← Hồi 073 | Hồi 075 → |
Vào ban đêm, phường Bình Khang đèn sáng như ban ngày, tiếng ồn náo nhiệt bên tai không dứt, nơi này là chốn ăn chơi nổi danh nhất của Đại Đường, tại đây có đến hơn một trăm toà thanh lâu cao cấp, vài chục kỹ viện thông thường, ngoại trừ thanh lâu kỹ viện còn có tửu lâu, khách điếm, quán đánh bạc đủ loại. Thuý Vân cư chính là một toà tửu lâu có danh tiếng nhất, bố trí cực kỳ xa hoa, mỹ vị, không giống với Thái Bạch lâu, Thuý Vân cư nơi đây có rượu ngon nổi tiếng, hiện tại đang có ba loại rượu nổi danh nhất An Tây đó là rượu nho, rượu Tam lặc, rượu Cao xương, cùng với Sơ lặc tương, nơi đây hoàn toàn khác với những quán rượu treo đầu dê bán thịt chó thông thường, bởi vì nơi đây hàng hoá đều là từ An Tây đưa đến, từ sau sự kiện loạn An Sử Đại Đường đã buông bỏ cho An Tây và Bắc Đình, Hà Tây cũng bị quân Thổ Phiên chiếm lĩnh, tin tức từ Đại Đường tới Tây Vực cơ hồ là bị cắt đứt, con đường tơ lụa cũng bởi vì dân tộc Hồi Hột và Thổ Phiên đánh nhau liên miên mà trở nên khó đi, chỉ có thể cung cấp chút ít rượu nho cho hoàng thất quyền quý, người dân bình thường không thể thưởng thức được.
Vì thế việc Thuý Vân cư có thể có được cả ba loại rượu chính tông từ An Tây chính là một chuyện lạ, hơn nữa việc toà tửu lâu này có thể làm ăn phát đạt cũng có chút thần bí. Vốn dĩ Thuý Vân cư ban đầu cũng chỉ là một tửu quán nhỏ không có tiếng tăm gì, ba tháng trước nơi đây đột nhiên xuất hiện rượu chính tông An Tây, từ đó liền một đêm thành danh.
Khi Chu Thử dẫn Trương Hoán tới tửu quán lừng danh này, Trương Hoán có chút thất thần, Thuý Vân cư trước kia là tửu quán nhỏ cũ nát của Kinh nương, hiện tại đã hoàn toàn đổi mới, hơn mười toà nhà xung quanh cũng bị mua lại, đều là một màu đá xanh.
" Sao vậy, Trương huynh đã từng tới nơi này?" Chu Thử nhạy cảm bắt được một tia kinh ngạc trong mắt Trương Hoán, liền cười hỏi.
" Trước kia tham gia khoa cử ta trọ ở bên cạnh, đã từng một lần tới đây, bất quá khi đó nơi đây chỉ là một quán nhỏ cũ nát, hoàn toàn khác với bây giờ."
" Quan trọng là ở đây có hàng tốt, tự nhiên danh tiếng sẽ vang xa." Chu Thử xoay người xuống ngựa, ném dây cương cho tiểu nhị, cười hỏi hắn: " Kinh nương hôm nay có tới không?'
" Thưa Chu gia, Kinh nương ngày hôm qua vừa đi, tháng sau mới có thể trở về."
Chu Thử trên mặt lộ ra thần sắc cực kỳ tiếc nuối, hắn quay đầu nhìn Trương Hoán nhún vai cười nói:
" Trương huynh đã tới nơi này, có lẽ đã gặp qua Kinh nương của Thuý Vân cư.
Trương Hoán cũng cười nói:
" Tất nhiên có gặp qua, một nữ nhân xinh đẹp, đáng tiếc không thể thân cận hơn."
" Khi đó ngươi không ra tay, hiện tại lại càng không có cơ hội rồi."
Chu Thử lắc đầu liên tục: " Kinh nương của Thuý Vân cư là một trong năm danh nữ kinh thành, đáng tiếc bán rượu không bán thân, ta ở đây tiêu mấy trăm xâu tiền nhưng cũng chưa từng gặp qua nàng lần nào.
" Thứ không chiếm được không phải là tốt nhất sao? Trương Hoán híp mắt khẽ cười nói.
" Không sai! Không sai! Thứ không chiếm được mới hấp dẫn người." Chu Thử cười ha ha, tay hắn giơ ra: " Trương huynh, mời!"
" Chu huynh, mời!"
Hai người vừa cười vừa nói đi vào tửu quán, trong tửu quán đã không còn đại sảnh, mà là bị ngăn thành từng gian nhỏ, bình thường cần đặt trước ba ngày, đặt trước một trăm xâu tiền. Khi tới nơi, Chu Thử lấy ra một thẻ đồng đưa cho tiểu nhị, tiểu nhị nhìn nhìn, vội vàng xin lỗi rồi đưa bọn họ vào một gian phòng.
" Chu huynh mời ta uống rượu, chẳng lẽ đã có dự tính từ trước?"
Trương Hoán cười hỏi.
" Cũng không phải"
Chu Thử cười nhạt một tiếng, nói:
" Đáng lẽ ta muốn mời Thôi Hùng uống rượu, nhưng tên kia lại muốn tới cô nương đầu bảng của Quần Phương lâu, nên không chịu."
Vừa nói chuyện, hai người vừa tiến vào một gian phòng nhỏ, hai hồ cơ xinh đẹp đang mỉm cười cùng rượu đã chuẩn bị sẵn sàng, bốn gã hộ vệ đứng tại cửa ra vào, cửa phòng lập tức được khép lại.
Thuý Vân cư được bài trí theo phong cách Tây Vực, trong phòng có thảm dày, trên tường có treo cờ kim sắc, đơn giản mà thanh nhã, chính giữa là một bàn màu đen, trên mặt bàn bày đầy các loại dưa và trái cây Tây Vực, trong góc tường có một danh ca đang ngồi, trong tay cầm tỳ bà, mỉm cười chờ khách chọn bài.
Hai người tiến lên giúp bọn họ cởi áo ngoài, lại dùng khăn ướt tỉ mỉ thay bọn họ lau mặt và cổ, Chu Thử thoải mái duỗi lưng một cái, tiện tay sờ soạng người đang hầu hạ mình, làm cho người kia thẹn thùng né tránh, Chu Thử cười ha ha ngồi xuống, lúc này hai gã tiểu nhị bưng bầu rượu và thức ăn đẩy cửa tiến vào, bên cạnh nữ tử kia duỗi ngón tay ngọc thon dài giúp bọn họ châm rượu, nữ nghệ sỹ kia cầm dây đàn nhẹ nhàng gảy, tiếng tỳ bà phảng phất như phật châu ngọc rơi xuống đất, quanh quẩn trong phòng, nhẹ như gió đang lẩm bẩm, trong phòng lập tức nổi lên một mảnh xuân ý hoà thuận vui vẻ.
" Hai vị tướng quân thỉnh dùng thử, đây là rượu toái lá kinh nương nhà ta vừa vận chuyển tới, lần đầu tiên lấy ra mời khách."
Chu Thử bưng chén rượu lên tinh tế nhấp một ngụm, vui vẻ cười nói:
" Không sai! So với tam lực tửu càng thêm tinh khiết."
Hắn quay đầu về hướng Trương Hoán cảm khái nói:
" Kỳ thật kinh nương được hoan nghênh không phải bởi vì nàng tướng mạo xuất chúng, mà là do nàng dám dẫn người đi Tây Vực vận chuyển rượu, chỉ dựa vào phần hào khí này, khách rượu lâu năm như chúng ta cũng hết sức kính trọng nàng."
Trương Hoán khẽ gật đầu cười nói:
" Chủ yếu do Chu huynh cũng là người hào sảng, nên mới thưởng thức, nếu không Thôi Hùng vì sao lại nhìn không thuận mắt?"
Chu Thử ánh mắt loé lên, cười nhạt một tiếng, nói:
" Không bàn đến tên tục nhân kia, làm ảnh hưởng đến không khí uống rượu của chúng ta."
Hắn chuyển chủ đề nói:
" Nghe nói Trương huynh lập một đội bóng ngựa, có việc này sao?"
Trương Hoán thấy hắn không chịu nói về Thôi Hùng nên cũng thôi, bưng chén rượu lên cười nói:
" Thiên kỵ doanh không phải là đội bóng ngựa, cũng chẳng phải việc lạ gì, chẳng lẽ Chu huynh phụ trách Long vũ quân cũng có hứng thú sao?"
" Ha ha! Trương huynh nói đúng, hôm qua Trưởng Tôn đại nhân nỗ lực thuyết phục ta, ta cũng hơi động tâm, cũng chuẩn bị thành lập một đội bóng ngựa."
" Trưởng Tôn Nam Phương?"
Trương Hoán sờ sờ mũi cười một tiếng, người này không đi làm thương nhân quả thật là một tổn thất lớn.
" Chu huynh thành lập đội bóng ngựa, hai chúng ta ngược lại có thể thường xuyên giao hữu với nhau."
" Đó là đương nhiên, nhưng đội bóng Trương huynh không được cưỡi Đại Uyển mã.
Hai người nhìn nhau, đều cười ha hả.
Lúc này, cửa bị gõ nhẹ, một thủ vệ của Chu Thử đẩy cửa tiến vào, hắn nhìn thoáng qua Trương Hoán, nói nhỏ vào tai Chu Thử vài câu, Chu Thử sắc mặt dần dần trở nên nghiêm trọng, hắn đứng lên chắp tay nói với Trương Hoán:
" Ta có việc gấp, ngày khác lại cùng Trương huynh bồi tội."
Dứt lời, hắn mặc áo ngoài vội vàng rời đi, hăn vừa đi, trong phòng lập tức an tĩnh lại, Trương Hoán phất phất tay, lệnh cho tỳ nữ hầu hạ bên cạnh lui xuống, hắn vừa uống rượu, vừa trầm tư một lúc lâu, sau đó gọi hai gã thân binh tiến đến thấp giọng nói:
" Vừa rồi là ai đến báo tin Chu Thử rời đi?"
Thân binh suy nghĩ một chút nói:
" Dường như là một gia nhân, hắn tỏ ra sốt ruột, hơn nữa đối với chúng ta vô cùng đề phòng."
" Giống gia nhân à?"
Trương Hoán trầm ngâm, lại nói:
" Các ngươi tới Thôi tướng quốc phủ, nhìn xem người vừa rồi phục sức cùng người trong tướng quốc phủ có giống nhau không, sau đó không cần bỏ đi ngay, ở lại xem rốt cuộc là ai?"
Hai gã thân binh lĩnh mệnh rời đi, Trương Hoán lại uống thêm vài chén rượu, lúc này mới chậm rãi đi ra gian ngoài, thấy người ngoài cửa chính là nữ tỳ vừa phục vụ mình, nàng gặp khách quý vừa hầu rượu xong, trong mắt có chút bối rối, vội vàng cúi đầu đợi gọi, Trương Hoán cười cười, từ trong túi lấy ra một mảnh vàng lá cùng thẻ bài có tên của mình đưa cho nàng, nói:
" Vàng lá thưởng cho ngươi, danh thiếp này phiền ngươi giao cho Kinh nương, nói có cố nhân tới thăm."
← Hồi 073 | Hồi 075 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác