, ngươi là Long vũ quân, đương nhiên cũng phải hộ giá, ngươi cũng mang một ngàn người lên phía Bắc, nhưng hết thảy hành động phải nghe theo chỉ huy của Lý tiên sinh."
Đạo cô kia hất phất trần, một tay hành lễ" Bần đạo Lý Phiên Vân, thỉnh Chu tướng quân chỉ giáo nhiều hơn"
Thanh âm của nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng, tuy là chào hỏi, nhưng trên mặt không có biểu lộ gì, Chu Thử cũng vội vã thi lễ nói:" Tại hạ nhất định sẽ nghe theo tiên sinh chỉ huy."
Lý Phiên Vân cũng không để ý đến hắn, nàng thi lễ một cái vớiThôi Viên:" Tướng quốc, bần đạo cáo từ."
Nói xong, nàng liền thong thả rời đi.
Thôi Viên vỗ vỗ bả vai Chu Thử an ủi hắn:" Nàng xưa nay ngạo mạn, đối với ai cũng như thế, ngươi không cần để ý."
Ngừng lại một chút, Thôi Viên lại lấy ra một phong thư, nói:" Hành trình Hà Đông lần này, nàng sẽ chỉ huy hành động của Trương Nhược Cẩm, phong thư này ngươi giữ cẩn thận, cuối cùng người làm theo chỉ lệnh trong thư là được."
" Thuộc hạ đã rõ!"
Chu Thử thi lễ một cái liền cáo từ rời đi, trong thư phòng chỉ còn lại một người, hắn lại nhìn cẩn thận chiếc nhẫn, trong mắt toát ra một tia lạnh như băng, thì thào lẩm bẩm:" Lý Hệ, ngươi nằm mơ cũng không nghĩ ra a! Hắn vẫn còn có nữ nhi sống trên đời này."
Tối nay nhất định là một đêm mất ngủ, đồng thời với lúc hội nghị của Thôi Viên giản tán, một chiếc xe ngựa dưới sự bảo vệ của hơn mười thị vệ tiến vào Sùng Nghiệp phường, cuối cùng đứng trước phủ của Bùi Tuấn
Cửa xe mở, một người vẻ mặt nghiêm túc từ trong xe đi ra, hắn nhanh xuống bậc thang, người gác cổng tựa hồ biết rõ người tới, lập tức mở cửa hông, Sở Hành Thuỷ cước bộ không ngừng tiến vào Bùi phủ, cửa hông lập tức "phanh" một tiếng đóng lại.
" Phía bên Hoàng thượng có tin tức rồi sao?"
Bùi Tuấn buông bức thư trong tay xuống, khẽ mỉm cười nói:" Tin tức của Nhuận Trạch huynh thật nhanh, ta cũng vừa trong nội cung biết được, hoàng thượng đang thu thập hành trang, e rằng muốn đi tuần."
Sở Hành Thuỷ ngồi xuống, nói:" Bùi huynh cho rằng Hoàng thượng sẽ đi tuần nơi nào?"
Bùi Tuấn không nói gì, hắn chấm một chút nước trong chén trà, nhanh chóng viết lên bàn một chữ, chữ kia chính là chữ "Trương", hắn ngẩng đầu nhìn Sở Hành Thuỷ, hai người đều hiểu ý nở nụ cười.
Lúc này, một nha hoàn mang trà đưa tới, Sở Hành Thuỷ nâng chung trà lên tinh tế uống một ngụm, mới nói:" Ta nghĩ Thôi Viên nhất định sẽ nhúng tay vào, lần này nội chiến Trương gia, không biết chúng ta nên đi quân cờ thế nào?"
" Việc này chúng ta không thể đứng ngoài."
Bùi Tuấn đứng lên, chắp tay sau đít dạo bước trong phòng. Lần này nội chiến của Trương gia nói cho cùng chính là một lần đặt cược của Thôi Viên với tham vọng tranh đoạt Hà Đông, đánh cuộc thắng, vùng Hà Đông giàu có và đông đúc của Đại Đường sẽ rơi vào trong túi Thôi gia, như vậy Hà Đông cùng Sơn Đông một trái một phải liền tạo thành thế uy hiếp chiến lược đối với Hà Bắc.
Đồng thời cũng chặn đoàn quân Hà Bắc xuôi nam nhập vào Quan Trung. Việc này không nghi ngờ sẽ làm tăng sức mạnh của THôi gia lên nhiều lần, hẳn Bùi Tuấn cũng đã sớm thèm thuồng vùng Hà Đông. Bùi gia mấy trăm năm qua chính là một đại gia tộc ở Hà Đông, ở Hà Đông có các văn nhân trụ cột có thế lực, nếu như hắn có thể nuốt hết Hà Đông, vậy Bùi gia tướng cũng sẽ trở thành Đại Đường đệ nhất thế gia.
Nghĩ vậy, hắn liếc qua Sở Hành Thuỷ, Sở gia khống chế Bành quận phía Nam, cùng với Hà Bắc hình thành thế nam bắc giáp công với Sơn Đông, việc này giống như xu thế cờ vây, Thôi Viên muốn nắm được Hà Đông, tránh cho Sơn Đông bị vào thế gọng kìm, do đó hình thành thế phản chế với Hà Bắc, mà Bùi Tuấn hắn thì lại muốn thôn tính Hà Đông, nam bắc tây ba mặt vây kín Sơn Đông
Tình thế đặc biệt nhạy cảm, Hà Đông chính là nước cờ mấu chốt trong ván cờ lớn này, hắn và Thôi Viên ai bắt được trước, liền nắm giữ đại cục.
" Nhuận Trạch, ta biết ngươi đối với Trương Nhược Hạo vì chuyện Lưỡng Hoài tào vận sử mà canh cánh trong lòng, nhưng Trương Nhược Hạo lúc ấy cũng là bị tình thế bức bách, hơn nữa Trương gia thu lưu Vãn Lan cũng là có ơn với Sở Gia, chuyện này ngươi đừng mang thù nữa."
Sở Hành Thuỷ trầm ngâm nửa ngày không nói, hắn vốn chính là muốn giữ mình ở ngoài, chờ Thôi Viên cùng Trương gia đấu đá lưỡng bại câu thương, tuy nhiên nghe khẩu khí của Bùi Tuấn, tựa hồ hắn muốn nhúng tay vào đó.
Sở Hành Thuỷ cười nhạt một tiếng, nói:" Có Bùi huynh làm bạn, đó là phúc khí của Trương Nhược Hạo."
Bùi Tuấn nghe khẩu khí của hắn có chút ghen tị, nhưng lại đáp ứng rồi, hắn ngồi xuống ghế khẽ cười, nói:" Cha của Trương Hoán là ai, chẳng lẽ ngươi cho rằng là người Trương gia sao?"
Sở Hành Thuỷ lắc đầu, có chút cười chua xót nói:" Ta đương nhiên biết không phải, Vãn Lan là người tầm mắt rất cao, Trương Nhược Quân ta đã gặp, là một người tầm thường, lúc tuổi trẻ chỉ là một người lỗ mãng phóng đãng, Trương Nhược Hạo lại càng không có khả năng, hắn cùng vợ cả ý trọng tình thâm, về sau lấy Vương Yên La cũng là vị lợi ích của gia tộc, khẳng định sẽ không vì một nữ nhân mà trở mặt cùng Sở gia."
" Vậy còn Trương Phá Thiên"
" Không thể là hắn, lúc ấy hắn chưa lấy chính thê, nếu không hắn cũng không lén lút."
Sở Hành Thuỷ lại trầm tư chốc lát nói:" Năm đó Vãn Lan chỉ ở kinh thành không đi đâu cả, cho nên người này tất nhiên là người ở kinh thành, hơn nữa hắn cùng với Trương Nhược Hạo còn có giao tình bất thường, nếu không Trương Nhược Hạo sẽ không giấu kín mẹ con bọn họ, chuyện này chỉ cần để ý tới một ít hành động của Trương Nhược Hạo năm đó, có lẽ sẽ có thể tìm ra một vài dấu vết."
Bùi Tuấn cũng dần dần lâm vào trầm tư, thật lâu, ánh mắt của hắn đột nhiên sáng một chút, tức khắc lại khôi phục bình tĩnh, hắn cười nhạt nói:" Lúc này tạm thời có thể bỏ qua, việc cấp bách hiện này là việc của Trương gia ở Hà Đông."
Lúc này, có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, một âm thanh trong trẻo ngoài cửa vang lên." Phụ thân, hài nhi đến đây."
" Vào đi"
Cửa bị đẩy ra, hai gã nam tử trẻ tuổi tiến vào, phía trước là một người tướng mạo tuấn tú, khí chất cao nhã, trong ánh mắt tràn đầy trí tuệ sáng rọi, trên mặt hắn là vẻ phong trần mệt mỏi, hiển nhiên là đi đường dài trở về, hắn là đứa con thứ năm của Bùi Tuấn - Bùi Minh Viễn, mới đi du lịch từ An Tây trở lại kinh thành.
Hắn tiến lên hướng Sở Hành Thuỷ thi lễ:" Sở thế thúc mạnh khoẻ"
Sở Hành Thuỷ cười ha ha, hắn nhẹ nhàng khoát tay ngăn lại:" Hiền chất lần này đi An Tây có thu hoạch gì không?"
Bùi Minh Viễn gật đầu, xúc động nói:" Nam nhi sao không mang chí hướng, đi qua năm mươi châu ở quan ải, Minh Viễn hi vọng vì Đại Đường có một ngày có thể thu phục bốn trấn An Tây"
" Hảo! Ngươi đã có chí hướng này, ta cùng phụ thân ngươi sẽ tận lực thành toàn ngươi."Sau đó cười nói với Bùi Tuấn:" Bùi huynh có người con oai hùng như vậy, làm cho người ta thật hâm mộ đấy."
Bùi Tuấn cũng hơi vuốt râu cười, trong mắt tràn đầy khen ngợi đối với ái tử, ánh mắt hắn loé lên, nhìn về phía sau lưng Bùi Minh Viễn, đó là một nam tử trẻ tuổi cao gầy, eo thẳng tắp, hắn khoảng chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt lợi hại, đứng ở một bên, không nói một lời, hắn tên là Bùi Đạm Danh, là con vợ kế đầu tiên của Bùi gia, tuy tuổi còn trẻ nhưng cũng đã tòng quân mười năm. Từ một tiểu binh nỗ lực phấn đấu thành thám báo đô uý, rất được Bùi Tuấn coi trọng. Bùi Đạm Danh là người an phận, năm ngoái vừa được nhậm chức làm tổng đầu lĩnh mật thám của Bùi gia ở kinh thành.
" Nói đi! Ngươi có tin tức gì không."
Bùi Đạm Danh tiến lên một bước, theo thói quen chào một tiếng, trầm giọng nói:" Bẩm báo gia chủ, Vương Ngang, Dương Kỹ, Thôi Khánh Công một canh giờ trước cùng nhau đi tới Thôi phủ."
Bùi Tuấn gật nhẹ đầu, xem ra mình đoán không lầm, Thôi Viên thực sự coi trọng việc này, hắn trầm tư một lát rồi lấy một khối ngân bài đưa cho Bùi Minh Viễn" Ngày mai ngươi đi Hà Đông, hết thảy nhân viên của Bùi gia ta ở Hà Đông ngươi đều có thể điều động, đến lúc đó ta sẽ có mệnh lệnh cho ngươi."
Dứt lời, hắn lại quay đầu mệnh lệnh cho Bùi Đạm Danh:" Ngươi chọn ra một trăm người tinh nhuệ đi hướng Bắc hỗ trợ Bùi Minh Viễn."
Năm Khánh Trị thứ mười sáu ngày mùng một tháng tám, Đại Triều ba tháng một lần cử hành đại lễ tại cung Đại Minh điện Hàm Nguyên, hữu thừa tướng Thôi Viên đọc chiếu nhận mệnh trọng đại.
Bản thân hắn tiếp tục nhậm chức Đại Đường hữu thừa tướng, đọc ba lượt, trong khi Trương Nhược Hạo bởi vì có bệnh nên từ chức Lễ bộ Thượng thư được sửa phong làm thái uý, chức Lễ bộ Thượng thư này thì do tiết độ sứ Hà Đông Trương Phá Thiên tiếp nhận, đồng thời cũng là trung thư môn hạ chương sự, cũng được đọc ba lượt, sau mười năm, Trương Phá Thiên lần nữa lại chen thân vào nội các.
Tuy nhiên sau đó lại phát sinh một việc làm chấn kinh toàn thành, Đại Đương thiên tử Lý Hệ tuyên bố, cháu của Nguyên Khánh Vương - Lý Mạc phong làm con thừa tự của hoàng hậu, cũng phong làm Ung vương, việc này cũng có nghĩa như việc phong thái tử, đại cục đã định.
Ngày tiếp theo, trong cung Đại Minh đột nhiên truyền ra tin tức, Lý Hệ đem một ngàn Thiên kỵ doanh cùng một ngàn Long vũ quân hộ tống đi Hà Đông tuần tra tình hình tai ương ở tất cả các quận huyện.
← Hồi 074 | Hồi 076 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác